Quyển 1 - Chương 160: Tự nhiên là giết người
Cửu Hanh
28/03/2013
Học viện quân sự Phương Đông, trên sân trường, có hàng ngàn hàng vạn học viên đang tụ tập, bọn họ sau khi nhìn thấy giáo sư cách đấu Olen bị Paul một trong Thất Diệu đả thương, thì hoàn toàn hiểu rõ, hôm nay Thất Diệu tới học viện là để gây sự, các học viên ở đây có một phần đông là fan hâm mộ của Thất Diệu, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy một trong Thất Diệu Paul đánh trọng thương Olen sư phụ, khi bọn họ nhìn thấy một trong Thất Diệu Ngự Diệp Thiên đánh Tô hiệu trưởng từ trên trời rơi xuống, thì bọn họ đã vô cùng phẫn nộ.
Giờ khắc này, Paul, Ngự Diệp Thiên trong mắt bọn họ không bao giờ còn Thất Diệu đầy huy hoàng nữa, mà là địch nhân!
Bọn họ phẫn nộ, bọn họ nhiệt huyết, bọn họ chờ đợi.
Rốt cục, Tang Thiên đã xuất hiện.
Các học viên cũng không biết thực lực của Tang Thiên mạnh mẽ đến như thế nào, bọn họ không biết, nhưng bọn họ nhớ rất kỹ, Tang huấn luyện viên oanh sát Long Diệu, Francis, Thiên Dật tiên sinh, thậm chí Charles như thế nào, bất kỳ ai dù cho thân phận cao tới đâu, nhưng cũng không ngăn cản được việc Tang huấn luyện viên trảm sát, đây là Tang Thiên trong lòng các học viên.
Ngay lúc này, bọn họ ngừng thở, mắt không chớp chăm chú nhìn.
Trong sân, Tô Hàm cùng lãnh đạo học viện đúng bên phía Tây, còn đám người Paul, Ngự Diệp Thiên đứng phía Đông, ánh mắt của bọn họ đều tập trung nhìn chắm chằm vị huấn luyện viên trẻ tuổi đang đứng giữa sân, người thanh niên mặc một cái áo màu đen, không người nào biết chuyện gì xảy ra, ngay cả Paul cũng không biết, chỉ cả thấy giống như một trận gió lớn thổi tới, làm cho cả sân trường bụi mù cuồn cuồn.
Đợi đến khi bụi mù tiêu tán, chỉ thấy ở giữa sân cánh tay phải của Tang Thiên duỗi thẳng, giơ lên trên không trung, năm ngón tay mở rộng, lòng bàn tay dán vào bụng Bạch Viêm, mà thân thể Bạch Viêm hòan toàn bất động trên không, là người trong cuộc, hắn cũng không biết chuỵên gì xảy ra, thật sự quá nhanh, đợi đến khi hắn kịp phản ứng lại, thì thấy bản thân đã bị như vậy.
Bạch Viêm chính là một trong tam Xích tam Viêm của câu lạc bộ Xích Viêm, nói như thế nào thì cũng được coi như là người đã trải qua nhiều sóng gió lớn, nhưng thật sự mới vừa rồi. Hắn không có thời gian để suy nghĩ, trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng ra tay cũng không chậm, ánh mắt vô thần kia phát u quang mang màu xanh biếc yêu dị, vung tay lên, năm ngón tay hóa thành trảo, muốn một trảo chụp vào thiên linh cái của Tang Thiên.
Khi cánh tay hắn vừa mới giơ lên, trong na sát! Chỉ cảm thấy từ dười bụng truyền đến từng cơn đau dữ dội như bị lửa đốt, loại đau đớn này lập tức lan tràn ra, điên cuồng thiên đốt thần kinh não vực của hắn, khiến cho khuôn mặt của Bạch Viêm vặn vẹo dữ tợn, nhịn không được mà la hết thảm thiết.
Trong sân, Tang Thiên sắc mặt không một chút thay đổi, ô quang trong hai mắt điên cuồng sôi trào, chỉ thấy cánh tay hắn đẩy ra sau đó đột nhiên kéo lại, thân thể Bạch Viêm ở trên không bị dính vào cánh tay hắn run lên kịch liệt, phát ra những tiếng răng rắc răng rắc cực kỳ chói tai.
Tang Thiên từ từ đi tới, hai mắt nhìn Paul cùng Ngự Diệp Thiên đối diện.
Mỗi một bước đi, cánh tay lại đẩy rồi kéo, làm cho cả người Bạch Viêm càng run rẩy kịch liệt hơn, âm thanh răng rắc không ngừng vang lên, cùng với tiếng hét đầy thảm thiết của Bạch Viêm.
Mọi người, đúng vậy! Tất cả mọi người ở đây đều ngây dại, âm thanh răng rắc chói tai kia truyền vào trong tai bọn họ, điên cuồng kích thích thần kinh não vực bọn họ, còn tiếng hét thê thảm kia lại càng trực tiếp giày vò linh hồn bọn họ.
Đối diện Paul cùng Ngự Diệp Thiên đều là cao thủ, nhưng bọn họ nhìn thấy một màn như thế, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ không biết Tang Thiên làm như thế nào hút Bạch Viêm qua, cũng không biết tại sao Bạch Viêm lại không đánh trả, nhưng bọn họ rõ ràng, với thực lực của mình có thể giết chết Bạch Viêm, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế.
Không người nào biết thực lực của Tang Thiên như thế nào.
Tang Thiên tiếp tục đi tới, mỗi một bước đi, đều phát ra những tiếng răng rắc răng rắc của xương cốt vỡ nát cùng với tiếng kêu chói tai.
Khóe miệng Paul cười lạnh, nhìn lướt qua thuộc hạ của Bạch Viêm bên cạnh quát lên:" Bạch Viêm bị đánh, còn không mau đi hỗ trợ!"
Thuộc hạ của Bạch Viêm có hơn mười người, nhìn thấy Bạch Viêm đại nhân bị người ta giày vò như thế, đã sớm bị hù dọa choáng váng, bọn họ vô cùng rõ ràng thực lực của Bạch Viêm đại nhân như thế nào! Thế mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, tiếng quát của Paul truyền đến, mọi người trong lòng chấn động, nhưng vẫn như trước không dám xông lên, hai ba người nhát gan thậm chí còn bắt đầu lui về phía sau.
"Đều lên cho ta!"
Cũng không thấy Paul có động tác gì, chỉ là năm ngón tay phải phía sau lưng đột nhiên cử động, hơn mười người thuộc hạ của Bạch Viêm liền lao tới phía trước.
Vù vù vù vù vù!
Bị Paul cường hành đẩy đi ra, hơn mười người ở trên không trung đều không thể phát ra âm thanh, đều xuất ra sát chiêu, đánh tới.
Đối diện với hơn mười người đang đánh tới, Tang Thiên phảng phất như không nhìn thấy gì vậy, tiếp tục đi tới, tiếng răng rắc tiếp tục vang lên, tiếng kêu la thê thảm tiếp tục truyền đến.
Hơn mười người này mặc dù không phải cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng nếu có thể là thuộc hạ đắc lực của Bạch Viêm, tất nhiên là phải có chỗ bất phàm, cơ hồ mỗi người đều có bí kỹ sở trường nhất của mình, giờ khắc này, toàn bộ đều xuất ra, đều hướng Tang Thiên công tới, nhiều bí kỹ công kích tới như vậy, giống như Huyết Thủ ấn ký, giống như kim cương chi chùy, giống như lưới điện quang, giống như đao kiếm sắc bén vậy từ bốn phương tám hướng đánh tới Tang Thiên.
Bí kỹ, là một loại công kích sau khi dung hợp với lực lượng cùng với tinh thần, uy lực rất lớn, bí kỹ bất đồng, khi thi triển ra cũng có hiệu quả bất đồng, tỷ như bí kỹ khóa thân, chính là lợi dùng tinh thần lực cùng lực lượng trong nháy mắt khóa trụ đối thần kinh não vực đối phương, làm cho người đó trở thành người thực vật, đương nhiên, cũng có những bí kỹ tà ác trong truyền thuyết tỷ như bí kỹ hóa cốt, bí kỹ hấp huyết, có rất nhiều, bí kỹ tà ác quả thật không chỗ nào không có.
Chỉ tiếc, bí kỹ tuy mạnh, nhưng người bình thường rất khó có được, loại bí kỹ trân quý xa hoa đắt tiền này, không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được.
Lúc này nhìn thấy hơn mười thành viên của câu lạc bộ Xích Viêm mỗi người đều thi triển ra đủ loại bí kỹ đa dạng, mọi người xung quanh không chỉ cảm thấy kinh hãi, câu lạc bộ Xích Viêm không hổ là một trong mười đại câu lạc bộ, dường như mỗi người đều tu luyện một loại bí kỹ bất đồng.
Cho dù là Tang Thiên cũng không có khả năng tránh khỏi.
Không người nào biết, tất cả mọi người đều nín thở, mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm.
Hơn mười người thi triền bí kỹ điên cuồng đánh tới, nhất thời phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Ầm! Lập tức cuồng phong gào thét, khói bụi mịt mù, âm thanh phanh phanh không ngừng vang lên, trên sân trường những viên đá từ những hỗn hợp cứng rắn giờ phút này đều bị vỡ nát, một viên đá bị đánh bay lên không trung, thậm chí còn trực tiếp bị phá cho nát thành từng mảnh vụn.
Trong sân vô cùng hỗn loạn, bụi bay mịt mù đá văng lung tung, mọi người căn bản không thấy cái gì, rốt cuộc một đạo âm thanh cũng phát ra "A!", một tiếng hét thảm truyền đến, một người tòan thân màu vàng từ bên tron khói bụi mịt mù bay ra, phốc một tiếng té trên mặt đất, nhưng vẫn nằm im bất động, không biết sống hay chết!
A! A! A! A!
Sau đó từng tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, liên tục có người từ bên trong khói bụi mịt mù bay ra, rồi ngã nằm trên mặt đất, nhưng vẫn không nhúc nhích!
Cái này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Khói bụi bắt đầu tiêu tán, mọi người đều có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Trong sân, Tang Thiên đang lẳng lặng đứng nơi đó, trên tay phải vẫn như trước Bạch Viêm vẫn dính chặt trên đó, nhấc chân lên tiếp tục đi tới, tay trái của hắn hóa thành trảo, hung hăng chụp lấy chân phải một người, chỉ thấy cánh tay trái hắn đẩy một cái, trong nháy mắt chân phải người đó liền quỷ dị nhỏ đi một nữa, mà bờ vai hắn lại quỷ dị phồng to lên, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, trực tiếp bay thẳng ra ngoài, bạo thể mà chết.
Trong sân chỉ còn lại một người, người kia nhảy lên trên không trung, hai tay liên tục chuyển động, mỗi khi đẩy ra một chưởng, trong lòng bàn tay lại phun ra một đạo Huyết Thủ ấn ký.
Tang Thiên phảng phất như không có nhìn thấy, tiếp tục đi tới, đột nhiên!
Đột nhiên trong sân quỷ dị phát ra một tiếng rít gào phảng phất như đến từ vực sâu, ngao!! Giống như quỷ khóc, giống như ma gào, không có ai biết, vốn đang dùng Huyết Thủ ấn ký tập kích, khi tiếng dã thú vang lên, lập tức bị chấn cho tán loạn tiêu thất, mà ở trên bầu trời người kia liền oa một tiếng miệng phun máu tươi, thân thể không thể khống chế liền rơi xuống đất, nằm nhuyễn trên mặt đất, liên tục hộc máu.
Mọi người hòan tòan ngây người, giống như một pho tượng vậy, đứng im ở đó không nhúc nhích, thậm chí quên cả hô hấp, hòan tòan trầm mê vào một màn lúc nãy.
Vốn hỗn hợp đá từ âu lý thạch trên mặt còn cứng hơn so với sắt thép, nhưng lúc này lại xuất hiện những cái hố, hố to hố nhỏ khoảng bảy tám cái, xung quanh đều là những mảnh vụn của đá từ âu lý thạch, cách đó không xa là mười mấy người đang run rẩy nằm ở đó, bọn họ người nằm sấp, người nằm ngửa, động tác bất đồng, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn giống nhau, phảng phất như nhìn thấy cái gì đó khó tin vậy, hai mắt kinh hãi, sắc mặt kinh khủng.
Mà trong sân, người thanh niên hắc y Tang Thiên vẫn tiếp tục đi tới, sắc mặt không chút thay đồi, phảng phất như chuyện xảy ra trong sân tất cả đều không có liên quan tới hắn.
Không tới một phút đồng hồ, mười mấy người kia liền bị như vậy. Cứ như vậy hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu? Đã chết? Hay là như thế nào? Không người nào biết, cũng không có người nào dám tiến lên kiểm tra.
Nhìn này một màn, vô luận là Ngự Diệp Thiên hay Paul sắc mặt đều cực kỳ khó coi, hai người sắc mặt âm tình bất định, trong chốc lát liền tái nhợt, trong chốc lát liền xanh mét, trong lúc này đều vô cùng kinh hãi, hai người chính là thiên chi kiêu tử trong Liên Bang, đều được vinh quang đỉnh ban cho cái tên Thất Diệu, hưởng thụ vinh quang quý tộc.
Bọn họ chưa từng gặp qua loại cảm giác này, đó chính là sợ hãi!
Nhưng giờ khắc này, vô luận là Ngự Diệp Thiên hay là Paul, sâu trong nội tâm họ đều xuất hiện một cảm giác sợ hãi xa lạ, bọn họ đối loại cảm giác sợ hãi này vô cùng xa lạ, đây là lần đầu tiên nếm thử loại cảm giác này, nhìn người thanh niên đối diện tiếp tục đi tới, hai người không biết làm sao, đột nhiên, phảng phất như rơi vào vực sâu vô tận vậy,vừa lại giống như rơi vào trong đại dương tràn ngập tĩnh mịch vậy.
Tang Thiên dừng lại, vung cánh tay lên không đột nhiên đầy một cái, Bạch Viêm liền thuận thế bay đi.
Ba một tiếng!
Ngự Diệp Thiên đột nhiên bị Bạch Viêm đè lên, nhưng lại giống như một lớp bùn loãng vậy, sắc mặt Ngự Diệp Thiên liền tái nhợt chịu không nổi, nhịn không được la lên một tiếng:"Gì!", hắn lập tức buông Bạch Viêm ra, Bạch Viêm nằm nhuyễn trên mặt đất, thật sự là nằm nhuyễn ở nơi đó, phảng phất như đó không phải là Bạch Viêm, mà là một khối da người vậy.
Những người khác không biết Bạch Viêm tại sao lại bị như vậy, nhưng nhìn thấy Bạch Viêm nắm ở nơi đó với một tư thế kỳ quái như vậy, trên người lại không có chút máu, cũng không thấy vết thương, chẳng lẽ chỉ là bất tỉnh? Bọn họ không biết, nhưng Ngự Diệp Thiên lại rất rõ ràng, tòan bộ xương cốt của Bạch Viêm đều bị chấn nát hết, ngay cả cặn bã cũng không còn thừa lại, tất cả đều chính là đẩy lôi kéo, bốn năm chưởng đó của Tang Thiên hấn vỡ nát, làm cho hắn làm chết ngay tại chỗ.
Hắn không thể tưởng tượng chỉ trong vòng bốn năm chưởng làm như thế nào có thể là cho xương khớp của một người hoàn toàn bị nghiền nát, ngay cả cặn bã cũng không còn, có thể là bí kỹ hóa cốt trong truyền thuyết, nhưng đó là truyền thuyết, mà hắn cũng dám khẳng định, Tang Thiên tuyệt đối không sử dụng bất cứ bí kỹ nào.
Chỉ dựa vào lực lượng bản thân đem tòan bộ khớp xương một người nghiền nát đến ngay cả cặn bã cũng không còn!
Ngự Diệp Thiên biết, một người muốn làm được điều này, cần phải đạt tới sự hiểu biết về lực lượng đến một trình độ nhất định.
Chẳng lẽ hắn..., Ngự Diệp Thiên đã không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ, bởi vì Tang Thiên đã đi tới.
"Tang Thiên! Ngươi muốn làm gì!" Ngự Diệp Thiên thật sự hại sợ, không phải một chút, mà là vô cùng sợ hãi.
"Tự nhiên là giết người!"
Giờ khắc này, Paul, Ngự Diệp Thiên trong mắt bọn họ không bao giờ còn Thất Diệu đầy huy hoàng nữa, mà là địch nhân!
Bọn họ phẫn nộ, bọn họ nhiệt huyết, bọn họ chờ đợi.
Rốt cục, Tang Thiên đã xuất hiện.
Các học viên cũng không biết thực lực của Tang Thiên mạnh mẽ đến như thế nào, bọn họ không biết, nhưng bọn họ nhớ rất kỹ, Tang huấn luyện viên oanh sát Long Diệu, Francis, Thiên Dật tiên sinh, thậm chí Charles như thế nào, bất kỳ ai dù cho thân phận cao tới đâu, nhưng cũng không ngăn cản được việc Tang huấn luyện viên trảm sát, đây là Tang Thiên trong lòng các học viên.
Ngay lúc này, bọn họ ngừng thở, mắt không chớp chăm chú nhìn.
Trong sân, Tô Hàm cùng lãnh đạo học viện đúng bên phía Tây, còn đám người Paul, Ngự Diệp Thiên đứng phía Đông, ánh mắt của bọn họ đều tập trung nhìn chắm chằm vị huấn luyện viên trẻ tuổi đang đứng giữa sân, người thanh niên mặc một cái áo màu đen, không người nào biết chuyện gì xảy ra, ngay cả Paul cũng không biết, chỉ cả thấy giống như một trận gió lớn thổi tới, làm cho cả sân trường bụi mù cuồn cuồn.
Đợi đến khi bụi mù tiêu tán, chỉ thấy ở giữa sân cánh tay phải của Tang Thiên duỗi thẳng, giơ lên trên không trung, năm ngón tay mở rộng, lòng bàn tay dán vào bụng Bạch Viêm, mà thân thể Bạch Viêm hòan toàn bất động trên không, là người trong cuộc, hắn cũng không biết chuỵên gì xảy ra, thật sự quá nhanh, đợi đến khi hắn kịp phản ứng lại, thì thấy bản thân đã bị như vậy.
Bạch Viêm chính là một trong tam Xích tam Viêm của câu lạc bộ Xích Viêm, nói như thế nào thì cũng được coi như là người đã trải qua nhiều sóng gió lớn, nhưng thật sự mới vừa rồi. Hắn không có thời gian để suy nghĩ, trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng ra tay cũng không chậm, ánh mắt vô thần kia phát u quang mang màu xanh biếc yêu dị, vung tay lên, năm ngón tay hóa thành trảo, muốn một trảo chụp vào thiên linh cái của Tang Thiên.
Khi cánh tay hắn vừa mới giơ lên, trong na sát! Chỉ cảm thấy từ dười bụng truyền đến từng cơn đau dữ dội như bị lửa đốt, loại đau đớn này lập tức lan tràn ra, điên cuồng thiên đốt thần kinh não vực của hắn, khiến cho khuôn mặt của Bạch Viêm vặn vẹo dữ tợn, nhịn không được mà la hết thảm thiết.
Trong sân, Tang Thiên sắc mặt không một chút thay đổi, ô quang trong hai mắt điên cuồng sôi trào, chỉ thấy cánh tay hắn đẩy ra sau đó đột nhiên kéo lại, thân thể Bạch Viêm ở trên không bị dính vào cánh tay hắn run lên kịch liệt, phát ra những tiếng răng rắc răng rắc cực kỳ chói tai.
Tang Thiên từ từ đi tới, hai mắt nhìn Paul cùng Ngự Diệp Thiên đối diện.
Mỗi một bước đi, cánh tay lại đẩy rồi kéo, làm cho cả người Bạch Viêm càng run rẩy kịch liệt hơn, âm thanh răng rắc không ngừng vang lên, cùng với tiếng hét đầy thảm thiết của Bạch Viêm.
Mọi người, đúng vậy! Tất cả mọi người ở đây đều ngây dại, âm thanh răng rắc chói tai kia truyền vào trong tai bọn họ, điên cuồng kích thích thần kinh não vực bọn họ, còn tiếng hét thê thảm kia lại càng trực tiếp giày vò linh hồn bọn họ.
Đối diện Paul cùng Ngự Diệp Thiên đều là cao thủ, nhưng bọn họ nhìn thấy một màn như thế, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, bọn họ không biết Tang Thiên làm như thế nào hút Bạch Viêm qua, cũng không biết tại sao Bạch Viêm lại không đánh trả, nhưng bọn họ rõ ràng, với thực lực của mình có thể giết chết Bạch Viêm, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế.
Không người nào biết thực lực của Tang Thiên như thế nào.
Tang Thiên tiếp tục đi tới, mỗi một bước đi, đều phát ra những tiếng răng rắc răng rắc của xương cốt vỡ nát cùng với tiếng kêu chói tai.
Khóe miệng Paul cười lạnh, nhìn lướt qua thuộc hạ của Bạch Viêm bên cạnh quát lên:" Bạch Viêm bị đánh, còn không mau đi hỗ trợ!"
Thuộc hạ của Bạch Viêm có hơn mười người, nhìn thấy Bạch Viêm đại nhân bị người ta giày vò như thế, đã sớm bị hù dọa choáng váng, bọn họ vô cùng rõ ràng thực lực của Bạch Viêm đại nhân như thế nào! Thế mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, tiếng quát của Paul truyền đến, mọi người trong lòng chấn động, nhưng vẫn như trước không dám xông lên, hai ba người nhát gan thậm chí còn bắt đầu lui về phía sau.
"Đều lên cho ta!"
Cũng không thấy Paul có động tác gì, chỉ là năm ngón tay phải phía sau lưng đột nhiên cử động, hơn mười người thuộc hạ của Bạch Viêm liền lao tới phía trước.
Vù vù vù vù vù!
Bị Paul cường hành đẩy đi ra, hơn mười người ở trên không trung đều không thể phát ra âm thanh, đều xuất ra sát chiêu, đánh tới.
Đối diện với hơn mười người đang đánh tới, Tang Thiên phảng phất như không nhìn thấy gì vậy, tiếp tục đi tới, tiếng răng rắc tiếp tục vang lên, tiếng kêu la thê thảm tiếp tục truyền đến.
Hơn mười người này mặc dù không phải cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng nếu có thể là thuộc hạ đắc lực của Bạch Viêm, tất nhiên là phải có chỗ bất phàm, cơ hồ mỗi người đều có bí kỹ sở trường nhất của mình, giờ khắc này, toàn bộ đều xuất ra, đều hướng Tang Thiên công tới, nhiều bí kỹ công kích tới như vậy, giống như Huyết Thủ ấn ký, giống như kim cương chi chùy, giống như lưới điện quang, giống như đao kiếm sắc bén vậy từ bốn phương tám hướng đánh tới Tang Thiên.
Bí kỹ, là một loại công kích sau khi dung hợp với lực lượng cùng với tinh thần, uy lực rất lớn, bí kỹ bất đồng, khi thi triển ra cũng có hiệu quả bất đồng, tỷ như bí kỹ khóa thân, chính là lợi dùng tinh thần lực cùng lực lượng trong nháy mắt khóa trụ đối thần kinh não vực đối phương, làm cho người đó trở thành người thực vật, đương nhiên, cũng có những bí kỹ tà ác trong truyền thuyết tỷ như bí kỹ hóa cốt, bí kỹ hấp huyết, có rất nhiều, bí kỹ tà ác quả thật không chỗ nào không có.
Chỉ tiếc, bí kỹ tuy mạnh, nhưng người bình thường rất khó có được, loại bí kỹ trân quý xa hoa đắt tiền này, không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được.
Lúc này nhìn thấy hơn mười thành viên của câu lạc bộ Xích Viêm mỗi người đều thi triển ra đủ loại bí kỹ đa dạng, mọi người xung quanh không chỉ cảm thấy kinh hãi, câu lạc bộ Xích Viêm không hổ là một trong mười đại câu lạc bộ, dường như mỗi người đều tu luyện một loại bí kỹ bất đồng.
Cho dù là Tang Thiên cũng không có khả năng tránh khỏi.
Không người nào biết, tất cả mọi người đều nín thở, mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm.
Hơn mười người thi triền bí kỹ điên cuồng đánh tới, nhất thời phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Ầm! Lập tức cuồng phong gào thét, khói bụi mịt mù, âm thanh phanh phanh không ngừng vang lên, trên sân trường những viên đá từ những hỗn hợp cứng rắn giờ phút này đều bị vỡ nát, một viên đá bị đánh bay lên không trung, thậm chí còn trực tiếp bị phá cho nát thành từng mảnh vụn.
Trong sân vô cùng hỗn loạn, bụi bay mịt mù đá văng lung tung, mọi người căn bản không thấy cái gì, rốt cuộc một đạo âm thanh cũng phát ra "A!", một tiếng hét thảm truyền đến, một người tòan thân màu vàng từ bên tron khói bụi mịt mù bay ra, phốc một tiếng té trên mặt đất, nhưng vẫn nằm im bất động, không biết sống hay chết!
A! A! A! A!
Sau đó từng tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, liên tục có người từ bên trong khói bụi mịt mù bay ra, rồi ngã nằm trên mặt đất, nhưng vẫn không nhúc nhích!
Cái này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Khói bụi bắt đầu tiêu tán, mọi người đều có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Trong sân, Tang Thiên đang lẳng lặng đứng nơi đó, trên tay phải vẫn như trước Bạch Viêm vẫn dính chặt trên đó, nhấc chân lên tiếp tục đi tới, tay trái của hắn hóa thành trảo, hung hăng chụp lấy chân phải một người, chỉ thấy cánh tay trái hắn đẩy một cái, trong nháy mắt chân phải người đó liền quỷ dị nhỏ đi một nữa, mà bờ vai hắn lại quỷ dị phồng to lên, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, trực tiếp bay thẳng ra ngoài, bạo thể mà chết.
Trong sân chỉ còn lại một người, người kia nhảy lên trên không trung, hai tay liên tục chuyển động, mỗi khi đẩy ra một chưởng, trong lòng bàn tay lại phun ra một đạo Huyết Thủ ấn ký.
Tang Thiên phảng phất như không có nhìn thấy, tiếp tục đi tới, đột nhiên!
Đột nhiên trong sân quỷ dị phát ra một tiếng rít gào phảng phất như đến từ vực sâu, ngao!! Giống như quỷ khóc, giống như ma gào, không có ai biết, vốn đang dùng Huyết Thủ ấn ký tập kích, khi tiếng dã thú vang lên, lập tức bị chấn cho tán loạn tiêu thất, mà ở trên bầu trời người kia liền oa một tiếng miệng phun máu tươi, thân thể không thể khống chế liền rơi xuống đất, nằm nhuyễn trên mặt đất, liên tục hộc máu.
Mọi người hòan tòan ngây người, giống như một pho tượng vậy, đứng im ở đó không nhúc nhích, thậm chí quên cả hô hấp, hòan tòan trầm mê vào một màn lúc nãy.
Vốn hỗn hợp đá từ âu lý thạch trên mặt còn cứng hơn so với sắt thép, nhưng lúc này lại xuất hiện những cái hố, hố to hố nhỏ khoảng bảy tám cái, xung quanh đều là những mảnh vụn của đá từ âu lý thạch, cách đó không xa là mười mấy người đang run rẩy nằm ở đó, bọn họ người nằm sấp, người nằm ngửa, động tác bất đồng, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn giống nhau, phảng phất như nhìn thấy cái gì đó khó tin vậy, hai mắt kinh hãi, sắc mặt kinh khủng.
Mà trong sân, người thanh niên hắc y Tang Thiên vẫn tiếp tục đi tới, sắc mặt không chút thay đồi, phảng phất như chuyện xảy ra trong sân tất cả đều không có liên quan tới hắn.
Không tới một phút đồng hồ, mười mấy người kia liền bị như vậy. Cứ như vậy hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu? Đã chết? Hay là như thế nào? Không người nào biết, cũng không có người nào dám tiến lên kiểm tra.
Nhìn này một màn, vô luận là Ngự Diệp Thiên hay Paul sắc mặt đều cực kỳ khó coi, hai người sắc mặt âm tình bất định, trong chốc lát liền tái nhợt, trong chốc lát liền xanh mét, trong lúc này đều vô cùng kinh hãi, hai người chính là thiên chi kiêu tử trong Liên Bang, đều được vinh quang đỉnh ban cho cái tên Thất Diệu, hưởng thụ vinh quang quý tộc.
Bọn họ chưa từng gặp qua loại cảm giác này, đó chính là sợ hãi!
Nhưng giờ khắc này, vô luận là Ngự Diệp Thiên hay là Paul, sâu trong nội tâm họ đều xuất hiện một cảm giác sợ hãi xa lạ, bọn họ đối loại cảm giác sợ hãi này vô cùng xa lạ, đây là lần đầu tiên nếm thử loại cảm giác này, nhìn người thanh niên đối diện tiếp tục đi tới, hai người không biết làm sao, đột nhiên, phảng phất như rơi vào vực sâu vô tận vậy,vừa lại giống như rơi vào trong đại dương tràn ngập tĩnh mịch vậy.
Tang Thiên dừng lại, vung cánh tay lên không đột nhiên đầy một cái, Bạch Viêm liền thuận thế bay đi.
Ba một tiếng!
Ngự Diệp Thiên đột nhiên bị Bạch Viêm đè lên, nhưng lại giống như một lớp bùn loãng vậy, sắc mặt Ngự Diệp Thiên liền tái nhợt chịu không nổi, nhịn không được la lên một tiếng:"Gì!", hắn lập tức buông Bạch Viêm ra, Bạch Viêm nằm nhuyễn trên mặt đất, thật sự là nằm nhuyễn ở nơi đó, phảng phất như đó không phải là Bạch Viêm, mà là một khối da người vậy.
Những người khác không biết Bạch Viêm tại sao lại bị như vậy, nhưng nhìn thấy Bạch Viêm nắm ở nơi đó với một tư thế kỳ quái như vậy, trên người lại không có chút máu, cũng không thấy vết thương, chẳng lẽ chỉ là bất tỉnh? Bọn họ không biết, nhưng Ngự Diệp Thiên lại rất rõ ràng, tòan bộ xương cốt của Bạch Viêm đều bị chấn nát hết, ngay cả cặn bã cũng không còn thừa lại, tất cả đều chính là đẩy lôi kéo, bốn năm chưởng đó của Tang Thiên hấn vỡ nát, làm cho hắn làm chết ngay tại chỗ.
Hắn không thể tưởng tượng chỉ trong vòng bốn năm chưởng làm như thế nào có thể là cho xương khớp của một người hoàn toàn bị nghiền nát, ngay cả cặn bã cũng không còn, có thể là bí kỹ hóa cốt trong truyền thuyết, nhưng đó là truyền thuyết, mà hắn cũng dám khẳng định, Tang Thiên tuyệt đối không sử dụng bất cứ bí kỹ nào.
Chỉ dựa vào lực lượng bản thân đem tòan bộ khớp xương một người nghiền nát đến ngay cả cặn bã cũng không còn!
Ngự Diệp Thiên biết, một người muốn làm được điều này, cần phải đạt tới sự hiểu biết về lực lượng đến một trình độ nhất định.
Chẳng lẽ hắn..., Ngự Diệp Thiên đã không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ, bởi vì Tang Thiên đã đi tới.
"Tang Thiên! Ngươi muốn làm gì!" Ngự Diệp Thiên thật sự hại sợ, không phải một chút, mà là vô cùng sợ hãi.
"Tự nhiên là giết người!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.