Thuận Minh

Chương 287: Chuyện của thiên hạ - Ngạo mạn trước, cung kính sau! (1+2+3)

Đặc Biệt Bạch

22/03/2013

Tháng 2 năm Sùng Trinh thứ 13.

Mười mấy người mặc ý phục người Hoa đứng vây quanh một chiếc bàn lớn. đều cúi đầu xuống nhìn chăm chú, tuy vừa mới hoàng hôn, nhưng trong phòng vẫn đốt đèn cầy mỡ trâu, chiếu rọi làm cho cả căn phòng sáng như lúc giữa trưa.

“Bệ hạ. chúng ta đã cướp được đẩy đủ số kim ngân và người trên địa bàn của người Minh, đủ cho người Nữ Chân chúng ta sống những ngày tháng thoải mái. binh mã của người Minh bị chúng ta đánh cho sợ hãi. tại sao lại không hưởng phúc chứ?”.

Người vừa nói thân người cao lớn. tuy có râu quai nón xồm xoàm nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy tuổi còn rất trẻ, trong căn phòng này địa vị của hắn tuy không cao. nhưng cách nói chuyện cũng là không kiêng nể gì.

“Đa Đạc. đây đâu phải là chỗ để ngươi nói chuyện. chuyện của nước đại Thanh, chỉ có bệ hạ mới có thể quyết định, ngươi ở đó nói cái gì chứ?”.

Một người thanh niên đứng bên cạnh Đa Đạc lên tiếng quát tháo. nói. Người này ăn mặc y phục của thân vương, khuôn mặt anh tuấn, hiện ra nổi bật nhất trong số những người trong phòng, sau khi quát mắng xong, liền ôn hòa cung kính nhìn người đang đứng ở vị trí đầu tiên đó - hoàng đế Sùng Đức — Sau này thông thường đều gọi là Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực. vị hoàng đến Sùng Đức này nếu chỉ nhìn vẻ bể ngoài thì hoàn toàn không cường hãn tráng kiện bằng những thân vương bối lặc Mãn Châu này. chỉ là thân người to béo. mắt nhỏ lông mày nhỏ. bình thường mi mắt cứ cụp xuống, bộ dạng giống như là tư tưởng không tập trung vậy. nghe thấy tiếng quát mắng của người thanh niên đó. ông cũng không ngẩng đầu lên. vẫn là nhìn chằm chằm vào mặt bàn, trên đó có rải một tấm bản đồ đại Minh, trên đó có dùng chữ hán đánh dấu tên các tỉnh, phủ huyện. đúng là một giang sơn rất lớn.

“Đa Nhĩ Cổn. ngươi học được những thứ này ở đâu vậy. nghe mà cảm thấy bức bối trong lòng, nói xem nào. ngươi nghĩ như thế nào?”.

“Bệ hạ anh minh, bệ hạ quyết định, hạ thần làm theo là được rồi. đại Thanh đã chiếm cứ được vùng quan ngoại. Triều Tiền và Mông Cổ đều đã quy thuộc chúng ta, kỳ đinh dũng mãnh vô song, tiền bạc nhân khẩu đều không thiếu, hưởng phúc ở vùng đất tổ tiền để lại cũng được. nhập quan..

Nghe thấy lời nói khôn khéo của Đa Nhĩ Cổn, lông mày của Hoàng Thái Cực dần dần cau lại. nhưng sự chú ý của những người khác đều tập trung vào tấm bản đồ đó. đột nhiên nghe thấy “phịch” một tiếng, mọi người đều bị kinh động. Hoàng Thái Cực nghiêng người nhìn, hỏi một cách kỳ quái:

“Phạm tiên sinh, đây là vì cớ làm sao vậy?”.

Người trung niên có bộ dạng thư sinh, đang quỳ trên mặt đất liên tiếp giập đầu mấy cái côm cốp. dùng lực rất mạnh, trên trán đã nhìn thấy máu. ngôn từ như khẩn cầu. nói:

“Bệ hạ. thiên mệnh là ở đại Thanh ta. nếu như không lấy thì sẽ làm tổn thương đến thiên lý dân tâm. bệ hạ. sớm ra quyết định, thay đại Minh giành thiên hạ”.

Vùng quan ngoại hiện nay. người Mãn tộc Nữ Chân có địa vị cao hơn nhiều so với người Hán, xưng hô người Hán là chó lợn. tàn sát cưỡng đoạt, những người có hoàn cảnh tốt hơn một chút là Hán Bát Kỳ. bởi vì sức chiến đấu và kĩ thuật hỏa khí của họ. đối với tộc Nữ Chân Mãn Thanh mà nói. họ là một bộ phận bổ sung tương đối quan trọng, đó cũng chính là nguyên nhân mã bọn Khổng Hữu Đức. Thượng Khả Hỉ được phong vương.

Địa vị của người Hán trong nước Thanh, võ nhân bao giờ cũng có vị trí cao hơn văn nhân. Mãn Thanh Bát Kỳ hiện nay vẫn chỉ là một tập đoàn quân sự dã tộc. chiến tranh chính là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên.

Dưới hình thế như hiện nay. một văn nhân người Hán có thể xuất hiện trong cuộc hợp bàn hoàng tộc Mãn Thanh, đồng thời dám dùng thái độ này để khuyên can. cũng chỉ có một người, nhưng hành động quỳ xuống đó. càng là có được hoan tâm của Hoàng Thái Cực.

Trước năm Sùng Trinh thứ 13 trong các thân quý của Mãn Thanh còn có tranh luận một bên thì cảm thấy đất đai vùng quan ngoại rộng rãi. vũ lực của Mãn Thanh mạnh, cướp bóc được vô số nam nữ. vàng bạc ở đại Minh, giờ nên an hướng phú quý ở nơi bạch sơn hắc thủy thì mới là con đường đúng đắn, còn bên khác thì cho rằng đại Thanh trỗi đậy. võ công mạnh mẽ vô song, còn đại Minh thì đang nội loạn khắp nơi. giang sơn phía nam lớn như vậy, giang sơn này đã đến lúc giành chỗ cho người Mãn rồi.

Cùng với Mông Cổ. Triều Tiền, sức kháng cự của đại Minh đã dần dần bị giảm xuống, quân Thanh đã có một hậu phương vững chắc, cần phải suy nghĩ một chút đến việc mở rộng lãnh thổ.

Trong cuộc hợp bàn lần này. các thân vương đại tướng của Mãn Thanh đều thống nhất tư tướng, hợp lực tiến đánh phía nam. tấn công đại Minh, ý kiến của Hoàng Thái Cực tự nhiên cũng là đánh Minh, nhưng sở dĩ có thể đạt đến ý kiến thống nhất chung thuận lợi như vậy. thái độ của Phạm Văn Trình chính là một trong những nhân tố quan trọng.

Cũng là vào tháng 2 năm Sùng Trinh thứ 13. tại núi Mã Não huyện Thái Bình, tham tướng Tứ Xuyên là Trương Lệnh, tổng đốc Thiểm Tây là Trịnh Sùng Kiệm, tổng binh Tả Lương Ngọc, cùng với các tướng lĩnh khác, thống lĩnh quan binh đại Minh, bốn mặt vây đánh Trương Hiến Trung. Dương Tự Xương hợp mặt chư quân ở Tương Dương, đốc thúc đại quân tiến về phía trước, kiểu đốc thúc này vẫn là có được tác dụng nhất định.

Trương Hiến Trung tuỵ đã khỏi phục được nguyên khí nhất định, nhưng hắn không ngờ quân Minh lại đột nhiên đồn lực lượng với quyết tâm lớn như thế này để vây đánh hắn. làm cho nguyên khí của hắn chuẩn bị không đủ dùng.

Dưới sự hợp sức tấn công từ bốn mặt. đội hình đại loạn, mấy vạn binh mã bị quan binh đánh bại một cách triệt để, các tướng lĩnh và quân sư thân tín đều hoặc là bị bắt hoặc là chết trận. Trương Hiến Trung có vận khí tốt hơn một chút so với vụ Lý Tự Thành bị phục kích ở Đồng Quan, hắn vẫn kịp dẫn theo hơn 1000 kỵ binh đột phá vòng vây tháo chạy.

Mà cách đó không xa chỗ lục doanh của Tào Thao Lã Như Tài. đang thịnh tình khoản đãi sứ giả đo đốc sư Dương Tự Xương phái đến - Băng Lãnh Đạo Nhân Diêu Tông Trung. Lã Như Tài trước giờ đều có sự hoang tưởng nhất định đối với việc được chiêu hàng, sở dĩ hắn một lần nữa khởi binh tạo phản, cũng chỉ là muốn có được cái lợi từ trong việc mặc cả thương lượng với triều đình mà thôi.

Vốn dĩ hơn 1000 người mà Sấm Vương Lý Tự Thành vất vả lắm mới thu thập được là hợp thành góc với Lã Như Tài. nhưng hắn cực kỳ phản cảm với thái độ đo dự không quyết của Lã Như Tài. không những thế Lã Như Tài còn móc móc nối nối với sứ giả của quân Minh, cũng là làm cho Lý Tự Thành cảm giác thấy sự nguy hiểm. thế là hắn quyết định dẫn quân lùi về vùng núi Ngư Phúc của vùng Vu Ba.

Đốc sư Dương Tự Xương năm đó chính là thành nghiệp nhờ việc vây đánh loạn quân ở Thiểm Tây. trên triều đường hắn cực lực chủ trương chiêu hàng, sau khi thật sự đến tuyến đầu. cũng thật sự là có hiệu quả nhất định. Thác Thiên Vương thủ hạ của Trương Hiến Trung dẫn thủ hạ ra hàng, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Trương Hiến Trung đại bại.

Vùng núi Vu Ba vào tháng hai. thời tiết cực kỳ giá lạnh, nhưng trong doanh trại của Sấm Vương nằm ở sâu trong núi, quần áo trên người của các binh sĩ phần lớn là áo đơn mà còn là rách rưới nát bươm.

Các binh sĩ thủ hạ của Sấm Vương trong thời gian mấy tháng này, luôn luôn là đang tháo chạy, luôn luôn là bị thua trận, quân tâm sĩ khí đều đã bị hạ xuống điểm thấp nhất, trong doanh trại trên núi. ai nấy mặt mũi chán nản hoặc ngồi hoặc nằm, nhìn về phía chỗ trống ở trung tâm.

Vị trí hiện giờ cửa Cao nhất Công nằm ở phía trong, nhưng sự chú ý của hắn không phải là nhìn về phía khoảng đất trống đó. mà là chốc chốc lại nhìn về phía cái bọc bên cạnh con ngựa. Sấm quân cả quãng đường gian khổ mới đi được đến bây giờ. bổ sung lương thực ở trong thâm sơn cùng cốc.

Khi một số tình thế nguy cấp. cũng là cần có tiền để mua chuộc các chốt trạm, trước lúc bị phục kích ở Đồng Quan, thì sấm quân đã không còn có bao nhiêu tiền, còn có thể cầm cự được hoàn toàn là nhờ vị tham tướng rộng rãi phóng khoảng ở Sơn Đông đó đã cho họ 5 vạn lượng.

Cao nhất Công mồm cắn một nhânh cỏ. hắn cảm thấy có chút đáng buồn cười, nhớ năm đó mấy chục vạn đại quân tung hoành khắp năm tỉnh, mà giở đây chỉ còn hơn 1000 người, dựa vào mấy vạn lượng bạc này để cầm cự, nhất thời vẫn là chưa tiêu hết. quả thực là đã đến nước cùng đường mạt lộ.

ở khoảng đất trống chỗ chỗ Sấm Vương đóng quân có mấy người quan binh đang đứng đó căng thẳng nhìn ra xung quanh, mặc dù những hán tử ở xung quanh đều bộ dạng chán nản, nhưng họ biết, những người này muốn giết mình, chém thành trăm mảnh. thì cũng chỉ là chuyện dễ dàng

Một người đàn ông cao lớn. khoác trên người một một cái áo khoác đang ở đó nói như quát:

“Vương Quang Ân. hai bên trước lúc chiến đấu không giết sứ giả. nếu ngươi còn ồn ào. ta sẽ phá vỡ quy tắc này đó”.

Nhìn trong quân Sấm Vương, cũng chỉ có người đàn ông cao lớn này là còn có chút ra dáng, nhưng nhìn kỹ thì quần áo của hắn cũng là rách rưới, người có thể ăn mặc như thế này. đương nhiên là Sấm Vương Lý Tự Thành.

Người vừa bị hắn quát tháo, là một người trung niên ăn mặc kiểu thương nhân, trên mặt người đó cố gắng nở một nụ cười, nhưng là cực kì khó coi.

Binh lực chủ yếu trong tay đốc sư Dương Tự Xương đều được dùng để vây đánh Trương Hiến Trung, và để bố trí tấn công Lã Như Tài không còn dư ra để đổi phó với Sấm Vương, không những thế hắn cảm thấy Sấm Vương đã bị bức vào tuyệt lộ. cũng không cần phải quá quan tâm làm gì. cho nên phái Vương Quang Ân đến để dọn dẹp.

Ai ngờ bị Lý Tự Thành chửi cho một trận đuổi về. đốc sư Dương Tự Xương cảm thán nói:



“Quật cường mạc như sấm tướng” (ngoan cường như tướng sấm quân).

Lợi nhuận từ việc buôn muối lậu của Sơn Đông đột nhiên tăng mạnh, các muối thương vùng Lưỡng Hoài đông ý mỗi năm trả cho Lý Mạnh 120 vạn lượng bạc, trong sổ sách khai niên ngày 1 tháng 2. Chu Dương và Ninh Càn Quý nhìn nhau cười khổ. nghĩ thầm, vị tổng binh đại nhân nhà mình quả nhiên là có năng lực phi thường, chỗ khuyết trong sổ sách, chuyện về mấy chục vạn lượng bạc. không ngờ lại được bổ sung vào như thế này. nói là thần kỳ thì cũng không có gì là phóng đại.

Chỉ là khuyên giải đại nhân nhà mình chi tiêu tiết kiệm, là ông ta liền tìm ra được cái lý của việc tiêu tiền, quả thực là làm hai người không có lời nào để nói nhưng cũng quả thực là không thể nói gì. tiền tài vào tay với số lượng lớn thì có gì là không tốt.

Quan quân đại Minh trước đây đóng quân ở Hải Châu, ở trong thành và bên ngoài thành, đều có những quân doanh có trạng thái tương đối tốt được các muối thương bỏ tiền ra để xây dựng, nhưng doanh trại Giao Châu lại không đóng quân trong các doanh trại này.

Mà đều trưng thu nhà dân. sau đó cho xây dựng lại. số tiền phí xây dựng đều được các muối thương Lưỡng Hoài chiếu theo quy tắc mà chủ động để xuất gánh vác. về điểm này. doanh trại Giao Chcũng không để xuất ra ý kiến phản đối gì.

Vị trí đóng quân, bên dưới thành Hải Châu đương nhiên là vị trí tốt nhất, dễ khống chế nhất, nhưng Lý Mạnh lại là yêu cầu đặt ở hai chỗ là trấn Lâm Hồng và Cao Kiều, là hai nơi cách thành Hải Châu một cự ly nhất định.

Những binh đinh được điều động từ các nơi bắt đầu đóng quân ở Hải Châu. Thuật Dương, người dẫn binh là Trương Giang được để bạt làm đại tướng một phương, trong lòng hắn kích động như thế nào cũng là không cần phải nói. vốn dĩ cho rằng đến Hoài Bắc. các loại chế độ đều chiếu theo thể chế của doanh trại Giao Châu ở Sơn Đông để tiến hành, mình ở bên này cứ tuân thủ mà làm theo là được rồi.

Ai ngờ đến bên này lại có sự khác biệt rất lớn. đầu tiên, các nơi có quân doanh bắt buộc phải có các cửa hàng của giới thương nhân Linh Sơn. kể cả những chỗ đó mở cửa hàng chỉ có thể lỗ vốn. hơn nữa. trong các quân doanh, đều có những tân binh không biết lai lịch như thế nào được nhét vào. đều những thân sĩ có tiếng tăm trong hệ thống của doanh trại Giao Châu, thậm chí còn có Chu Dương và Ninh Càn Quý đứng ra nói giúp, để cho những tân binh này gia nhập vào quân đội đóng ở Hoài Bắc.

Điều này nếu như là trong đội quân khác của đại Minh, thì sẽ là chuyện lạ lùng không thể tướng tượng ra được, những đứa bé như vậy cho nó đi làm lính làm cái gì chứ. đó chẳng phải là ép con trẻ vào tuyệt lộ sao. trong doanh trại Giao Chcũng điều không hợp với thể chế. những binh sĩ không được trải qua huấn luyện và bảo lãnh, mà vào quân doanh, thì những người có trách nhiệm liên quan đều sẽ bị xử phạt.

Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh trước giờ không phải là người khoan dung độ lượng gì. hành động không hợp với thể chể này chắc chắn sẽ bị phạt nặng. Trương Giang vừa mới lên được vị trí này. hành sự càng là cẩn thận sợ làm sai chuyện gì. nhưng sau khi phái người viết thư tường thuật rõ sự việc cho Lý Mạnh, thì không ngờ tổng binh Lý Mạnh lại chấp thuận toàn bộ. điều này làm hắn ta thật sự cảm thấy có chút mơ hồ. nhưng bên trên đã nói thế rồi. tự nhiên cũng là toàn bộ làm theo.

Không những thế. còn có một chế độ luân phiên đội thân binh ở quy mô nhỏ, trong số chư quân đóng ở Hoài Bắc. thân binh của thiên tổng và các tướng quân trở lên đều cần phải tiến hành thay phiên với quân Duyệt Châu.

Cũng may các thân binh của doanh trại Giao Châu đại bộ phận đều đội dự bị quan quân, hoàn toàn không phải là đội quân tinh nhuệ trung tâm bên cạnh các tướng quân, sự thay phiên như thế này âu cũng là không ảnh hưởng điều gì. nhưng bên trong doanh trại Giao Châu, điều được coi trọng nhất chính là hai chữ quy tắc. những chuyện này đều vi phạm quy định thông thường, nhưng Lý Mạnh lại hoàn toàn chấp thuận, làm cho Trương Giang quả thực không hiểu gì cả.

Do sắp được điều bạt ra ngoài tỉnh, cho nên Trương Giang có được một kì nghỉ hiếm có, để hắn về Linh Sơn Vệ Sở đoàn tụ với người nhà. làm đến chức thiên tổng trong doanh trại Giao Châu, đây đã là một chuyện cực kỳ quang vinh, giờ lại chuẩn bị đến Hoài Bắc làm đô ti. quan hàm tuy không cao. nhưng ai cũng biết đây là nhân vật trong tứ đại tướng, càng là có được sự tôn vinh.

Lão quân hộ Trương Lâm huấn luyện mã quân đúng là trên mặt như phát sáng, điệt tử nhà mình có được thành tựu như thế này, còn không hoàn toàn là nhờ ông dạy dỗ có phương pháp, dù gì thì những lão quân hộ này, hễ là có liên quan đến doanh trại Giao Châu thì hiện nay đều hộ lớn. Cha mẹ của Trương Giang đều những quân hộ làm ruộng thực thà chất phác, những chuyện về cung ngựa đánh đấm đều do Trương Lâm dạy dỗ.

Lão quân hộ Trương Lâm có kiến thức và sự linh hoạt rất hiếm thấy trong số các cư dân sống trong Linh Sơn Vệ Sở. sau khi nghe Trương Giang thuật lại tình hình, ông ta đứng đó cười haha một hồi lâu. sau đó mở miệng nói:

“Những chuyện này. cao quan đại tướng muốn làm cũng điều bình thường. Lý tổng binh làm rồi cũng chỉ là bình thường, nếu như không làm thì ngược lại sẽ làm người khác kinh ngạc, hài tử. liều chết cũng với Lý đại nhân, vinh hoa phú quý sau này chắc chắn không thể thiếu cháu được”.

Những lời cảm khái này của lão quân hộ. dường như không giải đáp được bất kì nghi vấn nào của Trương Giang, nhưng những lời tiếp theo của ông ta lại là phân tích một cách rõ ràng.

“Thành Hải Châu là một nơi như thế nào. đó là mảnh đất quan trọng của các muối thương Lưỡng Hoài, là nơi sản xuất muối chủ yếu của họ. Cháu đến đó trấn thủ. đại binh lâm cảnh, vậy thì tức là gia gia của những muối thương đó. họ chắc chắn sẽ cung cung kính kính nịnh hót lấy lòng cháu, đến lúc đó vàng bạc và nữ tử sẽ được dâng lên từng loạt từng loạt a”.

Nghe thấy câu nói này. Trương Giang gãi gãi đầu. cười hihi vài tiếng, tuổi của Trương Giang không lớn. rất đơn thuần, những chuyện như hành quân đánh trận hắn rất tinh thông thành thạo, nhưng những phương diện khác thì cũng là ù ù cạc cạc, nghe thấy thúc thúc nhà mình nói như vậy. cảm thấy tiền đồ sáng lạn. không nên được cảm xúc liền cười thành tiếng.

Trương Lâm thấy điệt tử nhà mình cười một cách ngờ ngệch như vậy. liền đặt cốc rượu xuống, đánh một cái vào gây nó. tức giận quát lớn:

“Tiểu tử ngươi còn đứng đó mà cười, đại họa đến nơi rồi mà còn không biết sao?”.

Một cú đập vào gây làm cho Trương Giang ngơ ngác. Trương Lâm tiếp tục trầm giọng xuống, nói:

“Cháu mà nhận vàng bạc nữ tử của người ta. đến lúc đó các muối thương bảo cháu làm gì. lời nói của cháu còn có chính khí không? Bên trong thể chế của doanh trại Giao Châu, việc cháu nhận tiền cũng là đại tội các muối thương đó chắc chắn sẽ tìm nắm lấy điểm yếu của cháu, cháu sau này phải làm thế nào. Cháu nghĩ rằng những thứ lão phu nghĩ đến được, chẳng nhẽ Lý tổng binh lại không nghĩ đến được sao?”.

Trương Giang nghe mà toàn thân ớn lạnh, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, sắc mặt của lão quân hộ Trương Lâm càng trở nên nghiêm túc hơn. mở miệng nói một cách lạnh, lùng:

“Những cửa hàng của giới thương nhân Linh Sơn mở ở bên ngoài chính là dùng để theo dõi xem trong quân doanh có gì bất bình thường không, những binh sĩ được sắp xếp vào quân doanh chính là những thám tử nằm vùng, còn về việc thay phiên nhau giữa các thân binh, đó chính là đợi đến khi cháu không nghe lời nữa thì chặt luôn cái đầu của cháu đấy”.

Trương Lâm uống cạn cốc rượu, lại tiếp tục nói:

“Đó chỉ là những thứ chúng ta có thể nhìn thấy bên ngoài, còn không biết Lý tổng binh rốt cuộc bố trí bao nhiêu cách thức phòng tránh. tối hôm qua ta nghe cậu của Trần Lục nói. nơi đóng quân của quân Duyệt Châu dịch chuyển về phía nam. thay đổi châu phủ đóng quân, ở đó là nơi trước giờ luôn thái bình, tại sao lại phải động đến đại quân, theo ta thấy. chính là để phòng bị cháu”.

Lời này vừa được nói xong. Trương Giang kêu lên một tiếng “Á” nhảy dựng ngược lên. hốt hoảng nhìn trái nhìn phải, rõ ràng là đang hoảng sợ đến cực độ. ai ngờ được lần thăng chức này lại tiềm ân bên trong nó sát cơ như thế này. thấy đứa cháu mình bộ dạng như vậy. Trương Lâm liền vứt đôi đũa về phía Trương Giang, mở miệng mắng:

“Nhìn bộ dạng chả ra làm sao của cháu, cháu hiện giờ cũng là tướng lĩnh của mấy nghìn binh sĩ. sao lại giống như một đứa trẻ vậy. quay lại đây”.

“Lão thúc, cháu không đi nữa có được không, ở bên cạnh đại soái ra ngoài đánh trận liều mạng, kể cả có phải rơi đầu thì cũng không đáng sợ như thế này”.

“Khốn nạn, cháu có thể nhìn thấy chỗ nguy hiểm? Linh Sơn Vệ Sở chúng ta trừ bốn huynh đệ thân tín bên cạnh Lý tổng binh ra. có bao nhiêu người làm đến được vị trí như cháu, hiện nay là 4 đại quân, tổng cộng 30 thiên tổng, những người xuất thân từ Linh Sơn Vệ Sở có 17 người, chỉ có một người làm đến được vị trí đại tướng phân trấn vừa nãy lão thúc nói là để cháu để phòng, cháu cần phải hành sự một cách cẩn thận, đó là làm một người đại tướng đích thực, lão thúc đã nói rõ với cháu những điều không nên làm rồi. đi đến Hoài Bắc, chuyện gì cũng phải nghe theo lời Lý tổng binh, cách xa những muối thương đó ra một chút, dùng kỷ luật quân sự để trói buộc những người bên dưới, thì chắc chắn cháu sẽ được bình an. tương lai không phải lo lắng gì”.

Nói nhiều như vậy. Trương Lâm không nhịn được liền cười hihi mấy tiếng, chỉ điểm cho Trương Giang. nói:

“Đây là chuyện tốt. mang lại vình quang cho cha mẹ cháu và đại thúc, nếu không thì treo đèn đốt pháo làm cái gì”.

Nghe thấy những lời này. Trương Giang cũng là cảm thấy cảnh giác hơn. sau khi đến Hải Châu, cũng là không năm ngoái ý liệu của Trương Lâm. Trên thực tế tất cả mọi người đều có thể dự liệu được, các muối thương Hải Châu lập tức phái người đến để lôi kẻo. nhưng toàn bộ đều bị Trương Giang từ chối ngay từ ngoài cửa.

Tiết xuân năm Sùng Trinh thứ 13. khoảng giám Đinh Húc của thành Lai Vu lại mang lễ vật hậu hĩnh đến biếu thái giám chấp bút của Tư Lễ Giám ở kinh thành là Vương Thừa Ân. nhưng sau khi biếu xong chỗ lễ vật này. hắn bất luận thế nào cũng không cảm thấy vui. số lễ vật này tuy không mất hết nhiêu tiền, nhưng lại không phải là tiền mà mỏ sắt làm ra. mà là tiền mà hắn tiết kiệm được.

Mỏ sắt đã bị ngừng sản xuất lâu như vậy. thu nhập từ việc buôn bán sắt cũng là mất đi. chế độ phân chia 40% thu nhập của mỏ sắt cho Vương Thừa Ân là không dễ dàng thay đổi được, tên khoảng giám Đinh Húc này vốn dĩ xem tiền bạc còn quan trọng hơn cả tính mạng, nhưng tiền của Vương Thừa Ân không thể không biếu, nếu không thì hẳn sẽ không có gì cả.



Hiện giờ ở các khu vực lân cận của sở luyện sắt Lai Vu. có hàng loạt các cửa hiệu rèn sắt của giới thương nhân Linh Sơn mọc lên như nấm. trên thực tế thì đó chính là cái được gọi là cục chế tạo binh khí của doanh trại Giao Châu, không những thế Đinh Húc cũng biết, rất nhiều các mỏ sắt nhỏ xung quanh Lai Vu đều đã được hoạt động trở lại một cách lặng lẽ. tiến hành buôn bán ngầm với doanh trại Giao Châu.

Nhưng khoảng giám Đinh Húc không có cách nào cả. bởi vì tháng 12 năm Sùng Trinh thứ 12. với sự ra mặt của nha môn tuần phủ Sơn Đông, lệnh cho hơn 1000 binh mã vốn dĩ đóng ở Lai Vu điều động đến trấn thủ ở Thủy Môn, còn nhiệm vụ vào vệ thành Lai Vu. được tiếp quản bời doanh trại Giao Châu.

Đừng nói là quân binh thủ thành, đến những bổ khoái nha dịch bên cạnh huyện lệnh Lai Vu cũng đều bị thay thế. về lai lịch của những người mới đến này, Đinh Húc lờ mờ cũng là có nghe nói đến. gọi là “muối đinh” gì đó.

Trong thành Lai Vu lúc này. những người cầm đao cầm thương đều lực lượng vũ trang của doanh trại Giao Châu, sự sống chết của khoảng giám Đinh Húc đã bị khống chế bởi những người này. nào còn dám có thái độ ý kiến gì với đối phương.

Đại sứ của sở luyện sắt Lai Vu vốn dĩ phục tùng tuyệt đối với mệnh lệnh của khoảng giám Đinh Húc. nhưng hiện giờ hai bên cũng dần dần ít qua lại với nhau hơn. hằng ngày hắn đều chạy về phía các cửa hiệu rèn sắt mà giới thượng nhân Linh Sơn mở. khoảng giám Đinh Húc cũng biết, tên đại sứ này vốn dĩ là bần hàn mất mấy ngày, những ngày này lại là có tiền.

Khoảng giám Đinh Húc vẫn đang tính toán xem tiền của mình còn có thể biếu Vương Thừa Ân mấy lần nữa. khi mà hết bạc để biếu rồi, không biết chừng sẽ bị triệu về hoàng cung để làm công việc khổ sai, Đinh Húc cũng suy nghĩ cân nhắc, quyết định biếu một lần với số lượng lớn để thỉnh cầu được điều đến nơi khác trấn thủ. cũng là tốt hơn nhiều so với việc bị giam lỏng ở đây.

Hắn nghĩ như vậy. nhưng tình hình hiện giờ càng ngày càng làm hắn tuyệt vọng, các binh sĩ đóng ở thành Lai Vu lấy lý do là gần đây có kẻ gian xuất hiện, bao vây toàn bộ nha môn khoảng giám, nói là “bảo vệ”.

Bộc nhân gia đinh trong nha môn ra ngoài mua thức ăn thì được, nhưng đều có người bám sát theo, không được phép rời khói thành Lai Vu khoảng giám Đinh Húc mấy lần thử gửi thư ra bên ngoài, nhưng đều đá chìm đây biển, không thấy tăm hơi gì.

Những gia đinh bộc nhân hầu hạ Đinh Húc cũng đều cảm thấy đại sự không hay. nhưng cục diện trước mắt hiện nay là cực kỳ khó xử, họ kể cả có muốn chạy, thì các binh sĩ bên ngoài cũng tuyệt đối không cho họ chạy, đều bị nhét quay lại.

Đến lúc này. Đinh Húc thật sự ở vào trạng thái tuyệt vọng hoàn toàn, ngày hôm đó khi ra khỏi kinh thành, có một lão hoạn quan trong cung đưa cho hắn một gói thuốc độc. nói là xuất trấn nhất phương, khó tránh gập phải phong ba bão táp. nếu như vận số không tốt. nếu bị tra khảo băng cực hình, không có dũng khí thụ hình thì cứ nuốt gói thuốc độc này để chết một cách thống khoái.

Kể cả là nhanh gọn ăn đao thì cũng coi là được chết một cách thống khoái, nhưng doanh trại Giao Châu ở bên ngoài thành lại không chịu động thủ. điều này làm cho hắn không biết phải làm thế nào. khi vẫn chưa bị bức đến mức độ đó. thì Đinh Húc quả thực không có dũng khí uống thuốc tự tử.

Cứ thế kéo dài đến cuối tháng 2 năm Sùng Trinh thứ 13. chủ sự của cục chế tạo binh khí là Tôn Hòa Đấu và Quách Đống chủ động đến nha môn khoảng giám Lai Vu. cầu kiến Đinh Húc.

Đinh Húc nghe được thông báo của người bên dưới, hắn thở dài một hơi. nhưng cũng là không biết làm thế nào. thò tay vào sờ gói thuốc độc trong túi. nhưng không biết từ lúc nào. gói giấy đựng thuốc độc đó đã biến đi đâu mất.

Doanh trại Giao Châu khi tranh có phần bắt nạt ức hiếp người quá đáng, bức người khác không sống được nữa. nhưng tại sao muốn chết mà cũng không cho chết?

Khi gói thuốc độc còn trong người, hắn vẫn là có chút khí phách liều chết quên thân, cảm thấy chỉ cần doanh trại Giao Châu bức đến tận cửa. thì hắn sẽ lập tức chết cho họ thấy, đến lúc đó việc gia nô của hoàng đế chết ở thành Lai Vu. không những thế còn là chết một cách không rõ ràng, thì quan tổng binh Lý Mạnh trấn thủ Sơn Đông chắc chắn sẽ phải gánh trách nhiệm.

Có điều hắn cũng chỉ là nghĩ như vậy mà thôi, hoạn quan khi hành sự thường là dễ cực đoan. Không sờ thấy gói thuốc độc, tư tưởng khí phách của hắn lập tức mất sạch, không những thế, gói thuốc độc này mỗi ngày đều được hắn giấu trong người, chỉ có khi đi ngủ thì mới bỏ ra ngoài, tự nhiên biến mất. người có thể làm được chuyện này chắc chắn là bộc nhân của hắn.

Nghĩ đến đây. khoảng giám Đinh Húc đưa mắt nhìn những gia nô đang có chút hoảng sợ do sự xuất hiện binh sĩ doanh trại Giao Châu, hắn cảm thấy sắc mặt của đám gia nô đều lén la lén lút, bộ dạng như làm điêu gì mờ ám vậy.

Đinh Húc nghĩ, mình nếu như treo cổ hoặc tự tận. có lẽ lập tức sẽ có người cản lại. vừa dùng lý do để thuyết phục bản thân, vừa lo lắng bước ra ngoài.

Nói ra thì tình cảnh khác nhau, thì trạng thái của con người cũng là khác nhau, ngày hôm đó. binh mã của doanh trại Giao Châu đại khai sát giới ở thành Lai Vu sau khi bắt và xử trảm tại chỗ những tên đạo tặc giang hồ đó. khoảng giám Đinh Húc căn bản là không hề cảm thấy sợ hãi gì, còn là nộ khí dùng dùng, chuẩn bị huy động chỗ dựa của mình, còn hôm nay. người đại diện của doanh trại Giao Châu đến cầu kiến một cách khách khí. thì khoảng giám Đinh Húc lại là cảm thấy vô cùng sợ hãi. cảm giác như ngày tận thế đang đến. đại nạn rơi xuống đầu.

Hiện giờ xung quanh phủ của khoảng giám Đinh Húc toàn là quan binh của doanh trại Giao Châu, cuộc sống hàng ngày giống như là đang bị giam lỏng, hắn không biết tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh định xử lý mình như thế nào. trong lòng lo lắng bất an. lời cự tuyệt không gặp. bất luận thế nào hắn cũng là không dám nói ra.

Chỉ có thể thu dọn một cách đơn giản. Đinh Húc trong tâm trạng sợ hãi bước đến chính đường của nha môn, thấy ba người khác nhau đang đứng đợi ở trong nha môn. một người là trường quầy được giới thương nhân Linh Sơn phái đến đóng ở đây. và cũng là người thường xuyên mặc cả thương lượng với hắn.

Còn có hai người đàn ông to lớn mặc áo dài, mặc dù quần áo trên người giống như của sĩ nhân, nhưng những vết tích xám đen trên mặt và cánh tay thì chả khác gì với những thợ rèn.

Khoảng giám Đinh Húc vừa bước vào chính đường, người chưởng quấy của thương hàng Linh Sơn liền đứng dậy. vừa cười vừa cúi chào, mở miệng chúc mừng, nói:

“Cung hỉ Đinh công công, chuyện đại hỉ a”.

Giờ đã thành cục diện như thế này, khoảng giám Đinh Húc quả thực nhìn không ra đại hỉ từ đâu ra. chỉ biết cứng nhắc giơ tay ra làm động tác mời. người chường quầy đó cũng không khách khí. giơ tay ra giới thiệu, nói:

“Hai vị này là thống lĩnh phường rèn của Linh Sơn chúng tôi vị này là chưởng quấy Quách Đống, còn vị này là chủ sự Công Tôn Đấu”.

Quách Đống và Tôn Hòa Đấu ở bên ngoài đều lấy danh nghĩa này để ứng phó với người ngoài, Tôn Hòa Đấu tuy là một người đọc sách, kiến thức đầy mình, nhưng hắn có vẻ bể ngoài thô kệch, mỗi ngày lại là làm việc ở trong phường rèn. bị khói hun cũng là không thể tránh được, không chỉ có một mình Đinh thái giám là hiểu nhầm.

Người trường quầy đó sau khi giới thiệu xong xuôi hai người Quách. Tôn. liền chỉ tay về phía Đinh thái giám, vừa cười vừa nói:

“Quách trướng quấy. Công Tôn tiên sinh, vị công công này chính là vị công công ở sở luyện sắt mà chúng ta thường hay nói đến”.

Nhìn thấy bộ dạng của người trưởng quấy này. khoảng giám Đinh Húc cảm thấy tức tức trong lòng, lúc hắn giới thiệu, rõ ràng là cố ý nhấn mạnh sự to lớn của vị trưởng quầy và chủ sự đó. còn mình thì không xem ra gì lắm. chỉ là hai tên đầu mục. có gì đáng xem trọng chứ.

Nhưng hai người đó khi được nghe giới thiệu như vậy, đều đứng dậy một cách khách khí. chắp quyền hành lễ. đúng là không còn vương pháp gì cả. bách tính binh dân có xuất thân tượng hộ mà lại dám bình lễ tương kiến với thái giám một phượng, trong lòng khoảng giám Đinh Húc tuy cảm thấy phẫn nộ. nhưng cũng là cố nở nụ cười chắp quyền hồi lễ.

Biểu hiện của vị công tôn chủ sự đó có chút kỳ quái, nghe thấy nói mình là khoảng giám của sở luyện sắt ở đây. sau khi chào hỏi nhau xong không ngồi xuống, mà là đứng đó nói một cách hùng hồn:

“Những ngày này đi quanh các khu vực của Lai Vu, tại hạ thấy mỏ sắt, lò luyện sắt các nơi được kết hợp rất chu toàn với thế núi thế nước, vừa có thể tiện cho việc đưa than và củi vào. lại không cản trở việc vận chuyển sắt ra ngoài, phường rèn của những nơi này rất sạch sẽ. các công cụ được phân loại rõ ràng, tại hạ cũng từng đến rất nhiều nơi luyện sắt của đại Minh, làm tốt nhất thì vẫn là sở luyện sắt của Lai Vu đây”

Đinh Húc vốn dĩ trong lòng lo lắng, nơm nớp lo sợ. khi nghe thấy đối phương nói những lời này. mặc dù biết không đúng trường hợp. nhưng trong lòng vẫn là trào dâng cảm giác tự hào. tên Công Tôn chủ sự đó còn ở đó nói “đại sử của sở luyện sắt nói, đây đều công lao của Đinh công công, đúng là làm tại hạ bái phục", khóe miệng của Đinh thái giám thậm chí còn xuất hiện nụ cười.

Người chường quầy của thương hàng Linh Sơn nhìn cảnh tượng trước mặt có chút không đúng lắm. liên ho hai tiếng, đứng dậy vừa cười vừa nói:

“Đinh công công, chủ nhân nhà tôi nói rồi, cho ông hai con đường để lựa chọn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook