Thuẫn Kích

Quyển 1 - Chương 126: Hắn hết sức khinh cuồng

Cửu Hanh

28/03/2013

Khí thế thật lớn mà lại khiến người ta không thở nổi cuối cùng cũng biến mất, mọi người trong đại sảnh, tự do hít thở, nhưng lại vẫn không dám lớn tiếng thở dốc ra, chỉ sợ kinh động tới ma thần có thực lực khủng khiếp kia, mặt khác vị trưởng lão giữ ghế trung lập nhìn thấy thanh niên kia xoay người bước vào đại sảnh, trong lòng không khỏi lâm vào sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Bạch Hoành Lâm rất rõ sự kinh khủng của Tang Thiên, kinh khủng hơn ngày hôm nay hắn cũng đã nhìn thấy, thấy Tang Thiên bước tới, hắn lập tức lên trước nghênh đón.

“Người của Vân Trung Khiếu bên ngoài có cần xử lý hay không?”

“Đã chết cả rồi!”

Chết rồi? Cốt cán Vân Trung Khiếu lần này mang theo tới chừng nghìn người, đều chết như vậy? Mọi người chỉ cảm thấy đầu tê dại, sự sợ hãi đối với thanh niên trước mắt, bọn họ đã không thể tưởng tượng, ngay cả Bạch Hoành Lâm cũng có chút sửng sốt, thầm nghĩ, hắn cùng đến với Tang Thiên, lúc tới, Tang Thiên nói là đi giải quyết một số việc, giải quyết việc gì, lúc đó Bạch Hoành Lâm không biết, bây giờ nghĩ lại thời gian Tang Thiên biến mất chắc là đi giết người rồi.

“Nhưng có người biết chuyện này!”

Tang Thiên bước tới trung tâm đại sảnh, quả đấm di động trong khoảng không, một ngọn lửa vô cùng kỳ dị lơ lửng trong lòng bàn tay, ngọn lửa như lôi điện lại giống như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.

Thấy ngọn lửa ấy, sắc mặt hai vị trưởng lão trung lập và các đại chấp sự đều thay đổi.

Hỏa hoằng thiên

Phạt lửa ở đầu ngón tay đại diện cho thân phận trưởng lão, mà lửa trong lòng bàn tay lại đại diện cho thân phận Phạt chủ Thiên Phạt, không ai dám nêu ra nghi ngờ, bởi vì bọn họ đều biết ngọn lửa trong lòng bàn tay kia phải là đích thân Phạt chủ đời trước truyền lại cho Phạt chủ kế tiếp, lẽ nào nói khi Tuyết Yêu Phạt chủ rời đi đã truyền lại cho hắn? Chắc không phải.

Tuyết Yêu Phạt chủ rời khỏi đã mấy chục năm rồi, còn thanh niên này xem ra nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể?

Chẳng nhẽ …chẳng nhẽ Tuyết Yêu Phạt chủ vẫn còn trên nhân thế?

Không biết, không ai trong đại sảnh dám hỏi.

Tang Thiên đi tới phía trước vách tường, nhìn ký hiệu kỳ dị nhấp nháy trên vách tường.

Hai vị trưởng lão trung lập đều biết biết chiếc nhẫn Thiên Phạt trên ở ký hiệu trong vách tường, nếu muốn mở ra, phải tập hợp lực tôn chỉ của bốn vị trưởng lão mới mở được, nhưng hiện giờ Vân Trung Khiếu đã chết, nói như vậy, chiếc nhẫn Thiên Phạt chẳng phải là vĩnh viễn không thể mở ra sao.

Lúc mọi người đều hoài nghi vị Phạt chủ trẻ tuổi này muốn làm gì, Tang Thiên vung cánh tay, duỗi tay vạch một hành văn trên vách tường.

Làm cho hai vị trưởng lão kinh ngạc là, cánh tay của vị Phạt chủ trẻ tuổi lại phác họa trên hư không, sau đó…sau đó trực tiếp thâm nhập bước vào.

Trời! Sao lại thế này?

Ký hiệu trên vách tường rốt cuộc xây thành thế nào, hai vị trưởng lão cũng không rõ, nhưng bọn họ lại biết, cho dù có phá vỡ ký hiệu trên vách tường này thành cặn bã cũng không tìm được chiếc nhẫn Thiên Phạt, bọn họ không thể giải thích được sự tồn tại của ký hiệu trên tường.

Cánh tay Tang Thiên từ ký hiệu trên vách tường đi ra, trong tay là một ban chỉ Mai vũ màu trắng.

Không ai biết hắn muốn làm gì, cho dù là Bạch Hoành Lâm cũng không biết.

Tang Thiên ôm lấy Hỉ Lương đã hôn mê, quay người rời đi, “Bạch Hoành Lâm, Thiên Phạt sau này giao cho ngươi quản lý, ngươi chính là Phạt chủ Thiên Phạt.”

Bạch Hoành Lâm đột nhiên kinh sợ, đang muốn nói, giọng Tang Thiên lại truyền tới.

“Các vị, tự thu xếp, nếu còn để ta phát hiện trong Thiên Phạt có người Lam huyết, tuyệt đối không phải đơn giản là giết người”.

Dứt lời, Tang Thiên rời đi.



Đêm khuya, trong khu biệt thự nào đó, trong phòng ngủ.

Hỉ Lương im lặng nhắm hai mắt nằm trên giường, giống như ngủ thiếp đi, lại giống như hôn mê. Bạch Hoành Lâm đứng bên cạnh mấy lần muốn mở lời hỏi, nhưng đều định nói lại thôi, trong lòng thầm than, hay là chờ xem. hắn nếu như muốn nói, chắc chắn sẽ cho ta biết. Tang Thiên tháo chiếc nhẫn trắng sáng như ngọc của Thiên Phạt đeo lên ngón tay lạnh đến trắng bạch của Hỉ Lương, lắc lắc đầu, thầm mắng một tiếng***!

Bạch Hoành Lâm sửng sốt, không biết lão nhân gia hắn sao lại đột nhiên nói lời thô tục.

Tang Thiên vừa lắc đầu vừa thở dài, quay người ngồi lên ghế sofa, bộ dạng giống như có chút uể oải, một tay giữ chặt trán, nhẹ nhàng nói: “Hỉ Lương có thể hôn mê một trận, có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm, có thể là rất lâu, ta không thể xác định.”

Về sự thay đổi gần đây của Hỉ Lương, Bạch Hoành Lâm vẫn luôn hoài nghi, khi hắn lên tiếng hỏi, Tang Thiên lại lắc lắc đầu trả lời, “Quá phức tạp, ta hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn làm cho rõ, ngươi cứ coi như nàng trở thành người thực vật rồi.”

“Hay là ngài làm Phạt chủ đi, ta…ta thật sự không có tư cách đảm nhiệm?”

Tang Thiên nằm ngửa trên ghế sofa ngẩng lên, quan sát Bạch Hoành Lâm, cười một tiếng, “Cũng đều trăm tuổi rồi, vẫn còn ngập ngừng e dè, ngươi không bỏ cái tật xấu hổ, Lão Tử nhìn còn ghê tởm.

Bạch Hoành Lâm đỏ mặt, cúi thấp đầu, không dám phản bác.

“Thiên Phạt sau này thế nào, ta hoàn toàn không quan tâm, ngươi tự mình lo liệu đi.”

Tang Thiên cũng không dừng lại lâu, trực tiếp rời khỏi.

Thiên Phạt năm đó là vì trói buộc Tuyết Yêu mà thành lập, bây giờ Tuyết Yêu đã biến mất, Tang Thiên cũng không muốn quan tâm, điều duy nhất làm hắn có chút lo lắng chính là Hỉ Lương, hắn mặc dù hiểu được “tình thương giá tiếp”, nhưng không biết hiệu quả thế nào, từ trước tới nay cũng chưa từng thấy, còn về Hỉ Lương tỉnh lại rốt cuộc sẽ biến thành thế nào, hắn không thể xác định.

Ban đêm

Sao lung linh, ánh trăng sáng tỏ.

Trời vào thu, đêm khuya gió mát, một tên tiểu tử vô hại, cạch một tiếng, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, chút tịch liêu trong lòng cùng với khói thuốc bị gió cuốn đi.

Hắn đã từng cố gắng làm một người khách qua đường, người khách qua đường không màng thế sự, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được cảm giác cô độc so với việc trời long đất lở còn kinh khủng hơn gấp mười vạn lần trong lòng mình, một người trầm lặng lâu rồi, sẽ trở lên cô độc, cô độc lâu rồi, sẽ điên cuồng, một khi điên cuồng, sẽ rơi vào tâm ma, mất đi chính mình.

Đối với điều này , Tang Thiên chỉ có muốn sao làm vậy

Nói thì dễ, làm mới khó, ít nhất, Tang Thiên sống hơn nghìn năm, cũng chưa thật sự nhận thức hết bốn chữ tùy tâm sở dục (muốn sao làm vậy) này, muốn sao làm vậy là cảm giác thế nào? hắn hỏi.

Nhà hắn ở khu vực nông nghiệp thành phố Vũ Dương, ban đêm đi lại trên đường mòn ở ruộng lúa mạch, Tang Thiên đột nhiên xoay người lại, khép hờ đôi mắt, như cười như không nhìn bóng người lén lén lút lút đối diện cách đó không xa.

Bóng người ấy nhìn thấy Tang Thiên xoay người lại giống như có chút sợ hãi, vội vàng quay lưng lại, lúc Tang Thiên tiếp tục bước về phía trước, bóng người lén lén lút lút kia lại tiếp tục đi theo

Nhà Tang Thiên thuộc loại hình biệt thự, hơn nữa còn là tòa biệt thự duy nhất ở khu mạch điền này, thật ra biệt thự này là nơi nghỉ ngơi của người canh giữ mạch điền, chỉ là được Tang Thiên mua lại.

Gió mát nhẹ nhàng vuốt ve, một tiếng thê lương giống như tiếng quỷ truyền vào trong tai, khiến cho Tiết Thiên Diệp không khỏi rùng mình, nàng tự nhận mình cũng coi như gan lớn, nhưng khi một người đi lại ở nơi thưa thớt người ở trong mạch điền rộng lớn này, vẫn có chút sợ hãi, ngẩng đầu lên, quan sát ngôi biệt thự có tạo hình kỳ lạ, nàng vừa tận mắt nhìn thấy Tang Thiên đi vào trong tòa biệt thự này.

“Tên tiểu tử này sao lại ở nơi thế này? Hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, không sợ quỷ tới gõ cửa sao?”

Về Tang Thiên, cô có quá nhiều quá nhiều hoài nghi, cô không biết sao mình lại muốn theo dõi tên tiểu tử này, càng không biết gặp mặt sẽ nói với Tang Thiên những gì, chỉ là trong lòng muốn liền theo tới, chúm môi lại, Tiết Thiên Diệp do dự nên gõ cửa hay không? Hay là quay về.

“Gặp hắn rồi cũng không biết nói gì, nhỡ hắn….ta lại đánh không lại hắn….



Tiết Thiên Diệp do dự, không biết nên làm thế nào.

Đột nhiên, một giọng nói kỳ dị yếu ớt truyền tới.

“Nhỡ gì? Mọi người đến yêu cũng đã làm rồi, còn có thể nhỡ gì nữa?”

“Hả?” Tiết Thiên Diệp theo bản năng, quay người lại nhìn thấy khuôn mặt không ngừng quẩn quanh trong đầu nàng, “Ngươi…ngươi… ngươi…”

“Ngươi… ngươi… ngươi…” không ngừng, nghĩ tới Tang Thiên vừa rồi nói cái gì, mọi người đến yêu cũng đã làm rồi, khuôn mặt xinh xắn của Tiết Thiên Diệp lập tức đỏ bừng lên, thẹn quá thành giận, nhưng cũng chỉ là thẹn thùng, muốn phẫn nộ, lại hoàn toàn không phẫn nộ được

“Ngươi cái gì mà ngươi….”

Tang Thiên lúc này nghiêng người, tựa vào tường chống cằm, dáng vẻ vô cùng mê hoặc, nhìn thật giống sắc lang trong truyền thuyết, Ánh mắt kia xen lẫn thuộc tính xâm lược nặng nề nhìn khắp người Tiết Thiên Diệp quét tới quét lui

“Sao? Lần này lại mang băng phách tới chứ?”

Không nhắc tới băng phách còn được, đã nhắc tới rồi, khuôn mặt Tiết Thiên Diệp càng ửng đỏ, nàng vốn không phải là một cô gái dễ dàng ngượng ngùng, thế nhưng người đùa giỡn nàng chính là Tang Thiên, một tên tiểu tử sức mạnh dị thường lại còn vô cùng cổ quái khiến mọi người hoàn toàn đoán không ra được.

“Nếu đã đến rồi thì vào trong ngồi đi.”

Tang Thiên mở cửa, đi thẳng vào trong, Tiết Thiên Diệp do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng theo vào trong.

Không gian của ngôi biệt thự này thật lớn, có tới hơn mười phòng, khác thường chính là đồ gia dụng lại không có mấy, ngoài một số vật dụng hằng ngày biệt thự sắp đặt sẵn ra. Trong phòng khách chỉ có một bộ ghế sofa bình thường và một bình trà không biết thay cho cái gì, ngoài những cái đó ra, không hề có đồ gì khác.

Đây…đây vẫn còn là nhà sao?

“Một cốc nước tinh khiết, cùng uống nhé!”

Không biết là vô tình hay cố ý, lần này Tiết Thiên Diệp vẫn là mặc bộ trang phục màu đen tao nhã, lúc này cô ngồi trên ghế sofa có vẻ kiều diễm động lòng người, chớp mắt quan sát bốn phía ,”Sao ngươi lại sống ở đây?”

“Sao? Ta sống ở đây thì phạm pháp sao?”

“Ta lúc nào nói ngươi phạm pháp?”

“Vậy cô hỏi điều gì?”

Đáng chết! Tên tiểu tử này từ trước tới giờ đều kiêu ngạo như vậy sao? Tiết Thiên Diệp không biết lầm bầm câu gì đó, bĩu môi không để ý tới Tang Thiên nữa.

“Ở đây ta không có giường trống thừa, cô hãy ngủ trên ghế sofa đi”. Tang Thiên dường như đang dọn dẹp cốc nước tinh khiết để lạnh trong tủ.

Nghe vậy, Tiết Thiên Diệp có chút ngẩn nguời, lập tức hung hăng nhìn Tang Thiên , cắn răng “Ta lúc nào nói tối nay muốn ngủ lại đây?”

“Thẹn thùng gì nữa, mọi người cũng không phải lần đầu”, Tang Thiên ngửa đầu uống bình nước lạnh tinh khiết vào bụng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh cuồng đắc ý.

“Ngươi, tên lưu manh ngươi!”

Tiết Thiên Diệp đứng bật dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Tang Thiên, quay người bỏ đi.

Mà cô vừa nhấc chân bước ra một bước, chỉ cảm thấy trong tai tiếng gió kéo tới, thầm nói một tiếng không hay, lúc cô phản ứng lại, Tang Thiên đã tới bên, ôm lấy eo thon nhỏ của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô cùng xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuẫn Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook