Quyển 1 - Chương 372: Vô tận u oán!
Cửu Hanh
06/09/2013
Trong một khoang phòng
của chiếc phi thuyền màu xanh lam, bảy tám thân thể trần truồng không
một mảnh vải nằm trườn lên nhau, mỗi một thân thể đều hoàn mỹ lung linh
trình ra các tư thế bất đồng trên mặt sàn, nàng kia da thịt trắng như
tuyết, thướt tha kiều diểm, Nhan Phi dáng nằm nghiêng nghiêng, đầu gối
lên bụng Tang Thiên. Cặp mắt mỹ lệ vẫn nhắm chặt, nhìn như một mỹ nhân
đang ngủ say, hô hấp đều đặn. Lam Tình tựa như một con chim nhỏ, nàng
cuộn thân mình nép dưới cánh tay phải Tang Thiên, rúc vào trong lòng
hắn.
Hai tay Tang Thiên để ngang, hai chân dạng rộng, tứ chi triển khai dạng 'tứ bình đại mã' nằm trên mặt sàn, cánh tay trái ôm Lam Tình, cánh tay phải ôm Tiết Thiên Diệp, một chân kê trên người Hải Luận, Hải Luân ôm Đệ Nhị Linh, bên góc phòng y phục vung bừa bãi.
Tình cảnh hiện trạng giống như sau một đêm ân ái, mấy người cứ như vậy duy trì trạng thái kỳ quái nằm ở nơi đó, thân thể bất động, thoạt nhìn cảnh hương diễm trước mắt không khỏi làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, tựa hồ cảm giác thấy ngực mình bị một cái gì đó đè áp, Hải Luân nhịn không được khẽ kêu một tiếng, bàn tay sờ soạng trên ngực, đụng chạm một bàn chân, khẽ động thân hình, cảm thấy có chút khó khăn, trong lúc mơ màng Hải Luân nhăn mày nhíu mặt, theo bản năng lăn mình một vòng, đẩy chân Tang Thiên trượt sang người Đệ Nhị Linh.
Ba!
Ba!
Chân Tang Thiên bị Hải Luân gạt sang một bên, vô tình trượt xuống đè lên bụng Đệ Nhị Linh, trong lúc mơ màng ngủ mê, Đệ Nhị Linh liền kêu nhỏ một tiếng, mông mông lung lung, Đệ Nhị Linh tựa hồ cảm giác được cái gì đó, khó khăn mở mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, rồi nàng lại nhắm mắt lại, sắc thái trên mặt có chút thống khổ, do cảm nhận được cơn đau nhức trên toàn thân, so với trước kia nàng khổ luyện một tháng còn không bằng.
Cổ, cánh tay, tựa như thân thể không một địa phương nào không đau nhức, đặc biệt hạ thể dị thường đau đớn. Tại sao lại như vậy.
Đệ Nhị Linh chậm rãi xoay thân mình, ý thức tựa hồ đã thanh tỉnh vài phần, lại một lần nữa mở mắt ra, lọt vào mi mắt là một nữ nhân, nữ nhân này trông rất quen thuộc, tóc tai ngay ngắn, mỹ lệ mê người, khuôn mặt nhìn rất quen thuộc à nha! Di, người này không phải Hải Luân sao?
Xuy xét lại, Đệ Nhị Linh cảm giác thân thể dường như không đúng, Đệ Nhị Linh như cảm giác được cái gì, sờ soạng chính mình, cúi đầu nhìn kỹ, vốn ý thức còn đang mơ hồ liền nhanh chóng thanh tỉnh lại, gặng người ngồi dậy, ánh mắt đảo qua, phát hiện bên cạnh còn bốn năm người nữa, kia là Lam Tình? kia là Tiết Thiên Diệp? Kia là... Nhan phi!
Kia... Đó là Tang Thiên?
A !
Thấy một màn trước mặt, Đệ Nhị Linh sắc mặt trắng bệch, kinh hãi thất sắc, miệng liền la lớn.
Tiềng thét chói tai của nàng tựa như tiếng chuông báo thức, trong phòng, mấy nữ nhân còn đang ngủ say cơ hồ tại trong nháy mắt tỉnh dậy, tiếp theo lại một tiếng thét chói tai vang lên, đạo thứ hai, đạo thứ tư, đạo thứ năm liên tục vang lên, ngay cả luôn luôn bình tĩnh, Nhan Phi khi tỉnh dậy nhìn thấy một màn này, não hải của nàng rơi vào trống rỗng.
Không ai nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng các nàng đều ý thức được rằng đã xảy ra cái gì!
Tiếng thét chói tai của nữ nhân liên hồi vang liên, tự nhiên cũng làm kinh động đến Tang Thiên đang ngủ mơ mệt, hắn bị kinh động mở mắt ngồi dậy. Trên khuôn mặt lãnh đạm có chút thay đổi, bên trong song mâu chợt lóe lên một chút hoảng sợ.
Giờ khắc này, Lam Tình, Tiết Thiên DIệp, Đệ Nhị Linh đã hoàn toàn ngây dại. Hải Luân máy mắt liên tục, trừng trừng như mất hồn, chúng nữ khiếp sợ không thôi, vội vàng đứng dậy, tìm lấy nội y bên cạnh, cũng không quản là của ai, vội vơ lấy che thân thể trên dưới.
Tang Thiên nhíu nhíu đôi mày, nhếch môi khẽ lắc đầu, tựa như bất đắc dĩ không thôi. Một tay không ngừng xoa xoa cái trán, hắn biết mình chắc rằng đã bị phượng văn nghiệt đồ chiếm lấy chủ thể lần nữa, loại chuyện này đã không phải phát sinh một hai lần trên người hắn, chỉ là đây là lần dầu tiên hắn cùng làm với nhiều nữ nhân như vậy.
Loại cảm giác này đúng là quá tệ, Tang Thiên đau đầu không thôi, là nam nhân, có thể cùng nhiều mỹ nữ như này tiến hành va chạm nguyên thủy quả thực phi thường hưng phấn, nhưng đối với Tang Thiên mà nói, đau đầu nhiều hơn là hưng phấn, không phải không có hưng phấn, nói thật, tâm tình hắn có chút hưng phấn, nhưng đầu hắn lại càng đau phiền hơn nữa, khiến cho hắn đau đầu không phải vì nguyên nhân nào cả, chỉ có hai chữ có thể khái quát, phiền toái, tuyệt đối phiền toái, loại phiền toái này Tang Thiên không nguyện ý mắc phải.
Trong phòng, ngoài Nhan Phi đã khoắc lên mình một bộ trường bào cổ điển, còn Lam Tình, Tiết Thiên Diệp mấy nữ mỗi người mỗi kiểu quần áo bát nháo, bất quá nó cũng đủ để che đi những bộ vị mẫn cảm trên người.
Lam Tình có tình ý với Tang Thiên, và rằng, nàng cũng không nhớ rõ bản thân nàng có ý với Tang Thiên từ khi nào, chỉ biết chính nàng tựa hồ luôn vướng bận hình dáng hắn trong tâm, cho tới nay, nàng luôn luôn giấu diếm phần tâm ý này tại nơi sâu nhất trong tâm linh, nàng chưa từng nói với ai, hơn nữa nàng cũng đã chuẩn bị đem mối tình ý này vĩnh viễn chôn vùi, nhưng mà, làm sao lại có thể phát sinh quan hệ với hắn đây, làm sao có thể! Tại sao lại cùng hắn phát sinh quan hệ, không phải Lam Tình không thể chấp nhận mối quan hệ với Tang Thiên, điều làm nàng không thể chấp nhận ở đây là, nhiều nữ nhân như vậy đồng thời cùng hắn ***, hơn nữa mấy phụ nhân này không phải ai khác, đều là tỷ muội của nàng!
Tiết Thiên Diệp không phải là lần đầu tiên có quan hệ thể xác với Tang Thiên, lần đầu chính là trong lúc mơ mơ màng màng cùng hảo tủy muội Tô Hàm với Tang Thiên trong tình huống hồ đồ không rõ đã sảy ra một trường rối rắm quan hệ, lần đó đã làm cho Tiết Thiên Diệp rối bời khá lâu, mà lúc này đây, 'không nghĩ tới, không nghĩ tới tình cảnh lại càng rối tung hơn nữa, lại cùng nhiều nữ nhân quan hệ với Tang Thiên! Thiên a! Tiết Thiên Diệp không dám nghĩ tiếp, nàng đang choáng váng mặt mày.
Đệ Nhị Linh cắn cắn bờ môi, yên lặng cúi đầu. Nàng vốn là tảng băng lạnh giá nên cũng không tiện thốt nhiều lời. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có tình cảm và cảm xúc con người, chỉ là bị nàng che giấu thật kỹ mà thôi.
Hải Luân cũng mới quen biết Tang Thiên, nàng đã quyết định Tang Thiên phải là nam nhân của mình, mặc dù nàng biết rõ Tang Thiên với tỷ muội của mình có quan hệ mập mờ gì đó, tuy vậy nàng cũng không muốn buông tha, nàng thích Tang Thiên là thật, nhưng cũng không thể chấp nhận tình cảnh hoang đường hiện tại a!
Giờ phút này, một tay Hải Luân vòng qua ôm che bộ ngực đầy đặn, một tay cầm y phục che hạ thể, nhìn mặt có thể thấy nàng đang rất phẫn nộ, hai mắt nàng mở trừng trừng, nhìn thẳng Tang Thiên, cắn môi, tức giận nói:
"Ngươi...Ngươi ta... Nàng ta ngươi! Ngươi là cầm thú! Cái gì ngươi cũng phạm! Ngươi không những cùng ta! Không! Cùng chúng ta? Ngươi... Ngươi thực sự là một tên cầm thú! Một đầu cầm thú từ đầu đến chân!"
So với các muội tử của mình, Nhan Phi có vẻ bình tĩnh hơn cả, khi ở Prague, nàng đã từng hắn phát sinh một lần quan hệ khó nói, hơn nữa sau khi biết được chuyện đó có liên quân đến việc Tang Thiên có được đồ đằng phượng hoàng, cho nên, nội tâm lúc này của nàng cũng cho rằng không có gì là không thích hợp, giờ phút này, tình cảnh hiện tại có chút hoang đoàng, nhưng không thể không nhận, chỉ là có chút bất đắc dĩ, nàng minh bạch một điều, mọi sự tình phát sinh trong phòng đều không phải chủ định của lão tặc thiên.
Tang Thiên mặc lại quần áo, cúi đầu, yên lặng hút thuốc lá, phát sinh loại sự tình này, nếu hai nữ nhân, hắn tự nhận có thể ứng phó, nhưng lúc này lại có đến năm sáu nàng, cho dù da mặt hắn có dày đến đâu cũng không biết nên đối mặt như thế nào, lại càng không biết nên giải thích thế nào, đau đầu, thực quá đau đầu.
"Ngươi... Tiểu cầm thú này, ngươi làm sao có thể như vậy! Ngươi sao có thể như vậy! Ngươi làm sao có thể! Ngươi... Rốt cục ngươi đã sử dụng yêu pháp gì lên chúng ta."
Hải Luân khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên của mình liền trong tình huống mơ hồ mất đi, nàng khao khát cũng nam nhân mình yêu tiến hành một đoạn tình yêu lãng mạn, cũng chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại sảy ra trong một sự kiện hoang đường mù mờ thế này.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, các nàng mơ hồ nhớ rõ trước đó mấy người cùng đi đến gian phòng này, sau khi bước vào khoang phòng cả người liền mệt mỏi, đau rời, kế tiếp, kế tiếp dường như bản thân các nàng không ngừng cùng Tang Thiên hoạt động yêu đương?
Thiên a!
Tại sao có thể như vậy!
Tang Thiên không nói gì, bây giờ, việc hắn có thể làm là ngồi trầm mặc, loại sự tình này càng giải thích càng rối.
"Tang Thiên, ngươi hãy đi ra ngoài trước, để ta cùng các nàng hội ý đôi chút được không?"
Giọng nói vang lên, Tang Thiên nghi hoặc nhìn về phía Nhan Phi, hắn không ngờ rằng Nhan Phi lại nói như vậy, hắn liền cảm kích gật gật đầu, Tang Thiên không nói hai lời, vội lắc mình rời khỏi khoang phòng, ngây ngốc ở nơi này càng thêm xấu hổ mà thôi.
"Nhan tỷ tỷ! Tỷ sao lại để cho ngươi ta rời đi như vậy! Tỷ xem hắn làm gì với muội này! Không! Hắn làm gì đối với chúng ta, hắn đã mang chúng ta, chúng ta... Ta, ta muốn"
Hải Luân vốn định nói giết hắn, nhưng lập tức nhớ tới thực lực khủng bố biến thái của Tang Thiên, sợ rằng một trăn mình cũng không phải đối thủ của hắn, trong lúc nhất thời tức nghẹn nghiến răng nghiến lợi.
"Tức chết ta mất! Ô ô ô!"
"Không phải ngươi luôn mồm nói muốn hắn làm nam nhân của mình sao."
"Ô ô ô! Nhan tỷ tỷ, người sao có thể nói như vậy!"
Lam Tình, Tiết Thiên Diệp cũng nghi hoặc nhìn về phía Nhan Phi.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Nhan Phi toát lên nụ cười khổ, lắn đầu, nói với vẻ xa xôi:
"Sự tình đã sảy ra rồi, có năng lực thay đổi sao."
Vốn ý Nhan Phi muốn khuyên giải mọi người, nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói thế nào cho phải, dừng một chút, nói tiếp:
"Trong tâm các ngươi thực vừa ý hắn chứ?"
"Ai hợp ý hắn!"
Lam Tình bĩu môi, trong mắt lộ vẻ u oán thấy rõ.
"Có trời mới thích hắn!"
Tiết Thiên Diệp cũng tức giận không thôi.
"Ta... Lúc trước ta cũng chỉ nói nói thế thôi! Ta mới không có thích hắn! Ta làm sao có thể thích một đầu cầm thú!
Hải Luân càng nghĩ càng phẫn nộ, hận không thể đem Tang Thiên băm vằm ngàn đao.
Chẳng qua là, khi ánh mắt đại tỷ Nhan Phi phóng qua trên mặt mỗi nàng, miệng môi mấy nữ không tự chủ được giật giật, muốn nói lại thôi, đoạn cúi đầu yên lặng.
"Được rồi, tâm tư của vài tiểu cô nương các ngươi có thể giấu được ai."
"Đúng a! Nhan tỷ tỷ, ngươi sao lại ra mặt cho hắn chứ, ngươi cũng là người bị hại nha!"
"Đúng thế đúng thế! Đại tỷ, ngươi chọn sai trận doanh rồi, ngươi phải rõ ràng, chúng ta đều là người bị hại nha!"
Nhan Phi đúng là người bị hại, hơn nữa trong lòng nàng cũng có một cỗ nộ hỏa bất định đối với Tang Thiên, lắc đầu, nàng bất đắc dĩ oán thán một câu:
"Vậy muội nói, đám chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tìm hắn tính sổ? Tính sổ như thế nào? Cùng hắn đối kháng sao? Chúng ta có thêm vài người nữa chỉ sợ cũng không qua được ba chiêu của hắn."
Lam Tình, Tiết Thiên Diệp mấy nữ với việc nội tâm bất chấp, nhưng không thừa nhận cũng không được, lời Nhan Phi phản ánh đúng với thực tế, tìm Tang Thiên tính sổ? Như vậy đi tìm cái chết có gì khác nhau đâu.
"Nhưng mà... Nhưng mà, mọi việc cứ như vậy quên đi sao?"
"Đúng a! Sao có thể mạc nhiên quên được, chẳng phải đã tiện nghi cho tên hỗn đản đó sao, một lúc cùng năm tỷ muội chúng ta? Thiên a! Nếu có chuyện tốt như vậy, ta cũng muốn làm nam nhân!"
Hai tay Tang Thiên để ngang, hai chân dạng rộng, tứ chi triển khai dạng 'tứ bình đại mã' nằm trên mặt sàn, cánh tay trái ôm Lam Tình, cánh tay phải ôm Tiết Thiên Diệp, một chân kê trên người Hải Luận, Hải Luân ôm Đệ Nhị Linh, bên góc phòng y phục vung bừa bãi.
Tình cảnh hiện trạng giống như sau một đêm ân ái, mấy người cứ như vậy duy trì trạng thái kỳ quái nằm ở nơi đó, thân thể bất động, thoạt nhìn cảnh hương diễm trước mắt không khỏi làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, tựa hồ cảm giác thấy ngực mình bị một cái gì đó đè áp, Hải Luân nhịn không được khẽ kêu một tiếng, bàn tay sờ soạng trên ngực, đụng chạm một bàn chân, khẽ động thân hình, cảm thấy có chút khó khăn, trong lúc mơ màng Hải Luân nhăn mày nhíu mặt, theo bản năng lăn mình một vòng, đẩy chân Tang Thiên trượt sang người Đệ Nhị Linh.
Ba!
Ba!
Chân Tang Thiên bị Hải Luân gạt sang một bên, vô tình trượt xuống đè lên bụng Đệ Nhị Linh, trong lúc mơ màng ngủ mê, Đệ Nhị Linh liền kêu nhỏ một tiếng, mông mông lung lung, Đệ Nhị Linh tựa hồ cảm giác được cái gì đó, khó khăn mở mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, rồi nàng lại nhắm mắt lại, sắc thái trên mặt có chút thống khổ, do cảm nhận được cơn đau nhức trên toàn thân, so với trước kia nàng khổ luyện một tháng còn không bằng.
Cổ, cánh tay, tựa như thân thể không một địa phương nào không đau nhức, đặc biệt hạ thể dị thường đau đớn. Tại sao lại như vậy.
Đệ Nhị Linh chậm rãi xoay thân mình, ý thức tựa hồ đã thanh tỉnh vài phần, lại một lần nữa mở mắt ra, lọt vào mi mắt là một nữ nhân, nữ nhân này trông rất quen thuộc, tóc tai ngay ngắn, mỹ lệ mê người, khuôn mặt nhìn rất quen thuộc à nha! Di, người này không phải Hải Luân sao?
Xuy xét lại, Đệ Nhị Linh cảm giác thân thể dường như không đúng, Đệ Nhị Linh như cảm giác được cái gì, sờ soạng chính mình, cúi đầu nhìn kỹ, vốn ý thức còn đang mơ hồ liền nhanh chóng thanh tỉnh lại, gặng người ngồi dậy, ánh mắt đảo qua, phát hiện bên cạnh còn bốn năm người nữa, kia là Lam Tình? kia là Tiết Thiên Diệp? Kia là... Nhan phi!
Kia... Đó là Tang Thiên?
A !
Thấy một màn trước mặt, Đệ Nhị Linh sắc mặt trắng bệch, kinh hãi thất sắc, miệng liền la lớn.
Tiềng thét chói tai của nàng tựa như tiếng chuông báo thức, trong phòng, mấy nữ nhân còn đang ngủ say cơ hồ tại trong nháy mắt tỉnh dậy, tiếp theo lại một tiếng thét chói tai vang lên, đạo thứ hai, đạo thứ tư, đạo thứ năm liên tục vang lên, ngay cả luôn luôn bình tĩnh, Nhan Phi khi tỉnh dậy nhìn thấy một màn này, não hải của nàng rơi vào trống rỗng.
Không ai nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng các nàng đều ý thức được rằng đã xảy ra cái gì!
Tiếng thét chói tai của nữ nhân liên hồi vang liên, tự nhiên cũng làm kinh động đến Tang Thiên đang ngủ mơ mệt, hắn bị kinh động mở mắt ngồi dậy. Trên khuôn mặt lãnh đạm có chút thay đổi, bên trong song mâu chợt lóe lên một chút hoảng sợ.
Giờ khắc này, Lam Tình, Tiết Thiên DIệp, Đệ Nhị Linh đã hoàn toàn ngây dại. Hải Luân máy mắt liên tục, trừng trừng như mất hồn, chúng nữ khiếp sợ không thôi, vội vàng đứng dậy, tìm lấy nội y bên cạnh, cũng không quản là của ai, vội vơ lấy che thân thể trên dưới.
Tang Thiên nhíu nhíu đôi mày, nhếch môi khẽ lắc đầu, tựa như bất đắc dĩ không thôi. Một tay không ngừng xoa xoa cái trán, hắn biết mình chắc rằng đã bị phượng văn nghiệt đồ chiếm lấy chủ thể lần nữa, loại chuyện này đã không phải phát sinh một hai lần trên người hắn, chỉ là đây là lần dầu tiên hắn cùng làm với nhiều nữ nhân như vậy.
Loại cảm giác này đúng là quá tệ, Tang Thiên đau đầu không thôi, là nam nhân, có thể cùng nhiều mỹ nữ như này tiến hành va chạm nguyên thủy quả thực phi thường hưng phấn, nhưng đối với Tang Thiên mà nói, đau đầu nhiều hơn là hưng phấn, không phải không có hưng phấn, nói thật, tâm tình hắn có chút hưng phấn, nhưng đầu hắn lại càng đau phiền hơn nữa, khiến cho hắn đau đầu không phải vì nguyên nhân nào cả, chỉ có hai chữ có thể khái quát, phiền toái, tuyệt đối phiền toái, loại phiền toái này Tang Thiên không nguyện ý mắc phải.
Trong phòng, ngoài Nhan Phi đã khoắc lên mình một bộ trường bào cổ điển, còn Lam Tình, Tiết Thiên Diệp mấy nữ mỗi người mỗi kiểu quần áo bát nháo, bất quá nó cũng đủ để che đi những bộ vị mẫn cảm trên người.
Lam Tình có tình ý với Tang Thiên, và rằng, nàng cũng không nhớ rõ bản thân nàng có ý với Tang Thiên từ khi nào, chỉ biết chính nàng tựa hồ luôn vướng bận hình dáng hắn trong tâm, cho tới nay, nàng luôn luôn giấu diếm phần tâm ý này tại nơi sâu nhất trong tâm linh, nàng chưa từng nói với ai, hơn nữa nàng cũng đã chuẩn bị đem mối tình ý này vĩnh viễn chôn vùi, nhưng mà, làm sao lại có thể phát sinh quan hệ với hắn đây, làm sao có thể! Tại sao lại cùng hắn phát sinh quan hệ, không phải Lam Tình không thể chấp nhận mối quan hệ với Tang Thiên, điều làm nàng không thể chấp nhận ở đây là, nhiều nữ nhân như vậy đồng thời cùng hắn ***, hơn nữa mấy phụ nhân này không phải ai khác, đều là tỷ muội của nàng!
Tiết Thiên Diệp không phải là lần đầu tiên có quan hệ thể xác với Tang Thiên, lần đầu chính là trong lúc mơ mơ màng màng cùng hảo tủy muội Tô Hàm với Tang Thiên trong tình huống hồ đồ không rõ đã sảy ra một trường rối rắm quan hệ, lần đó đã làm cho Tiết Thiên Diệp rối bời khá lâu, mà lúc này đây, 'không nghĩ tới, không nghĩ tới tình cảnh lại càng rối tung hơn nữa, lại cùng nhiều nữ nhân quan hệ với Tang Thiên! Thiên a! Tiết Thiên Diệp không dám nghĩ tiếp, nàng đang choáng váng mặt mày.
Đệ Nhị Linh cắn cắn bờ môi, yên lặng cúi đầu. Nàng vốn là tảng băng lạnh giá nên cũng không tiện thốt nhiều lời. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có tình cảm và cảm xúc con người, chỉ là bị nàng che giấu thật kỹ mà thôi.
Hải Luân cũng mới quen biết Tang Thiên, nàng đã quyết định Tang Thiên phải là nam nhân của mình, mặc dù nàng biết rõ Tang Thiên với tỷ muội của mình có quan hệ mập mờ gì đó, tuy vậy nàng cũng không muốn buông tha, nàng thích Tang Thiên là thật, nhưng cũng không thể chấp nhận tình cảnh hoang đường hiện tại a!
Giờ phút này, một tay Hải Luân vòng qua ôm che bộ ngực đầy đặn, một tay cầm y phục che hạ thể, nhìn mặt có thể thấy nàng đang rất phẫn nộ, hai mắt nàng mở trừng trừng, nhìn thẳng Tang Thiên, cắn môi, tức giận nói:
"Ngươi...Ngươi ta... Nàng ta ngươi! Ngươi là cầm thú! Cái gì ngươi cũng phạm! Ngươi không những cùng ta! Không! Cùng chúng ta? Ngươi... Ngươi thực sự là một tên cầm thú! Một đầu cầm thú từ đầu đến chân!"
So với các muội tử của mình, Nhan Phi có vẻ bình tĩnh hơn cả, khi ở Prague, nàng đã từng hắn phát sinh một lần quan hệ khó nói, hơn nữa sau khi biết được chuyện đó có liên quân đến việc Tang Thiên có được đồ đằng phượng hoàng, cho nên, nội tâm lúc này của nàng cũng cho rằng không có gì là không thích hợp, giờ phút này, tình cảnh hiện tại có chút hoang đoàng, nhưng không thể không nhận, chỉ là có chút bất đắc dĩ, nàng minh bạch một điều, mọi sự tình phát sinh trong phòng đều không phải chủ định của lão tặc thiên.
Tang Thiên mặc lại quần áo, cúi đầu, yên lặng hút thuốc lá, phát sinh loại sự tình này, nếu hai nữ nhân, hắn tự nhận có thể ứng phó, nhưng lúc này lại có đến năm sáu nàng, cho dù da mặt hắn có dày đến đâu cũng không biết nên đối mặt như thế nào, lại càng không biết nên giải thích thế nào, đau đầu, thực quá đau đầu.
"Ngươi... Tiểu cầm thú này, ngươi làm sao có thể như vậy! Ngươi sao có thể như vậy! Ngươi làm sao có thể! Ngươi... Rốt cục ngươi đã sử dụng yêu pháp gì lên chúng ta."
Hải Luân khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên của mình liền trong tình huống mơ hồ mất đi, nàng khao khát cũng nam nhân mình yêu tiến hành một đoạn tình yêu lãng mạn, cũng chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại sảy ra trong một sự kiện hoang đường mù mờ thế này.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, các nàng mơ hồ nhớ rõ trước đó mấy người cùng đi đến gian phòng này, sau khi bước vào khoang phòng cả người liền mệt mỏi, đau rời, kế tiếp, kế tiếp dường như bản thân các nàng không ngừng cùng Tang Thiên hoạt động yêu đương?
Thiên a!
Tại sao có thể như vậy!
Tang Thiên không nói gì, bây giờ, việc hắn có thể làm là ngồi trầm mặc, loại sự tình này càng giải thích càng rối.
"Tang Thiên, ngươi hãy đi ra ngoài trước, để ta cùng các nàng hội ý đôi chút được không?"
Giọng nói vang lên, Tang Thiên nghi hoặc nhìn về phía Nhan Phi, hắn không ngờ rằng Nhan Phi lại nói như vậy, hắn liền cảm kích gật gật đầu, Tang Thiên không nói hai lời, vội lắc mình rời khỏi khoang phòng, ngây ngốc ở nơi này càng thêm xấu hổ mà thôi.
"Nhan tỷ tỷ! Tỷ sao lại để cho ngươi ta rời đi như vậy! Tỷ xem hắn làm gì với muội này! Không! Hắn làm gì đối với chúng ta, hắn đã mang chúng ta, chúng ta... Ta, ta muốn"
Hải Luân vốn định nói giết hắn, nhưng lập tức nhớ tới thực lực khủng bố biến thái của Tang Thiên, sợ rằng một trăn mình cũng không phải đối thủ của hắn, trong lúc nhất thời tức nghẹn nghiến răng nghiến lợi.
"Tức chết ta mất! Ô ô ô!"
"Không phải ngươi luôn mồm nói muốn hắn làm nam nhân của mình sao."
"Ô ô ô! Nhan tỷ tỷ, người sao có thể nói như vậy!"
Lam Tình, Tiết Thiên Diệp cũng nghi hoặc nhìn về phía Nhan Phi.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Nhan Phi toát lên nụ cười khổ, lắn đầu, nói với vẻ xa xôi:
"Sự tình đã sảy ra rồi, có năng lực thay đổi sao."
Vốn ý Nhan Phi muốn khuyên giải mọi người, nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói thế nào cho phải, dừng một chút, nói tiếp:
"Trong tâm các ngươi thực vừa ý hắn chứ?"
"Ai hợp ý hắn!"
Lam Tình bĩu môi, trong mắt lộ vẻ u oán thấy rõ.
"Có trời mới thích hắn!"
Tiết Thiên Diệp cũng tức giận không thôi.
"Ta... Lúc trước ta cũng chỉ nói nói thế thôi! Ta mới không có thích hắn! Ta làm sao có thể thích một đầu cầm thú!
Hải Luân càng nghĩ càng phẫn nộ, hận không thể đem Tang Thiên băm vằm ngàn đao.
Chẳng qua là, khi ánh mắt đại tỷ Nhan Phi phóng qua trên mặt mỗi nàng, miệng môi mấy nữ không tự chủ được giật giật, muốn nói lại thôi, đoạn cúi đầu yên lặng.
"Được rồi, tâm tư của vài tiểu cô nương các ngươi có thể giấu được ai."
"Đúng a! Nhan tỷ tỷ, ngươi sao lại ra mặt cho hắn chứ, ngươi cũng là người bị hại nha!"
"Đúng thế đúng thế! Đại tỷ, ngươi chọn sai trận doanh rồi, ngươi phải rõ ràng, chúng ta đều là người bị hại nha!"
Nhan Phi đúng là người bị hại, hơn nữa trong lòng nàng cũng có một cỗ nộ hỏa bất định đối với Tang Thiên, lắc đầu, nàng bất đắc dĩ oán thán một câu:
"Vậy muội nói, đám chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tìm hắn tính sổ? Tính sổ như thế nào? Cùng hắn đối kháng sao? Chúng ta có thêm vài người nữa chỉ sợ cũng không qua được ba chiêu của hắn."
Lam Tình, Tiết Thiên Diệp mấy nữ với việc nội tâm bất chấp, nhưng không thừa nhận cũng không được, lời Nhan Phi phản ánh đúng với thực tế, tìm Tang Thiên tính sổ? Như vậy đi tìm cái chết có gì khác nhau đâu.
"Nhưng mà... Nhưng mà, mọi việc cứ như vậy quên đi sao?"
"Đúng a! Sao có thể mạc nhiên quên được, chẳng phải đã tiện nghi cho tên hỗn đản đó sao, một lúc cùng năm tỷ muội chúng ta? Thiên a! Nếu có chuyện tốt như vậy, ta cũng muốn làm nam nhân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.