Chương 72
Loran Nhi
14/09/2018
Nam tử dường như không hề để ý lời đuổi khách cùng ánh mắt khinh bỉ của
Long Tử Nguyệt, hắn chỉ bình thản nữa nằm nữa ngồi đó lim dim mắt, giọng nói tản mác vẻ tò mò: "Một kẻ bỗng dưng xuất hiện từ kẽ đất chui ra,
nhìn thấy vẻ chật vật của bản tôn, lại còn có can đảm chạy mất, ngươi
tính bồi thường cho bản tôn làm sao đây?".
Long Tử Nguyệt tức giận chửi ầm lên: "Con bà nhà ngươi, ngươi cũng không hoàng hoa khuê nữ, ta cũng không có ăn đậu hũ của ngươi miếng nào. Chỉ thấy vẻ chật vật của ngươi một cái, ta cũng không có nói cho ai nghe. Cho dù có là hoàng hoa khuê nữ, thì bọn họ cũng sẵn sàng chen nhau sức đầu mẻ trán, mà hiến thân cho bản công tử khuynh thành khuynh quốc như ta. Ta không muốn lạm sát người khác, ngươi tốt nhất trước khi ta nổi sát tâm thì nhanh nhanh cút khỏi tầm mắt bản công tử ta nha..."
Long Ám ngồi một bên nghe hai người đấu khẩu đại khái cũng hiểu được đôi chút sự tình đành lên tiếng: "Đệ chỉ đến để hỏi thăm ca ca một chút thôi, cũng không có việc gì. Có lẽ sắp tới đệ bận việc nên không ghé thăm ca ca được, ca ca nhớ bảo trọng sức khỏe đệ đi trước vậy.".
Long Ám nói xong vừa định đứng lên đi thì Long Tử Nguyệt nhào sang ôm cậu giọng nói như bị ruồng bỏ: "Ca ca hứa sẽ ngoan mà, đệ vừa đến khoan đi vội có được hay không?", Long Ám gỡ móng vuốt của tỷ tỷ đang sờ loạn lên mặt của cậu nói: "Vài bữa nữa gặp lại ca ca vậy!" liền bỏ của chạy lấy người.
Long Tử Nguyệt quay ngoắt ánh mắt lạnh lẽo nhìn về nam tử kia, có chút thiếu kiên nhẫn lạnh giọng cất lời: "Bản công tử nói cho các hạ biết, chuyện tình của bọn ta không cần ngươi nhúng tay, càng đừng nghĩ đến làm hại đệ đệ của bản công tử nếu không đừng trách bản công tử không báo trước. Mặc kệ các hạ có là hoàng đế đi nữa thì bản công tử cũng sẽ làm cho các hạ hối hận vì sao bản thân ngươi lại sinh ra trên đời này.".
Nam tử nằm đằng kia cũng không hề nổi giận, chỉ cảm thấy Long Tử Nguyệt vô cùng thú vị, ngoạn càng lúc càng vui rồi. Long Ám sau khi quay về phòng thì nghĩ ngơi lấy sức, vài ngày sau cậu dự cảm sắp có sự thay đổi lớn rồi.
Long Tử Nguyệt mặc kệ nam tử vẫn còn nằm trên giường của nàng, liền đi một mạch đến bên giường đặt mông ngồi xuống tay thì xô xô cái tên mặt dày kia vào trong lầm bầm: "Tránh qua một bên cho bản công tử đi ngủ, đừng làm rộn." rồi liền ngã người nằm xuống khép mắt lại.
Thành công khiến cái nam tử lam bào kia ngớ ngẫn, mấy ngày trước tuy có cho người bám theo dõi, Long Tử Nguyệt có biết chỉ là lười cắt đuôi, nhưng người của nam tử lam bào hoàn toàn không hề tra ra được cái tên yêu nghiệt có đóa hoa bỉ ngạn giữa trán này rốt cuộc từ nơi nào tới, chỉ biết y bỗng dưng xuất hiện ở Phượng thành vài ngày rồi hiện tại lại chạy tới đây.
Đêm nay không kiềm được tò mò tìm tới lại phát hiện có thêm cái đệ đệ kia, chỉ là Long Tử Nguyệt cực kỳ bảo vệ cho đệ đệ, vừa rồi còn tỏ thái độ rõ ràng chỉ cần chạm vào đệ đệ của y thì y sẽ đáp trả, hiện tại lại không hề có tính cảnh giác nằm cạnh người lạ mặt.
Nam tử chịu không được khi có người chạm vào hắn, nhưng khi Long Tử Nguyệt chạm vào lại không có cảm giác bài xích hay khó chịu gì cả? Đây là làm sao nhỉ? Nhìn khuôn mặt họa thủy cùng đóa bỉ ngạn đỏ chói kia thật muốn chọc mù mắt người ta mà, còn có đôi mắt nhắm lại lộ ra hàng mi cong dày lại dài như nữ tử.
Khóe miệng Long Tử Nguyệt khẽ giương lên, mắt cũng chưa có mở ra đột nhiên cất giọng: "Đừng nhìn bản công tử như vậy, ta lại nghĩ các hạ đang yêu thầm bản công tử đấy, nếu như các hạ không ngại có thế hiến thân cho bản công tử hưởng dụng, ta tuyệt sẽ không chê bai, nhất định sẽ chu cấp cho các hạ chu toàn chi phí bán thân a...".
Trong đầu nam tử lam y kia nổ vang một tiếng, nhảy dựng lên vội lách người nhảy qua Long Tử Nguyệt đang nằm phía ngoài một đường chạy biến đi mất dạng. Long Tử Nguyệt nhỏ giọng càu nhàu: "Chơi không vui, mới có nói vài câu đã chạy mất rồi!"
Long Tử Nguyệt tức giận chửi ầm lên: "Con bà nhà ngươi, ngươi cũng không hoàng hoa khuê nữ, ta cũng không có ăn đậu hũ của ngươi miếng nào. Chỉ thấy vẻ chật vật của ngươi một cái, ta cũng không có nói cho ai nghe. Cho dù có là hoàng hoa khuê nữ, thì bọn họ cũng sẵn sàng chen nhau sức đầu mẻ trán, mà hiến thân cho bản công tử khuynh thành khuynh quốc như ta. Ta không muốn lạm sát người khác, ngươi tốt nhất trước khi ta nổi sát tâm thì nhanh nhanh cút khỏi tầm mắt bản công tử ta nha..."
Long Ám ngồi một bên nghe hai người đấu khẩu đại khái cũng hiểu được đôi chút sự tình đành lên tiếng: "Đệ chỉ đến để hỏi thăm ca ca một chút thôi, cũng không có việc gì. Có lẽ sắp tới đệ bận việc nên không ghé thăm ca ca được, ca ca nhớ bảo trọng sức khỏe đệ đi trước vậy.".
Long Ám nói xong vừa định đứng lên đi thì Long Tử Nguyệt nhào sang ôm cậu giọng nói như bị ruồng bỏ: "Ca ca hứa sẽ ngoan mà, đệ vừa đến khoan đi vội có được hay không?", Long Ám gỡ móng vuốt của tỷ tỷ đang sờ loạn lên mặt của cậu nói: "Vài bữa nữa gặp lại ca ca vậy!" liền bỏ của chạy lấy người.
Long Tử Nguyệt quay ngoắt ánh mắt lạnh lẽo nhìn về nam tử kia, có chút thiếu kiên nhẫn lạnh giọng cất lời: "Bản công tử nói cho các hạ biết, chuyện tình của bọn ta không cần ngươi nhúng tay, càng đừng nghĩ đến làm hại đệ đệ của bản công tử nếu không đừng trách bản công tử không báo trước. Mặc kệ các hạ có là hoàng đế đi nữa thì bản công tử cũng sẽ làm cho các hạ hối hận vì sao bản thân ngươi lại sinh ra trên đời này.".
Nam tử nằm đằng kia cũng không hề nổi giận, chỉ cảm thấy Long Tử Nguyệt vô cùng thú vị, ngoạn càng lúc càng vui rồi. Long Ám sau khi quay về phòng thì nghĩ ngơi lấy sức, vài ngày sau cậu dự cảm sắp có sự thay đổi lớn rồi.
Long Tử Nguyệt mặc kệ nam tử vẫn còn nằm trên giường của nàng, liền đi một mạch đến bên giường đặt mông ngồi xuống tay thì xô xô cái tên mặt dày kia vào trong lầm bầm: "Tránh qua một bên cho bản công tử đi ngủ, đừng làm rộn." rồi liền ngã người nằm xuống khép mắt lại.
Thành công khiến cái nam tử lam bào kia ngớ ngẫn, mấy ngày trước tuy có cho người bám theo dõi, Long Tử Nguyệt có biết chỉ là lười cắt đuôi, nhưng người của nam tử lam bào hoàn toàn không hề tra ra được cái tên yêu nghiệt có đóa hoa bỉ ngạn giữa trán này rốt cuộc từ nơi nào tới, chỉ biết y bỗng dưng xuất hiện ở Phượng thành vài ngày rồi hiện tại lại chạy tới đây.
Đêm nay không kiềm được tò mò tìm tới lại phát hiện có thêm cái đệ đệ kia, chỉ là Long Tử Nguyệt cực kỳ bảo vệ cho đệ đệ, vừa rồi còn tỏ thái độ rõ ràng chỉ cần chạm vào đệ đệ của y thì y sẽ đáp trả, hiện tại lại không hề có tính cảnh giác nằm cạnh người lạ mặt.
Nam tử chịu không được khi có người chạm vào hắn, nhưng khi Long Tử Nguyệt chạm vào lại không có cảm giác bài xích hay khó chịu gì cả? Đây là làm sao nhỉ? Nhìn khuôn mặt họa thủy cùng đóa bỉ ngạn đỏ chói kia thật muốn chọc mù mắt người ta mà, còn có đôi mắt nhắm lại lộ ra hàng mi cong dày lại dài như nữ tử.
Khóe miệng Long Tử Nguyệt khẽ giương lên, mắt cũng chưa có mở ra đột nhiên cất giọng: "Đừng nhìn bản công tử như vậy, ta lại nghĩ các hạ đang yêu thầm bản công tử đấy, nếu như các hạ không ngại có thế hiến thân cho bản công tử hưởng dụng, ta tuyệt sẽ không chê bai, nhất định sẽ chu cấp cho các hạ chu toàn chi phí bán thân a...".
Trong đầu nam tử lam y kia nổ vang một tiếng, nhảy dựng lên vội lách người nhảy qua Long Tử Nguyệt đang nằm phía ngoài một đường chạy biến đi mất dạng. Long Tử Nguyệt nhỏ giọng càu nhàu: "Chơi không vui, mới có nói vài câu đã chạy mất rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.