Quyển 1 - Chương 308: Tụ đỉnh tẩy tủy
Cửu Hanh
29/07/2013
Tang Thiên mặc dù sống thời gian rất lâu, nhưng cũng chỉ là nghe qua một ít truyền thuyết về thẩm phán chi chung, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày bị vũ trụ thẩm phán, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ bản thân rốt cuộc có cái gì có thể uy hiếp đến bổn nguyên vũ trụ, đồ đằng phượng hoàng? Tử diệt tịch chi long? Hắc ám chi thư? Không phải, mấy thứ này mặc dù cũng rất đặc thù, nhưng căn bản không có khả năng uy hiếp tới vũ trụ bổn nguyên.
Lúc trước ở bên tron ý thức hải của bản thân, đem tánh mang nguyên cùng ý thức nguyên kết hợp đến 10% làm phát ra thẩm phán chi chung, mà lần này mới kết hợp đến 20% lại một lần nữa dẫn động thẩm phán chi chung, ngay khi thẩm phán chi chung vang lên lần thứ 2, Tang Thiên phảng phất như trải qua thiên thu vạn kiếp vậy, cuồn cuồn không biết làm sao, cái gì cũng không biết, giống như đang phiêu đãng trong hắc ám vậy, quên mất bản thân, mất đi ký ức, quên hết tất cả. Chẳng lẽ nói nếu sinh mệnh nguyên cùng ý thức nguyên của bản thân hoàn toàn kết hợp sẽ uy hiếp đến vũ trụ bổn nguyên sao?
Loài người đem thân thể cùng tinh thần tu luyện đến cực hạn, sau khi tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên hoàn toàn kết hợp thì sẽ tiến hóa thành thiên nhân.
Chẳng lẽ sau khi tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên của mình sau khi hoàn toàn kết hợp, tiến hóa không phải là thiên nhân? Vậy là cái gì? Không biết...
Hiện tại tâm tình của Tang Thiên vô cùng phức tạp, hơn phân nữa là vui mừng lẫn sợ hãi, sợ hãi chính là sự kinh khủng của thẩm phán chi chung, mừng chính là nếu bản thân có thể hoàn toàn kết hợp đến lúc đó không phải sẽ là một tồn tại kinh khủng sao! Nhưng mấu chốt là làm thế nào để vượt qua được thẩm phán chi chung, vô tận nắm tháng trôi qua đúng là rất dị thường.
Nhưng mà còn có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng làm cho Tang Thiên lo lắng không thôi, sau khi lần đầu tiên trải qua thẩm phán chi chung, hắn liền cảm giác được thân thể cùng tinh thần của mình trở nên rất yêu ớt, lúc đầu không có để ý, nhưng lần này sau khi trải qua thẩm phán chi chung, loại cảm giác suy yếu này càng thêm nghiêm trọng.
Loại suy yếu này rất quỷ dị, giống như khí lực bản thân càng ngày càng yếu, lực lượng tinh thần cũng càng ngày càng yếu, nhưng cũng không phải, nhưng chung quy cảm giác rất suy yếu, rất hỗn loạn, loại cảm giác này thật giống như mật độ lực lượng đột nhiên ít đi vậy, không phải lực lượng trở nên yếu, mà là mật độ ít đi. Cả người phảng phất như thoái hóa vậy.
Uh, chính là loại cảm giác này! Thoái hóa, Tang Thiên thậm chí hoài nghi, nếu trải qua thêm một lần thẩm phán chi chung nữa, bản thân có thể đánh mất hòan toàn lực lượng cùng tinh thần hay không. Kinh nghiệm sau khi trải qua mấy lần thẩm phán chi chung, quả thực là hoàn toàn vượt qua phạm trù của nhân loại. Nhân loại sau khi tiến hóa thành thiên nhân, cũng không nhe nói qua sẽ bị thoái hóa.
Hơn nữa theo Tang Thiên được biết, tại vô tận thế giới, nhân loại tuyệt đối là chủng tộc thấp nhất trong hàng nghìn hàng vạn chủng tộc có trí tuệ, nói cách khác, không có chủng tộc nào có tánh mạng trí tuệ có thể thấp hơn so với nhân loại. Vậy tại sao còn bị thoái hóa.
Nếu chỉ nói riêng về thân thể cùng năng lương tinh thần, hiện tại sợ rằng ngay cả một cao thủ lục cấp cũng không bằng, bất quá, hắn giết người là dựa vào sát ý hắc mang của mình, loại năng lượng sát ý này là độc nhất vô nhị, có thể giết chết pháp lão Tinh Linh, Tang Thiên cũng không có lắng về thân thể cùng tinh thần, chỉ là cảm giác này thật sự rất lạ.
Lắc đầu, trên người mình đã có không ít chuyện lạ, cũng không có thêm một chuyện nữa, vốn định đem tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên kết hợp đến 30%, sau lại suy nghĩ lại, hay là quên đi, chờ sau khi xử lý xong chuyện này hãy nói sau.
Đang ở trong phòng khách nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm hai người nhìn thấy Tang Thiên từ trong phòng đi ra, hai người lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Tang Thiên, nội tâm kinh hãi không thôi, nếu như lúc bình thường Tang Thiên giống như đại dương yên tĩnh vậy, vậy thì khi Tang Thiên ở lục bộ, chính là thôn thiên liệt địa nộ hải, mà lúc này, hắn cũng không giống như đại dương yên tĩnh, cũng không có thôn thiên liệt địa nộ hải, căn bản không có gì hết, hắn rõ ràng đứng ở nơi đó, mà Mộ Viễn Sơn hai người lại cảm giác như hắn chưa từng tồn tại vậy, hư vô mờ mịt, căn bản là không tồn tại. "Làm sao vậy?" Tang Thiên tiện tay lấy một ly nước ngửa đầu uống cạn.
Mộ Viễn Sơn hai người lắc đầu, bọn họ biết sư phụ lão nhân gia ngài không phải bản thân có thể lý giải, ccho nên cũng không có hỏi nhiều, bất quá có thể nhìn thấy Tang Thiên, hai người vẫn vô cùng mừng rỡ. "Không có gì, chỉ là không nghĩ tới ngài lại xuất quan nhanh như vậy." "Xuất quan cái gì, ta chỉ là ngủ một giấc mà thôi." Tang Thiên đi tới, hỏi:" Bọn họ đâu rồi." "Đao Ba Lý cùng Thiết Nam hắn đang cùng Lạc Phu nói chuyện phiến."
Nơi này là nhà cũ của Mộ Viễn Sơn tại thành thị Mặc Hải, lúc trước Tang Thiên chính là đem bọn Mộ Tiểu Ngư, Thiết Nam tới nơi này, nhìn qua của sổ thấy Thiết Nam, Đao Ba Lý, Dạ Nguyệt, Mộ Tiểu Ngư đang ngồi ở xung quanh, mà Lạc Phu không biết đang kể chuyện gì đó. Tang Thiên là người thế nào, thần thức cường đại dị thường, vừa cẩn thận lắng nghe, không khỏi lắc đầu cười cười. "Đợi lát nữa ta ra bên ngoài bố trí một chút, các ngươi sau này ở chỗ này đợi."
Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm biết ý tứ của Tang Thiên, nội tâm không khỏi có chút khổ sở, nói:" Sư phụ ngài yên tâm, chúng ta sẽ đợi ở chỗ này, cũng chỉ có thể trách chúng ta kém cỏi, không thể giúp ngài cái gì, ai!" Hai người đều muốn đi theo Tang Thiên rời đi, ra bên ngoài chém giết, nhưng nghĩ đến thực lực của bản thân, tâm lý rất là hối hận tại sao lúc trước không hảo hảo cố gắng ty luyện. Tang Thiên cười mắng:" Đều là lão già rồi, tính tình sao còn như vậy." Giữa trưa, mặt trời chói chan. Trong sân, Đao Ba Lý, Thiết Nam, Dạ Nguyệt, Mộ Tiểu Ngư tụ tập một chỗ, đang tập trung tình thần nghe kể chuyện. "Các ngươi không biết đâu! Lúc đó hà thiên hồn địa ám! Lúc ấy sau khi lôi vân phong bạo bắn ra, cũng làm cho ta run rẩy, thật sự là rất kinh khủng! Cả bầu trời giống như muốn sụp xuống vậy, ân chủ của ta lúc ấy đứng phía dưới lôi vân phong bão, chỉ thấy cả mặt đất run lên một cái! Một con quái vật thật lớn từ phía dưới bay lên, quấn quanh người an chủ nhà ta lao thẳng lên trời, các ngươi biết đó là cái gì không?"
Đao Ba Lý nghe đến nhập thần, lắc đầu, Dạ Nguyệt vẻ mặt khẩn trương, hỏi:" Là cái gì?" "Lạc Phu, ông không phải là muốn thừa nước đục thả câu chứ." Mộ Tiểu Ngư cũng là hết sức khẩn trương.
Lạc Phu ho khan một tiếng, hít một hơi thật sâu, cảm giác được bản thân đã đầy hơi lại, lúc này mới nói:" Đó là một con rồng! Một con rồng toàn thân đen nháy! Tiểu tăng sống cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên nhìn thấy rồng trong truyền thuyết, các ngươi biết không, con rồng kia..." "Con rồng kia làm sao?"
Uh? Cảm giác được âm thành này có chút quen tai, Lạc Phu xoay người nhìn lại, nhìn thấy Tang Thiên, hắn lập tức đỏ mặt lên, xấu hổ không thôi. "Ân chủ, ngài xuất quan rồi."
Lần nữa nhìn thấy Tang Thiên, Mộ Tiểu Ngư cùng Dạ Nguyệt tâm tình đều là vô cùng phức tạp, mà Đao Ba Lý cùng Thiết Nam sau khi nhìn thấy sự kinh khủng của Tang Thiên, bọn họ đối với Tang Thiên sùng bái không thôi. "Đi! Vào nhà trước đã."
Trở lại phòng khách, mọi người cũng không biết Tang Thiên muốn làm cái gì, Mộ Tiểu Ngư cùng Dạ Nguyệt ngồi cùng một chỗ, từ ba ngày trước sau khi Tang Thiên mang gia gia trở về, nàng quả thật muốn tìm cơ hội mở miệng cả tạ Tang Thiên, nhưng mà, sau khi Tang Thiên trở về liền trực tiếp bế quan ba ngày, lần này thật vất vả mới nhìn thấy mặt, nhưng hiện tại nhiều người như vậy, Mộ Tiểu Ngư lại không dám mở miệng. "Lại đây, Viễn Sơn, Tiểu Ngư, Đao Ba, các ngươi cũng ngồi xếp bằng xuống."
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tang Thiên lắc đầu. "Lát nữa các ngươi sẽ biết." Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm đối với Tang Thiên tin tưởng không nghi ngờ, hai người lập tức xếp bằng ngồi xuống, sau đó đám người Thiết Nam, Mộ Tiểu Ngư cũng đều xếp bằng ngồi xuống. "Lạc Phu, tiểu tử ngươi ngồi xuống làm cái gì, nhanh đi qua một bên."
"Ân chủ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, để cho tiểu tăng tham dự với." Lạc Phu vẻ mặt không vui. Nhưng đối với Tang Thiên hắn nào dám phản kháng, xám xịt đứng dậy, tránh xang một bên. "Nhắm mắt lại, tận lực làm cho thân thể bản thân thả lỏng, đúng, thả lỏng."
Lạc Phu ngơ ngác nhìn, nhìn thấy hai tay của Tang Thiên không ngừng vẻ ra một bức phù văn mà bàn thân không hiểu, sau đó, bàn tay của Tang Thiên xuất hiện ánh sáng màu trắng sữa, bay nhanh đến đỉnh đầu của đám người Mộ Viễn Sơn, không tới nháy mắt, trên đỉnh đầu Mộ Viễn Sơn xuất hiện một mảnh ánh sáng nhạt, sau đó đỉnh đầu mỗi người đều xuất hiện ánh sánh nhạt. Lạc Phu biết ánh sáng nhạt đó là ý thức của bọn Mộ Viễn Sơn.
Tang Thiên cắn vào đầu ngón tay mình, tiếp tục vẽ bức phù văn, bức phù văn do máu tươi tạo thành thẩm thấu vào trong ý thức của đám người Mộ Viễn Sơn, sau đó Tang Thiên lại đưa ý thức của bọn họ trở về cơ thể, trong nháy mắt, thân thể Mộ Viễn Sơn bắt đầu run rẩy, bắt đầu bốc lên sương trắng, đám người Bạch Hoành Lâm, Thiết Nam cũng giống như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Phu mặc dù không rõ đó là cái gì, nhưng hắn có thể nhìn ra mục đích của Tang Thiên.
Phù phù một tiếng, Lạc Phu quỳ xuống mặt đất:" Ân chủ! Ngài đây là đang giúp bọn họ tụ đỉnh tẩy tủy sao! Ân chủ, ngài khai ân, tẩy tủy cho tiểu tăng một lần đi! Ô ô ô... Giúp tiểu tăng tẩy tủy một lần."
Lạc Phu đoán rất chính xác, Tang Thiên đích xác là đang giúp bọn họ tẩy tủy, nhưng lại dùng máu tươi của bản thân để tẩy tủy, máu của hắn có công hiệu vô cùng thần kỳ, như vậy, sau này đám người Mộ Viễn Sơn tu luyện sẽ không gặp trở ngại, cho đến khi thành công tiến hóa thành thiên nhân. Tẩy tủy kéo dài đến 3-4 giờ, Tang Thiên lúc này mới dừng lại.
Đám người Mộ Viễn Sơn ngồi tĩnh tọa ở nơi đó, cả người vẫn đang run rẩy như trước, chỉ là đỉnh đầu không còn bốc lên sương trắng, mà là một ít sương màu xám trắng, đây chính là những tạp chất trong cơ thể bọn họ đang điên cuồng tiết ra. "Ân chủ! Ngài làm ơn giúp ta tẩy tủy một lần đi, chỉ một lần thôi, đi mà." Tang Thiên cười mắng:" Mẹ kiếp! Lão tử còn không có hỏi ngươi, tiểu tử ngươi dĩ nhiên là quỷ nhan tại thế.
Quỷ nhan, yêu nhan đều là tồn tại kinh khủng, Nhiễm Linh là yêu nhan, về phần quỷ nha, Tang Thiên cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nếu như không phải lúc ở trụ sở lục bộ, nghiệt chướng Thiên Xạ nói ra, Tang Thiên còn không biết Lạc Phu cái tên này là quỷ nhan tại thế. "Trách không được tiểu tử ngươi có thể nhìn thấy Tu La! Mẹ kiếp!" "Ân chủ! Quỷ nhan rốt cuộc là cái gì hả! Ngài biết sao? Tiểu tăng đã tra rất nhiều điển tịch cũng không có tìm thấy tư liệu liên quan."
"Ta cũng không biết."
Vào ban đêm, Tang Thiên bố trí một cái song trọng phục địa phù văn trận hoàn toàn bao phủ cả ngôi nhà này, song trọng phục địa phù văn trận là trận pháp ẩn tàng, từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không phát hiện ngôi nhà này tồn tại, chỉ có hiểu được tần suất của phù văn mới có thể tùy ý ra vào. Ngày thứ hai, đám người Mộ Viễn Sơn vẫn như trước đang hấp thu công hiệu của tẩy tủy. "Viển Sơn!" Mộ Viễn Sơn đang nhắm mắt lại tựa hồ nghe thấy âm thanh của Tang Thiên, hắn thử mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không được. "Ta đã bố trí song trọng phục địa phù văn trận, đây là tần suất cùng cấu tạo phù văn trận, khi ngươi tỉnh lại nhất định phải hoàn toàn nắm giữ, ta đã giúp các ngươi tẩy tủy, các ngươi sau này tu luyện không gặp phải chướng ngại, ta có thể làm cũng chỉ có thế, bảo trọng! Chờ sau khi ta giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ đến tìm các ngươi."
Lúc trước ở bên tron ý thức hải của bản thân, đem tánh mang nguyên cùng ý thức nguyên kết hợp đến 10% làm phát ra thẩm phán chi chung, mà lần này mới kết hợp đến 20% lại một lần nữa dẫn động thẩm phán chi chung, ngay khi thẩm phán chi chung vang lên lần thứ 2, Tang Thiên phảng phất như trải qua thiên thu vạn kiếp vậy, cuồn cuồn không biết làm sao, cái gì cũng không biết, giống như đang phiêu đãng trong hắc ám vậy, quên mất bản thân, mất đi ký ức, quên hết tất cả. Chẳng lẽ nói nếu sinh mệnh nguyên cùng ý thức nguyên của bản thân hoàn toàn kết hợp sẽ uy hiếp đến vũ trụ bổn nguyên sao?
Loài người đem thân thể cùng tinh thần tu luyện đến cực hạn, sau khi tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên hoàn toàn kết hợp thì sẽ tiến hóa thành thiên nhân.
Chẳng lẽ sau khi tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên của mình sau khi hoàn toàn kết hợp, tiến hóa không phải là thiên nhân? Vậy là cái gì? Không biết...
Hiện tại tâm tình của Tang Thiên vô cùng phức tạp, hơn phân nữa là vui mừng lẫn sợ hãi, sợ hãi chính là sự kinh khủng của thẩm phán chi chung, mừng chính là nếu bản thân có thể hoàn toàn kết hợp đến lúc đó không phải sẽ là một tồn tại kinh khủng sao! Nhưng mấu chốt là làm thế nào để vượt qua được thẩm phán chi chung, vô tận nắm tháng trôi qua đúng là rất dị thường.
Nhưng mà còn có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng làm cho Tang Thiên lo lắng không thôi, sau khi lần đầu tiên trải qua thẩm phán chi chung, hắn liền cảm giác được thân thể cùng tinh thần của mình trở nên rất yêu ớt, lúc đầu không có để ý, nhưng lần này sau khi trải qua thẩm phán chi chung, loại cảm giác suy yếu này càng thêm nghiêm trọng.
Loại suy yếu này rất quỷ dị, giống như khí lực bản thân càng ngày càng yếu, lực lượng tinh thần cũng càng ngày càng yếu, nhưng cũng không phải, nhưng chung quy cảm giác rất suy yếu, rất hỗn loạn, loại cảm giác này thật giống như mật độ lực lượng đột nhiên ít đi vậy, không phải lực lượng trở nên yếu, mà là mật độ ít đi. Cả người phảng phất như thoái hóa vậy.
Uh, chính là loại cảm giác này! Thoái hóa, Tang Thiên thậm chí hoài nghi, nếu trải qua thêm một lần thẩm phán chi chung nữa, bản thân có thể đánh mất hòan toàn lực lượng cùng tinh thần hay không. Kinh nghiệm sau khi trải qua mấy lần thẩm phán chi chung, quả thực là hoàn toàn vượt qua phạm trù của nhân loại. Nhân loại sau khi tiến hóa thành thiên nhân, cũng không nhe nói qua sẽ bị thoái hóa.
Hơn nữa theo Tang Thiên được biết, tại vô tận thế giới, nhân loại tuyệt đối là chủng tộc thấp nhất trong hàng nghìn hàng vạn chủng tộc có trí tuệ, nói cách khác, không có chủng tộc nào có tánh mạng trí tuệ có thể thấp hơn so với nhân loại. Vậy tại sao còn bị thoái hóa.
Nếu chỉ nói riêng về thân thể cùng năng lương tinh thần, hiện tại sợ rằng ngay cả một cao thủ lục cấp cũng không bằng, bất quá, hắn giết người là dựa vào sát ý hắc mang của mình, loại năng lượng sát ý này là độc nhất vô nhị, có thể giết chết pháp lão Tinh Linh, Tang Thiên cũng không có lắng về thân thể cùng tinh thần, chỉ là cảm giác này thật sự rất lạ.
Lắc đầu, trên người mình đã có không ít chuyện lạ, cũng không có thêm một chuyện nữa, vốn định đem tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên kết hợp đến 30%, sau lại suy nghĩ lại, hay là quên đi, chờ sau khi xử lý xong chuyện này hãy nói sau.
Đang ở trong phòng khách nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm hai người nhìn thấy Tang Thiên từ trong phòng đi ra, hai người lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Tang Thiên, nội tâm kinh hãi không thôi, nếu như lúc bình thường Tang Thiên giống như đại dương yên tĩnh vậy, vậy thì khi Tang Thiên ở lục bộ, chính là thôn thiên liệt địa nộ hải, mà lúc này, hắn cũng không giống như đại dương yên tĩnh, cũng không có thôn thiên liệt địa nộ hải, căn bản không có gì hết, hắn rõ ràng đứng ở nơi đó, mà Mộ Viễn Sơn hai người lại cảm giác như hắn chưa từng tồn tại vậy, hư vô mờ mịt, căn bản là không tồn tại. "Làm sao vậy?" Tang Thiên tiện tay lấy một ly nước ngửa đầu uống cạn.
Mộ Viễn Sơn hai người lắc đầu, bọn họ biết sư phụ lão nhân gia ngài không phải bản thân có thể lý giải, ccho nên cũng không có hỏi nhiều, bất quá có thể nhìn thấy Tang Thiên, hai người vẫn vô cùng mừng rỡ. "Không có gì, chỉ là không nghĩ tới ngài lại xuất quan nhanh như vậy." "Xuất quan cái gì, ta chỉ là ngủ một giấc mà thôi." Tang Thiên đi tới, hỏi:" Bọn họ đâu rồi." "Đao Ba Lý cùng Thiết Nam hắn đang cùng Lạc Phu nói chuyện phiến."
Nơi này là nhà cũ của Mộ Viễn Sơn tại thành thị Mặc Hải, lúc trước Tang Thiên chính là đem bọn Mộ Tiểu Ngư, Thiết Nam tới nơi này, nhìn qua của sổ thấy Thiết Nam, Đao Ba Lý, Dạ Nguyệt, Mộ Tiểu Ngư đang ngồi ở xung quanh, mà Lạc Phu không biết đang kể chuyện gì đó. Tang Thiên là người thế nào, thần thức cường đại dị thường, vừa cẩn thận lắng nghe, không khỏi lắc đầu cười cười. "Đợi lát nữa ta ra bên ngoài bố trí một chút, các ngươi sau này ở chỗ này đợi."
Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm biết ý tứ của Tang Thiên, nội tâm không khỏi có chút khổ sở, nói:" Sư phụ ngài yên tâm, chúng ta sẽ đợi ở chỗ này, cũng chỉ có thể trách chúng ta kém cỏi, không thể giúp ngài cái gì, ai!" Hai người đều muốn đi theo Tang Thiên rời đi, ra bên ngoài chém giết, nhưng nghĩ đến thực lực của bản thân, tâm lý rất là hối hận tại sao lúc trước không hảo hảo cố gắng ty luyện. Tang Thiên cười mắng:" Đều là lão già rồi, tính tình sao còn như vậy." Giữa trưa, mặt trời chói chan. Trong sân, Đao Ba Lý, Thiết Nam, Dạ Nguyệt, Mộ Tiểu Ngư tụ tập một chỗ, đang tập trung tình thần nghe kể chuyện. "Các ngươi không biết đâu! Lúc đó hà thiên hồn địa ám! Lúc ấy sau khi lôi vân phong bạo bắn ra, cũng làm cho ta run rẩy, thật sự là rất kinh khủng! Cả bầu trời giống như muốn sụp xuống vậy, ân chủ của ta lúc ấy đứng phía dưới lôi vân phong bão, chỉ thấy cả mặt đất run lên một cái! Một con quái vật thật lớn từ phía dưới bay lên, quấn quanh người an chủ nhà ta lao thẳng lên trời, các ngươi biết đó là cái gì không?"
Đao Ba Lý nghe đến nhập thần, lắc đầu, Dạ Nguyệt vẻ mặt khẩn trương, hỏi:" Là cái gì?" "Lạc Phu, ông không phải là muốn thừa nước đục thả câu chứ." Mộ Tiểu Ngư cũng là hết sức khẩn trương.
Lạc Phu ho khan một tiếng, hít một hơi thật sâu, cảm giác được bản thân đã đầy hơi lại, lúc này mới nói:" Đó là một con rồng! Một con rồng toàn thân đen nháy! Tiểu tăng sống cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên nhìn thấy rồng trong truyền thuyết, các ngươi biết không, con rồng kia..." "Con rồng kia làm sao?"
Uh? Cảm giác được âm thành này có chút quen tai, Lạc Phu xoay người nhìn lại, nhìn thấy Tang Thiên, hắn lập tức đỏ mặt lên, xấu hổ không thôi. "Ân chủ, ngài xuất quan rồi."
Lần nữa nhìn thấy Tang Thiên, Mộ Tiểu Ngư cùng Dạ Nguyệt tâm tình đều là vô cùng phức tạp, mà Đao Ba Lý cùng Thiết Nam sau khi nhìn thấy sự kinh khủng của Tang Thiên, bọn họ đối với Tang Thiên sùng bái không thôi. "Đi! Vào nhà trước đã."
Trở lại phòng khách, mọi người cũng không biết Tang Thiên muốn làm cái gì, Mộ Tiểu Ngư cùng Dạ Nguyệt ngồi cùng một chỗ, từ ba ngày trước sau khi Tang Thiên mang gia gia trở về, nàng quả thật muốn tìm cơ hội mở miệng cả tạ Tang Thiên, nhưng mà, sau khi Tang Thiên trở về liền trực tiếp bế quan ba ngày, lần này thật vất vả mới nhìn thấy mặt, nhưng hiện tại nhiều người như vậy, Mộ Tiểu Ngư lại không dám mở miệng. "Lại đây, Viễn Sơn, Tiểu Ngư, Đao Ba, các ngươi cũng ngồi xếp bằng xuống."
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tang Thiên lắc đầu. "Lát nữa các ngươi sẽ biết." Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm đối với Tang Thiên tin tưởng không nghi ngờ, hai người lập tức xếp bằng ngồi xuống, sau đó đám người Thiết Nam, Mộ Tiểu Ngư cũng đều xếp bằng ngồi xuống. "Lạc Phu, tiểu tử ngươi ngồi xuống làm cái gì, nhanh đi qua một bên."
"Ân chủ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, để cho tiểu tăng tham dự với." Lạc Phu vẻ mặt không vui. Nhưng đối với Tang Thiên hắn nào dám phản kháng, xám xịt đứng dậy, tránh xang một bên. "Nhắm mắt lại, tận lực làm cho thân thể bản thân thả lỏng, đúng, thả lỏng."
Lạc Phu ngơ ngác nhìn, nhìn thấy hai tay của Tang Thiên không ngừng vẻ ra một bức phù văn mà bàn thân không hiểu, sau đó, bàn tay của Tang Thiên xuất hiện ánh sáng màu trắng sữa, bay nhanh đến đỉnh đầu của đám người Mộ Viễn Sơn, không tới nháy mắt, trên đỉnh đầu Mộ Viễn Sơn xuất hiện một mảnh ánh sáng nhạt, sau đó đỉnh đầu mỗi người đều xuất hiện ánh sánh nhạt. Lạc Phu biết ánh sáng nhạt đó là ý thức của bọn Mộ Viễn Sơn.
Tang Thiên cắn vào đầu ngón tay mình, tiếp tục vẽ bức phù văn, bức phù văn do máu tươi tạo thành thẩm thấu vào trong ý thức của đám người Mộ Viễn Sơn, sau đó Tang Thiên lại đưa ý thức của bọn họ trở về cơ thể, trong nháy mắt, thân thể Mộ Viễn Sơn bắt đầu run rẩy, bắt đầu bốc lên sương trắng, đám người Bạch Hoành Lâm, Thiết Nam cũng giống như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Phu mặc dù không rõ đó là cái gì, nhưng hắn có thể nhìn ra mục đích của Tang Thiên.
Phù phù một tiếng, Lạc Phu quỳ xuống mặt đất:" Ân chủ! Ngài đây là đang giúp bọn họ tụ đỉnh tẩy tủy sao! Ân chủ, ngài khai ân, tẩy tủy cho tiểu tăng một lần đi! Ô ô ô... Giúp tiểu tăng tẩy tủy một lần."
Lạc Phu đoán rất chính xác, Tang Thiên đích xác là đang giúp bọn họ tẩy tủy, nhưng lại dùng máu tươi của bản thân để tẩy tủy, máu của hắn có công hiệu vô cùng thần kỳ, như vậy, sau này đám người Mộ Viễn Sơn tu luyện sẽ không gặp trở ngại, cho đến khi thành công tiến hóa thành thiên nhân. Tẩy tủy kéo dài đến 3-4 giờ, Tang Thiên lúc này mới dừng lại.
Đám người Mộ Viễn Sơn ngồi tĩnh tọa ở nơi đó, cả người vẫn đang run rẩy như trước, chỉ là đỉnh đầu không còn bốc lên sương trắng, mà là một ít sương màu xám trắng, đây chính là những tạp chất trong cơ thể bọn họ đang điên cuồng tiết ra. "Ân chủ! Ngài làm ơn giúp ta tẩy tủy một lần đi, chỉ một lần thôi, đi mà." Tang Thiên cười mắng:" Mẹ kiếp! Lão tử còn không có hỏi ngươi, tiểu tử ngươi dĩ nhiên là quỷ nhan tại thế.
Quỷ nhan, yêu nhan đều là tồn tại kinh khủng, Nhiễm Linh là yêu nhan, về phần quỷ nha, Tang Thiên cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nếu như không phải lúc ở trụ sở lục bộ, nghiệt chướng Thiên Xạ nói ra, Tang Thiên còn không biết Lạc Phu cái tên này là quỷ nhan tại thế. "Trách không được tiểu tử ngươi có thể nhìn thấy Tu La! Mẹ kiếp!" "Ân chủ! Quỷ nhan rốt cuộc là cái gì hả! Ngài biết sao? Tiểu tăng đã tra rất nhiều điển tịch cũng không có tìm thấy tư liệu liên quan."
"Ta cũng không biết."
Vào ban đêm, Tang Thiên bố trí một cái song trọng phục địa phù văn trận hoàn toàn bao phủ cả ngôi nhà này, song trọng phục địa phù văn trận là trận pháp ẩn tàng, từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không phát hiện ngôi nhà này tồn tại, chỉ có hiểu được tần suất của phù văn mới có thể tùy ý ra vào. Ngày thứ hai, đám người Mộ Viễn Sơn vẫn như trước đang hấp thu công hiệu của tẩy tủy. "Viển Sơn!" Mộ Viễn Sơn đang nhắm mắt lại tựa hồ nghe thấy âm thanh của Tang Thiên, hắn thử mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không được. "Ta đã bố trí song trọng phục địa phù văn trận, đây là tần suất cùng cấu tạo phù văn trận, khi ngươi tỉnh lại nhất định phải hoàn toàn nắm giữ, ta đã giúp các ngươi tẩy tủy, các ngươi sau này tu luyện không gặp phải chướng ngại, ta có thể làm cũng chỉ có thế, bảo trọng! Chờ sau khi ta giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ đến tìm các ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.