Chương 10: Ranh giới giữa đêm thứ năm rưỡi và đêm thứ sáu: Thần linh nổi giận
Đa Lê
04/10/2022
Dịch: Amelie.Vo
Sau khi Gloria độc thoại một lèo xong, tà thần an tĩnh nhìn ngắm nàng.
Phải mất một lúc lâu, nhịp thở của nàng mới dần dà ổn định lại. Thật ra nàng đã chuẩn bị tinh thần tiếp tục bị hắn thô bạo lôi kéo.
Sinh vật phi nhân loại này sung sức hơn con người gấp nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Gloria nhẹ thở dài một hơi. Nàng nhắm mắt lại, bất lực tự hỏi không biết đêm nay nàng rồi có thể ngủ được hay không?
Tà thần vòng tay qua vai, ôm lấy nàng.
Gloria nhíu mày vì đau. Bàn tay hắn khẽ đặt lên hàng lông mày của nàng, rồi cẩn thận vuốt phẳng nó.
“Sợ cái gì?” Giọng nói hắn khàn khàn: “Trưng ra bộ dáng không sợ chết này là có ý gì? Bộ ta ăn thịt nàng à?”
Gloria mở mắt ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn khuôn mặt tà thần một cách nghiêm túc.
Mắt sâu mày rậm, đôi con ngươi đỏ sẫm đầy hung hãn.
Hắn thực sự trông rất khác với những thần hộ mệnh trắng trẻo gầy gò. Hắn mạnh mẽ đến đáng sợ, vẻ ngoài đẹp đẽ và lãnh đạm, triệt để coi thường sinh mệnh, hoàn toàn không để ý đến mạng sống của loài người.
Tà thần không tiếp tục lần mò xuống dưới.
Nằm nghiêng người trên giường, hắn đưa tay kéo Gloria lăn đến nằm trọn trong lồng ngực mình.
Dù tà thần không nói lời nào nhưng trái tim Gloria đã đập “thình thịch” rất nhanh.
Gloria nghĩ, đầu óc nàng có lẽ hơn phân nửa đã hỏng nặng rồi.
Làm sao nàng lại có thể rung động chỉ vì chút lợi ích rẻ mạt này?
Chuyện này sai quá là sai!
Thế nhưng, nàng không cách nào kiểm soát được nhịp tim của chính mình…
…Cũng như những khoái lạc không thể khống chế khi thân mật cùng hắn.
Gloria nghe thấy thanh âm của tà thần:
“Nàng có thấy thiếu thiếu cái gì không?”
Nàng đáp: “Ngươi chưa bắn tim?”*
Tà thần nhàn nhạt nói: “Không phải cái này.”
(*Trong bản gốc là “Ngươi chưa biu?” → “biu” là từ tượng thanh của “pew” hay “vèo” hay “chíu chíu”, chính là cái meme ở dưới =]]])
Một vài giây sau đó…
Tà thần đột nhiên ngồi dậy, một tay hắn chống lên giường, tay còn lại bẹo má nàng. Đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, hắn cúi đầu, đặt lên môi nàng một cái chạm khẽ.
“Hình như chúng ta chưa từng hôn nhau”, tà thần chăm chú nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: “Sao nàng còn chưa hôn ta.”
Gloria ôm ngực, cố gắng che giấu nhịp tim đang đập cuồng loạn của mình.
Nàng nói: “Chỉ khi hai người yêu nhau mới có thể hôn nhau.”
Luồn tay vào tóc nàng, tà thần muốn nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn bảo: “Vậy chúng ta cũng có thể hôn nhau.”
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Lần đầu tiên Gloria thử hôn một người nào đó.
À mà không, đối tượng hôn thử của nàng còn không phải là con người.
Những bài học về phép xã giao đã dạy rằng: một quý cô cần phải nhắm mắt lại khi hôn.
Như vậy mới thể hiện được sự tiết chế, duyên dáng và rụt rè cần có ở một người con gái.
Nhưng Gloria thì không, nàng mở to mắt nhìn hắn. Người đàn ông vừa nãy xâm nhập nàng, môi cùng tay hắn nóng rực như nhau. Bản tính công lược của hắn dường như ăn sâu vào trong xương tuỷ, hắn cạy mở làn môi nàng, đoạt lấy không khí của nàng một cách dễ dàng như trở bàn tay. Gloria nếm thấy một chút vị ngọt đắng chát, giống như hồi bé nàng từng tò mò nuốt phải nhuỵ hoa hồng, khi vị đắng chát tan đi hết sẽ nhường chỗ lại cho những ngọt ngào.
Màn đêm lặng ngắt như tờ, bên ngoài lũ yêu ma đang loạn cào cào, âm binh hoành hành ngang dọc.
Trong căn phòng sáng sủa ấm áp, Gloria cùng tà thần đầy quyền lực đang quấn quýt hôn nhau.
Dù nắng mưa sương gió hay núi sông bạt ngàn, tất cả đều hoá thành hương thơm hoa hồng ngấm vào trái tim người thiếu nữ.Gloria đã gặp lại vú Molly vào sáng ngày hôm sau.
Molly là bà vú đã chăm sóc cho mẹ của Gloria và nàng. Tuy là người hầu của gia tộc Brown, nhưng bà vẫn luôn kiên định đứng về phía nàng và mẹ. Bà áp bàn tay thô ráp của mình lên mặt Gloria, nước mắt cứ thế tuôn rơi thật lâu, rồi bà từ tốn kể cho nàng nghe chuyện xảy ra đêm qua bằng giọng điệu chắc nịch.
Vị Bá tước trẻ cùng với cha nàng đều đã qua đời.
Tư thế chết của cả hai hết sức tàn nhẫn. Hiện giờ trong trang viên là tình cảnh hỗn loạn, Gloria không có anh em trai, nàng chỉ có chị em gái. Bởi biến cố thảm khốc này mà cuộc sống của các nàng hoàn toàn bị xáo trộn, tinh thần hoảng hốt.
Song, những điều này cũng chẳng liên quan đến Gloria.
Từ thời bà cố của nàng, bọn họ đã bị cầm tù trong trang viên, trở thành một cỗ máy nhân giống và là lễ vật dâng tặng người khác, cứ thế truyền từ thế hệ này cho đến thế hệ khác.
Lúc nhỏ, vú nuôi Molly đã từng bị sinh vật tà ác chạm qua, vì vậy bà có khả năng nhận biết được hơi thở hắc ám. Bà không sợ hãi những sinh vật có hình thù kỳ quái trong khu rừng cấm bên ngoài toà lâu đài: Bà dám quơ chổi với khí thế bừng bừng, đuổi cổ người sói đi sau khi nó nấu xong bữa ăn để tránh làm Gloria sợ hãi vì cái đầu gớm ghiếc của nó; bà cũng to tiếng khiển trách đám quỷ lùn vì làm ngấm hơi thở hắc ám vào trong rau củ và trái cây mà bọn chúng gửi tới, như vậy sẽ làm tổn thương đến dạ dày yếu ớt của Gloria.
Bà ngoại của Gloria qua đời khi vừa tròn 21 tuổi.
Mẹ của Gloria mất vào ngày sinh nhật lần thứ 20.
Còn Gloria thì chỉ vừa mới qua sinh nhật 18 mà thôi.
Vú Molly rất lo lắng cho tiểu thư suy nhược có tuổi thọ ngắn ngủi này.
Để bảo vệ nàng, Molly đã phô bày hết thảy can đảm của mình trước mặt đám âm binh tà ác, mà việc này cũng giúp bà có được sự kính trọng cùng khiếp sợ của đám quỷ ma.
Ngoại trừ vị chủ nhân duy nhất của toà lâu đài này.
Tà thần Fassbinder.
Phần lớn thời gian hắn đều dành để đọc sách dưới tầng hầm tăm tối, không cần đến ánh nến hay là không khí. Molly chỉ xuống dưới đó đúng một lần và lần đó bà suýt chút nữa đã bị ngộp thở bởi bầu không khí ngột ngạt.
Và mỗi đêm, hắn đều sẽ đến phòng ngủ và xâm phạm Gloria.
Đa phần tình huống này, vú Molly thường không nghe thấy tiếng động. Tuy nhiên, một vài đêm hiếm hoi, bà vẫn cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của Gloria, có lúc nàng khóc, có lúc lại rên rỉ không ngừng.
Vú già Molly là một tín đồ sùng đạo. Sau khi bà nhận ra rằng đến cả Chúa cũng không thể cứu tiểu thư đáng thương của bà khỏi nanh vuốt của quỷ dữ, bà đã quyết định từ bỏ nhà thờ.
Dù vậy, bà vẫn chưa bao giờ tìm đến sự giúp đỡ của ác ma.
Sự kết hợp giữa con người và ác quỷ sẽ làm giảm tuổi thọ của bọn họ.
Hiện tại, tên ác quỷ chính thức có được Gloria là minh chứng rõ ràng nhất.
“Ngay cả một con lợn rừng nhỏ cũng biết cách trân quý thân thể mình.” Vú nuôi Molly nghiêm mặt, bà đang giúp Gloria mặc một chiếc váy xinh đẹp có lớp tùng phồng to tướng, chỉ là bà không hề siết chặt vòng eo của nàng vì sợ làm tăng thêm áp lực cho cơ thể nàng.
“Con cứ để hắn làm như vậy?”
Gloria hơi ngước mặt lên, mái tóc vàng kim xoã ra lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Con không biết nữa.”
Gương mặt nàng hiện lên vẻ bối rối. Nàng cúi đầu nhìn xuống những vết bầm tím trên tay và cổ tay nhưng không cảm nhận được đau đớn.
Tà thần thích để lại những dấu vết trên người nàng, nhưng đồng thời sau khi cuộc hoan ái kết thúc, hắn cũng sẽ giúp nàng xoa dịu cơn đau.
Mỗi lần Gloria sử dụng phép thuật đều mất rất nhiều sức lực. Trong khi đó, đối với tà thần mà nói, việc này vốn dĩ dễ như ăn cháo, quả thật chẳng đáng là bao.
Gloria không hề ghét hắn làm chuyện đó.
Chỉ có điều, nàng vẫn chưa biết lý giải nguồn gốc hình thành nên mớ xúc cảm bòng bong của nàng, rốt cuộc là do nàng đã quen hay là…
Vú Molly cầm một chiếc lược đồi mồi nạm đá quý màu xanh lục và chải tóc cho Gloria. Vẻ mặt bà ủ rũ.
Molly nói: “Ta hy vọng con giết chết hắn ta.”
Gloria khẽ nghiêng đầu, nhìn vú già Molly: “Nhưng tại sao ạ?”
“Con không thể làm chuyện đó với ác quỷ”, Molly nghiêm mặt: “Ta đã từng nói với con…”
Gloria mở chiếc quạt nhỏ có khung làm bằng đồi mồi mạ vàng tinh xảo, trên cán có đính một viên ngọc quý, thân quạt được bao phủ bởi một lớp ren trắng xinh xắn.
“Vú nhìn xem”, Gloria nói: “Chiếc quạt này, bộ quần áo này, rồi tất cả vật dụng và đồ ăn của chúng ta đều là do hắn cung cấp.”
Vú Molly trầm mặc không nói.
“Người cũng biết đó, nếu hai chúng ta rời khỏi đây mà không có hắn, hoàn toàn không có cơ hội sinh tồn.” Gloria bình tĩnh nói: “Thật lòng mà nói, con không bài xích cuộc sống hiện tại này.”
Cơ thể hỏng bét của Gloria không những đòi hỏi một số lượng lớn chất dinh dưỡng, mà sức đề kháng của nàng về cơ bản cũng không có khả năng chống đỡ lại bệnh tật cùng với vi khuẩn, chỉ cần một chút gió lạnh cũng đủ tiễn nàng đi gặp tử thần.
Ban đầu, Gloria có dự định làm việc ở một nhà máy dệt nhờ vào sự giúp đỡ của tà thần.
Tiếc thay, thực tế đã đánh vỡ mộng tưởng của nàng. Dù thần hộ mệnh của nàng có ngang ngược tới đâu, và giả sử nàng khoẻ mạnh, nhưng trong điều kiện không có đủ tiền và thức ăn, nàng cũng không chắc mình có thể duy trì được.
Vú già Molly không tiếp tục thuyết phục nàng nữa. Chải xong mái tóc vàng óng của Gloria, bà buộc nó lại bằng chiếc kẹp hình hoa ly.
Sau đó, bà gắn cây thánh giá bằng bạc có thể giết chết tà thần vào một sợi dây chuyền rồi đeo nó lên cổ Gloria.
“Nếu như hắn muốn thương tổn con”, vú Molly hôn lên trán Gloria: “Thì con hãy đâm cái này vào lồng ngực hắn.”
Từ khi đến ở trong lâu đài này, Gloria chưa từng từ chối những gì ta thần mong muốn, bao gồm những chiếc hôn, những cái ôm, những cuộc giao hoan hằng đêm của hai người. Nàng sẽ học cách tìm kiếm niềm vui từ trong đó, tìm kiếm những trạng thái khiến nàng cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Nàng nhận ra rằng thần hộ mệnh của mình dường như cũng không đáng sợ đến vậy, ít nhất thì nàng cũng đã thành thạo nắm giữ các kỹ năng để vỗ về người đàn ông nọ.
Có đôi khi thể lực của nàng đã đạt đến cực hạn, chỉ cần nàng ôm lấy cánh tay hắn, nhăn mày khóc lóc vài lần là có thể được nghỉ ngơi đầy đủ.
Nếu nàng muốn thứ gì, chỉ cần nàng đề cập đến thì đại để đều sẽ có được, ngoại trừ… đàn ông.
Trong khu rừng sâu và yên tĩnh, rốt cuộc Gloria cũng đã có thể nhàn nhã đọc sách và vẽ tranh tại toà lâu đài mà không kẻ nào dám bén mảng tới. Gloria thử phác hoạ chân dung của người nọ, nhưng không rõ vì lý do gì, chỉ cần nét bút cuối cùng của nàng hoàn tất, thì cả bức vẽ đều hoá thành một tờ giấy trắng.
Gloria chỉ cho rằng đây là một loại lực lượng huyền bí nào đó.
Fassbinder rất ít khi dây dưa với nàng vào ban ngày, nhưng sau bữa trưa hôm nay, hắn đột nhiên bảo:
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Gloria sửng sốt nhìn hắn, rồi chần chờ đáp: “Được thôi.”
Cây thánh giá treo lơ lửng gần vị trí tim nàng nhẹ nhàng chấn động.
Dù nàng đã mặc nhiều lớp quần áo, nhưng tà thần vẫn yểm lên người nàng một lớp bùa chống lạnh để tránh cho nàng bị cảm cúm.
Gloria nghĩ rằng việc đi tản bộ trong lời nói của tà thần chính là lang thang trong khu rừng cấm bên ngoài toà lâu đài, tiện thể dòm ngó mấy con quái vật kỳ dị nhưng dễ mềm lòng và hết sức tốt bụng. Song, cho đến khi bừng tỉnh lại, tà thần đã mang nàng đến một con phố đông đúc nhộn nhịp, Gloria mới bàng hoàng nhận ra hắn thật sự muốn dẫn mình “đi dạo phố”.
Nơi đây người qua kẻ lại tấp nập, nhưng không có một ai nắm tay nhau. Một quý ông đích thực sẽ không bao giờ nắm tay một quý cô khi đi ra ngoài.
Ban đầu, Gloria vẫn nắm tay tà thần, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng lập tức buông tay.
Tà thần rũ mắt nhìn khuôn mặt nàng, hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Đằng sau họ là con chó địa ngục đi theo, nhưng giờ đây nó không còn mang hình dáng chú cún con chân ngắn dễ thương nữa, mà là một cậu thiếu niên xinh xắn cao gầy có một quả đầu màu đỏ “bốc lửa”.
Lần đầu tiên Gloria nhìn thấy bộ dạng này của nó, vì vậy nàng tò mò nhìn tới nhìn lui hết mấy lần, nhân tiện đặt câu hỏi:
“Các ngươi đều không cần phải ăn uống gì à?”
Nàng chưa từng nhìn thấy bọn họ ăn cơm bao giờ.
Con chó địa ngục đỏ mặt tía tai vì cái nhìn săm soi của Gloria, hai gò má nó hồng hồng:
“Đối với quái vật mà nói, đồ ăn của nhân loại giống hệt như phân ngựa vậy đó.”
Thanh âm của tà thần lạnh như băng:
“Giống hệt như phân ngựa? Ngươi đã từng ăn phân ngựa rồi à?”
Gloria: “……”
Nàng nhìn con chó địa ngục bằng ánh mắt thương hại.
Tiếc ghê, mặt đẹp như vậy mà lại đi ăn phân ngựa.
Con chó địa ngục: “……”
Đối với Gloria, nắm tay một người đàn ông đi nghênh ngang ở ngoài đường như thế này là một hành vi cực kỳ thiếu phép tắc. Có điều người đàn ông này lại nhất quyết không chịu buông tay nàng, nàng cũng đành chịu, chỉ có thể để hắn tiếp tục nắm lấy.
Lòng bàn tay của hắn nóng rực, là một hơi ấm mà nàng hằng khao khát. Trái tim Gloria đập nhanh đến mức nàng phải dừng lại tạm thời.
“Ta muốn nghỉ ngơi”, Gloria ôm ngực thở: “Ta thấy không được khoẻ lắm.”
Tà thần dẫn nàng vào một quán rượu gần đó.
Con chó địa ngục không được phép vào, nó ngồi xổm bên ngoài tự chơi với ngón tay của mình. Thình lình, nó nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc, liền kinh ngạc nhảy qua đó rồi ồm ồm hỏi:
“Các ngươi làm gì ở đây? Không sợ doạ chết con người à?”
“Bảo vệ công chúa.” Tên pháp sư âm binh cẩn thận mặc một chiếc áo vest đuôi tôm [1], đầu đội một chiếc mũ chóp lõm [2] kèm một chiếc kính có dây đeo cổ đính cườm, gắn trên cằm một bộ râu trắng, thoạt nhìn giống như một ông lão hiền lành.
Hắn nghiêm nghị hỏi:
“Ta đã nguỵ trang tỉ mỉ rồi, chẳng lẽ nhìn ta không giống con người sao?”
Tên người sói bên cạnh cũng chống gậy, tỏ vẻ bất mãn: “Không giống à?”
Con chó săn chọt chọt đầu gối của pháp sư âm binh, hận không thể bổ não hắn ra xem bên trong chứa cái gì:
“Thứ nhất, không có con người nào cao tới năm mét! Thứ hai, người sói à, con người không có răng nanh, cũng không có đuôi! Đừng có vẫy đuôi với ta nữa! Nhét nó vô trong đi!”
“Cuối cùng, không có con người nào lại đi thêu dòng chữ ‘TA LÀ NGƯỜI’ trên quần áo như thế này! Có phải các ngươi bị bà già Molly đánh tới ngu người luôn rồi không?”Bên trong quán rượu không có quá nhiều người. Phần đông mọi người có xu hướng đến uống rượu vào buổi tối, sau một ngày làm việc vất vả.
Vị trí Gloria đang ngồi ở một góc bên trong cùng của quán, nàng đang uống cốc sữa mà tà thần vừa biến ra, sau cùng cũng ổn định lại đôi chút.
Từ khi sinh ra, nàng chưa từng rời khỏi trang viên, vậy nên đối với nàng mọi thứ bên ngoài đều thật mới mẻ.
Vì những cái bàn trong quán được kê san sát, Gloria có thể nghe rõ mồn một tiếng thảo luận của người ngồi bàn bên cạnh về cái chết ly kỳ của gia đình Nam tước Brown. Hắn thở dài thương tiếc một cái trang viên hoa lệ đến thế nay chỉ còn là một toà nhà hoang phế, những người hầu nơi đó cũng bỏ đi biệt tích.
“…Đáng tiếc đứa con gái của Nam tước, nghe bảo nàng có dòng máu ‘phù thuỷ tuyết trắng’”.
Có kẻ uống say, giọng ngà ngà: “Nghe nói chỉ cần ngủ với nàng ta một đêm là có thể sướng lên trời. Đấy, một tên Công tước, một tên Bá tước…”
Lời của hắn ngừng tại đó, thậm chí còn không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào, bởi vì trên cổ hắn đột ngột xuất hiện một vết cắt, máu tươi phun trào bắn vào người ngồi đối diện. Sau hai giây lặng ngắt, hắn trợn trừng mắt rồi cả thân người ngã ập xuống đất, làm vỡ cốc rượu cùng với ghế ngồi, rượu rum văng tung toé khắp nơi.
Toàn bộ quán rượu nổ ra những tiếng la hét dữ dội, tất cả đều bỏ chạy tán loạn như bầy ong vỡ tổ.
Gloria tái mặt, tà thần nắm lấy tay nàng, rời khỏi quán rượu. Lần này, nàng đã chứng kiến rõ ràng cái chết, mà người đàn ông gây ra cái chết dễ dàng như bỡn kia đang nắm chặt tay nàng.
Vú Molly từng nói, ác quỷ coi thường sinh mạng con người, thu hoạch linh hồn bọn họ một cách trắng trợn.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn: Gương mặt tà thần không mảy may có một chút xúc cảm, vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo vô tình.
Hắn không cùng giống loài với con người. Tương tự như những đứa trẻ nhân loại giẫm chết những con côn trùng, hắn sẽ không có lòng thương xót mà nương tay.
Những tiếng kêu gào thảm khốc vẫn tuôn trào từ bên trong quán rượu. Những người đã khinh nhờn Gloria ban nãy đều lần lượt chết không nhắm mắt. Vào khoảnh khắc tà thần nổi giận, linh hồn của bọn họ đã bị nghiền nát thành tro tàn.
Con chó săn địa ngục và pháp sư âm binh đã bị doạ choáng váng.
Bọn chúng nghe phong phanh rằng, trước khi tà thần sa ngã, đã từng tàn sát toàn bộ một toà thành, trong đó không chỉ có con người mà còn cả những sinh vật hắc ám. Cả một toà thành chỉ còn lại mỗi thực vật, đến bây giờ vẫn là một thành phố ma.
Không một ai dám chọc giận tà thần, cũng không một ai dám khuyên can khi hắn nổi giận.
Cơn thịnh nộ của các vị thần sa ngã, chỉ có cách khơi thông dục vọng mới có thể dập tắt được.
Là giải toả bằng dục vọng giết chóc hoặc là dục vọng “……”
Về phần Gloria – người thiếu nữ duy nhất bên cạnh tà thần, điều chờ đợi nàng ngày hôm nay, hoặc là bị hắn giết chết như những sinh vật nhân loại, hoặc là bị hắn XXX cho tới chết.
Con chó săn địa ngục đã sốt ruột tới nỗi lộ cả cái đuôi ra ngoài, vẫy vẫy thành hình một bông hoa.
Gloria vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Ngộ nhỡ lúc này hắn làm chết nàng thì sao đây?
Nghĩ đến điều này, chó săn địa ngục không thể không ra hiệu cho Gloria, bảo nàng nhanh chóng cách xa tà thần ra một chút.
Cái gọi là lý trí và đạo đức, tà thần sa ngã không có cái khái niệm này.
Ngay cả một cô gái ngủ cùng hắn nhiều ngày, suy cho cùng cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Nó đã đánh hơi được tuổi thọ của Gloria, nàng cùng lắm chỉ sống nhiều nhất là được một năm.
Tà thần vẫn không kéo dài sinh mạng cho nàng.
Lúc nào thấy khó ở thì chỉ cần giết chết là xong.
Gloria phớt lờ những cử chỉ tay của con chó săn địa ngục, nàng ngước nhìn tà thần.
Đây là lần đầu nàng được mở mang kiến thức về sự phẫn nộ của thần linh.
Đôi mắt hắn vốn dĩ màu đỏ sẫm, lúc này đây lại trở nên sâu thăm thẳm như đêm đen, tựa như biến thành một màu đen tuyền thuần tuý. Trên mu bàn tay trắng bệch nổi lên những đường gân xanh.
Trong tiếng kêu la hoảng loạn, Gloria đặt tay mình lên mu bàn tay của tà thần, dịu dàng ve vuốt những đường gân kia.
“Đừng nổi giận” Gloria thỏ thẻ: “Ngài như vậy làm ta rất sợ.”
Con chó săn đã nôn nóng tới mức muốn biến lại thành một con chó.
Người sói thở dài: “Vẫn còn là một cô bé nhỏ tuổi, nói nhảm như thế thì có ích gì? Nàng cho rằng làm nũng có thể dập tắt lửa giận của lãnh chúa ư?”
Giọng nói của con chó địa ngục hơi thiếu tự tin: “……Cũng không chắc lắm.”
Pháp sư âm binh lắc đầu: “Lãnh chúa sẽ không nghe đâu. Nếu hắn chịu nghe theo, ngày mai ta và ngươi cùng nhau đi ăn phân ngựa.”
Giọng nói nàng vừa dứt.
Việc giết chóc trong quán rượu lập tức dừng hẳn lại.
Tà thần chậm rãi cúi đầu nhìn đôi bàn tay hơi run rẩy của thiếu nữ còn đang bám vào cánh tay mình.
Đôi mắt ngọc lục bảo của Gloria lặng lẽ nhìn hắn. Nàng thử giành thế chủ động, xoè tay nắm lấy bàn tay tà thần.
“Ngài đừng tăng thêm gánh nặng cho thần chết nữa”, Gloria nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm có được không?”
“Ừm.” Tà thần cúi người bế Gloria lên. Cái đuôi vĩ đại thò ra từ vạt áo màu đen rồi luồn vào dưới váy, quấn chặt lấy đôi chân của nàng khiến nàng không thể động đậy. Đôi con ngươi của hắn vẫn giữ nguyên màu đen sâu thẳm.
“Chúng ta về nhà thôi.”Chú thích:
[1] và [2]: Mũ Fedora đi với áo vest đuôi tôm
Sau khi Gloria độc thoại một lèo xong, tà thần an tĩnh nhìn ngắm nàng.
Phải mất một lúc lâu, nhịp thở của nàng mới dần dà ổn định lại. Thật ra nàng đã chuẩn bị tinh thần tiếp tục bị hắn thô bạo lôi kéo.
Sinh vật phi nhân loại này sung sức hơn con người gấp nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Gloria nhẹ thở dài một hơi. Nàng nhắm mắt lại, bất lực tự hỏi không biết đêm nay nàng rồi có thể ngủ được hay không?
Tà thần vòng tay qua vai, ôm lấy nàng.
Gloria nhíu mày vì đau. Bàn tay hắn khẽ đặt lên hàng lông mày của nàng, rồi cẩn thận vuốt phẳng nó.
“Sợ cái gì?” Giọng nói hắn khàn khàn: “Trưng ra bộ dáng không sợ chết này là có ý gì? Bộ ta ăn thịt nàng à?”
Gloria mở mắt ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn khuôn mặt tà thần một cách nghiêm túc.
Mắt sâu mày rậm, đôi con ngươi đỏ sẫm đầy hung hãn.
Hắn thực sự trông rất khác với những thần hộ mệnh trắng trẻo gầy gò. Hắn mạnh mẽ đến đáng sợ, vẻ ngoài đẹp đẽ và lãnh đạm, triệt để coi thường sinh mệnh, hoàn toàn không để ý đến mạng sống của loài người.
Tà thần không tiếp tục lần mò xuống dưới.
Nằm nghiêng người trên giường, hắn đưa tay kéo Gloria lăn đến nằm trọn trong lồng ngực mình.
Dù tà thần không nói lời nào nhưng trái tim Gloria đã đập “thình thịch” rất nhanh.
Gloria nghĩ, đầu óc nàng có lẽ hơn phân nửa đã hỏng nặng rồi.
Làm sao nàng lại có thể rung động chỉ vì chút lợi ích rẻ mạt này?
Chuyện này sai quá là sai!
Thế nhưng, nàng không cách nào kiểm soát được nhịp tim của chính mình…
…Cũng như những khoái lạc không thể khống chế khi thân mật cùng hắn.
Gloria nghe thấy thanh âm của tà thần:
“Nàng có thấy thiếu thiếu cái gì không?”
Nàng đáp: “Ngươi chưa bắn tim?”*
Tà thần nhàn nhạt nói: “Không phải cái này.”
(*Trong bản gốc là “Ngươi chưa biu?” → “biu” là từ tượng thanh của “pew” hay “vèo” hay “chíu chíu”, chính là cái meme ở dưới =]]])
Một vài giây sau đó…
Tà thần đột nhiên ngồi dậy, một tay hắn chống lên giường, tay còn lại bẹo má nàng. Đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng, hắn cúi đầu, đặt lên môi nàng một cái chạm khẽ.
“Hình như chúng ta chưa từng hôn nhau”, tà thần chăm chú nhìn nàng, bình tĩnh hỏi: “Sao nàng còn chưa hôn ta.”
Gloria ôm ngực, cố gắng che giấu nhịp tim đang đập cuồng loạn của mình.
Nàng nói: “Chỉ khi hai người yêu nhau mới có thể hôn nhau.”
Luồn tay vào tóc nàng, tà thần muốn nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn bảo: “Vậy chúng ta cũng có thể hôn nhau.”
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Lần đầu tiên Gloria thử hôn một người nào đó.
À mà không, đối tượng hôn thử của nàng còn không phải là con người.
Những bài học về phép xã giao đã dạy rằng: một quý cô cần phải nhắm mắt lại khi hôn.
Như vậy mới thể hiện được sự tiết chế, duyên dáng và rụt rè cần có ở một người con gái.
Nhưng Gloria thì không, nàng mở to mắt nhìn hắn. Người đàn ông vừa nãy xâm nhập nàng, môi cùng tay hắn nóng rực như nhau. Bản tính công lược của hắn dường như ăn sâu vào trong xương tuỷ, hắn cạy mở làn môi nàng, đoạt lấy không khí của nàng một cách dễ dàng như trở bàn tay. Gloria nếm thấy một chút vị ngọt đắng chát, giống như hồi bé nàng từng tò mò nuốt phải nhuỵ hoa hồng, khi vị đắng chát tan đi hết sẽ nhường chỗ lại cho những ngọt ngào.
Màn đêm lặng ngắt như tờ, bên ngoài lũ yêu ma đang loạn cào cào, âm binh hoành hành ngang dọc.
Trong căn phòng sáng sủa ấm áp, Gloria cùng tà thần đầy quyền lực đang quấn quýt hôn nhau.
Dù nắng mưa sương gió hay núi sông bạt ngàn, tất cả đều hoá thành hương thơm hoa hồng ngấm vào trái tim người thiếu nữ.Gloria đã gặp lại vú Molly vào sáng ngày hôm sau.
Molly là bà vú đã chăm sóc cho mẹ của Gloria và nàng. Tuy là người hầu của gia tộc Brown, nhưng bà vẫn luôn kiên định đứng về phía nàng và mẹ. Bà áp bàn tay thô ráp của mình lên mặt Gloria, nước mắt cứ thế tuôn rơi thật lâu, rồi bà từ tốn kể cho nàng nghe chuyện xảy ra đêm qua bằng giọng điệu chắc nịch.
Vị Bá tước trẻ cùng với cha nàng đều đã qua đời.
Tư thế chết của cả hai hết sức tàn nhẫn. Hiện giờ trong trang viên là tình cảnh hỗn loạn, Gloria không có anh em trai, nàng chỉ có chị em gái. Bởi biến cố thảm khốc này mà cuộc sống của các nàng hoàn toàn bị xáo trộn, tinh thần hoảng hốt.
Song, những điều này cũng chẳng liên quan đến Gloria.
Từ thời bà cố của nàng, bọn họ đã bị cầm tù trong trang viên, trở thành một cỗ máy nhân giống và là lễ vật dâng tặng người khác, cứ thế truyền từ thế hệ này cho đến thế hệ khác.
Lúc nhỏ, vú nuôi Molly đã từng bị sinh vật tà ác chạm qua, vì vậy bà có khả năng nhận biết được hơi thở hắc ám. Bà không sợ hãi những sinh vật có hình thù kỳ quái trong khu rừng cấm bên ngoài toà lâu đài: Bà dám quơ chổi với khí thế bừng bừng, đuổi cổ người sói đi sau khi nó nấu xong bữa ăn để tránh làm Gloria sợ hãi vì cái đầu gớm ghiếc của nó; bà cũng to tiếng khiển trách đám quỷ lùn vì làm ngấm hơi thở hắc ám vào trong rau củ và trái cây mà bọn chúng gửi tới, như vậy sẽ làm tổn thương đến dạ dày yếu ớt của Gloria.
Bà ngoại của Gloria qua đời khi vừa tròn 21 tuổi.
Mẹ của Gloria mất vào ngày sinh nhật lần thứ 20.
Còn Gloria thì chỉ vừa mới qua sinh nhật 18 mà thôi.
Vú Molly rất lo lắng cho tiểu thư suy nhược có tuổi thọ ngắn ngủi này.
Để bảo vệ nàng, Molly đã phô bày hết thảy can đảm của mình trước mặt đám âm binh tà ác, mà việc này cũng giúp bà có được sự kính trọng cùng khiếp sợ của đám quỷ ma.
Ngoại trừ vị chủ nhân duy nhất của toà lâu đài này.
Tà thần Fassbinder.
Phần lớn thời gian hắn đều dành để đọc sách dưới tầng hầm tăm tối, không cần đến ánh nến hay là không khí. Molly chỉ xuống dưới đó đúng một lần và lần đó bà suýt chút nữa đã bị ngộp thở bởi bầu không khí ngột ngạt.
Và mỗi đêm, hắn đều sẽ đến phòng ngủ và xâm phạm Gloria.
Đa phần tình huống này, vú Molly thường không nghe thấy tiếng động. Tuy nhiên, một vài đêm hiếm hoi, bà vẫn cảm nhận được tiếng thở gấp gáp của Gloria, có lúc nàng khóc, có lúc lại rên rỉ không ngừng.
Vú già Molly là một tín đồ sùng đạo. Sau khi bà nhận ra rằng đến cả Chúa cũng không thể cứu tiểu thư đáng thương của bà khỏi nanh vuốt của quỷ dữ, bà đã quyết định từ bỏ nhà thờ.
Dù vậy, bà vẫn chưa bao giờ tìm đến sự giúp đỡ của ác ma.
Sự kết hợp giữa con người và ác quỷ sẽ làm giảm tuổi thọ của bọn họ.
Hiện tại, tên ác quỷ chính thức có được Gloria là minh chứng rõ ràng nhất.
“Ngay cả một con lợn rừng nhỏ cũng biết cách trân quý thân thể mình.” Vú nuôi Molly nghiêm mặt, bà đang giúp Gloria mặc một chiếc váy xinh đẹp có lớp tùng phồng to tướng, chỉ là bà không hề siết chặt vòng eo của nàng vì sợ làm tăng thêm áp lực cho cơ thể nàng.
“Con cứ để hắn làm như vậy?”
Gloria hơi ngước mặt lên, mái tóc vàng kim xoã ra lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Con không biết nữa.”
Gương mặt nàng hiện lên vẻ bối rối. Nàng cúi đầu nhìn xuống những vết bầm tím trên tay và cổ tay nhưng không cảm nhận được đau đớn.
Tà thần thích để lại những dấu vết trên người nàng, nhưng đồng thời sau khi cuộc hoan ái kết thúc, hắn cũng sẽ giúp nàng xoa dịu cơn đau.
Mỗi lần Gloria sử dụng phép thuật đều mất rất nhiều sức lực. Trong khi đó, đối với tà thần mà nói, việc này vốn dĩ dễ như ăn cháo, quả thật chẳng đáng là bao.
Gloria không hề ghét hắn làm chuyện đó.
Chỉ có điều, nàng vẫn chưa biết lý giải nguồn gốc hình thành nên mớ xúc cảm bòng bong của nàng, rốt cuộc là do nàng đã quen hay là…
Vú Molly cầm một chiếc lược đồi mồi nạm đá quý màu xanh lục và chải tóc cho Gloria. Vẻ mặt bà ủ rũ.
Molly nói: “Ta hy vọng con giết chết hắn ta.”
Gloria khẽ nghiêng đầu, nhìn vú già Molly: “Nhưng tại sao ạ?”
“Con không thể làm chuyện đó với ác quỷ”, Molly nghiêm mặt: “Ta đã từng nói với con…”
Gloria mở chiếc quạt nhỏ có khung làm bằng đồi mồi mạ vàng tinh xảo, trên cán có đính một viên ngọc quý, thân quạt được bao phủ bởi một lớp ren trắng xinh xắn.
“Vú nhìn xem”, Gloria nói: “Chiếc quạt này, bộ quần áo này, rồi tất cả vật dụng và đồ ăn của chúng ta đều là do hắn cung cấp.”
Vú Molly trầm mặc không nói.
“Người cũng biết đó, nếu hai chúng ta rời khỏi đây mà không có hắn, hoàn toàn không có cơ hội sinh tồn.” Gloria bình tĩnh nói: “Thật lòng mà nói, con không bài xích cuộc sống hiện tại này.”
Cơ thể hỏng bét của Gloria không những đòi hỏi một số lượng lớn chất dinh dưỡng, mà sức đề kháng của nàng về cơ bản cũng không có khả năng chống đỡ lại bệnh tật cùng với vi khuẩn, chỉ cần một chút gió lạnh cũng đủ tiễn nàng đi gặp tử thần.
Ban đầu, Gloria có dự định làm việc ở một nhà máy dệt nhờ vào sự giúp đỡ của tà thần.
Tiếc thay, thực tế đã đánh vỡ mộng tưởng của nàng. Dù thần hộ mệnh của nàng có ngang ngược tới đâu, và giả sử nàng khoẻ mạnh, nhưng trong điều kiện không có đủ tiền và thức ăn, nàng cũng không chắc mình có thể duy trì được.
Vú già Molly không tiếp tục thuyết phục nàng nữa. Chải xong mái tóc vàng óng của Gloria, bà buộc nó lại bằng chiếc kẹp hình hoa ly.
Sau đó, bà gắn cây thánh giá bằng bạc có thể giết chết tà thần vào một sợi dây chuyền rồi đeo nó lên cổ Gloria.
“Nếu như hắn muốn thương tổn con”, vú Molly hôn lên trán Gloria: “Thì con hãy đâm cái này vào lồng ngực hắn.”
Từ khi đến ở trong lâu đài này, Gloria chưa từng từ chối những gì ta thần mong muốn, bao gồm những chiếc hôn, những cái ôm, những cuộc giao hoan hằng đêm của hai người. Nàng sẽ học cách tìm kiếm niềm vui từ trong đó, tìm kiếm những trạng thái khiến nàng cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Nàng nhận ra rằng thần hộ mệnh của mình dường như cũng không đáng sợ đến vậy, ít nhất thì nàng cũng đã thành thạo nắm giữ các kỹ năng để vỗ về người đàn ông nọ.
Có đôi khi thể lực của nàng đã đạt đến cực hạn, chỉ cần nàng ôm lấy cánh tay hắn, nhăn mày khóc lóc vài lần là có thể được nghỉ ngơi đầy đủ.
Nếu nàng muốn thứ gì, chỉ cần nàng đề cập đến thì đại để đều sẽ có được, ngoại trừ… đàn ông.
Trong khu rừng sâu và yên tĩnh, rốt cuộc Gloria cũng đã có thể nhàn nhã đọc sách và vẽ tranh tại toà lâu đài mà không kẻ nào dám bén mảng tới. Gloria thử phác hoạ chân dung của người nọ, nhưng không rõ vì lý do gì, chỉ cần nét bút cuối cùng của nàng hoàn tất, thì cả bức vẽ đều hoá thành một tờ giấy trắng.
Gloria chỉ cho rằng đây là một loại lực lượng huyền bí nào đó.
Fassbinder rất ít khi dây dưa với nàng vào ban ngày, nhưng sau bữa trưa hôm nay, hắn đột nhiên bảo:
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Gloria sửng sốt nhìn hắn, rồi chần chờ đáp: “Được thôi.”
Cây thánh giá treo lơ lửng gần vị trí tim nàng nhẹ nhàng chấn động.
Dù nàng đã mặc nhiều lớp quần áo, nhưng tà thần vẫn yểm lên người nàng một lớp bùa chống lạnh để tránh cho nàng bị cảm cúm.
Gloria nghĩ rằng việc đi tản bộ trong lời nói của tà thần chính là lang thang trong khu rừng cấm bên ngoài toà lâu đài, tiện thể dòm ngó mấy con quái vật kỳ dị nhưng dễ mềm lòng và hết sức tốt bụng. Song, cho đến khi bừng tỉnh lại, tà thần đã mang nàng đến một con phố đông đúc nhộn nhịp, Gloria mới bàng hoàng nhận ra hắn thật sự muốn dẫn mình “đi dạo phố”.
Nơi đây người qua kẻ lại tấp nập, nhưng không có một ai nắm tay nhau. Một quý ông đích thực sẽ không bao giờ nắm tay một quý cô khi đi ra ngoài.
Ban đầu, Gloria vẫn nắm tay tà thần, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng lập tức buông tay.
Tà thần rũ mắt nhìn khuôn mặt nàng, hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Đằng sau họ là con chó địa ngục đi theo, nhưng giờ đây nó không còn mang hình dáng chú cún con chân ngắn dễ thương nữa, mà là một cậu thiếu niên xinh xắn cao gầy có một quả đầu màu đỏ “bốc lửa”.
Lần đầu tiên Gloria nhìn thấy bộ dạng này của nó, vì vậy nàng tò mò nhìn tới nhìn lui hết mấy lần, nhân tiện đặt câu hỏi:
“Các ngươi đều không cần phải ăn uống gì à?”
Nàng chưa từng nhìn thấy bọn họ ăn cơm bao giờ.
Con chó địa ngục đỏ mặt tía tai vì cái nhìn săm soi của Gloria, hai gò má nó hồng hồng:
“Đối với quái vật mà nói, đồ ăn của nhân loại giống hệt như phân ngựa vậy đó.”
Thanh âm của tà thần lạnh như băng:
“Giống hệt như phân ngựa? Ngươi đã từng ăn phân ngựa rồi à?”
Gloria: “……”
Nàng nhìn con chó địa ngục bằng ánh mắt thương hại.
Tiếc ghê, mặt đẹp như vậy mà lại đi ăn phân ngựa.
Con chó địa ngục: “……”
Đối với Gloria, nắm tay một người đàn ông đi nghênh ngang ở ngoài đường như thế này là một hành vi cực kỳ thiếu phép tắc. Có điều người đàn ông này lại nhất quyết không chịu buông tay nàng, nàng cũng đành chịu, chỉ có thể để hắn tiếp tục nắm lấy.
Lòng bàn tay của hắn nóng rực, là một hơi ấm mà nàng hằng khao khát. Trái tim Gloria đập nhanh đến mức nàng phải dừng lại tạm thời.
“Ta muốn nghỉ ngơi”, Gloria ôm ngực thở: “Ta thấy không được khoẻ lắm.”
Tà thần dẫn nàng vào một quán rượu gần đó.
Con chó địa ngục không được phép vào, nó ngồi xổm bên ngoài tự chơi với ngón tay của mình. Thình lình, nó nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc, liền kinh ngạc nhảy qua đó rồi ồm ồm hỏi:
“Các ngươi làm gì ở đây? Không sợ doạ chết con người à?”
“Bảo vệ công chúa.” Tên pháp sư âm binh cẩn thận mặc một chiếc áo vest đuôi tôm [1], đầu đội một chiếc mũ chóp lõm [2] kèm một chiếc kính có dây đeo cổ đính cườm, gắn trên cằm một bộ râu trắng, thoạt nhìn giống như một ông lão hiền lành.
Hắn nghiêm nghị hỏi:
“Ta đã nguỵ trang tỉ mỉ rồi, chẳng lẽ nhìn ta không giống con người sao?”
Tên người sói bên cạnh cũng chống gậy, tỏ vẻ bất mãn: “Không giống à?”
Con chó săn chọt chọt đầu gối của pháp sư âm binh, hận không thể bổ não hắn ra xem bên trong chứa cái gì:
“Thứ nhất, không có con người nào cao tới năm mét! Thứ hai, người sói à, con người không có răng nanh, cũng không có đuôi! Đừng có vẫy đuôi với ta nữa! Nhét nó vô trong đi!”
“Cuối cùng, không có con người nào lại đi thêu dòng chữ ‘TA LÀ NGƯỜI’ trên quần áo như thế này! Có phải các ngươi bị bà già Molly đánh tới ngu người luôn rồi không?”Bên trong quán rượu không có quá nhiều người. Phần đông mọi người có xu hướng đến uống rượu vào buổi tối, sau một ngày làm việc vất vả.
Vị trí Gloria đang ngồi ở một góc bên trong cùng của quán, nàng đang uống cốc sữa mà tà thần vừa biến ra, sau cùng cũng ổn định lại đôi chút.
Từ khi sinh ra, nàng chưa từng rời khỏi trang viên, vậy nên đối với nàng mọi thứ bên ngoài đều thật mới mẻ.
Vì những cái bàn trong quán được kê san sát, Gloria có thể nghe rõ mồn một tiếng thảo luận của người ngồi bàn bên cạnh về cái chết ly kỳ của gia đình Nam tước Brown. Hắn thở dài thương tiếc một cái trang viên hoa lệ đến thế nay chỉ còn là một toà nhà hoang phế, những người hầu nơi đó cũng bỏ đi biệt tích.
“…Đáng tiếc đứa con gái của Nam tước, nghe bảo nàng có dòng máu ‘phù thuỷ tuyết trắng’”.
Có kẻ uống say, giọng ngà ngà: “Nghe nói chỉ cần ngủ với nàng ta một đêm là có thể sướng lên trời. Đấy, một tên Công tước, một tên Bá tước…”
Lời của hắn ngừng tại đó, thậm chí còn không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào, bởi vì trên cổ hắn đột ngột xuất hiện một vết cắt, máu tươi phun trào bắn vào người ngồi đối diện. Sau hai giây lặng ngắt, hắn trợn trừng mắt rồi cả thân người ngã ập xuống đất, làm vỡ cốc rượu cùng với ghế ngồi, rượu rum văng tung toé khắp nơi.
Toàn bộ quán rượu nổ ra những tiếng la hét dữ dội, tất cả đều bỏ chạy tán loạn như bầy ong vỡ tổ.
Gloria tái mặt, tà thần nắm lấy tay nàng, rời khỏi quán rượu. Lần này, nàng đã chứng kiến rõ ràng cái chết, mà người đàn ông gây ra cái chết dễ dàng như bỡn kia đang nắm chặt tay nàng.
Vú Molly từng nói, ác quỷ coi thường sinh mạng con người, thu hoạch linh hồn bọn họ một cách trắng trợn.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn: Gương mặt tà thần không mảy may có một chút xúc cảm, vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo vô tình.
Hắn không cùng giống loài với con người. Tương tự như những đứa trẻ nhân loại giẫm chết những con côn trùng, hắn sẽ không có lòng thương xót mà nương tay.
Những tiếng kêu gào thảm khốc vẫn tuôn trào từ bên trong quán rượu. Những người đã khinh nhờn Gloria ban nãy đều lần lượt chết không nhắm mắt. Vào khoảnh khắc tà thần nổi giận, linh hồn của bọn họ đã bị nghiền nát thành tro tàn.
Con chó săn địa ngục và pháp sư âm binh đã bị doạ choáng váng.
Bọn chúng nghe phong phanh rằng, trước khi tà thần sa ngã, đã từng tàn sát toàn bộ một toà thành, trong đó không chỉ có con người mà còn cả những sinh vật hắc ám. Cả một toà thành chỉ còn lại mỗi thực vật, đến bây giờ vẫn là một thành phố ma.
Không một ai dám chọc giận tà thần, cũng không một ai dám khuyên can khi hắn nổi giận.
Cơn thịnh nộ của các vị thần sa ngã, chỉ có cách khơi thông dục vọng mới có thể dập tắt được.
Là giải toả bằng dục vọng giết chóc hoặc là dục vọng “……”
Về phần Gloria – người thiếu nữ duy nhất bên cạnh tà thần, điều chờ đợi nàng ngày hôm nay, hoặc là bị hắn giết chết như những sinh vật nhân loại, hoặc là bị hắn XXX cho tới chết.
Con chó săn địa ngục đã sốt ruột tới nỗi lộ cả cái đuôi ra ngoài, vẫy vẫy thành hình một bông hoa.
Gloria vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Ngộ nhỡ lúc này hắn làm chết nàng thì sao đây?
Nghĩ đến điều này, chó săn địa ngục không thể không ra hiệu cho Gloria, bảo nàng nhanh chóng cách xa tà thần ra một chút.
Cái gọi là lý trí và đạo đức, tà thần sa ngã không có cái khái niệm này.
Ngay cả một cô gái ngủ cùng hắn nhiều ngày, suy cho cùng cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Nó đã đánh hơi được tuổi thọ của Gloria, nàng cùng lắm chỉ sống nhiều nhất là được một năm.
Tà thần vẫn không kéo dài sinh mạng cho nàng.
Lúc nào thấy khó ở thì chỉ cần giết chết là xong.
Gloria phớt lờ những cử chỉ tay của con chó săn địa ngục, nàng ngước nhìn tà thần.
Đây là lần đầu nàng được mở mang kiến thức về sự phẫn nộ của thần linh.
Đôi mắt hắn vốn dĩ màu đỏ sẫm, lúc này đây lại trở nên sâu thăm thẳm như đêm đen, tựa như biến thành một màu đen tuyền thuần tuý. Trên mu bàn tay trắng bệch nổi lên những đường gân xanh.
Trong tiếng kêu la hoảng loạn, Gloria đặt tay mình lên mu bàn tay của tà thần, dịu dàng ve vuốt những đường gân kia.
“Đừng nổi giận” Gloria thỏ thẻ: “Ngài như vậy làm ta rất sợ.”
Con chó săn đã nôn nóng tới mức muốn biến lại thành một con chó.
Người sói thở dài: “Vẫn còn là một cô bé nhỏ tuổi, nói nhảm như thế thì có ích gì? Nàng cho rằng làm nũng có thể dập tắt lửa giận của lãnh chúa ư?”
Giọng nói của con chó địa ngục hơi thiếu tự tin: “……Cũng không chắc lắm.”
Pháp sư âm binh lắc đầu: “Lãnh chúa sẽ không nghe đâu. Nếu hắn chịu nghe theo, ngày mai ta và ngươi cùng nhau đi ăn phân ngựa.”
Giọng nói nàng vừa dứt.
Việc giết chóc trong quán rượu lập tức dừng hẳn lại.
Tà thần chậm rãi cúi đầu nhìn đôi bàn tay hơi run rẩy của thiếu nữ còn đang bám vào cánh tay mình.
Đôi mắt ngọc lục bảo của Gloria lặng lẽ nhìn hắn. Nàng thử giành thế chủ động, xoè tay nắm lấy bàn tay tà thần.
“Ngài đừng tăng thêm gánh nặng cho thần chết nữa”, Gloria nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm có được không?”
“Ừm.” Tà thần cúi người bế Gloria lên. Cái đuôi vĩ đại thò ra từ vạt áo màu đen rồi luồn vào dưới váy, quấn chặt lấy đôi chân của nàng khiến nàng không thể động đậy. Đôi con ngươi của hắn vẫn giữ nguyên màu đen sâu thẳm.
“Chúng ta về nhà thôi.”Chú thích:
[1] và [2]: Mũ Fedora đi với áo vest đuôi tôm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.