Chương 14: Ngày thứ hai: Giáo sư
Đa Lê
04/10/2022
Dịch: Amelie.Vo
Loria chần chừ một lát rồi nói:
“Cám ơn anh, anh có thể giúp tôi báo cảnh sát không?”
Điện thoại di động và toàn bộ giấy tờ của cô đều nằm trong chiếc ba lô bị đánh cắp.
Đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, da thịt vừa mới tiếp xúc, Loria chợt giật bắn mình như phải bỏng.
Nhiệt độ cơ thể của người đang chìa tay ra này cao hơn Loria gấp nhiều lần. Cô không rõ có phải là do bàn tay mình quá lạnh nên mới sinh ra ảo giác như vậy hay không.
Loria dùng sức tự chống người ngồi dậy khỏi đống tuyết. Hai bàn tay vốn đỏ bừng vì lạnh quẹt đi mớ tuyết dính trên mặt, bên tai cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng: có một người đàn ông với mái tóc ngắn đỏ rực như lửa đang chạy tới. Anh ta đưa chiếc túi trong tay cho Loria rồi nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong:
“Công chúa nhỏ, tôi lấy lại đồ cho người rồi nè.”
Loria: “……”
Một lần nữa cô xác nhận, anh chàng vừa gọi mình bằng hai từ “Công chúa”.
Cái danh xưng kiểu cổ này khiến Loria sửng sốt hết hai giây. Cô ngập ngừng vươn tay ra đón lấy chiếc ba lô cũ kỹ dưới cái nhìn giống hệt một chú cún con của người đàn ông tóc đỏ.
“Cám ơn các anh.”
Dây khoá của chiếc túi vẫn còn nguyên vẹn, những món đồ nằm bên trong vẫn chưa bị mất, chẳng hạn như là: một quyển sổ tay cùng sách giáo trình dày cộp, những củ khoai tây teo tóp đáng thương, những quả cam với lớp vỏ đã sẫm màu, cùng với hộp cơm hải sản nguội ngắt phải dùng lò vi sóng hâm lại cho nóng mới ăn được.
Loria kiểm tra một lượt đống đồ bên trong túi, trong khi đó con chó săn địa ngục cũng nhìn cô với đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Khi nhận ra công chúa nhỏ ngày trước chỉ ăn mật ong Ý trước mặt đang mỉm cười hạnh phúc với đống cơm thừa canh cặn, con chó săn hận không thể quỳ xuống đất dâng hết cho cô những món ngon vật lạ trên đời.
Làm sao công chúa nhỏ có thể nhịn đói mà làm những chuyện như vậy?
Làm sao cô lại có thể ăn thức ăn đã nguội lạnh được đây?
Gió thổi bay một ít tuyết rơi, tà thần trầm lặng ngắm nhìn Loria. Đôi con ngươi đỏ sẫm trước đây giờ đã hoàn toàn chuyển thành màu đen láy, trạng thái này của hắn khiến cho rất nhiều sinh vật hắc ám không dám tiếp cận. Mà cũng kể từ khi đó, hắn không còn tàn sát loài người nữa…
…Ngoại trừ tên cướp vừa nãy cố ý xô ngã Loria đã vỡ vụn thành bột phấn chỉ trong vòng một giây.
Chóp mũi Loria ửng hồng, trên tóc cô còn lấm tấm một ít bụi tuyết. Nếu ngày xưa cô còn không thể chạm vào nước lạnh thì hiện tại dù ngã vào trong đụn tuyết, cô vẫn bình yên vô sự, không hề bị trầy da tróc vẩy chỗ nào, làn da trắng nõn mang theo sắc hồng hào khoẻ khoắn.
Loria đeo ba lô lại lên lưng, đồng thời lễ phép cúi chào tạm biệt người đàn ông cao lớn vừa mới giúp đỡ cô.
Nhìn bề ngoài, đỉnh đầu của cô chỉ cao ngang vai hắn. Người đàn ông ban nãy đỡ cô dậy mặc một chiếc áo măng tô đen, bên trong là áo sơ mi trắng, trên người hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo tựa như băng tuyết.
Nhưng nhiệt độ cơ thể hắn lại nóng rực.
“Chuyện nhỏ thôi.” Người đàn ông nói: “Em ngủ ngon.”
Loria nhìn thấy rất rõ dấu ấn trên mu bàn tay hắn, hoa văn của nó hệt như vết bớt trên mông cô. Vết bớt này đã có sẵn từ khi cô sinh ra, ba mẹ cô lo lắng rằng nó sẽ lớn dần theo tháng năm cô trưởng thành. May thay, cái tình huống kinh dị đó không xảy đến, cho tới hiện tại nó vẫn chỉ to bằng một lát chanh.
Trời về đêm không quá an toàn, Loria mặc kệ cơn đói cồn cào, gia tăng tốc độ đi nhanh về phòng trọ.
Căn nhà mà Loria thuê có niên đại ít nhất hơn 100 năm. Nó có màu nâu đỏ phối với xanh da trời, các khung cửa sổ được phết màu sơn trắng. Ngôi nhà mang phong cách cổ tích cổ điển, nội thất bên trong đều mốc meo lạc hậu, hệt như một ông lão trăm tuổi, già cả lụm cụm, xương khớp thoái hoá. Mỗi lần có ai bước chân lên, chiếc thang gỗ sẽ kêu cót két vang vọng khắp nhà.
Phòng của Loria ở tầng hai. Cô vốn thuê chung nhà với một cô bé người Trung Quốc nhưng cô nàng này vừa mới dọn đi ngày hôm qua. Bà chủ nhà nói rằng hôm nay sẽ có một người thuê mới dọn đến – đúng với nguyện vọng của Loria, bà chủ miễn cưỡng đồng ý chỉ nhận người thuê là nữ giới.
Ắt hẳn bạn cùng nhà mới đã tới rồi.
Loria lục tung ba lô hồi lâu để tìm chìa khoá nhà. Trước khi cô kịp tra chìa vào ổ thì cánh cửa bằng gỗ hồ đào đã được người bên trong mở ra.
Ập vào mũi cô là một mùi hương rất đỗi quen thuộc của hoa hồng và sữa, còn có cả mùi bánh mì nướng thơm phức. Đồng thời, ngay sau đó một cô gái có vóc dáng nóng bỏng ôm chầm lấy Loria:
“Hu hu hu cuối cùng người cũng tới rồi.”
Loria: “!!!”
Cô gái xinh đẹp có vóc người cao ráo và thân hình mềm mại như bông, mà khuôn mặt Loria vừa hay chôn ngay trong ngực cô nàng. Việc đụng chạm này khiến Loria đổ mồ hôi hột, cô cố gắng giãy giụa:
“Xin lỗi, chị có thể buông em ra một chút được không?”
Người đẹp nới lỏng tay ra, tỉ mỉ quan sát Loria bằng ánh mắt từ ái như mẹ hiền rồi tiến đến nhặt ba lô của cô lên một cách tự nhiên:
“Tiểu thư G… Loria, người mang cặp nặng như thế này hẳn là mệt lắm phải không? Tôi đã giúp người nấu sẵn bữa tối, nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, chăn đệm thì vừa mới hong khô. Điều kiện ở đây quả thật tồi tàn, để người chịu khổ rồi…”
Loria kinh ngạc đến ngớ người.
Lúc này, người đẹp mới dịu dàng tự giới thiệu bản thân như phát biểu một bài diễn văn khai mạc.
Molly – làm nghề tự do, vẽ tranh để kiếm sống và thích làm việc nhà.
Cô ấy đã nhận phòng từ buổi chiều, sau đó đổi mới toàn bộ đồ gia dụng trong phòng bếp, phòng khách và nhà vệ sinh, bao gồm: thảm lót sàn, rèm cửa sổ, dụng cụ nhà bếp, vân vân và mây mây. Khi Loria nhìn đến cái logo trên tấm thảm xa xỉ, mí mắt cô giật giật mấy cái.
Người đẹp trước mặt còn tiếc nuối than thở:
“Sự việc xảy ra đột ngột, thời gian quá gấp rút, tôi không kịp đem đổi những thứ tốt hơn, người cứ dùng tạm như vậy trước đi.”
Loria bị sốc trước thái độ tiêu xài hoang phí của cô gái. Tiếp theo đó, khi thấy người đẹp vui vẻ dọn ra bữa tối, Loria lại bị sốc tập hai.
Thịt heo xắt sợi xào, cháo cá thu đao tươi, sò điệp xào bắp cải…
Quanh năm suốt tháng bị khoai tây giày vò, bụng Loria kêu lên hai tiếng “ùng ục”. Cô ngượng nghịu khen ngợi:
“Chị còn biết nấu cả món Tàu à?”
Molly cười tủm tỉm: “Ây dô, biết chút chút thôi. Tôi học nấu ăn ở Trung Quốc mới mười tám năm đây chứ có là bao.”
Loria cho là bản thân nghe lầm rồi.
Cô không dám hỏi lại, sợ mình bất lịch sự, chẳng thà cứ vui vẻ thưởng thức bữa cơm tối. Đây là đêm đông đầu tiên Loria ăn đến no căng cả bụng.
Loria không cần phải rửa chén vì Molly đã gom hết bát đũa bỏ vào trong máy rửa chén rồi. Sự nhàn rỗi này khiến Loria thấy hết sức xấu hổ:
“Em có thể giúp gì cho chị không?”
Molly suy nghĩ một lát rồi nở một nụ cười tươi tắn:
“Tiểu thư à, bây giờ cô đi tắm nước nóng rồi đánh một giấc ngon lành, vậy là đã giúp tôi rất nhiều rồi.”
Loria: “…”
Hức hức hức, người bạn cùng nhà này chắc chắn là thần tiên chuyển thế rồi!Ngày hôm sau, Loria thức dậy vào lúc bảy giờ sáng. Cô rón rén xuống giường, không muốn quấy rầy giấc ngủ của người bạn mới. Song, vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô đã thấy Molly đeo tạp dề, híp mắt tươi cười và vẫy tay với cô:
“Tôi vừa nướng xong bánh mì, mứt trái cây mới làm hôm qua, mật ong cũng rất tươi, còn sữa bò thì vẫn còn nóng. Tôi cũng có chiên thêm bánh quẩy, hấp mấy cái bánh bao, nấu một nồi cháo có kèm mấy món khô, cô muốn ăn cái nào?”
(Bữa sáng này là một bên đồ Tây, một bên đồ Tàu =]]])
Loria cắn một cái bánh bao, ngon tới nỗi suýt chút nữa thì rớt nước mắt:
“Chị tốt bụng quá.”
Molly âu yếm nhìn cô:
“Được phục vụ người là niềm vinh hạnh của tôi.”
Ăn uống no nê, Loria đeo chiếc ba lô cũ đi học. Cùng là một con đường đến trường, nhưng hôm nay cô cảm thấy ánh mặt trời ấm áp lạ thường.
Cô nghĩ rằng thần may mắn luôn luôn mỉm cười với mình.
Theo lời kể của bố mẹ, hồi nhỏ Loria từng bị ốm một trận rất nặng, liên tục sốt cao đến mức suýt chết. Lúc bấy giờ, có một người đàn ông tốt bụng đã đến cứu sống cô. Không những thế, ngài ấy còn giúp đỡ về mặt tài chính cho gia đình khi ấy hãy còn khó khăn của bọn họ. Cho đến tận lúc trước khi Loria vào học đại học, tiền trợ cấp hàng tháng vẫn được gửi đến đều đặn, bên trên phong bì còn ghi chú rõ ràng là “hỗ trợ tiền học phí cho Loria”.
Sau khi thi đậu vào đại học, bố mẹ cô đã bàn bạc kỹ lưỡng rằng gia đình bọn họ không cần số tiền trợ cấp này nữa, vì vậy đã gửi một phong thư đến cho người đàn ông sống ở Bắc Âu lạnh giá kia. Đầu tiên, bọn họ cám ơn ngài ấy vì đã giúp đỡ Loria, sau đó diễn giải cụ thể tình hình học tập và sinh hoạt của cô, cuối cùng, xin quý ngài có tấm lòng hảo tâm dùng số tiền nọ để giúp đỡ cho những gia đình có hoàn cảnh khốn khổ hơn bọn họ.
Loria ôm tâm trạng lâng lâng này đi tới lớp học. Cô đến trường rất sớm nên dễ dàng chiếm lấy vị trí bàn đầu rồi ngồi xuống.
Đối với Loria mà nói, lịch sử và lý luận kiến trúc là một môn học khó nhằn. Dù sao thì cũng không phải tiếng mẹ đẻ, nên khi học những tiết bằng tiếng Đức cô phải nỗ lực gấp ba lần mới có thể vớt vát theo kịp tiến độ bài học. Bài tiểu luận về nhà lần trước, Loria chỉ được điểm 4 trên thang điểm năm, với 1 là xuất sắc, 2 là giỏi, 3 là khá, 4 là trung bình (vừa qua môn), còn 5 là không đạt.
Phòng học Loria đang ngồi là giảng đường lớn. Thầy giáo dạy môn này có báo rằng sẽ có một giáo sư mới đến thay, nhưng thầy lại quên nói tên. Loria đang tập trung ôn lại nội dung bài học lần trước thì đột nhiên cô nghe thấy phía sau có tiếng nghị luận bàn tán của các bạn học khác. Loria khép vở và quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ cửa chính bước vào.
Nước da hắn trắng sáng như băng tuyết, một bên tay cầm chiếc áo măng tô đen. Chiếc áo sơ mi cài đến chiếc cúc cao nhất, trông hắn lạnh lùng xa cách, phảng phất có chút uy nghiêm áp bức, khiến cho người khác không dám nhìn trực tiếp.
Loria sửng sốt hai giây. Cô nhận ra đây là người đàn ông đã chìa tay ra giúp đỡ mình tối hôm qua.
Vậy mà lại là giáo sư của cô ư???
Người đàn ông không hề nhìn cô, hắn đến bục giảng phía trước, dùng giọng nói lãnh đạm để bắt đầu tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân:
“Tôi là giáo viên dạy ‘Lịch sử và lý luận kiến trúc’ của các em – Fassbinder.”
Bằng một câu hết sức đơn giản, hắn chỉ giới thiệu như vậy, đến cả họ tên đầy đủ, trình độ học vấn các thứ cũng không đề cập đến. Lớp học vừa rồi còn ồn ào, trong tíc tắc đã lặng ngắt như tờ. Tất cả sinh viên đều bị khí thế của hắn áp đảo, không một ai dám mở miệng nói thêm lời nào.
Lần đầu tiên trong cuộc đời đi học, Loria ngồi thất thần.
Trong điều kiện thiếu sáng của ánh đèn mờ ảo ngày hôm qua, cộng với cơn đói khát cùng rét lạnh, cô không hề nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông nọ. Lúc này đây, hắn ta đang đứng dưới ánh đèn sáng rực, trong vô thức Loria bị thu hút bởi sự hiện hữu của hắn, mãi cho đến khi Fassbinder nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen thẳm tĩnh mịch như sâu xoáy:
“Lo, em trả lời câu hỏi của tôi.”
Bị đánh úp bất ngờ, Loria hoảng hốt đứng dậy, ái ngại đáp:
“Xin lỗi thầy, thầy có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa được không? Em chưa nghe rõ ạ.”
Fassbinder lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Loria gắng nhớ lại những từ vựng và cấu trúc phức tạp, sau đó chắp vá lại thành một câu trả lời ngắc ngứ.
Hiển nhiên câu trả lời này không thể làm hài lòng Fassbinder. Hắn gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống.
Suốt toàn bộ quá trình, hắn không hề để lộ bất kỳ một cảm xúc nào, vẫn bình tĩnh tựa như tượng đá.
Loria ảo não ngồi xuống, cô cực kỳ hối hận vì thái độ học hành mất tập trung vừa rồi của mình.
Cô không rõ giáo sư có nhận ra cô hay không, dù gì bộ dạng tối qua của cô cũng rất thảm hại… Mà cho dù có nhận ra đi nữa, thì hẳn là thầy cũng chỉ nghĩ cô thật ngốc nghếch.
Trong khi đó tà thần ở trên bục giảng…
Với chiều cao của hắn, có thể vừa vặn nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần xinh xắn của Loria. Nhiệt độ trong phòng học rất ấm áp, cô chỉ mặc độc một chiếc áo len cũ màu cà phê, vài sợi xơ nhỏ xíu bị bung ra do ma sát. Đa phần những cục xơ vón trên áo đã được chủ nhân của nó chu đáo loại bỏ, chỉ còn sót lại một vài sợi phá lệ mà thôi.
Ngày xưa, cô chỉ có thể mặc áo tơ tằm, nếu không những chất liệu thô ráp kia sẽ làm ửng đỏ làn da mỏng manh của cô mất.
Hiện tại, Loria mặc một chiếc quần jean sắp sửa chuyển từ màu xanh thành trắng do giặt tẩy quá nhiều, cùng với một chiếc áo cổ lọ cũ mèm làm bằng len nhân tạo. Trông khoẻ mạnh với nước da hồng hào, thiếu nữ đang say sưa học tập những tri thức mới. Gương mặt đỏ ửng vì vắt óc suy nghĩ kia đã từng được bàn tay hắn vuốt ve, mà giờ này cô lại đang cầm cán bút, nhanh chóng ghi ghi chép chép. Đôi môi đã từng tiếp nhận hắn khẽ hé ra, mỗi khi nghĩ thông một vấn đề nào đó trong bài học, cô liền hít sâu một hơi, tà thần có thể nhìn thấy hàm răng trắng bóc và đều như hạt bắp bên trong chiếc miệng nhỏ xinh của cô, hắn đã từng liếm nó, hôn lên nó, mơn trớn nó. Những mạch máu trên chiếc cổ trắng dài, mái tóc mềm mại giờ đã đen óng chứ không còn là màu vàng kim nữa, làn da cùng thân thể ẩn hiện dưới lớp áo lông kia…
Yết hầu của Fassbinder khẽ chuyển động.
Hắn vẫn ung dung giảng bài.
Nửa tiết học sau đó, rốt cuộc Loria cũng đã có thể đặt hết tâm trí vào bài học. Tiết học vừa kết thúc, cô thu dọn tập vở vào trong ba lô. Vừa định rời đi thì vị giáo sư cao lớn lạnh lùng bước xuống bục giảng. Bàn tay đeo găng đen để che khuất dấu ấn gõ gõ lên bàn học của Loria.
Cô ngước nhìn vị giáo sư mới có thần thái ngạo mạn, hắn cũng đang nhìn xuống cô, giọng nói hắn thấp:
“Tan học thì đến văn phòng của tôi.”Tác giả có lời muốn nói:
Sau đây tôi muốn giải thích rõ một chút:
_ Thật ra ban đầu tôi định viết tiếp bối cảnh Trung cổ, nhưng vào thời đại đó, dù ở châu Âu hay châu Á, điều kiện sống của phụ nữ không được tốt lắm, có khi còn bị đàn ông áp bức.
_ Thứ mà Gloria khao khát chính là tự do và sức khoẻ của mình, lúc còn ở lâu đài, cô vẫn bị ảnh hưởng bởi cơ thể và hoàn cảnh xã hội thời bấy giờ. Phải nói rằng khả năng sinh tồn của phụ nữ thời hiện đại cao hơn rất nhiều, vả lại cũng phù hợp để Loria thực hiện những điều mình mong muốn.
_ Ngoài ra thì hmmm…. tôi thực sự muốn viết một một trò chơi nhỏ giữa thầy và trò đó àhihihi *điên cuồng lăn lộn làm nũng*
Loria chần chừ một lát rồi nói:
“Cám ơn anh, anh có thể giúp tôi báo cảnh sát không?”
Điện thoại di động và toàn bộ giấy tờ của cô đều nằm trong chiếc ba lô bị đánh cắp.
Đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, da thịt vừa mới tiếp xúc, Loria chợt giật bắn mình như phải bỏng.
Nhiệt độ cơ thể của người đang chìa tay ra này cao hơn Loria gấp nhiều lần. Cô không rõ có phải là do bàn tay mình quá lạnh nên mới sinh ra ảo giác như vậy hay không.
Loria dùng sức tự chống người ngồi dậy khỏi đống tuyết. Hai bàn tay vốn đỏ bừng vì lạnh quẹt đi mớ tuyết dính trên mặt, bên tai cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng: có một người đàn ông với mái tóc ngắn đỏ rực như lửa đang chạy tới. Anh ta đưa chiếc túi trong tay cho Loria rồi nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong:
“Công chúa nhỏ, tôi lấy lại đồ cho người rồi nè.”
Loria: “……”
Một lần nữa cô xác nhận, anh chàng vừa gọi mình bằng hai từ “Công chúa”.
Cái danh xưng kiểu cổ này khiến Loria sửng sốt hết hai giây. Cô ngập ngừng vươn tay ra đón lấy chiếc ba lô cũ kỹ dưới cái nhìn giống hệt một chú cún con của người đàn ông tóc đỏ.
“Cám ơn các anh.”
Dây khoá của chiếc túi vẫn còn nguyên vẹn, những món đồ nằm bên trong vẫn chưa bị mất, chẳng hạn như là: một quyển sổ tay cùng sách giáo trình dày cộp, những củ khoai tây teo tóp đáng thương, những quả cam với lớp vỏ đã sẫm màu, cùng với hộp cơm hải sản nguội ngắt phải dùng lò vi sóng hâm lại cho nóng mới ăn được.
Loria kiểm tra một lượt đống đồ bên trong túi, trong khi đó con chó săn địa ngục cũng nhìn cô với đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Khi nhận ra công chúa nhỏ ngày trước chỉ ăn mật ong Ý trước mặt đang mỉm cười hạnh phúc với đống cơm thừa canh cặn, con chó săn hận không thể quỳ xuống đất dâng hết cho cô những món ngon vật lạ trên đời.
Làm sao công chúa nhỏ có thể nhịn đói mà làm những chuyện như vậy?
Làm sao cô lại có thể ăn thức ăn đã nguội lạnh được đây?
Gió thổi bay một ít tuyết rơi, tà thần trầm lặng ngắm nhìn Loria. Đôi con ngươi đỏ sẫm trước đây giờ đã hoàn toàn chuyển thành màu đen láy, trạng thái này của hắn khiến cho rất nhiều sinh vật hắc ám không dám tiếp cận. Mà cũng kể từ khi đó, hắn không còn tàn sát loài người nữa…
…Ngoại trừ tên cướp vừa nãy cố ý xô ngã Loria đã vỡ vụn thành bột phấn chỉ trong vòng một giây.
Chóp mũi Loria ửng hồng, trên tóc cô còn lấm tấm một ít bụi tuyết. Nếu ngày xưa cô còn không thể chạm vào nước lạnh thì hiện tại dù ngã vào trong đụn tuyết, cô vẫn bình yên vô sự, không hề bị trầy da tróc vẩy chỗ nào, làn da trắng nõn mang theo sắc hồng hào khoẻ khoắn.
Loria đeo ba lô lại lên lưng, đồng thời lễ phép cúi chào tạm biệt người đàn ông cao lớn vừa mới giúp đỡ cô.
Nhìn bề ngoài, đỉnh đầu của cô chỉ cao ngang vai hắn. Người đàn ông ban nãy đỡ cô dậy mặc một chiếc áo măng tô đen, bên trong là áo sơ mi trắng, trên người hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo tựa như băng tuyết.
Nhưng nhiệt độ cơ thể hắn lại nóng rực.
“Chuyện nhỏ thôi.” Người đàn ông nói: “Em ngủ ngon.”
Loria nhìn thấy rất rõ dấu ấn trên mu bàn tay hắn, hoa văn của nó hệt như vết bớt trên mông cô. Vết bớt này đã có sẵn từ khi cô sinh ra, ba mẹ cô lo lắng rằng nó sẽ lớn dần theo tháng năm cô trưởng thành. May thay, cái tình huống kinh dị đó không xảy đến, cho tới hiện tại nó vẫn chỉ to bằng một lát chanh.
Trời về đêm không quá an toàn, Loria mặc kệ cơn đói cồn cào, gia tăng tốc độ đi nhanh về phòng trọ.
Căn nhà mà Loria thuê có niên đại ít nhất hơn 100 năm. Nó có màu nâu đỏ phối với xanh da trời, các khung cửa sổ được phết màu sơn trắng. Ngôi nhà mang phong cách cổ tích cổ điển, nội thất bên trong đều mốc meo lạc hậu, hệt như một ông lão trăm tuổi, già cả lụm cụm, xương khớp thoái hoá. Mỗi lần có ai bước chân lên, chiếc thang gỗ sẽ kêu cót két vang vọng khắp nhà.
Phòng của Loria ở tầng hai. Cô vốn thuê chung nhà với một cô bé người Trung Quốc nhưng cô nàng này vừa mới dọn đi ngày hôm qua. Bà chủ nhà nói rằng hôm nay sẽ có một người thuê mới dọn đến – đúng với nguyện vọng của Loria, bà chủ miễn cưỡng đồng ý chỉ nhận người thuê là nữ giới.
Ắt hẳn bạn cùng nhà mới đã tới rồi.
Loria lục tung ba lô hồi lâu để tìm chìa khoá nhà. Trước khi cô kịp tra chìa vào ổ thì cánh cửa bằng gỗ hồ đào đã được người bên trong mở ra.
Ập vào mũi cô là một mùi hương rất đỗi quen thuộc của hoa hồng và sữa, còn có cả mùi bánh mì nướng thơm phức. Đồng thời, ngay sau đó một cô gái có vóc dáng nóng bỏng ôm chầm lấy Loria:
“Hu hu hu cuối cùng người cũng tới rồi.”
Loria: “!!!”
Cô gái xinh đẹp có vóc người cao ráo và thân hình mềm mại như bông, mà khuôn mặt Loria vừa hay chôn ngay trong ngực cô nàng. Việc đụng chạm này khiến Loria đổ mồ hôi hột, cô cố gắng giãy giụa:
“Xin lỗi, chị có thể buông em ra một chút được không?”
Người đẹp nới lỏng tay ra, tỉ mỉ quan sát Loria bằng ánh mắt từ ái như mẹ hiền rồi tiến đến nhặt ba lô của cô lên một cách tự nhiên:
“Tiểu thư G… Loria, người mang cặp nặng như thế này hẳn là mệt lắm phải không? Tôi đã giúp người nấu sẵn bữa tối, nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, chăn đệm thì vừa mới hong khô. Điều kiện ở đây quả thật tồi tàn, để người chịu khổ rồi…”
Loria kinh ngạc đến ngớ người.
Lúc này, người đẹp mới dịu dàng tự giới thiệu bản thân như phát biểu một bài diễn văn khai mạc.
Molly – làm nghề tự do, vẽ tranh để kiếm sống và thích làm việc nhà.
Cô ấy đã nhận phòng từ buổi chiều, sau đó đổi mới toàn bộ đồ gia dụng trong phòng bếp, phòng khách và nhà vệ sinh, bao gồm: thảm lót sàn, rèm cửa sổ, dụng cụ nhà bếp, vân vân và mây mây. Khi Loria nhìn đến cái logo trên tấm thảm xa xỉ, mí mắt cô giật giật mấy cái.
Người đẹp trước mặt còn tiếc nuối than thở:
“Sự việc xảy ra đột ngột, thời gian quá gấp rút, tôi không kịp đem đổi những thứ tốt hơn, người cứ dùng tạm như vậy trước đi.”
Loria bị sốc trước thái độ tiêu xài hoang phí của cô gái. Tiếp theo đó, khi thấy người đẹp vui vẻ dọn ra bữa tối, Loria lại bị sốc tập hai.
Thịt heo xắt sợi xào, cháo cá thu đao tươi, sò điệp xào bắp cải…
Quanh năm suốt tháng bị khoai tây giày vò, bụng Loria kêu lên hai tiếng “ùng ục”. Cô ngượng nghịu khen ngợi:
“Chị còn biết nấu cả món Tàu à?”
Molly cười tủm tỉm: “Ây dô, biết chút chút thôi. Tôi học nấu ăn ở Trung Quốc mới mười tám năm đây chứ có là bao.”
Loria cho là bản thân nghe lầm rồi.
Cô không dám hỏi lại, sợ mình bất lịch sự, chẳng thà cứ vui vẻ thưởng thức bữa cơm tối. Đây là đêm đông đầu tiên Loria ăn đến no căng cả bụng.
Loria không cần phải rửa chén vì Molly đã gom hết bát đũa bỏ vào trong máy rửa chén rồi. Sự nhàn rỗi này khiến Loria thấy hết sức xấu hổ:
“Em có thể giúp gì cho chị không?”
Molly suy nghĩ một lát rồi nở một nụ cười tươi tắn:
“Tiểu thư à, bây giờ cô đi tắm nước nóng rồi đánh một giấc ngon lành, vậy là đã giúp tôi rất nhiều rồi.”
Loria: “…”
Hức hức hức, người bạn cùng nhà này chắc chắn là thần tiên chuyển thế rồi!Ngày hôm sau, Loria thức dậy vào lúc bảy giờ sáng. Cô rón rén xuống giường, không muốn quấy rầy giấc ngủ của người bạn mới. Song, vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô đã thấy Molly đeo tạp dề, híp mắt tươi cười và vẫy tay với cô:
“Tôi vừa nướng xong bánh mì, mứt trái cây mới làm hôm qua, mật ong cũng rất tươi, còn sữa bò thì vẫn còn nóng. Tôi cũng có chiên thêm bánh quẩy, hấp mấy cái bánh bao, nấu một nồi cháo có kèm mấy món khô, cô muốn ăn cái nào?”
(Bữa sáng này là một bên đồ Tây, một bên đồ Tàu =]]])
Loria cắn một cái bánh bao, ngon tới nỗi suýt chút nữa thì rớt nước mắt:
“Chị tốt bụng quá.”
Molly âu yếm nhìn cô:
“Được phục vụ người là niềm vinh hạnh của tôi.”
Ăn uống no nê, Loria đeo chiếc ba lô cũ đi học. Cùng là một con đường đến trường, nhưng hôm nay cô cảm thấy ánh mặt trời ấm áp lạ thường.
Cô nghĩ rằng thần may mắn luôn luôn mỉm cười với mình.
Theo lời kể của bố mẹ, hồi nhỏ Loria từng bị ốm một trận rất nặng, liên tục sốt cao đến mức suýt chết. Lúc bấy giờ, có một người đàn ông tốt bụng đã đến cứu sống cô. Không những thế, ngài ấy còn giúp đỡ về mặt tài chính cho gia đình khi ấy hãy còn khó khăn của bọn họ. Cho đến tận lúc trước khi Loria vào học đại học, tiền trợ cấp hàng tháng vẫn được gửi đến đều đặn, bên trên phong bì còn ghi chú rõ ràng là “hỗ trợ tiền học phí cho Loria”.
Sau khi thi đậu vào đại học, bố mẹ cô đã bàn bạc kỹ lưỡng rằng gia đình bọn họ không cần số tiền trợ cấp này nữa, vì vậy đã gửi một phong thư đến cho người đàn ông sống ở Bắc Âu lạnh giá kia. Đầu tiên, bọn họ cám ơn ngài ấy vì đã giúp đỡ Loria, sau đó diễn giải cụ thể tình hình học tập và sinh hoạt của cô, cuối cùng, xin quý ngài có tấm lòng hảo tâm dùng số tiền nọ để giúp đỡ cho những gia đình có hoàn cảnh khốn khổ hơn bọn họ.
Loria ôm tâm trạng lâng lâng này đi tới lớp học. Cô đến trường rất sớm nên dễ dàng chiếm lấy vị trí bàn đầu rồi ngồi xuống.
Đối với Loria mà nói, lịch sử và lý luận kiến trúc là một môn học khó nhằn. Dù sao thì cũng không phải tiếng mẹ đẻ, nên khi học những tiết bằng tiếng Đức cô phải nỗ lực gấp ba lần mới có thể vớt vát theo kịp tiến độ bài học. Bài tiểu luận về nhà lần trước, Loria chỉ được điểm 4 trên thang điểm năm, với 1 là xuất sắc, 2 là giỏi, 3 là khá, 4 là trung bình (vừa qua môn), còn 5 là không đạt.
Phòng học Loria đang ngồi là giảng đường lớn. Thầy giáo dạy môn này có báo rằng sẽ có một giáo sư mới đến thay, nhưng thầy lại quên nói tên. Loria đang tập trung ôn lại nội dung bài học lần trước thì đột nhiên cô nghe thấy phía sau có tiếng nghị luận bàn tán của các bạn học khác. Loria khép vở và quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ cửa chính bước vào.
Nước da hắn trắng sáng như băng tuyết, một bên tay cầm chiếc áo măng tô đen. Chiếc áo sơ mi cài đến chiếc cúc cao nhất, trông hắn lạnh lùng xa cách, phảng phất có chút uy nghiêm áp bức, khiến cho người khác không dám nhìn trực tiếp.
Loria sửng sốt hai giây. Cô nhận ra đây là người đàn ông đã chìa tay ra giúp đỡ mình tối hôm qua.
Vậy mà lại là giáo sư của cô ư???
Người đàn ông không hề nhìn cô, hắn đến bục giảng phía trước, dùng giọng nói lãnh đạm để bắt đầu tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân:
“Tôi là giáo viên dạy ‘Lịch sử và lý luận kiến trúc’ của các em – Fassbinder.”
Bằng một câu hết sức đơn giản, hắn chỉ giới thiệu như vậy, đến cả họ tên đầy đủ, trình độ học vấn các thứ cũng không đề cập đến. Lớp học vừa rồi còn ồn ào, trong tíc tắc đã lặng ngắt như tờ. Tất cả sinh viên đều bị khí thế của hắn áp đảo, không một ai dám mở miệng nói thêm lời nào.
Lần đầu tiên trong cuộc đời đi học, Loria ngồi thất thần.
Trong điều kiện thiếu sáng của ánh đèn mờ ảo ngày hôm qua, cộng với cơn đói khát cùng rét lạnh, cô không hề nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông nọ. Lúc này đây, hắn ta đang đứng dưới ánh đèn sáng rực, trong vô thức Loria bị thu hút bởi sự hiện hữu của hắn, mãi cho đến khi Fassbinder nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen thẳm tĩnh mịch như sâu xoáy:
“Lo, em trả lời câu hỏi của tôi.”
Bị đánh úp bất ngờ, Loria hoảng hốt đứng dậy, ái ngại đáp:
“Xin lỗi thầy, thầy có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa được không? Em chưa nghe rõ ạ.”
Fassbinder lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Loria gắng nhớ lại những từ vựng và cấu trúc phức tạp, sau đó chắp vá lại thành một câu trả lời ngắc ngứ.
Hiển nhiên câu trả lời này không thể làm hài lòng Fassbinder. Hắn gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống.
Suốt toàn bộ quá trình, hắn không hề để lộ bất kỳ một cảm xúc nào, vẫn bình tĩnh tựa như tượng đá.
Loria ảo não ngồi xuống, cô cực kỳ hối hận vì thái độ học hành mất tập trung vừa rồi của mình.
Cô không rõ giáo sư có nhận ra cô hay không, dù gì bộ dạng tối qua của cô cũng rất thảm hại… Mà cho dù có nhận ra đi nữa, thì hẳn là thầy cũng chỉ nghĩ cô thật ngốc nghếch.
Trong khi đó tà thần ở trên bục giảng…
Với chiều cao của hắn, có thể vừa vặn nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần xinh xắn của Loria. Nhiệt độ trong phòng học rất ấm áp, cô chỉ mặc độc một chiếc áo len cũ màu cà phê, vài sợi xơ nhỏ xíu bị bung ra do ma sát. Đa phần những cục xơ vón trên áo đã được chủ nhân của nó chu đáo loại bỏ, chỉ còn sót lại một vài sợi phá lệ mà thôi.
Ngày xưa, cô chỉ có thể mặc áo tơ tằm, nếu không những chất liệu thô ráp kia sẽ làm ửng đỏ làn da mỏng manh của cô mất.
Hiện tại, Loria mặc một chiếc quần jean sắp sửa chuyển từ màu xanh thành trắng do giặt tẩy quá nhiều, cùng với một chiếc áo cổ lọ cũ mèm làm bằng len nhân tạo. Trông khoẻ mạnh với nước da hồng hào, thiếu nữ đang say sưa học tập những tri thức mới. Gương mặt đỏ ửng vì vắt óc suy nghĩ kia đã từng được bàn tay hắn vuốt ve, mà giờ này cô lại đang cầm cán bút, nhanh chóng ghi ghi chép chép. Đôi môi đã từng tiếp nhận hắn khẽ hé ra, mỗi khi nghĩ thông một vấn đề nào đó trong bài học, cô liền hít sâu một hơi, tà thần có thể nhìn thấy hàm răng trắng bóc và đều như hạt bắp bên trong chiếc miệng nhỏ xinh của cô, hắn đã từng liếm nó, hôn lên nó, mơn trớn nó. Những mạch máu trên chiếc cổ trắng dài, mái tóc mềm mại giờ đã đen óng chứ không còn là màu vàng kim nữa, làn da cùng thân thể ẩn hiện dưới lớp áo lông kia…
Yết hầu của Fassbinder khẽ chuyển động.
Hắn vẫn ung dung giảng bài.
Nửa tiết học sau đó, rốt cuộc Loria cũng đã có thể đặt hết tâm trí vào bài học. Tiết học vừa kết thúc, cô thu dọn tập vở vào trong ba lô. Vừa định rời đi thì vị giáo sư cao lớn lạnh lùng bước xuống bục giảng. Bàn tay đeo găng đen để che khuất dấu ấn gõ gõ lên bàn học của Loria.
Cô ngước nhìn vị giáo sư mới có thần thái ngạo mạn, hắn cũng đang nhìn xuống cô, giọng nói hắn thấp:
“Tan học thì đến văn phòng của tôi.”Tác giả có lời muốn nói:
Sau đây tôi muốn giải thích rõ một chút:
_ Thật ra ban đầu tôi định viết tiếp bối cảnh Trung cổ, nhưng vào thời đại đó, dù ở châu Âu hay châu Á, điều kiện sống của phụ nữ không được tốt lắm, có khi còn bị đàn ông áp bức.
_ Thứ mà Gloria khao khát chính là tự do và sức khoẻ của mình, lúc còn ở lâu đài, cô vẫn bị ảnh hưởng bởi cơ thể và hoàn cảnh xã hội thời bấy giờ. Phải nói rằng khả năng sinh tồn của phụ nữ thời hiện đại cao hơn rất nhiều, vả lại cũng phù hợp để Loria thực hiện những điều mình mong muốn.
_ Ngoài ra thì hmmm…. tôi thực sự muốn viết một một trò chơi nhỏ giữa thầy và trò đó àhihihi *điên cuồng lăn lộn làm nũng*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.