Chương 105
Loran Nhi
06/11/2018
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi song song cùng nhau, một cười nói liên
thanh một thì im lặng lắng nghe, tất nhiên người nói là Long Tử Nguyệt
còn người nghe là Long Ám rồi, cả hai cứ đi không mục đích thả chậm bước chân dạo chơi như chốn tiên cảnh, mặc dù khắp nơi đều đầy chướng khí,
độc vật,...
Long Tử Nguyệt cùng Long Ám bỗng cảm nhận được một cỗ hơi thở phì phò cường đại ở phía trước đang dần tiến về phía hai người, cả hai lập tức cảnh giác hẳn, im lặng chờ đợi vật thể đó tiến lại.
Tiếng sột soạt càng lúc càng rõ rệt, hơi thở nồng mùi máu tanh lan tỏa, Long Tử Nguyệt theo thói quen đẩy Long Ám ra đằng sau nàng, thị giác, thính giác cùng khứu giác đều tập trung đánh giá con vật to lớn kia lộ khỏi những thân cây to lớn đằng trước.
Một con sói thật lớn nha.... Nó cao gấp đôi Long Tử Nguyệt, đến độ nàng phải ngước lên nhìn mỏi hết cổ, giữa trán con sói có điểm một vệt đỏ như máu, ánh mắt nó cũng mang một màu đỏ chói, cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn nhe ra...
Long Tử Nguyệt tuy cảm thán con sói thật to nhưng đồng thời tư thế sẵn sàng chiến đấu của Thuần huyết Huyết tộc được vận dụng đến mức cao nhất, chỉ là nàng còn chưa ngắm đủ con sói to lớn kia hì đã thấy nó lao thật nhanh đến nàng.
Vội vã nắm tay Long Ám chạy tránh sang một bên, con sói vồ hụt tông vào mấy gốc cây đại thụ trước mặt, khiến chúng bị gãy nát nằm rạp xuống đất, thân cây bị bàn chân sói to lớn dẫm mạnh phát ra tiếng răng rắc vô cùng quỷ dị.Vồ hụt một cú con sói cũng không vì vậy mà ngừng lại, xoay người quất cái đuôi xoàn soạt qua các tán cây gần đó, dường như muốn làm tán cây rụng sạch lá, nó thu người lại rồi cực nhanh lao đến lần nữa.
Long Tử Nguyệt ném Long Ám sang một phía xa khác cho nàng đỡ vướng víu, rồi vươn tay phải thành một cái trảo, lách người né tránh cái tát trời giáng của con sói, tấn công trực tiếp vào ngực nó.
Lợi dụng thân hình nhỏ nhắn lẫn sự linh hoạt hơn con sói, Long Tử Nguyệt luồn người xuống chân của nó, ý định moi tim nó ra. Chỉ là con sói nhận ra được động tác của Long Tử Nguyệt liền dẫm mạnh chân sau lên mặt đất, tung người nhảy lên cao né khỏi cú trảo trí mạng của nàng.
Một kích không trúng, Long Tử Nguyệt liền chuyển người đá mạnh vào phần bụng của con sói, khi chân nàng chạm vào bụng của nó thì cảm giác đau đớn ập đến, chân nàng như đá phải vật gì đó vô cùng rắn chắc "Rất đau nha..." Long Tử Nguyệt rên rỉ trong lòng.
Con sói cũng bị trúng một cước của Long Tử Nguyệt, lăn qua bên kia trong cổ họng nó rít rít kêu lên, hình như nó cũng khá đau. Long Ám đứng đằng xa quang chiến, tuy rất muốn đến sức giúp Long Tử Nguyệt trấn áp con sói to lớn kia, nhưng tốc độ cùng sự nhạy bén của cậu quả thật không nhanh bằng tỷ ấy, chạy ra sẽ càng làm tỷ ấy phân tâm thêm thôi, cậu chỉ có thể ở ngoài cuộc chiến mà lo lắng suông.
Long Tử Nguyệt cùng Long Ám bỗng cảm nhận được một cỗ hơi thở phì phò cường đại ở phía trước đang dần tiến về phía hai người, cả hai lập tức cảnh giác hẳn, im lặng chờ đợi vật thể đó tiến lại.
Tiếng sột soạt càng lúc càng rõ rệt, hơi thở nồng mùi máu tanh lan tỏa, Long Tử Nguyệt theo thói quen đẩy Long Ám ra đằng sau nàng, thị giác, thính giác cùng khứu giác đều tập trung đánh giá con vật to lớn kia lộ khỏi những thân cây to lớn đằng trước.
Một con sói thật lớn nha.... Nó cao gấp đôi Long Tử Nguyệt, đến độ nàng phải ngước lên nhìn mỏi hết cổ, giữa trán con sói có điểm một vệt đỏ như máu, ánh mắt nó cũng mang một màu đỏ chói, cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn nhe ra...
Long Tử Nguyệt tuy cảm thán con sói thật to nhưng đồng thời tư thế sẵn sàng chiến đấu của Thuần huyết Huyết tộc được vận dụng đến mức cao nhất, chỉ là nàng còn chưa ngắm đủ con sói to lớn kia hì đã thấy nó lao thật nhanh đến nàng.
Vội vã nắm tay Long Ám chạy tránh sang một bên, con sói vồ hụt tông vào mấy gốc cây đại thụ trước mặt, khiến chúng bị gãy nát nằm rạp xuống đất, thân cây bị bàn chân sói to lớn dẫm mạnh phát ra tiếng răng rắc vô cùng quỷ dị.Vồ hụt một cú con sói cũng không vì vậy mà ngừng lại, xoay người quất cái đuôi xoàn soạt qua các tán cây gần đó, dường như muốn làm tán cây rụng sạch lá, nó thu người lại rồi cực nhanh lao đến lần nữa.
Long Tử Nguyệt ném Long Ám sang một phía xa khác cho nàng đỡ vướng víu, rồi vươn tay phải thành một cái trảo, lách người né tránh cái tát trời giáng của con sói, tấn công trực tiếp vào ngực nó.
Lợi dụng thân hình nhỏ nhắn lẫn sự linh hoạt hơn con sói, Long Tử Nguyệt luồn người xuống chân của nó, ý định moi tim nó ra. Chỉ là con sói nhận ra được động tác của Long Tử Nguyệt liền dẫm mạnh chân sau lên mặt đất, tung người nhảy lên cao né khỏi cú trảo trí mạng của nàng.
Một kích không trúng, Long Tử Nguyệt liền chuyển người đá mạnh vào phần bụng của con sói, khi chân nàng chạm vào bụng của nó thì cảm giác đau đớn ập đến, chân nàng như đá phải vật gì đó vô cùng rắn chắc "Rất đau nha..." Long Tử Nguyệt rên rỉ trong lòng.
Con sói cũng bị trúng một cước của Long Tử Nguyệt, lăn qua bên kia trong cổ họng nó rít rít kêu lên, hình như nó cũng khá đau. Long Ám đứng đằng xa quang chiến, tuy rất muốn đến sức giúp Long Tử Nguyệt trấn áp con sói to lớn kia, nhưng tốc độ cùng sự nhạy bén của cậu quả thật không nhanh bằng tỷ ấy, chạy ra sẽ càng làm tỷ ấy phân tâm thêm thôi, cậu chỉ có thể ở ngoài cuộc chiến mà lo lắng suông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.