Quyển 1 - Chương 155: Thất Diệu
Cửu Hanh
28/03/2013
Có một nhóm học viên trong sân trường đều hô vang lên cái tên Thất Diệu, danh tiếng của Thất Diệu cũng không kém so với các siêu sao, trái lại bởi vì đều là thanh thiếu niên cho nên dễ dàng được các thanh niên nam nữ hâm mộ.
Một hàng bảy tám huyền phù xa xa hoa dừng lại, ba ba ba, cửa xe theo thứ tự mở ra.
Một người thanh niên từ bên trong xe đi xuống, người thanh niên này mặc một thân y phục có hoa văn lại vừa hưu nhàn, mang quần dài, vóc người cao cao, dáng người đầy đặn, tuy mặc một bộ trang phụ hưu nhàn nhưng trên người thanh niên này lại có khí chất bất phàm. Mái tóc dài màu vàng, để ngang vai, khuôn mặt trắng noãn trong vô cùng yêu dị bên má phải một hình xăm ngón tay màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng đang mỉm cười, giơ cánh tay lên với các thanh niên nam nữ đang vây xung quanh, phía sau cánh tay hắn giơ lên, năm ngón tay có chút cong lại, thoạt nhìn giống như muốn chọc tức người ta vậy.
Một trong Liên Bang Thất Diệu, Paul.
Sau đó là một thanh niên từ bên trong huyền phù xa khác đi xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười nhu hòa như gió xuân vậy. Hắn đứng thẳng người, măc tây phục màu trắng, cả người thoạt nhìn rất là hào hoa phong nhã, giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.
Một trong Liên Bang Thất Diệu, Ngự Diệp Thiên.
"Paul! Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đến Học viện quân sự Phương Đông là lần nào không?" Ngự Diệp Thiên dường như đã sớm thành thói quen là tiêu điểm của cuộc sống. Trên mặt mang vẻ mỉm cười hướng thanh niên nam nữ xung quanh gật đầu.
"Là năm năm trước,khi đó chúng ta còn chưa tới vinh quang đỉnh tham gia tranh đoạt Thất Diệu, vì để đề cao danh tiếng, chúng ta chỉ có thể khiêu chiến mọi nơi, đáng tiếc, năm năm trước Học viện quân sự Phương Đông là nơi yếu nhất." Paul trên khuôn mặt tràn đầy ý cười dâm tà, nhìn những thanh niên nam nữ đang điên cuồng bằng ánh mắt giống như nhìn những con kiến hôi vậy, cười nói:" Bọn thái điểu này ngoại trừ hét chói tai ra còn có thể làm cái gì!"
"Ha ha."
Cùng với Paul bất đồng, Ngự Diệp Thiên bị coi như là tiêu điểm của vạn người, hắn cũng vô cùng hưởng thụ, mỉm cười duỗi hai tay ra, nhẹ giọng cười nói:" Bọn họ rất đáng yêu, không phải sao?" Dứt lời, hướng nơi có nhiều thanh niên nam nữ rất cúi xuống một cái, hàn động này của Ngự Diệp Thiên làm cho không ít người điên cuồng thét chói tai, Ngự Diệp Thiên ngẩng đầu lên, giơ tay lên chào mọi người.
Paul nhìn mọi người xung quang, kinh miệt nói:" Chỉ tòan là lũ kiến hôi."
"Con kiến hôi cũng rất đáng yêu mà! Ngự Diệp Thiên tươi cười giống như ánh mặt trời vậy.
Mặt khác một người trung niên cũng từ trong một huyền phù xa khác đi ra, người trung niên này ăn mặc rất bình thường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô thần, nhìn đám người đối diện la hét, con ngươi cũng không có một chút động tĩnh nào.
"Paul công tử, dựa theo kế hoạch mà làm việc sao?" Bạch Viêm liền đi lên hỏi,
"Đương nhiên."
Paul hai tay chắp sau lưng, cùng Ngự Diệp Thiên, Bạch Viêm ba người đi tới phía trước.
Đi theo sau Paul còn có hai nam một nữ. hai nam một nữ một câu cười nói cũng không có, vừa nhìn là biết nhân vật tàn nhẫn. Mà phía sau Ngự Diệp Thiên cũng có một người trung niên thân cao khoảng ba thước, người trung niên này rất cao to, giống như một tòa pháo di động vậy. Phía sau Bạch Viêm có khoảng 7-8 người, đó dường như đều là thuộc hạ đắc lực của hắn.
Chờ đợi một hồi lâu, cũng không nhìn thấy bất kỳ lãnh đạo nào của Học viện tới nghênh đón, vô luận là Paul hay là Ngự Diệp Thiên thậm chí là Bạch Viêm nội tâm đều cảm thấy vô cùng khó chịu, Paul mặc dù không thích trở thành tiêu điểm, nhưng nhiều nhười tu tập như vậy hắn vẫn rất thích, không có người nào ra nghênh đón, đây là sĩ nhục, đúng vậy là trắng trợn sĩ nhục Thất Diệu.
"Học viện quân sự Phương Đông dường như không có để Thất Diệu chúng ta vào trong mắt." Ngự Diệp Thiên mang vẻ mặt mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh nhạt.
"Nếu như bọn họ không để Paul ta trong mắt, vậy cũng đừng trách Paul ta vô tình." Paul cười lạnh một tiếng, đi nhanh đến phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, mái tóc màu vàng tùy ý tung bay phía sau đầu:" Năm năm trước ta hành hạ Học viện quân sự Phương Đông giống như một con chó! Hôm nay năm năm sau, ta muốn cho bọn họ biến thành con chó chết."
"Ha ha! Paul huynh nên hạ thủ lưu tình, không nên quên mục đích lần này của chúng ta, mục tiêu của chúng ta là Tang Thiên, không phải là mấy con kiến hôi này."
"Hừ! Thuận tiện giày vò mấy con kiến hôi này củng rất sảng khoái!"
Một đoàn mười người trực tiếp đi thẳng vào hướng ký túc xá của Học viện quân sự Phương Đông.
Các học viên đang tụ tập trên sân trường đều đang sôi nổi nghị luận.
"Tô hiệu trưởng cũng thiệt là, công tử Paul cùng với công tử Ngự Diệp Thiên nói như thế nào cũng là Thất Diệu nổi tiếng trong Liên Bang, Tô hiệu trưởng dĩ nhiên ngay cả xuất hiện nghênh đón cũng không có, thật sự là làm cho người ta vô cùng thất vọng."
"Thất vọng cái đầu ngươi! Ngu ngốc! Thất Diệu là cha ngươi sao, người ta đến đây rõ ràng là tới giẫm đạp lên Học viện chúng ta, ngươi lại còn muốn Tô hiệu trưởng đi ra nghênh đón. Ngươi...con mẹ nó, có đầu óc hay không, học viện chúng ta tại sao lại có loại người ngu ngốc như vậy!"
"Ngươi... Ngươi dám chửi ta!"
"Chửi ngươi? Lão Tử hôm nay còn muốn đánh thằng ngu ngốc như ngươi một trận! Tên bại não! Mẹ kiếp! Ta mới vừa nghe Dịch Phong tiểu tử kia nói Tang huấn luyện viên hiện tại còn chưa có trở về. Không biết Tô hiệu trưởng sẽ ứng phó như thế nào, ta thật sự vì Tô hiệu trưởng mà lo lắng a!"
"Tang huấn luyện viên? Hắn không phải là sợ Thất Diệu? Biết người ta đến đây, nên mới cố ý trốn đi chứ!
"Trốn cái đầu ngươi! Sợ cái đầu ngươi! Học viện quân sự Phương Đông chúng ta như thế nào mà có loại hán gian này! Tang huấn luyện viên mà sợ Thất Diệu sao? Tang huấn luyện viên ngay cả người của tổ ủy hội cũng dám đánh. Còn Thất Diệu thần tượng của ngươi chỉ là rác rưỡi! Mẹ kiếp! Các huynh đệ, lại đây đánh tên hán gian này một trận cho ta."
Học viện quân sự Phương Đông, phòng làm việc phó hiệu trưởng.
Tô Hàm mặc một bộ trang phục công sở. Trên khuôn mặt tinh sảo tràn ngập lạnh lẽo, nàng nhìn các chủ nhiệm học viện đang ngồi xung quang chờ mình, lập tức hai mắt trừng lên, giống như đang vô cùng tức giận. Khoanh hai tay lại. Bộ ngực phập phồng lên xuống.
"Ngươi ta tới đây để giẫm đạp lên nhà chúng ta, mấy lão già ngoan cố các ngươi còn muốn đi ra nghênh đón, ta thật sự không biết trong đầu các ngươi đang nghĩ gì!"
Ngồi ở đây đều là lãnh đạo của Học viện, trong đó có một chủ nhiệm đứng dậy nói:" Mặc kệ hai người trong Thất Diệu cùng câu lạc bộ Xích Viêm lần này tới đây là có mục đích gì đi nữa, thì Học viện quân sự Phương Đông chúng ta cũng không xử sự như hài tử như thế, cứ như vậy đóng cửa không đi ra ngoài, nếu như truyền ra ngoài, không phải là làm cho người khác nói Học viện quân sự Phương Đông chúng ta quá mức nhỏ mọn sao."
"Chủ nhiệm nói rất đúng, Thất Diệu cùng câu lạc bộ Xích Viêm lần này đến đây, mục đích chính thức chúng ta không cần nói tới nữa, nhưng Học viện quân sự Phương Đông chúng ta cũng phải mở rộng cửa, thể hiện ra khí độ của Học viện quân sự Phương Đông chúng ta."
Khuôn mặt của Tô Hàm đã trắng bệch lên, mở mắt ra, lửa giận thiêu đốt, la lên:" Khí độ cái rắm! Đừng theo ta nói về khí độ, ta nói cho các ngươi biết, nếu không có sự cho phép của ta ai cũng không đi ra nghênh đón! Tô Hàm ta cảnh cáo trước, ai dám lỗ mãng, đừng trách Tô Hàm ta trở mặt vô tình!"
Đám người đang ngồi đó liền ngây người sững sờ, bọn họ không nghĩ tới vị nữ phó hiệu trưởng trẻ tuổi này lại đột nhiên tức giận như vậy, đã vậy là còn không để ý hình tượng mà nói ra lời thô tục.
"Tô hiệu trưởng, chúng ta đều là một phần tử của Học viện quân sự Phương Đông, Học viện quân sự Phương Đông đang gặp nạn chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực."
Các lãnh đạo học viện đang ngồi ở đây tuy rằng không hòa hợp với Tô Hàm. Nhưng nếu như có người dám đến Học viện quân sự Phương Đông gây sự. Thì bọn họ sẽ bỏ qua hết thảy ân oán, đồng tâm hiệp lực. Nói cho cùng, Tô Hàm cùng các lãnh đạo của Học viện Học tranh chấp chỉ là một cái lễ nghi cơ bản mà thôi, phái bảo thủ cho rằng dù là đối phương thật là đến tìm phiền toái, chúng ta cũng phải tỏ ra có khí độ đi nghênh đón, không thể đánh mất phép lịch sự cơ bản, nhưng mà Tô Hàm thì lại không ủng hộ.
Lúc này đây, ánh mắt lạnh lẽo của Tô Hàm nhìn mọi người đang ngồi xung quanh, ánh mắt rất là ác liệt, khí chất lúc này đã trở nên lạnh lùng như băng vậy, khí thế cường đại, làm cho mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, phảng phất như đang đứng ở đây không phải là một vị nữ phó hiệu trưởng, mà là một nữ tướng quân sinh ra trong sa trường vậy.
Đông đông đông, tiếng đập cửa truyền đến.
"Mời vào."
Di đạt.
Paul, Ngự Diệp Thiên, Bạch Viêm ba người đi vào, ánh mắt của ba người đều nhìn vào các lãnh đạo trong phòng làm việc, sau đó nhìn vào người đang ngồi trên bàn làm việc đối diện, đang phê duyệt văn kiện Tô Hàm.
"Đã sớm nghe nói Học viện quân sự Phương Đông một năm trước có một vị mỹ nữ làm phó hiệu trưởng, ha ha." Ngự Diệp Thiên trực tiếp không thèm nhìn các vị lãnh đạo, đi tới đối diện Tô Hàm, tao nhã lịch sự vươn cánh tay phải ra, nói:" Tô tiểu thư, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
"Xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay."
Tô Hàm lắc đầu, lúc này ngẩng đầu nhìn Ngự Diệp Thiên, nàng cùng Ngự Diệp Thiên xem như lần đầu tiên gặp mặt. Coi như là lần đầu tiên nhìn thấy một trong Thất Diệu vô cùng nổi danh trong Liên Bang, nếu là trước kia, Tô Hàm có lẽ sẽ lễ phép nắm tay, cũng không biết nói như thế nào, biết Ngự Diệp Thiên đến đây là để tìm Tang Thiên gâu phiến toái, nàng liền càm thấy vô cùng khó chịu, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên, nàng hiện tại nhìn thấy Ngự Diệp Thiên thì có chút chán ghét.
"Oh? Thói quen này của Tô tiểu thư thật không sai."
Ngự Diệp Thiên nhíu mày, khóe miệng vẫn như trước giữ nụ cười ôn hòa mỉm cười, nhún vai, dường như một chút cũng không có tức giận.
Tô Hàm thu thập sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, âm thanh lạnh nhạt vang lên:" Ba người lần này đến đây là có chuyện gì?"
"Tô tiểu thư." Paul đứng ở phía sau có chút cúi đầu, cánh tay vẫn chắp sau lưng hư không đàn tấu, đi tới trước bàn làm việc, mới ngẩng đầu lên. Mở nụ cười dâm tà, bên phải gương mặt có một hình xăm ngón tay lúc ẩn lúc hiện, cười nói:" Cô chẳng lẻ không biết chúng ta tới lần này làm gì sao? Tất nhiên là đến tìm quý huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng Tang Thiên để tiến hành trao đổi thể thuật."
Tô Hàm xuất thân từ bộ đội, đã nhìn qua vô số người. Nàng liếc mắt nhìn qua một cái, là có thể cảm giác được Paul người này tuyệt đối là một người lòng dạ độc ác, mà Ngự Diệp Thiên nhìn như luôn mỉm cười, kì thực là nụ cười của ác ma. Sau vẻ tươi cười ấy không biết cất dấu bao nhiêu đao kiếm.
Có thể ổn định vị trí Liên Bang Thất Diệu, quả nhiên bất phàm.
Ba ba!
Tô Hàm sửa sang lại một xấp văn kiện, gõ tay lên bàn làm việc nói:" Thật vô cùng xin lỗi, Tang huấn luyện viên hôm nay không có ở đây, nếu như muốn tìm anh ta trao đối thể thuật, chỉ có thể hôm nào khác trở lại thôi."
Không có ở đây?
Paul, Ngự Diệp Thiên cũng không biết là có thật là không có ở đây không hay là giả, Ngự Diệp Thiên mặc dù chỉ cùng Tang Thiên tiếp xúc qua có hai lần, mặc dù không hiểu nhiều về Tang Thiên, nhưng hai lần gặp mặt đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, ngay tại chỗ đánh chết chiến sĩ Thánh Đường, dám động thủ ở trang viên Thiên Nhãn, loại người có khí phách đó tuyệt đối không phải là người nhát gan, Tô Hàm nói như vậy, chẳng lẻ hắn thật sự không có ở đây?
Còn Paul hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu liếc xéo nhìn Lãnh Nhược Băng sương Tô Hàm, cười lạnh nói:" Nếu Tang Thiên không có ở đây, ta Paul không thể làm gì khác hơn là đánh cho đến khi hắn xuất hiện mới thôi!"
Lời này vừa nói ra! Toàn bộ lãnh đạo của Học viện trong phòng làm việc liền đứng dậy, Tô Hàm ngồi đối diện thì nhíu mày lại nhìn chằm chằm vị Paul một trong Liên Bang Thất Diệu này.
Mà Ngự Diệp Thiên bên cạnh cũng kinh ngạc không ít, hắn cũng không nghĩ tới Paul đột nhiên lại quăng ra một quả bom kiêu ngạo như vậy.
Người này thật đúng là một người điên!
Ngự Diệp Thiên không phải lần đầu tiên cùng Paul hợp tác. Nhưng mỗi lần đều bị Paul làm cho ứng phó không kịp.
Một hàng bảy tám huyền phù xa xa hoa dừng lại, ba ba ba, cửa xe theo thứ tự mở ra.
Một người thanh niên từ bên trong xe đi xuống, người thanh niên này mặc một thân y phục có hoa văn lại vừa hưu nhàn, mang quần dài, vóc người cao cao, dáng người đầy đặn, tuy mặc một bộ trang phụ hưu nhàn nhưng trên người thanh niên này lại có khí chất bất phàm. Mái tóc dài màu vàng, để ngang vai, khuôn mặt trắng noãn trong vô cùng yêu dị bên má phải một hình xăm ngón tay màu xanh biếc lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng đang mỉm cười, giơ cánh tay lên với các thanh niên nam nữ đang vây xung quanh, phía sau cánh tay hắn giơ lên, năm ngón tay có chút cong lại, thoạt nhìn giống như muốn chọc tức người ta vậy.
Một trong Liên Bang Thất Diệu, Paul.
Sau đó là một thanh niên từ bên trong huyền phù xa khác đi xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười nhu hòa như gió xuân vậy. Hắn đứng thẳng người, măc tây phục màu trắng, cả người thoạt nhìn rất là hào hoa phong nhã, giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.
Một trong Liên Bang Thất Diệu, Ngự Diệp Thiên.
"Paul! Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đến Học viện quân sự Phương Đông là lần nào không?" Ngự Diệp Thiên dường như đã sớm thành thói quen là tiêu điểm của cuộc sống. Trên mặt mang vẻ mỉm cười hướng thanh niên nam nữ xung quanh gật đầu.
"Là năm năm trước,khi đó chúng ta còn chưa tới vinh quang đỉnh tham gia tranh đoạt Thất Diệu, vì để đề cao danh tiếng, chúng ta chỉ có thể khiêu chiến mọi nơi, đáng tiếc, năm năm trước Học viện quân sự Phương Đông là nơi yếu nhất." Paul trên khuôn mặt tràn đầy ý cười dâm tà, nhìn những thanh niên nam nữ đang điên cuồng bằng ánh mắt giống như nhìn những con kiến hôi vậy, cười nói:" Bọn thái điểu này ngoại trừ hét chói tai ra còn có thể làm cái gì!"
"Ha ha."
Cùng với Paul bất đồng, Ngự Diệp Thiên bị coi như là tiêu điểm của vạn người, hắn cũng vô cùng hưởng thụ, mỉm cười duỗi hai tay ra, nhẹ giọng cười nói:" Bọn họ rất đáng yêu, không phải sao?" Dứt lời, hướng nơi có nhiều thanh niên nam nữ rất cúi xuống một cái, hàn động này của Ngự Diệp Thiên làm cho không ít người điên cuồng thét chói tai, Ngự Diệp Thiên ngẩng đầu lên, giơ tay lên chào mọi người.
Paul nhìn mọi người xung quang, kinh miệt nói:" Chỉ tòan là lũ kiến hôi."
"Con kiến hôi cũng rất đáng yêu mà! Ngự Diệp Thiên tươi cười giống như ánh mặt trời vậy.
Mặt khác một người trung niên cũng từ trong một huyền phù xa khác đi ra, người trung niên này ăn mặc rất bình thường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô thần, nhìn đám người đối diện la hét, con ngươi cũng không có một chút động tĩnh nào.
"Paul công tử, dựa theo kế hoạch mà làm việc sao?" Bạch Viêm liền đi lên hỏi,
"Đương nhiên."
Paul hai tay chắp sau lưng, cùng Ngự Diệp Thiên, Bạch Viêm ba người đi tới phía trước.
Đi theo sau Paul còn có hai nam một nữ. hai nam một nữ một câu cười nói cũng không có, vừa nhìn là biết nhân vật tàn nhẫn. Mà phía sau Ngự Diệp Thiên cũng có một người trung niên thân cao khoảng ba thước, người trung niên này rất cao to, giống như một tòa pháo di động vậy. Phía sau Bạch Viêm có khoảng 7-8 người, đó dường như đều là thuộc hạ đắc lực của hắn.
Chờ đợi một hồi lâu, cũng không nhìn thấy bất kỳ lãnh đạo nào của Học viện tới nghênh đón, vô luận là Paul hay là Ngự Diệp Thiên thậm chí là Bạch Viêm nội tâm đều cảm thấy vô cùng khó chịu, Paul mặc dù không thích trở thành tiêu điểm, nhưng nhiều nhười tu tập như vậy hắn vẫn rất thích, không có người nào ra nghênh đón, đây là sĩ nhục, đúng vậy là trắng trợn sĩ nhục Thất Diệu.
"Học viện quân sự Phương Đông dường như không có để Thất Diệu chúng ta vào trong mắt." Ngự Diệp Thiên mang vẻ mặt mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh nhạt.
"Nếu như bọn họ không để Paul ta trong mắt, vậy cũng đừng trách Paul ta vô tình." Paul cười lạnh một tiếng, đi nhanh đến phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, mái tóc màu vàng tùy ý tung bay phía sau đầu:" Năm năm trước ta hành hạ Học viện quân sự Phương Đông giống như một con chó! Hôm nay năm năm sau, ta muốn cho bọn họ biến thành con chó chết."
"Ha ha! Paul huynh nên hạ thủ lưu tình, không nên quên mục đích lần này của chúng ta, mục tiêu của chúng ta là Tang Thiên, không phải là mấy con kiến hôi này."
"Hừ! Thuận tiện giày vò mấy con kiến hôi này củng rất sảng khoái!"
Một đoàn mười người trực tiếp đi thẳng vào hướng ký túc xá của Học viện quân sự Phương Đông.
Các học viên đang tụ tập trên sân trường đều đang sôi nổi nghị luận.
"Tô hiệu trưởng cũng thiệt là, công tử Paul cùng với công tử Ngự Diệp Thiên nói như thế nào cũng là Thất Diệu nổi tiếng trong Liên Bang, Tô hiệu trưởng dĩ nhiên ngay cả xuất hiện nghênh đón cũng không có, thật sự là làm cho người ta vô cùng thất vọng."
"Thất vọng cái đầu ngươi! Ngu ngốc! Thất Diệu là cha ngươi sao, người ta đến đây rõ ràng là tới giẫm đạp lên Học viện chúng ta, ngươi lại còn muốn Tô hiệu trưởng đi ra nghênh đón. Ngươi...con mẹ nó, có đầu óc hay không, học viện chúng ta tại sao lại có loại người ngu ngốc như vậy!"
"Ngươi... Ngươi dám chửi ta!"
"Chửi ngươi? Lão Tử hôm nay còn muốn đánh thằng ngu ngốc như ngươi một trận! Tên bại não! Mẹ kiếp! Ta mới vừa nghe Dịch Phong tiểu tử kia nói Tang huấn luyện viên hiện tại còn chưa có trở về. Không biết Tô hiệu trưởng sẽ ứng phó như thế nào, ta thật sự vì Tô hiệu trưởng mà lo lắng a!"
"Tang huấn luyện viên? Hắn không phải là sợ Thất Diệu? Biết người ta đến đây, nên mới cố ý trốn đi chứ!
"Trốn cái đầu ngươi! Sợ cái đầu ngươi! Học viện quân sự Phương Đông chúng ta như thế nào mà có loại hán gian này! Tang huấn luyện viên mà sợ Thất Diệu sao? Tang huấn luyện viên ngay cả người của tổ ủy hội cũng dám đánh. Còn Thất Diệu thần tượng của ngươi chỉ là rác rưỡi! Mẹ kiếp! Các huynh đệ, lại đây đánh tên hán gian này một trận cho ta."
Học viện quân sự Phương Đông, phòng làm việc phó hiệu trưởng.
Tô Hàm mặc một bộ trang phục công sở. Trên khuôn mặt tinh sảo tràn ngập lạnh lẽo, nàng nhìn các chủ nhiệm học viện đang ngồi xung quang chờ mình, lập tức hai mắt trừng lên, giống như đang vô cùng tức giận. Khoanh hai tay lại. Bộ ngực phập phồng lên xuống.
"Ngươi ta tới đây để giẫm đạp lên nhà chúng ta, mấy lão già ngoan cố các ngươi còn muốn đi ra nghênh đón, ta thật sự không biết trong đầu các ngươi đang nghĩ gì!"
Ngồi ở đây đều là lãnh đạo của Học viện, trong đó có một chủ nhiệm đứng dậy nói:" Mặc kệ hai người trong Thất Diệu cùng câu lạc bộ Xích Viêm lần này tới đây là có mục đích gì đi nữa, thì Học viện quân sự Phương Đông chúng ta cũng không xử sự như hài tử như thế, cứ như vậy đóng cửa không đi ra ngoài, nếu như truyền ra ngoài, không phải là làm cho người khác nói Học viện quân sự Phương Đông chúng ta quá mức nhỏ mọn sao."
"Chủ nhiệm nói rất đúng, Thất Diệu cùng câu lạc bộ Xích Viêm lần này đến đây, mục đích chính thức chúng ta không cần nói tới nữa, nhưng Học viện quân sự Phương Đông chúng ta cũng phải mở rộng cửa, thể hiện ra khí độ của Học viện quân sự Phương Đông chúng ta."
Khuôn mặt của Tô Hàm đã trắng bệch lên, mở mắt ra, lửa giận thiêu đốt, la lên:" Khí độ cái rắm! Đừng theo ta nói về khí độ, ta nói cho các ngươi biết, nếu không có sự cho phép của ta ai cũng không đi ra nghênh đón! Tô Hàm ta cảnh cáo trước, ai dám lỗ mãng, đừng trách Tô Hàm ta trở mặt vô tình!"
Đám người đang ngồi đó liền ngây người sững sờ, bọn họ không nghĩ tới vị nữ phó hiệu trưởng trẻ tuổi này lại đột nhiên tức giận như vậy, đã vậy là còn không để ý hình tượng mà nói ra lời thô tục.
"Tô hiệu trưởng, chúng ta đều là một phần tử của Học viện quân sự Phương Đông, Học viện quân sự Phương Đông đang gặp nạn chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực."
Các lãnh đạo học viện đang ngồi ở đây tuy rằng không hòa hợp với Tô Hàm. Nhưng nếu như có người dám đến Học viện quân sự Phương Đông gây sự. Thì bọn họ sẽ bỏ qua hết thảy ân oán, đồng tâm hiệp lực. Nói cho cùng, Tô Hàm cùng các lãnh đạo của Học viện Học tranh chấp chỉ là một cái lễ nghi cơ bản mà thôi, phái bảo thủ cho rằng dù là đối phương thật là đến tìm phiền toái, chúng ta cũng phải tỏ ra có khí độ đi nghênh đón, không thể đánh mất phép lịch sự cơ bản, nhưng mà Tô Hàm thì lại không ủng hộ.
Lúc này đây, ánh mắt lạnh lẽo của Tô Hàm nhìn mọi người đang ngồi xung quanh, ánh mắt rất là ác liệt, khí chất lúc này đã trở nên lạnh lùng như băng vậy, khí thế cường đại, làm cho mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, phảng phất như đang đứng ở đây không phải là một vị nữ phó hiệu trưởng, mà là một nữ tướng quân sinh ra trong sa trường vậy.
Đông đông đông, tiếng đập cửa truyền đến.
"Mời vào."
Di đạt.
Paul, Ngự Diệp Thiên, Bạch Viêm ba người đi vào, ánh mắt của ba người đều nhìn vào các lãnh đạo trong phòng làm việc, sau đó nhìn vào người đang ngồi trên bàn làm việc đối diện, đang phê duyệt văn kiện Tô Hàm.
"Đã sớm nghe nói Học viện quân sự Phương Đông một năm trước có một vị mỹ nữ làm phó hiệu trưởng, ha ha." Ngự Diệp Thiên trực tiếp không thèm nhìn các vị lãnh đạo, đi tới đối diện Tô Hàm, tao nhã lịch sự vươn cánh tay phải ra, nói:" Tô tiểu thư, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
"Xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay."
Tô Hàm lắc đầu, lúc này ngẩng đầu nhìn Ngự Diệp Thiên, nàng cùng Ngự Diệp Thiên xem như lần đầu tiên gặp mặt. Coi như là lần đầu tiên nhìn thấy một trong Thất Diệu vô cùng nổi danh trong Liên Bang, nếu là trước kia, Tô Hàm có lẽ sẽ lễ phép nắm tay, cũng không biết nói như thế nào, biết Ngự Diệp Thiên đến đây là để tìm Tang Thiên gâu phiến toái, nàng liền càm thấy vô cùng khó chịu, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên, nàng hiện tại nhìn thấy Ngự Diệp Thiên thì có chút chán ghét.
"Oh? Thói quen này của Tô tiểu thư thật không sai."
Ngự Diệp Thiên nhíu mày, khóe miệng vẫn như trước giữ nụ cười ôn hòa mỉm cười, nhún vai, dường như một chút cũng không có tức giận.
Tô Hàm thu thập sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, âm thanh lạnh nhạt vang lên:" Ba người lần này đến đây là có chuyện gì?"
"Tô tiểu thư." Paul đứng ở phía sau có chút cúi đầu, cánh tay vẫn chắp sau lưng hư không đàn tấu, đi tới trước bàn làm việc, mới ngẩng đầu lên. Mở nụ cười dâm tà, bên phải gương mặt có một hình xăm ngón tay lúc ẩn lúc hiện, cười nói:" Cô chẳng lẻ không biết chúng ta tới lần này làm gì sao? Tất nhiên là đến tìm quý huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng Tang Thiên để tiến hành trao đổi thể thuật."
Tô Hàm xuất thân từ bộ đội, đã nhìn qua vô số người. Nàng liếc mắt nhìn qua một cái, là có thể cảm giác được Paul người này tuyệt đối là một người lòng dạ độc ác, mà Ngự Diệp Thiên nhìn như luôn mỉm cười, kì thực là nụ cười của ác ma. Sau vẻ tươi cười ấy không biết cất dấu bao nhiêu đao kiếm.
Có thể ổn định vị trí Liên Bang Thất Diệu, quả nhiên bất phàm.
Ba ba!
Tô Hàm sửa sang lại một xấp văn kiện, gõ tay lên bàn làm việc nói:" Thật vô cùng xin lỗi, Tang huấn luyện viên hôm nay không có ở đây, nếu như muốn tìm anh ta trao đối thể thuật, chỉ có thể hôm nào khác trở lại thôi."
Không có ở đây?
Paul, Ngự Diệp Thiên cũng không biết là có thật là không có ở đây không hay là giả, Ngự Diệp Thiên mặc dù chỉ cùng Tang Thiên tiếp xúc qua có hai lần, mặc dù không hiểu nhiều về Tang Thiên, nhưng hai lần gặp mặt đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, ngay tại chỗ đánh chết chiến sĩ Thánh Đường, dám động thủ ở trang viên Thiên Nhãn, loại người có khí phách đó tuyệt đối không phải là người nhát gan, Tô Hàm nói như vậy, chẳng lẻ hắn thật sự không có ở đây?
Còn Paul hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu liếc xéo nhìn Lãnh Nhược Băng sương Tô Hàm, cười lạnh nói:" Nếu Tang Thiên không có ở đây, ta Paul không thể làm gì khác hơn là đánh cho đến khi hắn xuất hiện mới thôi!"
Lời này vừa nói ra! Toàn bộ lãnh đạo của Học viện trong phòng làm việc liền đứng dậy, Tô Hàm ngồi đối diện thì nhíu mày lại nhìn chằm chằm vị Paul một trong Liên Bang Thất Diệu này.
Mà Ngự Diệp Thiên bên cạnh cũng kinh ngạc không ít, hắn cũng không nghĩ tới Paul đột nhiên lại quăng ra một quả bom kiêu ngạo như vậy.
Người này thật đúng là một người điên!
Ngự Diệp Thiên không phải lần đầu tiên cùng Paul hợp tác. Nhưng mỗi lần đều bị Paul làm cho ứng phó không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.