Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi
Chương 35: Con đường mới
Lachik De
16/05/2021
Rafael thực sự tò mò về những gì đang diễn ra trong đầu Annette. Cô bé nhỏ và tỏa sáng lấp lánh, khiến anh không thể không cau mày khi nhìn cô.
Khi Annette nhìn thấy khuôn mặt cau có của Rafael, cô trở nên lo lắng. Có lẽ là do đêm qua anh không ngủ được. Annette cố gắng đưa ra lời khuyên cho Rafael một cách bình tĩnh nhất có thể, mặc dù cô biết anh sẽ lạnh lùng gạt đi.
“Nếu chàng không phiền, tại sao chàng không uống một tách trà cùng em? Em đang uống trà thảo mộc, rất tốt cho chứng đau đầu và mệt mỏi.”
Rafael chỉ nhún vai và không nói gì. Đúng như dự đoán, anh bỏ ngoài tai lời nói của cô và bỏ đi. Sau khi bị từ chối, vai của Annette hơi chùng xuống. Vào lúc đó, Rafael thúc giục cô bằng một giọng điệu gay gắt mà không quay lại nhìn.
"Cô đang làm gì đấy? Uống trà thôi.”
Bất ngờ, đôi mắt Annette mở to và cô ngơ ngác nhìn tấm lưng rộng của anh. Rafael nhanh chóng sải bước như thể không muốn đợi cô. Anh đến chiếc ghế sô pha gần cửa sổ nơi Annette vừa ngồi xuống.
'Tại sao mình lại làm điều này?'
Rafael bối rối trước hành động của chính mình. Cô là con gái của Công tước xứ Bavaria, người luôn coi thường anh, nhưng anh không hiểu sao anh lại cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương cô và trở về nhà trong tình trạng say xỉn. Anh quyết định uống một chén trà với cô để làm tròn bổn phận của một người chồng. Anh muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khó chịu này càng sớm càng tốt.
Annette không biết được sự mâu thuẫn nội tâm của Rafael, cô mỉm cười và rót cho anh một tách trà. Cô hạnh phúc khi ở bên anh sau một thời gian không cãi vã. Cô định hỏi Rafael xem anh có biết cha cô muốn gì ở anh không.
Một dòng trà thơm chảy ra từ chiếc ấm trà cổ xinh xắn. Khi ngửi thấy mùi thơm nồng của trà thảo mộc, anh cảm thấy sảng khoái. Rafael thưởng thức tách trà ấm và tận hưởng cảm giác thư thái khi các dây thần kinh căng của anh trở nên thả lỏng. Anh tình cờ nhìn Annette đang với lấy cuốn sách mà cô đã đọc trước đó.
"Cô có vẻ thích đọc sách, phải không?"
Rafael hỏi, nhớ lại khoảng thời gian Annette đang đọc sách trong vườn trước đây. Annette đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng.
"Vâng. Nhưng em không thích nhiều lắm… Chỉ là em không có nhiều sở thích trong nhà. Chàng biết đấy, ở Deltium, làn da trắng được ưu ái hơn phải không? Đó là lý do tại sao em không ra nắng nhiều từ khi còn nhỏ. Bất cứ khi nào em đi ra ngoài, mọi người đều trở nên lo lắng làn da của em sẽ bị rám nắng hoặc em bị ngã và tự làm mình bị thương. Điều đó không thoải mái nên em không thể ra ngoài nhiều.”
Đôi mắt của Rafael nhẹ nhàng liếc qua Annette. Chân tay thon thả, làn da trắng như tuyết và khuôn mặt thanh tú khiến cô giống như một con búp bê sứ cao cấp do một nghệ nhân chế tác nên. Tuy nhiên, Annette rõ ràng là một người sống và đang kể về những kỷ niệm trong quá khứ với vẻ mặt buồn bã.
'Mình đoán chắc hẳn sẽ rất mệt mỏi khi phải sống theo kỳ vọng của gia đình Bavaria.'
Rafael đang thản nhiên nghĩ về điều đó, vẻ mặt đã sớm cứng lại. Cho dù cô ấy sống ở Bavaria như thế nào, Annette sẽ không phải trải qua cảnh chết đói hoặc chết cóng trong giá lạnh. Rafael nghiến răng, nhớ lại quá khứ xấu xí, đầy rác rưởi và khốn khổ của mình. Những đau khổ mà anh phải trải qua vì sinh ra ở nơi bẩn thỉu của mình, là điều mà Rafael kiêu hãnh sẽ không bao giờ tiết lộ cho ai biết, kể cả khi anh đã chết.
May mắn thay, cha anh, vua Selgratis, đã làm hết sức mình nên không ai biết được gì về mẹ anh. Nếu biết, những quý tộc của Deltium vốn vẫn coi thường anh, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để xé xác anh.
Chiếc cằm góc cạnh nam tính của Rafael trở nên cứng đơ. Để rũ bỏ cảm giác bẩn thỉu này, anh thốt ra một lời nhận xét thiếu chân thành.
"Tôi không thích làn da trắng vì nó trông ốm yếu."
"Là vậy sao?"
Đôi mắt dịu dàng của Annette rũ xuống như thể cô đang thất vọng. Cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay nhợt nhạt của mình. Rafael trở nên lo lắng khi anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
'Tại sao mày cứ nói những điều vô nghĩa như thế này?'
Bằng cách nào đó, anh luôn tìm cách gây chuyện. Rafael không hài lòng với bản thân, tặc lưỡi quay đầu đi. Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Annette, anh thấy tội lỗi một cách lạ lùng.
Ngay sau đó, Annette với cánh tay dang ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Sau đó, cô hỏi anh với đôi mắt e thẹn và run rẩy.
“Vậy thì Rafael, nếu em rám nắng… Vậy thì chàng có thích em chút nào không?”
Đôi mắt e ấp như đóa hoa hồng của Annette, được bao quanh bởi hàng lông mi vàng, chớp chớp và ngước nhìn anh. Trước câu hỏi ngây thơ nhưng đầy khiêu khích, Rafael cảm thấy trái tim mình chùng xuống.
"Đừng nói những điều vô nghĩa nữa."
Rafael không thể nhớ những gì anh đã nói đêm qua. Vì vậy, anh không biết tại sao Annette bị phiền lòng bởi câu “Tôi ghét cô” của anh rồi lại hỏi một câu như thế này. Cô biết mình sẽ lại bị tổn thương, nhưng cô vẫn cố gắng lấy hết can đảm để đối mặt với anh.
Khi Rafael nhìn thấy đôi mắt run rẩy của Annette, anh bỗng thấy nhột nhạt trong lòng. Anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng nó giống như một loại sợ hãi. Anh cảm thấy lo lắng lạ lùng khi nghĩ đến một ngày anh sẽ gục ngã trước người phụ nữ nhỏ bé này. Đó là một cảm giác rất lạ.
"Tôi uống trà xong rồi, nên tôi đi đây."
Rafael nhảy ra khỏi chỗ ngồi và lạnh lùng hất tay Annette ra. Anh vội quay lưng đi như thể đang mong muốn thoát khỏi nơi đây. Mặc dù cô đoán được điều này, nhưng thái độ lạnh lùng của anh vẫn khiến cô đau lòng.
Annette bị bỏ lại một mình ở nơi trống trải, rũ mi xuống. Bàn tay trắng nõn run rẩy trên không trung rồi vô lực ngã xuống. Mất hết dũng khí, cô một mình trượt xuống trước chiếc bàn trống.
Có một làn hơi nước nhẹ bốc lên từ tách trà của Rafael. Hơi nước bay trong không khí, đung đưa như đang cười nhạo Annette. Cuối cùng cô quyết định chấp nhận thực tế đau đớn.
'Em đoán chúng ta không thể… Rafael,…. anh ấy ghét mình.'
Trên thực tế, cô cảm thấy có lỗi với Rafael. Anh buộc phải cưới cô để bù đắp cho nguồn gốc dòng máu của mình. Chính vì vậy, anh cũng vướng vào những tin đồn không hay về việc Annette không thể trở thành vợ Thái tử.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Rafael, đó hẳn là một cuộc hôn nhân thực sự không mấy dễ chịu. Chính nhà vợ của anh đã coi thường anh vì nguồn gốc của anh. Anh phải kinh tởm biết bao khi thấy những người như vậy cố gắng lấy đi thứ gì đó từ anh. Đó hẳn là lý do tại sao Rafael nhìn cô lạnh lùng như vậy.
'Nếu Rafael là một kẻ xấu, thì bây giờ mình đã có thể ghét anh ấy nhiều như khi mình không biết gì tại kiếp trước.'
Khuôn mặt của Annette phản chiếu trong tách trà vừa khóc vừa cười. Cô nhận thức rõ rằng bản chất của Rafael không đến nỗi tệ. Tuy nhiên, để tồn tại trong môi trường khắc nghiệt, anh phải trở thành một quái vật.
Khi Annette nằm liệt giường và bị gia đình bỏ rơi, chỉ có Rafael là sẵn sàng ở bên cạnh cô. Anh đã chăm sóc cô cho đến khi cô qua đời. Dù có thể không yêu cô nhưng anh vẫn giữ lòng chung thủy với cô cho đến phút cuối cùng.
Rốt cuộc, vấn đề không phải là do Rafael. Sự thù hận xung quanh không ngừng dày vò anh, tiếp lửa cho tính khí sắc bén của anh. Không ai tin vào anh và hầu hết những kẻ thù đều sử dụng Annette như một cây cung để bắn vào anh. Cuối cùng Annette quyết định thừa nhận rằng Rafael chỉ có thể hạnh phúc nếu cô rời bỏ anh. Sau khi trầm ngâm một lúc, cô mới từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Kể từ bây giờ, cô ấy sẽ tìm một con đường mới và còn rất nhiều việc phải làm.
Một mỹ nhân với mái tóc tím đầy màu sắc quyến rũ xõa dài sau lưng, dùng đầu ngón tay gõ vào bàn. Làn da trắng, đôi mắt khiêu khích như mèo, và nốt ruồi nhỏ quanh miệng đều rất mê hoặc. Nhưng thật bất ngờ, mỹ nhân này không phải là một phụ nữ, mà là một người đàn ông.
Đôi mắt đỏ của người đàn ông trông giống như những viên hồng ngọc, nhẹ nhàng liếc qua Annette đang ngồi đối diện với anh ta. Dù Annette đã che mặt bằng tấm mành dài nhưng cô không thể đánh lừa được ánh mắt của anh. Người đàn ông ngay lập tức nhận thấy rằng Annette là một người rất cao quý.
"E hèm."
Railin, người đứng đầu hội buôn lậu “Bí mật”, cuối cùng hắng giọng bằng một vài tiếng ho giả tạo. Sau đó anh ta bắt đầu với một giọng nói nhẹ nhàng.
“Cô đang tìm kiếm một công việc ngoại bang đáng tin cậy sao? Cô đã nghĩ đến việc mình sẽ đến vương quốc nào chưa? ”
"Đúng vậy. Nếu có thể, Vương quốc Osland thì tốt. Tôi nghe nói đó là một nơi đáng để sống.”
Annette trả lời bằng một giọng bình tĩnh. Osland là một vương quốc có an ninh khá ổn định và hệ thống luật pháp được tổ chức chặt chẽ. Cô vẫn chưa hạ quyết tâm, nhưng không có gì sai khi xem xét nó từ trước. Nhưng Annette vốn là người kỹ tính nên muốn chuẩn bị trước.
“Osland… đó là một nơi tuyệt vời. Nó an toàn vì hệ thống luật pháp được thiết lập rất tốt. Chà, việc vượt biên có một chút khó khăn, nhưng không phải là không thể. Cô có thể làm gì? Để tìm được một công việc cho cô, trước hết tôi phải tìm hiểu khả năng của cô.”
Railin hỏi, cong đôi mắt của mình thành một nụ cười tuyệt đẹp. Đó là một câu hỏi đủ xúc phạm nếu cô ấy là một quý tộc, vì không có từ ngữ hay bằng chứng nào để biết cô ấy có thể làm gì nếu không có địa vị. Nhưng Annette không hề bị kích động và bình tĩnh liệt kê những việc mình biết làm.
“Đầu tiên, tôi có thể đọc và viết bốn ngôn ngữ: ngôn ngữ của Deltium, ngôn ngữ chính thức của Lục địa, ngôn ngữ Hoàng gia của Chapelle và ngôn ngữ Áo. Vì vậy, tôi có thể làm công việc dịch thuật hoặc viết truyện.”
Annette nói điều này một cách trơ trẽn mà không cần quan tâm đến chữ viết tay của cô rất xấu. Chà, nét chữ của cô ấy không đẹp, nhưng nó không hề khó chịu khi đọc. Annette hoàn toàn tin tưởng vào khả năng đọc được của chữ viết tay của mình. Nhưng vì lý do nào đó, cô ấy nghĩ sẽ tốt hơn nếu thu hút bằng những điểm mạnh khác của mình.
“Tôi cũng giỏi thêu thùa. Tôi có thể thêu phẳng, thêu ba chiều và thêu Hardanger, Cutwork và Smocking. Tôi nghe nói thời trang của Osland có tiêu chuẩn khá cao, phải không? Và, ừm, tôi cũng biết các tài liệu quản lý và kế toán. Đó là lý do tại sao sẽ rất tốt nếu làm việc ở vị trí đầu. Tất nhiên, nếu ai đó có thiện chí sẽ thuê tôi cho vị trí đó”.
"Hừm."
Railin ngẩng cao đầu nhìn cô chằm chằm. Điều đó không có nghĩa là anh ta có thể nhìn thấy khuôn mặt đằng sau tấm màn che. Nhưng Railin thấy người phụ nữ bí ẩn này khá hấp dẫn. Không giống như những phụ nữ quý tộc xa hoa, anh nghĩ cô ấy có thể khá thông minh.
Khi Annette nhìn thấy khuôn mặt cau có của Rafael, cô trở nên lo lắng. Có lẽ là do đêm qua anh không ngủ được. Annette cố gắng đưa ra lời khuyên cho Rafael một cách bình tĩnh nhất có thể, mặc dù cô biết anh sẽ lạnh lùng gạt đi.
“Nếu chàng không phiền, tại sao chàng không uống một tách trà cùng em? Em đang uống trà thảo mộc, rất tốt cho chứng đau đầu và mệt mỏi.”
Rafael chỉ nhún vai và không nói gì. Đúng như dự đoán, anh bỏ ngoài tai lời nói của cô và bỏ đi. Sau khi bị từ chối, vai của Annette hơi chùng xuống. Vào lúc đó, Rafael thúc giục cô bằng một giọng điệu gay gắt mà không quay lại nhìn.
"Cô đang làm gì đấy? Uống trà thôi.”
Bất ngờ, đôi mắt Annette mở to và cô ngơ ngác nhìn tấm lưng rộng của anh. Rafael nhanh chóng sải bước như thể không muốn đợi cô. Anh đến chiếc ghế sô pha gần cửa sổ nơi Annette vừa ngồi xuống.
'Tại sao mình lại làm điều này?'
Rafael bối rối trước hành động của chính mình. Cô là con gái của Công tước xứ Bavaria, người luôn coi thường anh, nhưng anh không hiểu sao anh lại cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương cô và trở về nhà trong tình trạng say xỉn. Anh quyết định uống một chén trà với cô để làm tròn bổn phận của một người chồng. Anh muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khó chịu này càng sớm càng tốt.
Annette không biết được sự mâu thuẫn nội tâm của Rafael, cô mỉm cười và rót cho anh một tách trà. Cô hạnh phúc khi ở bên anh sau một thời gian không cãi vã. Cô định hỏi Rafael xem anh có biết cha cô muốn gì ở anh không.
Một dòng trà thơm chảy ra từ chiếc ấm trà cổ xinh xắn. Khi ngửi thấy mùi thơm nồng của trà thảo mộc, anh cảm thấy sảng khoái. Rafael thưởng thức tách trà ấm và tận hưởng cảm giác thư thái khi các dây thần kinh căng của anh trở nên thả lỏng. Anh tình cờ nhìn Annette đang với lấy cuốn sách mà cô đã đọc trước đó.
"Cô có vẻ thích đọc sách, phải không?"
Rafael hỏi, nhớ lại khoảng thời gian Annette đang đọc sách trong vườn trước đây. Annette đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng.
"Vâng. Nhưng em không thích nhiều lắm… Chỉ là em không có nhiều sở thích trong nhà. Chàng biết đấy, ở Deltium, làn da trắng được ưu ái hơn phải không? Đó là lý do tại sao em không ra nắng nhiều từ khi còn nhỏ. Bất cứ khi nào em đi ra ngoài, mọi người đều trở nên lo lắng làn da của em sẽ bị rám nắng hoặc em bị ngã và tự làm mình bị thương. Điều đó không thoải mái nên em không thể ra ngoài nhiều.”
Đôi mắt của Rafael nhẹ nhàng liếc qua Annette. Chân tay thon thả, làn da trắng như tuyết và khuôn mặt thanh tú khiến cô giống như một con búp bê sứ cao cấp do một nghệ nhân chế tác nên. Tuy nhiên, Annette rõ ràng là một người sống và đang kể về những kỷ niệm trong quá khứ với vẻ mặt buồn bã.
'Mình đoán chắc hẳn sẽ rất mệt mỏi khi phải sống theo kỳ vọng của gia đình Bavaria.'
Rafael đang thản nhiên nghĩ về điều đó, vẻ mặt đã sớm cứng lại. Cho dù cô ấy sống ở Bavaria như thế nào, Annette sẽ không phải trải qua cảnh chết đói hoặc chết cóng trong giá lạnh. Rafael nghiến răng, nhớ lại quá khứ xấu xí, đầy rác rưởi và khốn khổ của mình. Những đau khổ mà anh phải trải qua vì sinh ra ở nơi bẩn thỉu của mình, là điều mà Rafael kiêu hãnh sẽ không bao giờ tiết lộ cho ai biết, kể cả khi anh đã chết.
May mắn thay, cha anh, vua Selgratis, đã làm hết sức mình nên không ai biết được gì về mẹ anh. Nếu biết, những quý tộc của Deltium vốn vẫn coi thường anh, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để xé xác anh.
Chiếc cằm góc cạnh nam tính của Rafael trở nên cứng đơ. Để rũ bỏ cảm giác bẩn thỉu này, anh thốt ra một lời nhận xét thiếu chân thành.
"Tôi không thích làn da trắng vì nó trông ốm yếu."
"Là vậy sao?"
Đôi mắt dịu dàng của Annette rũ xuống như thể cô đang thất vọng. Cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay nhợt nhạt của mình. Rafael trở nên lo lắng khi anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
'Tại sao mày cứ nói những điều vô nghĩa như thế này?'
Bằng cách nào đó, anh luôn tìm cách gây chuyện. Rafael không hài lòng với bản thân, tặc lưỡi quay đầu đi. Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Annette, anh thấy tội lỗi một cách lạ lùng.
Ngay sau đó, Annette với cánh tay dang ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Sau đó, cô hỏi anh với đôi mắt e thẹn và run rẩy.
“Vậy thì Rafael, nếu em rám nắng… Vậy thì chàng có thích em chút nào không?”
Đôi mắt e ấp như đóa hoa hồng của Annette, được bao quanh bởi hàng lông mi vàng, chớp chớp và ngước nhìn anh. Trước câu hỏi ngây thơ nhưng đầy khiêu khích, Rafael cảm thấy trái tim mình chùng xuống.
"Đừng nói những điều vô nghĩa nữa."
Rafael không thể nhớ những gì anh đã nói đêm qua. Vì vậy, anh không biết tại sao Annette bị phiền lòng bởi câu “Tôi ghét cô” của anh rồi lại hỏi một câu như thế này. Cô biết mình sẽ lại bị tổn thương, nhưng cô vẫn cố gắng lấy hết can đảm để đối mặt với anh.
Khi Rafael nhìn thấy đôi mắt run rẩy của Annette, anh bỗng thấy nhột nhạt trong lòng. Anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng nó giống như một loại sợ hãi. Anh cảm thấy lo lắng lạ lùng khi nghĩ đến một ngày anh sẽ gục ngã trước người phụ nữ nhỏ bé này. Đó là một cảm giác rất lạ.
"Tôi uống trà xong rồi, nên tôi đi đây."
Rafael nhảy ra khỏi chỗ ngồi và lạnh lùng hất tay Annette ra. Anh vội quay lưng đi như thể đang mong muốn thoát khỏi nơi đây. Mặc dù cô đoán được điều này, nhưng thái độ lạnh lùng của anh vẫn khiến cô đau lòng.
Annette bị bỏ lại một mình ở nơi trống trải, rũ mi xuống. Bàn tay trắng nõn run rẩy trên không trung rồi vô lực ngã xuống. Mất hết dũng khí, cô một mình trượt xuống trước chiếc bàn trống.
Có một làn hơi nước nhẹ bốc lên từ tách trà của Rafael. Hơi nước bay trong không khí, đung đưa như đang cười nhạo Annette. Cuối cùng cô quyết định chấp nhận thực tế đau đớn.
'Em đoán chúng ta không thể… Rafael,…. anh ấy ghét mình.'
Trên thực tế, cô cảm thấy có lỗi với Rafael. Anh buộc phải cưới cô để bù đắp cho nguồn gốc dòng máu của mình. Chính vì vậy, anh cũng vướng vào những tin đồn không hay về việc Annette không thể trở thành vợ Thái tử.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Rafael, đó hẳn là một cuộc hôn nhân thực sự không mấy dễ chịu. Chính nhà vợ của anh đã coi thường anh vì nguồn gốc của anh. Anh phải kinh tởm biết bao khi thấy những người như vậy cố gắng lấy đi thứ gì đó từ anh. Đó hẳn là lý do tại sao Rafael nhìn cô lạnh lùng như vậy.
'Nếu Rafael là một kẻ xấu, thì bây giờ mình đã có thể ghét anh ấy nhiều như khi mình không biết gì tại kiếp trước.'
Khuôn mặt của Annette phản chiếu trong tách trà vừa khóc vừa cười. Cô nhận thức rõ rằng bản chất của Rafael không đến nỗi tệ. Tuy nhiên, để tồn tại trong môi trường khắc nghiệt, anh phải trở thành một quái vật.
Khi Annette nằm liệt giường và bị gia đình bỏ rơi, chỉ có Rafael là sẵn sàng ở bên cạnh cô. Anh đã chăm sóc cô cho đến khi cô qua đời. Dù có thể không yêu cô nhưng anh vẫn giữ lòng chung thủy với cô cho đến phút cuối cùng.
Rốt cuộc, vấn đề không phải là do Rafael. Sự thù hận xung quanh không ngừng dày vò anh, tiếp lửa cho tính khí sắc bén của anh. Không ai tin vào anh và hầu hết những kẻ thù đều sử dụng Annette như một cây cung để bắn vào anh. Cuối cùng Annette quyết định thừa nhận rằng Rafael chỉ có thể hạnh phúc nếu cô rời bỏ anh. Sau khi trầm ngâm một lúc, cô mới từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Kể từ bây giờ, cô ấy sẽ tìm một con đường mới và còn rất nhiều việc phải làm.
Một mỹ nhân với mái tóc tím đầy màu sắc quyến rũ xõa dài sau lưng, dùng đầu ngón tay gõ vào bàn. Làn da trắng, đôi mắt khiêu khích như mèo, và nốt ruồi nhỏ quanh miệng đều rất mê hoặc. Nhưng thật bất ngờ, mỹ nhân này không phải là một phụ nữ, mà là một người đàn ông.
Đôi mắt đỏ của người đàn ông trông giống như những viên hồng ngọc, nhẹ nhàng liếc qua Annette đang ngồi đối diện với anh ta. Dù Annette đã che mặt bằng tấm mành dài nhưng cô không thể đánh lừa được ánh mắt của anh. Người đàn ông ngay lập tức nhận thấy rằng Annette là một người rất cao quý.
"E hèm."
Railin, người đứng đầu hội buôn lậu “Bí mật”, cuối cùng hắng giọng bằng một vài tiếng ho giả tạo. Sau đó anh ta bắt đầu với một giọng nói nhẹ nhàng.
“Cô đang tìm kiếm một công việc ngoại bang đáng tin cậy sao? Cô đã nghĩ đến việc mình sẽ đến vương quốc nào chưa? ”
"Đúng vậy. Nếu có thể, Vương quốc Osland thì tốt. Tôi nghe nói đó là một nơi đáng để sống.”
Annette trả lời bằng một giọng bình tĩnh. Osland là một vương quốc có an ninh khá ổn định và hệ thống luật pháp được tổ chức chặt chẽ. Cô vẫn chưa hạ quyết tâm, nhưng không có gì sai khi xem xét nó từ trước. Nhưng Annette vốn là người kỹ tính nên muốn chuẩn bị trước.
“Osland… đó là một nơi tuyệt vời. Nó an toàn vì hệ thống luật pháp được thiết lập rất tốt. Chà, việc vượt biên có một chút khó khăn, nhưng không phải là không thể. Cô có thể làm gì? Để tìm được một công việc cho cô, trước hết tôi phải tìm hiểu khả năng của cô.”
Railin hỏi, cong đôi mắt của mình thành một nụ cười tuyệt đẹp. Đó là một câu hỏi đủ xúc phạm nếu cô ấy là một quý tộc, vì không có từ ngữ hay bằng chứng nào để biết cô ấy có thể làm gì nếu không có địa vị. Nhưng Annette không hề bị kích động và bình tĩnh liệt kê những việc mình biết làm.
“Đầu tiên, tôi có thể đọc và viết bốn ngôn ngữ: ngôn ngữ của Deltium, ngôn ngữ chính thức của Lục địa, ngôn ngữ Hoàng gia của Chapelle và ngôn ngữ Áo. Vì vậy, tôi có thể làm công việc dịch thuật hoặc viết truyện.”
Annette nói điều này một cách trơ trẽn mà không cần quan tâm đến chữ viết tay của cô rất xấu. Chà, nét chữ của cô ấy không đẹp, nhưng nó không hề khó chịu khi đọc. Annette hoàn toàn tin tưởng vào khả năng đọc được của chữ viết tay của mình. Nhưng vì lý do nào đó, cô ấy nghĩ sẽ tốt hơn nếu thu hút bằng những điểm mạnh khác của mình.
“Tôi cũng giỏi thêu thùa. Tôi có thể thêu phẳng, thêu ba chiều và thêu Hardanger, Cutwork và Smocking. Tôi nghe nói thời trang của Osland có tiêu chuẩn khá cao, phải không? Và, ừm, tôi cũng biết các tài liệu quản lý và kế toán. Đó là lý do tại sao sẽ rất tốt nếu làm việc ở vị trí đầu. Tất nhiên, nếu ai đó có thiện chí sẽ thuê tôi cho vị trí đó”.
"Hừm."
Railin ngẩng cao đầu nhìn cô chằm chằm. Điều đó không có nghĩa là anh ta có thể nhìn thấy khuôn mặt đằng sau tấm màn che. Nhưng Railin thấy người phụ nữ bí ẩn này khá hấp dẫn. Không giống như những phụ nữ quý tộc xa hoa, anh nghĩ cô ấy có thể khá thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.