Chương 54
Loran Nhi
23/08/2018
Trực tiếp coi mọi người thành không khí cười nói với Long Ám như chốn
không người, mà Long Ám cũng rất thích ý phụng bồi theo Long Tử Nguyệt
nàng đối đáp vài câu, bỗng cậu nhớ ra nguyên nhân cậu đến đây liền
nghiêm mặt lại hỏi Long Tử Nguyệt: "Đệ nghe tin liền chạy đến đây hiện
tại ca ca có thể cho đệ biết lý do vì sao ca ca lại bị cái đám chó kia
cắn lấy không nhả không?".
Long Tử Nguyệt nheo nheo mắt đưa tay ngắt má của Long Ám vài cái nữa mới dừng lại, vẻ mặt uất ức kể khổ: "Chỉ vì nhan sắc của ta a....ca ca đệ quá là khuynh quốc khuynh thành, bị cái hài tử của lão già kia nhìn trúng, muốn đưa ta về làm nam sủng thứ mấy chục ở trong phủ. Bao ăn bao uống, hứa không để ta thiếu thốn vật chất,..."
Còn đang muốn tiếp tục kể lể liền bị Long Ám ngắt lời: "Bao ăn bao uống bao nuôi thì được, nam sủng thì miễn đi, vậy sao ca ca lại không đồng ý chứ? Được bao nuôi thích quá rồi còn gì?", Long Tử Nguyệt trực tiếp cứng lưỡi. Này sao không giống như kịch bản vậy? Đáng ra Long Ám phải nổi giận ra sức giúp nàng thu thập cái đám người kia chứ vì sao lại còn kêu nàng sang đó để được bao nuôi?
Mà khoan, ai nói cho Long Ám ngây thơ thuần khiết của nàng mấy cái vấn đề bao nuôi với nam sủng này nọ chứ? Dạy hư cậu nhóc rồi làm sao? Nội tâm xoắn xuýt một lúc lại trưng ra vẻ mặt như bị bỏ rơi, bị ghét bỏ gào lên: "Sao đệ có thể nhẫn tâm vứt bỏ ca ca đi như vậy chứ? Ca ca thật đau lòng..."
Nói về đám người đang đứng như trời trồng há hốc mồm kinh dị nhìn hai cái kẻ không ai ra gì liên tục ở đó nói lảm nhảm, kể lể hết chuyện này đến chuyện khác, còn chửi bọn họ là chó? Này cũng quá khinh người rồi. Lão trung niên không thể tiếp tục ở đây nhịn nhục bèn lớn giọng quát: "Các ngươi cứ ở đó chửi xiên chửi xỏ bọn ta, có gan chửi thì có sức chịu cơn giận của ta. Tất cả lên cho ta, đánh cho bọn chúng chết thì thôi.", Vương nhị thiếu đứng kế bên vội bồi thêm: "Đánh thằng oắt con chết cũng được nhưng chừa kẻ còn lại sống cho ta, ta phải hưởng thụ qua hắn đã..."
Long Tử Nguyệt ném cho Long Ám một ánh mắt ý tùy cậu xử lý, đây cũng là cơ hội cho cậu luyện tập kỹ năng của Huyết tộc, chỉ cần khống chế được mức độ nhanh hơn cao thủ võ lâm, kém tốc độ của Huyết tộc một chút là đủ rồi.
Nhàn nhã ngồi một bên quan sát hành động của Long Ám, trong lòng toát ra một tia tự hào cùng cưng chiều, tuy chỉ mới trở thành Huyết tộc thời gian ngắn nhưng Long Ám lại tục như đã từng là một Huyết tộc kỳ cựu, từng hành động cũng như tốc độ, khả năng quan sát cực nhạy bén cùng mức độ ra tay nhanh gọn ngoan tuyệt từng cái từng cái thi thể ngã xuống.
Nam tử bên góc trong phòng cũng nhìn không ra Long Ám đánh như thế nào, lại chỉ thấy một cái vệt đen chạy bên này né bên kia tùy ý lướt qua đều để lại một cỗ thi thể, trong không gian nhỏ bé này nếu để một người lớn đánh thì thật sự bị bó tay bó chân không thể thi triển được hết năng lực, nhưng hiện tại một hài tử chỉ tầm 10 tuổi hơn lại như một con cá chạch bơi quẩy trong nước trơn tuột khó nắm bắt.
Lão trung niên cùng Vương nhị thiếu nhìn cảnh từng người từng người bọn họ mang theo đều có võ công hẳn hoi lại bị một cái nam hài giết chết chỉ trong một chiêu, từng đợt khí lạnh xông thẳng lên đại não bọn họ, rốt cục kẻ mà bọn họ trêu chọc vào đằng kia là ai?
Hài tử nhỏ như vậy cư nhiên lại là một tên sát thủ giết người trong chớp mắt, thân thủ nhanh như vậy, có thể giết người chỉ trong không chớp mắt....không phải thật sự chính là sát thủ đi? Kẻ nọ....ca ca của sát thủ? Lão đại? Thủ lĩnh sát thủ chăng???
Long Tử Nguyệt nheo nheo mắt đưa tay ngắt má của Long Ám vài cái nữa mới dừng lại, vẻ mặt uất ức kể khổ: "Chỉ vì nhan sắc của ta a....ca ca đệ quá là khuynh quốc khuynh thành, bị cái hài tử của lão già kia nhìn trúng, muốn đưa ta về làm nam sủng thứ mấy chục ở trong phủ. Bao ăn bao uống, hứa không để ta thiếu thốn vật chất,..."
Còn đang muốn tiếp tục kể lể liền bị Long Ám ngắt lời: "Bao ăn bao uống bao nuôi thì được, nam sủng thì miễn đi, vậy sao ca ca lại không đồng ý chứ? Được bao nuôi thích quá rồi còn gì?", Long Tử Nguyệt trực tiếp cứng lưỡi. Này sao không giống như kịch bản vậy? Đáng ra Long Ám phải nổi giận ra sức giúp nàng thu thập cái đám người kia chứ vì sao lại còn kêu nàng sang đó để được bao nuôi?
Mà khoan, ai nói cho Long Ám ngây thơ thuần khiết của nàng mấy cái vấn đề bao nuôi với nam sủng này nọ chứ? Dạy hư cậu nhóc rồi làm sao? Nội tâm xoắn xuýt một lúc lại trưng ra vẻ mặt như bị bỏ rơi, bị ghét bỏ gào lên: "Sao đệ có thể nhẫn tâm vứt bỏ ca ca đi như vậy chứ? Ca ca thật đau lòng..."
Nói về đám người đang đứng như trời trồng há hốc mồm kinh dị nhìn hai cái kẻ không ai ra gì liên tục ở đó nói lảm nhảm, kể lể hết chuyện này đến chuyện khác, còn chửi bọn họ là chó? Này cũng quá khinh người rồi. Lão trung niên không thể tiếp tục ở đây nhịn nhục bèn lớn giọng quát: "Các ngươi cứ ở đó chửi xiên chửi xỏ bọn ta, có gan chửi thì có sức chịu cơn giận của ta. Tất cả lên cho ta, đánh cho bọn chúng chết thì thôi.", Vương nhị thiếu đứng kế bên vội bồi thêm: "Đánh thằng oắt con chết cũng được nhưng chừa kẻ còn lại sống cho ta, ta phải hưởng thụ qua hắn đã..."
Long Tử Nguyệt ném cho Long Ám một ánh mắt ý tùy cậu xử lý, đây cũng là cơ hội cho cậu luyện tập kỹ năng của Huyết tộc, chỉ cần khống chế được mức độ nhanh hơn cao thủ võ lâm, kém tốc độ của Huyết tộc một chút là đủ rồi.
Nhàn nhã ngồi một bên quan sát hành động của Long Ám, trong lòng toát ra một tia tự hào cùng cưng chiều, tuy chỉ mới trở thành Huyết tộc thời gian ngắn nhưng Long Ám lại tục như đã từng là một Huyết tộc kỳ cựu, từng hành động cũng như tốc độ, khả năng quan sát cực nhạy bén cùng mức độ ra tay nhanh gọn ngoan tuyệt từng cái từng cái thi thể ngã xuống.
Nam tử bên góc trong phòng cũng nhìn không ra Long Ám đánh như thế nào, lại chỉ thấy một cái vệt đen chạy bên này né bên kia tùy ý lướt qua đều để lại một cỗ thi thể, trong không gian nhỏ bé này nếu để một người lớn đánh thì thật sự bị bó tay bó chân không thể thi triển được hết năng lực, nhưng hiện tại một hài tử chỉ tầm 10 tuổi hơn lại như một con cá chạch bơi quẩy trong nước trơn tuột khó nắm bắt.
Lão trung niên cùng Vương nhị thiếu nhìn cảnh từng người từng người bọn họ mang theo đều có võ công hẳn hoi lại bị một cái nam hài giết chết chỉ trong một chiêu, từng đợt khí lạnh xông thẳng lên đại não bọn họ, rốt cục kẻ mà bọn họ trêu chọc vào đằng kia là ai?
Hài tử nhỏ như vậy cư nhiên lại là một tên sát thủ giết người trong chớp mắt, thân thủ nhanh như vậy, có thể giết người chỉ trong không chớp mắt....không phải thật sự chính là sát thủ đi? Kẻ nọ....ca ca của sát thủ? Lão đại? Thủ lĩnh sát thủ chăng???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.