Chương 300
Loran Nhi
23/10/2020
Với thân thủ Long Tử Nguyệt cực kỳ nhạy bén, Diên Lộ Chi đoán có lẽ đã
phát hiện ra công tử ẩn nấp đâu đây lại có thêm kinh nghiệm từ lần trước bị Long Tử Nguyệt giả trang hãm hại, dù không biết có phải thật hay
không công tử sắp đến, ả ta gấp gáp phủ nhận: "Long cô nương chớ nặng
lời, nô tỳ nào dám cả gan làm tổn thương cô nương. Lần trước là do nô tỳ lỗ mãng làm kinh hãi đến Long cô nương, hôm nay nô tỳ tới đây là muốn
tạ tội với cô nương, hy vọng cô nương rộng lượng tha thứ cho nô tỳ.",
nói rồi ả ta quỳ xuống xin tội.
Long Tử Nguyệt thấy Diên Lộ Chi như vậy thì vẻ mặt tràn đầy thích thú, khuôn miệng phát ra tiếng cười thanh thúy, nhịn không được mà thân ảnh đứng không vững phải vịn vào tường. Diên Lộ Chi ban đầu đại não còn chìm trong hoảng loạn, còn chưa kịp theo kịp tư duy của Long Tử Nguyệt, ả ta sợ công tử sẽ chán ghét ả vì hết lần này đến lần khác động vào nữ nhân mà công tử xem trọng.
Song Diên Lộ Chi nhanh chóng nhận ra Long Tử Nguyệt đang đùa bỡn ả, ả ta đứng dậy nắm chặt thanh kiếm bất chấp mọi thứ lao vào tấn công Long Tử Nguyệt với tâm trí trong trạng thái điên cuồng. Tất nhiên Diên Lộ Chi nào có thể dễ dàng làm tổn thương Long Tử Nguyệt như vậy, tuy Long Tử Nguyệt không hề phản công nhưng như vậy lại càng làm cho Diên Lộ Chi phát hỏa, ả ta nóng lòng muốn đoạt mạng Long Tử Nguyệt ra tay toàn những đòn hung hiểm về phía nàng đều bị Long Tử Nguyệt lách trái né phải không tốn bao nhiêu sức lực liền thoát khỏi chiêu thức ả ta đánh ra. Diên Lộ Chi trổ hết sở học ra giao đấu với Long Tử Nguyệt vẫn thủy chung không chạm nổi vào góc áo nàng, trên tay Long Tử Nguyệt ôm U Minh Lang Vương với nét mặt trêu tức khiến cho Diên Lộ Chi phát hỏa hạ sát tâm hôm nay bằng mọi giá phải giết chết Long Tử Nguyệt. Náo loạn hồi lâu chợt Long Tử Nguyệt dừng bước không né tránh trường kiếm hung hiểm đang đánh tới từ phía sau lưng, xoay người giơ cánh tay lên đỡ lấy nhát chém. "Soạt" một tiếng Long Tử Nguyệt chuẩn xác khiến bản thân bị thương nhẹ, tuy nhiên dòng máu nhanh chóng tràn ra, thấm vào tay áo rộng thùng thình, ánh mắt nàng nhìn Diên Lộ Chi tràn đầy kinh hoảng: "Ta quả thật không có....". Còn chưa nói dứt câu thì đã thấy Đông Lãnh dụng khinh công lao đến xem xét vết thương của Long Tử Nguyệt, may mắn chỉ bị ngoài da, hẳn là sẽ mau khỏi thôi. Long Tử Nguyệt giả vờ đáng thương cố gắng thanh minh: "Ta không có câu dẫn công tử, Diên cô nương hiểu lầm ta rồi.".
Lúc Đông Lãnh tiến vào khuôn viên đã nghe thấy âm thanh đổ vỡ đồ vật, trái tim hắn muốn ngừng đập, nội tâm lo lắng không biết Long Tử Nguyệt có ổn không? Mắt thấy thanh kiếm Diên Lộ Chi đâm tới chỉ sợ Long Tử Nguyệt chậm một chút liền cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, may mắn là nàng đã tránh kịp. Long Tử Nguyệt mặc kệ vết thương bản thân lo lắng nâng U Minh Lang Vương lên kiểm tra xem nó có ổn hay không thì Đông Lãnh cáu gắt: "Nó chỉ là con tiểu cẩu có chết cùng lắm ta đền nàng con khác, tính mạng Nguyệt nhi quan trọng hơn.".
Long Tử Nguyệt thấy Diên Lộ Chi như vậy thì vẻ mặt tràn đầy thích thú, khuôn miệng phát ra tiếng cười thanh thúy, nhịn không được mà thân ảnh đứng không vững phải vịn vào tường. Diên Lộ Chi ban đầu đại não còn chìm trong hoảng loạn, còn chưa kịp theo kịp tư duy của Long Tử Nguyệt, ả ta sợ công tử sẽ chán ghét ả vì hết lần này đến lần khác động vào nữ nhân mà công tử xem trọng.
Song Diên Lộ Chi nhanh chóng nhận ra Long Tử Nguyệt đang đùa bỡn ả, ả ta đứng dậy nắm chặt thanh kiếm bất chấp mọi thứ lao vào tấn công Long Tử Nguyệt với tâm trí trong trạng thái điên cuồng. Tất nhiên Diên Lộ Chi nào có thể dễ dàng làm tổn thương Long Tử Nguyệt như vậy, tuy Long Tử Nguyệt không hề phản công nhưng như vậy lại càng làm cho Diên Lộ Chi phát hỏa, ả ta nóng lòng muốn đoạt mạng Long Tử Nguyệt ra tay toàn những đòn hung hiểm về phía nàng đều bị Long Tử Nguyệt lách trái né phải không tốn bao nhiêu sức lực liền thoát khỏi chiêu thức ả ta đánh ra. Diên Lộ Chi trổ hết sở học ra giao đấu với Long Tử Nguyệt vẫn thủy chung không chạm nổi vào góc áo nàng, trên tay Long Tử Nguyệt ôm U Minh Lang Vương với nét mặt trêu tức khiến cho Diên Lộ Chi phát hỏa hạ sát tâm hôm nay bằng mọi giá phải giết chết Long Tử Nguyệt. Náo loạn hồi lâu chợt Long Tử Nguyệt dừng bước không né tránh trường kiếm hung hiểm đang đánh tới từ phía sau lưng, xoay người giơ cánh tay lên đỡ lấy nhát chém. "Soạt" một tiếng Long Tử Nguyệt chuẩn xác khiến bản thân bị thương nhẹ, tuy nhiên dòng máu nhanh chóng tràn ra, thấm vào tay áo rộng thùng thình, ánh mắt nàng nhìn Diên Lộ Chi tràn đầy kinh hoảng: "Ta quả thật không có....". Còn chưa nói dứt câu thì đã thấy Đông Lãnh dụng khinh công lao đến xem xét vết thương của Long Tử Nguyệt, may mắn chỉ bị ngoài da, hẳn là sẽ mau khỏi thôi. Long Tử Nguyệt giả vờ đáng thương cố gắng thanh minh: "Ta không có câu dẫn công tử, Diên cô nương hiểu lầm ta rồi.".
Lúc Đông Lãnh tiến vào khuôn viên đã nghe thấy âm thanh đổ vỡ đồ vật, trái tim hắn muốn ngừng đập, nội tâm lo lắng không biết Long Tử Nguyệt có ổn không? Mắt thấy thanh kiếm Diên Lộ Chi đâm tới chỉ sợ Long Tử Nguyệt chậm một chút liền cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, may mắn là nàng đã tránh kịp. Long Tử Nguyệt mặc kệ vết thương bản thân lo lắng nâng U Minh Lang Vương lên kiểm tra xem nó có ổn hay không thì Đông Lãnh cáu gắt: "Nó chỉ là con tiểu cẩu có chết cùng lắm ta đền nàng con khác, tính mạng Nguyệt nhi quan trọng hơn.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.