Chương 16
Tê Tê
03/11/2023
Nguyên Bình Không biết bản thân đang ở nơi quái quỷ nào, một căn Tứ hợp viện còn lớn hơn Dinh Thự ở Nguyên Gia.
đáng tiếc cậu lại bị Cửu Chu vứt vào một căn nhà chứa củi ẩm mốc, cũng đã trôi qua một tuần không nhìn thấy mặt mũi Ryan ở đâu.
Nguyên Bình cũng không phải là Tam Thiếu Gia thật sự đối mặt với những nơi bẩn thỉu dơ bẩn kia cũng không mấy ý kiến, ít nhất còn có một chỗ cao hơn mặt đất ẩm ướt kia.
trên tấm gỗ được trải một chiếc áo sơ mi trắng, không cần nói cũng biết là do Ryan bố thí cho cậu, trong nơi này không có ánh sáng nhiệt độ về đêm lại là lạnh thấu xương.
cánh cửa duy nhất chỉ được mở ra khi có người đem đồ ăn vào cho cậu, ở phía trên cao có một cái cửa sổ nhỏ không được khóa, như đó cũng không phải là vấn đề gì lớn lao, dù sao Nguyên Bình cũng không thể đi được, cho dù có đi.
Cậu cũng không biết nên đi về đâu.
Nguyên Bình nằm dài trên tấm ván gỗ nhỏ, hai tay buông lỏng đầu ngẩng cao nhìn trần nhà một cách vô vị, cách cửa đột nhiên được mở ra, một cô gái tuổi còn khá trẻ bước chân đi vào, trên tay cầm theo một bát cháo cua.
Cô ta trực tiếp vứt bát lên đất, thức ăn bên trong bị đổ ra không ít, sau đó lại quay người rời đi, Nguyên Bình nhìn một bát cháo đầy cua thì cũng ngoan ngoãn nằm trở lại.
Chẳng biết Ryan vô tình hay cố ý, hai ngày liên tiếp đã đem đồ ăn có tôm cua đến đây, cũng đã hai ngày Nguyên Bình không thể ăn uống được gì. Cậu bị dị ứng, nhìn được không ăn được, cậu qua lưng vào trong đem ánh mắt ghét bỏ nhìn bát cháo kia.
Ryan ngồi trên ghế làm việc ngã lưng ra sau một cách mệt mỏi, anh thở dài ngao ngán sau đó nhìn mặt trời đã lên tận đỉnh.
" em ấy sao rồi? "
Cửu Chu Đứng bên ngoài liền ngây người một lúc, sau khi ý thức được Ryan được hỏi gì mới trả lời " ngoài trừ ngày đầu tiên, tất cả ngày sau điều giống như nhau"
" Ngày đầu tiên em ấy làm sao? " Ryan nhíu mi tâm đóng lattop trước mắt sau đó lên tiếng
" Dùng 2 tiếng đồ hồ để lết lên một chỗ thô thoáng, sao đó lại dùng 2 tiếng để thở phào "
" em ấy ăn gì? "
" Người làm ở bếp nói hai ngàynày điều nấu cháo cua "
Ryan nghe đến đây liền đứng bậy dậy tức giận hỏi chỗ của Nguyên Bình.
Mà Nguyên Bình hiện giờ còn đang nằm lăn lộn vài vòng trên ván gỗ để giảm còn đau thắt vì đói, cậu liếc nhìn bát cháo dưới đất một hồi rất lâu, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa bụng dưới.
Suy nghĩ đắng đo một hồi cậu lại ngồi bật dậy đem toàn bộ cháo nuốt vào trong bụng, cơn đói cồn cào kia qua đi, Nguyên Bình mới thở phào
sau khi ăn no cậu ngã lưng ra sàn gỗ đánh một giấc dài, cuối cùng lại bị cơn ngứa ngáy đánh thức.
Toàn thân cậu nóng như lửa, những đốm đỏ hồng xuất hiện khắp nơi trên cơ thể, từ cổ lại kéo dài xuống đùi non, Nguyên Bình cứ ra sức mà gãi đến trày da chảy máu
Cảm giác khó Thở buồn nôn khiến Nguyên Bình thật sự khó chịu, hai mắt trong phút chốc đã ướt đẫm nước mắt,
Cuối cùng lại không chịu nổi mà bật khóc thành tiếng, điên cuồng dùng lực cào cấu bản thân mình.
Cửa nhà kho được mở ra, Ryan cả người ướt đẫm mồ hôi xông vào, Anh thở hồng hộc nhìn Đối Phương đang bật khóc, trái tim trong phút chốc cũng bị dọa cho mềm mại
" Đừng có gãi nửa, mau Ngừng lại " Ryan nắm lấy bàn tay của cậu, bây giờ mới phát hiện đối phương lại gầy đi không ít, gương mặt trắng nhợt không còn sức sống, làn da trắng nhạt lại hiện rõ những đốt đỏ hồng lên
mà Nguyên Bình hiện giờ còn đang dãy dụa muốn anh buông mình ra, Ryan hết cách liên ôm chặt lấy cậu vào lòng mình, Ra khỏi cửa lại nói với Cửu Chu
" Mau gọi bác sĩ đến "
Ryan Ngồi trên Sopha lại ôm lấy Nguyên Bình vào lòng mình, Cậu liên tục thút thít thành tiếng, đầu gác lên vai anh lại không nói một lời như giận dỗi.
Bác sĩ kê thuốc xong sau đó lại dặn dò vài câu, đợi đến khi Bác sĩ rời đi, Ryan cũng ôm người đẹp đến thoải mái vô cùng.
Ryan đột nhiên nhớ ra việc gì đó liền khàn giọng lên tiếng trách móc " biết bản thân không ăn được hải sản, còn đâm đầu vô làm gì? "
Nguyên Bình nghe thấy liền mếu môi uất ức, cậu đánh vào lòng ngực của anh cố kiềm nén không làm rơi giọt nước mắt nào " không ăn nó thì tôi biết ăn cái gì hả? Anh có cho tôi cái gì khác hay sao "
Ryan bị đánh đến khờ khạo, sau một lúc nhận ra lỗi sai nằm ở mình, ban đầu chỉ muốn nhốt cậu vào nhà kho để chịu chút gió lạnh hắn từng trãi qua, kết qua xém chút nữangười cùng không còn.
" Được rồi tôi sai, nào! đánh tôi đi " Ryan thở dài trực tiếp đem gương mặt của mình sang một bên, Mà Nguyên Bình cũng không còn hứng thú nữa.
" Đánh anh đau tay tôi "
" vậy còn muốn dùng roi không? "
đáng tiếc cậu lại bị Cửu Chu vứt vào một căn nhà chứa củi ẩm mốc, cũng đã trôi qua một tuần không nhìn thấy mặt mũi Ryan ở đâu.
Nguyên Bình cũng không phải là Tam Thiếu Gia thật sự đối mặt với những nơi bẩn thỉu dơ bẩn kia cũng không mấy ý kiến, ít nhất còn có một chỗ cao hơn mặt đất ẩm ướt kia.
trên tấm gỗ được trải một chiếc áo sơ mi trắng, không cần nói cũng biết là do Ryan bố thí cho cậu, trong nơi này không có ánh sáng nhiệt độ về đêm lại là lạnh thấu xương.
cánh cửa duy nhất chỉ được mở ra khi có người đem đồ ăn vào cho cậu, ở phía trên cao có một cái cửa sổ nhỏ không được khóa, như đó cũng không phải là vấn đề gì lớn lao, dù sao Nguyên Bình cũng không thể đi được, cho dù có đi.
Cậu cũng không biết nên đi về đâu.
Nguyên Bình nằm dài trên tấm ván gỗ nhỏ, hai tay buông lỏng đầu ngẩng cao nhìn trần nhà một cách vô vị, cách cửa đột nhiên được mở ra, một cô gái tuổi còn khá trẻ bước chân đi vào, trên tay cầm theo một bát cháo cua.
Cô ta trực tiếp vứt bát lên đất, thức ăn bên trong bị đổ ra không ít, sau đó lại quay người rời đi, Nguyên Bình nhìn một bát cháo đầy cua thì cũng ngoan ngoãn nằm trở lại.
Chẳng biết Ryan vô tình hay cố ý, hai ngày liên tiếp đã đem đồ ăn có tôm cua đến đây, cũng đã hai ngày Nguyên Bình không thể ăn uống được gì. Cậu bị dị ứng, nhìn được không ăn được, cậu qua lưng vào trong đem ánh mắt ghét bỏ nhìn bát cháo kia.
Ryan ngồi trên ghế làm việc ngã lưng ra sau một cách mệt mỏi, anh thở dài ngao ngán sau đó nhìn mặt trời đã lên tận đỉnh.
" em ấy sao rồi? "
Cửu Chu Đứng bên ngoài liền ngây người một lúc, sau khi ý thức được Ryan được hỏi gì mới trả lời " ngoài trừ ngày đầu tiên, tất cả ngày sau điều giống như nhau"
" Ngày đầu tiên em ấy làm sao? " Ryan nhíu mi tâm đóng lattop trước mắt sau đó lên tiếng
" Dùng 2 tiếng đồ hồ để lết lên một chỗ thô thoáng, sao đó lại dùng 2 tiếng để thở phào "
" em ấy ăn gì? "
" Người làm ở bếp nói hai ngàynày điều nấu cháo cua "
Ryan nghe đến đây liền đứng bậy dậy tức giận hỏi chỗ của Nguyên Bình.
Mà Nguyên Bình hiện giờ còn đang nằm lăn lộn vài vòng trên ván gỗ để giảm còn đau thắt vì đói, cậu liếc nhìn bát cháo dưới đất một hồi rất lâu, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa bụng dưới.
Suy nghĩ đắng đo một hồi cậu lại ngồi bật dậy đem toàn bộ cháo nuốt vào trong bụng, cơn đói cồn cào kia qua đi, Nguyên Bình mới thở phào
sau khi ăn no cậu ngã lưng ra sàn gỗ đánh một giấc dài, cuối cùng lại bị cơn ngứa ngáy đánh thức.
Toàn thân cậu nóng như lửa, những đốm đỏ hồng xuất hiện khắp nơi trên cơ thể, từ cổ lại kéo dài xuống đùi non, Nguyên Bình cứ ra sức mà gãi đến trày da chảy máu
Cảm giác khó Thở buồn nôn khiến Nguyên Bình thật sự khó chịu, hai mắt trong phút chốc đã ướt đẫm nước mắt,
Cuối cùng lại không chịu nổi mà bật khóc thành tiếng, điên cuồng dùng lực cào cấu bản thân mình.
Cửa nhà kho được mở ra, Ryan cả người ướt đẫm mồ hôi xông vào, Anh thở hồng hộc nhìn Đối Phương đang bật khóc, trái tim trong phút chốc cũng bị dọa cho mềm mại
" Đừng có gãi nửa, mau Ngừng lại " Ryan nắm lấy bàn tay của cậu, bây giờ mới phát hiện đối phương lại gầy đi không ít, gương mặt trắng nhợt không còn sức sống, làn da trắng nhạt lại hiện rõ những đốt đỏ hồng lên
mà Nguyên Bình hiện giờ còn đang dãy dụa muốn anh buông mình ra, Ryan hết cách liên ôm chặt lấy cậu vào lòng mình, Ra khỏi cửa lại nói với Cửu Chu
" Mau gọi bác sĩ đến "
Ryan Ngồi trên Sopha lại ôm lấy Nguyên Bình vào lòng mình, Cậu liên tục thút thít thành tiếng, đầu gác lên vai anh lại không nói một lời như giận dỗi.
Bác sĩ kê thuốc xong sau đó lại dặn dò vài câu, đợi đến khi Bác sĩ rời đi, Ryan cũng ôm người đẹp đến thoải mái vô cùng.
Ryan đột nhiên nhớ ra việc gì đó liền khàn giọng lên tiếng trách móc " biết bản thân không ăn được hải sản, còn đâm đầu vô làm gì? "
Nguyên Bình nghe thấy liền mếu môi uất ức, cậu đánh vào lòng ngực của anh cố kiềm nén không làm rơi giọt nước mắt nào " không ăn nó thì tôi biết ăn cái gì hả? Anh có cho tôi cái gì khác hay sao "
Ryan bị đánh đến khờ khạo, sau một lúc nhận ra lỗi sai nằm ở mình, ban đầu chỉ muốn nhốt cậu vào nhà kho để chịu chút gió lạnh hắn từng trãi qua, kết qua xém chút nữangười cùng không còn.
" Được rồi tôi sai, nào! đánh tôi đi " Ryan thở dài trực tiếp đem gương mặt của mình sang một bên, Mà Nguyên Bình cũng không còn hứng thú nữa.
" Đánh anh đau tay tôi "
" vậy còn muốn dùng roi không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.