Quyển 1 - Chương 345: Miệng khô lưỡi khô
Cửu Hanh
06/09/2013
Nhập ma, cho đến bây giờ Tang Thiên vẫn còn nhớ rõ đoạn thời gian rất dài khi bản thân nhập ma, hắn có thể lịnh ngộ ra tử vong ý, tịch diệt ý, diệt vong ý, hơn nữa cũng bởi vì sau khi hắn nhập ma còn sử dụng ba loại ý cực đoan này luyện hóa một đầu hắc ám chi long viễn cổ. Nhập qua, quả thực là so với hít thuốc phiện còn muốn làm cho người ta mê luyến hơn ngàn vạn lần, nhưng sau khi nhập ma ý thức có thể quay trở lại thì không có mấy người, nếu như không phải có phương vân nghiệt đồ, làm cho Tang Thiên niết bàn sống lại, rất có thể Tang Thiên căn bản cũng không có khả năng quay lại.
Nhìn thấy thần sắc của Tang Thiên chăm chú như vậy, Lạc Phuc cau mày, thần sắc phức tạp, bĩu môi. "Nếu nhập ma như vậy đáng sợ, ngài còn để cho tiểu tăng nhập ma."
"Ngươi cho rằng ma đạo ai cũng có thể vào sao, cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa ba cái mới có thể nhập ma, có quỷ mới biết thiên thời địa lợi nhân hòa là cái gì, muốn nhập ma, tốt hơn hết là cố gắng tu luyện thành thần sẽ dễ dàng. "Thần? Ma?" Lạc Phu thấp giọng khó hiểu. "Nguyên lại theo như lời chúng sanh nói thần ma thần là một thần cũng là ma! Tiểu tăng còn tưởng rằng là thần tộc cùng ma tộc." "Từ thời thái cổ, có thiên địa, thì có thần ma, có thần ma thì có..."
Tang Thiên lắc đầu, không có tiếp tục nói, nhìn thấy Lạc Phu vẻ mặt mờ mịt như vậy, hắn liền phảng phất như năm đó bản thân đối với thần ma mờ mịt vậy, không khỏi có chút cảm khái.
Cảm ứng được một cổ khí tức quen thuộc, giương mắt nhìn lên, không tới giây lát, thân ảnh của Nhan Phi liền xuất hiện bên trong phòng.
"Anh quả nhiên ở chỗ này." Nhìn thấy Tang Thiên, Nhan Phi thở ra một hơi khó hiểu, giống như bỏ được tảng đá đè trong lòng xuống vậy, làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Trước khi đến đây trong đầu nàng có vô số nghi vấn, nhưng giờ phút này nhìn thấy Tang Thiên, nàng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Ta rốt cuộc là làm sao vậy. Từ khi nào ta trở nên đa sầu đa cảm như vậy. "Ta không ở chỗ này thì có thể đi chỗ nào?" Tang Thiên làm ra bộ dáng không sao cả, nghiêng người, dựa vào vách tường, khoanh hai tay. "Các nàng đều rất muốn gặp anh."
"Sau này hãy nói." Đối với Lam Tình chúng nữ, Tang Thiên cũng cảm thấy đau đầu, hắn cũng là một người nam nhân, không phải không thích phụ nữ, chỉ là trên người có phượng vân nghiệt đồ thật sự làm cho hắn đau đầu, hắn không muốn làm cho người ta có hy vọng để rồi cuối cùng lại thất vọng, đám người Lam Tình còn dễ nói, chỉ có Tiết Thiên Diệp là đã cùng minh.
Lắc đầu, Tang Thiên lấy tay day day trán, hắn thật sự không muốn nghĩ tới vấn đề này, ngẫm lại hay là xử lý xong chuyện này rồi hãy nói. "Anh...anh đã độ qua vận mệnh thẩm phán?" Nhan Phi vô cùng muốn biết đáp án của vấn đề này. "Vận mệnh thẩm phán là vô tận, cô cảm thấy ta độ qua sao?" "Vận mệnh thẩm phán mặc dù là vô tận, nhưng ít ra anh đã đi qua được bước đầu tiên, một bước này cho dù là thiên tôn trong vô tận thế giới cũng không dám động nào, tôi rất là hôm mộ anh, cũng rất bội phục anh." "Được rồi, ta biết bản thân có mấy phân lượng."
Nhan Phi thật tâm ngưỡng mộ bội phục Tang Thiên, chỉ là thổ lộ suy nghĩ nội tâm, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ bị Tang Thiên cắt ngang như vậy, càng không khỏi có chút xấu hổ, khẽ lắc tay. "Ta biết thánh thiên nhân chúng ta tại vô tận thế giới có chút quá phận, nhưng cũng không phải là toàn bộ thánh thiên nhân đều ích kỷ cùng tham lam như vậy, cũng có thánh thiên nhân thiện lương, xin anh..." "Ha ha." Tang Thiên cợt cười một tiếng, hip mắt nhìn kỹ Nhan Phi, nhưng không nói.
Nhan Phi cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngẩng đầu, nhìn phía Tang Thiên, phát hiện Tang Thiên đang nhìn chằm chằm, ánh mắt của nàng lập tức rời đi, hướng tới Lạc Phu, khẽ ngồi xuống, nói:" Lạc Phu, ngươi không sao chứ?"
"Ngô..." Lạc Phu đang trầm tư giương mắt nhìn lên, nhìn Nhan Phi, vẻ mặt mờ mịt, sau khi xác định được mình không biết nữ nhân trước mặt này, mới mở miệng. "Này vị cô nương, tiểu tăng hình như không quen cô."
Nghe vậy, Nhan Phi hận không thể đem tên Lạc Phu này hung hăng đánh cho một trận, nghe thấy âm thanh cười ha ha của Tang Thiên, trên khuôn mặt yêu kiều của Nhan Phi trần đầy vẻ xấu hổ, khóe môi giật giật, giống như đang nguyền rủa cái gì đó, tức giận nói:" Ngày mai thiên nhân Thần Thánh hội nghị đến, ta muốn hỏi một chút ý kiến của anh." "Tới thì sao, ta cũng rất muốn gặp mặt xem rốt cuộc là súc sanh nào đầu nhập vào Tinh Linh."
"Ta đối với Thần Thánh hội nghị cũn không hiểu biết bao nhiêu, chỉ biết đại khái, Thần Thánh hội nghị có một đám thiên nhân của thế giới này, còn có một lượng lớn người Trafalgar tiến hóa thảnh bán Tinh Linh, về phần Tinh Linh chính thức, hẳn là có, nhưng tuyệt đối không vượt qua ba người."
Tang Thiên gật đầu, sau khi từ nơi Wirral biết được Thần Thánh hội nghị đã vứt bỏ không gian này, hắn trên cơ bản đã có thể đoán ra được mười phần, hơn nữa hắn thậm chí có thể đoán ra kẻ đứng phía sau bức màn này là Tinh Linh, Tinh Linh tại vô tận thế giới căn bản không có khả năng xuất hiện tại thế giới này, nếu như thế giới này xuất hiện Tinh Linh, nhất định là hoàng thất đế quốc Trafalgar lợi dụng tế đàn chuyển thế mà đến, mà hoàng thất đế quốc Trafalgar chỉ có thể chuyển thế không vượt quá năm người.
Ngoại trừ Tinh Linh, cùng bán Tinh Linh do người Trafalgar tiến hóa thành, về phần thiên nhân ngụy Thần Thánh hội nghị, Tang Thiên biết thế giới này còn có một địa phương đặc thù, địa phương này truyền thừa hơn ngàn năm, hơn nữa cũng là địa phương chứa đạo nhân linh địa khí thứ bảy trọng yếu nhất. Chỉ là Tang Thiên hiện tại còn không thể xác định thiên nhân của ngụy Thần Thánh rốt cuộc có phải là đến từ địa phương đó không. Bất quá, đêm trăng tròn ngày mai là có thể nhìn thấy. Nói thật, Tang Thiên thật không muốn đối mặt với thiên nhân của địa phương đó, không phải sợ, chỉ là không thể tiếp nhận nếu người địa phương đó lại đầu nhập vào Tinh Linh.
Tang Thiên ra khỏi phòng, đi vào trong điện phủ câu lạc bộ Yêu Nguyệt, nói:" Nhân linh địa khí tại Prague từng bị lấy trộm ra, cô có biết không?" "Lấy trộm?" Nhan Phi kinh hãi. "Nhân linh địa khí tại Prague rõ ràng không có bị mở ra, làm sao có thể bị lấy trộm." "Trên sàn nhà này có phù văn đồ án, mặc dù thoạt nhìn là xuất xứ từ tay Yêu Nguyệt, nhưng cũng có một số không phải do Yêu Nguyệt vẽ."
"Làm sao có thể! Ta từng có một đoạn thời gian cẩn thận nghiên cứu qua phù văn này nhưng cũng không có phát hiện tình huống dị thường nào, ta đối với khí tức của Yêu Nguyệt rất quen thuộc, nếu không phải nàng tự tay làm ra, ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra."
Tang Thiên cũng không giải thích, giơ tay vươn ngón trỏ ra, đầu ngón tay léo ra hắc mang, hư không điểm một cái, một mảnh hắc mang kích lên trên phù văn trên sàn nhà, hắc mang rơi xuống mặt ngoài, dần dần thẩm thấu vào trong đó. "Không có gì biến hóa." Nhan Phi nghi hoặc. "Tiếp tục nhìn." Một phút trôi qua, phù văn kia dĩ nhiên bắt đầu chấn động, sau đó bốc lên sương trắng nhè nhẹ.
Nhan Phi nhíu mày chăm chú cẩn thận cảm ứng, sắc mặt đột biến, không khỏi thầm hô một hơi. "Thủ pháp cao minh."
Tang Thiên liên tục điểm trên hư không, một lát sau có hơn mười một phù văn cũng bốc lên sương trắng, hắn lên tiếng nói:" Ta hoài nghi Yêu Nguyệt biết mất cùng người lấy trộm nhân linh địa khí có liên quan."
Nhan Phi cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm mấy phù văn bốc lên sương trắng dưới mặt đất, lắc đầu tự trách, nói:" Ta thật sự là quá sơ suất." "Được rồi, ta muốn hỏi cô một vấn đề, lúc Yêu Nguyệt biến mất, có tình huống gì dị thường không."
"Tình huống dị thường?" Nhan Phi nhíu mày suy nghĩ, phảng phất như nhớ lại cái gì đó, nhẹ giọng nói:" Ta cũng không nhớ rõ, trước vài ngày Yêu Nguyệt biến mất, nàng giống như biết trước chuyện này sẽ phát sinh, nên bảo ta đáp ứng thủ hộ câu lạc bộ Yêu Nguyệt, chiếu cố Christine, ta lúc ấy hỏi, nhưng nàng không chịu nói cho ta biết, trong vòng ba ngày, Yêu Nguyệt đều rất bình thường, chỉ là vào đêm ba ngày sau, ta đột nhiên cảm giác được một cổ năng lượng ba động tại câu lạc bộ Yêu Nguyệt, chỉ là khi ta chạy tới, thiên cương phù văn của câu lạc bộ Yêu Nguyệt đã bị mở ra, lúc ấy tu vị của khối phân thân của ta còn rất yếu, căn bản không thể mở ra thiên cương phù văn trận." Lúc ấy có cái gì dị thường không.
"Dị thường?" Nhan Phi tiếp tục nhớ lại. "Nói đến dị thường, lúc ấy ta đang cố gắng mở thiên cương phù văn trận, bên người đột nhiên xuất hiện một người rất lợi hại, hắn không biết dùng phương pháp gì mạnh mẽ xuyên qua tiến vào." "Oh?" Tang Thiên trong lòng ngẩn ra, tiếp tục hỏi:" Người đó bộ dáng như thế nào." "Người đó lúc ấy mặc trang phục dạ hành, ta căn bản không nhìn thấy gì khác."
"Ta kháo!" Tang Thiên giật mình thất thanh la lên, khiếp sợ sự đáng sợ của vận mệnh thẩm phán, không phải là thời không hư cấu, mà là thời không chính thức, chính thức là thời không của vài chục năm trước, nếu như lúc ấy Tang Thiên xúc động làm chuyện gì đó ảnh hưởng đến tương lai, vậy thời không này sẽ trực tiếp nát bấy biến mất, tất cả đều bắt đầu lại từ cái thời không kia.
Mẹ kiếp! Trách không được ngay cả chư thần cũng không dám chạm vào vận mệnh, vận mệnh thẩm phán thật là rất kinh khủng. Tang Thiên thầm nghĩ lần sau khi vận mệnh thẩm phán phủ xuống, tuyệt đối phải cẩn thận hơn nữa. Nếu đã quyết định khiêu chiến vận mệnh, dù là vận mệnh thẩm phán đáng sợ kinh khủng đến như thế nào, Tang Thiên cũng không hối hận.
Mẹ kiếp! Hiển nhiên là muốn chơi lớn, lão tử muốn nhìn xem rốt cuộc là lão tử lớn hay là vận mệnh lớn. "Anh làm sao vậy?" Phát hiện thần sắc Tang Thiên có chút khác thường, Nhan Phi lên tiếng hỏi. "Không có gì." Khóe miệng Tang Thiên không biết từ khi nào xuất hiện ý cười quỷ dị, hỏi:" Diệu Thiện có phải là ba tháng nữa sẽ phủ xuống thế giới này không?"
Nhan Phi gật đầu, nhìn khóe miệng Tang Thiên nhếch lên xuất hiện ý cười, ý cười làm cho người ta đoán không ra sự thần bí bên trong đó lại làm cho người có có cảm giác mê muộ, Nhan Phi bổng nhiên cảm giác được phía sau lưng gió lạnh thổi tới vù ù. "Vậy là tốt! Tốt! Tốt lắm!" Giờ phút này khóe miệng Tang Thiên xuất hiện ý cười quỷ dị. "Anh...anh muốn làm cái gì!" Cái miệng nhỏ nhắn của Nhan Phi có chút nhấp nháy, nhẹ giọng hỏi.
"Làm cái gì? Mụ gái điếm Diệu Thiên kia thẩm phán lão tử một lần, lão tử cũng phải thẩm phán nàng ta một lần mới được, nàng ta muốn nói cho lão tử biết vận mệnh không thể thay đổi, lão tử liền nói nàng ta là ma, thì là ma!"
"Anh..." Nhan Phi còn muốn nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng nhạt màu đỏ quỷ dị trong hai mắt Tang Thiên, nàng nhất thời chỉ cảm thấy cả người một trận tê dại, còn chưa phát hiện chuyện gì xảy ra, Nhan Phi liền ngã xuống trên mặt đất, nũng nịu thở hổn hển, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, đầu choáng mắt hoa, ý nghĩ mê muội, miệng khô lưỡi khô.
"Anh...anh rốt cuộc...rốt cuộc đã làm cái gì. Ta...ta không chịu được! Dừng...tay! Ta..."
Hai mắt của Nhan Phi như nước, nũng nịu thở hổn hển, khuôn mặt yêu kiền ướt át ửng hồng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực, không nhịn được mà nuốt nước miếng, mê ly nhìn Tang Thiên, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, một tay nắm lấy cổ chân Tang Thiên. "Ta...ta muốn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.