Quyển 1 - Chương 189: Quỷ chỉ
Cửu Hanh
28/03/2013
Không ai muốn chết, càng huống chi là ác nhân người từng trải qua nhiều lần trên bờ sinh tử. Cho nên, hắn càng quý trọng tánh mạng của mình hơn, dù là có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không tiếc hết thảy mà tranh thủ, nhưng mà lúc này đây hắn lại tuyệt vọng, đối mặt với người thanh niên thần bí này, ngay cả khi hắn thi triển ra bí kỹ mạnh nhất của bản thân "huyết cốt thốn phệ" mà vẫn không thể tổn hại đến hắn ngay cả một cọng tóc, ngay cả trốn cũng không thoát, đã thi triển ra hết tất cả bản lĩnh. Nhưng vẫn bất lực như cũ, hắn chỉ có thể làm là chờ đợi, chờ đợi người thanh niên thần bí này xử lý.
"Đại nhân đồng ý bỏ qua cho ta sao?"
Đang uể oải giống như con chó sắp chết ác nhân liền lập tức phấn chấn tinh thần lại, đôi mắt tam giác vốn trỗng rỗng vô thần giờ khắc này lại tràn ngập tinh quang.
"Đương nhiên!" Tang Thiên đứng dậy, giang hai tay ra, vặn vẹo thắt lưng một cái, bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái trán của Dạ Nguyệt, ngay sau đó Dạ Nguyệt liền mở mắt ra, nhấp nháy hai mắt.
"Làm sao vậy? Ngủ đến độ ngay cả ta cũng không nhận ra sao?"
"Huấn luyện viên?" Dạ Nguyệt có chút sửng sốt, nàng nhớ kỹ bản thân bị một lão quái mặc áo đuôi tôm bắt đi mà, ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trong góc có một người đang nhuyễn ở đó, người này đầu tóc rối bời, quần áo rách nát không chịu nổi, người này nhìn rất quen mặt! Dạ Nguyệt không khỏi nghi hoặc, đột nhiên vừa nghĩ, lập tức la lên:" Là hắn! Huấn luyện viên, chính là hắn."
"Đừng sợ, có ta ở chỗ này rồi." Tang Thiên mỉm cười vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi:" Trở về thôi."
Vù một cái, thân ảnh của Tang Thiên cùng Dạ Nguyệt lập tức biến mất.
Nhìn thấy một màn này, ác nhân không khỏi có chút sửng sốt:" Hắn...hắn cứ như vậy mà đi sao? Chẳng lẽ lão tử thật sự sẽ không chết?" Đang trong lúc cực độ vui mừng lẫn sợ hãi, trước mặt đột nhiên vô thanh vô thức xuất hiện một cái khe hỡ tối thui như mực, nhìn thấy cái khe này, ác nhân đột nhiên run rẩy, theo tiềm thức liền đứng dậy, mà ngay lúc này, từ trong hắc động một cánh tay thò ra trực tiếp bóp lấy cổ hắn kéo vào.
Trong nháy mắt, Tang Thiên, Dạ Nguyệt, ác nhân ba người liền xuất hiện trong một gian phòng khách của câu lạc bộ Lão Niên.
Bên trong phòng trống rỗng, cũng không có cái gì.
Nhìn xung quanh trống rộng, ác nhân dường như ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn người thanh niên thần bí trước mặt, lạnh lùng nói:" Các hạ mang ta tới nơi này, chẳng lẽ là muốn hành hạ ta sao!" Loại chuyện này ác nhân thật sự rất có kinh nghiệm, bởi vì hắn thường xuyên làm như vậy, thích mang một người vào phòng ngủ, sau đó chậm rãi hành hạ. Nhìn bộ dáng kêu gào thảm thiết của đối phương, hắn có cảm giác cực kỳ sảng khoái.
"Huấn luyện viên."
Bộ dạng hung ác của ác nhân thật sự rất dọa người, Dạ Nguyệt theo tiềm thức liền nhích sát lại gần Tang Thiên.
"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta cùng hắn nói chuyện một lát."
Dạ Nguyệt gật đầu, rời đi.
"Các hạ..." Nhìn thấy người con gái tóc tím đó rời đi, ác nhân càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình, đang muốn mở miệng, thì cảm thấy trước mặt có một bóng người thoáng lên một cái. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền cảm giác được một cơn đau đớn truyền vào tim, bịch một tiếng, ác nhân bị ném vào trong góc.
"Mẹ kiếp! Ngươi quả nhiên là muốn hành hạ lão tử!" Ác nhân lắc lắc đầu đang có chút mê muội, sờ sờ cái cổ đau nhức.
"Ngươi!"
Một chữ vừa xuất ra, bịch một tiếng, ác nhân một lần nữa ngã trên mặt đất, y dựa vào góc tường, run rẩy ngồi xuống, ác nhân không khỏi thâm hít sâu một hơi, ngước đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản vô hại kia của Tang Thiên, một hồi lâu, hắn cười lạnh một tiếng, thần sắc cũng trở nên hết sức kiêu ngạo:" Tiểu tử, không cần chơi đùa mấy thứ này với lão tử, nói cho ngươi biết, lão tử từ khi bước vào con đường tà ác thì đã nghĩ đến có ngày hôm nay, hôm nay rơi vào tay ngươi, bổn đại gia cũng không trách người nào, chỉ trự trách bản thân học nghệ không tinh thôi, muốn giết thì cứ ra tay. Bổn đại gia nếu như nhíu mày một chút thì sẽ không phải là ác nhân."
"Oh?" Cả người Tang Thiên ngồi xổm xuống, hai mắt híp lại nhìn ác nhân từ trên xuống.
Ánh mắt bình tĩnh vô cùng thân thiện. Bị người thanh niên này nhìn chằm chằm, ác nhân lại có cảm giác như bị rơi vào vực sâu vô tận.
Tại sao lại như vậy, hắn không biết. Bất quá trải qua chuyện này hắn cảm thêm nhận định người thanh niên này quả thật là sâu không lường được. không
Mặc dù như thế. Ác nhân dường như đã hòan tòan thông suốt, ngửa đầu cười ha ha nói:" Ác nhân ta đã hoành hành Liên Bang hơn mười năm, đàn bà nào mà chưa từng chơi qua? Mỹ vị nào chưa từng hưởng thụ qua? Lão tử đời này giết người so với ngươi thấy còn nhiều hơn, lão tử xem như cũng đã hưởng thụ đủ rồi, tiểu tử nhanh một chút, cho đại gia một chút sảng khoái đi."
"Sảng khoái sao? Ta liền cho ngươi."
Tang Thiên ngồi chồm hổm dưới đất, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lá. Nhíu mày, giống như đang suy tư về chuyện gì đó vậy.
"Ha ha ha! Còn đang suy nghĩ sao? Tiểu tử, ngươi muốn hành hạ Lão Tử sao, nói cho ngươi biết, Lão Tử đời này khổ gì mà chưa từng ăn qua, Lão Tử ngay cả chết còn không sợ, còn sợ bị ngươi hành hạ sao, đến đây đi! Cứ việc đến! Làm cho đại gia xem một chút ngươi có bản lãnh gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Tang Thiên, ác nhân lại càng đắc ý cười to:" Có phải hay không là không có nghĩ ra ý nào tốt? Uh? Có muốn lão tử bày cho ngươi một ít không? Nếu nói tới thủ đoạn hành hạ người, thì có tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết, nhiên huyết chỉ, phệ cốt chỉ, Diêm Vương chỉ, sanh tử chỉ, như thế nào? Ngươi biết cái nào không? Uh? Ha ha ha ha! Nghe đồn tứ đại quỷ chỉ này mỗi một chỉ đều có thể lam cho người ta thống khổ không thôi, muốn sống không được muốn chết không xong, ha ha ha! Lão tử chính là đã ngưỡng mộ tứ đại quỷ chỉ này đã lâu hả! Đáng tiếc hả! Tứ đại quỷ chỉ này lần cuối cùng xuất hiện chính là hai trăm năm trước, hiện tại, đã không còn ai biết được tứ đại quỷ chủ này! Lão tử trước khi chết thật sự muốn được nếm thử tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết này!"
"Tứ đại quỷ chỉ! Không sai. Ngươi không nói ta cũng quên mất." Tang Thiên vỗ vỗ trán:" Già rồi trí nhớ có chút kém."
"Ha ha ha ha." Ác nhân ngửa đầu cười vang, quát:" Tiểu tử, ngươi không biết về tứ đại quỷ chỉ này sao? Hôm nay lão tử sẽ giảng dạy cho ngươi một khóa, biết nhiên huyết chỉ là gì không? Nghe đồn nhiên huyết chỉ, một ngón tay vừa điểm vào, máu trong cơ thể trong nháy mắt liền giống như bị thiêu đốt vậy, tư vị đó, cảm giác đó, chắc là rất thoải mái? Uh? Ha ha!! Đáng tiếc ! Đáng tiếc lão tử không cơ hội nếm thử hả, còn có phệ cốt chỉ, ngươi có biết..."
Đang nói chuyện, đột nhiên một giọng nói bình thản vang lên:" Ngươi nhận ra cái này không?"
Chỉ thấy Tang Thiên giơ cánh tay lên, trên đầu ngón trỏ có một ngọn lửa huyết sắc đang thiêu đốt, nhìn thấy một màn này, ác nhân liên tục cười lạnh:" Tiểu tử, chỉ là nhất chỉ hỏa diễm mà thôi, cái này từ lúc ba tuổi lão tử đã biết rồi, đến đây đi! Cho đại gia một chút tự vị sảng khoái đi." Vừa nói, ác nhân vừa ưỡn ngực ra.
Tang Thiên cũng không khách khí, ngón tay trực tiếp chỉ tới, khi huyết sắc hỏa diễm trên đầu ngón tay đó chạm vào ngực của ac nhân, ầm một tiếng, quang thân ác nhân đột nhiên xuất hiện huyết quang, rồi lập tức biến mất.
Ác nhân ngửa đầu càn rỡ cười lớn:" Ha ha ha! Cảm giác gì cũng không có! Một chút này của ngươi mà có thể làm khó được ta sao? Ha ha ha ha!!"
Đột nhiên.
Tiếng cười của ác nhân đột nhiên đình chỉ, thần sắc kiêu ngạo gàn rỡ trên khuôn mặt lập tức biến mất, hai mắt trợn lớn, vẻ mặt hoảng sợ, lại giống như không thể tin được.
Lập tức, thời, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền những cơn đau đớn, trong nháy mắt truyền đi khắp toàn thân, hắn thậm chí có thể cảm giác được máu trong cơ thể đang điên cuồng thiêu đốt!
"A!!"
Ác nhân ngửa mặt hét thảm một tiếng, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, máu trong người giống như dung nham nóng chảy vậy đang cuồn cuồn chảy, ngực, tứ chi, đầu giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé vậy, cài này không phải ,à đau đớn, mà so với đau đớn còn thống khổ hơn đáng sợ hơn gấp vạn lần, cái loại cảm giác tê dại ngứa ngáy này làm cho người ta thống khổ, ác nhân kêu ngào thảm thiết, thân thể liệt tục quay cuồng, hai tay điên cuồng gãi trước ngực cùng trên mặt.
"A! Đây là là nhiên huyết chỉ a! A!! Đau quá! Ngứa quá! A a!!!"
Loại cảm giác đau nhức này, ngứa ngáy này hoàn tòan là đến từ trong tòan bộ tất cả các cơ quan trong cơ thể, giờ khắc này, ác nhân rốt cục cũng xác định được đây chính là nhiên huyết chỉ một trong tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết! Nhưng người thanh niên này lam sao có thể biết được, hắn không biết, cũng không có tâm tư để suy nghĩ. Ngay lúc này hắn thậm chí muốn cắt đứt cổ tay mình ra, đem tất cả máu đang thiêu đốt trong cơ thể chảy ra ngoài.
Ngón tay của Tang Thiên chỉ vào ngực ác nhân một cái, ác nhân lập tức bất động.
"Ngươi giết ta đi! Giết ta đi! A đau quá a! Ngứa quá a!!"
Sau một hồi, tiếng la của ác nhân bắt đầu yếu bớt, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn, vốn đôi mắt như tam giác giờ phút này thậm chí so với mắt trâu còn to hơn vài phần, miệng khô nứt.
"Xin...xin ngươi, giết...giết ta đi! Nhanh...nhanh giết ta đi."
Hai giờ sau, thân hình ác nhân bắt đầu kịch liệt run rẫy, thanh âm cũng dần dần trở nên khàn khàn vô lực, đờ người ra bộ dáng giống như người bị bệnh tâm thần vậy.
Ba giờ sau, ác nhân không thể phát ra âm thanh nữa, há miệng ra, hai mắt vô thần, giống như một khối tử thi, chỉ là cả ngươi vẫn đang run rẩy.
Ý thức của ác nhân vô cùng rõ ràng, hắn kinh ngạc nhìn trần nhà, cứ như vậy mà nhìn. Khóe mắt đã sớm chảy nước mắt đầm đìa. Cảm giác đau đớn ngứa ngáy không ngừng hành hạ hắn. Hắn muốn tự sát, muốn động cũng không được. Giờ khắc này hắn rốt cục cũng cảm giác được cái gì gọi là thống khổ, cái gì chính thức gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Một ngày trôi qua.
Ngày thứ hai, sau khi Tang Thiên mở cánh cửa tiến vào, một mùi hôi thối lập tức đập vào mũi, mà bên trong phòng, ác nhân vẫn như trước đang run rẩy dựa vào trong góc tường, sắc mặt trắng bệch, thần sắc thẩn thờ, vành mắt xanh mét, chỗ hai khóe mắt có thể nhìn thấy được vẫn còn vướng lệ, giờ phút này hắn đâu còn là ác nhân mà người người đều sợ. Quả thật là tinh thần sa sút đến cực điểm. Bị nhiên huyết chỉ hành hạ suốt một ngày, tinh thần của ác nhân đã bấn loạn, đại tiểu tiện không thể khống chế.
Tang Thiên giơ tay lên giải trừ nhiên huyết chỉ cùng với khóa thân thuật.
Mặc dù chịu đủ hành hạ, nhưng ý thức của ác nhân vẫn vô cùng rõ ràng, hắn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thần nhìn người thanh niên mặc hắc y trước cửa, miệng có chút khô khốc. Thấp giọng nói:" Ác ma."
Tang Thiên đứng ở cửa giơ tay lên, vươn ngón trỏ ra. Đầu ngón trỏ hắc mang đang quấn xung quanh, thoạt nhìn rất là quỷ dị, chỉ thấy Tang Thiên phất tay một cái, hắc mang kia giống như một con hắc xà vậy trong nháy mắt bắn về phía ngực ác nhân.
Ác nhân ngơ ngác cúi đầu nhìn về phía ngực, ánh sáng nhỏ dài màu đen kia vừa chạm vào ngực hắn lập tức lan tràn ra khắp cả người hắn, ác nhân cứ ngơ ngác nhìn hắc mang đó quấn quanh cơ thể, một hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên. Thừ người ra nhìn Tang Thiên thì thào lên tiếng:" Đây là cái gì?"
"Sanh tử chỉ!"
Sanh tử chỉ? Suy nghĩ của ác nhân có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng lại, sau khi phản ứng lại, lập tức hôn mê bất tỉnh, trong mơ hồ. Một đạo âm thanh truyền vào trong óc hắn.
"Sau khi tỉnh lại lập tức lau dọn sạch sẽ căn phòng này cho lão tử."
"Đại nhân đồng ý bỏ qua cho ta sao?"
Đang uể oải giống như con chó sắp chết ác nhân liền lập tức phấn chấn tinh thần lại, đôi mắt tam giác vốn trỗng rỗng vô thần giờ khắc này lại tràn ngập tinh quang.
"Đương nhiên!" Tang Thiên đứng dậy, giang hai tay ra, vặn vẹo thắt lưng một cái, bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái trán của Dạ Nguyệt, ngay sau đó Dạ Nguyệt liền mở mắt ra, nhấp nháy hai mắt.
"Làm sao vậy? Ngủ đến độ ngay cả ta cũng không nhận ra sao?"
"Huấn luyện viên?" Dạ Nguyệt có chút sửng sốt, nàng nhớ kỹ bản thân bị một lão quái mặc áo đuôi tôm bắt đi mà, ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trong góc có một người đang nhuyễn ở đó, người này đầu tóc rối bời, quần áo rách nát không chịu nổi, người này nhìn rất quen mặt! Dạ Nguyệt không khỏi nghi hoặc, đột nhiên vừa nghĩ, lập tức la lên:" Là hắn! Huấn luyện viên, chính là hắn."
"Đừng sợ, có ta ở chỗ này rồi." Tang Thiên mỉm cười vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi:" Trở về thôi."
Vù một cái, thân ảnh của Tang Thiên cùng Dạ Nguyệt lập tức biến mất.
Nhìn thấy một màn này, ác nhân không khỏi có chút sửng sốt:" Hắn...hắn cứ như vậy mà đi sao? Chẳng lẽ lão tử thật sự sẽ không chết?" Đang trong lúc cực độ vui mừng lẫn sợ hãi, trước mặt đột nhiên vô thanh vô thức xuất hiện một cái khe hỡ tối thui như mực, nhìn thấy cái khe này, ác nhân đột nhiên run rẩy, theo tiềm thức liền đứng dậy, mà ngay lúc này, từ trong hắc động một cánh tay thò ra trực tiếp bóp lấy cổ hắn kéo vào.
Trong nháy mắt, Tang Thiên, Dạ Nguyệt, ác nhân ba người liền xuất hiện trong một gian phòng khách của câu lạc bộ Lão Niên.
Bên trong phòng trống rỗng, cũng không có cái gì.
Nhìn xung quanh trống rộng, ác nhân dường như ý thức được điều gì, sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn người thanh niên thần bí trước mặt, lạnh lùng nói:" Các hạ mang ta tới nơi này, chẳng lẽ là muốn hành hạ ta sao!" Loại chuyện này ác nhân thật sự rất có kinh nghiệm, bởi vì hắn thường xuyên làm như vậy, thích mang một người vào phòng ngủ, sau đó chậm rãi hành hạ. Nhìn bộ dáng kêu gào thảm thiết của đối phương, hắn có cảm giác cực kỳ sảng khoái.
"Huấn luyện viên."
Bộ dạng hung ác của ác nhân thật sự rất dọa người, Dạ Nguyệt theo tiềm thức liền nhích sát lại gần Tang Thiên.
"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta cùng hắn nói chuyện một lát."
Dạ Nguyệt gật đầu, rời đi.
"Các hạ..." Nhìn thấy người con gái tóc tím đó rời đi, ác nhân càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình, đang muốn mở miệng, thì cảm thấy trước mặt có một bóng người thoáng lên một cái. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền cảm giác được một cơn đau đớn truyền vào tim, bịch một tiếng, ác nhân bị ném vào trong góc.
"Mẹ kiếp! Ngươi quả nhiên là muốn hành hạ lão tử!" Ác nhân lắc lắc đầu đang có chút mê muội, sờ sờ cái cổ đau nhức.
"Ngươi!"
Một chữ vừa xuất ra, bịch một tiếng, ác nhân một lần nữa ngã trên mặt đất, y dựa vào góc tường, run rẩy ngồi xuống, ác nhân không khỏi thâm hít sâu một hơi, ngước đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản vô hại kia của Tang Thiên, một hồi lâu, hắn cười lạnh một tiếng, thần sắc cũng trở nên hết sức kiêu ngạo:" Tiểu tử, không cần chơi đùa mấy thứ này với lão tử, nói cho ngươi biết, lão tử từ khi bước vào con đường tà ác thì đã nghĩ đến có ngày hôm nay, hôm nay rơi vào tay ngươi, bổn đại gia cũng không trách người nào, chỉ trự trách bản thân học nghệ không tinh thôi, muốn giết thì cứ ra tay. Bổn đại gia nếu như nhíu mày một chút thì sẽ không phải là ác nhân."
"Oh?" Cả người Tang Thiên ngồi xổm xuống, hai mắt híp lại nhìn ác nhân từ trên xuống.
Ánh mắt bình tĩnh vô cùng thân thiện. Bị người thanh niên này nhìn chằm chằm, ác nhân lại có cảm giác như bị rơi vào vực sâu vô tận.
Tại sao lại như vậy, hắn không biết. Bất quá trải qua chuyện này hắn cảm thêm nhận định người thanh niên này quả thật là sâu không lường được. không
Mặc dù như thế. Ác nhân dường như đã hòan tòan thông suốt, ngửa đầu cười ha ha nói:" Ác nhân ta đã hoành hành Liên Bang hơn mười năm, đàn bà nào mà chưa từng chơi qua? Mỹ vị nào chưa từng hưởng thụ qua? Lão tử đời này giết người so với ngươi thấy còn nhiều hơn, lão tử xem như cũng đã hưởng thụ đủ rồi, tiểu tử nhanh một chút, cho đại gia một chút sảng khoái đi."
"Sảng khoái sao? Ta liền cho ngươi."
Tang Thiên ngồi chồm hổm dưới đất, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lá. Nhíu mày, giống như đang suy tư về chuyện gì đó vậy.
"Ha ha ha! Còn đang suy nghĩ sao? Tiểu tử, ngươi muốn hành hạ Lão Tử sao, nói cho ngươi biết, Lão Tử đời này khổ gì mà chưa từng ăn qua, Lão Tử ngay cả chết còn không sợ, còn sợ bị ngươi hành hạ sao, đến đây đi! Cứ việc đến! Làm cho đại gia xem một chút ngươi có bản lãnh gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Tang Thiên, ác nhân lại càng đắc ý cười to:" Có phải hay không là không có nghĩ ra ý nào tốt? Uh? Có muốn lão tử bày cho ngươi một ít không? Nếu nói tới thủ đoạn hành hạ người, thì có tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết, nhiên huyết chỉ, phệ cốt chỉ, Diêm Vương chỉ, sanh tử chỉ, như thế nào? Ngươi biết cái nào không? Uh? Ha ha ha ha! Nghe đồn tứ đại quỷ chỉ này mỗi một chỉ đều có thể lam cho người ta thống khổ không thôi, muốn sống không được muốn chết không xong, ha ha ha! Lão tử chính là đã ngưỡng mộ tứ đại quỷ chỉ này đã lâu hả! Đáng tiếc hả! Tứ đại quỷ chỉ này lần cuối cùng xuất hiện chính là hai trăm năm trước, hiện tại, đã không còn ai biết được tứ đại quỷ chủ này! Lão tử trước khi chết thật sự muốn được nếm thử tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết này!"
"Tứ đại quỷ chỉ! Không sai. Ngươi không nói ta cũng quên mất." Tang Thiên vỗ vỗ trán:" Già rồi trí nhớ có chút kém."
"Ha ha ha ha." Ác nhân ngửa đầu cười vang, quát:" Tiểu tử, ngươi không biết về tứ đại quỷ chỉ này sao? Hôm nay lão tử sẽ giảng dạy cho ngươi một khóa, biết nhiên huyết chỉ là gì không? Nghe đồn nhiên huyết chỉ, một ngón tay vừa điểm vào, máu trong cơ thể trong nháy mắt liền giống như bị thiêu đốt vậy, tư vị đó, cảm giác đó, chắc là rất thoải mái? Uh? Ha ha!! Đáng tiếc ! Đáng tiếc lão tử không cơ hội nếm thử hả, còn có phệ cốt chỉ, ngươi có biết..."
Đang nói chuyện, đột nhiên một giọng nói bình thản vang lên:" Ngươi nhận ra cái này không?"
Chỉ thấy Tang Thiên giơ cánh tay lên, trên đầu ngón trỏ có một ngọn lửa huyết sắc đang thiêu đốt, nhìn thấy một màn này, ác nhân liên tục cười lạnh:" Tiểu tử, chỉ là nhất chỉ hỏa diễm mà thôi, cái này từ lúc ba tuổi lão tử đã biết rồi, đến đây đi! Cho đại gia một chút tự vị sảng khoái đi." Vừa nói, ác nhân vừa ưỡn ngực ra.
Tang Thiên cũng không khách khí, ngón tay trực tiếp chỉ tới, khi huyết sắc hỏa diễm trên đầu ngón tay đó chạm vào ngực của ac nhân, ầm một tiếng, quang thân ác nhân đột nhiên xuất hiện huyết quang, rồi lập tức biến mất.
Ác nhân ngửa đầu càn rỡ cười lớn:" Ha ha ha! Cảm giác gì cũng không có! Một chút này của ngươi mà có thể làm khó được ta sao? Ha ha ha ha!!"
Đột nhiên.
Tiếng cười của ác nhân đột nhiên đình chỉ, thần sắc kiêu ngạo gàn rỡ trên khuôn mặt lập tức biến mất, hai mắt trợn lớn, vẻ mặt hoảng sợ, lại giống như không thể tin được.
Lập tức, thời, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền những cơn đau đớn, trong nháy mắt truyền đi khắp toàn thân, hắn thậm chí có thể cảm giác được máu trong cơ thể đang điên cuồng thiêu đốt!
"A!!"
Ác nhân ngửa mặt hét thảm một tiếng, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, máu trong người giống như dung nham nóng chảy vậy đang cuồn cuồn chảy, ngực, tứ chi, đầu giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé vậy, cài này không phải ,à đau đớn, mà so với đau đớn còn thống khổ hơn đáng sợ hơn gấp vạn lần, cái loại cảm giác tê dại ngứa ngáy này làm cho người ta thống khổ, ác nhân kêu ngào thảm thiết, thân thể liệt tục quay cuồng, hai tay điên cuồng gãi trước ngực cùng trên mặt.
"A! Đây là là nhiên huyết chỉ a! A!! Đau quá! Ngứa quá! A a!!!"
Loại cảm giác đau nhức này, ngứa ngáy này hoàn tòan là đến từ trong tòan bộ tất cả các cơ quan trong cơ thể, giờ khắc này, ác nhân rốt cục cũng xác định được đây chính là nhiên huyết chỉ một trong tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết! Nhưng người thanh niên này lam sao có thể biết được, hắn không biết, cũng không có tâm tư để suy nghĩ. Ngay lúc này hắn thậm chí muốn cắt đứt cổ tay mình ra, đem tất cả máu đang thiêu đốt trong cơ thể chảy ra ngoài.
Ngón tay của Tang Thiên chỉ vào ngực ác nhân một cái, ác nhân lập tức bất động.
"Ngươi giết ta đi! Giết ta đi! A đau quá a! Ngứa quá a!!"
Sau một hồi, tiếng la của ác nhân bắt đầu yếu bớt, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn, vốn đôi mắt như tam giác giờ phút này thậm chí so với mắt trâu còn to hơn vài phần, miệng khô nứt.
"Xin...xin ngươi, giết...giết ta đi! Nhanh...nhanh giết ta đi."
Hai giờ sau, thân hình ác nhân bắt đầu kịch liệt run rẫy, thanh âm cũng dần dần trở nên khàn khàn vô lực, đờ người ra bộ dáng giống như người bị bệnh tâm thần vậy.
Ba giờ sau, ác nhân không thể phát ra âm thanh nữa, há miệng ra, hai mắt vô thần, giống như một khối tử thi, chỉ là cả ngươi vẫn đang run rẩy.
Ý thức của ác nhân vô cùng rõ ràng, hắn kinh ngạc nhìn trần nhà, cứ như vậy mà nhìn. Khóe mắt đã sớm chảy nước mắt đầm đìa. Cảm giác đau đớn ngứa ngáy không ngừng hành hạ hắn. Hắn muốn tự sát, muốn động cũng không được. Giờ khắc này hắn rốt cục cũng cảm giác được cái gì gọi là thống khổ, cái gì chính thức gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Một ngày trôi qua.
Ngày thứ hai, sau khi Tang Thiên mở cánh cửa tiến vào, một mùi hôi thối lập tức đập vào mũi, mà bên trong phòng, ác nhân vẫn như trước đang run rẩy dựa vào trong góc tường, sắc mặt trắng bệch, thần sắc thẩn thờ, vành mắt xanh mét, chỗ hai khóe mắt có thể nhìn thấy được vẫn còn vướng lệ, giờ phút này hắn đâu còn là ác nhân mà người người đều sợ. Quả thật là tinh thần sa sút đến cực điểm. Bị nhiên huyết chỉ hành hạ suốt một ngày, tinh thần của ác nhân đã bấn loạn, đại tiểu tiện không thể khống chế.
Tang Thiên giơ tay lên giải trừ nhiên huyết chỉ cùng với khóa thân thuật.
Mặc dù chịu đủ hành hạ, nhưng ý thức của ác nhân vẫn vô cùng rõ ràng, hắn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thần nhìn người thanh niên mặc hắc y trước cửa, miệng có chút khô khốc. Thấp giọng nói:" Ác ma."
Tang Thiên đứng ở cửa giơ tay lên, vươn ngón trỏ ra. Đầu ngón trỏ hắc mang đang quấn xung quanh, thoạt nhìn rất là quỷ dị, chỉ thấy Tang Thiên phất tay một cái, hắc mang kia giống như một con hắc xà vậy trong nháy mắt bắn về phía ngực ác nhân.
Ác nhân ngơ ngác cúi đầu nhìn về phía ngực, ánh sáng nhỏ dài màu đen kia vừa chạm vào ngực hắn lập tức lan tràn ra khắp cả người hắn, ác nhân cứ ngơ ngác nhìn hắc mang đó quấn quanh cơ thể, một hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên. Thừ người ra nhìn Tang Thiên thì thào lên tiếng:" Đây là cái gì?"
"Sanh tử chỉ!"
Sanh tử chỉ? Suy nghĩ của ác nhân có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời không thể kịp phản ứng lại, sau khi phản ứng lại, lập tức hôn mê bất tỉnh, trong mơ hồ. Một đạo âm thanh truyền vào trong óc hắn.
"Sau khi tỉnh lại lập tức lau dọn sạch sẽ căn phòng này cho lão tử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.