Chương 4
Loran Nhi
12/07/2018
Vô Phong cũng không nói gì chỉ dùng ánh mắt đánh giá nàng vài lượt. Long Tử Nguyệt thấy lông mao trên người dựng hết lên, nàng khó khăn mở
miệng: "Ngươi có thể tránh sang nơi khác được không?". Vô Phong ngẫm
nghĩ một lúc rồi bĩu môi nói: "Lúc trước muội luôn tìm cách để quấn lấy
ca ca, bây giờ sao lại ghét bỏ ca ca rồi?" Long Tử Nguyệt cảm thấy như
bị sét đánh! Nàng ghét bỏ? Hắn tra tấn nàng như vậy mà bảo nàng còn phải lấy lòng à? Long Tử Nguyệt - nàng không có máu M, không có chứng cuồng
bị ngược nha....
Vô Phong dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Long Tử Nguyệt, hắn nói: "Không lẽ muội quên sạch mọi chuyện trước đây rồi? Ca ca tra tấn muội không phải mới thời gian gần đây, hình như là....đã được hơn 15 năm rồi." Long Tử Nguyệt hoàn toàn hóa đá..... Cái gì?!? Hơn 15 năm! Nàng không nghe lầm đó chứ? Chủ nhân thân xác này có bị bịnh cuồng ngược hay không đây? Vô Phong nhìn thấy ánh mắt trợn tròn của Long Tử Nguyệt, có vẻ lại hiểu được tiếng lòng nàng, hắn chậm rãi nói: "Toàn bộ thân thể muội có chỗ nào là ca ca chưa thấy đâu, không cần lo lắng."
Long Tử Nguyệt mở to mắt nhìn Vô Phong đầy vẻ kinh dị, nàng cố gắng bình tĩnh lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thật sự là "ca ca" ruột của ta à?". Vô Phong mỉm cười nhìn kỹ lại khuôn mặt Long Tử Nguyệt, chắc chắn rằng nàng không hề bị ai đó đánh tráo nhưng tại sao hôm nay nàng có vẻ rất khác so với mấy ngày trước nhỉ? Vô Phong cuối người xuống, kề vào tai Long Tử Nguyệt thì thầm: "Thật ra ta chỉ là con nuôi của cha mẹ muội thôi!". Nói xong còn cố ý kề trán hắn vào trán Long Tử Nguyệt ngắm ngía kỹ lại khuôn mặt nàng.
Nháy mắt Long Tử Nguyệt cảm giác như bị sét đánh, tròng mắt mở thật lớn nhìn Vô Phong. Vậy ra cái tên yêu nghiệt kia lại không phải là ca ca ruột khối thân thể này! Hèn gì hắn không nề hà gì với thân phận "muội muội" là nàng. Long Tử Nguyệt trong lúc nhất thời tiếp nhận mớ thông tin kinh khủng chỉ có mở mắt nhìn trừng trừng Vô Phong.
Vô Phong quan sát ánh mắt kinh ngạc của Long Tử Nguyệt đã mấy lần vẫn không thấy được những gì mà hắn mong muốn nên đành thôi. Vô Phong đứng dậy, nhìn nàng trên dưới một lượt rồi nói: "Muội muội tắm đi, ca ca có việc rồi. Đi trước!" nói xong hắn xoay người đi ra cửa bỏ lại Long Tử Nguyệt. Sau khi khóa trái căn phòng lại, Vô Phong đi thẳng ra bên ngoài hít thở không khí một lúc rồi lâu nhằm đè nén một thứ cảm xúc lạ lẫm, khác biệt hẳn mọi ngày, bình tĩnh lại tâm tình bản thân xong mới cất bước chân rời đi.
Vô Phong dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Long Tử Nguyệt, hắn nói: "Không lẽ muội quên sạch mọi chuyện trước đây rồi? Ca ca tra tấn muội không phải mới thời gian gần đây, hình như là....đã được hơn 15 năm rồi." Long Tử Nguyệt hoàn toàn hóa đá..... Cái gì?!? Hơn 15 năm! Nàng không nghe lầm đó chứ? Chủ nhân thân xác này có bị bịnh cuồng ngược hay không đây? Vô Phong nhìn thấy ánh mắt trợn tròn của Long Tử Nguyệt, có vẻ lại hiểu được tiếng lòng nàng, hắn chậm rãi nói: "Toàn bộ thân thể muội có chỗ nào là ca ca chưa thấy đâu, không cần lo lắng."
Long Tử Nguyệt mở to mắt nhìn Vô Phong đầy vẻ kinh dị, nàng cố gắng bình tĩnh lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thật sự là "ca ca" ruột của ta à?". Vô Phong mỉm cười nhìn kỹ lại khuôn mặt Long Tử Nguyệt, chắc chắn rằng nàng không hề bị ai đó đánh tráo nhưng tại sao hôm nay nàng có vẻ rất khác so với mấy ngày trước nhỉ? Vô Phong cuối người xuống, kề vào tai Long Tử Nguyệt thì thầm: "Thật ra ta chỉ là con nuôi của cha mẹ muội thôi!". Nói xong còn cố ý kề trán hắn vào trán Long Tử Nguyệt ngắm ngía kỹ lại khuôn mặt nàng.
Nháy mắt Long Tử Nguyệt cảm giác như bị sét đánh, tròng mắt mở thật lớn nhìn Vô Phong. Vậy ra cái tên yêu nghiệt kia lại không phải là ca ca ruột khối thân thể này! Hèn gì hắn không nề hà gì với thân phận "muội muội" là nàng. Long Tử Nguyệt trong lúc nhất thời tiếp nhận mớ thông tin kinh khủng chỉ có mở mắt nhìn trừng trừng Vô Phong.
Vô Phong quan sát ánh mắt kinh ngạc của Long Tử Nguyệt đã mấy lần vẫn không thấy được những gì mà hắn mong muốn nên đành thôi. Vô Phong đứng dậy, nhìn nàng trên dưới một lượt rồi nói: "Muội muội tắm đi, ca ca có việc rồi. Đi trước!" nói xong hắn xoay người đi ra cửa bỏ lại Long Tử Nguyệt. Sau khi khóa trái căn phòng lại, Vô Phong đi thẳng ra bên ngoài hít thở không khí một lúc rồi lâu nhằm đè nén một thứ cảm xúc lạ lẫm, khác biệt hẳn mọi ngày, bình tĩnh lại tâm tình bản thân xong mới cất bước chân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.