Chương 30
Loran Nhi
16/07/2018
Long Tử Nguyệt đỡ đứa nhỏ một cách nhẹ nhàng ngồi dậy tựa vào bả vai
nàng, đứa nhỏ thấy nàng vẫn nhìn chăm chăm nó, như sợ hãi cố gắng chống
chọi không thể để bản thân mình hôn mê, bên tai lại nghe thấy tiếng nói
dịu dàng của Long Tử Nguyệt đầy ma mị: "Ngươi có đồng ý trở thành người
của ta không? Ta sẽ cứu sống ngươi, giúp ngươi trở nên mạnh mẽ hơn để có thể tự bảo vệ lấy những gì mà ngươi trân trọng. Chỉ là cái giá phải trả là sự tự do của ngươi. Nếu đồng ý thì gật đầu tính mạng của ngươi sẽ
được bảo toàn.".
Tiểu hài tử cố gắng mở to mắt ra nhìn Long Tử Nguyệt để xác định đây không là mơ, thật sự có người chịu thu nhận cậu, không suy nghĩ nhiều được liền gật đầu. Thấy đứa nhỏ đã đồng ý, Long Tử Nguyệt không chần chừ nữa há miệng lộ ra hai răng nanh bén nhọn cắn phập vào cổ ra sức hút máu đồng thời cũng tiết ra một loại chất độc làm chuyển hóa một con người trở thành Huyết tộc như nàng.
Hút cạn máu đứa nhỏ, Long Tử Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệt đến đáng sợ kia nhẹ nhàng đặt nhóc về ổ cỏ ban nãy, ngồi kế bên nó canh chừng dã thú ban đêm xông vào. Trong lòng có hơi rối rắm, Long Tử Nguyệt không biết làm vậy có đúng hay không, lựa chọn lúc con người ta tuyệt vọng nhất, ép người ta trở thành cái thứ mà họ không hề biết đến cũng có thể khiến họ căm ghét, lần đầu nàng chuyển hóa một con người thành Huyết tộc cũng không rõ quá trình này diễn ra làm sao, nàng chỉ dựa vào bản năng của một Huyết tộc mà làm thôi. Đang ngồi suy nghĩ lâm vào trầm tư đột nhiên nghe tiếng động của đứa nhỏ kế bên đang ra sức giãy giụa trong đau đớn, Long Tử Nguyệt vội leo lên người đè chặt tứ chi của tiểu hài tử lại, tránh để nó tự làm tổn thương bản thân.
00:00 / 03:13Mồ hôi đứa nhỏ chảy thành từng giọt lớn, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn như dã thú bị thương, cả người xung huyết nóng hổi Long Tử Nguyệt vội với tay lấy nhanh cái khăn tay trong vạt áo trước ngực ra nhét vào miệng đứa nhỏ đề phòng nó tự cắn cắn lưỡi chính mình. Giằng co như vậy đến lúc trời hừng sáng vẫn chưa dứt, Long Tử Nguyệt ruột gan lộn tùng phèo hết lên, tuy đứa nhỏ giãy không mạnh nhưng nàng phải cố gắng khống chế lực đạo bản thân vừa phải, để không làm tổn thương lại phải đủ lực để kiềm giữ tứ chi của nhóc, vô cùng vất vả... Mặt trời cũng sắp lên đến đỉnh đầu thì tình trạng đau đớn tiểu hài tử dần dần thối lui sau khoảng tám chín canh giờ giằng co. Cả người Long Tử Nguyệt cũng toát hết mồ hôi, thở dài một hơi liếc mắt nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ đã dần khôi phục lại bình thường.
Long Tử Nguyệt vươn vai làm vài động tác duỗi người cho bớt mệt mỏi rồi tựa người vào vách hang động nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục lại chút thể lực. Trong lòng lẩm bẩm suy nghĩ vì sao khi chuyển hóa tiểu hài tử kìa thành Huyết tộc thì nó lại có phản ứng dữ dội như vậy? Là do thể chất đứa nhỏ kém hay do cách làm của nàng sai? Thật khó hiểu, mà muốn biết được lý do là gì Long Tử Nguyệt cũng không biết đi tìm ai để hỏi cái vấn đề này được... Không có lời giải thích nên Long Tử Nguyệt cũng lười phải nghĩ thêm cho đau đầu, đành phải chờ đứa nhỏ có thể tỉnh lại hay không rồi nói tiếp, tỉnh được lại thì nàng sẽ hướng dẫn nó cách sinh tồn, các tự bảo vệ cũng như sử dụng các kỹ năng của Huyết tộc sau vậy.
Chờ đến tận tối mờ tối mịt đứa nhỏ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại ngược lại hô hấp càng lúc dường như là ngừng hẳn lại, làm hại Long Tử Nguyệt lâu lâu cứ phải thăm dò hơi thở xem nó còn sống hay không. Giằng co đã một một ngày một đêm chưa ngủ nhưng tinh thần Long Tử Nguyệt vẫn rất tỉnh táo chỉ là có chút buồn chán, nơi này không có tivi cũng không có điện thoại, không có cái gì để tiêu khiển giết thời gian, nàng cũng không thể bỏ mặc nhóc ở lại cái nơi hoang vu này mà bỏ đi chơi được,... Ngồi nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ vẩn vơ giết thời gian rốt cuộc trời cũng sáng, ánh nắng buổi sớm hắt vào ngay cửa động nơi Long Tử Nguyệt đang ngồi làm nàng chói mắt.
Tiểu hài tử cố gắng mở to mắt ra nhìn Long Tử Nguyệt để xác định đây không là mơ, thật sự có người chịu thu nhận cậu, không suy nghĩ nhiều được liền gật đầu. Thấy đứa nhỏ đã đồng ý, Long Tử Nguyệt không chần chừ nữa há miệng lộ ra hai răng nanh bén nhọn cắn phập vào cổ ra sức hút máu đồng thời cũng tiết ra một loại chất độc làm chuyển hóa một con người trở thành Huyết tộc như nàng.
Hút cạn máu đứa nhỏ, Long Tử Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệt đến đáng sợ kia nhẹ nhàng đặt nhóc về ổ cỏ ban nãy, ngồi kế bên nó canh chừng dã thú ban đêm xông vào. Trong lòng có hơi rối rắm, Long Tử Nguyệt không biết làm vậy có đúng hay không, lựa chọn lúc con người ta tuyệt vọng nhất, ép người ta trở thành cái thứ mà họ không hề biết đến cũng có thể khiến họ căm ghét, lần đầu nàng chuyển hóa một con người thành Huyết tộc cũng không rõ quá trình này diễn ra làm sao, nàng chỉ dựa vào bản năng của một Huyết tộc mà làm thôi. Đang ngồi suy nghĩ lâm vào trầm tư đột nhiên nghe tiếng động của đứa nhỏ kế bên đang ra sức giãy giụa trong đau đớn, Long Tử Nguyệt vội leo lên người đè chặt tứ chi của tiểu hài tử lại, tránh để nó tự làm tổn thương bản thân.
00:00 / 03:13Mồ hôi đứa nhỏ chảy thành từng giọt lớn, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn như dã thú bị thương, cả người xung huyết nóng hổi Long Tử Nguyệt vội với tay lấy nhanh cái khăn tay trong vạt áo trước ngực ra nhét vào miệng đứa nhỏ đề phòng nó tự cắn cắn lưỡi chính mình. Giằng co như vậy đến lúc trời hừng sáng vẫn chưa dứt, Long Tử Nguyệt ruột gan lộn tùng phèo hết lên, tuy đứa nhỏ giãy không mạnh nhưng nàng phải cố gắng khống chế lực đạo bản thân vừa phải, để không làm tổn thương lại phải đủ lực để kiềm giữ tứ chi của nhóc, vô cùng vất vả... Mặt trời cũng sắp lên đến đỉnh đầu thì tình trạng đau đớn tiểu hài tử dần dần thối lui sau khoảng tám chín canh giờ giằng co. Cả người Long Tử Nguyệt cũng toát hết mồ hôi, thở dài một hơi liếc mắt nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ đã dần khôi phục lại bình thường.
Long Tử Nguyệt vươn vai làm vài động tác duỗi người cho bớt mệt mỏi rồi tựa người vào vách hang động nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục lại chút thể lực. Trong lòng lẩm bẩm suy nghĩ vì sao khi chuyển hóa tiểu hài tử kìa thành Huyết tộc thì nó lại có phản ứng dữ dội như vậy? Là do thể chất đứa nhỏ kém hay do cách làm của nàng sai? Thật khó hiểu, mà muốn biết được lý do là gì Long Tử Nguyệt cũng không biết đi tìm ai để hỏi cái vấn đề này được... Không có lời giải thích nên Long Tử Nguyệt cũng lười phải nghĩ thêm cho đau đầu, đành phải chờ đứa nhỏ có thể tỉnh lại hay không rồi nói tiếp, tỉnh được lại thì nàng sẽ hướng dẫn nó cách sinh tồn, các tự bảo vệ cũng như sử dụng các kỹ năng của Huyết tộc sau vậy.
Chờ đến tận tối mờ tối mịt đứa nhỏ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại ngược lại hô hấp càng lúc dường như là ngừng hẳn lại, làm hại Long Tử Nguyệt lâu lâu cứ phải thăm dò hơi thở xem nó còn sống hay không. Giằng co đã một một ngày một đêm chưa ngủ nhưng tinh thần Long Tử Nguyệt vẫn rất tỉnh táo chỉ là có chút buồn chán, nơi này không có tivi cũng không có điện thoại, không có cái gì để tiêu khiển giết thời gian, nàng cũng không thể bỏ mặc nhóc ở lại cái nơi hoang vu này mà bỏ đi chơi được,... Ngồi nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ vẩn vơ giết thời gian rốt cuộc trời cũng sáng, ánh nắng buổi sớm hắt vào ngay cửa động nơi Long Tử Nguyệt đang ngồi làm nàng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.