Chương 17
Loran Nhi
14/07/2018
Thấy Vô Phong đã đóng lại kết giới, Long Tử Nguyệt mới cất bước rời đi.
Đi được một đoạn đường ngắn, nàng phát hiện một việc vô cùng quan trọng
"Lạc đường rồi...." trong lòng Long Tử Nguyệt gào thét. Nàng chân chính
là một kẻ mù đường vô cùng nghiêm trọng, bước chân ngoài ra là mất hết
phương hướng, đông tây nam bắc không phân biệt được....cái này làm sao
mà đi giết người đây...
Đau khổ ảo não lê bước chậm rì rì đi về phía trước, may mắn là thể lực của Huyết tộc khá tốt, đi bộ suốt cả quãng đường rất dài như vậy mà không hề mệt, mồ hôi không thấm ra, bước chân cũng không lảo đảo. Ngước mặt nhìn ánh mặt trời trên cao, Long Tử Nguyệt còn đang suy nghĩ làm sao để đến được cái nơi có bóng người sớm một chút, ở cái nơi chim không thèm ỉa này tắm gội ăn uống cái gì cũng không có, nàng biết sống sao? Long Tử Nguyệt chợt dừng chân, khu rừng phía trước mặt nàng hình như khá rộng lớn, chỉ là nó rất âm u, nhìn vào bên trong nàng không thấy được gì ngoài một mảng âm u rùng rợn.
Đắn đo xem có nên đi đường vòng bọc qua khu rừng không thì Long Tử Nguyệt nghe thấy có tiếng động lạ giống tiếng ai đó đang kêu cứu, nàng không kịp nghĩ ngợi theo bản năng lao nhanh vào trong. Chạy một mạch theo thính lực nhạy cảm của Huyết tộc mà tới, trên đường Long Tử Nguyệt thấy rất nhiều xác người chết, chết rất thê thảm, như bị con vật gì đó dẫm vào người nát bấy ra, nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh máu tanh này nên mọi thứ trong ruột nàng cứ muốn trào ngược ra ngoài.Vội dừng lại ở một nơi xa xa đám thi thể kia hít thở đè nén lại cái dạ dày đang không ngừng cuộn lên của mình, Long Tử Nguyệt tập trung tinh thần lắng nghe âm thanh kia ở đâu sau đó nhanh chóng chạy như bay đến. Tuy không có nội lực cùng khinh công nhưng do Huyết tộc bản thân vốn nhanh một cách quỷ mỵ, loáng một cái đã đến được nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Đến nơi thì nàng thấy cả một toán người đang bao vây lấy một con bạch mã, ánh mắt bạch mã màu xanh dương đậm rất hung dữ trừng lại đám người đằng kia. Liếc mắt nhìn sơ qua thì thấy vô số thi thể người bị vó ngựa của bạch mã dẫm nát óc, kẻ thì lòi ruột,... Long Tử Nguyệt sốt ruột thấy đám người không ngừng công kích bạch mã kia, trên thân của con ngựa tội nghiệp kia đã bị vô số vết thương chằng chịt, máu chảy thấm vào đất ngay nơi nó đứng đọng thành một vũng lớn.
Đau khổ ảo não lê bước chậm rì rì đi về phía trước, may mắn là thể lực của Huyết tộc khá tốt, đi bộ suốt cả quãng đường rất dài như vậy mà không hề mệt, mồ hôi không thấm ra, bước chân cũng không lảo đảo. Ngước mặt nhìn ánh mặt trời trên cao, Long Tử Nguyệt còn đang suy nghĩ làm sao để đến được cái nơi có bóng người sớm một chút, ở cái nơi chim không thèm ỉa này tắm gội ăn uống cái gì cũng không có, nàng biết sống sao? Long Tử Nguyệt chợt dừng chân, khu rừng phía trước mặt nàng hình như khá rộng lớn, chỉ là nó rất âm u, nhìn vào bên trong nàng không thấy được gì ngoài một mảng âm u rùng rợn.
Đắn đo xem có nên đi đường vòng bọc qua khu rừng không thì Long Tử Nguyệt nghe thấy có tiếng động lạ giống tiếng ai đó đang kêu cứu, nàng không kịp nghĩ ngợi theo bản năng lao nhanh vào trong. Chạy một mạch theo thính lực nhạy cảm của Huyết tộc mà tới, trên đường Long Tử Nguyệt thấy rất nhiều xác người chết, chết rất thê thảm, như bị con vật gì đó dẫm vào người nát bấy ra, nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh máu tanh này nên mọi thứ trong ruột nàng cứ muốn trào ngược ra ngoài.Vội dừng lại ở một nơi xa xa đám thi thể kia hít thở đè nén lại cái dạ dày đang không ngừng cuộn lên của mình, Long Tử Nguyệt tập trung tinh thần lắng nghe âm thanh kia ở đâu sau đó nhanh chóng chạy như bay đến. Tuy không có nội lực cùng khinh công nhưng do Huyết tộc bản thân vốn nhanh một cách quỷ mỵ, loáng một cái đã đến được nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Đến nơi thì nàng thấy cả một toán người đang bao vây lấy một con bạch mã, ánh mắt bạch mã màu xanh dương đậm rất hung dữ trừng lại đám người đằng kia. Liếc mắt nhìn sơ qua thì thấy vô số thi thể người bị vó ngựa của bạch mã dẫm nát óc, kẻ thì lòi ruột,... Long Tử Nguyệt sốt ruột thấy đám người không ngừng công kích bạch mã kia, trên thân của con ngựa tội nghiệp kia đã bị vô số vết thương chằng chịt, máu chảy thấm vào đất ngay nơi nó đứng đọng thành một vũng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.