Thuận Minh

Chương 224: Địa phương không yên tĩnh

Đặc Biệt Bạch

22/03/2013

Đám binh sĩ Đăng Châu cũng nghe thấy tiếng ầm ầm kia, mới đầu còn không để ý mấy . hơi dừng lại một chút, liền có kẻ kịp phản ứng lại, khản giọng hét lớn.

- Đội ngựa, có đội ngựa tới.

Hai tên thủ bị suất lĩnh đám binh mã này mặt càng xám như tro tàn. từ vẻ mặt này có thể đoán ra. đội ngựa kia khẳng định không phãi là viện quân của bọn chúng.

Hai tên thủ bị trước khi khai chiến mỗi tên phụ trách một bên. nhưng lúc này phối hợp vô cùng ãn ý. dẫn thân binh chạy về phía ngựa của mình.

Đám thủ bị này mỗi tên có mấy chục tên thân binh, đã quen với chuyện này lắm rồi. chủ tướng của mình vừa chạy. mấy chục tên liền hộ vệ ở bên cạnh, chạy về phía bên để ngựa, gặp phải kẻ chặn đường, là binh cầm binh khí đập luôn, nếu còn không né tránh thì sẽ phái chào đón đao thương thực sự.

Rất nhanh bọn chúng đã mở một đường máu ngay trong quân Minh, hơn hai nghìn nhân mã này. những chỉ có đám bọn chúng là có ngựa, sau khi lên ngựa lập tức phi nước đại tới huyện thành Nhũ Sơn, ở huyện thành cũng có tên thiên tổng đóng ở đó. nhưng lần này vì muốn bớt người chia chiến lợi phẩm, cho nên dù đối phương ở gần bọn chúng cũng không thông báo.

Chủ tướng bỏ chạy, tiếng vó ngựa đằng kia lại càng lúc càng gần, binh sĩ Đăng Châu vốn đánh không nổi dần dần hoảng loạn, những kẻ đánh nhau giỏi nhất đều xếp ở hàng đầu, va chạm vài cái. không bị phủ thương đâm chết thì cũng bổ chết, đối phương cũng chỉ có mười mấy người ngã xuống, trận chiến như vậy càng đánh càng sợ hãi, chủ tướng chạy rồi còn kẻ nào chống đỡ nữa, không biết là ai dẫn đầu. lập tức chạy tán loạn khắp nơi.

Khi bỏ chạy một chút gánh nặng tâm lý cũng chẳng có. chủ tướng mình chạy trước rồi không nói. bình thường đám quan quân này cũng bị cắt xén lương thưởng tàn bạo. cũng chỉ có mấy chục tên thân binh kia là còn sống sung sướng, bọn ta còn phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, dựa vào cái gì mà liều mạng vì ngươi?

Hơn nữa bọn chúng đều nhắm vào những binh sĩ dùng phủ thương này sử dụng binh khí dài, khi truy kích khẳng định là không thuận tiện, không chừng có thể chạy thoát thân.

Bất quá bọn chúng thật bất hạnh, lính phủ thương ưu thế hơn lính trường mâu. chính là có thể phát động truy kích đơn độc. cũng có phương án chiến thuật tương ứng,

Thấy đối phương bỏ chạy, những binh sĩ xếp thảnh hai hàng đứng bên đội xe mau chóng chia thành một tổ bốn người, không chút do dự bắt đầu truy kích, trong chiến tranh tử thương quy mô lớn thường phát sinh, trong lúc truy kích, đám đào binh phía trước bán lưng mình cho phía sau. phủ thương đâm phát nào dính phát đó.

Binh sĩ Đăng Châu chạy được mấy chục bước, phát hiện ra căn bản chạy không thoát, chỉ đành quay lại tác chiến, nhưng bại binh không phối hợp với nhau, đối phương lại kết thành tổ đội chiến đấu. vừa va chạm tới ngay cả chó cùng dứt giậu cũng chẳng làm được, không phải trên người có thêm mấy lỗ thủng, thì cũng bị bổ thành mấy mảnh.

Tức thì hai bên quan đạo toàn tiếng rú thảm thiết cùng tiếng van xin. có mười mấy người không truy kích ngồi trên xe ngựa, những người này là phu xe. đều là những binh sĩ già yếu làm, gan thì có nhưng bọn họ lại không cần phải đi truy kích, bọn họ căn bản không sợ hãi, ngồi ở trên xe nhìn hai bên đường, nhưng bị những gò đổi che mất tầm mắt, nhìn không được rõ ràng lắm, song nghe âm thanh hai bên đường cùng có thể biết phe mình đang đánh như trẻ tre.

Những người tuổi trẻ thì hưng phấn khác thường, mấy người lớn tuổi đưa mặt nhìn nhau, có chút hồ đồ. trong có có người lão thành hoang mang lầm bẩm:

- Rốt cuộc là binh mã triều đình quá vô dụng, hay là binh mã quân ta quá mạnh nhi.

Đội ngựa của Giao châu doanh đã tới bên đoàn xe ngựa, người bả tổng đứng đầu nhìn trên xe ngựa còn có mấy người đang ngồi ăn bánh. trong lòng lập tức yên tâm trở lại. biết rằng quân mình đã nắm chắc phần thắng, vội vàng hỏi mấy câu. những phu xe kia còn có nhiệm vụ tiếp ứng trung chuyển nữa.

Lập tức có người nói rõ hướng đi của hai tên tướng quân và đám thân binh, bọn chúng đã chạy về phía bên huyện thành Nhũ Sơn rồi. Bả tổng đội ngựa phân ra mấy chục người phối hợp tác chiến ở chiến trường, những người còn lại hô lớn một tiếng, trực tiếp thuận theo quan đạo truy đuổi.

Hai bên quan đạo chém giết hỗn loạn, có nhiều tên binh sĩ Đăng Châu nhận ra chạy không thoát lần lượt quay lại liều mạng chiến đấu, tức thì thế công của lính phủ thương cũng bị áp chế đôi chút.



Nhưng sau khi mấy chục kỵ binh xuất hiện trên đổi. dũng khí và đấu chí của binh sĩ Đăng Châu tức thì tan thành mây khói hết cả.

Đối với bộ binh mã nói. những kỵ binh mặc giáp này chính là tử thần của bọn họ.

Đánh giáp lá cà là tiêu hao thể lực lớn nhất, binh sĩ Đăng Châu cũng không thể nói là thể lực dữ trữ gì hết. đấu chí vừa mất đi, chỉ thấy đao thương trong tay như nặng tới ngàn cân không sao nhấc lên được nữa.

Bọn chúng không phải là không muốn đầu hàng, nhưng đều đã nhìn thấy binh sĩ quỳ trên mặt đất cầu xin lập tức bị chém lăn quay ra.

Hóa ra đám phục binh Giao châu doanh này muốn đuổi tận giết sạch, đù trong bụng chửi bới, nhưng không thể làm gì hơn là bỏ chạy, nhưng chạy chẳng được mấy bước đã bị kỵ binh phía sau đuổi, chém một đao ngã xuống.

Có câu nói là chó cùng dứt giậu, nhưng cùng đường là thỏ thì cũng chẳng dứt nồi giậu, tiếng chém giết dần dần lắng xuống, quan quân bắt đầu phát ra mệnh lệnh, đội ngũ lính phủ thương dần tụ tập lại. tìm kiếm người mình bị thương, còn kẻ bị thương bên địch thì cho hắn được chết thống khoái.

Lại qua một lúc nữa, mấy chục kỵ binh giúp đỡ cũng tụ lại. chào hỏi cũng các quan quân, sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, liên dọc theo quan đạo phỉ nước đại về phía huyện thành Nhũ Sơn.

Lính phủ thương bị chết hai mươi ba người, bị thương bốn mươi lắm người, còn kiểm nghiệm sơ bộ thi thể của binh sĩ Đăng Châu, bị giết chết hơn một nghìn sáu trăm tên.

Lấy ít địch nhiều không ngờ lại đại thắng như thế, các binh sĩ đưa mặt nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ hưng phấn sục sôi. vốn cho rằng sẽ là một cuộc khổ chiến, lính phủ thương chỉ ngăn chặn kẻ địch chờ kỵ binh tới nội ứng ngoại hợp để đánh tan đối phương, ai ngờ lính phủ thương cũng có thể tự phát động thế công, còn đại thắng như thế.

Những lính phủ thương này đều xuất thân từ lính trường mâu, dùng phủ thương đánh trận, trong lòng đều không nắm chắc lắm. ai mà ngờ sau khi đánh xong, lòng tin tăng vọt.

Trước kia khi huấn luyện phủ thương có đủ loại nghi ngờ. đã được giải đáp hết trong thực chiến, trường mâu tất nhiên là binh khí lợi hại, nhưng quá dựa vào động tác tập thể. không chiến đấu đơn lẻ được, cái phủ thương này lại bù đắp cho điểm thiếu sót đó.

Các quan quân lớn tiếng hò hét, sai thuộc hạ đưa những người bị chết hoặc bị thương không thể di động khiên lên xe. sau đó kiểm tra sợ lược chiến trường, không được để lại thi thể binh sĩ Giao châu doanh cũng như vũ khí đặc biệt của Giao châu doanh, ví dụ như phủ thương.

Sau khi thấy không còn thừa gì nữa. liền lên xe đi ngay.

Hơn một trăm thân binh tướng lĩnh Đăng Châu kia, vì ngựa được nghỉ ngơi , cho nên chạy vài bước đã vào guồng, chạy như điên một hơi mấy chục dặm, có con ngựa chạy tới sùi bọt mép ngã lăn ra mặt đất, hất người xuống. không đứng lên được nữa.

Bất quá chạy giữ mạng quan trọng hơn, chẳng ai đi để ý tới bọn chúng, mấy tên tướng lĩnh này nghiến răng nghiến lợi căm hận. còn có chút sợ hãi suy nghĩ, phải mau chóng đem tin tức này báo cáo cho đại soái, vị kia ở bên Giao châu doanh chỉ đóng giả heo ăn thịt hổ. nếu muốn hỏi chứng cứ, thì bọn chúng toàn quân bị giết, đang chạy tháo thân chính là chứng cứ.

Thành Nhũ Sơn không lớn, bị giặc Oa uy hiếp cũng mấy lần cấm biển lại càng suy bại, mấy năm nay có chút khởi sắc. nghe nói là kinh doanh muối lậu đã hỗ trợ không ít.

Đám đào binh Đăng Châu chạy tới dưới thành, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra, cho dù còn chưa tới buổi trưa, nhưng cửa thành đã đóng chặt, trên tường thành mấy tên binh sĩ đang thận trọng nhìn xuống dưới, thủ bị Tê Hà nhìn thấy cục diện này. lập tức sai thân binh hướng lên mặt thành hô lớn:



- Mau mở cửa thành, Cổ đại nhân thủ bị Tê Hà và Lâm đại nhân thủ bị Lai Dương có đại sự muốn gặp Vương thiên tổng của các ngươi.

Binh sĩ trên cửa thành vừa nhìn thấy người ở phía dưới đao thương đầy đủ. lập tức rụt lại nấp phía sau lỗ châu mai quan sát, nghe thấy người phía dưới hô lên như vậy. lập tức có người lớn tiếng đáp lại:

- Tri huyện lão gia truyền mệnh lệnh tới. nói hiện giờ không thái bình, có thổ phỉ cướp bóc. mỗi ngày phái đóng cửa thành sớm.

người ở dưới thành đều có chút kinh hồn táng đởm quay đầu lại nhìn, mặc dù không nhìn thấy kỵ binh đối phương đuổi tới. nhưng trong lòng thực sự hãi hùng, sớm tiến vào thành phút nào. là an toàn phút đó. cả đám tức thì nổi điên, há miệng chửi um lên :

- Mau đi nói với lão gia Lâm Diện của các ngươi, nếu như không mở cửa thành, hôm khác bọn ta sẽ báo cáo với đại soái bên Tế Nam, hắn đừng nói là làm thiên tổng, ngay cả bả tổng cũng chẳng làm được nữa.

- Cắt đứt quân lương của đám con cháu các ngươi, cho các ngươi ra ngoài giữ đảo.

Phía dưới lời lẽ thô tục bẩn thỉu, thực thực giả giả uy hiếp, làm cho binh sĩ trên thành rõ ràng không tự tin lắm. có người hô lớn:

- Các huynh đệ phía dưới, đừng nên nóng ruột, chúng tôi sẽ đi hỏi ngay.

Phía dưới lúc này mới yên tĩnh, nhưng thời gian binh sĩ trên thành biến mất không khỏi quá lâu. làm đám quan binh Đăng Châu sợ hãi vô cùng, lại chửi ẩm lên :

- Bất quá là cái nơi như cục *** dê. sao cần nhiều thời gian như vậy. đợi lát nữa tiến vào. cho các ngươi mấy roi thật đau.

Chính đang chửi bới. trên tường thành có mấy tên tinh sĩ dè dặt thò đầu ra hỏi:

- Huyện thái gia có nói. các vị bỏ thẻ bài vào trong giỏ đưa lên đây, sau khi kiểm nghiệm xong mới có thể mở cửa thành, nếu không đành phải đắc tội thôi.

Quan binh phía dưới nóng ruột nhưng thực sự không thể làm gì khác, tình thế hiện giờ cho dù có mạnh hơn người ta cũng phải theo đó mà làm, chỉ đành lần lượt lấy thẻ bài ra hậm hực bỏ vào trong giỏ, thầm nghĩ sau khi vào sẽ thu thập đám khốn kiếp này một trận nhớ đời.

Binh sĩ kia sau khi kéo giỏ lên . vội vàng chạy xuống dưới thành, bên dưới có mười mấy người đứng sẵn trong đó có một người ăn mặc kiểu viên ngoại, rất là phúc hậu. bên cạnh là đám gia đinh, tên binh sĩ kia mang giỏ tới trước mặt. cúi đầu khom lưng nói:

- Triệu lão gia. đây là thứ ngài muốn.

Viên ngoại kia gật đầu. nói nhỏ:

- Cho hắn mười lượng đi uống rượu.

Bên cạnh lập tức có gia định móc tiền đưa cho. binh sĩ đó mặt mày hớn hở chạy vào trong phòng. Triệu viên ngoại nhìn những thẻ gỗ và giấy dầu trong giỏ. khóe mắt giật giật mấy cái, lại nhỏ giọng phân phó người bên cạnh mấy câu. lập tức có ngươi mang đồ dẫn cháy tới, rồi xách giỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook