Quyển 1 - Chương 144: Gió bão phía trước
Cửu Hanh
28/03/2013
Ở Liên Bang, số lượng các câu lạc bộ quả thật là đếm không nổi, mỗi ngày đều có câu truyền miệng “xuyên hán cập sáng kiến”, đương nhiên, câu lạc bộ trong lúc đó cũng sẽ ngẫu nhiên phát sinh mâu thuẫn, tại các câu lạc bộ lâu năm thường xuyên có thể nhìn thấy sự tình này. Tin tức Tang Thiên đánh giết phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Diễm, đều bị Lam Mị bá tước của Thánh đường cùng với bộ trưởng An toàn bộ thứ hai là Bạch Hoành Lâm cố ý phong tỏa, mặc dù không có truyền ra bốn phía, nhưng vẫn có một vài người thông qua các con đường khác nhau để tìm hiểu chuyện đã trải qua này.
Câu lạc bộ Xích Diễm dù sao cũng là một trong thập đại của Liên Bang, mặc dù trong thập đại có lịch sử hình thành ngắn nhất, chỉ mới có năm mươi năm, nhưng cũng không phải người thường có thể động chạm được, thập đại câu lạc bộ Liên Bang có Câu lạc bộ nào mà không có bối cảnh cường đại? Sau lưng đều có nhiều chư cường có thế lực, câu lạc bộ Xích Diễm có thể nhanh chóng quật khởi, cũng đủ để chứng minh thế lực sau lưng không nhỏ, mà bây giờ lại có người đem phân bộ Vị Ương của Xích Diễm động vào. Càng quan trọng là tọa trấn của phân bộ Vị Ương là Thiên Sát đại công, càng khó tin chính là động chạm tới phân bộ Vị Ương của Câu lạc bộ Xích Diễm dĩ nhiên lại là cái gã huấn luyện viên cứng đầu của Học viện quân sự Phương Đông .
Tựa hồ thập đại câu lạc bộ của Liên Bang trong lúc đó cũng đã thật sự im lặng quá lâu, sau khi biết được chuyện này, bọn họ cơ hồ trước tiên bắt đều đầu thu thập tư liệu về huấn luyện viên trẻ tuổi của Học viện quân sự Phương Đông. Chuyện đã qua một ngày, câu lạc bộ Xích Diễm tựa hồ cũng không có ra tay xử lý chuyện này, ít nhất ở mặt ngoài vẫn không có động thủ, chẳng qua sau khi việc này xảy ra, có hơn mười cỗ xe Huyền phù xa xa hoa chạy nhanh tới phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Diễm.
Ban đêm.
Bên trong sảnh đường của phân bộ Vị Ương, câu lạc bộ Xích Diễm.
Bên trong sảnh đường tụ tập hơn mười người, sắc mặt bọn họ đều nghiêm nghị, không một câu nói cười. Ở giữa sảnh trên một bộ ghế salon xếp thành vòng tròn có một người đang ngồi, thoạt nhìn ước chừng là một trung niên hơn ba mươi tuổi. Người này trang phục thanh nhàn, nằm ngửa ở trên ghế sa ***, diện mạo chưa nói tới anh tuấn, nhưng khuôn mặt lại có vẻ dị thường trắng bạch, trắng tới mức thậm chí giống như bị bệnh, làm cho người ta thấy có một loại cảm giác thư sinh, từ từ nhắm hai mắt, hai đầu lông mày lộ vẻ nhàn nhạt nghi hoặc.
Ở đối diện là một người mặc một cái quần áo không chỉnh tề. Thần sắc tiều tụy, lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Tựa hồ có chút câu nệ, vụng trộm liếc nhìn trung niên mặt trắng nằm ngửa ở trên ghế salong kia, khóe miệng cơ thể nhịn không được run rẩy hai cái, miệng giật giật, muốn nói lại thôi, hắn trương ra cái bộ mặt bị hãm hại, trên mặt có chút trắng bệch. Không phải Thiên Sát đại công thì là ai.
Hồi lâu.
Bên trong sảnh yên lặng hồi lâu mới truyền đến thanh âm, là thanh âm của vị trung niên mặt trắng đang nằm ngửa ở trên ghế salong kia.
"Thiên Sát đại công”
Thiên Sát đại công thân hình khẽ run lên, vội vàng đứng lên xác nhận, ngay cả đầu cũng không dám ngửng lên, quả thật. Nếu như nói thân phận địa vị ở câu lạc bộ Xích Diễm, hắn còn lâu mới bằng vị bạch diện trung niên ở trước mặt này, huống chi lấy tình cảnh của hắn bây giờ lại càng không dám có bất kỳ chậm trễ nào.
Cơ hồ chỉ cần người quen thuộc với câu lạc bộ Xích Diễm cũng biết, câu lạc bộ Xích Diễm, dưới vương tọa Lâm Đồ Quang thì có ba Xích, ba Viêm và sáu vị cao thủ quản lý toàn bộ câu lạc bộ Xích Diễm, mà vị bạch diện trung niên đang ngồi ở đối diện này đúng là một trong ba Viêm, Bạch Viêm.
“Cải tạo Simon, tiêu phí của Vương tọa tổng cộng là 4 năm thời gian, mà bây giờ lại đã thành một người tàn phế."
Nói xong, vốn đang nhắm mắt nằm ngửa ở trên ghế sa long Bạch Viêm đột nhiên mở mắt ra, quỷ dị chính là ánh mắt của hắn giống như vô thần, đôi con ngươi trong mắt thậm chí cũng chưa từng di động.
"Mà ngươi. Trước kia chỉ là một tên tội phạm không còn chỗ ẩn thân phải trà trộn ở “địa hạ trật tự” (trật tự ngầm) mà thôi, Xích Diễm chúng ta vì tẩy sạch lý lịch của ngươi, không biết đã phải tiêu hao bao nhiêu nhân lực cùng tài lực, cho ngươi hiệp trợ Simon cướp đoạt vị trí Thất diệu. Mà ngươi lại… ha ha"
Bạch Viêm nói xong, lắc đầu, rồi sau đó phất phất tay, tiếp tục nhắm mắt lại, nằm ngửa ở trên ghế sa long.
Nhìn thấy Bạch Viêm phất tay, Thiên Sát đại công sửng sốt, lập tức trong lòng kinh hoảng lên, còn chưa kịp kêu to, chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ, Ngay sau đó cái gì cũng không biết. Mềm nhũn trên mặt đất. Đã chết đi rồi.
Hồi lâu, Bạch Viêm thở ra một hơi, một tay bóp bóp trán, chậm rãi vừa nói, "Tang Thiên, một gã huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông, có khác là chưa từng công khai ra bên ngoài thân phận phó hiệu trưởng, võ huân Long gia, Saint Roland Charles, Tổ Ủy hội, những tài liệu này tựa hồ cũng chỉ là nửa năm trong nửa năm nay, người này là từ tảng đá trong khe núi chui ra sao? .
Đứng bên cạnh Bạch Viên là một vị nữ tử, đáp lại, "Chúng ta từ các con đường thu thập tin tức tới nay chỉ có từng này, người này tư liệu nửa năm trước hoàn toàn trống rỗng” dừng một chút, nữ tử này lại hỏi, "Bạch đại nhân, kế tiếp chúng ta làm như thế nào? Muốn ra tay hay không?"
"Ra tay?" Bạch Viêm lắc đầu, "Có rất nhiều sự tình các ngươi không hiểu, sự kiện từ năm mươi năm trước qua đi, thập đại câu lạc bộ của Liên Bang yên lặng quá lâu, không phải là muốn yên lặng, mà là không thể không yên lặng, 6 Bộ thần bí cùng Thánh đường vẫn đều đang nhìn chằm chằm, giống ngư sói đói đợi cho đến khi thập đại câu lạc bộ Liên Bang không nhẫn nhịn nổi.
"Mà Xích Diễm chúng ta thời gian thành lập là ngắn nhất, năm mươi năm trước nhòm ngó ngôi vị đứng đầu thập đại Liên Bang. Đã chọc vào không ít địch nhân, bọn họ vẫn đều muốn đem Xích Diễm chúng ta đá ra khỏi Thập đại, nếu như hiện tại không nhẫn nhịn mà động thủ như đã nói, thì không chỉ mang tới việc các câu lạc bộ khác sẽ công kích, mà thậm chí còn sẽ đưa tới bọn sói đói lục bộ thần bí cùng với thánh đường”
Nữ tử khẽ nhíu mày, hỏi "Lục bộ thần bí cùng Thánh đường vì sao phải làm như vậy?"
"Vì sao? Ha ha, thập đại câu lạc bộ của Liên Bang thế lực quá lớn, lớn tới mức siêu việt, cao tầng Liên Bang có khả năng thừa nhận điểm quan trọng này. Về phần Thánh đường giống như loài sói đã sớm không thể dễ dàng tha thứ cho thế lực của câu lạc bộ bao trùm khắp nơi. Bọn họ chính là đều muốn đem thập đại Liên Bang làm cho tan rã, chỉ là không có lý do thích hợp để ra tay mà thôi."
"Chẳng lẽ chuyện lần này ở phân bộ Vị Ương cứ như vậy quên đi? Câu lạc bộ Xích Diễm chúng ta về sau còn mặt mũi nào, "
"Bỏ qua? Nếu ta đã đến đây, chuyện này tự nhiên sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không. Huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông, ha ha, chờ xem, ta sẽ đích thân chỉ đạo một hồi trò hay."
Học viện quân sự Phương Đông, trên hành lang trung tâm huấn luyện của chi đội Thiên Kiêu Mộng.
Tô Hàm đi nhanh tới trước cửa phòng huấn luyện viên, vài lần giơ tay chuẩn bị gõ cửa lại đều không có gõ xuống.
Sáng sớm hôm nay nghe được sự việc xảy ra ở phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Diễm, dĩ nhiên là do cái tên Tang Thiên làm, nàng bị dọa tới mức thiếu chút nữa ngất đi, người kia lá gan cũng quá lớn đi? Lại trực tiếp tới cửa nhà người ta mà đánh người, đây chính là một trong thập đại câu lạc bộ của Liên Bang mà!
Người này nhất định là điên rồi! Nhất định là vậy!
Tốt nghiệp Thánh đường, ở bộ đội của một trong lục bộ thần bí suốt ba năm, mà bản thân nàng cũng là thành viên trung tâm của câu lạc bộ Yêu Nguyệt, nàng đối với thập đại câu lạc bộ của Liên Bang cũng có nhiều điểm hiểu biết, đừng nhìn thập đại câu lạc bộ Liên Bang mặt ngoài gió êm sóng lặng, kì thực là đầm rồng hang hổ, vực sâu ác ma. Một khi rơi vào, thì một tên tiểu tâm nho nhỏ rất có thể ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Mà người này lại ngang nhiên đem cà một phân bộ của người ta mà đánh, thế này…
Người này ngại chính mình mạng dài quá sao?
Nửa năm qua, Tô Hàm vẫn đều không thể hiểu được thân phận của Tang Thiên, cũng là gần đây mới biết hiểu, người này giống như cùng với bộ trưởng An toàn bộ thứ hai và Mộ lão quan hệ không tệ, nhưng… nhưng mặc dù như vậy, bước vào những câu lạc bộ này *** cũng chỉ có phần chết, nàng rõ ràng biết, sau lưng thập đại câu lạc bộ Liên Bang đều là những người mà thân phận so với Bạch Hoành Lâm, Mộ lão đều không thể kém.
"Thật sự là cái tên không biết sống chết!"
Tô Hàm cố lấy dũng khí đang tính gõ cửa, thì một đạo thanh âm đột nhiên truyền đến, làm cho nàng giật mình hoảng sợ.
“Cô tìm ta?”
Tô Hàm kinh hô một tiếng, lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn Tang Thiên, hỏi, "Ngươi không phải mới vừa ở văn phòng sao?"
"À, đi một chuyến WC Tang Thiên mở cửa đi vào phòng làm việc của mình, thực nhàn nhã ngồi ở trên ghế, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lá, sương khói thuận thế phiêu tán, thản nhiên liếc mắt, nhìn Tô Hàm, "Chuyện gì làm cho cô như vậy, một vị đại hiệu trưởng lại tự mình đến đây!"
Tô Hàm ngồi ở đối diện, trực tiếp hỏi, "Ngươi ngày hôm qua đi đâu?"
"Đi làm chút chuyện."
Nhìn thấy cái vẻ thái độ không sao cả của Tang Thiên, Tô Hàm quả thật muốn đứng lên giận dữ mắng mỏ hai câu, chẳng qua cuối cùng vẫn không có. Chỉ nhìn chằm chằm Tang Thiên, lãnh đạm nói, "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ngươi đi gây sự với câu lạc bộ Xích Diễm, sẽ rước lấy họa sát thân, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”
"Nguyên lai là đang lo lắng ta sao?”
Tang Thiên cười dài nhìn, biểu tình thật sự có chút tiểu dâm đãng.
"Ngươi lại còn còn cười?" Tô Hàm có đôi khi thực hoài nghi người kia rốt cuộc có biết hay không biết cái gì là nguy hiểm. Lá gan cũng quá lớn, nhìn thấy cái bộ dạng cười dài của Tang Thiên, nàng liền tức giận một trận, quát, "Ngươi đã đại họa lâm đầu đầu rồi”
"Được rồi, Tô tiểu thư, đa tạ sự quan tâm của cô” Tang Thiên lại thay đổi nhất tư thế nằm ngửa "Chuyện này ta sẽ xử lý, vì cảm tạ cô, buổi tối ta mời cô ăn cơm?"
"Ngươi còn có tâm tư ăn cơm? Thật sự là tức chết ta." Tô Hàm vụt một chút đứng lên, thần sắc có chút quan tâm, nhẹ giọng nói, "Ta đã nói hết rồi, ngươi hãy tìm Mộ lão cùng Bạch Hoành Lâm nói chuyện đi. Nghe xem ý kiến của bọn họ. Câu lạc bộ Xích Diễm cũng không phải một câu lạc bộ đơn giản đâu, mà là…"
Tô Hàm đang nói, đột nhiên bị thanh âm của Tang Thiên chen ngang, "Mà là một nhà có cường đại bối cảnh cùng ngầm trật tự hỗn hợp với nhau."
"Ngươi dĩ nhiên biết? Tô Hàm kinh ngạc nhìn, "Vậy ngươi tại sao còn muốn đi câu lạc bộ Xích Diễm gây sự?"
Tang Thiên đứng lên, nhàn nhạt cười cười, cũng không thấy hắn nhấc chân. Ngay sau đó lại quỷ dị hiện ra đối diện với Tô Hàm, Tô Hàm kêu lên sợ hãi. Theo bản năng né tránh, nhưng vẫn như trước bị Tang Thiên ôm lấy eo thon nhỏ.
"Câu lạc bộ Xích Diễm nợ ta một điều" Tang Thiên khóe môi nhếch lên cười nhỏ, ôm eo thon nhỏ của Tô Hàm, "Cho nên ta muốn đòi lại”
Tô Hàm giãy giụa hai cái. Thân thể mềm mại xoay người, cảm giác được chính mình càng giãy dụa, Tang Thiên ôm càng chặt, sau nàng đành mặc kệ, nâng gương mặt nổi giận lên, cái miệng nhỏ nhắn cám dỗ màu hồng hơi hơi đóng mở, "Bọn họ nợ ngươi cái gì?"
"Nợ ta một người… một lão bằng hữu”
Bị Tang Thiên ấn vào vách tường. Tô Hàm hai má ửng hồng, nhìn nụ cười quỷ dị của Tang Thiên đang ngập tràn tà khí phảng phất như không nhìn vạn vật, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy được Tang Thiên hình như rất xa lạ, thật giống như chưa bao giờ quen biết qua, trước kia Tang Thiên giống như một người vô hại đối hết thảy đều tương đối đạm mạc, mà giờ khắc này lại là tà khí lẫm liệt, phảng phất như có thể không nhìn đến hết thảy các quy tắc của thế gian.
Trong nháy mắt, Tô Hàm trong đầu hiện ra nhiều đoạn ngắn ký ức, từ lúc cùng Tang Thiên bắt đầu quen biết nhau
Tang Thiên.
Người nào mới là chân chính ngươi?
Câu lạc bộ Xích Diễm dù sao cũng là một trong thập đại của Liên Bang, mặc dù trong thập đại có lịch sử hình thành ngắn nhất, chỉ mới có năm mươi năm, nhưng cũng không phải người thường có thể động chạm được, thập đại câu lạc bộ Liên Bang có Câu lạc bộ nào mà không có bối cảnh cường đại? Sau lưng đều có nhiều chư cường có thế lực, câu lạc bộ Xích Diễm có thể nhanh chóng quật khởi, cũng đủ để chứng minh thế lực sau lưng không nhỏ, mà bây giờ lại có người đem phân bộ Vị Ương của Xích Diễm động vào. Càng quan trọng là tọa trấn của phân bộ Vị Ương là Thiên Sát đại công, càng khó tin chính là động chạm tới phân bộ Vị Ương của Câu lạc bộ Xích Diễm dĩ nhiên lại là cái gã huấn luyện viên cứng đầu của Học viện quân sự Phương Đông .
Tựa hồ thập đại câu lạc bộ của Liên Bang trong lúc đó cũng đã thật sự im lặng quá lâu, sau khi biết được chuyện này, bọn họ cơ hồ trước tiên bắt đều đầu thu thập tư liệu về huấn luyện viên trẻ tuổi của Học viện quân sự Phương Đông. Chuyện đã qua một ngày, câu lạc bộ Xích Diễm tựa hồ cũng không có ra tay xử lý chuyện này, ít nhất ở mặt ngoài vẫn không có động thủ, chẳng qua sau khi việc này xảy ra, có hơn mười cỗ xe Huyền phù xa xa hoa chạy nhanh tới phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Diễm.
Ban đêm.
Bên trong sảnh đường của phân bộ Vị Ương, câu lạc bộ Xích Diễm.
Bên trong sảnh đường tụ tập hơn mười người, sắc mặt bọn họ đều nghiêm nghị, không một câu nói cười. Ở giữa sảnh trên một bộ ghế salon xếp thành vòng tròn có một người đang ngồi, thoạt nhìn ước chừng là một trung niên hơn ba mươi tuổi. Người này trang phục thanh nhàn, nằm ngửa ở trên ghế sa ***, diện mạo chưa nói tới anh tuấn, nhưng khuôn mặt lại có vẻ dị thường trắng bạch, trắng tới mức thậm chí giống như bị bệnh, làm cho người ta thấy có một loại cảm giác thư sinh, từ từ nhắm hai mắt, hai đầu lông mày lộ vẻ nhàn nhạt nghi hoặc.
Ở đối diện là một người mặc một cái quần áo không chỉnh tề. Thần sắc tiều tụy, lẳng lặng ngồi ở trên ghế. Tựa hồ có chút câu nệ, vụng trộm liếc nhìn trung niên mặt trắng nằm ngửa ở trên ghế salong kia, khóe miệng cơ thể nhịn không được run rẩy hai cái, miệng giật giật, muốn nói lại thôi, hắn trương ra cái bộ mặt bị hãm hại, trên mặt có chút trắng bệch. Không phải Thiên Sát đại công thì là ai.
Hồi lâu.
Bên trong sảnh yên lặng hồi lâu mới truyền đến thanh âm, là thanh âm của vị trung niên mặt trắng đang nằm ngửa ở trên ghế salong kia.
"Thiên Sát đại công”
Thiên Sát đại công thân hình khẽ run lên, vội vàng đứng lên xác nhận, ngay cả đầu cũng không dám ngửng lên, quả thật. Nếu như nói thân phận địa vị ở câu lạc bộ Xích Diễm, hắn còn lâu mới bằng vị bạch diện trung niên ở trước mặt này, huống chi lấy tình cảnh của hắn bây giờ lại càng không dám có bất kỳ chậm trễ nào.
Cơ hồ chỉ cần người quen thuộc với câu lạc bộ Xích Diễm cũng biết, câu lạc bộ Xích Diễm, dưới vương tọa Lâm Đồ Quang thì có ba Xích, ba Viêm và sáu vị cao thủ quản lý toàn bộ câu lạc bộ Xích Diễm, mà vị bạch diện trung niên đang ngồi ở đối diện này đúng là một trong ba Viêm, Bạch Viêm.
“Cải tạo Simon, tiêu phí của Vương tọa tổng cộng là 4 năm thời gian, mà bây giờ lại đã thành một người tàn phế."
Nói xong, vốn đang nhắm mắt nằm ngửa ở trên ghế sa long Bạch Viêm đột nhiên mở mắt ra, quỷ dị chính là ánh mắt của hắn giống như vô thần, đôi con ngươi trong mắt thậm chí cũng chưa từng di động.
"Mà ngươi. Trước kia chỉ là một tên tội phạm không còn chỗ ẩn thân phải trà trộn ở “địa hạ trật tự” (trật tự ngầm) mà thôi, Xích Diễm chúng ta vì tẩy sạch lý lịch của ngươi, không biết đã phải tiêu hao bao nhiêu nhân lực cùng tài lực, cho ngươi hiệp trợ Simon cướp đoạt vị trí Thất diệu. Mà ngươi lại… ha ha"
Bạch Viêm nói xong, lắc đầu, rồi sau đó phất phất tay, tiếp tục nhắm mắt lại, nằm ngửa ở trên ghế sa long.
Nhìn thấy Bạch Viêm phất tay, Thiên Sát đại công sửng sốt, lập tức trong lòng kinh hoảng lên, còn chưa kịp kêu to, chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ, Ngay sau đó cái gì cũng không biết. Mềm nhũn trên mặt đất. Đã chết đi rồi.
Hồi lâu, Bạch Viêm thở ra một hơi, một tay bóp bóp trán, chậm rãi vừa nói, "Tang Thiên, một gã huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông, có khác là chưa từng công khai ra bên ngoài thân phận phó hiệu trưởng, võ huân Long gia, Saint Roland Charles, Tổ Ủy hội, những tài liệu này tựa hồ cũng chỉ là nửa năm trong nửa năm nay, người này là từ tảng đá trong khe núi chui ra sao? .
Đứng bên cạnh Bạch Viên là một vị nữ tử, đáp lại, "Chúng ta từ các con đường thu thập tin tức tới nay chỉ có từng này, người này tư liệu nửa năm trước hoàn toàn trống rỗng” dừng một chút, nữ tử này lại hỏi, "Bạch đại nhân, kế tiếp chúng ta làm như thế nào? Muốn ra tay hay không?"
"Ra tay?" Bạch Viêm lắc đầu, "Có rất nhiều sự tình các ngươi không hiểu, sự kiện từ năm mươi năm trước qua đi, thập đại câu lạc bộ của Liên Bang yên lặng quá lâu, không phải là muốn yên lặng, mà là không thể không yên lặng, 6 Bộ thần bí cùng Thánh đường vẫn đều đang nhìn chằm chằm, giống ngư sói đói đợi cho đến khi thập đại câu lạc bộ Liên Bang không nhẫn nhịn nổi.
"Mà Xích Diễm chúng ta thời gian thành lập là ngắn nhất, năm mươi năm trước nhòm ngó ngôi vị đứng đầu thập đại Liên Bang. Đã chọc vào không ít địch nhân, bọn họ vẫn đều muốn đem Xích Diễm chúng ta đá ra khỏi Thập đại, nếu như hiện tại không nhẫn nhịn mà động thủ như đã nói, thì không chỉ mang tới việc các câu lạc bộ khác sẽ công kích, mà thậm chí còn sẽ đưa tới bọn sói đói lục bộ thần bí cùng với thánh đường”
Nữ tử khẽ nhíu mày, hỏi "Lục bộ thần bí cùng Thánh đường vì sao phải làm như vậy?"
"Vì sao? Ha ha, thập đại câu lạc bộ của Liên Bang thế lực quá lớn, lớn tới mức siêu việt, cao tầng Liên Bang có khả năng thừa nhận điểm quan trọng này. Về phần Thánh đường giống như loài sói đã sớm không thể dễ dàng tha thứ cho thế lực của câu lạc bộ bao trùm khắp nơi. Bọn họ chính là đều muốn đem thập đại Liên Bang làm cho tan rã, chỉ là không có lý do thích hợp để ra tay mà thôi."
"Chẳng lẽ chuyện lần này ở phân bộ Vị Ương cứ như vậy quên đi? Câu lạc bộ Xích Diễm chúng ta về sau còn mặt mũi nào, "
"Bỏ qua? Nếu ta đã đến đây, chuyện này tự nhiên sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không. Huấn luyện viên của Học viện quân sự Phương Đông, ha ha, chờ xem, ta sẽ đích thân chỉ đạo một hồi trò hay."
Học viện quân sự Phương Đông, trên hành lang trung tâm huấn luyện của chi đội Thiên Kiêu Mộng.
Tô Hàm đi nhanh tới trước cửa phòng huấn luyện viên, vài lần giơ tay chuẩn bị gõ cửa lại đều không có gõ xuống.
Sáng sớm hôm nay nghe được sự việc xảy ra ở phân bộ Vị Ương của câu lạc bộ Xích Diễm, dĩ nhiên là do cái tên Tang Thiên làm, nàng bị dọa tới mức thiếu chút nữa ngất đi, người kia lá gan cũng quá lớn đi? Lại trực tiếp tới cửa nhà người ta mà đánh người, đây chính là một trong thập đại câu lạc bộ của Liên Bang mà!
Người này nhất định là điên rồi! Nhất định là vậy!
Tốt nghiệp Thánh đường, ở bộ đội của một trong lục bộ thần bí suốt ba năm, mà bản thân nàng cũng là thành viên trung tâm của câu lạc bộ Yêu Nguyệt, nàng đối với thập đại câu lạc bộ của Liên Bang cũng có nhiều điểm hiểu biết, đừng nhìn thập đại câu lạc bộ Liên Bang mặt ngoài gió êm sóng lặng, kì thực là đầm rồng hang hổ, vực sâu ác ma. Một khi rơi vào, thì một tên tiểu tâm nho nhỏ rất có thể ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Mà người này lại ngang nhiên đem cà một phân bộ của người ta mà đánh, thế này…
Người này ngại chính mình mạng dài quá sao?
Nửa năm qua, Tô Hàm vẫn đều không thể hiểu được thân phận của Tang Thiên, cũng là gần đây mới biết hiểu, người này giống như cùng với bộ trưởng An toàn bộ thứ hai và Mộ lão quan hệ không tệ, nhưng… nhưng mặc dù như vậy, bước vào những câu lạc bộ này *** cũng chỉ có phần chết, nàng rõ ràng biết, sau lưng thập đại câu lạc bộ Liên Bang đều là những người mà thân phận so với Bạch Hoành Lâm, Mộ lão đều không thể kém.
"Thật sự là cái tên không biết sống chết!"
Tô Hàm cố lấy dũng khí đang tính gõ cửa, thì một đạo thanh âm đột nhiên truyền đến, làm cho nàng giật mình hoảng sợ.
“Cô tìm ta?”
Tô Hàm kinh hô một tiếng, lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn Tang Thiên, hỏi, "Ngươi không phải mới vừa ở văn phòng sao?"
"À, đi một chuyến WC Tang Thiên mở cửa đi vào phòng làm việc của mình, thực nhàn nhã ngồi ở trên ghế, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lá, sương khói thuận thế phiêu tán, thản nhiên liếc mắt, nhìn Tô Hàm, "Chuyện gì làm cho cô như vậy, một vị đại hiệu trưởng lại tự mình đến đây!"
Tô Hàm ngồi ở đối diện, trực tiếp hỏi, "Ngươi ngày hôm qua đi đâu?"
"Đi làm chút chuyện."
Nhìn thấy cái vẻ thái độ không sao cả của Tang Thiên, Tô Hàm quả thật muốn đứng lên giận dữ mắng mỏ hai câu, chẳng qua cuối cùng vẫn không có. Chỉ nhìn chằm chằm Tang Thiên, lãnh đạm nói, "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ngươi đi gây sự với câu lạc bộ Xích Diễm, sẽ rước lấy họa sát thân, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”
"Nguyên lai là đang lo lắng ta sao?”
Tang Thiên cười dài nhìn, biểu tình thật sự có chút tiểu dâm đãng.
"Ngươi lại còn còn cười?" Tô Hàm có đôi khi thực hoài nghi người kia rốt cuộc có biết hay không biết cái gì là nguy hiểm. Lá gan cũng quá lớn, nhìn thấy cái bộ dạng cười dài của Tang Thiên, nàng liền tức giận một trận, quát, "Ngươi đã đại họa lâm đầu đầu rồi”
"Được rồi, Tô tiểu thư, đa tạ sự quan tâm của cô” Tang Thiên lại thay đổi nhất tư thế nằm ngửa "Chuyện này ta sẽ xử lý, vì cảm tạ cô, buổi tối ta mời cô ăn cơm?"
"Ngươi còn có tâm tư ăn cơm? Thật sự là tức chết ta." Tô Hàm vụt một chút đứng lên, thần sắc có chút quan tâm, nhẹ giọng nói, "Ta đã nói hết rồi, ngươi hãy tìm Mộ lão cùng Bạch Hoành Lâm nói chuyện đi. Nghe xem ý kiến của bọn họ. Câu lạc bộ Xích Diễm cũng không phải một câu lạc bộ đơn giản đâu, mà là…"
Tô Hàm đang nói, đột nhiên bị thanh âm của Tang Thiên chen ngang, "Mà là một nhà có cường đại bối cảnh cùng ngầm trật tự hỗn hợp với nhau."
"Ngươi dĩ nhiên biết? Tô Hàm kinh ngạc nhìn, "Vậy ngươi tại sao còn muốn đi câu lạc bộ Xích Diễm gây sự?"
Tang Thiên đứng lên, nhàn nhạt cười cười, cũng không thấy hắn nhấc chân. Ngay sau đó lại quỷ dị hiện ra đối diện với Tô Hàm, Tô Hàm kêu lên sợ hãi. Theo bản năng né tránh, nhưng vẫn như trước bị Tang Thiên ôm lấy eo thon nhỏ.
"Câu lạc bộ Xích Diễm nợ ta một điều" Tang Thiên khóe môi nhếch lên cười nhỏ, ôm eo thon nhỏ của Tô Hàm, "Cho nên ta muốn đòi lại”
Tô Hàm giãy giụa hai cái. Thân thể mềm mại xoay người, cảm giác được chính mình càng giãy dụa, Tang Thiên ôm càng chặt, sau nàng đành mặc kệ, nâng gương mặt nổi giận lên, cái miệng nhỏ nhắn cám dỗ màu hồng hơi hơi đóng mở, "Bọn họ nợ ngươi cái gì?"
"Nợ ta một người… một lão bằng hữu”
Bị Tang Thiên ấn vào vách tường. Tô Hàm hai má ửng hồng, nhìn nụ cười quỷ dị của Tang Thiên đang ngập tràn tà khí phảng phất như không nhìn vạn vật, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy được Tang Thiên hình như rất xa lạ, thật giống như chưa bao giờ quen biết qua, trước kia Tang Thiên giống như một người vô hại đối hết thảy đều tương đối đạm mạc, mà giờ khắc này lại là tà khí lẫm liệt, phảng phất như có thể không nhìn đến hết thảy các quy tắc của thế gian.
Trong nháy mắt, Tô Hàm trong đầu hiện ra nhiều đoạn ngắn ký ức, từ lúc cùng Tang Thiên bắt đầu quen biết nhau
Tang Thiên.
Người nào mới là chân chính ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.