Quyển 1 - Chương 130: Ai muốn mị hoặc ai?
Cửu Hanh
28/03/2013
Lam Mị mặc bộ váy dài màu tím lẳng lặng đứng, gương mặt trắng nõn lộ vẻ quyến rũ như cười mà lại không phải cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Tang Thiên đối diện, lộ vẻ thích thú, ở chỗ sâu nhất của con ngươi còn có vẻ muốn chinh phục mãnh liệt đang từ từ trào lên, đôi môi màu đỏ sậm có chút đóng mở, nói ra tiếng vừa quyến rũ lại vừa hiền dịu
“Ngươi chắc cũng biết thánh Đường Vị Ương ta có bao nhiêu chiến sĩ chứ?”
Tang Thiên xoay người, lúc này mới quan sát người phụ nữ đối diện, hắn không hề che dấu ánh mắt không kiêng nể gì của mình, nhìn lướt qua từ khuôn mặt thoa phấn quyến rũ của Lam Mị đại nhân, đến bộ ngực cao vút, phóng qua eo thon uyển chuyển, thẳng tới hoàng long, nghe vậy, mày buông lỏng, khuôn mặt lạnh tanh lại lộ ra thần sắc cuồng khinh.
Lam Mị đại nhân cũng không hề để ý tới ánh mắt vô cùng xâm lược của Tang Thiên, ngược lại, vẻ phong tình ở chỗ lông mi càng rõ. Đương nhiên, Tiêu Đông đứng ở đó không xa lại là khuôn mặt xầm xì, nhếch miệng, hai tay nắm chặt, như mãnh thú phẫn nộ hận không thể xông lên xé tên hỗn đản xâm phạm nữ thần trong lòng mình thành mảnh nhỏ.
Lam Mị vốn muốn nói thêm vài câu, lúc nàng cảm thấy ánh mắt mặc ý của Tang Thiên, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, “Có hứng thú nới chuyện với ta hay không?”
“Đương nhiên”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tang Thiên hàm chứa điều kỳ dị, khóe miệng nhếch cười càng làm cho người ta không nhìn thấu được, lên tiếng, đi theo Lam Mị vào một căn phòng.
Căn phòng vô cùng rộng rãi,vách tường bốn phía đều lắp đặt rất nhiều thiết bị hiện đại, trong phòng bày những đồ trang trí nhìn vô cùng xa hoa cao cấp. Ở giữa phòng bày biện một bộ ba chiếc ghế mềm hình ánh trăng, Lam Mị ngồi xuống, Tang Thiên cũng không hề khách sáo ngồi ở đối diện cô.
“Ngươi có thân phận thế nào, mà dám ngồi đối diện Lam Mị đại nhân?”
Tiêu Đông theo hai người đi vào nhìn thấy Tang Thiên ngồi xuống, lập tức tức giận quát lên.
Nhưng Tang Thiên lại hoàn toàn giống như không nghe thấy, bưng ly rượu hồng đặt trên bàn một mình uống cạn.
“Tiêu Đông , ngươi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng….”Tiêu Đông vẫn muốn nói gì đó, nhưng khuôn mặt Lam Mị vốn mang nụ cười lúc này đột nhiên nghiêm lại, quát lên một tiếng
“Cút!”
Sắc mặt Tiêu Đông bỗng trắng bệch, tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể hơi khom người, lặng lẽ bỏ ra ngoài.
“Tang tiên sinh.”
Nụ cười trên khuôn mặt thoa phấn của Lam Mị lại hiện lên, lắc quai ly thủy tinh trong suốt, giọng chậm rãi nói, “Không biết ngài thấy Thánh Đường thế nào?”
“Một nơi rất được”, Tang Thiên bưng ly rượu đầy tràn uống cạn một hơi, lắc lắc đầu, hắn thật sự không có hứng thú với rượu, đặc biệt là rượu hồng, hoàn toàn không nếm ra được mỹ vị thơm mát khác trong miệng.
“Ngươi vài lần vạch trần lam huyết, Thánh Đường đã bắt đầu có người chú ý tới ngươi”, Lam Mị cúi đầu, tiếp tục nói, “Ta nghĩ ngươi hẳn là rõ, bị người của Thánh Đường chú ý tới, cho dù ngươi có bản lĩnh tày trời, cuối cùng vẫn chỉ có con đường chết.”
Không đợi Tang Thiên nói, Lam Mị tiếp tục nói, “Ta rất thích ngươi.”
“Cho nên?” Tang Thiên nhìn có chút thú vị.
“Nếu ngươi đồng ý hiến mạng cho ta, ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.” Lam Mị đại nhân ngẩng đầu, hai mắt như có lửa, bưng ly rượu, mở môi hồng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Tất cả?”
“Tất cả.” Lam Mị khẳng định lại lời nói của mình, thần thái đẹp đẽ, ngoe ngẩy lắc quai ly thủy tinh long lanh trong suốt
“Bao gồm cả ngươi?” Tang Thiên khép hờ mắt, cười dài nhìn.
“Ha ha” Lam Mị duỗi tay ngọc ngà làm đổ rượu trong ly xuống mặt bàn, chậm rãi nói: “Nếu ngươi có can đảm này, nếu ngươi có thể chấp nhận hậu quả này, ta cũng không ngại?”
Ngẩng đầu , hai tròng mắt Lam Mị đột nhiên trào lên một biển lửa, biển lửa trong tròng mắt nàng hừng hực cháy lên, rất nhanh, lại biến mất vô hình vô dạng, còn Tang Thiên lúc này giống như ngây người ở đâu, hai mắt vô thần.
Lam Mị mắt khêu gợi, đứng dậy, ngồi bên cạnh Tang Thiên, nắm tay Tang Thiên đặt lên hai ngực cao vút của mình, tay phải nàng như rắn luồn vào trong áo Tang Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve ngực Tang Thiên, khẽ nhắm mắt lại, nũng nịu thở dốc, nằm sấp tới tai Tang Thiên, đôi môi hồng phớt khẽ đóng mở, lưỡi mềm ướt át khẽ liếm vào vành tai Tang Thiên, ca người mềm mại lại tràn đầy âm thanh như lửa nhẹ nhàng vang lên.
“Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể cho ngươi bất cứ lúc nào.”
“Vậy sao…”
Một nhiên một âm thanh truyền tới, làm cho thân thể Lam Mị đột nhiên run lên, mày nhăn mặt nhó, hoảng sợ nói: “Uh? Ngươi lại….”
“Cô không phải nói là nếu ta muốn thì sẽ cho sao?”
Tang Thiên xoay người, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ dị tà ác, trong đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh đột nhiên trào lên một biển lửa. Trong con ngươi, dường như có thể đem tất cả trong tầm nhìn hoa thành hư ảo.
“Ngươi…đây là…”
Lam Mị nhìn biển lửa trong hai mắt Tang Thiên, lập tức cảm thấy toàn thân nóng ran. Sắc mặt đỏ hồng ham muốn, thở dốc nũng nịu, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, miệng khô lưỡi khan, chỉ muốn… chỉ muốn…
“Ngươi lại hiểu mị hoặc… ngươi… ta”
Lam Mị đã dục hỏa đốt người, nàng muốn đứng dậy nhưng toàn thân không có chút sức lực, đầu lưỡi ẩm ướt không kiềm chế được liếm vào đôi môi bị hỏa dục làm hồng, ngay cả hơi thở thở ra cũng tràn ngập cái mùi vị đói khát, thở hổn hển, “Ta…ta…ta… muốn….”
Khóe miệng Tang Thiên ẩn chứa nụ cười giễu cợt, duỗi tay chộp lấy đôi ngực co dãn cao vút của Lam Mị
“Uh!”
Trong nháy mắt này cơ thể Lam Mị mềm nhũn, thậm chí linh hồn dường như cũng đang khẽ run rẩy, cảm giác thoải mái thần kỳ không thể tả được này khiến nàng không khỏi kêu lên rên rỉ, làm cơ thể mềm mại nóng bỏng không khỏi uốn éo. Nàng nắm chắc đôi tay tràn đầy ma lực không ngừng chà xát trên ngực mình.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ của vang lên, làm cho Lam Mị đang chìm đắm trong khoái cảm bỗng tỉnh táo trở lại.
“Lam Mị đại nhân.”
Tiêu Đông mặc một bộ Tây phục màu trắng vô vùng anh tuấn bước vào, khẽ cúi đầu hô một tiếng, lúc hắn ngẩng đầu lên, trong lòng đột nhiên kinh sợ, sắc mặt lập tức thay đổi, đồng tử càng co rút nhanh, hắn thậm chí không dám tin vào mắt mình.
Lúc ấy, Lam Mị nằm ở chiếc ghế mềm hình mặt trăng, trên bàn có chút bừa bộn, trên trán đầy mồ hôi trong suốt. Khuôn mặt trắng nõn quyến rũ kiều diễm ướt át, chỗ khóa bộ váy dài màu đen hở ra, lộ ra da thịt trắng nõn nà, hai ngực cao vút co dãn như ẩn như hiện, Lam Mị thở gấp, phấn sáp cũng trôi xuống, thanh âm cũng có chút suy yếu, “Ra ngoài.”
“Người… người….” Tiêu Đông chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thấy bộ dạng kiều diễm ướt át cả Lam Mị đại nhân sao lại có thể không rõ xảy ra chuyện gì, làm cho hắn không hiểu cũng không nghĩ ra là nữ thần trong lòng mình sao lại có thể…sao lại có thể….
“Cút ra ngoài”
Trên khuôn mặt thoa phấn lớp sương lạnh bỗng hiện lên, nàng giơ cánh tay ngọc ngà lên, năm ngón tay trắng bệch thành trảo.
Lập tức
Tiêu Đông chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, dường như bị vật gì bóp chặt, hắn không ngừng lùi sau, hơi thở dồn dập, hai tay giữ chặt cổ mình.
“Cút”
Tiếng quát khàn khàn của Lam Mị vang lên, Tiêu Đông lập tức bị quăng ra ngoài.
Hô Hô
Quăng Tiêu Đông ra ngoài, Lam Mị giống như khí cầu bị rút hết khí mềm nhũn trên ghế, liếm liếm môi, thở hổn hển, hai mắt nhìn khuôn mặt bên cạnh như cười mà không phải là cười của Tang Thiên.
“Ngươi.. ngươi cũng hiểu “mị hoặc chi nhãn” (anh mắt mị hoặc), hơn nữa….” trạng thái toàn thân suy yếu vừa rồi mới thi triển bí kỹ đem Tiêu Đông ra ngoài đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của nàng
Tang Thiên nhìn Lam Mị, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô cùng giễu cợt, đứng dậy, vặn lưng một cái, từ từ bỏ đi.
“Ngươi…ngươi không thể đi,” Lam Mị muốn đuổi theo, nhưng không làm sao được toàn thân mềm yếu không chút sức lực.
Tang Thiên đi tới cửa thì dừng lại, giọng vang vang truyền tới, “Không phải ngươi nói để ta dốc sức cho ngươi sao, ta đành phải suy nghĩ đã.”
Nói xong, đầu cũng không quay lại, thẳng bước đi, để lại Lam Mị hỏa dục đốt thân, đói khát khó nhịn mà không có chỗ để hạ hỏa.
Nhìn theo bóng lưng Tang Thiên bỏ đi, Lam Mị nằm trên ghế thở hổn hển, trong hai tròng mắt lộ vẻ kinh hãi, chỗ sâu của đồng tử cũng có chút u oán, “Tang Thiên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhất định….”
Tang Thiên không phải thiện nam, mặc dù bị Tô Hàm và Tiết Thiên Diệp phá thân dẫn đến bức đồ đằng phượng hoàng yêu dị sau lưng nếm được vị ngọt, mỗi lần gặp phải hấp dẫn, bức đồ dằng phượng hoàng yêu dị đều khêu gợi dục hỏa của hắn, Tang Thiên tự nhận mình không phải là thiện nam tín nữ, nhưng vẫn chưa tới mức đó.
Sau khi rời khỏi Thánh Đường VỊ Ương, cũng đã là giữa trưa.
Mặt trời chói chang.
Tang Thiên châm một điếu thuốc đi trên ngã tư đường, cân nhắc phải tìm một nơi trước hết giải quyết cái bụng mới được.
“Nhanh nhanh, chậm một chút là không kịp nữa, nhanh!”
Bốn năm người khiêng thiết bị camera chạy như điên trên đường, không biết là phóng viên của báo nào, ngay cả mạng cũng không cần nữa chạy thẳng từ khoảng không hẹp sang đường.
Tang Thiên nhíu mắt nhìn theo, tòa nhà cao tầng trước mặt đông nghịt người, phải có tới bốn năm trăm người chen chúc nhau, tình hình này xem ra là nhân vật công chúng có độ nổi danh khá cao nào đó ở trong khách sạn này, ngẩng đầu lên nhìn, tòa nhà này thật cao, càng thu hút chính là, toàn bộ tòa nhà giống như giao long đang xoay tròn tuần hoàn không ngừng.
Khách sạn, trong căn phòng cao cấp nào đó.
Một phụ nữ mặc một bộ váy ngủ màu lam hiền dịu nằm ngửa trên ghế sofa, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại ,tơ tằm màu lam buông xuống hai vai, trên trán có chút uể oải, lại giống như đang suy nghĩ gì, theo đó là tiếng thở dốc nhẹ, hai ngực phập phồng không ngừng, hồi lâu, nàng mở mắt ra, con ngươi cũng đã là màu lam yêu dã, khuôn mặt không hẳn tinh xảo đẹp đẽ, nhưng trong lúc nàng mở mắt ra, dường như vạn vật trong thiên hạ đều bị mị lực của nàng chinh phục, đúng là khuyng mị thiên hạ .
“Trong vòng hai ngày ta có còn thời gian rảnh rỗi không?” tiếng từ đôi môi hồng đào truyền ra, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đứng trong phòng còn có một phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen, nàng nhìn ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, nghe vậy, nhẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Chiều nay ngài phải đi bàn bạc với câu lạc bộ Xích Diễm, buổi tối phải tới gia tộc Heer Mei (Hách Nhĩ Mai) tham dự một buổi tiệc, ngày mai…”
“Dừng”
Lam nữ tử cắt ngang lời nói của nàng, giơ tay bóp trán, thở dài một hơi, đi tới bên của sổ.
“Thật không dễ dàng trở về một chuyến, ta thật không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
“Lam công chúa, không biết ý ngài nói là…”
Khuynh mị thiên hạ, Lam công chúa, nàng chính là trùm châu báo của các nước Tinh hải, một kỳ nữ tử, Lam công chúa.
Nhíu mày, trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình người cao cao gầy gầy, khuôn mặt bình thản, đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh, thở dài một hơi, nhẹ lắc, quay lại, nhìn xuyên qua cửa sổ đám người không ngừng tới lui bên dưới, Lam công chúa không khỏi thở dài một tiếng.
“Ngươi chắc cũng biết thánh Đường Vị Ương ta có bao nhiêu chiến sĩ chứ?”
Tang Thiên xoay người, lúc này mới quan sát người phụ nữ đối diện, hắn không hề che dấu ánh mắt không kiêng nể gì của mình, nhìn lướt qua từ khuôn mặt thoa phấn quyến rũ của Lam Mị đại nhân, đến bộ ngực cao vút, phóng qua eo thon uyển chuyển, thẳng tới hoàng long, nghe vậy, mày buông lỏng, khuôn mặt lạnh tanh lại lộ ra thần sắc cuồng khinh.
Lam Mị đại nhân cũng không hề để ý tới ánh mắt vô cùng xâm lược của Tang Thiên, ngược lại, vẻ phong tình ở chỗ lông mi càng rõ. Đương nhiên, Tiêu Đông đứng ở đó không xa lại là khuôn mặt xầm xì, nhếch miệng, hai tay nắm chặt, như mãnh thú phẫn nộ hận không thể xông lên xé tên hỗn đản xâm phạm nữ thần trong lòng mình thành mảnh nhỏ.
Lam Mị vốn muốn nói thêm vài câu, lúc nàng cảm thấy ánh mắt mặc ý của Tang Thiên, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, “Có hứng thú nới chuyện với ta hay không?”
“Đương nhiên”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tang Thiên hàm chứa điều kỳ dị, khóe miệng nhếch cười càng làm cho người ta không nhìn thấu được, lên tiếng, đi theo Lam Mị vào một căn phòng.
Căn phòng vô cùng rộng rãi,vách tường bốn phía đều lắp đặt rất nhiều thiết bị hiện đại, trong phòng bày những đồ trang trí nhìn vô cùng xa hoa cao cấp. Ở giữa phòng bày biện một bộ ba chiếc ghế mềm hình ánh trăng, Lam Mị ngồi xuống, Tang Thiên cũng không hề khách sáo ngồi ở đối diện cô.
“Ngươi có thân phận thế nào, mà dám ngồi đối diện Lam Mị đại nhân?”
Tiêu Đông theo hai người đi vào nhìn thấy Tang Thiên ngồi xuống, lập tức tức giận quát lên.
Nhưng Tang Thiên lại hoàn toàn giống như không nghe thấy, bưng ly rượu hồng đặt trên bàn một mình uống cạn.
“Tiêu Đông , ngươi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng….”Tiêu Đông vẫn muốn nói gì đó, nhưng khuôn mặt Lam Mị vốn mang nụ cười lúc này đột nhiên nghiêm lại, quát lên một tiếng
“Cút!”
Sắc mặt Tiêu Đông bỗng trắng bệch, tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể hơi khom người, lặng lẽ bỏ ra ngoài.
“Tang tiên sinh.”
Nụ cười trên khuôn mặt thoa phấn của Lam Mị lại hiện lên, lắc quai ly thủy tinh trong suốt, giọng chậm rãi nói, “Không biết ngài thấy Thánh Đường thế nào?”
“Một nơi rất được”, Tang Thiên bưng ly rượu đầy tràn uống cạn một hơi, lắc lắc đầu, hắn thật sự không có hứng thú với rượu, đặc biệt là rượu hồng, hoàn toàn không nếm ra được mỹ vị thơm mát khác trong miệng.
“Ngươi vài lần vạch trần lam huyết, Thánh Đường đã bắt đầu có người chú ý tới ngươi”, Lam Mị cúi đầu, tiếp tục nói, “Ta nghĩ ngươi hẳn là rõ, bị người của Thánh Đường chú ý tới, cho dù ngươi có bản lĩnh tày trời, cuối cùng vẫn chỉ có con đường chết.”
Không đợi Tang Thiên nói, Lam Mị tiếp tục nói, “Ta rất thích ngươi.”
“Cho nên?” Tang Thiên nhìn có chút thú vị.
“Nếu ngươi đồng ý hiến mạng cho ta, ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.” Lam Mị đại nhân ngẩng đầu, hai mắt như có lửa, bưng ly rượu, mở môi hồng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Tất cả?”
“Tất cả.” Lam Mị khẳng định lại lời nói của mình, thần thái đẹp đẽ, ngoe ngẩy lắc quai ly thủy tinh long lanh trong suốt
“Bao gồm cả ngươi?” Tang Thiên khép hờ mắt, cười dài nhìn.
“Ha ha” Lam Mị duỗi tay ngọc ngà làm đổ rượu trong ly xuống mặt bàn, chậm rãi nói: “Nếu ngươi có can đảm này, nếu ngươi có thể chấp nhận hậu quả này, ta cũng không ngại?”
Ngẩng đầu , hai tròng mắt Lam Mị đột nhiên trào lên một biển lửa, biển lửa trong tròng mắt nàng hừng hực cháy lên, rất nhanh, lại biến mất vô hình vô dạng, còn Tang Thiên lúc này giống như ngây người ở đâu, hai mắt vô thần.
Lam Mị mắt khêu gợi, đứng dậy, ngồi bên cạnh Tang Thiên, nắm tay Tang Thiên đặt lên hai ngực cao vút của mình, tay phải nàng như rắn luồn vào trong áo Tang Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve ngực Tang Thiên, khẽ nhắm mắt lại, nũng nịu thở dốc, nằm sấp tới tai Tang Thiên, đôi môi hồng phớt khẽ đóng mở, lưỡi mềm ướt át khẽ liếm vào vành tai Tang Thiên, ca người mềm mại lại tràn đầy âm thanh như lửa nhẹ nhàng vang lên.
“Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể cho ngươi bất cứ lúc nào.”
“Vậy sao…”
Một nhiên một âm thanh truyền tới, làm cho thân thể Lam Mị đột nhiên run lên, mày nhăn mặt nhó, hoảng sợ nói: “Uh? Ngươi lại….”
“Cô không phải nói là nếu ta muốn thì sẽ cho sao?”
Tang Thiên xoay người, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ dị tà ác, trong đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh đột nhiên trào lên một biển lửa. Trong con ngươi, dường như có thể đem tất cả trong tầm nhìn hoa thành hư ảo.
“Ngươi…đây là…”
Lam Mị nhìn biển lửa trong hai mắt Tang Thiên, lập tức cảm thấy toàn thân nóng ran. Sắc mặt đỏ hồng ham muốn, thở dốc nũng nịu, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, miệng khô lưỡi khan, chỉ muốn… chỉ muốn…
“Ngươi lại hiểu mị hoặc… ngươi… ta”
Lam Mị đã dục hỏa đốt người, nàng muốn đứng dậy nhưng toàn thân không có chút sức lực, đầu lưỡi ẩm ướt không kiềm chế được liếm vào đôi môi bị hỏa dục làm hồng, ngay cả hơi thở thở ra cũng tràn ngập cái mùi vị đói khát, thở hổn hển, “Ta…ta…ta… muốn….”
Khóe miệng Tang Thiên ẩn chứa nụ cười giễu cợt, duỗi tay chộp lấy đôi ngực co dãn cao vút của Lam Mị
“Uh!”
Trong nháy mắt này cơ thể Lam Mị mềm nhũn, thậm chí linh hồn dường như cũng đang khẽ run rẩy, cảm giác thoải mái thần kỳ không thể tả được này khiến nàng không khỏi kêu lên rên rỉ, làm cơ thể mềm mại nóng bỏng không khỏi uốn éo. Nàng nắm chắc đôi tay tràn đầy ma lực không ngừng chà xát trên ngực mình.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ của vang lên, làm cho Lam Mị đang chìm đắm trong khoái cảm bỗng tỉnh táo trở lại.
“Lam Mị đại nhân.”
Tiêu Đông mặc một bộ Tây phục màu trắng vô vùng anh tuấn bước vào, khẽ cúi đầu hô một tiếng, lúc hắn ngẩng đầu lên, trong lòng đột nhiên kinh sợ, sắc mặt lập tức thay đổi, đồng tử càng co rút nhanh, hắn thậm chí không dám tin vào mắt mình.
Lúc ấy, Lam Mị nằm ở chiếc ghế mềm hình mặt trăng, trên bàn có chút bừa bộn, trên trán đầy mồ hôi trong suốt. Khuôn mặt trắng nõn quyến rũ kiều diễm ướt át, chỗ khóa bộ váy dài màu đen hở ra, lộ ra da thịt trắng nõn nà, hai ngực cao vút co dãn như ẩn như hiện, Lam Mị thở gấp, phấn sáp cũng trôi xuống, thanh âm cũng có chút suy yếu, “Ra ngoài.”
“Người… người….” Tiêu Đông chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thấy bộ dạng kiều diễm ướt át cả Lam Mị đại nhân sao lại có thể không rõ xảy ra chuyện gì, làm cho hắn không hiểu cũng không nghĩ ra là nữ thần trong lòng mình sao lại có thể…sao lại có thể….
“Cút ra ngoài”
Trên khuôn mặt thoa phấn lớp sương lạnh bỗng hiện lên, nàng giơ cánh tay ngọc ngà lên, năm ngón tay trắng bệch thành trảo.
Lập tức
Tiêu Đông chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, dường như bị vật gì bóp chặt, hắn không ngừng lùi sau, hơi thở dồn dập, hai tay giữ chặt cổ mình.
“Cút”
Tiếng quát khàn khàn của Lam Mị vang lên, Tiêu Đông lập tức bị quăng ra ngoài.
Hô Hô
Quăng Tiêu Đông ra ngoài, Lam Mị giống như khí cầu bị rút hết khí mềm nhũn trên ghế, liếm liếm môi, thở hổn hển, hai mắt nhìn khuôn mặt bên cạnh như cười mà không phải là cười của Tang Thiên.
“Ngươi.. ngươi cũng hiểu “mị hoặc chi nhãn” (anh mắt mị hoặc), hơn nữa….” trạng thái toàn thân suy yếu vừa rồi mới thi triển bí kỹ đem Tiêu Đông ra ngoài đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của nàng
Tang Thiên nhìn Lam Mị, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô cùng giễu cợt, đứng dậy, vặn lưng một cái, từ từ bỏ đi.
“Ngươi…ngươi không thể đi,” Lam Mị muốn đuổi theo, nhưng không làm sao được toàn thân mềm yếu không chút sức lực.
Tang Thiên đi tới cửa thì dừng lại, giọng vang vang truyền tới, “Không phải ngươi nói để ta dốc sức cho ngươi sao, ta đành phải suy nghĩ đã.”
Nói xong, đầu cũng không quay lại, thẳng bước đi, để lại Lam Mị hỏa dục đốt thân, đói khát khó nhịn mà không có chỗ để hạ hỏa.
Nhìn theo bóng lưng Tang Thiên bỏ đi, Lam Mị nằm trên ghế thở hổn hển, trong hai tròng mắt lộ vẻ kinh hãi, chỗ sâu của đồng tử cũng có chút u oán, “Tang Thiên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhất định….”
Tang Thiên không phải thiện nam, mặc dù bị Tô Hàm và Tiết Thiên Diệp phá thân dẫn đến bức đồ đằng phượng hoàng yêu dị sau lưng nếm được vị ngọt, mỗi lần gặp phải hấp dẫn, bức đồ dằng phượng hoàng yêu dị đều khêu gợi dục hỏa của hắn, Tang Thiên tự nhận mình không phải là thiện nam tín nữ, nhưng vẫn chưa tới mức đó.
Sau khi rời khỏi Thánh Đường VỊ Ương, cũng đã là giữa trưa.
Mặt trời chói chang.
Tang Thiên châm một điếu thuốc đi trên ngã tư đường, cân nhắc phải tìm một nơi trước hết giải quyết cái bụng mới được.
“Nhanh nhanh, chậm một chút là không kịp nữa, nhanh!”
Bốn năm người khiêng thiết bị camera chạy như điên trên đường, không biết là phóng viên của báo nào, ngay cả mạng cũng không cần nữa chạy thẳng từ khoảng không hẹp sang đường.
Tang Thiên nhíu mắt nhìn theo, tòa nhà cao tầng trước mặt đông nghịt người, phải có tới bốn năm trăm người chen chúc nhau, tình hình này xem ra là nhân vật công chúng có độ nổi danh khá cao nào đó ở trong khách sạn này, ngẩng đầu lên nhìn, tòa nhà này thật cao, càng thu hút chính là, toàn bộ tòa nhà giống như giao long đang xoay tròn tuần hoàn không ngừng.
Khách sạn, trong căn phòng cao cấp nào đó.
Một phụ nữ mặc một bộ váy ngủ màu lam hiền dịu nằm ngửa trên ghế sofa, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại ,tơ tằm màu lam buông xuống hai vai, trên trán có chút uể oải, lại giống như đang suy nghĩ gì, theo đó là tiếng thở dốc nhẹ, hai ngực phập phồng không ngừng, hồi lâu, nàng mở mắt ra, con ngươi cũng đã là màu lam yêu dã, khuôn mặt không hẳn tinh xảo đẹp đẽ, nhưng trong lúc nàng mở mắt ra, dường như vạn vật trong thiên hạ đều bị mị lực của nàng chinh phục, đúng là khuyng mị thiên hạ .
“Trong vòng hai ngày ta có còn thời gian rảnh rỗi không?” tiếng từ đôi môi hồng đào truyền ra, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đứng trong phòng còn có một phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen, nàng nhìn ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, nghe vậy, nhẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Chiều nay ngài phải đi bàn bạc với câu lạc bộ Xích Diễm, buổi tối phải tới gia tộc Heer Mei (Hách Nhĩ Mai) tham dự một buổi tiệc, ngày mai…”
“Dừng”
Lam nữ tử cắt ngang lời nói của nàng, giơ tay bóp trán, thở dài một hơi, đi tới bên của sổ.
“Thật không dễ dàng trở về một chuyến, ta thật không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
“Lam công chúa, không biết ý ngài nói là…”
Khuynh mị thiên hạ, Lam công chúa, nàng chính là trùm châu báo của các nước Tinh hải, một kỳ nữ tử, Lam công chúa.
Nhíu mày, trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình người cao cao gầy gầy, khuôn mặt bình thản, đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh, thở dài một hơi, nhẹ lắc, quay lại, nhìn xuyên qua cửa sổ đám người không ngừng tới lui bên dưới, Lam công chúa không khỏi thở dài một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.