Quyển 1 - Chương 150: Cái này có chút giống tổ ong vò vẽ
Cửu Hanh
28/03/2013
Mặc một bộ váy dài màu tím, bá tước Lam Mị ngồi im lặng ghế trên, vừa đoan trang mà lại không mất vẻ xinh đẹp, chân phải vắt ngang trên chân trái, nhìn xuyên qua đôi giày cao gót kiểu cổ La Mã có thể thấy làn da của đôi chân trắng như ngọc, ngồi đối diện với nàng là một nam nhân ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nam nhân mặc một bộ trang phục màu sáng, nhìn rất sang trọng quý phái, hắn cúi đầu nhìn ly thủy tinh chứa rượu vang đỏ trên bàn trà, giọng nhàn nhạt nói.
" Bá tước Lam Mị, nói đến như thế, ngươi vẫn muốn che chở cho cái tên kia?
"Ta không nghĩ phải lặp lại lần thứ hai" Trên mặt Bá tước Lam Mị không có nhiều biểu tình dao động, vẻ mặt tương đối lạnh nhạt, ngay cả thanh âm cũng tràn ngập lãnh đạm, "Hắc Viêm, ngươi hẳn là rõ ràng thái độ làm người của Lam Mị ta "
"Ta chỉ là vì tình bạn học cũ nói cho ngươi biết một tiếng mà thôi." Hắc Viêm đứng lên, rũ vạt áo, nhấc chân đi hai bước, nói, "Chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, cái tên thanh niên họ Tang kia, lần này chết chắc rồi, ai cũng không bảo vệ hắn được."
"Ha ha" Lam Mị khóe miệng cười nhạt, cũng không thèm nhìn tới, nói, "Hắc Viêm, ngươi lăn lộn vài năm ở thế giới ngầm thực lực cũng không mạnh lên, nhưng khẩu khí thì lại lớn hơn rất nhiều, Lâm Đồ Quang cho ngươi chỗ tốt gì, mà làm cho ngươi vì hắn bán mạng như vậy, bên trong tam Xích tam Viêm của câu lạc bộ Xích Diễm, ngươi cũng chỉ là một nhân vật mạt hạng mà thôi."
"Ha ha!"
Hắc Viêm cất tiếng cười to, bỗng ngừng lại, vẻ mặt lạnh lẽo nói, "Ta năm đó có lẽ không bằng ngươi, nhưng bây giờ… ha ha!"
"Chỉ là cải tạo thứ phẩm mà thôi, không có gì đáng giá khoe ra." Lam Mị đưa tay nhấc ly thủy tinh chứa rượu vang đỏ lên, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, buồn bã nói, "Ta vẫn nói một câu, ngươi dám động đến hắn, ta lập tức dẫn người phá nát cứ địa của ngươi, ngươi hẳn là rõ ràng, ở trước mặt Thánh đường, ngươi ở trong thế giới ngầm, kiến tạo thế lực quả thực chính là một cái cặn bã."
"Ngươi!"
Hắc Viêm hừ lạnh một tiếng, "Ngươi quả nhiên là coi trọng cái tên mặt trắng kia!"
“Vậy thì sao?”
Hắc Viêm cười lạnh liên tục, "Tiểu tử kia có lẽ cùng với bộ trường An toàn bộ thứ hai Bạch Hoành Lâm và Mộ Viễn Sơn có quan hệ gì đó, tuy quang minh chính đại có lẽ không làm gì được hắn, nhưng trong thế giới ngầm, hắn không có gì dựa vào, ngươi đại khái còn không biết sao? Người của Ám ảnh đã tiếp nhận nhiệm vụ này."
Nghe vậy, đôi lông mày Lam Mị bỗng nhăn lại, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị.
Ám ảnh, trong thế giới ngầm tuyệt đối là một tổ chức làm cho tất cả mọi người đau đầu, tới vô ảnh đi vô tung, giết người trong vô hình, bao nhiêu năm rồi chết ở trong tay Ám ảnh không ít các vị quan lớn, bọn họ có lẽ tự thân thực lực không cao, nhưng hiểu được đường lối phục kích ám sát, ngay cả thực lực ngươi thông thiên, nhưng đối mặt với Ám ảnh xuất quỷ nhập thần, cũng không có đối sách nào, tránh được mùng một, chứ trốn không được mười lăm, đây là Ám ảnh, một tổ chức ám sát mà người trong Liên Bang chỉ nghe tin cũng đã sợ mất mật.
Nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị của Lam Mị, trong lòng Hắc Viêm rất sảng khoái, chẳng qua nơi này là Thánh đường, hắn tự nhiên cũng không dám lỗ mãng quá mức, cười lạnh một tiếng, "Bạn học cũ, cáo từ."
Lam Mị nhắm mắt lại, chau mày, câu lạc bộ Xích Diễm có tam xích tam viêm, hiện giờ Bạch Viêm tọa trấn phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Diễm, mà Hắc Viêm cũng đã đến, xem ra câu lạc bộ Xích Diễm lần này rất quyết tâm, muốn đem Tang Thiên giết chết.
Chẳng qua đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, bây giờ làm cho Lam Mị lo lắng chính là Tang Thiên có còn sống hay không, từ hôm đấu giá tình báo đến nay đã qua hai ngày, hai ngày này nàng vẫn phái người canh cửa Thiên nhãn trang viên và Học viện quân sự Phương Đông, nhưng vẫn như trước không có bất cứ bất cứ tin tức gì của Tang Thiên.
Chẳng lẽ nói Tang Thiên thật sự đã bị người của Thiên nhãn giết chết.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một nữ tử mặc trang phục của Thánh đường đi đến.
"Như thế nào? Có hay không tin tức của Tang Thiên?"
"Bá tước đại nhân, ta đang muốn gặp ngài báo cáo, nửa giờ trước, Tang Thiên đã xuất hiện ở Học viện quân sự Phương Đông"
“Cái gì?”
Lam Mị trong lòng đột nhiên cả kinh, đứng dậy, nét mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Tin tức này thật sự thật là làm cho người ta vô cùng kinh ngạc, Tang Thiên ở Thiên nhãn trang viên giết người, hoàn toàn phá hủy quy củ của Thiên nhãn trang viên, hơn nữa lại còn giết người ở trước mặt Trữ trang chủ, vậy mà hai ngày sau, hắn lại xuất hiện, chẳng lẽ nói…
Chẳng lẽ nói Tang Thiên cùng với người của Thiên nhãn trang viên có quan hệ gì?
Bằng không thì làm sao có thể còn sống.
Lam Mị sở dĩ kinh ngạc là bởi vì nàng phi thường hiểu rõ quy củ của Thiên nhãn trang viên, một năm trước, có một vị tử tước của Thánh đường động thủ ở Thiên nhãn trang viên, kết quả bị Trữ trang chủ đương trường giết chết, hơn nữa không lâu sau đó cũng có một vị đệ tử danh môn gia tộc ở Thiên nhãn trang viên động thủ, đồng dạng, cũng bị giết chết tại đương trường, những ví dụ loại này nhiều đếm không xuể, những nơi có người bị giết này ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái, mà ngay cả Thánh đường có một tử tước bị giết, Thánh đường cũng chỉ có thể nén giận, bởi vì bọn họ biết, đây là quy tắc, chạm đến quy tắc liền bị giết, ngược lại, nếu như người của Thiên nhãn tu luyện bí kỹ tà ác, người của Thánh đường cũng sẽ không chút thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh chết.
Cùng một thời gian.
Tại phân bộ Vị Ương, Câu lạc bộ Xích Viêm.
Hơn mười người tụ tập ở đại sảnh, Bạch Viêm chăm chú nhìn màn hình quang não, trong lúc đó hai đầu lông mày đều nhíu lại vẻ mặt đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, cặp mắt vốn vô thần kia phảng phất như không thấy gì lại hiện ra một chút một chút u quang.
"Bạch đại nhân, xảy ra chuyện gì?"
Bạch Viêm lắc đầu, hít thở sâu một hơi, rồi sau đó nhắm hai mắt lại, nằm ngửa ở trên ghế sa ***, không nói.
Chung quanh hơn mười người cùng nhìn nhau, đều tỏ vẻ không rõ, hồi lâu, trong đại sảnh mới truyền đến thanh âm của Bạch Viêm.
"Đây là tin tức mà Vương tọa cấp bách phát tới. Làm cho chúng ta đình chỉ mọi hành động đối với Tang Thiên"
"Tại sao?" Mọi người càng khó hiểu, Bạch lão đại vốn đang phi thường phấn khích trông đợi một trò vui, tất cả mọi người cũng đang chờ xem. Tại sao Vương tọa lại cho đình chỉ?
"Hai ngày trước, Tang Thiên ở Thiên nhãn trang viên đem một thuộc hạ của Queensland Paul công tử đánh chết."
"Cái gì! Cái tên kia ở Thiên nhãn trang viên giết người? Trách không được vương tọa cho chúng ta dừng lại, tên kia hẳn là đã chết, thật là đáng tiếc. Không có chết ở trên tay chúng ta"
"Hắn không chết, ngược lại còn sống rất tốt."
"Làm sao có thể!"
Mọi người ở đây đều rõ ràng quy củ của Thiên nhãn trang viên, dám ở Thiên nhãn trang viên động thủ, đều bị giết không tha.
Bạch Viên gác tay lên trán, thanh âm tựa hồ tràn ngập nghi hoặc, "Vốn thân phận của Tang Thiên rất mơ hồ, hắn cùng với Bạch Hoành Lâm, Mộ Viễn Sơn ít nhiều có chút quan hệ, hơn nữa, theo Thiên Sát cho biết, lần trước hắn cùng với Lam công chúa tựa hồ còn cướp đi ba trăm khỏa “Ách nhĩ quỷ nhãn” của chúng ta, nếu như hắn là người của Lam công chúa, chúng ta cũng không tiện động thủ, mà bây giờ, dĩ nhiên lại cùng Thiên nhãn có quan hệ, không chỉ vậy, bá tước Lam Mị của Thánh đường cũng không biết tại sao không tiếc hết thảy để bảo vệ hắn, người này…”
Bạch Viêm cũng coi như là người đã trải qua sóng to gió lớn, hắn phi thường rõ ràng, một tên dám công nhiên đánh giết câu lạc bộ Xích Diễm thì tất nhiên cũng có vài phần bối cảnh, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến cái cái tên Tang Thiên này có quan hệ với nhiều thế lực như vậy, hơn nữa cụ thể mối quan hệ đó như thế nào, hắn lại không có biện pháp biết được các quan hệ đó có giống nhau hay không? Hay là loại quan hệ vô cùng gắn bó.
Bỏ qua một bên không nói đến Bạch Hoành Lâm, Mộ Viễn Sơn, chỉ riêng việc là người của Lam công chúa, câu lạc bộ Xích Diễm muốn động thủ, cũng phải cân nhắc một chút, tòa thành Lam Sắc không phải là cái tên dễ dàng đụng tới, về phần bá tước Lam Mị của Thánh đường, đây cũng là một phiền toái lớn, mà nếu cùng với Thiên nhãn có quan hệ, điều này đã không đơn thuần là một cái phiền toái đơn giản nữa rồi.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Bạch Viêm nghẹn khuất cực kỳ, thực ra, nếu như biết cụ thể mối quan hệ của Tang Thiên với các thế lực khác, hắn có thể bốc thuốc đúng bệnh (tìm ra cách giải quyết), nhưng mấu chốt là Tang Thiên cùng với nhiều thế lực như vậy đều có quan hệ phi thường mơ hồ, một khi giết chết, nhỡ may hắn là người của tòa thành Lam Sắc? nhỡ may hắn là người của Thiên nhãn? Đến lúc đó câu lạc bộ Xích Diễm có thể không xong rồi.
"Người của Ám ảnh chưa liên hệ sao?" Bạch Viêm hỏi.
"Không có, không biết vì cái gì đột nhiên cùng Ám ảnh mất đi liên hệ, cũng không biết bọn họ khi nào thì động thủ."
"Bây giờ cũng chỉ có thể kỳ vọng vào Ám ảnh, chúng ta không thể động thủ, cũng không có nghĩa là người của Ám ảnh không dám."
Vị nữ tử bên cạnh lại nói, "Vậy tên Tang Thiên kia nếu đánh chết thuộc hạ của Queensland Paul công tử, ta mặc dù không có gặp qua Queensland Paul công tử, nhưng cũng đã được nghe nói tính tình của hắn, nghĩ đến, hẳn là hắn không dễ dàng buông tha Tang Thiên"
“Đúng là như thế”
Bạch Viêm mở mắt ra, nhìn lên trên trên trần nhà, "Cho nên, Queensland Paul công tử mời chúng ta mấy ngày nữa cùng nhau đến Học viện quân sự Phương Đông"
"Chẳng lẽ Queensland Paul công tử muốn động thủ ở Học viện quân sự Phương Đông? Lá gan của hắn cũng quá lớn đi."
"Ha ha" Bạch Viêm đứng lên, nét ưu sầu trên mặt bị quét sạch, khóe miệng dần mỉm cười, "Tuy rằng Queensland Paul công tử cũng không có nói gì, nhưng ta tựa hồ có thể đoán được hắn làm như vậy là có dụng ý."
"Chẳng lẽ Queensland Paul là muốn quang minh chính đại dạy dỗ Tang Thiên một phen?"
"Dạy dỗ? Ngươi quá coi thường Queensland Paul công tử, hiện tại cơ hồ ai cũng biết câu lạc bộ Xích Diễm chúng ta sẽ hạ thủ đối với Tang Thiên, mấy ngày nữa chúng ta cùng Queensland Paul công tử cùng nhau đến Học viện quân sự Phương Đông, nghĩ đến thế lực sau lưng Tang Thiên sẽ trồi lên mặt nước (lộ diện), trải qua như vậy, vừa có thể quang minh chính đại dạy dỗ Tang Thiên, lại có thể tìm hiểu rõ ràng thế lực sau lưng Tang Thiên, Queensland Paul công tử lần này đi quân cờ không sai, vừa có lý do quang minh chính đại, cũng sẽ không đưa tới lục bộ thần bí, đồng thời còn có thể tìm hiểu được thế lực sau lưng Tang Thiên, nếu như quân cờ này đi thật tốt, danh hiệu Thất diệu của Queensland Paul công tử càng thêm vinh quang."
"Người trẻ tuổi này quả nhiên là có huyết tính, dám nghĩ dám làm, Queensland Paul công tử quả nhiên là bất phàm"
Ban đêm, sắc trời âm u, khu vực nông nghiệp rộng lớn của thành Vũ Dương, giữa cánh đồng, gió thu lãnh lẽo thổi qua phát ra những tiếng vang, trong phạm vi trăm dặm cơ hồ đều không nhìn thấy cái gì ***, ngẫu nhiên có vài tiếng dã điểu (chim hoang dã) tru lên thanh âm giống như ma hờn quỷ khóc.
Ban đêm gió thu mang theo một cỗ lương khí, trên đường mòn giữa ruộng lúa mạch mơ hồ xuất hiện một bóng người, người này mặc quần áo màu đen, hai tay khoanh lại, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lá, khói thuốc từ miệng phun ra, lập tức đã bị gió thu thổi tan, gương mặt bình thản không có gì lạ, con ngươi thâm thúy kia, không phải Tang Thiên, thì là ai.
Bỗng dưng.
Tang Thiên dừng lại, hơi hơi híp mắt, liếc tròng mắt ngắm cỗ xe ngừng lại trước cửa nhà mình, thoạt nhìn tựa hồ là một chiếc Huyền phù xa sa hoa, đối với Huyền phù xa sa hoa hay không, trong tâm lý Tang Thiên không có khái niệm gì, tuy rằng sống thật lâu, nhưng hắn đối với mấy thứ này thật sự không có chút hứng thú.
Sẽ là ai đây?
Tang Thiên mãnh liệt rít một hơi thuốc, rít hết cả hơi dài, nửa điếu thuốc lá còn lại bị đốt hết luôn, miệng lập tức mở ra, đầu mẩu thuốc lá rơi xuốngmặt đất.
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh theo từ bên trái đi tới, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt tới trước mặt Tang Thiên, chỉ thấy người này song chưởng duỗi ra, ôm lấy cổ Tang Thiên, lập tức hai chân trực tiếp khóa lên hai bên hông Tang Thiên.
"Nghĩ tới ta sao?"
" Bá tước Lam Mị, nói đến như thế, ngươi vẫn muốn che chở cho cái tên kia?
"Ta không nghĩ phải lặp lại lần thứ hai" Trên mặt Bá tước Lam Mị không có nhiều biểu tình dao động, vẻ mặt tương đối lạnh nhạt, ngay cả thanh âm cũng tràn ngập lãnh đạm, "Hắc Viêm, ngươi hẳn là rõ ràng thái độ làm người của Lam Mị ta "
"Ta chỉ là vì tình bạn học cũ nói cho ngươi biết một tiếng mà thôi." Hắc Viêm đứng lên, rũ vạt áo, nhấc chân đi hai bước, nói, "Chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, cái tên thanh niên họ Tang kia, lần này chết chắc rồi, ai cũng không bảo vệ hắn được."
"Ha ha" Lam Mị khóe miệng cười nhạt, cũng không thèm nhìn tới, nói, "Hắc Viêm, ngươi lăn lộn vài năm ở thế giới ngầm thực lực cũng không mạnh lên, nhưng khẩu khí thì lại lớn hơn rất nhiều, Lâm Đồ Quang cho ngươi chỗ tốt gì, mà làm cho ngươi vì hắn bán mạng như vậy, bên trong tam Xích tam Viêm của câu lạc bộ Xích Diễm, ngươi cũng chỉ là một nhân vật mạt hạng mà thôi."
"Ha ha!"
Hắc Viêm cất tiếng cười to, bỗng ngừng lại, vẻ mặt lạnh lẽo nói, "Ta năm đó có lẽ không bằng ngươi, nhưng bây giờ… ha ha!"
"Chỉ là cải tạo thứ phẩm mà thôi, không có gì đáng giá khoe ra." Lam Mị đưa tay nhấc ly thủy tinh chứa rượu vang đỏ lên, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, buồn bã nói, "Ta vẫn nói một câu, ngươi dám động đến hắn, ta lập tức dẫn người phá nát cứ địa của ngươi, ngươi hẳn là rõ ràng, ở trước mặt Thánh đường, ngươi ở trong thế giới ngầm, kiến tạo thế lực quả thực chính là một cái cặn bã."
"Ngươi!"
Hắc Viêm hừ lạnh một tiếng, "Ngươi quả nhiên là coi trọng cái tên mặt trắng kia!"
“Vậy thì sao?”
Hắc Viêm cười lạnh liên tục, "Tiểu tử kia có lẽ cùng với bộ trường An toàn bộ thứ hai Bạch Hoành Lâm và Mộ Viễn Sơn có quan hệ gì đó, tuy quang minh chính đại có lẽ không làm gì được hắn, nhưng trong thế giới ngầm, hắn không có gì dựa vào, ngươi đại khái còn không biết sao? Người của Ám ảnh đã tiếp nhận nhiệm vụ này."
Nghe vậy, đôi lông mày Lam Mị bỗng nhăn lại, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị.
Ám ảnh, trong thế giới ngầm tuyệt đối là một tổ chức làm cho tất cả mọi người đau đầu, tới vô ảnh đi vô tung, giết người trong vô hình, bao nhiêu năm rồi chết ở trong tay Ám ảnh không ít các vị quan lớn, bọn họ có lẽ tự thân thực lực không cao, nhưng hiểu được đường lối phục kích ám sát, ngay cả thực lực ngươi thông thiên, nhưng đối mặt với Ám ảnh xuất quỷ nhập thần, cũng không có đối sách nào, tránh được mùng một, chứ trốn không được mười lăm, đây là Ám ảnh, một tổ chức ám sát mà người trong Liên Bang chỉ nghe tin cũng đã sợ mất mật.
Nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị của Lam Mị, trong lòng Hắc Viêm rất sảng khoái, chẳng qua nơi này là Thánh đường, hắn tự nhiên cũng không dám lỗ mãng quá mức, cười lạnh một tiếng, "Bạn học cũ, cáo từ."
Lam Mị nhắm mắt lại, chau mày, câu lạc bộ Xích Diễm có tam xích tam viêm, hiện giờ Bạch Viêm tọa trấn phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Diễm, mà Hắc Viêm cũng đã đến, xem ra câu lạc bộ Xích Diễm lần này rất quyết tâm, muốn đem Tang Thiên giết chết.
Chẳng qua đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, bây giờ làm cho Lam Mị lo lắng chính là Tang Thiên có còn sống hay không, từ hôm đấu giá tình báo đến nay đã qua hai ngày, hai ngày này nàng vẫn phái người canh cửa Thiên nhãn trang viên và Học viện quân sự Phương Đông, nhưng vẫn như trước không có bất cứ bất cứ tin tức gì của Tang Thiên.
Chẳng lẽ nói Tang Thiên thật sự đã bị người của Thiên nhãn giết chết.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một nữ tử mặc trang phục của Thánh đường đi đến.
"Như thế nào? Có hay không tin tức của Tang Thiên?"
"Bá tước đại nhân, ta đang muốn gặp ngài báo cáo, nửa giờ trước, Tang Thiên đã xuất hiện ở Học viện quân sự Phương Đông"
“Cái gì?”
Lam Mị trong lòng đột nhiên cả kinh, đứng dậy, nét mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Tin tức này thật sự thật là làm cho người ta vô cùng kinh ngạc, Tang Thiên ở Thiên nhãn trang viên giết người, hoàn toàn phá hủy quy củ của Thiên nhãn trang viên, hơn nữa lại còn giết người ở trước mặt Trữ trang chủ, vậy mà hai ngày sau, hắn lại xuất hiện, chẳng lẽ nói…
Chẳng lẽ nói Tang Thiên cùng với người của Thiên nhãn trang viên có quan hệ gì?
Bằng không thì làm sao có thể còn sống.
Lam Mị sở dĩ kinh ngạc là bởi vì nàng phi thường hiểu rõ quy củ của Thiên nhãn trang viên, một năm trước, có một vị tử tước của Thánh đường động thủ ở Thiên nhãn trang viên, kết quả bị Trữ trang chủ đương trường giết chết, hơn nữa không lâu sau đó cũng có một vị đệ tử danh môn gia tộc ở Thiên nhãn trang viên động thủ, đồng dạng, cũng bị giết chết tại đương trường, những ví dụ loại này nhiều đếm không xuể, những nơi có người bị giết này ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái, mà ngay cả Thánh đường có một tử tước bị giết, Thánh đường cũng chỉ có thể nén giận, bởi vì bọn họ biết, đây là quy tắc, chạm đến quy tắc liền bị giết, ngược lại, nếu như người của Thiên nhãn tu luyện bí kỹ tà ác, người của Thánh đường cũng sẽ không chút thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh chết.
Cùng một thời gian.
Tại phân bộ Vị Ương, Câu lạc bộ Xích Viêm.
Hơn mười người tụ tập ở đại sảnh, Bạch Viêm chăm chú nhìn màn hình quang não, trong lúc đó hai đầu lông mày đều nhíu lại vẻ mặt đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, cặp mắt vốn vô thần kia phảng phất như không thấy gì lại hiện ra một chút một chút u quang.
"Bạch đại nhân, xảy ra chuyện gì?"
Bạch Viêm lắc đầu, hít thở sâu một hơi, rồi sau đó nhắm hai mắt lại, nằm ngửa ở trên ghế sa ***, không nói.
Chung quanh hơn mười người cùng nhìn nhau, đều tỏ vẻ không rõ, hồi lâu, trong đại sảnh mới truyền đến thanh âm của Bạch Viêm.
"Đây là tin tức mà Vương tọa cấp bách phát tới. Làm cho chúng ta đình chỉ mọi hành động đối với Tang Thiên"
"Tại sao?" Mọi người càng khó hiểu, Bạch lão đại vốn đang phi thường phấn khích trông đợi một trò vui, tất cả mọi người cũng đang chờ xem. Tại sao Vương tọa lại cho đình chỉ?
"Hai ngày trước, Tang Thiên ở Thiên nhãn trang viên đem một thuộc hạ của Queensland Paul công tử đánh chết."
"Cái gì! Cái tên kia ở Thiên nhãn trang viên giết người? Trách không được vương tọa cho chúng ta dừng lại, tên kia hẳn là đã chết, thật là đáng tiếc. Không có chết ở trên tay chúng ta"
"Hắn không chết, ngược lại còn sống rất tốt."
"Làm sao có thể!"
Mọi người ở đây đều rõ ràng quy củ của Thiên nhãn trang viên, dám ở Thiên nhãn trang viên động thủ, đều bị giết không tha.
Bạch Viên gác tay lên trán, thanh âm tựa hồ tràn ngập nghi hoặc, "Vốn thân phận của Tang Thiên rất mơ hồ, hắn cùng với Bạch Hoành Lâm, Mộ Viễn Sơn ít nhiều có chút quan hệ, hơn nữa, theo Thiên Sát cho biết, lần trước hắn cùng với Lam công chúa tựa hồ còn cướp đi ba trăm khỏa “Ách nhĩ quỷ nhãn” của chúng ta, nếu như hắn là người của Lam công chúa, chúng ta cũng không tiện động thủ, mà bây giờ, dĩ nhiên lại cùng Thiên nhãn có quan hệ, không chỉ vậy, bá tước Lam Mị của Thánh đường cũng không biết tại sao không tiếc hết thảy để bảo vệ hắn, người này…”
Bạch Viêm cũng coi như là người đã trải qua sóng to gió lớn, hắn phi thường rõ ràng, một tên dám công nhiên đánh giết câu lạc bộ Xích Diễm thì tất nhiên cũng có vài phần bối cảnh, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến cái cái tên Tang Thiên này có quan hệ với nhiều thế lực như vậy, hơn nữa cụ thể mối quan hệ đó như thế nào, hắn lại không có biện pháp biết được các quan hệ đó có giống nhau hay không? Hay là loại quan hệ vô cùng gắn bó.
Bỏ qua một bên không nói đến Bạch Hoành Lâm, Mộ Viễn Sơn, chỉ riêng việc là người của Lam công chúa, câu lạc bộ Xích Diễm muốn động thủ, cũng phải cân nhắc một chút, tòa thành Lam Sắc không phải là cái tên dễ dàng đụng tới, về phần bá tước Lam Mị của Thánh đường, đây cũng là một phiền toái lớn, mà nếu cùng với Thiên nhãn có quan hệ, điều này đã không đơn thuần là một cái phiền toái đơn giản nữa rồi.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Bạch Viêm nghẹn khuất cực kỳ, thực ra, nếu như biết cụ thể mối quan hệ của Tang Thiên với các thế lực khác, hắn có thể bốc thuốc đúng bệnh (tìm ra cách giải quyết), nhưng mấu chốt là Tang Thiên cùng với nhiều thế lực như vậy đều có quan hệ phi thường mơ hồ, một khi giết chết, nhỡ may hắn là người của tòa thành Lam Sắc? nhỡ may hắn là người của Thiên nhãn? Đến lúc đó câu lạc bộ Xích Diễm có thể không xong rồi.
"Người của Ám ảnh chưa liên hệ sao?" Bạch Viêm hỏi.
"Không có, không biết vì cái gì đột nhiên cùng Ám ảnh mất đi liên hệ, cũng không biết bọn họ khi nào thì động thủ."
"Bây giờ cũng chỉ có thể kỳ vọng vào Ám ảnh, chúng ta không thể động thủ, cũng không có nghĩa là người của Ám ảnh không dám."
Vị nữ tử bên cạnh lại nói, "Vậy tên Tang Thiên kia nếu đánh chết thuộc hạ của Queensland Paul công tử, ta mặc dù không có gặp qua Queensland Paul công tử, nhưng cũng đã được nghe nói tính tình của hắn, nghĩ đến, hẳn là hắn không dễ dàng buông tha Tang Thiên"
“Đúng là như thế”
Bạch Viêm mở mắt ra, nhìn lên trên trên trần nhà, "Cho nên, Queensland Paul công tử mời chúng ta mấy ngày nữa cùng nhau đến Học viện quân sự Phương Đông"
"Chẳng lẽ Queensland Paul công tử muốn động thủ ở Học viện quân sự Phương Đông? Lá gan của hắn cũng quá lớn đi."
"Ha ha" Bạch Viêm đứng lên, nét ưu sầu trên mặt bị quét sạch, khóe miệng dần mỉm cười, "Tuy rằng Queensland Paul công tử cũng không có nói gì, nhưng ta tựa hồ có thể đoán được hắn làm như vậy là có dụng ý."
"Chẳng lẽ Queensland Paul là muốn quang minh chính đại dạy dỗ Tang Thiên một phen?"
"Dạy dỗ? Ngươi quá coi thường Queensland Paul công tử, hiện tại cơ hồ ai cũng biết câu lạc bộ Xích Diễm chúng ta sẽ hạ thủ đối với Tang Thiên, mấy ngày nữa chúng ta cùng Queensland Paul công tử cùng nhau đến Học viện quân sự Phương Đông, nghĩ đến thế lực sau lưng Tang Thiên sẽ trồi lên mặt nước (lộ diện), trải qua như vậy, vừa có thể quang minh chính đại dạy dỗ Tang Thiên, lại có thể tìm hiểu rõ ràng thế lực sau lưng Tang Thiên, Queensland Paul công tử lần này đi quân cờ không sai, vừa có lý do quang minh chính đại, cũng sẽ không đưa tới lục bộ thần bí, đồng thời còn có thể tìm hiểu được thế lực sau lưng Tang Thiên, nếu như quân cờ này đi thật tốt, danh hiệu Thất diệu của Queensland Paul công tử càng thêm vinh quang."
"Người trẻ tuổi này quả nhiên là có huyết tính, dám nghĩ dám làm, Queensland Paul công tử quả nhiên là bất phàm"
Ban đêm, sắc trời âm u, khu vực nông nghiệp rộng lớn của thành Vũ Dương, giữa cánh đồng, gió thu lãnh lẽo thổi qua phát ra những tiếng vang, trong phạm vi trăm dặm cơ hồ đều không nhìn thấy cái gì ***, ngẫu nhiên có vài tiếng dã điểu (chim hoang dã) tru lên thanh âm giống như ma hờn quỷ khóc.
Ban đêm gió thu mang theo một cỗ lương khí, trên đường mòn giữa ruộng lúa mạch mơ hồ xuất hiện một bóng người, người này mặc quần áo màu đen, hai tay khoanh lại, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lá, khói thuốc từ miệng phun ra, lập tức đã bị gió thu thổi tan, gương mặt bình thản không có gì lạ, con ngươi thâm thúy kia, không phải Tang Thiên, thì là ai.
Bỗng dưng.
Tang Thiên dừng lại, hơi hơi híp mắt, liếc tròng mắt ngắm cỗ xe ngừng lại trước cửa nhà mình, thoạt nhìn tựa hồ là một chiếc Huyền phù xa sa hoa, đối với Huyền phù xa sa hoa hay không, trong tâm lý Tang Thiên không có khái niệm gì, tuy rằng sống thật lâu, nhưng hắn đối với mấy thứ này thật sự không có chút hứng thú.
Sẽ là ai đây?
Tang Thiên mãnh liệt rít một hơi thuốc, rít hết cả hơi dài, nửa điếu thuốc lá còn lại bị đốt hết luôn, miệng lập tức mở ra, đầu mẩu thuốc lá rơi xuốngmặt đất.
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh theo từ bên trái đi tới, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt tới trước mặt Tang Thiên, chỉ thấy người này song chưởng duỗi ra, ôm lấy cổ Tang Thiên, lập tức hai chân trực tiếp khóa lên hai bên hông Tang Thiên.
"Nghĩ tới ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.