Chương 115
Loran Nhi
23/11/2018
Hắc y nhân kia lẳng lặng nghe hài tử chỉ mới bốn
tuổi sau phút chốc kinh hoàng, hiện tại vô cùng bình tĩnh mà nói chuyện
một cách rành mạch đến vậy có chút tán thưởng, quả thật là gia đình đế
vương, nếu như một đứa trẻ đơn thuần hẳn phải chết lúc nào cũng không
biết được.
Hắc y nhân nhỏ giọng đáp lại lời của Hạ Tử Lân: "Ta tên Vô Tình, ta hiện có việc, cáo từ bát hoàng tử trước, có duyên sẽ gặp lại.". Hạ Tử Lân âm thầm ghi tạc cái tên này vào lòng đến tận hơn 16 năm sau, ánh mắt khi đó của hắc y nhân đã in sâu vào lòng của cậu.
Sự thật quả là Vô Tình khi đó lẻn trốn ra ngoài cùng Vô Phong đi chơi, rồi cố ý tách rời khỏi Vô Phong mà đi thăm thú đây đó, lúc Vô Tình đang ẩn mình xem xuân cung đồ sống lại phát hiện thấy Hạ Tử Lân khi nhỏ cũng tình cờ nhận ra sự việc này, tiện tay cứu cậu một mạng. Chỉ tiếc một điều Vô Tình không hề để tâm lắm về Hạ Tử Lân, nhưng Hạ Tử Lân lại ghi tạc nó vào tâm can, vẫn luôn truy tìm tung tích của Vô Tình.
Lại nói Long Tử Nguyệt vốn không phải Vô Tình, đương nhiên cho dù Hạ Tử Lân có nhìn ra được vài nét tương đồng trên người của nàng, cũng không thể nào nghĩ rằng người cứu mình lại không hề già đi theo năm tháng một chút nào, lại càng không nghĩ tới sẽ gặp được người đó trong tình huống trớ trêu như vậy.
Hạ Tử Lân sau khi hồi tưởng lại quá khứ gặp nhau với hắc y nọ, chợt nhận ra một việc vô cùng quan trọng. Trên người hắc y lúc ấy cũng thoang thoảng một mùi hương hoa nhài rất nhẹ, nếu không dụng tâm sẽ không hề ngửi ra được nó, mùi tự nhiên của cơ thể chứ không giống như sử dụng huân hương tẩm vào quần áo.
Nhưng khi Hạ Tử Lân bắt gặp trên người của Long Tử Nguyệt ở khu đất trống bỏ hoang, cỏ mọc cao quá đầu nọ, hắn cũng nhận thấy có mùi hoa nhài đó, chỉ là mùi rất nồng đượm theo từng chuyển động của nàng, dường như muốn lấn át đi mùi máu tươi của hắn và A Phúc khi ấy đang bị trọng thương.
Có lẽ Long Tử Nguyệt hậu nhân của hắc y kia? Thân thủ cũng mau lẹ tránh thoát đi đòn tấn công của A Phúc, còn có độ tuổi kia cũng phù hợp vô cùng thân phận hậu nhân so với 16 năm xa cách nữa.
Nhủ thầm trong lòng nếu quả thật có cơ hội gặp lại được Long Tử Nguyệt, Hạ Tử Lân nhất định sẽ tóm lấy hắn mà hỏi cho ra lẽ. Ở nơi khác, có người nào đó bị tính kế ắt xì một cái thật to, khiến cho tiểu nam hài bên cạnh phải ngước lại nhìn, nàng lầm bầm xoa xoa cái mũi lại bắt đầu nói nhảm: "Huyết tộc có thể bị cảm lạnh không nhỉ...?".
Hắc y nhân nhỏ giọng đáp lại lời của Hạ Tử Lân: "Ta tên Vô Tình, ta hiện có việc, cáo từ bát hoàng tử trước, có duyên sẽ gặp lại.". Hạ Tử Lân âm thầm ghi tạc cái tên này vào lòng đến tận hơn 16 năm sau, ánh mắt khi đó của hắc y nhân đã in sâu vào lòng của cậu.
Sự thật quả là Vô Tình khi đó lẻn trốn ra ngoài cùng Vô Phong đi chơi, rồi cố ý tách rời khỏi Vô Phong mà đi thăm thú đây đó, lúc Vô Tình đang ẩn mình xem xuân cung đồ sống lại phát hiện thấy Hạ Tử Lân khi nhỏ cũng tình cờ nhận ra sự việc này, tiện tay cứu cậu một mạng. Chỉ tiếc một điều Vô Tình không hề để tâm lắm về Hạ Tử Lân, nhưng Hạ Tử Lân lại ghi tạc nó vào tâm can, vẫn luôn truy tìm tung tích của Vô Tình.
Lại nói Long Tử Nguyệt vốn không phải Vô Tình, đương nhiên cho dù Hạ Tử Lân có nhìn ra được vài nét tương đồng trên người của nàng, cũng không thể nào nghĩ rằng người cứu mình lại không hề già đi theo năm tháng một chút nào, lại càng không nghĩ tới sẽ gặp được người đó trong tình huống trớ trêu như vậy.
Hạ Tử Lân sau khi hồi tưởng lại quá khứ gặp nhau với hắc y nọ, chợt nhận ra một việc vô cùng quan trọng. Trên người hắc y lúc ấy cũng thoang thoảng một mùi hương hoa nhài rất nhẹ, nếu không dụng tâm sẽ không hề ngửi ra được nó, mùi tự nhiên của cơ thể chứ không giống như sử dụng huân hương tẩm vào quần áo.
Nhưng khi Hạ Tử Lân bắt gặp trên người của Long Tử Nguyệt ở khu đất trống bỏ hoang, cỏ mọc cao quá đầu nọ, hắn cũng nhận thấy có mùi hoa nhài đó, chỉ là mùi rất nồng đượm theo từng chuyển động của nàng, dường như muốn lấn át đi mùi máu tươi của hắn và A Phúc khi ấy đang bị trọng thương.
Có lẽ Long Tử Nguyệt hậu nhân của hắc y kia? Thân thủ cũng mau lẹ tránh thoát đi đòn tấn công của A Phúc, còn có độ tuổi kia cũng phù hợp vô cùng thân phận hậu nhân so với 16 năm xa cách nữa.
Nhủ thầm trong lòng nếu quả thật có cơ hội gặp lại được Long Tử Nguyệt, Hạ Tử Lân nhất định sẽ tóm lấy hắn mà hỏi cho ra lẽ. Ở nơi khác, có người nào đó bị tính kế ắt xì một cái thật to, khiến cho tiểu nam hài bên cạnh phải ngước lại nhìn, nàng lầm bầm xoa xoa cái mũi lại bắt đầu nói nhảm: "Huyết tộc có thể bị cảm lạnh không nhỉ...?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.