Quyển 1 - Chương 193: Chủ tớ không ăn ý
Cửu Hanh
28/03/2013
Trước cửa trang viên Taylor xe mui trần đủ các loại kiểu dáng sang trọng đỗ chỉnh tề, Tang Thiên tới chỗ xuống. Ngửa đầu duỗi hai cánh tay vặn lưng, hé mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau khi nhìn thấy rất nhiều xe, mày không khỏi nhíu lại, giống như có chút không thoải mái. Ngắm chiếc xe phía trước cao tới 2,5m, một chiếc xe màu đen giống như một chiếc xe tăng cỡ lớn.
“Ta nói này bạn học Tiểu Cáp, chiếc Huyền phù xa của ngươi nhìn không lọt mắt, nhưng dừng trong đám xe ở đây thật nổi bật, chiếc xe rách này ngươi đào ở đâu ra vậy?”
Bên cạnh, Ác Nhân Cáp mặc một chiếc áo dài màu xám nhìn có vẻ hơi cũ nát , đầu lổm chổm, mắt ba mí, cả khuôn mặt đều lộ vẻ uể oải, hay tay đút vào tay áo như độc thủ Mạch Điền đáng thương trong truyền thuyết, nghe thấy Tang Thiên hỏi, hai mắt Ác Nhân Cáp không khỏi đảo quanh, lẩm bẩm, hình như đang độc thoại gì đó.
Đồ rách nát?
Hắn? Tên ác ma này dám nói đồ rách nát?
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng Ác Nhân Cáp nào dám thể hiện ra ngoài, chỉ đành hậm hực trả lời, “Đây là “xe bảo vệ” của hoàng thất đế quốc Trafalgar, ta năm đó để cướp được chiếc xe này, suýt chút nữa bị người canh phòng hoàng gia của đế quốc Trafalgar giết chết rồi.”
Gần đây không biết sao, Ác Nhân Cáp hình như rất thích hồi tưởng, hơn nữa tuyến lệ đặc biệt nhạy cảm, hình như ý thức được chiếc xe yêu thích mình dùng cả tính mạng đổi lại rơi vào tay ác ma, khóe mắt Ác Nhân Cáp không khỏi ướt át, lấy tay áo lau lau khóe mắt, nói: “Nếu lão nhân gia ngài thích như vậy, vậy thì lấy đi.”
“Xe bảo vệ của hoàng thất đế quốc Trafalgar? Ta nói bạn học Tiểu Cáp, lá gan ngươi thật không nhỏ”
Ác Nhân Cáp không ngừng lấy tay áo lau khóe mắt, ngẩng đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương, vẻ mặt đáng thương giống như đang nói, gan lớn có tác dụng gì, vẫn bị tên ác ma ngươi chà đạp giống một con chó chết vậy
“Chiếc xe này không tệ, sau này coi như là xe chuyên dụng của câu lạc bộ Lão Niên đi, giờ để dùng chung đi.” Tang Thiên từ đâu rút ra một bao thuốc lá, đưa cho Ác Nhân Cáp một điếu.
Ác Nhân Cáp lắc lắc đầu, “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, Ác Nhân Cáp ta chưa bao giờ hút thuốc.”
Tang Thiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu, cười giễu cợt một tiếng, lắc lắc đầu, châm một điếu thuốc. Từ từ hít vào một hơi, uể oải nói, “Loại thuốc này là chí tôn nghiệt hỏa trong trời đất, trải qua chín chín năm mới trồng ra được, hút một hơi, lập tức thành phật.”
Ác Nhân Cáp giễu cợt, trong lòng thậm chí là khinh thường.
Tang Thiên vỗ vỗ bả vai hắn, “Bỏ bộ mặt đáng thương của ngươi đi, ai không biết còn cho rằng ta hành hung ngươi, ưỡn ngực, thể hiện uy phong của Ác Nhân Cáp ngươi đi.”
Uy phong của Ác Nhân Cáp?
Ta còn có uy phong sao?
Tên ác ma ngươi mặc dù không hành hung nhưng thủ đoạn so với hành hung còn độc ác hơn vạn lần.
“Trúng Sinh tử chỉ, không phải vẫn chưa chết sao? Thấy việc ngươi cống hiến chiếc xe này, thế này đi. Ngươi hãy làm việc ngắn hạn một năm ở câu lạc bộ Lão Niên của ta trước đã, một năm sau là có thể trở về rồi?”
Một năm?
Thật là một năm sao?
Hai chữ một năm này như ma âm không ngừng quẩn quanh trong đầu Ác Nhân Cáp, quẩn quanh nội tâm Ác Nhân Cáp vốn đang bồi hồi tại giáp ranh giữa sống và chết, nhìn người thanh niên mặc áo đen phía trước, Ác Nhân Cáp lấy tay áo lau nước mắt, rồi chạy theo sát sau.
Lúc Tang Thiên và Ác Nhân Cáp xuất hiện ở cổng trang viên Taylor.
Đám người Solon sớm chờ ở cửa không khỏi ngẩn người, hôm nay là thọ yến của lão gia, khách nào đến cũng mặc lễ phục tươi sáng. Mà thanh niên này lại mặc một chiếc áo dài màu đen rất bình thường, đó là không tôn kính, không tôn kính lão gia, không tôn kính câu lạc bộ Mãnh Thú, võ huân gia tộc Taylor. Mà người đi bên cạnh người thanh niên này càng khiến Solon suýt chút nữa thổ huyết, đầu lổm chổm, chiếc áo dài màu bạc dơ bẩn, đặc biệt là thằng nhãi này còn còng lưng, hai tay đút trong tay áo. Đây quả thực là ông già đáng thương đầu đường bị mấy tên mấy tên ngu ngốc hành hung.
“Các hạ, cuối cùng cũng tới rồi”
Mấy ngày trước liên tục bị Tang Thiên tống tiền (moi) vài trăm vạn, cho tới bây giờ Solon vẫn nhớ rõ mồn một.
Tang Thiên gật gật đầu, cất bước đi thẳng vào trong.
“Mình các hạ vào trong là được, còn vị này…” Tác Luân nhìn chằm chằm ông già nhìn có vẻ dơ bẩn, không biết sao, chỉ cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó.
Ác Nhân Cáp hống hách lộng hành ở liên bang mười mấy năm, tính tình sớm đã thô lỗ quen rồi, thấy ai khó chịu liền thẳng tay giết. Hiện giờ nói thật là sợ hãi Tang Thiên tên ác ma này, chưa từng bị người ta lăng nhục thế này, huống hồ bị Tang Thiên chà đạp nhiều ngày như vậy. Ngọn lửa bức bối uất ức trong lòng sớm đã càng ngày càng mạnh mẽ. Mặc dù trước mặt Tang Thiên không dám phát cáu, nhưng những người khác trong mắt hắn chỉ là hạt bụi, khóe mắt Ác Nhân Cáp mở to, nhếch miệng hung hăng trừng mắt nhìn Solon, quát lên: “Có mắt như mù, ta không có tư cách vào trong sao? Chọc giận lão tử, ngươi chết không toàn thân”
“Ngươi nói gì?”
Giống như Ác Nhân Cáp, ngại thân phận của Tang Thiên, Solon vẫn luôn kìm nén một bụng giận không chỗ trút ra, bây giờ bị một lão già yếu ớt khiêu khích rõ ràng như vậy, sao có thể chịu nổi, khí thế quanh mình lúc này bắn ra, mà Ác Nhân Cáp cũng không yếu thế, lúc khí thế bắn ra, hơi thở tà ác nặng nề đập vào mặt, khiến cho Solon không khỏi nhăn lại.
Chính vào lúc này, một tiếng quát mạnh mẽ truyền tới, “Solon, không được vô lễ”
Taylor Jia Ding sải bước tới, lúc nhìn thấy lão già yếu ớt kia giằng co với Tác Luân, mày hắn không khói nhíu lại
Sao hắn lại tới?
Quả thực, mặc dù Ác Nhân Cáp không có tính chuẩn mực, đầu gọn gàng, áo đuôi yến, nhưng Taylor Jia Ding vừa nhìn là nhận ra hắn. Ác nhân nổi tiếng như Ác Nhân Cáp, do thực lực bản thân hùng mạnh, bất kỳ thiết bị quay chụp nào khi chụp tới hắn hầu như toàn bộ đều là gạch môzic (đánh dấu), không cần hoài nghi, chỉ cần hiểu được một bí kỹ đặc biệt, hầu như đều có thể dễ dàng tránh được góc quay của thiết bị quay chụp. Huống hồ hình dạng những ác nhân này không cố định, nếu không phải người rất quen thuộc, lúc bình thường rất khó có thể nhận ra.
Tiếng quát của cha truyền tới, Solon lúc này mới dừng lại. Nhìn chằm chằm tên ác ma bị chà đạp này, sao nhìn lại cảm thấy quen thuộc vậy?
Ác Nhân Cáp hừ lạnh mấy tiếng, liếc mắt trừng mắt với hắn. Thấy Tang Thiên bước tiếp lên trước, hắn cũng vội vàng đuổi theo.
“Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, uy danh của Tang tiên sinh, Taylor Jia Ding ta vẫn luôn nghe nói, hôm nay Tang tiên sinh bớt chút thời gian trăm công nghìn việc tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của kẻ hèn mọn này, lão phu cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Taylor Jia Ding ngừng lại, nhìn thanh niên đồ đen chậm rãi đi tới đối diện, người đánh Thất diệu, thanh niên tàn sát Xích Viêm, người thanh niên đem trật tự câu lạc bộ nổ tung mở ra một lỗ hổng, thanh niên làm cho tất cả mọi người trong liên bang đều nghi hoặc đều suy đoán thân phận thần bí.
Tang Thiên gật gật đầu, chân vẫn không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước, cười nói: “Người nhìn có vẻ sức khỏe cũng không tệ, không gù lưng, chân cũng rất linh hoạt, mới đi hết nửa cuộc đời đã vội vã chuẩn bị thọ yến. Sao vậy? Nửa đầu sau không định sống nữa à?”
Lời vừa nói ra, Taylor Jia Ding, Ác Nhân Cáp, Solon đều sửng sốt.
Đâu đã từng gặp một thanh niên hỗn xược như vậy? Đây đâu chỉ là to gan lớn mật, đâu chỉ là không kiêng nể gì, quả thực là ngông cuồng.
Taylor Jia Ding là ai, Ác Nhân Cáp vẫn biết. Hắn mặc dù là ác nhân, nhưng vẫn không dám tùy tiên trêu chọc vào Taylor Jia Ding, nhưng lúc này nghe thấy tên ác ma kia lại dám trước mặt Taylor Jia Ding nói ra những lời như vậy, máu trong cơ thể Ác Nhân Cáp trào lên. Lần này không chỉ là máu bốc lên, mà là một loại hưng phấn khó hiểu.
Ta mặc dù là ác nhân, cũng không dám trước mặt Taylor Jia Ding nói ra những lời ngông cuồng như vậy, tên ác ma này quả thật đã quá hỗn xược rồi.
“Hỗn xược”, mấy huynh đệ Solon lúc này phẫn nộ định xông lên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Taylor Jia Ding quét qua.
“Cha, hắn! hắn quả thật quá bừa bãi ! Sao người có thể?”
“Hãy làm tốt việc của con đi” Taylor Jia Ding nhìn người thanh niên vẫn bước đi phía trước, trong lòng không khỏi thầm nghĩ “Người này trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, nhưng sự hỗn xược lại như lời đồn đại, hắn rốt cuộc có thân phận thế nào, có thế lực thế nào mới khiến hắn hỗn xược như vậy?”
Bởi vì không biết, không hiểu, cho nên mới có lời mời thịnh tình của Taylor Jia Ding lần này.
Bởi vì biết sự kinh khủng thần bí, đáng sợ là không biết cho nên Taylor Jia Ding mới có thể nghĩ cách tiếp cận người thần bí này, cho dù không làm bạn, cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù.
Đó chính là mục đích thật sự của Taylor Jia Ding.
Người thanh niên mặc chiếc ào dài đen rất bình thường và một lão già yếu ớt mặc áo dài dơ bẩn xuất hiện ở cửa đại sảnh, hầu hết mọi người trong đại sảnh đều ngây người, còn hơn cả lúc nãy khi trưởng lão Phỉ Lâm tới. Lúc trưởng lão Phỉ Lâm tới, mọi người đều kinh ngac, không thể tin được, còn có chút cảm giác kinh ngạc thích thú, còn bây giờ, mọi người lại đều cau mày, bộ mặt như nhìn thấy quỷ.
Thanh niên mặc đồ đen kia, gương mặt bình thản, đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh, híp mắt nhìn xung quanh.
Lão già dơ bẩn còng lưng, hai tay đút trong tay áo, đầu lổm chổm, một thần sắc uể oải mà lại cẩn thận. Đôi mắt tam giác chớp nhìn quanh trong đại sảnh, lúc nhìn khắp lượt, trong lòng phù phù phù phù nhảy với tốc độ vô cùng nhanh. Lo lắng, kích động, sợ hãi…rất nhiều, rất nhiều, lần đầu tiên, Ác Nhân Cáp dám thề, đây hoàn toàn là lần đầu tiên mình quang minh chính đại xuất hiện trong buổi tiệc có nhiều cao thủ như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt sát khí tràn ngập mạnh mẽ rơi trên người mình, Ác Nhân Cáp dựa vào cảm giác phản xạ lại, mắt nhìn quanh, lập tức cảm thấy xương sống sau lưng một trân tê dại lạnh buốt, những người này có người biết có người không biết, có bá tước Alpha, Lam Mị của Thánh Đường, có nhân vật hàng trưởng lão của mười câu lạc bộ lớn trong liên bang, còn có một cô gái tóc xoăn màu vàng đậm ngồi phía trước , bất kỳ người nào trong đó đều đủ có cả, thấy Alpha quát lên, Ác Nhân Cáp không khỏi chuyển về phía sau Tang Thiên.
Ở đó, có người nhận ra Tang Thiên, cũng có người nhận ra Ác Nhân Cáp, người nào không nhận ra cũng đều đoán ra được.
Nhưng bọn họ cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, người trảm Thất diệu này, tàn sát Xích Viêm- Tang Thiên sao lại cùng Ác Nhân Cáp tới đây.
“Ta nói này bạn học Tiểu Cáp, chiếc Huyền phù xa của ngươi nhìn không lọt mắt, nhưng dừng trong đám xe ở đây thật nổi bật, chiếc xe rách này ngươi đào ở đâu ra vậy?”
Bên cạnh, Ác Nhân Cáp mặc một chiếc áo dài màu xám nhìn có vẻ hơi cũ nát , đầu lổm chổm, mắt ba mí, cả khuôn mặt đều lộ vẻ uể oải, hay tay đút vào tay áo như độc thủ Mạch Điền đáng thương trong truyền thuyết, nghe thấy Tang Thiên hỏi, hai mắt Ác Nhân Cáp không khỏi đảo quanh, lẩm bẩm, hình như đang độc thoại gì đó.
Đồ rách nát?
Hắn? Tên ác ma này dám nói đồ rách nát?
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng Ác Nhân Cáp nào dám thể hiện ra ngoài, chỉ đành hậm hực trả lời, “Đây là “xe bảo vệ” của hoàng thất đế quốc Trafalgar, ta năm đó để cướp được chiếc xe này, suýt chút nữa bị người canh phòng hoàng gia của đế quốc Trafalgar giết chết rồi.”
Gần đây không biết sao, Ác Nhân Cáp hình như rất thích hồi tưởng, hơn nữa tuyến lệ đặc biệt nhạy cảm, hình như ý thức được chiếc xe yêu thích mình dùng cả tính mạng đổi lại rơi vào tay ác ma, khóe mắt Ác Nhân Cáp không khỏi ướt át, lấy tay áo lau lau khóe mắt, nói: “Nếu lão nhân gia ngài thích như vậy, vậy thì lấy đi.”
“Xe bảo vệ của hoàng thất đế quốc Trafalgar? Ta nói bạn học Tiểu Cáp, lá gan ngươi thật không nhỏ”
Ác Nhân Cáp không ngừng lấy tay áo lau khóe mắt, ngẩng đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương, vẻ mặt đáng thương giống như đang nói, gan lớn có tác dụng gì, vẫn bị tên ác ma ngươi chà đạp giống một con chó chết vậy
“Chiếc xe này không tệ, sau này coi như là xe chuyên dụng của câu lạc bộ Lão Niên đi, giờ để dùng chung đi.” Tang Thiên từ đâu rút ra một bao thuốc lá, đưa cho Ác Nhân Cáp một điếu.
Ác Nhân Cáp lắc lắc đầu, “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, Ác Nhân Cáp ta chưa bao giờ hút thuốc.”
Tang Thiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu, cười giễu cợt một tiếng, lắc lắc đầu, châm một điếu thuốc. Từ từ hít vào một hơi, uể oải nói, “Loại thuốc này là chí tôn nghiệt hỏa trong trời đất, trải qua chín chín năm mới trồng ra được, hút một hơi, lập tức thành phật.”
Ác Nhân Cáp giễu cợt, trong lòng thậm chí là khinh thường.
Tang Thiên vỗ vỗ bả vai hắn, “Bỏ bộ mặt đáng thương của ngươi đi, ai không biết còn cho rằng ta hành hung ngươi, ưỡn ngực, thể hiện uy phong của Ác Nhân Cáp ngươi đi.”
Uy phong của Ác Nhân Cáp?
Ta còn có uy phong sao?
Tên ác ma ngươi mặc dù không hành hung nhưng thủ đoạn so với hành hung còn độc ác hơn vạn lần.
“Trúng Sinh tử chỉ, không phải vẫn chưa chết sao? Thấy việc ngươi cống hiến chiếc xe này, thế này đi. Ngươi hãy làm việc ngắn hạn một năm ở câu lạc bộ Lão Niên của ta trước đã, một năm sau là có thể trở về rồi?”
Một năm?
Thật là một năm sao?
Hai chữ một năm này như ma âm không ngừng quẩn quanh trong đầu Ác Nhân Cáp, quẩn quanh nội tâm Ác Nhân Cáp vốn đang bồi hồi tại giáp ranh giữa sống và chết, nhìn người thanh niên mặc áo đen phía trước, Ác Nhân Cáp lấy tay áo lau nước mắt, rồi chạy theo sát sau.
Lúc Tang Thiên và Ác Nhân Cáp xuất hiện ở cổng trang viên Taylor.
Đám người Solon sớm chờ ở cửa không khỏi ngẩn người, hôm nay là thọ yến của lão gia, khách nào đến cũng mặc lễ phục tươi sáng. Mà thanh niên này lại mặc một chiếc áo dài màu đen rất bình thường, đó là không tôn kính, không tôn kính lão gia, không tôn kính câu lạc bộ Mãnh Thú, võ huân gia tộc Taylor. Mà người đi bên cạnh người thanh niên này càng khiến Solon suýt chút nữa thổ huyết, đầu lổm chổm, chiếc áo dài màu bạc dơ bẩn, đặc biệt là thằng nhãi này còn còng lưng, hai tay đút trong tay áo. Đây quả thực là ông già đáng thương đầu đường bị mấy tên mấy tên ngu ngốc hành hung.
“Các hạ, cuối cùng cũng tới rồi”
Mấy ngày trước liên tục bị Tang Thiên tống tiền (moi) vài trăm vạn, cho tới bây giờ Solon vẫn nhớ rõ mồn một.
Tang Thiên gật gật đầu, cất bước đi thẳng vào trong.
“Mình các hạ vào trong là được, còn vị này…” Tác Luân nhìn chằm chằm ông già nhìn có vẻ dơ bẩn, không biết sao, chỉ cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó.
Ác Nhân Cáp hống hách lộng hành ở liên bang mười mấy năm, tính tình sớm đã thô lỗ quen rồi, thấy ai khó chịu liền thẳng tay giết. Hiện giờ nói thật là sợ hãi Tang Thiên tên ác ma này, chưa từng bị người ta lăng nhục thế này, huống hồ bị Tang Thiên chà đạp nhiều ngày như vậy. Ngọn lửa bức bối uất ức trong lòng sớm đã càng ngày càng mạnh mẽ. Mặc dù trước mặt Tang Thiên không dám phát cáu, nhưng những người khác trong mắt hắn chỉ là hạt bụi, khóe mắt Ác Nhân Cáp mở to, nhếch miệng hung hăng trừng mắt nhìn Solon, quát lên: “Có mắt như mù, ta không có tư cách vào trong sao? Chọc giận lão tử, ngươi chết không toàn thân”
“Ngươi nói gì?”
Giống như Ác Nhân Cáp, ngại thân phận của Tang Thiên, Solon vẫn luôn kìm nén một bụng giận không chỗ trút ra, bây giờ bị một lão già yếu ớt khiêu khích rõ ràng như vậy, sao có thể chịu nổi, khí thế quanh mình lúc này bắn ra, mà Ác Nhân Cáp cũng không yếu thế, lúc khí thế bắn ra, hơi thở tà ác nặng nề đập vào mặt, khiến cho Solon không khỏi nhăn lại.
Chính vào lúc này, một tiếng quát mạnh mẽ truyền tới, “Solon, không được vô lễ”
Taylor Jia Ding sải bước tới, lúc nhìn thấy lão già yếu ớt kia giằng co với Tác Luân, mày hắn không khói nhíu lại
Sao hắn lại tới?
Quả thực, mặc dù Ác Nhân Cáp không có tính chuẩn mực, đầu gọn gàng, áo đuôi yến, nhưng Taylor Jia Ding vừa nhìn là nhận ra hắn. Ác nhân nổi tiếng như Ác Nhân Cáp, do thực lực bản thân hùng mạnh, bất kỳ thiết bị quay chụp nào khi chụp tới hắn hầu như toàn bộ đều là gạch môzic (đánh dấu), không cần hoài nghi, chỉ cần hiểu được một bí kỹ đặc biệt, hầu như đều có thể dễ dàng tránh được góc quay của thiết bị quay chụp. Huống hồ hình dạng những ác nhân này không cố định, nếu không phải người rất quen thuộc, lúc bình thường rất khó có thể nhận ra.
Tiếng quát của cha truyền tới, Solon lúc này mới dừng lại. Nhìn chằm chằm tên ác ma bị chà đạp này, sao nhìn lại cảm thấy quen thuộc vậy?
Ác Nhân Cáp hừ lạnh mấy tiếng, liếc mắt trừng mắt với hắn. Thấy Tang Thiên bước tiếp lên trước, hắn cũng vội vàng đuổi theo.
“Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, uy danh của Tang tiên sinh, Taylor Jia Ding ta vẫn luôn nghe nói, hôm nay Tang tiên sinh bớt chút thời gian trăm công nghìn việc tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của kẻ hèn mọn này, lão phu cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Taylor Jia Ding ngừng lại, nhìn thanh niên đồ đen chậm rãi đi tới đối diện, người đánh Thất diệu, thanh niên tàn sát Xích Viêm, người thanh niên đem trật tự câu lạc bộ nổ tung mở ra một lỗ hổng, thanh niên làm cho tất cả mọi người trong liên bang đều nghi hoặc đều suy đoán thân phận thần bí.
Tang Thiên gật gật đầu, chân vẫn không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước, cười nói: “Người nhìn có vẻ sức khỏe cũng không tệ, không gù lưng, chân cũng rất linh hoạt, mới đi hết nửa cuộc đời đã vội vã chuẩn bị thọ yến. Sao vậy? Nửa đầu sau không định sống nữa à?”
Lời vừa nói ra, Taylor Jia Ding, Ác Nhân Cáp, Solon đều sửng sốt.
Đâu đã từng gặp một thanh niên hỗn xược như vậy? Đây đâu chỉ là to gan lớn mật, đâu chỉ là không kiêng nể gì, quả thực là ngông cuồng.
Taylor Jia Ding là ai, Ác Nhân Cáp vẫn biết. Hắn mặc dù là ác nhân, nhưng vẫn không dám tùy tiên trêu chọc vào Taylor Jia Ding, nhưng lúc này nghe thấy tên ác ma kia lại dám trước mặt Taylor Jia Ding nói ra những lời như vậy, máu trong cơ thể Ác Nhân Cáp trào lên. Lần này không chỉ là máu bốc lên, mà là một loại hưng phấn khó hiểu.
Ta mặc dù là ác nhân, cũng không dám trước mặt Taylor Jia Ding nói ra những lời ngông cuồng như vậy, tên ác ma này quả thật đã quá hỗn xược rồi.
“Hỗn xược”, mấy huynh đệ Solon lúc này phẫn nộ định xông lên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Taylor Jia Ding quét qua.
“Cha, hắn! hắn quả thật quá bừa bãi ! Sao người có thể?”
“Hãy làm tốt việc của con đi” Taylor Jia Ding nhìn người thanh niên vẫn bước đi phía trước, trong lòng không khỏi thầm nghĩ “Người này trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, nhưng sự hỗn xược lại như lời đồn đại, hắn rốt cuộc có thân phận thế nào, có thế lực thế nào mới khiến hắn hỗn xược như vậy?”
Bởi vì không biết, không hiểu, cho nên mới có lời mời thịnh tình của Taylor Jia Ding lần này.
Bởi vì biết sự kinh khủng thần bí, đáng sợ là không biết cho nên Taylor Jia Ding mới có thể nghĩ cách tiếp cận người thần bí này, cho dù không làm bạn, cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù.
Đó chính là mục đích thật sự của Taylor Jia Ding.
Người thanh niên mặc chiếc ào dài đen rất bình thường và một lão già yếu ớt mặc áo dài dơ bẩn xuất hiện ở cửa đại sảnh, hầu hết mọi người trong đại sảnh đều ngây người, còn hơn cả lúc nãy khi trưởng lão Phỉ Lâm tới. Lúc trưởng lão Phỉ Lâm tới, mọi người đều kinh ngac, không thể tin được, còn có chút cảm giác kinh ngạc thích thú, còn bây giờ, mọi người lại đều cau mày, bộ mặt như nhìn thấy quỷ.
Thanh niên mặc đồ đen kia, gương mặt bình thản, đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh, híp mắt nhìn xung quanh.
Lão già dơ bẩn còng lưng, hai tay đút trong tay áo, đầu lổm chổm, một thần sắc uể oải mà lại cẩn thận. Đôi mắt tam giác chớp nhìn quanh trong đại sảnh, lúc nhìn khắp lượt, trong lòng phù phù phù phù nhảy với tốc độ vô cùng nhanh. Lo lắng, kích động, sợ hãi…rất nhiều, rất nhiều, lần đầu tiên, Ác Nhân Cáp dám thề, đây hoàn toàn là lần đầu tiên mình quang minh chính đại xuất hiện trong buổi tiệc có nhiều cao thủ như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt sát khí tràn ngập mạnh mẽ rơi trên người mình, Ác Nhân Cáp dựa vào cảm giác phản xạ lại, mắt nhìn quanh, lập tức cảm thấy xương sống sau lưng một trân tê dại lạnh buốt, những người này có người biết có người không biết, có bá tước Alpha, Lam Mị của Thánh Đường, có nhân vật hàng trưởng lão của mười câu lạc bộ lớn trong liên bang, còn có một cô gái tóc xoăn màu vàng đậm ngồi phía trước , bất kỳ người nào trong đó đều đủ có cả, thấy Alpha quát lên, Ác Nhân Cáp không khỏi chuyển về phía sau Tang Thiên.
Ở đó, có người nhận ra Tang Thiên, cũng có người nhận ra Ác Nhân Cáp, người nào không nhận ra cũng đều đoán ra được.
Nhưng bọn họ cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, người trảm Thất diệu này, tàn sát Xích Viêm- Tang Thiên sao lại cùng Ác Nhân Cáp tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.