Thuận Minh

Chương 137: Bất tín!

Đặc Biệt Bạch

22/03/2013



Còn có 2, 3 tên đang đứng đó nói tiếng gì đó mà người khác nghe không hiểu, sự chú ý của Lý Mạnh lập tức bị thu hút qua bên đó, tập trung tinh thần để nghe thì không ngờ đó là tiếng Nhật Bản, thế là hắn bất giác cười hihi, quay về thời đại này, lúc giết người cứ cảm thấy có một chút gì đó gánh nặng tâm lí, nhưng nếu là giết giặc Nhật thì sẽ là có cảm giác thay trời hành đạo, càng huống hồ là những tên súc sinh làm hại cả một vùng duyên hải này.

Lý Mạnh vung tay lên, vừa cười vừa nói:

"Trước tiên lôi mấy tên không nói tiếng người này ra chém đã".

Lời vừa dứt, mấy binh sĩ cận vệ đã lao đến trực tiếp lôi ba tên này ra ngoài, đang định kéo chúng ra phía sân thì Lý Mạnh lên tiếng ngăn lại:

"Cứ chém luôn trước mặt ta".

Thế là các binh sĩ không chút do dự ấn mấy tên này xuống đất, đao sắc chém xuống, máu tươi phun tung tóe, bắn vào mặt vào người những tên hải tặc vẫn đang chửi bới tùm lum đó, lập tức tất cả im lặng, Lý Mạnh lạnh lùng nói:

"Các ngươi từ đâu đến đây? Tại sao lại chọn bên phía Linh Sơn vệ sở này?".

Phía mấy tên hải tặc im lặng hồi lâu, rồi có hai tên lớn tiếng hét lên:

"Giết huynh đệ của bọn ta... ngươi...".

"Hai tên mở mồm này, cùng chém đi".

Trong sân loáng cái chỉ còn lại có 3 tên, ba tên này ngậm chặt mồm, toàn thân trên dưới đều bị máu của đồng bọn mình nhuộm đỏ, thời tiết lạnh căm căm, không biết mấy tên hải tặc này là do trời lạnh hay là do sợ hãi, đứng đó run cầm cập, Lý Mạnh lại hỏi:

"Từ đâu đến, tại sao lại đến đây?".

"Đại nhân, đại gia, gia gia, chúng tôi là cướp biển bên phía Hải Châu và Thạch Cựu, có người nói với đại đầu lĩnh của chúng tôi, nói là Linh Sơn vệ sở hiện nay nhà nhà đều trở nên giàu có, lúc đón năm mới thì càng là sung túc, nếu đến đây cướp một chuyến thì đến tháng 3 năm sau cũng không cần phái ra ngoài cướp nữa".

"Đội thuyền lớn của các người lúc nào đến đây?".

"Bọn tôi nếu như không quay về, thì bên phía đại đầu lĩnh sẽ lên bờ vào ngày 30 tết".

Lý Mạnh đem những sự nghi vấn của hắn hỏi từng câu một, ba chiếc thuyền nhỏ này không phải là đến để thăm dò thông tin, vốn dĩ chúng chỉ là xem xét bến thuyền và bãi biển từ xa để có sự chuẩn bị về địa hình, nhưng những người này đều cảm thấy cứ lên bờ làm chuyến chắc cũng không gặp phải sự phiền phức gì, âu cũng là có thể kiếm được chút tiền.

Thủ lĩnh của bọn hải tặc này căn bản là không quan tâm thủ hạ của hắn mất tích hay làm sao, dù gì thì đại đội vẫn là đang ở bên cạnh hắn, hắn trước giờ chưa từng lo lắng việc bên phía Linh Sơn vệ sở sẽ có sự phản kháng gì, trước đây sỡ dĩ không đến đây cướp, là bởi vì nơi đây quá nghèo, không có cái gì đáng để cướp cả.



Lý Mạnh lúc này cũng không cần phải dùng đến cực hình hay tra tấn gì cả, chỉ cần dọa cho chúng sợ vãi ra quần thì rất dễ có thể hỏi rõ ràng được tất cả mọi việc. Nói đến cuối cùng, Lý Mạnh cực kì tức giận phẫn nộ, mẹ nó, vậy là tết năm nay phải đón trên chiến trường rồi, bọn hải tặc chết tiệt này rõ ràng là không cho người khác được sống yên ấm mà.

"Chém hết đi, ném đầu lâu xuống biển, không biết chừng có thể trôi về được đến nhà".

Sau khi thẩm vấn hoàn tất, Lý Mạnh nói một cách nhạt lợt, hắn hiện giờ đại khái cũng là nắm được chút tình hình. Hải tặc của Hải Châu, bên phía Hải Châu đó chính là đại bản doanh của các muối thương vùng Lưỡng Hoài.

Trong lòng Lý Mạnh cảm thấy cực kì căm phẫn, kể cả là luật buôn bán muối của đại Minh thì cũng là tỉnh nào quản lí tỉnh đấy, muối của vùng Lưỡng Hoài các ngươi buôn bán khắp thiên hạ, vốn dĩ cũng là con đường buôn lậu, tại sao lại không muốn cho người khác cùng buôn.

Nhưng cứ nghĩ như vậy nghĩ đến cuối cùng, Lý Mạnh liền nỡ nụ cưỡi, lợi nhuận lớn như này, bất kì ai cũng không dễ dàng bõ qua, sự trỗi dậy đột ngột của Lý Mạnh, giống như là cắt một miếng thịt từ trên người những muối thương này xuống, hành vi năm lần bảy lượt dẫn người đến tấn công của chúng, âu cũng là không thể bình thường hơn.

Các muối thương vùng Lưỡng Hoài của châu Tế Ninh chỉ có thể bán muối ở phủ Đông Xương và phủ Tế Nam, mà cũng chỉ có thể tiêu thụ trong phủ thành và châu huyện bởi vì sự uy hiếp của Lý Mạnh quả thực là quá lớn. Muối bị hủy chỉ là chuyện nhỏ, còn cái đầu mà mất rồi thì sẽ là chuyện lớn ya.

Nhưng những điều Lý Mạnh có thể làm cũng chỉ là như vậy, xét cho cùng thì những muối thương vùng Lưỡng Hoài cũng được xem là thâm căn cố đế, có lịch sử cũng gần được 150 năm rồi, nhân mạch và tài lực đều là vô cùng to lớn, hơn nữa bất luận nói thế nào, Lý Mạnh hiện giờ cũng chỉ là một thủ bị của doanh trại Giao Châu, cách vùng Lưỡng Hoài đến mấy cái phủ, đúng là tay với không tới.

Cũng không để ý đến sự khuyên ngăn của những lão quân hộ đó, Lý Mạnh chỉ mang theo 600 người đến Tiết Gia thiên hộ sở để chờ đợi, còn có 200 người ở lân cận để làm quân dự bị.

Tuy nói quân lệnh không thể làm trái, nhưng đây là tiết xuân quan trọng nhất của một năm, thế mà lại bị bọn hải tặc này đến quấy rối, bất luận là quan hay binh, trong lòng đều cảm thấy cực kì bất mãn, công nhận những tên hải tặc này đúng là không biết lựa chọn thời gian để cướp bóc gì cả.

Trần Lục Tử và Vương Hải mỗi người dẫn theo 300 người đến đầu đường chỗ rẽ ở đồng muối. Lý Mạnh không định đích thân chiến đấu, hắn chỉ là dẫn theo các thân binh đứng ở chỗ đất cao gần đó quan sát, ngoài dự liệu của hắn, Mã Ngọc Hưng, Trương Lâm và cả mấy lão quân hộ mà hắn không biết cũng đều đi theo hắn đến đây. Truyện "Thuận Minh "

Nhìn thấy Lý Mạnh ngồi trên gò đất nhỏ đó, bốn phía xung quanh còn dùng vải bạt để quây lại nửa vòng, vừa khéo chặn gió lạnh, không những thế, còn có mấy cái lò lửa đang được đốt bên cạnh, có thể ngửi thấy mùi thơm bốc lên ngào ngạt, mấy lão quân hộ này liếc nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu.

Mã Ngọc Hưng vừa cười vừa nói:

"Xin Lý đại nhân đừng trách, mấy lão già chúng tôi cảm thấy dùng 600 quân binh để đối phó với 400 hải tặc là có chút không ổn, hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy thuyền của chúng, phái người đến trấn Phùng Mãnh để điều động người đến đây có lẽ vẫn kịp".

Chức vị của hắn hiện nay tuy là cao hơn những lão quân hộ này, nhưng tính ra thì họ cũng là trường bối, đều là phụ mẫu thân quyến của những thuộc hạ của hắn. Lý Mạnh cũng không dám quá hống hách, đứng dậy chắp quyền, vừa cười vừa nói:

"Thời tiết lạnh như thế này, lão nhân gia cẩn thận không lại cảm lạnh, nhanh đến đây, uống mấy cốc trà nóng cho ấm người".

Trương Lâm có mối giao tình khá sâu với Lý Mạnh, ông ta cũng không khách khí, đứng ở phía sau liền nói lớn:

"Tôi nói này Lý đại nhân, lão Trương tôi dựa vào tuổi tác để nói một câu, những việc hành quân đánh trận là không được khinh suất, 600 người này của ngài ngộ nhỡ bị đánh bại, thì tiền lương phát đủ cho họ hàng tháng chả phải là thành công cốc sao!".



Tiền lương phát đủ hàng tháng gần như đã trở thành một trò cười của những tướng lĩnh vùng Sơn Đông này, đang lúc nói chuyện thì mấy lão quân hộ đều bước đến. Lý Mạnh vội vàng bảo thân binh hộ vệ mang ghế, rót rượu ra cho họ. Mã Ngọc Hưng giới thiệu từng người với Lý Mạnh, 5 lão quân hộ này đều là những lão huynh đệ năm đó cùng với vệ sở chỉ huy sứ là Tô Thần đánh Bạch Liên giáo, dẹp loạn ở Sơn Đông, đến nay tuy tuổi tác đã cao, nhưng thông thường đều là làm thân binh ở bên cạnh chỉ huy sứ, hoặc là xuống bên dưới làm chức quan bách hộ gì đó, nói cho vuông thì là yên tâm dưỡng lão.

Những người này còn hiểu một chút về binh pháp, bất luận thế nào thì họ âu cũng là từng xách đao xách gươm xông ra chiến trường, người của bản địa, cảm thấy Lý Mạnh cũng xem như là con cháu nhà mình, họ lo lắng doanh trại Giao Châu gặp phải bất trắc, ngộ nhỡ thiệt hại về người, thì đó đều là con cháu nhà mình ya.

Lý Mạnh vừa mĩm cười vừa nghe, nhưng không tiếp lời, hắn chỉ là cầm ly rượu lên nói:

"Nếu như 600 người bên dưới đến 400 tên hải tặc cũng đánh không lại, thì binh sĩ doanh trại Giao Châu của tôi cũng không cần thiết phải luyện nữa, tới đến Giang Nam làm một phú ông chả phải tốt hơn sao".

Mấy lão quân hộ này mỗi người uống ngụm rượu, lại là ở trong chỗ tránh gió, còn được lò lửa sưởi cho toàn thân ấm áp, tinh thần cũng là lên cao không ít, một lão quân hộ khác đứng dậy, chắp quyền nói:

"Lý đại nhân thiếu niên anh kiệt, về những chuyện nhà binh này ngài chắc chắn là hiểu, nhưng lão già tôi không sợ ngài chê cười, đại nhân ngài nói xem, số binh lính này, ai cũng được luyện, nhưng là luyện không kĩ càng, nếu như thật sự đánh trận chỉ sợ là sẽ không cầm cự được, cả đám ào một cái là tan rã ngay".

Câu nói này cũng đúng là làm cho Lý Mạnh có chút chú ý, hắn cầm bình rượu rót vào ly của lão quân hộ đó, nói một cách khách khí:

"Xin ông nói tường tận hơn chút".

"Cái cách luyện binh mà đại Minh chúng ta hay dùng là dùng 7 phần tiền lương để nuôi thân binh gia đinh, dùng ba phần để nuôi đại binh, nếu là đánh trận thật, thì những người xung phong và hộ vệ trái phải đều là những thân binh gia đinh này, người tuy ít nhưng có thể liều chết vì ngài, còn cách nuôi binh hiện nay của ngài, ai cũng được đối đãi như nhau, chỉ sợ đến thời khắc then chốt sẽ không thể khống chế được ya".

Lý Mạnh thở ra một hơi, trên mặt hắn tuy nở nụ cười, nhưng trong lòng thì không nghĩ là như vậy, những điều mà lão quân hộ này nói, chính là cách thức luyện binh của đại Minh, nhưng hiệu quả thì quả thực chả có gì đáng tự hào cả, so sánh với tám đại doanh trại lớn của quân làm phản và người Nữ Chân thì thật sự chưa thấy họ đánh thắng được trận nào.

Nhìn thần sắc của Lý Mạnh, những ông già này biết hắn chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên bảo của minh, mấy người đưa mắt nhìn nhau không biết làm thế nào, hồi lâu mới có người lên tiếng:

"Lý đại nhân, nếu như ngài cảm thấy không tiện mở miệng, thì mấy lão già chúng tôi có thể thay ngài đến bên phía Tô chỉ huy sứ để thỉnh cầu, vệ sở của chúng ta, trừ đi người của ngài ở bên đó, lại huy động thêm 1000 tráng đinh chắc chắn là không có vấn đề gì, xét cho cùng thì cũng là yên tâm hơn một chút". Truyện "Thuận Minh "

Những lão quân hộ này đều là nhờ vào việc buôn bán muối lậu của Lý Mạnh mà có một cuộc sống không tồi, con trai của Mã Ngọc Hưng còn làm được đến vị tri như vậy, họ đương nhiên là không muốn Lý Mạnh gặp phải sự thất bại kiểu không rõ đầu đuôi thế này, vì đó là mối quan hệ kiểu một người vinh thì tất cả cùng vinh, một người nhục thì tất cả cùng nhục.

Lý Mạnh không tiếp lời của họ, chỉ là nhìn ra phía xa ngoài bờ biển, vừa cười vừa nói:

"Thuyền đến rồi".

6 con thuyền lớn, vốn dĩ cho rằng những con thuyền này sẽ giống như trong một số bộ phim truyền hình thời hiện đại, từ từ xuất hiện ngoài mặt biển, vô cùng có khí thế, nhưng trên thục tế thì mấy con thuyền này đều là men theo bờ biển tiến về phía này, không phải xuất hiện ở phía chính diện của Lý Mạnh, mà là xuất hiện ở mặt bên, cho nên không được bao lâu thì những con thuyền đó đã dừng lại ở mặt biển cách đồng muối không xa, chúng bắt đầu thả thuyền nhỏ xuống, có thể nhìn thấy đám hải tặc đang ào ào nhảy xuống thuyền nhỏ.

Kiểu lên bờ như này thì mỗi lần chỉ được khoảng 60 người, Lý Mạnh đúng là cảm thấy có chút khó hiểu, hắn bắt được hơn 20 tên thám thính của đối phương, chẳng nhẽ đối phương không hề hoài nghi chút nào?

Hoặc giả nói những tên hải tặc này quá kiêu căng ngạo mạn, hoặc giả do chúng cho rằng chỉ những người trên thuyền của chúng thì mới được xem là đồng bọn, thực ra Lý Mạnh đoán vế sau là không hề sai, trong tay hải tặc thì chỉ có hai thứ, gọi là lực lượng cốt cán và lực lượng bia đỡ đạn, chỉ cần những nhân vật cốt cán còn, thì đội bia đỡ đạn thích đi đâu thì cũng không có ai quản

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook