Chương 3
Bạch Vân
01/12/2015
“Tôi muốn về nhà.” Ma vương oắt con ngã, lui vào một góc giường, run rẩy không ngừng.
“Chấp nhận đi.” Tôi nắm lấy cổ chân cậu ta, kéo lại, dùng người kẹp chặt, tuột mạnh quần cậu ta xuống, lộ ra cái mông đỏ ửng do bị tôi đánh.
“Biến thái! Cút ngay!” Giọng cậu ta thánh thót như chim muốn thổi tung nóc nhà.
“Ồn nữa là tôi rape cậu à!”
Cậu ta cứng đờ, không cử động nữa.
Tôi lấy thuốc mỡ từ tủ đầu giường, mở ra, một mùi hương mát lạnh tỏa ra. Dùng hai ngón tay quẹt nhẹ, khẽ xoa lên cái mông sưng đỏ…
Cơ thể của thằng nhóc xấu xa này không tồi, thon thả rắn chắc, các cơ mềm dẻo, mông dù bị tôi đánh đến biến dạng, nhưng cái sự “tụ máu” này có chút gợi cảm, là một mầm non tiểu 0 tuyệt thế.
“Anh…” Việt Triển Bằng quay đầu, ánh mắt lóe lên nhìn tôi, “Không cần anh giả mèo khóc chuột.”
“Nhóc con hư hỏng lại biết mèo khóc chuột sao?”
“Tôi không phải nhóc con, đã lớn rồi!”
“A? Không thể uống rượu đánh bạc, xem thoát y vũ, đòi lớn ở đâu?” Tôi chớp chớp mắt.
“Anh…” Việt Triển Bằng tức giận nắm chặt tay.
“Từ hôm nay trở đi, cuộc sống ăn chơi đàng điếm được mọi người ủng hộ của ông vua con cậu hoàn toàn OVER!” Tôi khoanh tay, nhìn xuống cậu ta, từng chữ nói rõ ràng: “Tôi đi đâu, cậu theo đó; tôi làm gì, cậu làm nấy; tôi ăn gì, cậu cũng ăn y như thế. Tôi mặc kệ cha cậu có bao nhiêu tiền, cũng không quan tâm gia tộc cậu có tiếng có quyền đến đâu, tóm lại, chỉ cần tôi ở đây, nhất định sẽ đem “lễ phép tôn trọng” bốn chữ này khắc sâu vào não cậu!”
“Tôi không tôn trọng ở chỗ nào?” Cậu ta gân cổ nói.
“Miệng lưỡi thô tục, đối với trưởng bối người làm có thái độ như thế, gọi là tôn trọng à?”
“Cô Kiến Hoa là anh rể tôi, còn người làm, chân tay vụng về, không vừa mắt, đương nhiên phải mắng chứ. Tôi là Việt Triển Bằng, từ nhỏ không giống người khác rồi.” Cậu ta ngạo mạn ném vẻ xem thường về phía tôi.
Khốn, là kẻ nào đem cái quan niệm giai cấp hủ bại ấy dạy cho tiểu tử đần độn này vậy?
Đáng ghét!
“Cậu thật chỉ nghĩ được là cậu may mắn, không giống người thường sao?” Tôi hừ lạnh, kéo cậu ta đến bancông, chỉ xuống, “Câu xem đi!”
Dưới tầng là chúng sinh trăm họ…
Một ông lão tàn tật quỳ gối ăn mày trên vỉa hè, liên tiếp dập đầu, bát cơm cáu bẩn trong bóng tối, có chút tiền lẻ; mấy tên côn đồ choai choai, hút thuốc như ống khói, từ hàng game ra, mặt đói ma túy tràn ngập sự sa sút cùng chán ghét; có người vệ sinh đô thị, ở trên đường mồ hôi như mưa, khua chổi quét rác bẩn…
“Nếu đầu thai kiếp khác, cậu đầu thai phải một trong số họ, thì sẽ sao đây?”
Cơ thể cứng đờ, sa vào suy nghĩ sâu xa…
“Là vận mệnh chọn cậu, không phải cậu lựa chọn vận mệnh. Sinh ra không phải lo chuyện cơm áo, hô mưa gọi gió, đó là vừa khéo mà gặp may, số đạp được phân chó*, đều không phải do cậu đặc biệt gì. Người sinh ra trần truồng, ra đi cũng lại trần truồng, ai cao quý hơn ai, ai đê tiện hơn ai đây? Dù có là chim di cư, cũng có sự độc nhất vô nhị. Mà cậu, trong mắt tôi chính là kẻ ngốc hai đời tùy hứng làm bậy, miệng lưỡi thô tục. Việt Triển Bằng? Buồn cười, dưới bóng tổ tiên làm bậy, tôi phải thay cha cậu xấu hổ mất!”
“Anh nói cái gì?” Việt Triển Bằng đập bàn…
“Chẳng lẽ không đúng sự thật.” Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Anh chờ đó, cha tôi nhất định sẽ đến tìm tôi, anh đối với tôi như này, cẩn thận đến lúc đó chịu không nổi!”
“Nếu không ý thức được mình không dạy nổi con, ông ta lại phải tống cậu đến bên cạnh Cô Kiến Hoa? Lại đóng băng hết tài khoản của cậu? Nhận ra sự thật chưa, tiểu thiếu gia không có một xu dính túi, phải ăn nhờ ở đậu?”
Việt Triển Bằng sắc mặt trắng bệch, không cãi nổi.
Tiểu tử hư hỏng này dù sao năng lực tiếp thu cũng mạnh, ma vương oắt con bắt đầu ý thức được tình cảnh của mình, bắt đầu quan tâm xem cậu ta sẽ vượt qua quãng thời gian dưới mái nhà này như nào.
“Đây là nhà trọ của anh hả? Khẳng định đây không phải chỗ cho dân chạy nạn ở đó chứ? Phòng khách bé như chuồng chim không nói, còn lại thì vừa bẩn vừa lộn xộn… Điều hòa hỏng rồi hả, như thế nào nóng muốn chết như này? Bên ngoài ổn kinh lên được, quả thực không phải chỗ người ở mà…”
Tiểu tử ngửa đầu, hếch mũi nhìn đông nhìn tây, như ruồi nhặng ong ong vo ve không ngừng, “Oa, chỉ có một phòng ngủ? Ở thế nào đây?”
“Đơn giản, cậu ngủ trên sofa.”
“Cái gì? Tôi là khách quý, anh mới nên ngủ sofa, nhường giường cho tôi mới đúng.” Đây không chỉ là một thằng oắt ma vương, mà còn là đồ trâu da dày.
“Cậu cảm thấy có khả năng như thế à?” Tôi ngoài cười mà trong cấm cười nổi, nói.
“Tôi khát, cho tôi cốc nước.” Cậu ta hung hăng liếc mắt nhìn tôi, hếch mũi, kêu căng ra lệnh.
“Trong bếp có nước, mời ngài cứ tự nhiên. Cậu cũng không phải trẻ con ba tuổi, muốn tôi xi cậu nữa chắc?”
Cậu ta khẽ cắn môi, chạy thẳng vào bếp, một trận loảng xoảng leng keng… Nhưng đúng là tuyệt không sợ lạ lẫm, như vào chỗ không người.
“Tôi đói, nấu cái gì cho tôi ăn đi.” Cậu ta lại cao giọng.
“Mỳ ăn liền, trong tủ bát, ngâm nước sôi là ăn được.”
“Cho tôi ăn mỳ ăn liền? Loại đó có thể nuốt sao? Ăn rồi biến thành xác khô đó, anh ngược đãi tôi!” Cậu ta nghiêm túc kháng nghị, giống như con cún con cáu kỉnh đẫm lệ.
“Làm con sâu ăn chầu ở chực đã không ra gì rồi, cậu còn muốn được hầu nữa à?”
“Quá đáng, tôi ở nhà, mỗi ngày đồ mặn mười hai đĩa, canh hai món sau đó còn đủ thứ điểm tâm ngọt, mẹ tôi còn nấu thuốc bổ cho tôi nữa. Tôi nếu không cao đủ một mét chín, tất cả đều là lỗi của anh!”
Tôi khóe mắt giật giật, tiểu tử chết tiệt này.
“Giờ đã là ba giờ sáng rồi, cậu đừng quấy nữa, tôi mệt.”
Tôi lấy trong hòm ra một bộ chăn gối, đưa cho cậu ta, sau đó đi tắm.
“Oa, chăn cứng quá, gối hôi quá, ô… Sofa da kém chất lượng, không tốt cho làn da mẫn cảm của tôi… Anh còn “ngược đãi” như này tôi sẽ chết đó…”
Tôi thề, cậu ta còn léo nhéo nữa, tôi sẽ vặt cổ cậu ta luôn. Hoặc là do cậu ta biết điều, hoặc là do sắc mặt tôi quá khó coi, Việt Triển Bằng rốt cuộc thức thời mà ngậm miệng.
Chờ tôi từ phòng tắm đi ra, cậu ta đã ngủ khì trên sofa, đại khái mông còn rất đau, nên mới nằm sấp.
Tuổi trẻ chính là thế, đặt lưng là ngủ, khiến người khác phải hâm mộ.
Quấn khăn tắm, tôi trở lại phòng ngủ. Chưa từng mặc đồ ngủ, thói quen ngủ trần, không có gì che đậy rất thoải mái.
Loằng ngoằng một ngày, dù rất khốn đốn, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Tôi nằm trên giường, ánh mắt sáng ngời bình tĩnh của Cô Kiện Hoa, ẩn ẩn hiện hiện trước mặt. Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi lại mất ngủ, lần này cũng không ngoại lệ.
Cảm giác đã lâu không thấy anh, lại giống như mới hôm qua.
Thân thiết, lại xa lạ như thế; quen thuộc, lại khiến người khác đau lòng như thế.
Mà tôi còn có thể cười, cùng anh nói chuyện vui vẻ. Giống như quá khứ tất cả chưa từng phát sinh điều gì.
Cứ như vậy, mà cũng chỉ có thể như vậy.
Những gì lưu trong trí nhớ, như tiếng gió thầm thì mà từng điều từng điều một tiêu tán.
Đột nhiên, di động kêu một tiếng, màn hình chợt lóe, là tin nhắn Nhạc Gia gửi cho tôi…
“Oh baby, gái này trên đường về nhà gặp được một thuần 1 tuyệt thế, siêu man siêu cool hơn cả bạn nữa á, hoan hô Chúa, đây quả thực là lương duyên trời ban, bỏ qua có mà chết.”
Tôi nhịn không được mà nở nụ cười, nhắn lại, “Đồ phóng túng, thế đã mất tem chưa?”
“Sặc, bạn thật thô tục, không biết một cái gì cả! Gái này nói thế nào cũng phải chờ đến khi đôi bên hòa hợp, trăng lên đến ngọn, rồi lại củi khô lửa bốc đã chứ. Tớ đã rất hối hận, trước kia luôn lên giường trước rồi mới nói yêu đương, khiến cho thất bại thảm hại; hiện tớ thay đổi sách lược rồi, nói yêu đương cho nhuyễn rồi mới lên giường, cuối cùng sẽ mưa thuận gió hòa phải không?”
“Liệt nữ, tôi chờ coi cậu giữ được bao lâu đây?”
“Xì, đừng úm tớ xúi quẩy. Tớ đi ngủ, ngủ thật say để sáng dậy thật xinh đẹp mà đi gặp anh ý, không khiến anh ý hồn bay phách lạc mới là lạ.”
“Tiến lên, chàng võ sĩ!” Tôi cười gập di động lại, trở mình, nhắm mắt.
Nhạc Gia luôn như thế, vĩnh viễn không biết nói từ thất bại. Dù cho một giây trước đau buồn vì thương tổn, nhưng chỉ cần có một ánh rạng đông, thì có thể khiến cậu ta mặc kệ gió xuân táp vào mặt, tiếp tục ngựa không dừng vó mà yêu đương.
Ý chí đáng ngưỡng mộ.
Còn cả Lão Tây, Tiểu Kinh, A Địch… Nhóm thuần 0 bên cạnh tôi, tuy nói là chỉ “nhận”, nhưng lại là một nhóm chiến sĩ, đàn ông nhất trong số những người đàn ông.
Nhìn bọn họ, chỉ khiến tôi cảm thấy tang thương.
Thế giới này thật sự mâu thuẫn vô cùng, hắc ám như thế, rồi lại tươi sáng chứa chan đến kì lạ; làm tôi căm ghét, nhưng lại luôn có sức mạnh tái sinh; làm tôi cảm thấy thật yếu ớt; rồi trong phút không ngờ, lại khiến tôi nhận ra bản thân không phải kẻ hèn nhát.
Luôn luôn lay lắt giữa những thăng trầm, trái tim như bị xẻ đôi giữa thiên đường và địa ngục.
Không lên được tới thiên đường, cũng không quay về địa ngục được.
May mắn, hay là bất hạnh?
Tôi không biết.
“Ngụy Dương, bạn nuôi chồng nhỏ từ hồi nào vầy!” Giọng Nhạc Gia chói lói, đột ngột lôi tôi dậy từ trong mơ.
Tôi lờ đờ, mắt díu lại…
“Tiểu tử cậu cư nhiên “trâu già gặm cỏ non” hen, thực không đúng với anh em gì cả! Tối hôm qua tớ khoe cuộc gặp gỡ trong mơ với cậu đầu tiên, cậu thì chế giễu, vậy mà lại lén lút bẻ hoa, giết hại mầm non dân tộc, rắm cũng không xì một cái, bụng dạ khó lường.” Nhạc Gia đau lòng ôm ngực.
“Anh Ngụy, quá đáng lắm đó, quen BF cũng không nói cho bọn em biết, đám người ở “SilenceForest” sẽ tan nát cõi lòng mất thôi.”
Tiểu Kinh không biết từ xó nào hiện lên, hai mắt đẫm lệ lưng tròng ngồi xổm đầu giường nhìn tôi… Tôi vẫn ngây ra, đầu óc còn chưa tỉnh táo.
“Họ Ngụy kia, hai tên Gay này là ai? Sáng sớm đã xồ tới ồn ào không dứt vậy.”
“Mầm non dân tộc” Việt Triển Bằng hiện ra ở cửa, tóc ướt mem, nước hãy còn nhỏ giọt, khiến khuôn mặt kiêu căng buông thả kia thêm vài phần ấu trĩ.
Thân trên cậu ta lõa lồ, làn da màu ngà nhẵn nhụi chỉ có ở thiếu niên, thân dưới dùng một cái khăn tắm trắng quấn quanh.
Bắp đùi thon gầy, tỉ lệ hòan mỹ, vẻ tinh tế hòa trộn giữa sự gợi cảm của đàn ông trưởng thành và cậu nhóc mới lớn.
Không thể không thừa nhận, tuổi còn trẻ đã có nét rõ ràng thế này, lớn lên nhất định là một kiểu đàn ông tuấn mỹ.
“Cái gì? Gay? Thằng nhãi thối không biết lễ phép mày đang nói gì đó hả?” Nhạc Gia vừa nghe thấy liền bùng nổ.
“Tshirt bó sát người, quần jeans cạp trễ, cả người sặc mùi nước hoa, nói chuyện thì õng ẹo, không những là Gay, trăm phần trăm còn là tiểu thụ nữa kìa!” Việt Triển Bằng liếc cậu ta một cái, khinh miệt hừ một tiếng.
Tiểu tử này kiến thức hơi bị “rộng” đó, toàn từ chuyên ngành mà nói lưu loát như vậy.
Sau đó, cậu ta chuyển qua Tiểu Kinh, “Nhìn như cậu trai thuần khiết, kì thực đã mất tem rồi. Mắt đã cận còn liều mạng đưa tình búa xua, này không phải đáng yêu mà là mắt lé đó! Đại ca, anh giờ nhiêu tuổi rồi? Mắt đã đầy nếp nhăn còn giả bộ thuần khiết nữa chứ.”
Mắt tôi giật giật, tên tiểu tử chết tiệt này bản tính không biết chết là gì, sớm muộn có ngày bị người ta trộn ciment quăng xuống biển mất.
“Khốn kiếp, cái thằng nhãi con nói chuyện thối như phân này là ai?” Nhạc Gia hướng qua tôi gào rú.
“Anh Ngụy, cậu ấy nói em giả vờ thuần khiết, nói em là vàng rởm, thật quá đáng.” Tiểu Kinh run run nói, ôm ngực làm vẻ bị đả kích, hốc mắt ứ nước.
“Đều câm hết cho tôi!” Tôi sầm mặt quát. Vốn có tính cáu bẳn lúc tỉnh dậy, ngủ không kĩ đã bị bọn họ đánh thức: tâm tình xấu đến mức muốn giết người rồi đây này!
Ba người ngừng lên tiếng, thế giới lại yên tĩnh.
Tôi nhìn chằm chằm, lảo đà lảo đảo xúông giường, chân còn chưa có chạm đất, chợt thấy Nhạc Gia hô lên kinh hãi, ” Ối chao, thấy hết rồi nhá, bạn lúc ngủ không mặc đồ lót sao.”
“Anh Ngụy dáng đẹp ghê.” Tiểu Kinh chảy dãi nói.
Tôi lúc này mới ý thức được mình đang trần như nhộng, vội quơ chăn đắp. Ngủ trần tất nhiên là thích, nhưng cũng có chỗ dở, thỉnh thoảng đi loanh quanh cũng nguy hiểm, cũng may bên cạnh đều là tiểu thụ không hề có khả năng tấn công. Việt Triển Bằng là nhóc con, không coi là đàn ông.
“Nhìn cái gì?”
Việt Triển Bằng nhìn tôi trừng trừng, biểu tình vô cùng kì quái, nghe tôi hỏi mới đột ngột thu tầm mắt, “Tôi không nhìn anh đâu đấy, người có dáng đẹp hơn anh trên đời thiếu gì, có ai tự mãn như anh đâu.” Bướng bỉnh buông một câu, cậu ta liền quay đầu ra phòng khách.
Trong một giây, tôi nhìn thấy tai cậu ta hình như đỏ lên…
Tuy là cùng giới tính, nhưng có vẻ không được rồi, tôi còn lo sau này có khi mặc đồ ngủ tử tế để tránh kì thị hen?
Rửa mặt xong, tôi đem sự tình từ đầu đến cuối nói hết.
Nhạc Gia lúc đầu không tin, sau biết là Cô Kiến Hoa nhờ, mới thở dài bảo tôi có kiếp làm bảo mẫu, từ nay về sau lọt vào bể khổ khôn cùng rồi.
“Họ Ngụy kia, tôi đói rồi, nấu cơm cho tôi ăn.” Không an phận quá vài giây, liền nghe thấy Việt Triển Bằng sai từ bên ngòai.
Chẳng lẽ cái mông tiểu tử này đã khá lên rồi, dám cao giọng như thế?
“Tôi họ Ngụy Dương, không có tên, cậu hoặc gọi anh Ngụy hoặc anh Dương, hoặc gọi rõ là anh Ngụy Dương, không có lựa chọn thứ tư đâu đấy.”
“Ngụy Dương? Họ gì quái thế?” Việt Triển Bằng than thở.
Bố tôi họ Ngụy, mẹ tôi họ Dương, bọn họ đều là con giai con gái duy nhất trong nhà, nên cùng hy vọng đứa con sẽ theo họ mình, thậm chí còn vì thế mà chiến đấu.
Dùng chiến đấu, là nghĩa đen đó.
Bố tôi là cao thủ võ thuật nức tiếng xa gần, các loại quyền pháp không gì không giỏi; mẹ tôi lại là huấn luyện viên Judo, liên tục nhận được giải thưởng quốc tế. Hai người đánh nhau suốt ba ngày không phân thắng bại, đến đường cùng thì nảy ra kế hay, đem họ của hai người ghép lại, sáng tạo ra “Ngụy Dương” độc nhất vô nhị.
Được thôi, bọn họ thì thấy quá mỹ mãn rồi, chỉ khổ tôi, lần nào cũng phải giải thích cho người khác.
“Trong tủ lạnh có bánh mỳ có sữa, cậu có chân có tay, tự lấy đi.”
Cậu ta đại khái đói thật, vội chạy đi, mở tủ lạnh, cầm lên gói bánh mỳ, đưa lên miệng cắn, “Phì” một tiếng phun ra, nhíu mày nói:” Cái này… Khó ăn muốn chết, quả thực không phải cho người ăn mà!”
Tôi cùng Nhạc Gia và Tiểu Kinh nổi hắc tuyến liếc mắt nhìn. Tiểu tử này ngoài tự đi vệ sinh ra, còn có thể làm quái gì đây.
“Em giúp mọi người làm điểm tâm vậy.” Tiểu Kinh xung phong làm, động tác thành thạo mà lấy tạp dề, mở bếp gas, rất bận rộn…
Tiểu Kinh thực sự là thiên thần của tôi, tinh tế đáng yêu lại có đức có tài, có thể nói là sắp tuyệt chủng rồi, ông trời mau phái 1 tốt tốt một tí nhanh đến quắp cậu ấy về nhà đi.
Chỉ chốc sau, Tiểu Kinh giống như ảo thuật gia, biến ra một bàn đầy bánh mỳ nướng thơm phức, trứng chiên, thịt xông khói…
Tôi cùng Nhạc Gia ăn như hổ đói, chỉ có Việt Triển Bằng, mới nhai một miếng, liền bắt đầu chê bai:” Ài, khó ăn… Oa, siêu khó ăn… A, siêu cấp khó ăn chịu không nổi… Dạ dày tôi chỉ có thể tiếp nhận sữa tươi vừa sánh vừa thơm vận chuyển theo đường hàng không từ Úc về, anh nấu sữa uống như nước tiểu ấy, cho dù không độc cũng dám chắc là hết date; dạ dày tôi cũng chỉ chấp nhận bánh mì làm theo đơn đặt hàng của tiệm bánh mỳ hàng đầu Manhattan, chả giống như của anh, cứng đến răng cửa cũng lung lay; dạ dày của tôi còn chỉ có thể chứa được thịt lợn xông khói cực ngon từ đồng cỏ Argentina…”
Nhạc Gia cũng là con nhà giàu, quen dùng tiền không tiếc tay, nhưng so với Việt Triển Bằng, quả thực là đã gặp sư phụ rồi. Cùng Tiểu Kinh liếc nhau rồi cùng đau khổ che mặt…
Tôi cầm dao ăn sáng lóa lên, hướng qua cậu ta cười tà mị, “Quân tử có đức ấy mà, ăn không nói, ngủ không nói.”
Việt Trỉển Bằng bị dao ăn chiếu ánh sáng lấp lóe làm cho shock, căm giận nhìn tôi, muốn phản kháng, lại không dám cãi, đưa tay vơ đám bánh mỳ trên bàn, giống như ăn thuốc độc mà từng miếng từng miếng gặm gặm…
Vì thế, cả thế giới lại yên bình.
Ăn xong, tôi đưa Việt Triển Bằng đi làm.
“Cái gì? Muốn tôi đi làm?” Việt Triển Bằng trừng to mắt, giống như nghe được thuật ngữ mới của thế kỉ.
“Nói thừa, người nào cũng phải đi làm. Không làm việc, cậu ăn bằng gì?”
“Nhưng ở Việt thị tôi là…”
“Vầng vầng ở Việt thị cậu là độc đinh duy nhất giá trị trên một triệu nhưng cũng chỉ là một thiếu gia mọt gạo vô tích sự không một xu dính túi thôi.” Tôi ngóay ngóay lỗ tai, “Tôi không nuôi mọt gạo, cậu ban ngày làm chân chạy vặt ở công ty, buổi tối mua đồ ăn nấu cơm giặt giũ, quét tước dọn dẹp WC, phủi hết bụi trên đồ dùng trong nhà…”
“Khốn, anh nghĩ tôi là hầu gái vạn năng à?”
“Cậu muốn ngủ trên giường to thoải mái không?” Tôi nghiêng nghiêng liếc cậu ta.
“Muốn.”
“Muốn ăn đồ ăn khoái khẩu không?”
“Muốn.”
“Muốn chơi game online lên mạng xem DVD nghe nhạc hưởng thụ các loại giải trí không?”
“Đương nhiên là muốn!”
“Vậy ngoan ngoãn làm việc đi!”
“Nhưng mông tôi còn rất đau!”
“Đau thì đau, vẫn khỏe là được rồi.” Tôi nhếch môi, cười rất chi là gian trá.
Mười phút sau, bọn tôi đi vào một tòa nhà cũ kĩ.
Đẩy cửa văn phòng đề biển “Bảo vệ đặc biệtTứ Hải”, chỉ nghe “kẹt” một tiếng, khung cửa đầy nhện chăng lóe lên ánh mặt trời.
Kéo rèm, bụi tứ tung. Văn phòng khoảng 20m vuông, hai bàn làm việc, ba máy tính, bốn ghế dựa, một bộ sofa, còn có một tủ hồ sơ, bốn bức tường sạch bong.
“Công ty dịch vụ bảo vệ đặc biệt Tứ Hải…” Việt Triển Bằng đọc tên công ty.
“Đây là công ty anh Ngụy cùng anh Gia hùn vốn mở đó, chuyên cung cấp các dịch vụ bảo vệ cá nhân có uy tín. Anh Gia có vốn, anh Ngụy có bản lĩnh giỏi, công phu hạng nhất, bọn họ là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” Tiểu Kinh hai mắt sáng ngời giới thiệu với Việt Triển Bằng.
Sự dũng mãnh cùng nhanh nhẹn của tôi cũng nhờ ơn bố mẹ ban tặng, tôi chưa ra khỏi bụng mẹ đã bước chân trên con đường võ thuật này rồi.
Bắt đầu từ ba tuổi, tôi đã có tư chất võ thuật không ai ngờ nên bố đã dạy ngay trung bình tấn; tám tuổi đưa tôi lên núi Tung Sơn* Hà Nam, để tôi theo đám hòa thượng ăn chay niệm Phật, ăn đến nỗi tôi mặt mũi xanh xao vàng vọt; mười tuổi bắt đầu luyện nội công; mười lăm thì cùng lúc học karate boxing taekwondo; mười tám theo ông bô lưu lạc giang hồ.
Sau vài năm chiến đấu trên giang hồ, ông bô về hưu dưỡng già, tôi cùng Nhạc Gia liền hợp tác thành lập công ty bảo vệ đặc biệt.
Hiện tầng lớp người giàu càng ngày càng nhiều, kẻ thù của người giàu cũng không ít, thỉnh thoảng có vụ bắt cóc tống tiền cướp giật đẫm máu phát sinh. Vì an toàn, rất nhiều ông ty tập đoàn tài chính giàu có không tiếc tay mà vung tiền như rác, tìm kiếm mọi cách phục vụ cho an toàn của mình.
Đây là một thị trường mới nổi, có tiềm lực rất lớn.
Tuy nói hiện tại cửa nhà vắng vẻ, nhưng công ty chỉ mới ở bước khởi đầu, sau này tất có khởi sắc. Huống chi đây chính là sở trường của mình, có thể tự do tung hoành. Còn để tôi giống như nhân viên văn phòng bình thường, ngày ngày đi làm, mặc âu phục đeo càvạt, nghiêm chỉnh, không bằng giết tôi đi.
“A, đây không phải là kiểu vệ sĩ riêng, bảo mẫu cao cấp đó sao?” Việt Triển Bằng hiểu ra, nói.
Về cơ bản, chính là thế.
“Đây cũng coi là công ty ấy hả? Thật khó coi.” Việt Triển Bằng nhìn quanh bốn phía, cười nhạo.
“Dưới tay anh Ngụy có năm, sáu mãnh tướng, cung không đủ cầu, cực được săn lùng, lúc này đều đang làm nhiệm vụ rồi. Mọi người đều dùng di động hoặc máy tính xách tay liên lạc, thỉnh thoảng mới đến văn phòng, cho nên mới im hơi lặng tiếng thế này.” Tiểu Kinh bất mãn giải thích.
“Coi như anh là chủ công ty à? Thế thì vì cái gì lại ở một nhà trọ nghèo nàn, ngay cả kem đánh răng thừa cũng không có vậy?” Việt Triển Bằng khó tin mà nhìn tôi.
“Bởi vì tiền mặt của tôi mọc cánh bay đi rồi.”
Xấu hổ quá, tuy tôi coi như có chút sự nghiệp, nhưng lại không có tiền mấy.
Một mặt, tất cả lợi nhuận tôi đều dùng để mua thêm các trang bị mới như các loại súng ống, thiết bị liên lạc định vị GPS; mặt khác, tôi thật sự không giỏi quản lý tài sản lắm, chỉ cần cầm tiền trong tay, trong vòng ba ngày sẽ tiêu không còn một xu.
Đừng hỏi tôi tiêu vào đâu, tôi cũng rất muốn biết câu trả lời đấy.
“Được, mọi người làm việc thôi.” Tôi vỗ vỗ tay, mọi người thôi cười đùa, tìm tài liệu lại tìm tài liệu, gõ máy tính lại gõ máy tính.
Việt Triển Bằng dù bất mãn khi tôi giao cho cậu ta nhiệm vụ quét dọn, nhưng khi tôi lơ đãng nhìn qua, cũng không thể không ngoan ngoãn mó tay.
Một ngày, rất nhanh đã trôi qua.
***
*số đạp được phân chó: theo quan niệm của người Trung Quốc, đạp phải phân chó sẽ gặp được may mắn bất ngờ
*núi Tung Sơn: kyaaaaaaaaaaaaa~~~ Nơi này có Thiếu Lâm Tự đó
“Chấp nhận đi.” Tôi nắm lấy cổ chân cậu ta, kéo lại, dùng người kẹp chặt, tuột mạnh quần cậu ta xuống, lộ ra cái mông đỏ ửng do bị tôi đánh.
“Biến thái! Cút ngay!” Giọng cậu ta thánh thót như chim muốn thổi tung nóc nhà.
“Ồn nữa là tôi rape cậu à!”
Cậu ta cứng đờ, không cử động nữa.
Tôi lấy thuốc mỡ từ tủ đầu giường, mở ra, một mùi hương mát lạnh tỏa ra. Dùng hai ngón tay quẹt nhẹ, khẽ xoa lên cái mông sưng đỏ…
Cơ thể của thằng nhóc xấu xa này không tồi, thon thả rắn chắc, các cơ mềm dẻo, mông dù bị tôi đánh đến biến dạng, nhưng cái sự “tụ máu” này có chút gợi cảm, là một mầm non tiểu 0 tuyệt thế.
“Anh…” Việt Triển Bằng quay đầu, ánh mắt lóe lên nhìn tôi, “Không cần anh giả mèo khóc chuột.”
“Nhóc con hư hỏng lại biết mèo khóc chuột sao?”
“Tôi không phải nhóc con, đã lớn rồi!”
“A? Không thể uống rượu đánh bạc, xem thoát y vũ, đòi lớn ở đâu?” Tôi chớp chớp mắt.
“Anh…” Việt Triển Bằng tức giận nắm chặt tay.
“Từ hôm nay trở đi, cuộc sống ăn chơi đàng điếm được mọi người ủng hộ của ông vua con cậu hoàn toàn OVER!” Tôi khoanh tay, nhìn xuống cậu ta, từng chữ nói rõ ràng: “Tôi đi đâu, cậu theo đó; tôi làm gì, cậu làm nấy; tôi ăn gì, cậu cũng ăn y như thế. Tôi mặc kệ cha cậu có bao nhiêu tiền, cũng không quan tâm gia tộc cậu có tiếng có quyền đến đâu, tóm lại, chỉ cần tôi ở đây, nhất định sẽ đem “lễ phép tôn trọng” bốn chữ này khắc sâu vào não cậu!”
“Tôi không tôn trọng ở chỗ nào?” Cậu ta gân cổ nói.
“Miệng lưỡi thô tục, đối với trưởng bối người làm có thái độ như thế, gọi là tôn trọng à?”
“Cô Kiến Hoa là anh rể tôi, còn người làm, chân tay vụng về, không vừa mắt, đương nhiên phải mắng chứ. Tôi là Việt Triển Bằng, từ nhỏ không giống người khác rồi.” Cậu ta ngạo mạn ném vẻ xem thường về phía tôi.
Khốn, là kẻ nào đem cái quan niệm giai cấp hủ bại ấy dạy cho tiểu tử đần độn này vậy?
Đáng ghét!
“Cậu thật chỉ nghĩ được là cậu may mắn, không giống người thường sao?” Tôi hừ lạnh, kéo cậu ta đến bancông, chỉ xuống, “Câu xem đi!”
Dưới tầng là chúng sinh trăm họ…
Một ông lão tàn tật quỳ gối ăn mày trên vỉa hè, liên tiếp dập đầu, bát cơm cáu bẩn trong bóng tối, có chút tiền lẻ; mấy tên côn đồ choai choai, hút thuốc như ống khói, từ hàng game ra, mặt đói ma túy tràn ngập sự sa sút cùng chán ghét; có người vệ sinh đô thị, ở trên đường mồ hôi như mưa, khua chổi quét rác bẩn…
“Nếu đầu thai kiếp khác, cậu đầu thai phải một trong số họ, thì sẽ sao đây?”
Cơ thể cứng đờ, sa vào suy nghĩ sâu xa…
“Là vận mệnh chọn cậu, không phải cậu lựa chọn vận mệnh. Sinh ra không phải lo chuyện cơm áo, hô mưa gọi gió, đó là vừa khéo mà gặp may, số đạp được phân chó*, đều không phải do cậu đặc biệt gì. Người sinh ra trần truồng, ra đi cũng lại trần truồng, ai cao quý hơn ai, ai đê tiện hơn ai đây? Dù có là chim di cư, cũng có sự độc nhất vô nhị. Mà cậu, trong mắt tôi chính là kẻ ngốc hai đời tùy hứng làm bậy, miệng lưỡi thô tục. Việt Triển Bằng? Buồn cười, dưới bóng tổ tiên làm bậy, tôi phải thay cha cậu xấu hổ mất!”
“Anh nói cái gì?” Việt Triển Bằng đập bàn…
“Chẳng lẽ không đúng sự thật.” Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Anh chờ đó, cha tôi nhất định sẽ đến tìm tôi, anh đối với tôi như này, cẩn thận đến lúc đó chịu không nổi!”
“Nếu không ý thức được mình không dạy nổi con, ông ta lại phải tống cậu đến bên cạnh Cô Kiến Hoa? Lại đóng băng hết tài khoản của cậu? Nhận ra sự thật chưa, tiểu thiếu gia không có một xu dính túi, phải ăn nhờ ở đậu?”
Việt Triển Bằng sắc mặt trắng bệch, không cãi nổi.
Tiểu tử hư hỏng này dù sao năng lực tiếp thu cũng mạnh, ma vương oắt con bắt đầu ý thức được tình cảnh của mình, bắt đầu quan tâm xem cậu ta sẽ vượt qua quãng thời gian dưới mái nhà này như nào.
“Đây là nhà trọ của anh hả? Khẳng định đây không phải chỗ cho dân chạy nạn ở đó chứ? Phòng khách bé như chuồng chim không nói, còn lại thì vừa bẩn vừa lộn xộn… Điều hòa hỏng rồi hả, như thế nào nóng muốn chết như này? Bên ngoài ổn kinh lên được, quả thực không phải chỗ người ở mà…”
Tiểu tử ngửa đầu, hếch mũi nhìn đông nhìn tây, như ruồi nhặng ong ong vo ve không ngừng, “Oa, chỉ có một phòng ngủ? Ở thế nào đây?”
“Đơn giản, cậu ngủ trên sofa.”
“Cái gì? Tôi là khách quý, anh mới nên ngủ sofa, nhường giường cho tôi mới đúng.” Đây không chỉ là một thằng oắt ma vương, mà còn là đồ trâu da dày.
“Cậu cảm thấy có khả năng như thế à?” Tôi ngoài cười mà trong cấm cười nổi, nói.
“Tôi khát, cho tôi cốc nước.” Cậu ta hung hăng liếc mắt nhìn tôi, hếch mũi, kêu căng ra lệnh.
“Trong bếp có nước, mời ngài cứ tự nhiên. Cậu cũng không phải trẻ con ba tuổi, muốn tôi xi cậu nữa chắc?”
Cậu ta khẽ cắn môi, chạy thẳng vào bếp, một trận loảng xoảng leng keng… Nhưng đúng là tuyệt không sợ lạ lẫm, như vào chỗ không người.
“Tôi đói, nấu cái gì cho tôi ăn đi.” Cậu ta lại cao giọng.
“Mỳ ăn liền, trong tủ bát, ngâm nước sôi là ăn được.”
“Cho tôi ăn mỳ ăn liền? Loại đó có thể nuốt sao? Ăn rồi biến thành xác khô đó, anh ngược đãi tôi!” Cậu ta nghiêm túc kháng nghị, giống như con cún con cáu kỉnh đẫm lệ.
“Làm con sâu ăn chầu ở chực đã không ra gì rồi, cậu còn muốn được hầu nữa à?”
“Quá đáng, tôi ở nhà, mỗi ngày đồ mặn mười hai đĩa, canh hai món sau đó còn đủ thứ điểm tâm ngọt, mẹ tôi còn nấu thuốc bổ cho tôi nữa. Tôi nếu không cao đủ một mét chín, tất cả đều là lỗi của anh!”
Tôi khóe mắt giật giật, tiểu tử chết tiệt này.
“Giờ đã là ba giờ sáng rồi, cậu đừng quấy nữa, tôi mệt.”
Tôi lấy trong hòm ra một bộ chăn gối, đưa cho cậu ta, sau đó đi tắm.
“Oa, chăn cứng quá, gối hôi quá, ô… Sofa da kém chất lượng, không tốt cho làn da mẫn cảm của tôi… Anh còn “ngược đãi” như này tôi sẽ chết đó…”
Tôi thề, cậu ta còn léo nhéo nữa, tôi sẽ vặt cổ cậu ta luôn. Hoặc là do cậu ta biết điều, hoặc là do sắc mặt tôi quá khó coi, Việt Triển Bằng rốt cuộc thức thời mà ngậm miệng.
Chờ tôi từ phòng tắm đi ra, cậu ta đã ngủ khì trên sofa, đại khái mông còn rất đau, nên mới nằm sấp.
Tuổi trẻ chính là thế, đặt lưng là ngủ, khiến người khác phải hâm mộ.
Quấn khăn tắm, tôi trở lại phòng ngủ. Chưa từng mặc đồ ngủ, thói quen ngủ trần, không có gì che đậy rất thoải mái.
Loằng ngoằng một ngày, dù rất khốn đốn, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Tôi nằm trên giường, ánh mắt sáng ngời bình tĩnh của Cô Kiện Hoa, ẩn ẩn hiện hiện trước mặt. Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi lại mất ngủ, lần này cũng không ngoại lệ.
Cảm giác đã lâu không thấy anh, lại giống như mới hôm qua.
Thân thiết, lại xa lạ như thế; quen thuộc, lại khiến người khác đau lòng như thế.
Mà tôi còn có thể cười, cùng anh nói chuyện vui vẻ. Giống như quá khứ tất cả chưa từng phát sinh điều gì.
Cứ như vậy, mà cũng chỉ có thể như vậy.
Những gì lưu trong trí nhớ, như tiếng gió thầm thì mà từng điều từng điều một tiêu tán.
Đột nhiên, di động kêu một tiếng, màn hình chợt lóe, là tin nhắn Nhạc Gia gửi cho tôi…
“Oh baby, gái này trên đường về nhà gặp được một thuần 1 tuyệt thế, siêu man siêu cool hơn cả bạn nữa á, hoan hô Chúa, đây quả thực là lương duyên trời ban, bỏ qua có mà chết.”
Tôi nhịn không được mà nở nụ cười, nhắn lại, “Đồ phóng túng, thế đã mất tem chưa?”
“Sặc, bạn thật thô tục, không biết một cái gì cả! Gái này nói thế nào cũng phải chờ đến khi đôi bên hòa hợp, trăng lên đến ngọn, rồi lại củi khô lửa bốc đã chứ. Tớ đã rất hối hận, trước kia luôn lên giường trước rồi mới nói yêu đương, khiến cho thất bại thảm hại; hiện tớ thay đổi sách lược rồi, nói yêu đương cho nhuyễn rồi mới lên giường, cuối cùng sẽ mưa thuận gió hòa phải không?”
“Liệt nữ, tôi chờ coi cậu giữ được bao lâu đây?”
“Xì, đừng úm tớ xúi quẩy. Tớ đi ngủ, ngủ thật say để sáng dậy thật xinh đẹp mà đi gặp anh ý, không khiến anh ý hồn bay phách lạc mới là lạ.”
“Tiến lên, chàng võ sĩ!” Tôi cười gập di động lại, trở mình, nhắm mắt.
Nhạc Gia luôn như thế, vĩnh viễn không biết nói từ thất bại. Dù cho một giây trước đau buồn vì thương tổn, nhưng chỉ cần có một ánh rạng đông, thì có thể khiến cậu ta mặc kệ gió xuân táp vào mặt, tiếp tục ngựa không dừng vó mà yêu đương.
Ý chí đáng ngưỡng mộ.
Còn cả Lão Tây, Tiểu Kinh, A Địch… Nhóm thuần 0 bên cạnh tôi, tuy nói là chỉ “nhận”, nhưng lại là một nhóm chiến sĩ, đàn ông nhất trong số những người đàn ông.
Nhìn bọn họ, chỉ khiến tôi cảm thấy tang thương.
Thế giới này thật sự mâu thuẫn vô cùng, hắc ám như thế, rồi lại tươi sáng chứa chan đến kì lạ; làm tôi căm ghét, nhưng lại luôn có sức mạnh tái sinh; làm tôi cảm thấy thật yếu ớt; rồi trong phút không ngờ, lại khiến tôi nhận ra bản thân không phải kẻ hèn nhát.
Luôn luôn lay lắt giữa những thăng trầm, trái tim như bị xẻ đôi giữa thiên đường và địa ngục.
Không lên được tới thiên đường, cũng không quay về địa ngục được.
May mắn, hay là bất hạnh?
Tôi không biết.
“Ngụy Dương, bạn nuôi chồng nhỏ từ hồi nào vầy!” Giọng Nhạc Gia chói lói, đột ngột lôi tôi dậy từ trong mơ.
Tôi lờ đờ, mắt díu lại…
“Tiểu tử cậu cư nhiên “trâu già gặm cỏ non” hen, thực không đúng với anh em gì cả! Tối hôm qua tớ khoe cuộc gặp gỡ trong mơ với cậu đầu tiên, cậu thì chế giễu, vậy mà lại lén lút bẻ hoa, giết hại mầm non dân tộc, rắm cũng không xì một cái, bụng dạ khó lường.” Nhạc Gia đau lòng ôm ngực.
“Anh Ngụy, quá đáng lắm đó, quen BF cũng không nói cho bọn em biết, đám người ở “SilenceForest” sẽ tan nát cõi lòng mất thôi.”
Tiểu Kinh không biết từ xó nào hiện lên, hai mắt đẫm lệ lưng tròng ngồi xổm đầu giường nhìn tôi… Tôi vẫn ngây ra, đầu óc còn chưa tỉnh táo.
“Họ Ngụy kia, hai tên Gay này là ai? Sáng sớm đã xồ tới ồn ào không dứt vậy.”
“Mầm non dân tộc” Việt Triển Bằng hiện ra ở cửa, tóc ướt mem, nước hãy còn nhỏ giọt, khiến khuôn mặt kiêu căng buông thả kia thêm vài phần ấu trĩ.
Thân trên cậu ta lõa lồ, làn da màu ngà nhẵn nhụi chỉ có ở thiếu niên, thân dưới dùng một cái khăn tắm trắng quấn quanh.
Bắp đùi thon gầy, tỉ lệ hòan mỹ, vẻ tinh tế hòa trộn giữa sự gợi cảm của đàn ông trưởng thành và cậu nhóc mới lớn.
Không thể không thừa nhận, tuổi còn trẻ đã có nét rõ ràng thế này, lớn lên nhất định là một kiểu đàn ông tuấn mỹ.
“Cái gì? Gay? Thằng nhãi thối không biết lễ phép mày đang nói gì đó hả?” Nhạc Gia vừa nghe thấy liền bùng nổ.
“Tshirt bó sát người, quần jeans cạp trễ, cả người sặc mùi nước hoa, nói chuyện thì õng ẹo, không những là Gay, trăm phần trăm còn là tiểu thụ nữa kìa!” Việt Triển Bằng liếc cậu ta một cái, khinh miệt hừ một tiếng.
Tiểu tử này kiến thức hơi bị “rộng” đó, toàn từ chuyên ngành mà nói lưu loát như vậy.
Sau đó, cậu ta chuyển qua Tiểu Kinh, “Nhìn như cậu trai thuần khiết, kì thực đã mất tem rồi. Mắt đã cận còn liều mạng đưa tình búa xua, này không phải đáng yêu mà là mắt lé đó! Đại ca, anh giờ nhiêu tuổi rồi? Mắt đã đầy nếp nhăn còn giả bộ thuần khiết nữa chứ.”
Mắt tôi giật giật, tên tiểu tử chết tiệt này bản tính không biết chết là gì, sớm muộn có ngày bị người ta trộn ciment quăng xuống biển mất.
“Khốn kiếp, cái thằng nhãi con nói chuyện thối như phân này là ai?” Nhạc Gia hướng qua tôi gào rú.
“Anh Ngụy, cậu ấy nói em giả vờ thuần khiết, nói em là vàng rởm, thật quá đáng.” Tiểu Kinh run run nói, ôm ngực làm vẻ bị đả kích, hốc mắt ứ nước.
“Đều câm hết cho tôi!” Tôi sầm mặt quát. Vốn có tính cáu bẳn lúc tỉnh dậy, ngủ không kĩ đã bị bọn họ đánh thức: tâm tình xấu đến mức muốn giết người rồi đây này!
Ba người ngừng lên tiếng, thế giới lại yên tĩnh.
Tôi nhìn chằm chằm, lảo đà lảo đảo xúông giường, chân còn chưa có chạm đất, chợt thấy Nhạc Gia hô lên kinh hãi, ” Ối chao, thấy hết rồi nhá, bạn lúc ngủ không mặc đồ lót sao.”
“Anh Ngụy dáng đẹp ghê.” Tiểu Kinh chảy dãi nói.
Tôi lúc này mới ý thức được mình đang trần như nhộng, vội quơ chăn đắp. Ngủ trần tất nhiên là thích, nhưng cũng có chỗ dở, thỉnh thoảng đi loanh quanh cũng nguy hiểm, cũng may bên cạnh đều là tiểu thụ không hề có khả năng tấn công. Việt Triển Bằng là nhóc con, không coi là đàn ông.
“Nhìn cái gì?”
Việt Triển Bằng nhìn tôi trừng trừng, biểu tình vô cùng kì quái, nghe tôi hỏi mới đột ngột thu tầm mắt, “Tôi không nhìn anh đâu đấy, người có dáng đẹp hơn anh trên đời thiếu gì, có ai tự mãn như anh đâu.” Bướng bỉnh buông một câu, cậu ta liền quay đầu ra phòng khách.
Trong một giây, tôi nhìn thấy tai cậu ta hình như đỏ lên…
Tuy là cùng giới tính, nhưng có vẻ không được rồi, tôi còn lo sau này có khi mặc đồ ngủ tử tế để tránh kì thị hen?
Rửa mặt xong, tôi đem sự tình từ đầu đến cuối nói hết.
Nhạc Gia lúc đầu không tin, sau biết là Cô Kiến Hoa nhờ, mới thở dài bảo tôi có kiếp làm bảo mẫu, từ nay về sau lọt vào bể khổ khôn cùng rồi.
“Họ Ngụy kia, tôi đói rồi, nấu cơm cho tôi ăn.” Không an phận quá vài giây, liền nghe thấy Việt Triển Bằng sai từ bên ngòai.
Chẳng lẽ cái mông tiểu tử này đã khá lên rồi, dám cao giọng như thế?
“Tôi họ Ngụy Dương, không có tên, cậu hoặc gọi anh Ngụy hoặc anh Dương, hoặc gọi rõ là anh Ngụy Dương, không có lựa chọn thứ tư đâu đấy.”
“Ngụy Dương? Họ gì quái thế?” Việt Triển Bằng than thở.
Bố tôi họ Ngụy, mẹ tôi họ Dương, bọn họ đều là con giai con gái duy nhất trong nhà, nên cùng hy vọng đứa con sẽ theo họ mình, thậm chí còn vì thế mà chiến đấu.
Dùng chiến đấu, là nghĩa đen đó.
Bố tôi là cao thủ võ thuật nức tiếng xa gần, các loại quyền pháp không gì không giỏi; mẹ tôi lại là huấn luyện viên Judo, liên tục nhận được giải thưởng quốc tế. Hai người đánh nhau suốt ba ngày không phân thắng bại, đến đường cùng thì nảy ra kế hay, đem họ của hai người ghép lại, sáng tạo ra “Ngụy Dương” độc nhất vô nhị.
Được thôi, bọn họ thì thấy quá mỹ mãn rồi, chỉ khổ tôi, lần nào cũng phải giải thích cho người khác.
“Trong tủ lạnh có bánh mỳ có sữa, cậu có chân có tay, tự lấy đi.”
Cậu ta đại khái đói thật, vội chạy đi, mở tủ lạnh, cầm lên gói bánh mỳ, đưa lên miệng cắn, “Phì” một tiếng phun ra, nhíu mày nói:” Cái này… Khó ăn muốn chết, quả thực không phải cho người ăn mà!”
Tôi cùng Nhạc Gia và Tiểu Kinh nổi hắc tuyến liếc mắt nhìn. Tiểu tử này ngoài tự đi vệ sinh ra, còn có thể làm quái gì đây.
“Em giúp mọi người làm điểm tâm vậy.” Tiểu Kinh xung phong làm, động tác thành thạo mà lấy tạp dề, mở bếp gas, rất bận rộn…
Tiểu Kinh thực sự là thiên thần của tôi, tinh tế đáng yêu lại có đức có tài, có thể nói là sắp tuyệt chủng rồi, ông trời mau phái 1 tốt tốt một tí nhanh đến quắp cậu ấy về nhà đi.
Chỉ chốc sau, Tiểu Kinh giống như ảo thuật gia, biến ra một bàn đầy bánh mỳ nướng thơm phức, trứng chiên, thịt xông khói…
Tôi cùng Nhạc Gia ăn như hổ đói, chỉ có Việt Triển Bằng, mới nhai một miếng, liền bắt đầu chê bai:” Ài, khó ăn… Oa, siêu khó ăn… A, siêu cấp khó ăn chịu không nổi… Dạ dày tôi chỉ có thể tiếp nhận sữa tươi vừa sánh vừa thơm vận chuyển theo đường hàng không từ Úc về, anh nấu sữa uống như nước tiểu ấy, cho dù không độc cũng dám chắc là hết date; dạ dày tôi cũng chỉ chấp nhận bánh mì làm theo đơn đặt hàng của tiệm bánh mỳ hàng đầu Manhattan, chả giống như của anh, cứng đến răng cửa cũng lung lay; dạ dày của tôi còn chỉ có thể chứa được thịt lợn xông khói cực ngon từ đồng cỏ Argentina…”
Nhạc Gia cũng là con nhà giàu, quen dùng tiền không tiếc tay, nhưng so với Việt Triển Bằng, quả thực là đã gặp sư phụ rồi. Cùng Tiểu Kinh liếc nhau rồi cùng đau khổ che mặt…
Tôi cầm dao ăn sáng lóa lên, hướng qua cậu ta cười tà mị, “Quân tử có đức ấy mà, ăn không nói, ngủ không nói.”
Việt Trỉển Bằng bị dao ăn chiếu ánh sáng lấp lóe làm cho shock, căm giận nhìn tôi, muốn phản kháng, lại không dám cãi, đưa tay vơ đám bánh mỳ trên bàn, giống như ăn thuốc độc mà từng miếng từng miếng gặm gặm…
Vì thế, cả thế giới lại yên bình.
Ăn xong, tôi đưa Việt Triển Bằng đi làm.
“Cái gì? Muốn tôi đi làm?” Việt Triển Bằng trừng to mắt, giống như nghe được thuật ngữ mới của thế kỉ.
“Nói thừa, người nào cũng phải đi làm. Không làm việc, cậu ăn bằng gì?”
“Nhưng ở Việt thị tôi là…”
“Vầng vầng ở Việt thị cậu là độc đinh duy nhất giá trị trên một triệu nhưng cũng chỉ là một thiếu gia mọt gạo vô tích sự không một xu dính túi thôi.” Tôi ngóay ngóay lỗ tai, “Tôi không nuôi mọt gạo, cậu ban ngày làm chân chạy vặt ở công ty, buổi tối mua đồ ăn nấu cơm giặt giũ, quét tước dọn dẹp WC, phủi hết bụi trên đồ dùng trong nhà…”
“Khốn, anh nghĩ tôi là hầu gái vạn năng à?”
“Cậu muốn ngủ trên giường to thoải mái không?” Tôi nghiêng nghiêng liếc cậu ta.
“Muốn.”
“Muốn ăn đồ ăn khoái khẩu không?”
“Muốn.”
“Muốn chơi game online lên mạng xem DVD nghe nhạc hưởng thụ các loại giải trí không?”
“Đương nhiên là muốn!”
“Vậy ngoan ngoãn làm việc đi!”
“Nhưng mông tôi còn rất đau!”
“Đau thì đau, vẫn khỏe là được rồi.” Tôi nhếch môi, cười rất chi là gian trá.
Mười phút sau, bọn tôi đi vào một tòa nhà cũ kĩ.
Đẩy cửa văn phòng đề biển “Bảo vệ đặc biệtTứ Hải”, chỉ nghe “kẹt” một tiếng, khung cửa đầy nhện chăng lóe lên ánh mặt trời.
Kéo rèm, bụi tứ tung. Văn phòng khoảng 20m vuông, hai bàn làm việc, ba máy tính, bốn ghế dựa, một bộ sofa, còn có một tủ hồ sơ, bốn bức tường sạch bong.
“Công ty dịch vụ bảo vệ đặc biệt Tứ Hải…” Việt Triển Bằng đọc tên công ty.
“Đây là công ty anh Ngụy cùng anh Gia hùn vốn mở đó, chuyên cung cấp các dịch vụ bảo vệ cá nhân có uy tín. Anh Gia có vốn, anh Ngụy có bản lĩnh giỏi, công phu hạng nhất, bọn họ là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” Tiểu Kinh hai mắt sáng ngời giới thiệu với Việt Triển Bằng.
Sự dũng mãnh cùng nhanh nhẹn của tôi cũng nhờ ơn bố mẹ ban tặng, tôi chưa ra khỏi bụng mẹ đã bước chân trên con đường võ thuật này rồi.
Bắt đầu từ ba tuổi, tôi đã có tư chất võ thuật không ai ngờ nên bố đã dạy ngay trung bình tấn; tám tuổi đưa tôi lên núi Tung Sơn* Hà Nam, để tôi theo đám hòa thượng ăn chay niệm Phật, ăn đến nỗi tôi mặt mũi xanh xao vàng vọt; mười tuổi bắt đầu luyện nội công; mười lăm thì cùng lúc học karate boxing taekwondo; mười tám theo ông bô lưu lạc giang hồ.
Sau vài năm chiến đấu trên giang hồ, ông bô về hưu dưỡng già, tôi cùng Nhạc Gia liền hợp tác thành lập công ty bảo vệ đặc biệt.
Hiện tầng lớp người giàu càng ngày càng nhiều, kẻ thù của người giàu cũng không ít, thỉnh thoảng có vụ bắt cóc tống tiền cướp giật đẫm máu phát sinh. Vì an toàn, rất nhiều ông ty tập đoàn tài chính giàu có không tiếc tay mà vung tiền như rác, tìm kiếm mọi cách phục vụ cho an toàn của mình.
Đây là một thị trường mới nổi, có tiềm lực rất lớn.
Tuy nói hiện tại cửa nhà vắng vẻ, nhưng công ty chỉ mới ở bước khởi đầu, sau này tất có khởi sắc. Huống chi đây chính là sở trường của mình, có thể tự do tung hoành. Còn để tôi giống như nhân viên văn phòng bình thường, ngày ngày đi làm, mặc âu phục đeo càvạt, nghiêm chỉnh, không bằng giết tôi đi.
“A, đây không phải là kiểu vệ sĩ riêng, bảo mẫu cao cấp đó sao?” Việt Triển Bằng hiểu ra, nói.
Về cơ bản, chính là thế.
“Đây cũng coi là công ty ấy hả? Thật khó coi.” Việt Triển Bằng nhìn quanh bốn phía, cười nhạo.
“Dưới tay anh Ngụy có năm, sáu mãnh tướng, cung không đủ cầu, cực được săn lùng, lúc này đều đang làm nhiệm vụ rồi. Mọi người đều dùng di động hoặc máy tính xách tay liên lạc, thỉnh thoảng mới đến văn phòng, cho nên mới im hơi lặng tiếng thế này.” Tiểu Kinh bất mãn giải thích.
“Coi như anh là chủ công ty à? Thế thì vì cái gì lại ở một nhà trọ nghèo nàn, ngay cả kem đánh răng thừa cũng không có vậy?” Việt Triển Bằng khó tin mà nhìn tôi.
“Bởi vì tiền mặt của tôi mọc cánh bay đi rồi.”
Xấu hổ quá, tuy tôi coi như có chút sự nghiệp, nhưng lại không có tiền mấy.
Một mặt, tất cả lợi nhuận tôi đều dùng để mua thêm các trang bị mới như các loại súng ống, thiết bị liên lạc định vị GPS; mặt khác, tôi thật sự không giỏi quản lý tài sản lắm, chỉ cần cầm tiền trong tay, trong vòng ba ngày sẽ tiêu không còn một xu.
Đừng hỏi tôi tiêu vào đâu, tôi cũng rất muốn biết câu trả lời đấy.
“Được, mọi người làm việc thôi.” Tôi vỗ vỗ tay, mọi người thôi cười đùa, tìm tài liệu lại tìm tài liệu, gõ máy tính lại gõ máy tính.
Việt Triển Bằng dù bất mãn khi tôi giao cho cậu ta nhiệm vụ quét dọn, nhưng khi tôi lơ đãng nhìn qua, cũng không thể không ngoan ngoãn mó tay.
Một ngày, rất nhanh đã trôi qua.
***
*số đạp được phân chó: theo quan niệm của người Trung Quốc, đạp phải phân chó sẽ gặp được may mắn bất ngờ
*núi Tung Sơn: kyaaaaaaaaaaaaa~~~ Nơi này có Thiếu Lâm Tự đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.