Thuẫn Kích

Quyển 1 - Chương 89: Muốn đánh thì đánh, bớt nói nhảm đi!

Cửu Hanh

28/03/2013

“Ta chính là đang khiêu khích? Ngươi làm sao nào?” Trong đại sảnh yên tĩnh, từng từ từng chữ mạnh mẽ như luồn kim xuyên thạch, giống như lưỡi kiếm, giống như băng nhũ, lại càng giống như nước lũ cố tháp vang lên trong đầu, trong lòng mọi người ở đây, thậm chí là cả nơi sâu thẳm nhất linh hồn.

Hắn đứng ở đó, lại bình tĩnh như biển lớn, không ai biết chỗ sâu của biển rộng tĩnh lặng có cất dấu những con sóng đáng sợ thế nào?

Lúc lời nói vang trời hạ xuống, Charles ngồi trên bàn chủ tịch lập tức đập bàn đứng dậy, hét lớn: “Làm càn!” Lập tức nổi giận nói : “Một huấn luyện viên nhỏ nhoi, không biết trời cao đất rộng, cả gan làm càn trước mặt ban tổ chức, ta xem ra ngươi đã ăn phải gan hùm mật gấu, Saint Roland ta há lại dễ dàng để cho tiểu bối như ngươi làm càn như vậy sao?”

Saint Roland thua liên tiếp hai trận, chỉ còn lại một trận cuối cùng, Charles không thể đoán trước kết quả, nhưng có một điều có thể chắc chắn là, nếu như bắt Tang Thiên lại, nghĩ tới trong trận kế tiếp, khẳng định đối với đội Thiên Kiêu Mộng của Phương Đông là một sự đả kích,

Tang Thiên cười lớn xoay người lại, hé mắt nhìn, lạnh lùng nói “Muốn đánh thì đánh, bớt nói nhảm đi”

“Ngươi? Ngươi nói cái gì?”

Giương mắt nhìn, tuyệt đối là coi rẻ.

Người thanh niên này quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng rồi.

“Được ! Được! Được! Người trẻ tuổi thật can đảm thật dũng khí”. Sắc mặt Charles xanh mét, nếu không ngại vì thân phận, hắn sớm đã xông tới bắt tên thanh niên kiêu ngạo, cuồng vọng này rồi, chỉ về Tang Thiên đối diện, nổi giận nói: “Nếu như hôm nay không bắt ngươi lại, ngày sau ban tổ chức chúng ta còn có thể dẫn dắt mọi người sao?”

Lúc này, một người trung niên ngồi trên bàn chủ tịch liền thả người nhảy xuống, quát mắng: “Tuổi còn nhỏ, cả gan ngang nhiên khiêu chiến ban tổ chức chúng ta, hôm nay ta sẽ thay trưởng bối dạy dỗ ngươi!”

Tang Thiên đứng ở đó, không hề động đậy, vung tay lên, trực tiếp đỡ quyền lao tới, lạnh lùng quát: “Ngươi không có tư cách nói những lời này trước mặt ta”

“Ngươi nói cái gì?” trung niên kia vô cùng tức giận, đích xác, là thành viên của ban tổ chức, hắn chưa bao giờ bị người ta làm nhục, huống hồ chỉ là một huấn luyện viên hơn hai mươi tuổi.

Nhưng khi hắn đang muốn xuất chiêu lần nữa, lại cảm thấy???

“Biến”

Tang Thiên một chân đạp lên cổ đối phương, đồng thời ôm lấy cổ hắn, chân trái uốn cong, mượn lực nhảy lên, lên gối, đánh trực tiếp vào phần bụng đối phương.

Người trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, không ngừng lùi về phía sau, ngã trên bàn chủ tịch, lúc đó mới được Charles đỡ lấy.

Sức chiến đấu của thanh niên này thật mạnh, thật làm cho người ta khó tin, viện trưởng của ba mấy học viện ngồi bên dưới đều phải thán phục, thán phục không phải vì sức mạnh của Tang Thiên, mà là có thể trong thời gian ngắn đem những kỹ xảo thi đấu đơn giản nhất, trực tiếp nhất liên kết một cách hoàn mỹ, làm cho đối phương bị thương nặng.

“Tang Thiên, ngươi dám ra tay đả thương thành viên của ban tổ chức”

Tiếng Charles hoàn toàn từ trong hàm răng phát ra, trong đôi mắt khàn khàn không biết thiêu đốt ngọn lửa phẫn nộ như thế nào?

Tang Thiên vẫn bình tĩnh đứng ở đó, giống như chưa từng động đậy, hai mắt híp lại nhìn thẳng về bàn chủ tịch, vung cánh tay lên, chỉ trên bàn chủ tịch: “Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi, cả ngươi nữa, cùng đến đi”

Xôn xao

Lúc Tang Thiên nói ra những lời này, tất cả mọi người trong đại sảnh cạnh kỹ đều giật mình. Người thanh niên này muốn làm gì? Hắn muốn làm gì? Chẳng nhẽ hắn không biết mình đang thách đấu với ban tổ chức? Chẳng nhẽ không biết ban tổ chức đại diện cho cái gì sao? Đắc tội với ban tổ chức, không có điều gì tốt với học viện, vậy mà thanh niên này.

Không ai biết hắn muốn làm gì?



Kể cả Tô Hàm, ngay cả vừa rồi Tang Thiên nói ra những lời lẽ ngang nhiên khiêu chiến, Tô Hàm đã muốn chạy tới ngăn cản, đắc tội với Saint Roland không sợ, nhưng đắc tội với ban tổ chức thì có. Điều đó có nghĩa là học viện quân sự Phương Đông có thể từ nay hoàn toàn phải nói bye bye với các giải đấu.

Toàn bộ ban tổ chức nói ra cũng không phải uy vũ, chỉ là vài năm gần đây cùng với trào lưu cách đấu liên kết kéo tới, làm cho việc thi đấu cạnh kỹ trở thành một loại nghề nghiệp. Uy quyền của ban tổ chức cũng thể hiện rõ, ban tổ chức hoàn toàn có quyền hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của bất kỳ câu lạc bộ và chiến đội của các trường. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, các học viện cho dù bất mãn với ban tổ chức, cũng không dám nói gì cả.

“Tên tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì? Không phải hắn thật sự muốn động thủ với mấy thành viên của ban tổ chức đấy chứ?”

Tô Hàm lo lắng. Nhưng không biết tại sao, lại không muốn lên đó ngăn cản, rõ ràng biết không có lợi cho học viện Phương Đông, tại sao lại không lên ngăn cản chứ, Tô Hàm lắc lắc đầu, rõ ràng, cô không muốn đối mặt với vấn đề này.

Lúc Tang Thiên chỉ vào mấy người thành viên của ban tổ chức, sắc mặt đám người Charles đều thay đổi, điều thay đổi đó là vô cùng phẫn nộ.

Ban tổ chức từ lúc nào bị người ta ngang nhiên khiêu chiến như vậy? Không có! Tuyệt đối không có!

“Người trẻ tuổi, hôm nay chỉ trách ngươi không đúng”

“Người ngang nhiên khiêu khích ban tổ chức, tự gánh lấy hậu quả”

“Người trẻ tuổi, ngươi phải trả giá đắt cho tất cả những gì ngươi nói ngươi làm hôm nay”

Mấy vị ủy viên bình thường quen hưởng phúc, hưởng thụ lời nịnh hót của những viện trưởng gì đó, chủ nhiệm gì đó, hôm nay nghe thấy người thanh niên kia khiêu khích, mấy vị ủy viên không nhẫn nại được nữa, cũng không để ý tới hình tượng gì hay không. Hôm nay nếu không bắt tên thanh niên này lại, đừng nói hình tượng, sợ là trở về chắc chắn sẽ bị thủ trưởng trực tiếp ngược đãi đến chết.

Vù vù vù vù.

Bốn người trung niên lần lượt nhảy từ trên bàn chủ tịch xuống, lập tức điên cuồng tấn công mãnh kích tới. Viện trưởng của ba mấy học viện ngồi bên dưới thấy Tang Thiên bị bốn vị ủy viên vây đánh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, thậm chí có chút chờ đợi, có chút khoái cảm, nhưng nhiều hơn là bọn họ hoảng sợ Tang Thiên can đảm ngang nhiên khiêu khích ban tổ chức.

Trong trận đấu, Tang Thiên đứng ở giữa ứng phó sự công kích của bốn người.

Có thể đảm nhiệm ủy viên của ban tổ chức, tất nhiên phải có chút bản lĩnh. Mặc dù bình thường quen hưởng thụ rồi, nhưng người bình thường cũng không thể so sánh với.

Lần này Tang Thiên quyết tâm đánh ngã Saint Roland, muốn đem học viện quân sự Phương Đông do chính mình sáng lập một lần nữa đứng ở vị trí liên bang đệ nhất học phủ, coi như thỏa mãn tâm nguyện duy nhất của lão đồ đệ mình, càng quan trọng hơn là vì tư lợi của hắn mà thôi. Dù sao học viện quân sự Phương Đông cũng đã từng do một tay hắn sáng lập ra. Hiện giờ thấy Phương Đông bị người khắp nơi chèn ép, hắn cũng rất lấy làm khó chịu.

Càng làm cho hắn nổi cáu hơn đó là, ban tổ chức này lại dám đi bậy trên đầu của học viện quân sự, trong ấn tượng của Tang Thiên, học viện quân sự hai trăm năm về trước có thể so sánh với bộ đội tinh anh, ngoài các bộ ngành chuyên trách của lên bang, người khác không để ý tới, không phục” Không phục liền tiêu diệt.

Sợ?

Tang Thiên sống đã hơn nghìn năm, chữ này mãi mãi không thể có bất kỳ xuất hiện nào trong đầu hắn.

Đúng vào lúc Tang Thiên đang đối chiến với bốn vị trung niên, cách đó không xa Thiên Dật tiên sinh lặng lẽ đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào năm người trong cuộc chiến vẻ lo lắng trong hai tròng mắt không ngừng lóe lên. Hắn mặc dù không thể xác định được sức chiến đấu thật sự của Tang Thiên, nhưng nếu nói sợ hãi thì vẫn chưa tới mức.

Bởi vì Thiên Dật tiên sinh vẫn còn chiêu số lợi hại chưa trổ hết ra. Nhưng những chiêu số lợi hại này có không ít người nhận ra, kế sách duy nhất là phải nghĩ cách khiến những người khác đối phó Tang Thiên, rồi sau đó nhân cơ hội bắt hắn lại.

Mà cơ hội hiện giờ không thể tốt hơn

“Ha ha ha”

Trong đại sảnh cạnh kỹ yên tĩnh ấy, tất cả mọi người đều đang quan sát Tang Thiên đối chiến với bốn vị ủy viên của ban tổ chức, đột nhiên có tiếng cười quỷ dị, mọi người đều không hiểu, đang muốn tìm theo âm thanh,trong đầu lại đột nhiên cảm thấy nhộn nhạo, ngay sau đó, xuất hiện một nam nhân điên cuồng hưng phấn mê muội, một nữ nhân khác ngượng ngùng rồi lại không chịu được lâm vào tình cảnh trong đó.

Sau khi cả đại sảnh cạnh kỹ gần như nghe thấy tiếng cười, ý thức trong nháy mắt đều trở lên hoảng hốt, đều chìm vào tình cảnh vô cùng hấp dẫn vừa bất thình lình hiện ra trong đầu.



Thậm chí cả bốn vị ủy viên đang giao chiến với Tang Thiên cũng không ngoại lệ.

Đúng lúc đó, trên mặt Thiên Dật tiên sinh dường như phủ bởi một tầng âm u xanh biếc giống như khăn che mặt, hằn đang ở trên cao, thấy mọi người đều lâm vào bí thuật tinh thần của chính mình, hắn vô cùng hưng phấn, cúi đầu nhìn, huấn luyện viên trẻ tuổi kia dường như cũng chìm vào trong đó.

" Dát dát!"

Thiên Dật tiên sinh đầu hướng xuống, vươn hai cánh tay, mười ngón tay lại một màu xanh biếc quỷ dị, trong mười ngón tay đều cháy lên gì đó như lửa quỷ .

“Ngươi có thể phá vỡ Huyền Dương Chỉ của ta, không biết có thể phá vỡ U Minh Quỷ Trảo này không?”

Thiên Dật tiên sinh hai tay đánh tới, trực tiếp đánh vào đầu Tang Thiên

Thấy sắp tới gần, tiếng cười của Thiên Dật tiên sinh lại một lần nữa vang lên, “Ha ha, Cầm khối đầu lâu của ngươi tới Đồng minh Lam Huyết mà lĩnh thưởng, ta sẽ giàu to rồi”

“Vậy sao? Xem ra ta đã được Đồng minh Lam huyết chú ý tới rồi”

Một giọng nói bình thản như thế truyền tới, trong lòng Thiên Dật tiên sinh lập tức sợ hãi.

“Ngươi! Ngươi! Sao có thể!” Sắc mặt Thiên Dật tiên sinh thay đổi trong nháy mắt.Nhưng lại cười lớn hì hì, “Không ngờ ngươi có thể tránh thoát, nhưng hì hì, ngươi phải chết!”

“Biến”

Một tiếng quát như tiếng đại hồng thủy phía chân trời vang lên, chấn động cả đại sảnh cạnh kỹ, đồng thời lúc đó, mọi người đang chìm trong tình cảnh hấp dẫn cũng đã tỉnh táo lại. Bọn họ mở mắt, lại nhìn thấy sắc mặt Thiên Dật tiên sinh trở thành một màu xanh biếc, hai tay lóe lên những ngọn lửa vô cùng kỳ dị.

“Đó là bí kỹ tinh thần tà ác, U minh quỷ trảo”

Lúc này đã có người nhận ra bí kỹ tà ác bị Liên bang liệt vào nghiêm cấm tu luyện, U minh quỷ trảo.

Mọi người kinh hãi.

Quân tử Thiên Dật tiên sinh ở liên bang vẫn được coi là có chút danh khí lại đi tu luyện bí kỹ tà ác - U minh quỷ trảo. Loại bí kỹ tà ác này có văn bản quy định rõ ràng của Liên bang thánh đường cấm tu luyện.

Thiên Dật tiên sinh không ngờ rằng Tang Thiên không những phá vỡ Huyễn dương chỉ của mình, hiện giờ đến chính mình khai triển bí kỹ huyễn mộng cũng bị một tiếng quát của hắn phá vỡ. Sau khi hắn phát hiện mọi người đã tỉnh lại, cũng không dám ở lại chút nào, lập tức rút lui.

Tu luyện bí kỹ tà ác, mọi người đều có thể giết, đây là lời của người lãnh đạo thánh đường quyền uy.

“Xuống dưới cho ta”

Tang Thiên một quyền vào hư không, Thiên Dật tiên sinh đang muốn chạy trốn chỉ thấy toàn thân đột nhiên trùng xuống, ngay sau đó liền cảm thấy cổ mình hình như bị vật gì đó giữ lại, là một bàn tay, là bàn tay của thanh niên!

Nhưng mà, đúng vào lúc đó, Charles đứng trên bàn chủ tịch không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa, việc Thiên Dật tiên sinh tu luyện bí kỹ tà ác, một khi truyền ra ngoài, vậy thì với tư cách là viện trưởng Saint Roland hắn cũng khó mà thoát khỏi tội này.

“A”

Charles ngửa người gào thét, quần áo trên người không gió cũng chuyển động, phát ra tiếng động, một mái tóc dài màu trắng xám cũng hoàn toàn dựng đứng lên. Charles nhếch miệng gào rít, như hổ gầm vang cả đại sảnh cạnh kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuẫn Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook