Chương 18
Tê Tê
06/11/2023
Một luồn tinh đặc màu trắng được bắn ra điều bị Ryan nuốt sạch vào bụng, anh liếm nhẹ cách môi, đem đôi mắt suy mê nhìn vào Nguyên Bình đang thở dốc dựa vào tường.
Sau khi tắm rửa anh lại giúp cậu thoa lại thuốc một lần nữa, đem cậu đặt lên giường của bản thân, cúi cùng lại không quên một nụ hôn lên cánh môi.
Nguyên Bình bị trêu đùa đến mệt rã người để tùy ý anh muốn làm gì, sau khi Ryan đóng chặt lại cửa phòng ngủ mà bước ra ngoài, Nguyên Bình cũng kéo lấy chăn sau đó cuộn tròn bản thân lại
Hơi ấm cùng với mùi hương quen thuộc khiến tinh thần cậu ổn định hơn phần nào, cậu chìm vào giấc ngủ với mộng đẹp.
Ryan đi về cuối thành lang, Cửu Chu vẫn đứng đó không biết đã đợi bao lâu, sau khi Ryan bước qua ông cũng đi theo phía sau anh.
Ryan ngừng bước trước một cửa phòng, Không gian yên tĩnh đến lạ thường, Anh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân sao đó trực tiếp mở cửa phòng.
Cha của Ryan ngồi ở ghế làm việc, khi cánh cửa được mở ra cũng không ngẩng đầu lần nào, Ông ta ném Một tệp giấy tờ Vào lòng ngực anh, Một tờ giấy mỏng manh xoẹt qua đem gương mặt bị cắt một đường nhỏ.
Ryan chưa từng chớp mắt dưới hành động kia, anh cúi người đem từng trang giấy dưới đất nhặt lên, bên trong chỉ là những con chữ dày đặc khó hiểu.
" Mày đổi kế hoạch không báo trước, còn giữ lấy mạng của nó việc này xem như tao bỏ qua, nó là cháu trai duy nhất của Triệu Gia, mày kêu nó đi đến chỗ Triệu Tử Kỳ lấy con dấu chứng nhận đến đây "
Mi Tâm Ryan nhíu chặt, nhưng đợi sau khi ngẩng đầu đối mặt trực diện với đối phương, gương mặt kia lại bình thản không có chuyện gì.
" Nguyên Bình vốn dĩ xem tôi là một tên nô lệ, không có lý gì lại nghe theo "
" Đầu óc của mày ở đâu? Không phải ở đó vài chục năm đã làm cho tên ngu Của Nguyên gia kia tin tưởng đem con trai nó cho mày sao? Còn gì lại không thể "
Ryan im lặng không trả lời, đôi mắt nhìn vào dòng máu huyết thống duy nhất kia lại đượm buồn khó tả thành lời, sau vài phút mắng chửi nặng lời, Ryan lại bước chân ra khỏi phòng.
Anh thở dài quay trở về phòng ngủ của bản thân, nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, nụ cười ngọt ngào đến trái tim của anh cũng bị lay động.
Nỗi đau từ người thân lại giảm đi không hề ít
Cửa phòng được mở ra, Anh chỉ nhìn thấy một cục bông màu trắng đang nằm trên giường, thứ lộ ra duy nhất chính là gương mặt mềm mại trắng nõn kia, môi hồng khẽ mím lại, mi tâm đôi khi cũng nhíu chặt không biết là đang mơ thấy cái gì.
Anh vươn tay nhéo lấy má sữa, khẽ kéo chăn sau đó ôm lấy cậu vào lòng mình, đôi mắt nhắm chặt.
Có trời mới biết anh đã ao ước khoảng khắc này bao nhiêu lần, cho dù mọi thứ vẫn chưa ấm êm hoàn toàn, những ít ra điều hắn muốn vẫn thực hiện được rồi.
Nguyên Bình tỉnh dậy muốn xoay người một cái phát hiện Bên cạch lại còn có một người, mà mình thì lại đang nằm trong long của đối phương đến thoải mái.
cậu vươn vai lại ngáp dài một cái, Ryan khẽ mở mắt " Đưa em về Triệu gia "
Hai mắt to tròn khẽ chớp nhẹ, cậu ngẩn ngơ một lúc thì liền ngồi bậy dậy lay vào vai anh nói " Thực sự đi về nhà ạ? "
Ryan gật đầu, liếc mắt nhìn biểu cảm đáng iu kia, trái tim lại của Anh lại thắt chặt một cảm giác khó tả thành lời.
Người trước mặt là người trong tim, cho dù có ôm chặt cậu vào lòng bao lâu đi nữa, Ryan vẫn không có cảm giác cậu thuộc về mình,
Ai đó đi qua hãy để lại dấu chân, yên lặng quá tê sợ (˘・_・˘)
Sau khi tắm rửa anh lại giúp cậu thoa lại thuốc một lần nữa, đem cậu đặt lên giường của bản thân, cúi cùng lại không quên một nụ hôn lên cánh môi.
Nguyên Bình bị trêu đùa đến mệt rã người để tùy ý anh muốn làm gì, sau khi Ryan đóng chặt lại cửa phòng ngủ mà bước ra ngoài, Nguyên Bình cũng kéo lấy chăn sau đó cuộn tròn bản thân lại
Hơi ấm cùng với mùi hương quen thuộc khiến tinh thần cậu ổn định hơn phần nào, cậu chìm vào giấc ngủ với mộng đẹp.
Ryan đi về cuối thành lang, Cửu Chu vẫn đứng đó không biết đã đợi bao lâu, sau khi Ryan bước qua ông cũng đi theo phía sau anh.
Ryan ngừng bước trước một cửa phòng, Không gian yên tĩnh đến lạ thường, Anh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân sao đó trực tiếp mở cửa phòng.
Cha của Ryan ngồi ở ghế làm việc, khi cánh cửa được mở ra cũng không ngẩng đầu lần nào, Ông ta ném Một tệp giấy tờ Vào lòng ngực anh, Một tờ giấy mỏng manh xoẹt qua đem gương mặt bị cắt một đường nhỏ.
Ryan chưa từng chớp mắt dưới hành động kia, anh cúi người đem từng trang giấy dưới đất nhặt lên, bên trong chỉ là những con chữ dày đặc khó hiểu.
" Mày đổi kế hoạch không báo trước, còn giữ lấy mạng của nó việc này xem như tao bỏ qua, nó là cháu trai duy nhất của Triệu Gia, mày kêu nó đi đến chỗ Triệu Tử Kỳ lấy con dấu chứng nhận đến đây "
Mi Tâm Ryan nhíu chặt, nhưng đợi sau khi ngẩng đầu đối mặt trực diện với đối phương, gương mặt kia lại bình thản không có chuyện gì.
" Nguyên Bình vốn dĩ xem tôi là một tên nô lệ, không có lý gì lại nghe theo "
" Đầu óc của mày ở đâu? Không phải ở đó vài chục năm đã làm cho tên ngu Của Nguyên gia kia tin tưởng đem con trai nó cho mày sao? Còn gì lại không thể "
Ryan im lặng không trả lời, đôi mắt nhìn vào dòng máu huyết thống duy nhất kia lại đượm buồn khó tả thành lời, sau vài phút mắng chửi nặng lời, Ryan lại bước chân ra khỏi phòng.
Anh thở dài quay trở về phòng ngủ của bản thân, nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, nụ cười ngọt ngào đến trái tim của anh cũng bị lay động.
Nỗi đau từ người thân lại giảm đi không hề ít
Cửa phòng được mở ra, Anh chỉ nhìn thấy một cục bông màu trắng đang nằm trên giường, thứ lộ ra duy nhất chính là gương mặt mềm mại trắng nõn kia, môi hồng khẽ mím lại, mi tâm đôi khi cũng nhíu chặt không biết là đang mơ thấy cái gì.
Anh vươn tay nhéo lấy má sữa, khẽ kéo chăn sau đó ôm lấy cậu vào lòng mình, đôi mắt nhắm chặt.
Có trời mới biết anh đã ao ước khoảng khắc này bao nhiêu lần, cho dù mọi thứ vẫn chưa ấm êm hoàn toàn, những ít ra điều hắn muốn vẫn thực hiện được rồi.
Nguyên Bình tỉnh dậy muốn xoay người một cái phát hiện Bên cạch lại còn có một người, mà mình thì lại đang nằm trong long của đối phương đến thoải mái.
cậu vươn vai lại ngáp dài một cái, Ryan khẽ mở mắt " Đưa em về Triệu gia "
Hai mắt to tròn khẽ chớp nhẹ, cậu ngẩn ngơ một lúc thì liền ngồi bậy dậy lay vào vai anh nói " Thực sự đi về nhà ạ? "
Ryan gật đầu, liếc mắt nhìn biểu cảm đáng iu kia, trái tim lại của Anh lại thắt chặt một cảm giác khó tả thành lời.
Người trước mặt là người trong tim, cho dù có ôm chặt cậu vào lòng bao lâu đi nữa, Ryan vẫn không có cảm giác cậu thuộc về mình,
Ai đó đi qua hãy để lại dấu chân, yên lặng quá tê sợ (˘・_・˘)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.