Quyển 1 - Chương 118: Bạn bè
Cửu Hanh
28/03/2013
"Ta đoán quả không sai, Vân Phi hắn đã chết." Đêm khuya, trong một căn phòng tối, một người mặc trang phục vô cùng quái dị đứng dưới cửa sổ, ngửa đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, ánh sáng u ám, cũng không thể thấy rõ khuôn mặt của người này, chỉ có thể cảm nhận ra đây là âm thanh của một người phụ nữ.
Phía sau nàng là một lão giả đang đứng, lão giả có chút khom người, biểu đạt hắn đối với người phụ nữ này rất tôn kính, sau khi nghe tin tức Vân Phi chết, sắc mặt lão có chút âm trầm, hít sâu một hơi, sau đó mới nói:" Vân Phi đi vào câu lạc bộ Yêu Nguyệt là để lấy tư cách "Hư Không Vũ", nhưng lại không thấy đi ra, nếu như cháu ta thật sự đã chết, vậy chỉ có thể là do câu lạc bộ Yêu Nguyệt giết hại."
Người phụ nữ mặc trang phục quái dị vẫn như trước ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, chậm rãi nói:" Trước mắt nguyên nhân chết của Vân Phi vẫn chưa xác định được, lúc Vân Phi xông vào tầng thứ mười của tường không khí, thì đã có một người thanh niên đã sớm tiến vào trước, hơn nữa dường như mười tường không khí đối với hắn căn bản không là cái gì cả, chỉ tiếc, ta biết được quá ít tin tức, lúc ấy mọi người ở đó không ai nhìn thấy mặt của người thanh niên đó."
"Ý ngài nói là Vân Phi chết rất có khả năng là có liên quan đến người thanh niên kia?"
"Không thể xác định, nhưng có một chút có thể khẳng định, câu lạc bộ Yêu Nguyệt dường như cũng đang muốn chuẩn bị nhúng tay vào chuyện của Thiên Phạt." Người phụ nữ mặc trang phục quái dị dừng một chút, lại nói:" Bất quá, câu lạc bộ Yêu Nguyệt trước mắt còn chưa thể quang minh chính ra mặt được, mặc dù các nàng muốn nhúng tay vào, cũng chỉ là phí công mà thôi."
"Đối với việc Vân Phi cháu ngươi đã chết."
"Vân Trung Khiếu, câu lạc bộ Xích Viêm chúng ta có thể đem tên phế vật cháu ngươi tạo thành một trong thất diệu, thì cũng có thể tạo ra một người khác. Thất diệu, huống hồ, ngươi cũng biết, Vương Tọa đối với biểu hiện của Vân Phi vô cùng không hài lòng, mặc dù Vân Phi có thể sống qua hôm nay, nhưng sau này đối với cái ghế Phạt chủ Thiên Phạt của ngươi, Vân Phi cũng phải chết?"
"Nhưng dù sao hắn cũng là cháu của ta." Người Vân Trung Khiếu có chút hạ thấp xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngước lên nhìn.
"Cháu ngươi? Ha ha." Nữ tử quái dị cười nói:" Nếu như ta nhớ không lầm, người vì để có thể ngồi lên cái ghế phạt chủ này, đã không tiếc hết thảy cải tạo Vân Phi, ta nghĩ ngươi phi thường rõ ràng, chỉ cần hắn bộc phát lam huyết chi uy, Lực lượng sẽ tăng lên rất mạnh, sau đó sẽ bạo thể mà chết, hắn chỉ là một cái công cụ mà thôi, ta nói rồi, không nên ở trước mặt ta giở những thủ đoạn này ra."
Khéo miệng Vân Trung Khiếu có chút mất tự nhiên thân thể run rẩy, nhưng vẫn cúi đầu không dám đáp lại.
"Lúc đầu, một trong thất diệu, vốn không thuộc về Vân Phi, hắn chỉ là một phế phẩm thay thế mà thôi, cũng tốt." Nữ tử quái dị đưa tay vỗ nhẹ lên không trung một cái. Thanh âm một lần nữa truyền đến:" Năm ngày sau, cứ dựa theo nguyên tắc mà tiến hành, đến lúc đó, ta sẽ đi cùng với ngươi, nhớ kỹ. Mục tiêu của chúng ta lần này chỉ có một, đó chính là lấy được Thiên Phạt giới mà truyền kỳ phạt chủ Tuyết Yêu của các ngươi lưu lại."
Vân Trung Khiếu gật đầu xác nhận nhận:" Muốn mở được Thiên Phạt giới, phải tập hợp tinh thần lực của bốn vị trưởng lão, Bạch Hoành Lâm cùng ta đối lập, còn hai vị trường lão khác thì hoàn toàn nghe lệnh, năm ngày sau, ta chắc chắn ngồi trên vị trí phạt chủ, lấy được Thiên Phạt giới."
Dừng một chút, Vân Trung Khiếu hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nữ tử quái dị đối diện. Lại nói:" Đến lúc đó ta sẽ đem Thiên Phạt giới giao cho các ngươi, mà các ngươi cũng phải thỏa mãn yêu cầu của ta."
"Đương nhiên." Nữ tử quái dị cười ha ha nói:" Ngươi không nên quên sau lưng ta là câu lạc bộ Xích Viêm, mà sau lưng câu lạc bộ Xích Viêm lại chính là Lam huyết đồng minh."
Dứt lời, nữ tử quái dị dường như muốn rời đi, mà lúc này, Vân Trung Khiếu lại hỏi:" Ta biết phạt chủ Tuyết Yêu lưu lại Thiên Phạt giới có liên quan tới "cầm cố chi địa", có thể hay không nói cho ta biết, sau khi các ngươi lấy được Thiên Phạt giới sẽ làm cái gì."
"Ha ha."
Nữ tử quái dị đi tới cửa liền dừng lại, khẻ cười một tiếng:" Điều này ngươi không cần biết, ha ha ha ha."
Học viện quân sự Phương Đông,văn phòng phó hiệu trưởng.
Tô Hàm mặc một bộ đồng phục công sở màu đen, hai tay ôm lại, đi qua đi lại trong phòng làm việc, âm thanh giày cao gót phát ra rất có tiết tấu đát đát, lông mày có chút nhíu lại, giống như đang do dự điều gì đó.
Một hồi lâu, dừng lại, Tô Hàm thầm mắng một tiếng, bàn tay vỗ vỗ lên mặt mình:" Đáng chết! Tại sao lại như vậy."
Tang Thiên biến mất hai ngày một cách khó hiểu, hai ngày qua Tô Hàm làm cái gì cũng đều chán nản, mỗi lần an tỉnh lại đều không thể tự chủ mà nhớ đến cái thân ảnh kia, ngay cả nằm mơ cũng thấy hắn xuất hiện trong giấc mộng, Tô Hàm cảm giác bản thân mình sắp điên mất rồi, có lẽ nàng đã sớm điên rồi.
Chẳng lẽ bản thân thật sự đã thích cái tên kia sao?
Không có khả năng! Ta như thế nào có thể thích hắn, người này thần thần bí bí, bề ngòai thì trông rất vô hại, nhưng lại hèn hạ vô sỉ hạ lưu vụng trộm, quả thực chính là mặt người dạ thú, ta như thế nào có thể thích người như thế, có khả năng! Ta chỉ là tò mò, uh! Thân phận của người này quả thật rất khả nghi, đúng! Ta nhất định là chỉ tò mò về hắn, cho nên mới không tự chủ được mà nghĩ đến hắn.
Cứ tự hỏi tự đáp như vậy, hai ngày qua Tô Hàm đã không biết trả qua bao nhiêu lần như thế rồi.
Sáng sớm hôm nay sau khi vừa mới nhận được tin tức Tang Thiên quay trở về, Tô Hàm vốn định đi gặp mặt, nhưng rồi nàng lại có chút do dự.
Đang cố tìm lấy một cái cớ?
Nếu như là lúc trước, Tô Hàm chỉ cần tùy ý tìm một cái lý do gọi Tang Thiên đến phòng làm việc mình, nhưng bây giờ thân phận của Tang Thiên lại bất đồng so với lúc trước, ngoại trừ là huấn luyện viên, người ta cũng là thường vụ phó hiệu trường cùng một cấp bậc với Tô Hàm, Tô Hàm hiền nhiên không thể gọi tới.
Đáng chết!
Mộ lão rốt cuộc là có bị bệnh không, dĩ nhiên lại không tiếc hết thảy cấp cho Tang Thiên thân phận thường vụ phó hiệu trưởng.
Mỗi lần nghĩ đến quan hệ lúc đó của Mộ lạo cùng với Bạch Hoành Lâm đối với Tang Thiên, Tô Hàm chỉ cảm thấy đau đầu, cái vấn đề này làm cho nàng rối loạn lâu lắm rồi, nàng cũng không có khí lực để đi hỏi vấn đề này, đúng lúc này, máy liên lạc trên bàn làm việc vang lên.
"Tô hiệu trưởng, có một vị tiểu thư họ Tiết tự xưng là lão đồng học của ngài."
"Họ Tiết? Lão đồng học?"
Nghe được bảo vệ cửa báo cáo, Tô Hàm không khỏi kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng đồng học họ Tiết hình như chỉ có một người, chẳng lẻ là...Chẳng lẻ là Tiết Thiên Diệp?
"Ai! Xem ra Tô hiệu trưởng của chúng ta thật sự công việc bề bộn, nhiều việc đến ngay cả lão đồng học cũng không nhớ." Từ trong máy liên lạc tuyền đến ngữ khí cảm thán rất quái dị.
Nghe thấy âm thanh này, Tô Hàm giật mình, sau đó liền vui vẻ lên:"Thiên Diệp? Thật là ngươi sao?"
"À! Xem ra Tô hiệu trưởng của chúng ta rốt cuộc cũng nhớ tới rồi."
"Tiết Thiên Diệp, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, còn không mau tiến vào."
Bạn bè của Tô Hàm không nhiều lắm, Tiết Thiên Diệp tuyệt đối là một trong những người thân mật nhất với nàng, hai người đều là chiến sĩ Thánh Đường, hơn nữa được xưng là nhị thập tứ song kiều.
Trang phục hôm nay của Tiết Thiên Diệp tương đối đặc biệt. Tóc tết đuôi ngựa, mang một cái kính mát màu lam, mặc một cái áo cánh dơi bán trong suốt, mơ hồ nhìn thấy áo ngực có màu đen bên trong, phía dưới là một váy dài bảy phân, mang giày cao gót trong suốt, tuy nói là mang kính mát, che khuất đi dung nhan mỹ lệ, nhưng laị không thể che dấu khí chất của bản thân, đi vào trong sân trường, quay đầu lại có thể nhìn thấy ai cũng đang nhìn theo.
"Oa! Tô đại mỹ nữ thanh thuần mỹ lệ của chúng ta cũng thành thục như vậy sao?"
Tiết Thiên Diệp nhìn thấy bộ trang phục công sở của Tô Hàm, rất là kinh ngạc, vẻ mặt cũng cực kỳ khoa trương, kinh mắt rơi xuống sống mũi, một đôi mắt đẹp nhấp nháy quét tới quét lui trên người Tô Hàm.
"Ngươi cho rằng bản thân vẫn còn là một thiếu nữ sao?"
Nhìn thấy bạn bè của mình, nội tâm của Tô Hàm vô cùng cao hứng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Tiết Thiên Diệp, liền nhịn không được ném cho cái nhìn khinh thường.
"Ta vốn chính là thiếu nữ mà!" Tiết Thiên Diệp mỉm cười đi tới, cũng không thèm quản bên cạnh Tô Hàm có người nào không, trực tiếp đi tới ôm Tô Hàm một cái.
Hiện tại đang ở trong sân trường, cách đó không xa có một lượng lớn học viên đang nhìn tới nơi này, làm cho Tô Hàm rất xấu hổ:" Tiết nha đầu, ngươi còn dám ôm chặt như vậy sao?"
"Ha ha ha ha." Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tô Hàm, Tiết Thiên Diệp vô cùng cao hứng.
"Ngươi nếu còn không buông ra, ta sẽ tháo kính mát của ngươi xuống, để cho tất cả mọi người biết sắc nữ ngươi là ai."
Danh tiếng của Tô Hàm có lẽ rất cao, nhưng mà tên tuổi của Tiết Thiên Diệp cũng không kém nàng chút nào.
"Ngươi vẫn thường giả bộ đứng đắn, nghiêm chỉnh như vậy sao." Tiết Thiên Diệp nhún nhún vai. Cười nói:" Nếu cởi bộ trang phục công sở này ra, ngươi so với ta còn sắc hơn."
"...."
Tô Hàm không biết nói gì, bạn bè chính là bạn bè, gặp mặt nhau mà không bóp chẹt nhau thì không phải bạn bè.
Hai người sau khi gặp nhau liền trò chuyện rất vui vẻ, trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông không ngừng truyền ra tiếng cười đùa ha ha, quả thực làm cho không ít đồng sự cảm thấy buồn bực.
"Nói một chút về ngươi đi, ngươi đó, từ sau khi tốt nghiệp liền biến mất, ta lúc đầu tìm người, sáu bộ thần bí cũng không có tên ngươi." Đối với người bạn này, Tô Hàm vẫn rất hiếu kỳ về nàng, sau khi tốt nghiệp Tiết Thiên Diệp như biến mất khỏi nhân gian vậy, làm cho nàng vô cùng buồn bực.
"Ta hả! Ngươi bây giờ thì uy phong rồi, lúc đầu ta cũng giống như ngươi chuẩn bị tiến vào Dương bộ đội, nhưng cuối cùng lại bị gia gia tính kế, suốt ba năm đó quả thực làm cho ta vô cùng thống khổ! Suốt ba năm qua cuộc sống so với làm ni cô còn khổ hơn cả vạn lần."
"Ni cô? Có ý gì?"
"Băng phong đảo." Tiết Thiên Diệp rầu rĩ nói ra ba chữ.
"Băng phong đảo?" Nghe vậy, nội tâm Tô Hàm liền cả kinh, không thể tin được nhìn Tiết Thiên Diệp.
Tiết Thiên Diệp cảm thán một tiếng:" Ngươi đoán không sai, ta bị gia gia đưa đến Băng phong đảo, bị một người phụ nữ quái dị chà đạp suốt ba năm trời."
Cái tên Băng phong đảo, Tô Hàm cũng từng nghe Nhị tỷ nói qua. Nghe nói băng phong đảo quang năm đều đóng băng, mà ở trên băng phong đảo lại có một người phụ nữ thực lực vô cùng cường hãn, nghe nói người phụ nữ kia vài chục năm trước ở liên bang rất nổi danh, không biết vì nguyên nhân gì sau đó lại ẩn cư tại băng phong đảo.
Hai người trò chuyện một hồi, Tiết Thiên Diệp lại đem đề tài chuyền sang người Tô Hàm.
"Hàm hàm, hiện tại có bạn trai chưa?"
"Bạn trai? Ta làm sao có thời giờ luyến ái! Cả ngày công việc bề bộn tối tăm mặt mũi."
"Không phải chứ? Lúc ta quay về đã nghe không ít người nói, mỹ nữ phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông Tô Hàm cùng với huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng Tang Thiên có quan hệ không bình thường a!"
"Nói bậy! Đó chỉ là những lời đồn nhảm." Tô Hàm cố ý trầm mặt xuống, nhưng lại không thể che dấu được khuôn mặt yêu kiều đang đỏ ửng lên.
"Đồn đãi? Quỷ mới tin, nói! Các ngươi có phải hay không đã liếc mắt đưa tình."
Phía sau nàng là một lão giả đang đứng, lão giả có chút khom người, biểu đạt hắn đối với người phụ nữ này rất tôn kính, sau khi nghe tin tức Vân Phi chết, sắc mặt lão có chút âm trầm, hít sâu một hơi, sau đó mới nói:" Vân Phi đi vào câu lạc bộ Yêu Nguyệt là để lấy tư cách "Hư Không Vũ", nhưng lại không thấy đi ra, nếu như cháu ta thật sự đã chết, vậy chỉ có thể là do câu lạc bộ Yêu Nguyệt giết hại."
Người phụ nữ mặc trang phục quái dị vẫn như trước ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, chậm rãi nói:" Trước mắt nguyên nhân chết của Vân Phi vẫn chưa xác định được, lúc Vân Phi xông vào tầng thứ mười của tường không khí, thì đã có một người thanh niên đã sớm tiến vào trước, hơn nữa dường như mười tường không khí đối với hắn căn bản không là cái gì cả, chỉ tiếc, ta biết được quá ít tin tức, lúc ấy mọi người ở đó không ai nhìn thấy mặt của người thanh niên đó."
"Ý ngài nói là Vân Phi chết rất có khả năng là có liên quan đến người thanh niên kia?"
"Không thể xác định, nhưng có một chút có thể khẳng định, câu lạc bộ Yêu Nguyệt dường như cũng đang muốn chuẩn bị nhúng tay vào chuyện của Thiên Phạt." Người phụ nữ mặc trang phục quái dị dừng một chút, lại nói:" Bất quá, câu lạc bộ Yêu Nguyệt trước mắt còn chưa thể quang minh chính ra mặt được, mặc dù các nàng muốn nhúng tay vào, cũng chỉ là phí công mà thôi."
"Đối với việc Vân Phi cháu ngươi đã chết."
"Vân Trung Khiếu, câu lạc bộ Xích Viêm chúng ta có thể đem tên phế vật cháu ngươi tạo thành một trong thất diệu, thì cũng có thể tạo ra một người khác. Thất diệu, huống hồ, ngươi cũng biết, Vương Tọa đối với biểu hiện của Vân Phi vô cùng không hài lòng, mặc dù Vân Phi có thể sống qua hôm nay, nhưng sau này đối với cái ghế Phạt chủ Thiên Phạt của ngươi, Vân Phi cũng phải chết?"
"Nhưng dù sao hắn cũng là cháu của ta." Người Vân Trung Khiếu có chút hạ thấp xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngước lên nhìn.
"Cháu ngươi? Ha ha." Nữ tử quái dị cười nói:" Nếu như ta nhớ không lầm, người vì để có thể ngồi lên cái ghế phạt chủ này, đã không tiếc hết thảy cải tạo Vân Phi, ta nghĩ ngươi phi thường rõ ràng, chỉ cần hắn bộc phát lam huyết chi uy, Lực lượng sẽ tăng lên rất mạnh, sau đó sẽ bạo thể mà chết, hắn chỉ là một cái công cụ mà thôi, ta nói rồi, không nên ở trước mặt ta giở những thủ đoạn này ra."
Khéo miệng Vân Trung Khiếu có chút mất tự nhiên thân thể run rẩy, nhưng vẫn cúi đầu không dám đáp lại.
"Lúc đầu, một trong thất diệu, vốn không thuộc về Vân Phi, hắn chỉ là một phế phẩm thay thế mà thôi, cũng tốt." Nữ tử quái dị đưa tay vỗ nhẹ lên không trung một cái. Thanh âm một lần nữa truyền đến:" Năm ngày sau, cứ dựa theo nguyên tắc mà tiến hành, đến lúc đó, ta sẽ đi cùng với ngươi, nhớ kỹ. Mục tiêu của chúng ta lần này chỉ có một, đó chính là lấy được Thiên Phạt giới mà truyền kỳ phạt chủ Tuyết Yêu của các ngươi lưu lại."
Vân Trung Khiếu gật đầu xác nhận nhận:" Muốn mở được Thiên Phạt giới, phải tập hợp tinh thần lực của bốn vị trưởng lão, Bạch Hoành Lâm cùng ta đối lập, còn hai vị trường lão khác thì hoàn toàn nghe lệnh, năm ngày sau, ta chắc chắn ngồi trên vị trí phạt chủ, lấy được Thiên Phạt giới."
Dừng một chút, Vân Trung Khiếu hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nữ tử quái dị đối diện. Lại nói:" Đến lúc đó ta sẽ đem Thiên Phạt giới giao cho các ngươi, mà các ngươi cũng phải thỏa mãn yêu cầu của ta."
"Đương nhiên." Nữ tử quái dị cười ha ha nói:" Ngươi không nên quên sau lưng ta là câu lạc bộ Xích Viêm, mà sau lưng câu lạc bộ Xích Viêm lại chính là Lam huyết đồng minh."
Dứt lời, nữ tử quái dị dường như muốn rời đi, mà lúc này, Vân Trung Khiếu lại hỏi:" Ta biết phạt chủ Tuyết Yêu lưu lại Thiên Phạt giới có liên quan tới "cầm cố chi địa", có thể hay không nói cho ta biết, sau khi các ngươi lấy được Thiên Phạt giới sẽ làm cái gì."
"Ha ha."
Nữ tử quái dị đi tới cửa liền dừng lại, khẻ cười một tiếng:" Điều này ngươi không cần biết, ha ha ha ha."
Học viện quân sự Phương Đông,văn phòng phó hiệu trưởng.
Tô Hàm mặc một bộ đồng phục công sở màu đen, hai tay ôm lại, đi qua đi lại trong phòng làm việc, âm thanh giày cao gót phát ra rất có tiết tấu đát đát, lông mày có chút nhíu lại, giống như đang do dự điều gì đó.
Một hồi lâu, dừng lại, Tô Hàm thầm mắng một tiếng, bàn tay vỗ vỗ lên mặt mình:" Đáng chết! Tại sao lại như vậy."
Tang Thiên biến mất hai ngày một cách khó hiểu, hai ngày qua Tô Hàm làm cái gì cũng đều chán nản, mỗi lần an tỉnh lại đều không thể tự chủ mà nhớ đến cái thân ảnh kia, ngay cả nằm mơ cũng thấy hắn xuất hiện trong giấc mộng, Tô Hàm cảm giác bản thân mình sắp điên mất rồi, có lẽ nàng đã sớm điên rồi.
Chẳng lẽ bản thân thật sự đã thích cái tên kia sao?
Không có khả năng! Ta như thế nào có thể thích hắn, người này thần thần bí bí, bề ngòai thì trông rất vô hại, nhưng lại hèn hạ vô sỉ hạ lưu vụng trộm, quả thực chính là mặt người dạ thú, ta như thế nào có thể thích người như thế, có khả năng! Ta chỉ là tò mò, uh! Thân phận của người này quả thật rất khả nghi, đúng! Ta nhất định là chỉ tò mò về hắn, cho nên mới không tự chủ được mà nghĩ đến hắn.
Cứ tự hỏi tự đáp như vậy, hai ngày qua Tô Hàm đã không biết trả qua bao nhiêu lần như thế rồi.
Sáng sớm hôm nay sau khi vừa mới nhận được tin tức Tang Thiên quay trở về, Tô Hàm vốn định đi gặp mặt, nhưng rồi nàng lại có chút do dự.
Đang cố tìm lấy một cái cớ?
Nếu như là lúc trước, Tô Hàm chỉ cần tùy ý tìm một cái lý do gọi Tang Thiên đến phòng làm việc mình, nhưng bây giờ thân phận của Tang Thiên lại bất đồng so với lúc trước, ngoại trừ là huấn luyện viên, người ta cũng là thường vụ phó hiệu trường cùng một cấp bậc với Tô Hàm, Tô Hàm hiền nhiên không thể gọi tới.
Đáng chết!
Mộ lão rốt cuộc là có bị bệnh không, dĩ nhiên lại không tiếc hết thảy cấp cho Tang Thiên thân phận thường vụ phó hiệu trưởng.
Mỗi lần nghĩ đến quan hệ lúc đó của Mộ lạo cùng với Bạch Hoành Lâm đối với Tang Thiên, Tô Hàm chỉ cảm thấy đau đầu, cái vấn đề này làm cho nàng rối loạn lâu lắm rồi, nàng cũng không có khí lực để đi hỏi vấn đề này, đúng lúc này, máy liên lạc trên bàn làm việc vang lên.
"Tô hiệu trưởng, có một vị tiểu thư họ Tiết tự xưng là lão đồng học của ngài."
"Họ Tiết? Lão đồng học?"
Nghe được bảo vệ cửa báo cáo, Tô Hàm không khỏi kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng đồng học họ Tiết hình như chỉ có một người, chẳng lẻ là...Chẳng lẻ là Tiết Thiên Diệp?
"Ai! Xem ra Tô hiệu trưởng của chúng ta thật sự công việc bề bộn, nhiều việc đến ngay cả lão đồng học cũng không nhớ." Từ trong máy liên lạc tuyền đến ngữ khí cảm thán rất quái dị.
Nghe thấy âm thanh này, Tô Hàm giật mình, sau đó liền vui vẻ lên:"Thiên Diệp? Thật là ngươi sao?"
"À! Xem ra Tô hiệu trưởng của chúng ta rốt cuộc cũng nhớ tới rồi."
"Tiết Thiên Diệp, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, còn không mau tiến vào."
Bạn bè của Tô Hàm không nhiều lắm, Tiết Thiên Diệp tuyệt đối là một trong những người thân mật nhất với nàng, hai người đều là chiến sĩ Thánh Đường, hơn nữa được xưng là nhị thập tứ song kiều.
Trang phục hôm nay của Tiết Thiên Diệp tương đối đặc biệt. Tóc tết đuôi ngựa, mang một cái kính mát màu lam, mặc một cái áo cánh dơi bán trong suốt, mơ hồ nhìn thấy áo ngực có màu đen bên trong, phía dưới là một váy dài bảy phân, mang giày cao gót trong suốt, tuy nói là mang kính mát, che khuất đi dung nhan mỹ lệ, nhưng laị không thể che dấu khí chất của bản thân, đi vào trong sân trường, quay đầu lại có thể nhìn thấy ai cũng đang nhìn theo.
"Oa! Tô đại mỹ nữ thanh thuần mỹ lệ của chúng ta cũng thành thục như vậy sao?"
Tiết Thiên Diệp nhìn thấy bộ trang phục công sở của Tô Hàm, rất là kinh ngạc, vẻ mặt cũng cực kỳ khoa trương, kinh mắt rơi xuống sống mũi, một đôi mắt đẹp nhấp nháy quét tới quét lui trên người Tô Hàm.
"Ngươi cho rằng bản thân vẫn còn là một thiếu nữ sao?"
Nhìn thấy bạn bè của mình, nội tâm của Tô Hàm vô cùng cao hứng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Tiết Thiên Diệp, liền nhịn không được ném cho cái nhìn khinh thường.
"Ta vốn chính là thiếu nữ mà!" Tiết Thiên Diệp mỉm cười đi tới, cũng không thèm quản bên cạnh Tô Hàm có người nào không, trực tiếp đi tới ôm Tô Hàm một cái.
Hiện tại đang ở trong sân trường, cách đó không xa có một lượng lớn học viên đang nhìn tới nơi này, làm cho Tô Hàm rất xấu hổ:" Tiết nha đầu, ngươi còn dám ôm chặt như vậy sao?"
"Ha ha ha ha." Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tô Hàm, Tiết Thiên Diệp vô cùng cao hứng.
"Ngươi nếu còn không buông ra, ta sẽ tháo kính mát của ngươi xuống, để cho tất cả mọi người biết sắc nữ ngươi là ai."
Danh tiếng của Tô Hàm có lẽ rất cao, nhưng mà tên tuổi của Tiết Thiên Diệp cũng không kém nàng chút nào.
"Ngươi vẫn thường giả bộ đứng đắn, nghiêm chỉnh như vậy sao." Tiết Thiên Diệp nhún nhún vai. Cười nói:" Nếu cởi bộ trang phục công sở này ra, ngươi so với ta còn sắc hơn."
"...."
Tô Hàm không biết nói gì, bạn bè chính là bạn bè, gặp mặt nhau mà không bóp chẹt nhau thì không phải bạn bè.
Hai người sau khi gặp nhau liền trò chuyện rất vui vẻ, trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông không ngừng truyền ra tiếng cười đùa ha ha, quả thực làm cho không ít đồng sự cảm thấy buồn bực.
"Nói một chút về ngươi đi, ngươi đó, từ sau khi tốt nghiệp liền biến mất, ta lúc đầu tìm người, sáu bộ thần bí cũng không có tên ngươi." Đối với người bạn này, Tô Hàm vẫn rất hiếu kỳ về nàng, sau khi tốt nghiệp Tiết Thiên Diệp như biến mất khỏi nhân gian vậy, làm cho nàng vô cùng buồn bực.
"Ta hả! Ngươi bây giờ thì uy phong rồi, lúc đầu ta cũng giống như ngươi chuẩn bị tiến vào Dương bộ đội, nhưng cuối cùng lại bị gia gia tính kế, suốt ba năm đó quả thực làm cho ta vô cùng thống khổ! Suốt ba năm qua cuộc sống so với làm ni cô còn khổ hơn cả vạn lần."
"Ni cô? Có ý gì?"
"Băng phong đảo." Tiết Thiên Diệp rầu rĩ nói ra ba chữ.
"Băng phong đảo?" Nghe vậy, nội tâm Tô Hàm liền cả kinh, không thể tin được nhìn Tiết Thiên Diệp.
Tiết Thiên Diệp cảm thán một tiếng:" Ngươi đoán không sai, ta bị gia gia đưa đến Băng phong đảo, bị một người phụ nữ quái dị chà đạp suốt ba năm trời."
Cái tên Băng phong đảo, Tô Hàm cũng từng nghe Nhị tỷ nói qua. Nghe nói băng phong đảo quang năm đều đóng băng, mà ở trên băng phong đảo lại có một người phụ nữ thực lực vô cùng cường hãn, nghe nói người phụ nữ kia vài chục năm trước ở liên bang rất nổi danh, không biết vì nguyên nhân gì sau đó lại ẩn cư tại băng phong đảo.
Hai người trò chuyện một hồi, Tiết Thiên Diệp lại đem đề tài chuyền sang người Tô Hàm.
"Hàm hàm, hiện tại có bạn trai chưa?"
"Bạn trai? Ta làm sao có thời giờ luyến ái! Cả ngày công việc bề bộn tối tăm mặt mũi."
"Không phải chứ? Lúc ta quay về đã nghe không ít người nói, mỹ nữ phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông Tô Hàm cùng với huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng Tang Thiên có quan hệ không bình thường a!"
"Nói bậy! Đó chỉ là những lời đồn nhảm." Tô Hàm cố ý trầm mặt xuống, nhưng lại không thể che dấu được khuôn mặt yêu kiều đang đỏ ửng lên.
"Đồn đãi? Quỷ mới tin, nói! Các ngươi có phải hay không đã liếc mắt đưa tình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.