Chương 344: Đuổi giết gặp hổ, mưa gió buông xuống! (1+2+3+4)
Đặc Biệt Bạch
22/03/2013
Vào ngày mồng 3 tháng 5. đại quân Lý, La đã tới Nam Tịch Điếm ở giữa huyện Trường Cát và huyện Úy Thị. hơn nữa quân tiên phong Tiểu Viên Doanh của Viên Thời Trung, đã đánh hạ huyện Úy Thị.
Lý Tự Thành và La Nhữ Tài ở trong đại doanh lưu dân, ngày nào cũng đều ngủ vô cùng muộn, mà ngủ cũng không ngon, có biến động nhỏ gì thì lập tức nhảy dựng lên. bọn họ cũng không phải lo trận quyết chiến ở trấn Chu Tiên, mà lo binh mã Sơn Đông ở phía Đông có khi nào xuất hiện không.
Thám mã chỗ Bôn Trì - nơi ở giữa hai nơi đông nam phủ Khai Phong và đại quân - nườm nượp. mỗi thời mỗi khắc, đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất truyền lại tin tức chỗ biên cảnh.
Từ lúc đại quân lên bắc. đến khi đại quân triển khai càng ngày càng tốt, Sơn Đông vẫn không có chút tin tức xuất binh gì. Tâm tư Lý Tự Thành và La Nhữ Tài cũng dần dần an định lại.
ở Nam Tịch Điếm này. vốn là trại nhỏ của bọn nhà giàu, có điều thấy đại quân trăm vạn lưu dân ép tới. còn ai dám tiếp tục ở cạnh chỗ này nữa. đã sớm chạy tới nơi khác.
Dinh thự của bọn nhà giàu này là tốt nhất, phòng có ánh sáng tốt. có thể ở thoái mái. lại có đại sảnh có thể bàn việc quân, phòng bếp có thể làm cơm canh nóng, tất nhiên là thành chỗ ở tạm thời của Lý Tự Thành.
Trăm vạn đại quân di động, mặc dù là phân ra hành động, nhưng vẫn thanh thế to lớn. cát bụi trên đường bay mù mịt. nếu có máy bay. ngươi có thể từ trên cao thấy một con rồng vàng. Lúc đêm khuya. binh mã các doanh ngoại trừ người ở lại canh gác. những người còn lại đều nghỉ ngơi sớm, tiếng rầm rập ồn ào cả vùng vào ban ngày. nhất thời lắng xuống.
Lúc này chỉ có chỗ ở của Sấm vương Lý Tự Thành là còn sáng đèn. Trên mặt đại sành trải một tấm bản đồ rất lớn. phía trên vẽ đơn giản địa hình tỉnh Hà Nam. Dùng ánh mắt người hiện đại mà nhìn sơ qua, thì thấy không có tỉ lệ xích chính xác. không có đường mức. mà ngay cả khoảng cách các nơi cũng rất không chính xác. Nhưng đối với sấm doanh mà nói bản đồ này cực kỳ quý giá.
Thử này là do đại chiến với Thiểm binh trước khi xuất quan vài ngày, đô đốc Thiểm Tây Uông Kiều Niên trước khi bị bắt. chưa kịp đốt hủy. mới rơi vào trong tay sấm quân.
Đối với hành động của quân đội có một tẩm bản đồ tốt là cực kỳ quan trọng, nếu không trong tam quốc cũng sẽ không có đoạn Trương Tùng hiển đồ. Binh tướng của sấm doanh sau khi phát hiện bản đồ này. lập tức như nhặt được chí bảo, trinh lên Sấm vương.
Bên cạnh Lý Tự Thành cũng có mấy tên tướng lãnh đang đứng, Lưu Tông Mẫn trước mắt đang dẫn binh, nên ở trong này gồm có chất nhi Lý Quá của gã. nghĩa tử (con nuôi) Lý Song Hỉ. còn cả mấy người Cao Nhất Công. Nói đi nói lại đều là tâm phúc thân thích có chút quan hệ với Lý Tự Thành, coi như là đại tướng tin dùng nhất. thiên hạ hôm nay. tất cả mọi người đều chợt phản chợt hàng. Ai cũng đều không thể tin nổi. Cao Kiệt. Lưu Lương Tá lúc trước chính là tiền lệ.
"Sấm vương, bên ta suy nghĩ mãi mà không rõ. Lý Mạnh Sơn Đông gã cho dù không muốn tham gia lần này, cũng có thể bố trí đại binh ở phủ Quy Đức và Từ Châu, nhưng từ lúc chúng ta hành động đến bây giờ. bên Sơn Đông cũng không có động tĩnh gì. ta cảm thấy ở chỗ này có gì đó cổ quái, không thể không đề phòng".
Cao Nhất Công rầu rĩ nói. ở nơi này gã mở miệng cũng không ít. mấy loại xung hô trong Sấm doanh tương đối tùy tiện, gã trực tiếp xưng "Ta", mọi người cũng không thấy vô lễ gì.
Ánh mắt Lý Tự Thành vẫn một mực không rời Khỏi bản đồ. cẩn thận nhìn châu huyện quanh trấn Chu Tiên. qua một lúc mới trả lời vấn đề của Cao Nhất Công:
"Tên đã lên dây. đã không thể lui về được nữa. bên chúng ta chỉ có thể làm tốt chuyện của mình, ta nghĩ, chỉ cần đánh hạ trấn Chu Tiên, thực lực chúng ta sẽ hoàn toàn vững chắc. Hà Nam chính là thiên hạ của chúng ta. Cho dù Lý Mạnh có tới. cũng không lay động được chúng ta, gã dẫn đại quân hành động rất cồng kềnh. Đất Hà Nam này. cũng không phải dễ đánh như vậy".
Ba tên tướng quân xung quanh đều gặt đầu liên tục. ánh mắt Lý Tự Thành tập trung ở trên cái điểm nhỏ chỉ trấn Chu Tiên kia. Trên mặt lộ nụ cười hiếm có. đợi một lúc lại nói:
"Mấu chốt là ở chỗ này. đừng để bọn Đinh Khải Duệ và Tả Lương Ngọc chạy, tiêu diệt sạch những kẻ này. khi đó trời nam đất bắc. chỗ nào sấm doanh chúng ta cũng có thể đi".
Lý Quá tiến lên một bước, thấp giọng nói:
"Bên Lưu Tông Mẫn và Viên Tông Đệ đã dựa theo dặn dò của Sấm vương, chuẩn bị xong rồi. chỉ là bên Tào Tháo, còn có chút phiền phức".
Lý Song Hỉ bên cạnh giọng lớn. vừa mở miệng liền hét to. bị mấy người ra hiệu, vội nói nhỏ xuống, có điều trong giọng nói của gã có chút mất kiên nhẫn, thấp giọng hét lên:
"Lâm Toánh lúc đoạt được tiểu nương nhà giàu, mấy ngày nay cả ngày ở trong doanh tnrớng, qua nói chuyện gì đều không để ý tới. Thập Tam Thái Bảo cấp dưới gã cũng tính tình giống thế, mẹ nó, đi qua mà sao giống như là ta thiếu nợ gã thứ gì”
Nghe thế Lý Tự Thành cau mày. mở miệng nói:
"Những chuyện nhỏ nhặt này còn đi nói gã làm gì, trước mắt phải đối đầu với kẻ địch mạnh, bên lão Tào cũng lão binh, cái gì quan trọng han cái gì thì khỏi phải nghĩ, trong lòng gã chắc rõ".
Lý Quá vừa rồi kẻo sau lưng Lý Song Hỉ mấy cái. có điều sau khi Sấm vương lạnh nhạt nói như vậy. gã cũng nhịn không được tiến lên nói:
"Sấm vương, bên Tào Tháo có thịt cá. thịt heo. đàn bà. vàng bạc. khiến bọn huynh đệ thủ hạ chúng ta nhìn mà mê tít mắt, nghe bên Trần Nhị Hổ nói. ba ngày trước có một quản lý dưới trướng gã dẫn hơn một trăm nhân mã lặng lẽ qua đó, đây không phải biện pháp lâu dài, bên đó có ngày một thì sẽ có ngày hai, chúng ta..."
Sắc mặt Sấm vương Lý Tự Thành đã trầm xuống, lạnh giọng nói:
"Trong lòng ta tự có tính toán đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không thể loạn, hơn nữa thủ hạ La Nhữ Tài tổng cộng mới hơn tám vạn người, sấm doanh chúng ta nhiều nhân mã như vậy, có gì phải sợ. Trước mắt cứ đánh xong trận ở trấn Chu Tiên này đã, rồi lại tính sau!"
Giọng nói Sấm vương nghiêm nghị, ba người Lý Quá, Lý Song Hỉ, Cao Nhất Công đều không dám nói nữa, nhưng ý trong lời nói của Lý Tự Thành đã quá rõ ràng, mọi người tự nhiên là hiểu rõ trong lòng.
Trước mắt quy mô của Sấm vương đã càng lúc càng lớn. mấy tháng nay. cũng có không ít tú tài, cử nhân đầu nhập vào. còn có một số quan lại nhỏ của châu huyện cũng tìm tới nương tựa. tất cả mọi người thấy khí vận của sấm doanh càng thịnh, thế càng ngày càng lớn, triều Đại Minh nhìn thì có vẻ sắp tiêu rồi, đại quân lưu dân sấm doanh này cũng là một lựa chọn không tệ, nếu được việc cũng có thể làm người có công lớn khai quốc, nói không chừng còn có thể được vẽ hình trong Lăng Yến các.
(Dịch giả: Lăng Yến các vốn là một tiểu lâu tầm thường cạnh điện Tam Thanh trong hoàng cung, tháng 2 năm 17 Trinh Quân. Đường Thái Tổng Lý Thế Dân vì tưởng niệm các vị công thần cùng đánh thiên hạ trước kia (lúc ấy đã có mấy vị qua đời. nhiều người còn sống cũng đã già), nên ra lệnh lập bản ở trong Lăng Yến các miêu tả hình vẽ của hai mươi bốn vị công thần)
Đối với thế bây giờ. tâm tư Lý Tự Thành cũng ngày càng lớn hơn. Từ sau khi vào Hà Nam, mặc dù quy mô đại quân lưu dân bành trướng hơn nhưng Lý Tự Thành vẫn luôn sống kham khổ, tự ràng buộc càng cực nghiêm, hơn nữa đưa ra quân kỷ với bộ hạ cũng nghiêm khắc hơn, đại quân cũng liều mạng mà tích lũy các loại vật tư. cũng rất để ý tới căn cứ địa.
Nhưng La Nhữ Tài kia chưa từng có tính toán lâu dài gì. qua ngày nào sướng ngày đó. bình thường thứ cướp được gì cũng đều dùng xong rất nhanh, cũng nhiều lần vơ vét tài sản ở địa phương, mâu thuẫn liền sinh ra một cách tự nhiên.
Năm đó bói toán nói Lý Tự Thành là mệnh có thiên hạ, nên tâm Lý Tự Thành luôn đặt vào việc này. Mấy người quan hệ thân mật nhất với gã như Lý Quá. Lý Song Hỉ, Cao Nhất Công tất nhiên cũng nhiệt huyết.
Mấy người bọn họ mới là người bất cứ chuyện gì cũng luôn đứng ở trên lập trường Lý Tự Thành mà suy nghĩ, một người vinh cả đám vinh, một người tổn cả đám tổn.
Trong doanh trướng vừa rồi đã nói rõ nên mọi người ngược lại không nói gì thêm. Lý Tự Thành xoay người tiếp tục xem bản đồ. Gã có lòng tin sẽ đánh thắng, nhưng đối phương dù sao cũng có đại quân bốn mươi vạn. dù sao cũng nên thận trong đối phó. bây giờ cơ hội lâm chiến ngày càng gần. chung quy cũng nên suy nghĩ tới tất cả các nhân tố.
Trong soái trướng của Lý Tự Thành vừa an tĩnh lại. bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ĩ. Lý Song Hỉ tóm tên lính canh gác bên cạnh Sấm vương, hỏi thăm bên ngoài, rồi khẽ khom người về phía Sấm vương, vội đi ra khỏi doanh trướng.
Mấy người trong doanh trướng ngoại trừ Lý Tự Thành vẫn trấn tĩnh tự nhiên. Cao Nhất Công và Lý Quá đều vẻ mặt cảnh giác mà nhìn bên ngoài, tay đều đặt trên chuôi đao.
Nghe Lý Song Hỉ ở ngoài lớn tiếng hét to. các vệ đội trực cũng lớn tiếng trả lời. mọi người của các đội ngũ xung quanh soái trướng đều hiểu rõ trong lòng. Từng nhánh đội ngũ báo tên ra. tâm tư mọi người cũng yên ổn lại. bên ngoài không có biến hóa gì. các đội đều bất động an toàn.
Vậy tiếng ầm ĩ kia rốt cuộc là từ đâu tới? Còn đang nghi hoặc. Lý Song Hỉ đi vào soái trướng, mặt đầy vẻ lo lắng, gã vẫy bên cạnh một cái. hai gã thân binh dắt một người toàn thân là máu đi vào. thấy người này toàn thân là máu. Lý Quá và Cao Nhất Công đều kêu thất thanh.
"Lý Đông, ngươi sao vậy!!?"
Người này chính là cháu trai xa của Lý Tự Thành, tuổi cũng chẳng nhỏ hơn Lý Tự Thành bao nhiêu. Năm đó lúc Lý Tự Thành hoành hành ở Thiểm Tây. về tới cố hương, thân quyến đều đến nương tựa. những người này chính là tâm phúc chân chính của Lý Tự Thành.
Hai gã thân binh hơi buông lòng tay. thân thể Lý Đông này liền mềm nhũn như sắp ngã nhào xuống đất, trên mặt cũng bị máu khô dính đầy. căn bản không mở mắt được.
Lý Quá tiến tới lay gọi gã. Cao Nhất Công xin rửa vết thương, lấy một vò rượu trong doanh trướng Sấm vương, ngậm trong miệng, kề sát vào Lý Đông này, phun một ngụm rượu lên mặt.
Rượu mạnh trừ uế, ngụm này vừa phun lên. Lý Đông bị kích động, lập tức mở mắt, nhưng ngay sau đó lại nhắm mắt, trông bộ dạng không xong, có điều thấy Lý Tự Thành đứng ở đó. vẫn cố lấy tinh thần, vùng vẫy cuối cùng cũng có chút khí lực. mở miệng nói:
"Sấm vương. Viên Thời Trung dẫn quân tiên phong chạy rồi. chạy về phía đông..."
-o0o-
Nói tới đây, liền không còn khí lực nữa, đầu nghẹo một bên. tắt thở. nhưng người trong soái trướng cũng không kịp bị thương, phảng phất như sấm sét giữa trời quang, ai cũng đều kinh hãi.
Tiểu Viên Doanh ở bên trong sấm doanh, sức chiến đấu coi như là mấy chỉ mạnh nhất, Lý Tự Thành ra núi Ngư Phúc, chạy vào Hà Nam. hào kiệt các nơi đều rối rít đi theo. Viên Thời Trung chính là trong thời gian đó dẫn mười ba vạn người tới đây nương tựa.
Nhưng Viên Thời Trung này không phải là người xuất thân chân đất. vốn là xuất thân nhà giàu ở Bắc Trực Đãi và Hà Nam. cho nên vẫn luôn không cách nào tiến vào hạch tâm chân chính.
Có điều Sấm doanh đối với gã cũng không tệ. mỗi lần phân chia chiến lợi phẩm, thăng quan, phân công đều không thiếu phần của gã. bây giờ Viên Thời Trung có hơn bốn vạn binh mã, so với trước kia ít hơn rất nhiều, có điều lưu lại trong đội ngũ đều hạch tâm chân chính, ngược lại càng mạnh hơn trước kia.
Lần này lên bắc, trách nhiệm tiên phong cũng đặt ở trên người gã. hơn nữa đồng ý ở sau quyết chiến, để cả Viên Thời Trung tham gia hợp nghị trong soái trướng.
Bây giờ nói những điều này đều dư thừa, quân tiên phong Viên Thời Trung vừa chạy, tim gan của đại quân lập tức trần trụi hoàn toàn trước mặt quan quân lỗ hổng thật lớn.
Hơn nữa Viên Thời Trung này rốt cuộc là chạy đến chỗ nào. tại sao phải chạy, cả đại quân trăm vạn không biết chừng cũng vì Viên Thời Trung đột nhiên bỏ chạy mà tiêu tùng toàn bộ.
"Lý Quá, ngươi đi điều kỵ binh lão doanh, sau canh ba khởi hành truy kích, ta tự mình đi trước, Lý Song Hỉ. ngươi phái người báo cho Lưu Tông Mẫn. Viên Tông Đệ, Lưu Phương Lượng. Điền Kiến Tú và Hách Diêu Kỳ. bảo họ bình tĩnh bất động, chớ để sinh loạn, ngươi và Ngưu đại lang tiên sinh ngăn đại doanh đừng loạn. Duy trì trật tự. trước khi ta về, không được có bất cứ động tác gì, Cao Nhất Công ngươi mang binh mã bản bộ (cốt lõi) tiến gấp. đến huyện thành Úy Thị. ngươi tới làm chức tiên phong này".
Sấm vương ra cả đám mệnh lệnh. Mấy người trong trướng đều lớn tiếng tuân lệnh, vội chạy ra cửa. Lý Tự Thành lại hô mấy tiếng, có thân binh hộ vệ cầm áo giáp binh khí tới. để Sấm vương mặc giáp trụ.
Lúc này đang là đêm, lại vội vàng, nhưng sự huy động và khởi động của sấm doanh có hiệu suất cực cao. Đâu vào đấy, nếu như là quân doanh Tả Lương Ngọc làm như vậy. có thể sẽ lập tức đại loạn, thậm chí có thể có tiểu doanh, bất ngờ tạo phản.
Kỵ binh của lão doanh sấm quân đều lão kỵ binh lâu năm và lão binh bên Thiểm Tây. là lực lượng tinh nhuệ nhất bên trong sấm doanh, sau canh ba. kỵ binh của các doanh đã tập hợp xong, trong nhóm quân đội của Lý Tự Thành có nhiều nhân vật ở bản địa Hà Nam. rất quen đường xá.
Nói đại khái phương hướng Tiểu Viên Doanh chạy, những người này trên cơ bản có thể phán định đuổi theo từ nơi nào, đại đội khởi binh hất bụi mà đi, vốn sấm doanh vào ban đêm có chút yên tĩnh, nhưng lúc này đều tên đã lên dây, đao ra khỏi vỏ, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái đề phòng khẩn trương nhất.
Mặc dù gió xuân ấm áp. nhưng đất doanh lại từng trận xơ xác tiêu điều...
Trong hơn bốn vạn người Tiểu Viên Doanh của Viên Thời Trung, kỵ binh chỉ có chừng bốn nghìn còn lại đều bộ binh. Lúc trời tối đột nhiên bảo là phải chạy, đội ngũ vốn đã được Sấm doanh trộn không ít hạt cát liền xôn xao. đi một chút liên ngừng, không đi quá xa, đã gần sáu nghìn người tản đi.
Bọn thân tín của Viên Thời Trung liều mạng đốc thúc giết người, lúc này mới miễn cưỡng ổn định được cục diện, để Tiểu Viên Doanh tiếp tục đi về hướng Đông, nhưng tốc độ vẫn không thể đề cao như cũ.
Kết quả đi hết một đêm. cũng chỉ mới tới cạnh Sa Hà. Ánh mặt trời hơi ló. Nhưng đại đội đo Lý Tự Thành suất lĩnh khởi binh đã sắp đuổi tới.
Sa Hà là một sông lớn, quân đội này đột nhiên rời khỏi đại doanh vốn là chuyện đột ngột, chắc chắn không chuẩn bị trang bị để qua sông gì. lúc này lại chậm trễ rất nhiều thời gian.
Dựa theo ý của Viên Thời Trung, lúc đến huyện thành Thông Hứa, toàn quân có thể vào thành nghỉ ngơi một chút, hơn nữa ở đó có thể dựa vào thành trì nhiều ít cũng an toàn hơn một chút. Nhưng thời gian trì hoãn ở dọc con đường này thật sự quá nhiều, lúc còn cách huyện thành Thông Hứa ba mươi dặm. bị đại quân do Lý Tự Thành suất lĩnh đuổi kịp.
Đại quân đuổi kịp. Viên Thời Trung cũng không dám không quản mà chạy loạn, chỉ đành phải hét bày trận, hai bên chuẩn bị tiếp chiến, bây giờ Tiểu Viên Doanh có hơn ba vạn người. Lý Tự Thành mang theo hơn tám nghìn tinh kỵ đuổi theo, như vậy thì đúng là thắng bại cũng chưa biết được.
Nhưng Lý Tự Thành và Lý Quá, Viên Thời Trung đều lão binh đánh trận nhiều năm. tất nhiên biết rõ kết quả trận này ra sao. hai bên đứng đối diện hết sức im lặng.
Trước đó một ngày, mọi người còn là chiến hữu cùng sinh cùng tử. ai ngờ tới lúc này lại thành kẻ địch, sau khi hơi im lặng, bên Sấm vương có người phóng ngựa xuất trận, mở miệng hô lớn:
"Viên Thời Trung, Sấm vương đối với ngươi không tệ. xem như đại chiến tướng, nhưng ngươi lại làm ra chuyện bội bạc như vậy. đến tốt cũng là vì cái gì!!?"
Viên Thời Trung mặc trên người áo giáp, từ trên xuống dưới đều mang tư sức có chút tôn quý. hình tượng hoàn toàn bất đồng với những tướng lãnh lưu dân còn lại. lúc này con mắt đều tia máu. mỏi mệt dị thường. Nghe câu hỏi của đối phương, nhịn không được thấp giọng mắng một câu. xoay người nói với một gã thân tín:
"Lão Ngũ. chúng ta đánh không lại kỵ binh lão doanh của Lý mù. ngươi đi thu gom huynh đệ cưỡi ngựa của chúng ta. đợi hiệu lệnh của ta. tùy thời mà chạy!"
Thân tín kia gật đầu vội vàng đi. người gọi hàng bên trận sấm doanh lại hô mấy tiếng. Tiểu Viên Doanh của Viên Thời Trung không hiểu gì mà chạy trốn lúc này Sấm vương lại tự mình đuổi theo, bị hô mấy lần trong trận đã có chút xao động. Viên Thời Trung bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gọi mấy kẻ đi trả lời:
"Sấm vương nhân nghĩa. Viên Thời Trung không có gì để nói..."
"Sấm vương, ngày đó Viên Thời Trung dẫn theo mười lăm vạn người đến nương tựa ngài, lúc này mới một năm. Tiểu Viên Doanh ta đây còn thừa lại bao nhiêu người".
"Sấm vương. Viên Thời Trung ta ngày đó là người Hà Nam thứ hai tới đầu nhập vào ngài, nhưng chưa từng được gọi vào soái trướng ngài nghị sự. cho tới bây giờ đều lĩnh mệnh ở dưới tay Lưu Tông Mằn và Hách Diêu Kỳ. tất cả mọi người đều thân phận gần như nhau, ngày đó Tiểu Viên Doanh ta thực lực bực nào. tại sao phải khuất dưới bóng người".
"Sấm vương, bây giờ đã hơn một năm hễ là tác chiến với quan binh. Tiểu Viên Doanh phần lớn là làm tiên phong, huynh đệ nòng cốt của Viên mỗ chết thảm, mà mấy quan binh và thanh niên cường tráng tù binh kia, có từng có bổ sung gì không? Vì sao đội ngũ quân nhu như Nhất Điều Long kia, mỗi lần đều chảy mỡ, dựa vào cái gì chứ!?"
"Sấm vương, lần này quan quân phía trước chừng bốn mươi vạn. hơn bốn vạn huynh đệ của Viên Thời Trung ta. chẳng lẽ đều phải đi lấp về phía trước sao. Viên mỗ không sao cả. nhưng nhiều huynh đệ như vậy. đều từ đồng hương cùng quê đi ra cùng, dựa vào cái gì chứ!!?"
Từng câu đáp trạ mới đầu nói thì chưa có gì. nhưng càng nói càng oán khí mười phần Lý Tự Thành ngồi ở trên ngựa mặt trầm như nước. Hách Diêu Kỳ và Điền Kiến Tú. thậm chí là cả Đại tướng đứng đầu Lưu Tông Mẫn đều có số lần đánh tiên phong còn nhiều hơn Viên Thời Trung này. hơn nữa quân mã ngoài hệ nhập vào sấm doanh, có thể giừ được bốn vạn người đã là tốt lắm rồi.
Nhất Điều Long mà Viên Thời Trung nhắc tới. mang theo hơn tám vạn người dưới trướng. Bây giờ thì chỉ có hơn hai nghìn huynh đệ theo bên người, những thứ này cũng không tính là gì. chỉ là người muốn đi. nên tìm lý do cho mình mà thôi.
Nhưng Sấm vương vẫn là Sấm vương. Dù sao cũng có chỗ khác với người thường, dặn dò người bên cạnh, cưỡi ngựa xuất trận một mình, ở trên ngựa ôm quyền cất giọng quát to:
"Đúng là Lý mỗ làm không đúng, bây giở trước tiên bồi tội với Viên huynh đệ. các huynh đệ thật vất vả mới tới được ngày hôm nay. cũng sắp tới lúc giàu sang, tản đi như vậy, chẳng lẽ lại về quê hương sống ngày tháng gian khổ. cứ về trước đã. có chuyện gì từ từ thương lượng, dù sao cũng đỡ hơn là mọi người trở mặt không thể làm huynh đệ".
Viên Thời Trung đã làm như thế. mà Lý Tự Thành nói lời như vậy. Lòng người ủng hộ hay phản đối tự nhiên rõ ràng. Viên Thời Trung trong trận cũng trầm mặc. qua một lát. mới lại có người xuất trận hô:
"Sấm vương, việc đã tới nước này, Tiểu Viên Doanh trở về chẳng phải là tự làm mất mặt sao. Sấm vương gia ngài là đại nhân vật có chí thiên hạ. hãy cấp cho Tiểu Viên Doanh một con đường sống đi!"
Nói tới đây; thật sự là không cần thiết phải tiếp tục. Sấm vương lui về trong trặn đã giơ cánh tay lên. phắt về phía trước. Đại kỳ lay động, quan quân các đội cùng hô to hạ lệnh, kỵ binh bắt đầu di động từ từ về phía trước.
Bộ binh bên Tiểu Viên Doanh kia dù có không muốn ra sao. nhưng thấy đối diện ép tới như vậy. cũng phải chuẩn bị chiến đấu. tiêu quan quân phía dưới hạ lệnh chuẩn bị xếp thành hàng đến khản cả giọng.
Nhưng đúng lúc này, Viên Thời Trung lại quay đầu ngựa, bỏ chạy về phía nam giữa hai quân đang giằng co. kỵ binh phía sau gã đều vội vàng đuổi theo.
Thủ hạ của Viên Thời Trung có động tác như vậy cho dù là địch ta đều trở tay không kịp. dĩ nhiên là trơ mắt mà nhìn hơn ba nghìn người cưỡi ngựa nghênh ngang nhắm hướng nam mà rời đi.
Những bộ binh Tiểu Viên Doanh này vốn không hề có ý chí chiến đấu gì. hiện giờ sau khi trơ mắt nhìn chủ soái nhà mình nghênh ngang rời đi. toàn quân lập tức đóng băng, cả hàng ngũ liền tán loạn.
Đối diện với thay đổi đột ngột này. khiến bọn quân tướng trong bộ đội truy kích của sấm doanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. hoàn toàn không kịp phản ứng. chỉ có Lý Tự Thành sắc mặt tái nhợt, cứ như vậy nhìn quân binh tán loạn phía đối diện, mở miệng lạnh lùng nói:
"An bài người thu nạp tráng đinh đối diện. Lý Quá. ngươi mang năm nghìn kỵ binh đuổi theo, nhất định phải xem Viên Thời Trung gã rốt cuộc là chạy đến chỗ nào. hơn ba nghìn kỵ binh này có thể mang về được là tốt nhất, nếu không thể mang về. cũng không nên để người khác chiếm tiện nghi".
Sắc mặt Lý Quá ở một bên cũng rất khó coi. khom người đáp ứng ở trên ngựa, tự dẫn người đi truy kích.
-o0o-
Đối trận vừa rồi. hai bên vẫn còn chừa đường sống vài phầnm nhưng Viên Thời Trung ngươi lại chạy, khiến Lý Quá phái truy kích, chính là đã trở mặt hoàn toàn. Viên Thời Trung ngươi nếu đã không biết tốt xấu như vậy. vậy mọi người sẽ làm mọi chuyện đến cùng đi.
Tính toán của Viên Thời Trung ở Tiểu Viên Doanh cũng không tệ. định lợi dụng những bại binh này ngăn cản truy kích của sấm doanh, sau đó chính mình nghênh ngang rời đi. ai ngờ gã làm thật sự là không chu toàn hết.
Binh mã của sấm doanh thu nạp tân binh hiệu suất rất cao. những bộ binh của Tiểu Viên Doanh này rất nhanh liền điều chỉnh đội ngũ. ngựa của sấm doanh ngược lại cũng đã được nghỉ ngơi nhất định, rất nhanh có thể khởi hành truy kích.
Trốn chạy ngày đêm không ngừng, thớt ngựa mệt mỏi. tất nhiên không thể so với trạng thái tự nhiên có chút nghỉ ngơi được, huống chi một bên là lòng người bàng hoàng, bên kia là lòng đầy tức giận, trạng thái tinh thần này cũng hoàn toàn không thể so sánh được.
Sau hai canh giờ. liền từ từ đuổi kịp.
Ba nghìn kỵ binh này của Viên Thời Trung chạy tới lúc này. một tia chiến ý cũng không có. thấy truy binh sau lưng hùng hổ. đằng đằng sát khí. rất nhiều người liền trực tiếp thừa dịp loạn bậy mà chạy về phía những địa phương khác.
Đội ngũ càng chạy càng ít. Viên Thời Trung vẫn như cũ liều mạng mà chạy về phía đông. Lý Quá truy đuổi ở phía sau cũng có chút hồ đồ. nghĩ thầm Viên Thời Trung của Tiểu Viên Doanh này cũng là anh hùng hào kiệt, sao chạy ngu như vậy. chạy về nhà thì cũng đã đổ nát tiêu điều rồi. chạy như vậy là có ý gì.
Nhưng sự tức giận trong lòng Lý Quá cũng càng ngày càng thịnh, vốn đại quân hành tiến, chính là nghìn lo vạn nghĩ, những đại tướng bọn họ đều đốc hết sức mà bố trí. cũng sắp tới chiến trường, kết quả Tiểu Viên Doanh đột nhiên bỏ chạy như vậy, toàn bộ chiến thuật an bài, bố trí hành quân đều phải bố trí lại lần nữa, việc này sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian, làm trễ nải bao nhiêu chuyện.. Cho nên không cho bọn chúng một trận giáo huấn là không được.
Kỵ binh chạy trốn rất nhanh, có điều cũng không thể chạy mãi không nghỉ khắc nào. cũng phải vừa chạy vừa ngừng, nên kỵ binh sấm doanh dù sao cũng chạy nhanh hơn Tiểu Viên Doanh một chút.
Thủ hạ của Viên Thời Trung không ngừng có ngựa chạy đến mất khí lực. trực tiếp ngã lăn trên đất, miệng sùi bọt mép. Những kỵ binh của Tiểu Viên Doanh kia bò dậy liền lãn đến ven đường, quỳ trên mặt đất không dám đứng lên. kỵ binh do Lý Quá suất lĩnh cũng không để ý tới những người này. chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Viên Doanh phía trước, đuổi theo không bỏ.
Qua Khởi huyện, chạy tới sông Huệ Tế. kỵ binh Tiểu Viên Doanh không có thời gian thong dong qua sông, đành phải trực tiếp dọc theo sông Huệ Tế chạy về phía nam.
Chạy đến lúc này. mặt trời đã sắp ngả về phía tây. nhưng Lý Quá lại cảm thấy có điều gì đó không ổn chỗ này gã đã từng tới. Đã rất gần phủ Quy Đức, nếu binh mã Lý Mạnh giết qua, vậy muốn chạy cũng chạy không thoát. Trong lòng Lý Quá giật thót một cái. mơ hồ đoán được Tiểu Viên Doanh vì sao đột nhiên tán loạn.
Lý Quá là người có tâm tư kín đáo hiếm có trong bọn đại tướng của sấm doanh, nghĩ tới nguyên nhân Tiểu Viên Doanh bỗng dưng chạy trốn, lại nghĩ rộng thêm, trong giây lát lại có chút không rét mà run. Dưới sự gấp gáp. gã vội giơ rồi ngựa trong tay lên. huy động gì đó. Kỵ binh Sấm doanh cũng tốc độ chậm lại. có điều Lý Quá ở trên ngựa lắc đầu. trước mắt cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện này. vẫn nên đuổi theo trước đã rồi lại nghĩ sau.
Sau khi truy đuổi qua Khởi huyện, ngựa của hai bên đều nhanh chóng chạy chậm lại. Tốc độ Sấm doanh mặc dù thả chậm, nhưng sức ngựa của kỵ binh bên Tiểu Viên Doanh cũng tiêu hao gần hết. rốt cuộc cũng không kéo được khoảng cách.
Cứ chạy như vậy chưa tới mười dặm. Tiểu Viên Doanh rốt cuộc cũng chống đỡ không nồi nữa, biết nếu tiếp tục chạy mình hơn phân nửa liền xong đời. cũng không tiếp tục chạy về phía nam nữa, dứt khoát triển khai trận thế ở bờ sông, quay người chuẩn bị nghênh chiến.
Lý Quá thấy mấy tên kỵ binh của Tiểu Viên Doanh cưỡi ngựa qua sông chạy về phía bở bên kia, sự nghi ngở trong lòng càng tăng. Một gã quân giáo Thiểm Tây bên cạnh gã đi tới vừa cười vừa nói:
"Hổ đại ca. ngài tính toán thật chuẩn. Vừa rồi thả ngựa chạy chậm, lúc này đánh với bọn rùa đen đối diện, đúng là tiết kiệm không ít khí lực".
Tên hiệu của Lý Quá là "Con hổ", người phía dưới đều gọi là Hổ đại ca. những biên binh Thiểm Tây này cũng theo mọi người mà gọi như vậy. thái độ làm người, xử sự của Lý Quá trầm ổn. đoan chính, những người này cũng rất kính phục, vừa rồi phán đoán kia càng khiến trong lòng bọn họ khâm phục.
"Đối diện với những chuyện này. các người xem thử có cái gì cổ quái không, ta cuối cùng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn!"
Tên quan quân biên binh Thiểm Tây mới vừa nói quay đầu nhìn xung quanh mấy lần đĩnh đạc nói:
"Có thể có gì cổ quái chứ, một bọn thỏ đế sắp sụp đổ. bọn chúng không có tinh thần, sợ là ngựa cũng sắp mệt mỏi suy sụp. không thể tấn công được đâu".
Lý Quá hơi trầm ngâm, rồi ra lệnh:
"Tiêu diệt bọn chúng, phải nhanh, đầu Viên Thời Trung kia, chúng ta phải xách về cho Sấm vương xem!"
Quân giáo bên cạnh vỗ ngực lớn tiếng đáp ứng, tràn đầy lòng tin nói:
"Hổ đại ca cứ yên tâm. dạng gà đất chó kiểng như Viên Thời Trung kia. sợ là còn chẳng bằng cả mã phỉ. trước khi mặt trời xuống núi, ta sẽ cầm thủ cấp gã tới cho ngài!"
Mắt thấy mặt trời sắp lặn. mà quan quân này nói chuyện vẫn kiêu ngạo, có điều cũng không hàm hồ. thân người Lý Quá trên ngựa thẳng tắp. nhìn xung quanh chiến trường này. địa hình bằng phẳng, chung quanh phía xa không dâng bụi, hắn là không có binh mã Sơn Đông ở chỗ này, bên cạnh bãi sông kia cũng cứng rắn. không phải là bờ cát. rất thích hợp để trùng sát. vừa vặn là chỗ tốt để tiêu diệt Viên Thời Trung.
Đánh muộn không bằng đánh sớm. xoay người điều khiển, dùng một nghìn kỵ binh làm cánh trái, tản ra xa. chuẩn bị bọc lại. trung quân một nghìn năm trăm kỵ binh tạo thành cánh phải, xếp thành đại trận chuẩn bị một lần hành động liền đánh tan.
Bộ đội của Viên Thời Trung bây giờ đã sớm sợ hết hồn. lại còn mệt mỏi. trên cơ bản chỉ cần một công kích là có thể bắt được, có điều bọn họ dù sao cũng bày trận cạnh nước, lại là thân thích bè đảng của Viên Thời Trung, đến lúc đó cũng rất có thể có kịch liệt chống cự. dồn ép quá thì con thỏ cũng có thể đạp chết diều hâu.
Lý Quá cũng là lão binh, lão quân, loại chiến đấu có thể thủ thắng dễ dàng ngược là cẩn thận trọng nhất, vẫn nên bố trí cẩn thận tỉ mỉ, sư tử vồ thỏ cũng cần dùng toàn lực. một nghìn năm trăm tinh kỵ dọc theo bờ sông xông qua, Viên Thời Trung tuyệt đối không ngăn cản nổi. tuy vậy. gã vẫn đặc biệt lưu lại năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất, sức ngựa dư thừa nhất làm dự bị.
Dù sao. ở đây rất gần phủ Quy Đức, có trời mới biết có thể gặp biến cố gì hay không. Đại trận của Lý Quá, bắt đầu bày ra từ từ, đội trưởng các đội. lớn tiếng chỉ huy xếp thành hàng, tất cả mọi người là lão binh, từ trong máu trong lửa mà ra. tất nhiên biết rõ trên chiến trận nên làm thế nào. Bình thường có lẽ có chút lười nhác bại hoại, nhưng lúc này cũng sẽ không như thế.
Một nghìn năm trăm tinh kỵ. xếp hàng chỉnh tề. giống như là đại chiến trên vạn người, nhìn qua tựa như một tường thành, đột nhiên xuất hiện tại bờ sông này. ở trong quá trình bày trận. Viên quân đã bắt đầu xao động không ngừng, mọi người đều giàu kinh nghiệm, tất nhiên cũng biết nhà mình bây giờ là người kiệt sức. ngựa hết hơi. chiến cũng không chiến được, chạy cũng không chạy được, bây giờ Lý Quá bày trận nghiêm chình như vậy. một khi phát động thì tất nhiên là một kích lôi đình. Có chút khiếp đảm. cũng không để ý đến sức ngựa, liều mạng mà đá vào bụng ngựa, chạy về phía hai cánh. Đều đã như vậy rồi. còn ai bán mạng cho tên khốn kiếp Viên Thời Trung nữa chứ. Nhưng không xông ra được, bọn họ đều bị kỵ binh bố trí ở cánh trái của Lý Quá chém ngã xuống đất.
Những bộ khúc Viên gia ngoan cố kia, cũng biết mình hôm nay hơn phân nửa phải chết ở chỗ này, có điều bản thân chém giết nhiều năm như vậy. cũng sớm đã có cái giác ngộ này. ngược lại từ trong túi sau lưng lấy ra hạt đậu, cho ngựa ăn lần cuối.
Bày trận đã xong, nhưng Lý Quá cũng không vội tiến công. Gã phất phất tay. cánh phải và quân dự bị ngược lại xuống ngựa nghỉ ngơi, bọn binh sĩ lấy bánh bao. bánh ngô trong tay nổi gặm, còn thuận tay lấy đậu cho ngựa ăn có binh sĩ còn nhỏ giọng trêu đùa nhau. Quả thực không hề có chút giác ngộ đại chiến đang ở trước mắt. Bên Lý Quả nghỉ được, nhưng bên Viên Thời Trung không nghỉ ngơi được. Viên Thời Trung giỏi lắm cũng chỉ ước thúc đội ngũ, không dám để mọi người giải tán. Giằng co buồn cười như vậy khoảng chừng hai khắc.
Tiểu Viên Doanh vốn thể lực đã cạn kiệt, bị đối phương bức bách vừa lòng vừa chặt như vậy. mới ước thúc đội ngũ. lập tức liền hỗn loạn, không ước thúc được.
thời gian hai khắc, Lý Quả đoán chừng kỵ binh chủ lực cũng đã nghỉ ngơi không tệ lắm. Bên Viên quân cũng không giữ được trận thế. bắt đầu tán loạn, thời cơ đã tới. Lão Viên gã cũng nên lên đường rồi.
Lý Quá đột nhiên giơ tay lên. lại phất mạnh xuống. Theo cái phất tay của gã. một trận âm thanh kèn nhỏ vang lên dồn dập. kỵ binh các đội. đều bật dậy. chuyển thân lên ngựa, thương cầm trong tay. đao ra khỏi vò!
Kỵ binh đều đã lên ngựa, cánh tay Lý Quá đưa tới trước, không còn động tác gì nữa. Trong tiếng kèn, bọn kỵ binh hét lên từng đợt. hai chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, chiến mã đã nghỉ ngơi dưỡng sức nhanh chóng xông ra ngoài, kỵ binh hàng thứ nhất cầm trường mâu hơn trượng, kỵ binh từng dãy tiếp sau thì cầm đao phủ hơi kẻo khoảng cách một chút.
Kỵ binh sấm doanh ban đầu chạy cũng không nhanh, nhưng phi thường nghiêm chỉnh, cảm giác áp bách ập vào mặt. Đại trận không ngừng xông về trước, cả vùng đất hơi chấn động, phóng về phía Tiểu Viên Doanh.
Trong Viên quân cũng có mấy nhân vật liều mạng, mắt thấy không còn đường trốn bọn họ hung hăng thúc vào bụng ngựa, còn có người táo bạo hơn. liều mạng mà dùng mã thứ đâm vào. con ngựa phát ra tiếng hí bi thảm, nhưng vẫn không muốn liều mạng vọt lên. cả đám người tốp năm tốp ba hô quát, từ trong trận vọt ra đơn lẻ. vung đao múa thương.
Nhưng điểm dũng mãnh của những người còn sót này lại không hề có tác dụng, ở trước mặt đội kỵ binh đang vọt tới. liền bị nghiền nát dễ dàng, một người cầm đao kiếm trong tay. đối mặt với hơn mấy chục binh khí đối diện, thắng bại có thể nghĩ.
Viên Thời Trung đứng ở trong trận, nhưng cũng không cách nào can thiệp gì vào cục thế, lần chạy trốn này. đã khiến uy tín của gã ở trong quân mất sạch, bây giờ có thể miễn cưỡng dẫn đội ngũ tới nơi đây, cũng thuần túy là vì mọi người sợ sấm doanh trả thù mà thôi, trong lúc hành quân, khi những tên khốn này vượt qua mình, đều không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Uy tín tính là gì. mười mấy vạn binh mã tính là gì. đanh hiệu của Tiểu Viên Doanh dù vang dội thế nào đi nữa, tương lai có thể đoán được, mình cũng chỉ là một cường đạo phản nghịch mà thôi, cả nhà đều sẽ mang vết nhơ không xóa được, không biết chừng sẽ bị chém đầu diệt tộc.
Hôm nay vì một lối thoát này. hết thảy đánh cược đều đáng giá. Viên Thời Trung quay đầu lại nhìn thoáng bên kia bờ sông, lại nhìn thoáng qua hàng ngũ đang sụp đổ của mình.
Không có bất cứ chần chờ gì. Viên Thời Trung lại lần nữa thúc tọa kỵ vòng lui, dẫu gì tọa kỵ của gã sau một lúc nghỉ ngơi, lực lượng cũng khôi phục một chút.
Từ lúc bày trận nghênh chiến sấm doanh vừa rồi. thân tín và tộc nhân Viên gia chân chính của gã đều ở bên người, đã sớm bắt chuyện với nhau, nhìn Viên Thời Trung chạy về phía sông, động tác những người này cũng không chậm, thoáng cái rầm rầm chạy về phía sông, chuẩn bị vượt sông qua bở bên kia.
Sự chạy trốn đột ngột của Viên Thời Trung, khiến cho những thủ hạ bày trận phía trước mất đi chiến ý hoàn toàn, đến cảnh này, bọn họ thậm chí ngay cả mắng còn chưa có khí lực mắng, có một số người ở trên ngựa vứt binh khí. giết thì giết đi.
Có điều đại đội kỵ binh của sấm quân bày trận xông lại. còn chưa phát lực hoàn toàn, Bởi vì phía sau là sông, ngược lại chạy tới cũng không nhanh, vẫn luôn giới hạn tốc độ. thấy trận địch ném binh khí. lại xuống ngựa quỳ dưới đất. hoàn toàn không chống cự. mà Viên Thời Trung ở cuối trận hình lại dẫn hơn trăm tên thủ hạ chạy trốn, đã tới giữa sông.
Phía trước có người ngăn cản một thời nửa khắc không thể truy đuổi qua được, trông tốc độ này của đối phương. khôngbiết chừng có thể chạy thoát...
"Danh tiếng Tiểu Viên Doanh ở đất Hà Nam rất lớn, sao Viên Thời Trung này lại bộ dạng bất lực vậy chứ..."
Tên tướng quân xuất thân biên binh Thiểm Tây kia ở bên cạnh Lý Quá buồn bực nói. sắc trời càng lúc càng tối. Lý Quá nhìn chằm chằm Viên Thời Trung và thủ hạ đang chạy vào giữa sông, mở miệng lạnh lùng trả lời:
"Viên Thời Trung là mãnh tướng trong quân chúng ta. Ta cũng không biết hắn vì sao lại như thế. bên kia rốt cuộc có cái gì... Không ổn mau phát lệnh bảo mọi người dừng lại. mau!!"
Lý Quá trong giây lát hô to. Tàn quân Tiểu Viên Doanh bên bờ sông đã tản ra gần hết. kỵ binh truy kích của đại đội đúng là định xuống sông.
Đột nhiên gã cao giọng, dọa người xung quanh nhảy đựng, mấy tên tướng quân còn định hỏi. thấy vẻ mặt Lý Quá nghiêm khắc, đều vội hạ lệnh, có lính truyền lệnh lấy cái còi đặt ở trong miệng, thổi mạnh.
Tiếng còi chói tai vang toàn trường, kỵ binh vừa định xuống sông đều ghìm ngựa. Tiếng này vốn là tín hiệu rút lui của kỵ binh sấm doanh, bên này thổi lên. Viên Thời Trungvà thân tùy sắp đi tới giữa sông, có mười mấy thớt ngựa đều không khống chế được mà xoay người chạy về phía đằng sau.
Kỵ sĩ lập tức liều mạng mới khống chế được phương hướng, có người trực tiếp ngã lăn xuống. Ngựa tiếp tục chạy về bên sấm doanh.
ở bờ đối diện mà Viên Thời Trung chạy tới. có thể thấy mấy đại kỳ từ từ xuất hiện, mặc dù người ngựa ồn ào. nhưng có thể nghe được tiếng trống đơn giản mà có tiết tấu vang lên.
Mặt trời mặc dù đã xuống núi, nhưng trong trời đất vẫn còn chút ánh sáng còn sót lại, nhìn bất cứ cái gì cũng đều rất rõ ràng. Lý Quá ở trên lưng ngựa nhìn bên kia bờ sông, mấy đại kỳ phấp phới, tiếng trống càng ngày càng rõ. từ từ tới gân.
Phía sau đại kỳ là phương trận binh sĩ xếp hàng chỉnh tề dần dần xuất hiện. Lý Quá ở bở bên kia thấy hết những cái này. con ngươi liền co rút, tim thắt lại. Cảnh này gã đã từng gặp trước kia, ban đầu còn không xem ra gì. nhưng về sau lại là một cơn ác mộng, sau khi mấy phương trận bộ binh xuất hiện, đội ngũ vốn muốn đi truy kích đều từ trong xao động an tĩnh lại.
Chỉ thấy Viên Thời Trung và thân tín của gã mỏi mệt cực kỳ. cưỡi ngựa vượt qua con sông cạn này. có ngựa ở chỗ sông hơi sâu liền không chống đỡ nổi. lăn ra chết, kỵ sĩ lập tức bị rớt khỏi lưng ngựa, gian nan mà bò dậy. lảo đảo đi theo đại đội chạy về phía bở bên kia.
Sông cũng không sâu. đi lại chậm vô cùng, trông chỉ cần phóng ngựa qua, là có thể lấy thủ cấp của Viên Thời Trung, mấy vị quân giáo bên cạnh đều kích động. Lý Quá lớn tiếng ngăn, ra lệnh bọn kỵ binh đều lui về.
Lý Quá ở bên cạnh bờ thấy Viên Thời Trung sau khi lên bờ. suất lĩnh thủ hạ tụ hợp với phương trận kia. Chạy tới trước mặt phương trận. Viên Thời Trung cơ hồ là từ trên thớt ngựa ngã xuống, ở trên đất cũng không thèm bò dậy. chỉ dập đầu liều mạng.
"Hổ đại ca. hạ lệnh đi. các huynh đệ xông qua giết gã. bộ tốt này còn ở bên kia ngông nghênh, thật cho mình là thần tiên yêu quái, ở đó làm bộ làm tịch mà dọa ai!!"
Mấy tên quan quân biên binh Thiểm Tây đều tức giận hét to. còn Lý Quá thì vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn chằm chằm bở bên kia. sắc trời dần tối. năm nghìn kỵ binh đối chọi với bốn phương đội bên bờ kia, thấy thế nào cũng chiếm ưu thế.
Nhưng đây là người chưa từng đánh với binh mã Sơn Đông mới nghĩ thế, qua nửa ngày. Lý Quá mới nói:
"Không phải thần tiên yêu quái, là binh mã Sơn Đông!"
Vừa nói câu này. mấy biên kỵ Thiểm Tây kiêu ngạo này lập tức im bặt, những người theo Lý Quá tới đây không có tham gia trận chiến ở Qua Thủy, là sau khi Uông Kiều Niên bại vong mới gia nhập sấm doanh, bọn họ mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng nghe những lão tiền bối của Thiểm quân nói sự đáng sợ của trận chiến này.
ở trong miệng mấy tiền bối kia, binh mã Sơn Đông này đúng là yêu ma quỷ quái.
"Hổ đại ca. ngài nói làm sao bây giờ!!?"
"Đợi, các người phân ra một nửa trở về báo cho Sấm vương, tên khốn Viên Thời Trung kia đã đầu nhập binh mã Sơn Đông, những người còn lại cũng ta ở chỗ này chờ. nếu bọn họ qua sông, chúng ta liều mạng với bọn họ!!"
Lý Quá lạnh lùng nói xong, nhưng ánh mắt thủy chung không rời bở bên kia. mấy tướng thuộc hạ kia đều vội an bài. những kỵ binh kia không dám trì hoãn dựa vào lực lượng tích súc lúc nghỉ ngơi vừa rồi. vội theo đường cũ chạy về.
"Xuống ngựa!!!"
Bên Lý Quá lớn tiếng ra lệnh, lúc này cũng chỉ có thể để ngựa nghỉ ngơi, tránh cho lúc đối phương qua sông, ngựa vẫn bị trạng thái mệt mỏi.
Bọn kỵ binh rối rít xuống ngựa, có người từ trong túi lấy ra thức ăn đút cho ngựa, bản thân nhân cơ hội ăn mấy miếng, sắc trời bắt đầu tối. cảnh tượng bên bờ kia đã không còn thấy rõ.
Trong lòng bàn tay Lý Quá vẫn luôn trầm ổn cũng có chút mồ hôi. mình ở bên này chờ. nếu thật xảy ra xung đột. dựa theo kinh nghiệm dĩ văng, hơn hai nghìn kỵ binh của mình, hơn nữa còn là hơn hai nghìn kỵ binh uể oải cực kỳ. căn bản không cách nào ngăn cản bước chân binh mã Sơn Đông đi tới. huống chi đối phương bố trí như thế. vô thanh vô tức trong lúc Tiểu Viên Doanh tản đi. không hề có chút dấu hiệu đợi ở bên kia sông, có lẽ đại quân Sơn Đông đã tới cạnh đây rồi.
Lý Quá càng nghĩ, trong lòng càng lạnh lẽo. chỉ đành cưỡng chế tâm thần cầm mẩu bánh vụn, đặt ở trong lòng bàn tay đưa cho tọa kỵ ănm cơ thể khôi phục chút sức lực nào thì hay chút đó.
Có điều, chuyện này lại vượt ngoài dự liệu của gã. binh mã Sơn Đông sau khi thu dụng quân của Viên Thời Trung, không hề tiến về phía trước bước nào. ở dưới chỉ thị của tiếng trống và mệnh lệnh, chuyển ra sau đồng loạt.
Bóng đêm mênh mông, cách sông Huệ Tế, càng không thấy được tỉ mỉ đối diện, có thể nhìn thấy sơ là mấy phương trận di động từ từ. ở trong bóng đêm. phương trận giống như một khối vuông vắn. nhưng ở trong mắt Lý Quá và kỵ binh sấm doanh truy kích, lại giống như mấy quái thú khổng lồ.
Quái thú này biết mình cường đại đến cỡ nào, cứ hành động theo ý mình, cũng không để ý tới kỵ binh sấm doanh bên kia sông, tự tới. tự đi.
Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng trống. Lý Quá mới thở phào nhẹ nhõm, ban đêm nổi gió. cảm thấy sau lưng lạnh buốt, phía sau lưng không ngờ đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, trong lòng bị một cỗ cảm giác vô lực bao vây...
Tháng 5 năm Sùng Trinh thứ 15. Tiểu Viên Doanh tự phản sấm doanh, chạy ba trăm dặm. Lý Sấm dẫn tinh kỵ đuổi theo, đến Sư Dương mới dừng lại. nhưng đại bộ phận Tiểu Viên Doanh tán loạn, không thể khôi phục.
Vào hạ tuần tháng 4 năm Sùng Trinh thứ 15. hai vạn người quân Thanh Châu dọc theo Linh Sơn Vệ. đóng trại ở chỗ sông trước đảo Thạch Cữu, trấn Tín Dương, chiếm giữ lộ đường xuôi nam ven biển.
Thủy doanh Tín Dương đóng ở Đăng Châu, thuyền binh thuyền thương của doanh Giao Châu, còn có đội thuyền của Trịnh gia. cùng với đội thuyền hải thương, thậm chí là thuyền ngư dân hễ là thuyền doanh Giao Châu có thể trưng dụng, toàn bộ đều bị huy động, hoặc là dùng để vận chuyển tiếp tế. hoặc là vận chuyển nguồn mộ lính, đồ quân nhu.
Vào mồng 3 tháng 5. đội tiên phong đã qua An Đông vệ tiếp giáp với Sơn Đông và nam Trực Lệ, tiến vào địa giới Cống Du.
Còn một vạn năm nghìn người quân Hoài Dương, do phó tướng quân Hoài Dương - Cao Khoa dẫn năm nghìn người vào Từ Châu. Phó tổng binh Sơn Đông, tham tướng tướng quân Hoài Dương - Trần Lục dẫn một vạn người đóng trú ở Chu gia điếm tại hồ Hồng Trạch, diêm thương Lưỡng Hoài lợi dụng các loại quan hệ trong tay triệu tập đội thuyền vào hồ Hồng Trạch, nói là vì vận muối.
Tham tướng Thanh Châu. Phân thủ Sơn Đông - Mã Cương, cưỡi khoái mã đi gấp cả đêm, vào mồng 2 tháng 5 vào Tế Ninh.
Hà Nam hạn hán đã lâu vào năm Sùng Trinh thứ 15 lại mưa ào ạt. vào tháng 4. tháng 5 trời càng u ám. nhưng vẫn mãi không có mưa xuống, khiến cho người ta hết sức khó chịu.
Đại chiến sắp tới. sắc trời giống như báo hiệu, đúng là mưa gió nổi lên...
Lý Tự Thành và La Nhữ Tài ở trong đại doanh lưu dân, ngày nào cũng đều ngủ vô cùng muộn, mà ngủ cũng không ngon, có biến động nhỏ gì thì lập tức nhảy dựng lên. bọn họ cũng không phải lo trận quyết chiến ở trấn Chu Tiên, mà lo binh mã Sơn Đông ở phía Đông có khi nào xuất hiện không.
Thám mã chỗ Bôn Trì - nơi ở giữa hai nơi đông nam phủ Khai Phong và đại quân - nườm nượp. mỗi thời mỗi khắc, đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất truyền lại tin tức chỗ biên cảnh.
Từ lúc đại quân lên bắc. đến khi đại quân triển khai càng ngày càng tốt, Sơn Đông vẫn không có chút tin tức xuất binh gì. Tâm tư Lý Tự Thành và La Nhữ Tài cũng dần dần an định lại.
ở Nam Tịch Điếm này. vốn là trại nhỏ của bọn nhà giàu, có điều thấy đại quân trăm vạn lưu dân ép tới. còn ai dám tiếp tục ở cạnh chỗ này nữa. đã sớm chạy tới nơi khác.
Dinh thự của bọn nhà giàu này là tốt nhất, phòng có ánh sáng tốt. có thể ở thoái mái. lại có đại sảnh có thể bàn việc quân, phòng bếp có thể làm cơm canh nóng, tất nhiên là thành chỗ ở tạm thời của Lý Tự Thành.
Trăm vạn đại quân di động, mặc dù là phân ra hành động, nhưng vẫn thanh thế to lớn. cát bụi trên đường bay mù mịt. nếu có máy bay. ngươi có thể từ trên cao thấy một con rồng vàng. Lúc đêm khuya. binh mã các doanh ngoại trừ người ở lại canh gác. những người còn lại đều nghỉ ngơi sớm, tiếng rầm rập ồn ào cả vùng vào ban ngày. nhất thời lắng xuống.
Lúc này chỉ có chỗ ở của Sấm vương Lý Tự Thành là còn sáng đèn. Trên mặt đại sành trải một tấm bản đồ rất lớn. phía trên vẽ đơn giản địa hình tỉnh Hà Nam. Dùng ánh mắt người hiện đại mà nhìn sơ qua, thì thấy không có tỉ lệ xích chính xác. không có đường mức. mà ngay cả khoảng cách các nơi cũng rất không chính xác. Nhưng đối với sấm doanh mà nói bản đồ này cực kỳ quý giá.
Thử này là do đại chiến với Thiểm binh trước khi xuất quan vài ngày, đô đốc Thiểm Tây Uông Kiều Niên trước khi bị bắt. chưa kịp đốt hủy. mới rơi vào trong tay sấm quân.
Đối với hành động của quân đội có một tẩm bản đồ tốt là cực kỳ quan trọng, nếu không trong tam quốc cũng sẽ không có đoạn Trương Tùng hiển đồ. Binh tướng của sấm doanh sau khi phát hiện bản đồ này. lập tức như nhặt được chí bảo, trinh lên Sấm vương.
Bên cạnh Lý Tự Thành cũng có mấy tên tướng lãnh đang đứng, Lưu Tông Mẫn trước mắt đang dẫn binh, nên ở trong này gồm có chất nhi Lý Quá của gã. nghĩa tử (con nuôi) Lý Song Hỉ. còn cả mấy người Cao Nhất Công. Nói đi nói lại đều là tâm phúc thân thích có chút quan hệ với Lý Tự Thành, coi như là đại tướng tin dùng nhất. thiên hạ hôm nay. tất cả mọi người đều chợt phản chợt hàng. Ai cũng đều không thể tin nổi. Cao Kiệt. Lưu Lương Tá lúc trước chính là tiền lệ.
"Sấm vương, bên ta suy nghĩ mãi mà không rõ. Lý Mạnh Sơn Đông gã cho dù không muốn tham gia lần này, cũng có thể bố trí đại binh ở phủ Quy Đức và Từ Châu, nhưng từ lúc chúng ta hành động đến bây giờ. bên Sơn Đông cũng không có động tĩnh gì. ta cảm thấy ở chỗ này có gì đó cổ quái, không thể không đề phòng".
Cao Nhất Công rầu rĩ nói. ở nơi này gã mở miệng cũng không ít. mấy loại xung hô trong Sấm doanh tương đối tùy tiện, gã trực tiếp xưng "Ta", mọi người cũng không thấy vô lễ gì.
Ánh mắt Lý Tự Thành vẫn một mực không rời Khỏi bản đồ. cẩn thận nhìn châu huyện quanh trấn Chu Tiên. qua một lúc mới trả lời vấn đề của Cao Nhất Công:
"Tên đã lên dây. đã không thể lui về được nữa. bên chúng ta chỉ có thể làm tốt chuyện của mình, ta nghĩ, chỉ cần đánh hạ trấn Chu Tiên, thực lực chúng ta sẽ hoàn toàn vững chắc. Hà Nam chính là thiên hạ của chúng ta. Cho dù Lý Mạnh có tới. cũng không lay động được chúng ta, gã dẫn đại quân hành động rất cồng kềnh. Đất Hà Nam này. cũng không phải dễ đánh như vậy".
Ba tên tướng quân xung quanh đều gặt đầu liên tục. ánh mắt Lý Tự Thành tập trung ở trên cái điểm nhỏ chỉ trấn Chu Tiên kia. Trên mặt lộ nụ cười hiếm có. đợi một lúc lại nói:
"Mấu chốt là ở chỗ này. đừng để bọn Đinh Khải Duệ và Tả Lương Ngọc chạy, tiêu diệt sạch những kẻ này. khi đó trời nam đất bắc. chỗ nào sấm doanh chúng ta cũng có thể đi".
Lý Quá tiến lên một bước, thấp giọng nói:
"Bên Lưu Tông Mẫn và Viên Tông Đệ đã dựa theo dặn dò của Sấm vương, chuẩn bị xong rồi. chỉ là bên Tào Tháo, còn có chút phiền phức".
Lý Song Hỉ bên cạnh giọng lớn. vừa mở miệng liền hét to. bị mấy người ra hiệu, vội nói nhỏ xuống, có điều trong giọng nói của gã có chút mất kiên nhẫn, thấp giọng hét lên:
"Lâm Toánh lúc đoạt được tiểu nương nhà giàu, mấy ngày nay cả ngày ở trong doanh tnrớng, qua nói chuyện gì đều không để ý tới. Thập Tam Thái Bảo cấp dưới gã cũng tính tình giống thế, mẹ nó, đi qua mà sao giống như là ta thiếu nợ gã thứ gì”
Nghe thế Lý Tự Thành cau mày. mở miệng nói:
"Những chuyện nhỏ nhặt này còn đi nói gã làm gì, trước mắt phải đối đầu với kẻ địch mạnh, bên lão Tào cũng lão binh, cái gì quan trọng han cái gì thì khỏi phải nghĩ, trong lòng gã chắc rõ".
Lý Quá vừa rồi kẻo sau lưng Lý Song Hỉ mấy cái. có điều sau khi Sấm vương lạnh nhạt nói như vậy. gã cũng nhịn không được tiến lên nói:
"Sấm vương, bên Tào Tháo có thịt cá. thịt heo. đàn bà. vàng bạc. khiến bọn huynh đệ thủ hạ chúng ta nhìn mà mê tít mắt, nghe bên Trần Nhị Hổ nói. ba ngày trước có một quản lý dưới trướng gã dẫn hơn một trăm nhân mã lặng lẽ qua đó, đây không phải biện pháp lâu dài, bên đó có ngày một thì sẽ có ngày hai, chúng ta..."
Sắc mặt Sấm vương Lý Tự Thành đã trầm xuống, lạnh giọng nói:
"Trong lòng ta tự có tính toán đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không thể loạn, hơn nữa thủ hạ La Nhữ Tài tổng cộng mới hơn tám vạn người, sấm doanh chúng ta nhiều nhân mã như vậy, có gì phải sợ. Trước mắt cứ đánh xong trận ở trấn Chu Tiên này đã, rồi lại tính sau!"
Giọng nói Sấm vương nghiêm nghị, ba người Lý Quá, Lý Song Hỉ, Cao Nhất Công đều không dám nói nữa, nhưng ý trong lời nói của Lý Tự Thành đã quá rõ ràng, mọi người tự nhiên là hiểu rõ trong lòng.
Trước mắt quy mô của Sấm vương đã càng lúc càng lớn. mấy tháng nay. cũng có không ít tú tài, cử nhân đầu nhập vào. còn có một số quan lại nhỏ của châu huyện cũng tìm tới nương tựa. tất cả mọi người thấy khí vận của sấm doanh càng thịnh, thế càng ngày càng lớn, triều Đại Minh nhìn thì có vẻ sắp tiêu rồi, đại quân lưu dân sấm doanh này cũng là một lựa chọn không tệ, nếu được việc cũng có thể làm người có công lớn khai quốc, nói không chừng còn có thể được vẽ hình trong Lăng Yến các.
(Dịch giả: Lăng Yến các vốn là một tiểu lâu tầm thường cạnh điện Tam Thanh trong hoàng cung, tháng 2 năm 17 Trinh Quân. Đường Thái Tổng Lý Thế Dân vì tưởng niệm các vị công thần cùng đánh thiên hạ trước kia (lúc ấy đã có mấy vị qua đời. nhiều người còn sống cũng đã già), nên ra lệnh lập bản ở trong Lăng Yến các miêu tả hình vẽ của hai mươi bốn vị công thần)
Đối với thế bây giờ. tâm tư Lý Tự Thành cũng ngày càng lớn hơn. Từ sau khi vào Hà Nam, mặc dù quy mô đại quân lưu dân bành trướng hơn nhưng Lý Tự Thành vẫn luôn sống kham khổ, tự ràng buộc càng cực nghiêm, hơn nữa đưa ra quân kỷ với bộ hạ cũng nghiêm khắc hơn, đại quân cũng liều mạng mà tích lũy các loại vật tư. cũng rất để ý tới căn cứ địa.
Nhưng La Nhữ Tài kia chưa từng có tính toán lâu dài gì. qua ngày nào sướng ngày đó. bình thường thứ cướp được gì cũng đều dùng xong rất nhanh, cũng nhiều lần vơ vét tài sản ở địa phương, mâu thuẫn liền sinh ra một cách tự nhiên.
Năm đó bói toán nói Lý Tự Thành là mệnh có thiên hạ, nên tâm Lý Tự Thành luôn đặt vào việc này. Mấy người quan hệ thân mật nhất với gã như Lý Quá. Lý Song Hỉ, Cao Nhất Công tất nhiên cũng nhiệt huyết.
Mấy người bọn họ mới là người bất cứ chuyện gì cũng luôn đứng ở trên lập trường Lý Tự Thành mà suy nghĩ, một người vinh cả đám vinh, một người tổn cả đám tổn.
Trong doanh trướng vừa rồi đã nói rõ nên mọi người ngược lại không nói gì thêm. Lý Tự Thành xoay người tiếp tục xem bản đồ. Gã có lòng tin sẽ đánh thắng, nhưng đối phương dù sao cũng có đại quân bốn mươi vạn. dù sao cũng nên thận trong đối phó. bây giờ cơ hội lâm chiến ngày càng gần. chung quy cũng nên suy nghĩ tới tất cả các nhân tố.
Trong soái trướng của Lý Tự Thành vừa an tĩnh lại. bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ĩ. Lý Song Hỉ tóm tên lính canh gác bên cạnh Sấm vương, hỏi thăm bên ngoài, rồi khẽ khom người về phía Sấm vương, vội đi ra khỏi doanh trướng.
Mấy người trong doanh trướng ngoại trừ Lý Tự Thành vẫn trấn tĩnh tự nhiên. Cao Nhất Công và Lý Quá đều vẻ mặt cảnh giác mà nhìn bên ngoài, tay đều đặt trên chuôi đao.
Nghe Lý Song Hỉ ở ngoài lớn tiếng hét to. các vệ đội trực cũng lớn tiếng trả lời. mọi người của các đội ngũ xung quanh soái trướng đều hiểu rõ trong lòng. Từng nhánh đội ngũ báo tên ra. tâm tư mọi người cũng yên ổn lại. bên ngoài không có biến hóa gì. các đội đều bất động an toàn.
Vậy tiếng ầm ĩ kia rốt cuộc là từ đâu tới? Còn đang nghi hoặc. Lý Song Hỉ đi vào soái trướng, mặt đầy vẻ lo lắng, gã vẫy bên cạnh một cái. hai gã thân binh dắt một người toàn thân là máu đi vào. thấy người này toàn thân là máu. Lý Quá và Cao Nhất Công đều kêu thất thanh.
"Lý Đông, ngươi sao vậy!!?"
Người này chính là cháu trai xa của Lý Tự Thành, tuổi cũng chẳng nhỏ hơn Lý Tự Thành bao nhiêu. Năm đó lúc Lý Tự Thành hoành hành ở Thiểm Tây. về tới cố hương, thân quyến đều đến nương tựa. những người này chính là tâm phúc chân chính của Lý Tự Thành.
Hai gã thân binh hơi buông lòng tay. thân thể Lý Đông này liền mềm nhũn như sắp ngã nhào xuống đất, trên mặt cũng bị máu khô dính đầy. căn bản không mở mắt được.
Lý Quá tiến tới lay gọi gã. Cao Nhất Công xin rửa vết thương, lấy một vò rượu trong doanh trướng Sấm vương, ngậm trong miệng, kề sát vào Lý Đông này, phun một ngụm rượu lên mặt.
Rượu mạnh trừ uế, ngụm này vừa phun lên. Lý Đông bị kích động, lập tức mở mắt, nhưng ngay sau đó lại nhắm mắt, trông bộ dạng không xong, có điều thấy Lý Tự Thành đứng ở đó. vẫn cố lấy tinh thần, vùng vẫy cuối cùng cũng có chút khí lực. mở miệng nói:
"Sấm vương. Viên Thời Trung dẫn quân tiên phong chạy rồi. chạy về phía đông..."
-o0o-
Nói tới đây, liền không còn khí lực nữa, đầu nghẹo một bên. tắt thở. nhưng người trong soái trướng cũng không kịp bị thương, phảng phất như sấm sét giữa trời quang, ai cũng đều kinh hãi.
Tiểu Viên Doanh ở bên trong sấm doanh, sức chiến đấu coi như là mấy chỉ mạnh nhất, Lý Tự Thành ra núi Ngư Phúc, chạy vào Hà Nam. hào kiệt các nơi đều rối rít đi theo. Viên Thời Trung chính là trong thời gian đó dẫn mười ba vạn người tới đây nương tựa.
Nhưng Viên Thời Trung này không phải là người xuất thân chân đất. vốn là xuất thân nhà giàu ở Bắc Trực Đãi và Hà Nam. cho nên vẫn luôn không cách nào tiến vào hạch tâm chân chính.
Có điều Sấm doanh đối với gã cũng không tệ. mỗi lần phân chia chiến lợi phẩm, thăng quan, phân công đều không thiếu phần của gã. bây giờ Viên Thời Trung có hơn bốn vạn binh mã, so với trước kia ít hơn rất nhiều, có điều lưu lại trong đội ngũ đều hạch tâm chân chính, ngược lại càng mạnh hơn trước kia.
Lần này lên bắc, trách nhiệm tiên phong cũng đặt ở trên người gã. hơn nữa đồng ý ở sau quyết chiến, để cả Viên Thời Trung tham gia hợp nghị trong soái trướng.
Bây giờ nói những điều này đều dư thừa, quân tiên phong Viên Thời Trung vừa chạy, tim gan của đại quân lập tức trần trụi hoàn toàn trước mặt quan quân lỗ hổng thật lớn.
Hơn nữa Viên Thời Trung này rốt cuộc là chạy đến chỗ nào. tại sao phải chạy, cả đại quân trăm vạn không biết chừng cũng vì Viên Thời Trung đột nhiên bỏ chạy mà tiêu tùng toàn bộ.
"Lý Quá, ngươi đi điều kỵ binh lão doanh, sau canh ba khởi hành truy kích, ta tự mình đi trước, Lý Song Hỉ. ngươi phái người báo cho Lưu Tông Mẫn. Viên Tông Đệ, Lưu Phương Lượng. Điền Kiến Tú và Hách Diêu Kỳ. bảo họ bình tĩnh bất động, chớ để sinh loạn, ngươi và Ngưu đại lang tiên sinh ngăn đại doanh đừng loạn. Duy trì trật tự. trước khi ta về, không được có bất cứ động tác gì, Cao Nhất Công ngươi mang binh mã bản bộ (cốt lõi) tiến gấp. đến huyện thành Úy Thị. ngươi tới làm chức tiên phong này".
Sấm vương ra cả đám mệnh lệnh. Mấy người trong trướng đều lớn tiếng tuân lệnh, vội chạy ra cửa. Lý Tự Thành lại hô mấy tiếng, có thân binh hộ vệ cầm áo giáp binh khí tới. để Sấm vương mặc giáp trụ.
Lúc này đang là đêm, lại vội vàng, nhưng sự huy động và khởi động của sấm doanh có hiệu suất cực cao. Đâu vào đấy, nếu như là quân doanh Tả Lương Ngọc làm như vậy. có thể sẽ lập tức đại loạn, thậm chí có thể có tiểu doanh, bất ngờ tạo phản.
Kỵ binh của lão doanh sấm quân đều lão kỵ binh lâu năm và lão binh bên Thiểm Tây. là lực lượng tinh nhuệ nhất bên trong sấm doanh, sau canh ba. kỵ binh của các doanh đã tập hợp xong, trong nhóm quân đội của Lý Tự Thành có nhiều nhân vật ở bản địa Hà Nam. rất quen đường xá.
Nói đại khái phương hướng Tiểu Viên Doanh chạy, những người này trên cơ bản có thể phán định đuổi theo từ nơi nào, đại đội khởi binh hất bụi mà đi, vốn sấm doanh vào ban đêm có chút yên tĩnh, nhưng lúc này đều tên đã lên dây, đao ra khỏi vỏ, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái đề phòng khẩn trương nhất.
Mặc dù gió xuân ấm áp. nhưng đất doanh lại từng trận xơ xác tiêu điều...
Trong hơn bốn vạn người Tiểu Viên Doanh của Viên Thời Trung, kỵ binh chỉ có chừng bốn nghìn còn lại đều bộ binh. Lúc trời tối đột nhiên bảo là phải chạy, đội ngũ vốn đã được Sấm doanh trộn không ít hạt cát liền xôn xao. đi một chút liên ngừng, không đi quá xa, đã gần sáu nghìn người tản đi.
Bọn thân tín của Viên Thời Trung liều mạng đốc thúc giết người, lúc này mới miễn cưỡng ổn định được cục diện, để Tiểu Viên Doanh tiếp tục đi về hướng Đông, nhưng tốc độ vẫn không thể đề cao như cũ.
Kết quả đi hết một đêm. cũng chỉ mới tới cạnh Sa Hà. Ánh mặt trời hơi ló. Nhưng đại đội đo Lý Tự Thành suất lĩnh khởi binh đã sắp đuổi tới.
Sa Hà là một sông lớn, quân đội này đột nhiên rời khỏi đại doanh vốn là chuyện đột ngột, chắc chắn không chuẩn bị trang bị để qua sông gì. lúc này lại chậm trễ rất nhiều thời gian.
Dựa theo ý của Viên Thời Trung, lúc đến huyện thành Thông Hứa, toàn quân có thể vào thành nghỉ ngơi một chút, hơn nữa ở đó có thể dựa vào thành trì nhiều ít cũng an toàn hơn một chút. Nhưng thời gian trì hoãn ở dọc con đường này thật sự quá nhiều, lúc còn cách huyện thành Thông Hứa ba mươi dặm. bị đại quân do Lý Tự Thành suất lĩnh đuổi kịp.
Đại quân đuổi kịp. Viên Thời Trung cũng không dám không quản mà chạy loạn, chỉ đành phải hét bày trận, hai bên chuẩn bị tiếp chiến, bây giờ Tiểu Viên Doanh có hơn ba vạn người. Lý Tự Thành mang theo hơn tám nghìn tinh kỵ đuổi theo, như vậy thì đúng là thắng bại cũng chưa biết được.
Nhưng Lý Tự Thành và Lý Quá, Viên Thời Trung đều lão binh đánh trận nhiều năm. tất nhiên biết rõ kết quả trận này ra sao. hai bên đứng đối diện hết sức im lặng.
Trước đó một ngày, mọi người còn là chiến hữu cùng sinh cùng tử. ai ngờ tới lúc này lại thành kẻ địch, sau khi hơi im lặng, bên Sấm vương có người phóng ngựa xuất trận, mở miệng hô lớn:
"Viên Thời Trung, Sấm vương đối với ngươi không tệ. xem như đại chiến tướng, nhưng ngươi lại làm ra chuyện bội bạc như vậy. đến tốt cũng là vì cái gì!!?"
Viên Thời Trung mặc trên người áo giáp, từ trên xuống dưới đều mang tư sức có chút tôn quý. hình tượng hoàn toàn bất đồng với những tướng lãnh lưu dân còn lại. lúc này con mắt đều tia máu. mỏi mệt dị thường. Nghe câu hỏi của đối phương, nhịn không được thấp giọng mắng một câu. xoay người nói với một gã thân tín:
"Lão Ngũ. chúng ta đánh không lại kỵ binh lão doanh của Lý mù. ngươi đi thu gom huynh đệ cưỡi ngựa của chúng ta. đợi hiệu lệnh của ta. tùy thời mà chạy!"
Thân tín kia gật đầu vội vàng đi. người gọi hàng bên trận sấm doanh lại hô mấy tiếng. Tiểu Viên Doanh của Viên Thời Trung không hiểu gì mà chạy trốn lúc này Sấm vương lại tự mình đuổi theo, bị hô mấy lần trong trận đã có chút xao động. Viên Thời Trung bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gọi mấy kẻ đi trả lời:
"Sấm vương nhân nghĩa. Viên Thời Trung không có gì để nói..."
"Sấm vương, ngày đó Viên Thời Trung dẫn theo mười lăm vạn người đến nương tựa ngài, lúc này mới một năm. Tiểu Viên Doanh ta đây còn thừa lại bao nhiêu người".
"Sấm vương. Viên Thời Trung ta ngày đó là người Hà Nam thứ hai tới đầu nhập vào ngài, nhưng chưa từng được gọi vào soái trướng ngài nghị sự. cho tới bây giờ đều lĩnh mệnh ở dưới tay Lưu Tông Mằn và Hách Diêu Kỳ. tất cả mọi người đều thân phận gần như nhau, ngày đó Tiểu Viên Doanh ta thực lực bực nào. tại sao phải khuất dưới bóng người".
"Sấm vương, bây giờ đã hơn một năm hễ là tác chiến với quan binh. Tiểu Viên Doanh phần lớn là làm tiên phong, huynh đệ nòng cốt của Viên mỗ chết thảm, mà mấy quan binh và thanh niên cường tráng tù binh kia, có từng có bổ sung gì không? Vì sao đội ngũ quân nhu như Nhất Điều Long kia, mỗi lần đều chảy mỡ, dựa vào cái gì chứ!?"
"Sấm vương, lần này quan quân phía trước chừng bốn mươi vạn. hơn bốn vạn huynh đệ của Viên Thời Trung ta. chẳng lẽ đều phải đi lấp về phía trước sao. Viên mỗ không sao cả. nhưng nhiều huynh đệ như vậy. đều từ đồng hương cùng quê đi ra cùng, dựa vào cái gì chứ!!?"
Từng câu đáp trạ mới đầu nói thì chưa có gì. nhưng càng nói càng oán khí mười phần Lý Tự Thành ngồi ở trên ngựa mặt trầm như nước. Hách Diêu Kỳ và Điền Kiến Tú. thậm chí là cả Đại tướng đứng đầu Lưu Tông Mẫn đều có số lần đánh tiên phong còn nhiều hơn Viên Thời Trung này. hơn nữa quân mã ngoài hệ nhập vào sấm doanh, có thể giừ được bốn vạn người đã là tốt lắm rồi.
Nhất Điều Long mà Viên Thời Trung nhắc tới. mang theo hơn tám vạn người dưới trướng. Bây giờ thì chỉ có hơn hai nghìn huynh đệ theo bên người, những thứ này cũng không tính là gì. chỉ là người muốn đi. nên tìm lý do cho mình mà thôi.
Nhưng Sấm vương vẫn là Sấm vương. Dù sao cũng có chỗ khác với người thường, dặn dò người bên cạnh, cưỡi ngựa xuất trận một mình, ở trên ngựa ôm quyền cất giọng quát to:
"Đúng là Lý mỗ làm không đúng, bây giở trước tiên bồi tội với Viên huynh đệ. các huynh đệ thật vất vả mới tới được ngày hôm nay. cũng sắp tới lúc giàu sang, tản đi như vậy, chẳng lẽ lại về quê hương sống ngày tháng gian khổ. cứ về trước đã. có chuyện gì từ từ thương lượng, dù sao cũng đỡ hơn là mọi người trở mặt không thể làm huynh đệ".
Viên Thời Trung đã làm như thế. mà Lý Tự Thành nói lời như vậy. Lòng người ủng hộ hay phản đối tự nhiên rõ ràng. Viên Thời Trung trong trận cũng trầm mặc. qua một lát. mới lại có người xuất trận hô:
"Sấm vương, việc đã tới nước này, Tiểu Viên Doanh trở về chẳng phải là tự làm mất mặt sao. Sấm vương gia ngài là đại nhân vật có chí thiên hạ. hãy cấp cho Tiểu Viên Doanh một con đường sống đi!"
Nói tới đây; thật sự là không cần thiết phải tiếp tục. Sấm vương lui về trong trặn đã giơ cánh tay lên. phắt về phía trước. Đại kỳ lay động, quan quân các đội cùng hô to hạ lệnh, kỵ binh bắt đầu di động từ từ về phía trước.
Bộ binh bên Tiểu Viên Doanh kia dù có không muốn ra sao. nhưng thấy đối diện ép tới như vậy. cũng phải chuẩn bị chiến đấu. tiêu quan quân phía dưới hạ lệnh chuẩn bị xếp thành hàng đến khản cả giọng.
Nhưng đúng lúc này, Viên Thời Trung lại quay đầu ngựa, bỏ chạy về phía nam giữa hai quân đang giằng co. kỵ binh phía sau gã đều vội vàng đuổi theo.
Thủ hạ của Viên Thời Trung có động tác như vậy cho dù là địch ta đều trở tay không kịp. dĩ nhiên là trơ mắt mà nhìn hơn ba nghìn người cưỡi ngựa nghênh ngang nhắm hướng nam mà rời đi.
Những bộ binh Tiểu Viên Doanh này vốn không hề có ý chí chiến đấu gì. hiện giờ sau khi trơ mắt nhìn chủ soái nhà mình nghênh ngang rời đi. toàn quân lập tức đóng băng, cả hàng ngũ liền tán loạn.
Đối diện với thay đổi đột ngột này. khiến bọn quân tướng trong bộ đội truy kích của sấm doanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. hoàn toàn không kịp phản ứng. chỉ có Lý Tự Thành sắc mặt tái nhợt, cứ như vậy nhìn quân binh tán loạn phía đối diện, mở miệng lạnh lùng nói:
"An bài người thu nạp tráng đinh đối diện. Lý Quá. ngươi mang năm nghìn kỵ binh đuổi theo, nhất định phải xem Viên Thời Trung gã rốt cuộc là chạy đến chỗ nào. hơn ba nghìn kỵ binh này có thể mang về được là tốt nhất, nếu không thể mang về. cũng không nên để người khác chiếm tiện nghi".
Sắc mặt Lý Quá ở một bên cũng rất khó coi. khom người đáp ứng ở trên ngựa, tự dẫn người đi truy kích.
-o0o-
Đối trận vừa rồi. hai bên vẫn còn chừa đường sống vài phầnm nhưng Viên Thời Trung ngươi lại chạy, khiến Lý Quá phái truy kích, chính là đã trở mặt hoàn toàn. Viên Thời Trung ngươi nếu đã không biết tốt xấu như vậy. vậy mọi người sẽ làm mọi chuyện đến cùng đi.
Tính toán của Viên Thời Trung ở Tiểu Viên Doanh cũng không tệ. định lợi dụng những bại binh này ngăn cản truy kích của sấm doanh, sau đó chính mình nghênh ngang rời đi. ai ngờ gã làm thật sự là không chu toàn hết.
Binh mã của sấm doanh thu nạp tân binh hiệu suất rất cao. những bộ binh của Tiểu Viên Doanh này rất nhanh liền điều chỉnh đội ngũ. ngựa của sấm doanh ngược lại cũng đã được nghỉ ngơi nhất định, rất nhanh có thể khởi hành truy kích.
Trốn chạy ngày đêm không ngừng, thớt ngựa mệt mỏi. tất nhiên không thể so với trạng thái tự nhiên có chút nghỉ ngơi được, huống chi một bên là lòng người bàng hoàng, bên kia là lòng đầy tức giận, trạng thái tinh thần này cũng hoàn toàn không thể so sánh được.
Sau hai canh giờ. liền từ từ đuổi kịp.
Ba nghìn kỵ binh này của Viên Thời Trung chạy tới lúc này. một tia chiến ý cũng không có. thấy truy binh sau lưng hùng hổ. đằng đằng sát khí. rất nhiều người liền trực tiếp thừa dịp loạn bậy mà chạy về phía những địa phương khác.
Đội ngũ càng chạy càng ít. Viên Thời Trung vẫn như cũ liều mạng mà chạy về phía đông. Lý Quá truy đuổi ở phía sau cũng có chút hồ đồ. nghĩ thầm Viên Thời Trung của Tiểu Viên Doanh này cũng là anh hùng hào kiệt, sao chạy ngu như vậy. chạy về nhà thì cũng đã đổ nát tiêu điều rồi. chạy như vậy là có ý gì.
Nhưng sự tức giận trong lòng Lý Quá cũng càng ngày càng thịnh, vốn đại quân hành tiến, chính là nghìn lo vạn nghĩ, những đại tướng bọn họ đều đốc hết sức mà bố trí. cũng sắp tới chiến trường, kết quả Tiểu Viên Doanh đột nhiên bỏ chạy như vậy, toàn bộ chiến thuật an bài, bố trí hành quân đều phải bố trí lại lần nữa, việc này sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian, làm trễ nải bao nhiêu chuyện.. Cho nên không cho bọn chúng một trận giáo huấn là không được.
Kỵ binh chạy trốn rất nhanh, có điều cũng không thể chạy mãi không nghỉ khắc nào. cũng phải vừa chạy vừa ngừng, nên kỵ binh sấm doanh dù sao cũng chạy nhanh hơn Tiểu Viên Doanh một chút.
Thủ hạ của Viên Thời Trung không ngừng có ngựa chạy đến mất khí lực. trực tiếp ngã lăn trên đất, miệng sùi bọt mép. Những kỵ binh của Tiểu Viên Doanh kia bò dậy liền lãn đến ven đường, quỳ trên mặt đất không dám đứng lên. kỵ binh do Lý Quá suất lĩnh cũng không để ý tới những người này. chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Viên Doanh phía trước, đuổi theo không bỏ.
Qua Khởi huyện, chạy tới sông Huệ Tế. kỵ binh Tiểu Viên Doanh không có thời gian thong dong qua sông, đành phải trực tiếp dọc theo sông Huệ Tế chạy về phía nam.
Chạy đến lúc này. mặt trời đã sắp ngả về phía tây. nhưng Lý Quá lại cảm thấy có điều gì đó không ổn chỗ này gã đã từng tới. Đã rất gần phủ Quy Đức, nếu binh mã Lý Mạnh giết qua, vậy muốn chạy cũng chạy không thoát. Trong lòng Lý Quá giật thót một cái. mơ hồ đoán được Tiểu Viên Doanh vì sao đột nhiên tán loạn.
Lý Quá là người có tâm tư kín đáo hiếm có trong bọn đại tướng của sấm doanh, nghĩ tới nguyên nhân Tiểu Viên Doanh bỗng dưng chạy trốn, lại nghĩ rộng thêm, trong giây lát lại có chút không rét mà run. Dưới sự gấp gáp. gã vội giơ rồi ngựa trong tay lên. huy động gì đó. Kỵ binh Sấm doanh cũng tốc độ chậm lại. có điều Lý Quá ở trên ngựa lắc đầu. trước mắt cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện này. vẫn nên đuổi theo trước đã rồi lại nghĩ sau.
Sau khi truy đuổi qua Khởi huyện, ngựa của hai bên đều nhanh chóng chạy chậm lại. Tốc độ Sấm doanh mặc dù thả chậm, nhưng sức ngựa của kỵ binh bên Tiểu Viên Doanh cũng tiêu hao gần hết. rốt cuộc cũng không kéo được khoảng cách.
Cứ chạy như vậy chưa tới mười dặm. Tiểu Viên Doanh rốt cuộc cũng chống đỡ không nồi nữa, biết nếu tiếp tục chạy mình hơn phân nửa liền xong đời. cũng không tiếp tục chạy về phía nam nữa, dứt khoát triển khai trận thế ở bờ sông, quay người chuẩn bị nghênh chiến.
Lý Quá thấy mấy tên kỵ binh của Tiểu Viên Doanh cưỡi ngựa qua sông chạy về phía bở bên kia, sự nghi ngở trong lòng càng tăng. Một gã quân giáo Thiểm Tây bên cạnh gã đi tới vừa cười vừa nói:
"Hổ đại ca. ngài tính toán thật chuẩn. Vừa rồi thả ngựa chạy chậm, lúc này đánh với bọn rùa đen đối diện, đúng là tiết kiệm không ít khí lực".
Tên hiệu của Lý Quá là "Con hổ", người phía dưới đều gọi là Hổ đại ca. những biên binh Thiểm Tây này cũng theo mọi người mà gọi như vậy. thái độ làm người, xử sự của Lý Quá trầm ổn. đoan chính, những người này cũng rất kính phục, vừa rồi phán đoán kia càng khiến trong lòng bọn họ khâm phục.
"Đối diện với những chuyện này. các người xem thử có cái gì cổ quái không, ta cuối cùng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn!"
Tên quan quân biên binh Thiểm Tây mới vừa nói quay đầu nhìn xung quanh mấy lần đĩnh đạc nói:
"Có thể có gì cổ quái chứ, một bọn thỏ đế sắp sụp đổ. bọn chúng không có tinh thần, sợ là ngựa cũng sắp mệt mỏi suy sụp. không thể tấn công được đâu".
Lý Quá hơi trầm ngâm, rồi ra lệnh:
"Tiêu diệt bọn chúng, phải nhanh, đầu Viên Thời Trung kia, chúng ta phải xách về cho Sấm vương xem!"
Quân giáo bên cạnh vỗ ngực lớn tiếng đáp ứng, tràn đầy lòng tin nói:
"Hổ đại ca cứ yên tâm. dạng gà đất chó kiểng như Viên Thời Trung kia. sợ là còn chẳng bằng cả mã phỉ. trước khi mặt trời xuống núi, ta sẽ cầm thủ cấp gã tới cho ngài!"
Mắt thấy mặt trời sắp lặn. mà quan quân này nói chuyện vẫn kiêu ngạo, có điều cũng không hàm hồ. thân người Lý Quá trên ngựa thẳng tắp. nhìn xung quanh chiến trường này. địa hình bằng phẳng, chung quanh phía xa không dâng bụi, hắn là không có binh mã Sơn Đông ở chỗ này, bên cạnh bãi sông kia cũng cứng rắn. không phải là bờ cát. rất thích hợp để trùng sát. vừa vặn là chỗ tốt để tiêu diệt Viên Thời Trung.
Đánh muộn không bằng đánh sớm. xoay người điều khiển, dùng một nghìn kỵ binh làm cánh trái, tản ra xa. chuẩn bị bọc lại. trung quân một nghìn năm trăm kỵ binh tạo thành cánh phải, xếp thành đại trận chuẩn bị một lần hành động liền đánh tan.
Bộ đội của Viên Thời Trung bây giờ đã sớm sợ hết hồn. lại còn mệt mỏi. trên cơ bản chỉ cần một công kích là có thể bắt được, có điều bọn họ dù sao cũng bày trận cạnh nước, lại là thân thích bè đảng của Viên Thời Trung, đến lúc đó cũng rất có thể có kịch liệt chống cự. dồn ép quá thì con thỏ cũng có thể đạp chết diều hâu.
Lý Quá cũng là lão binh, lão quân, loại chiến đấu có thể thủ thắng dễ dàng ngược là cẩn thận trọng nhất, vẫn nên bố trí cẩn thận tỉ mỉ, sư tử vồ thỏ cũng cần dùng toàn lực. một nghìn năm trăm tinh kỵ dọc theo bờ sông xông qua, Viên Thời Trung tuyệt đối không ngăn cản nổi. tuy vậy. gã vẫn đặc biệt lưu lại năm trăm kỵ binh tinh nhuệ nhất, sức ngựa dư thừa nhất làm dự bị.
Dù sao. ở đây rất gần phủ Quy Đức, có trời mới biết có thể gặp biến cố gì hay không. Đại trận của Lý Quá, bắt đầu bày ra từ từ, đội trưởng các đội. lớn tiếng chỉ huy xếp thành hàng, tất cả mọi người là lão binh, từ trong máu trong lửa mà ra. tất nhiên biết rõ trên chiến trận nên làm thế nào. Bình thường có lẽ có chút lười nhác bại hoại, nhưng lúc này cũng sẽ không như thế.
Một nghìn năm trăm tinh kỵ. xếp hàng chỉnh tề. giống như là đại chiến trên vạn người, nhìn qua tựa như một tường thành, đột nhiên xuất hiện tại bờ sông này. ở trong quá trình bày trận. Viên quân đã bắt đầu xao động không ngừng, mọi người đều giàu kinh nghiệm, tất nhiên cũng biết nhà mình bây giờ là người kiệt sức. ngựa hết hơi. chiến cũng không chiến được, chạy cũng không chạy được, bây giờ Lý Quá bày trận nghiêm chình như vậy. một khi phát động thì tất nhiên là một kích lôi đình. Có chút khiếp đảm. cũng không để ý đến sức ngựa, liều mạng mà đá vào bụng ngựa, chạy về phía hai cánh. Đều đã như vậy rồi. còn ai bán mạng cho tên khốn kiếp Viên Thời Trung nữa chứ. Nhưng không xông ra được, bọn họ đều bị kỵ binh bố trí ở cánh trái của Lý Quá chém ngã xuống đất.
Những bộ khúc Viên gia ngoan cố kia, cũng biết mình hôm nay hơn phân nửa phải chết ở chỗ này, có điều bản thân chém giết nhiều năm như vậy. cũng sớm đã có cái giác ngộ này. ngược lại từ trong túi sau lưng lấy ra hạt đậu, cho ngựa ăn lần cuối.
Bày trận đã xong, nhưng Lý Quá cũng không vội tiến công. Gã phất phất tay. cánh phải và quân dự bị ngược lại xuống ngựa nghỉ ngơi, bọn binh sĩ lấy bánh bao. bánh ngô trong tay nổi gặm, còn thuận tay lấy đậu cho ngựa ăn có binh sĩ còn nhỏ giọng trêu đùa nhau. Quả thực không hề có chút giác ngộ đại chiến đang ở trước mắt. Bên Lý Quả nghỉ được, nhưng bên Viên Thời Trung không nghỉ ngơi được. Viên Thời Trung giỏi lắm cũng chỉ ước thúc đội ngũ, không dám để mọi người giải tán. Giằng co buồn cười như vậy khoảng chừng hai khắc.
Tiểu Viên Doanh vốn thể lực đã cạn kiệt, bị đối phương bức bách vừa lòng vừa chặt như vậy. mới ước thúc đội ngũ. lập tức liền hỗn loạn, không ước thúc được.
thời gian hai khắc, Lý Quả đoán chừng kỵ binh chủ lực cũng đã nghỉ ngơi không tệ lắm. Bên Viên quân cũng không giữ được trận thế. bắt đầu tán loạn, thời cơ đã tới. Lão Viên gã cũng nên lên đường rồi.
Lý Quá đột nhiên giơ tay lên. lại phất mạnh xuống. Theo cái phất tay của gã. một trận âm thanh kèn nhỏ vang lên dồn dập. kỵ binh các đội. đều bật dậy. chuyển thân lên ngựa, thương cầm trong tay. đao ra khỏi vò!
Kỵ binh đều đã lên ngựa, cánh tay Lý Quá đưa tới trước, không còn động tác gì nữa. Trong tiếng kèn, bọn kỵ binh hét lên từng đợt. hai chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, chiến mã đã nghỉ ngơi dưỡng sức nhanh chóng xông ra ngoài, kỵ binh hàng thứ nhất cầm trường mâu hơn trượng, kỵ binh từng dãy tiếp sau thì cầm đao phủ hơi kẻo khoảng cách một chút.
Kỵ binh sấm doanh ban đầu chạy cũng không nhanh, nhưng phi thường nghiêm chỉnh, cảm giác áp bách ập vào mặt. Đại trận không ngừng xông về trước, cả vùng đất hơi chấn động, phóng về phía Tiểu Viên Doanh.
Trong Viên quân cũng có mấy nhân vật liều mạng, mắt thấy không còn đường trốn bọn họ hung hăng thúc vào bụng ngựa, còn có người táo bạo hơn. liều mạng mà dùng mã thứ đâm vào. con ngựa phát ra tiếng hí bi thảm, nhưng vẫn không muốn liều mạng vọt lên. cả đám người tốp năm tốp ba hô quát, từ trong trận vọt ra đơn lẻ. vung đao múa thương.
Nhưng điểm dũng mãnh của những người còn sót này lại không hề có tác dụng, ở trước mặt đội kỵ binh đang vọt tới. liền bị nghiền nát dễ dàng, một người cầm đao kiếm trong tay. đối mặt với hơn mấy chục binh khí đối diện, thắng bại có thể nghĩ.
Viên Thời Trung đứng ở trong trận, nhưng cũng không cách nào can thiệp gì vào cục thế, lần chạy trốn này. đã khiến uy tín của gã ở trong quân mất sạch, bây giờ có thể miễn cưỡng dẫn đội ngũ tới nơi đây, cũng thuần túy là vì mọi người sợ sấm doanh trả thù mà thôi, trong lúc hành quân, khi những tên khốn này vượt qua mình, đều không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Uy tín tính là gì. mười mấy vạn binh mã tính là gì. đanh hiệu của Tiểu Viên Doanh dù vang dội thế nào đi nữa, tương lai có thể đoán được, mình cũng chỉ là một cường đạo phản nghịch mà thôi, cả nhà đều sẽ mang vết nhơ không xóa được, không biết chừng sẽ bị chém đầu diệt tộc.
Hôm nay vì một lối thoát này. hết thảy đánh cược đều đáng giá. Viên Thời Trung quay đầu lại nhìn thoáng bên kia bờ sông, lại nhìn thoáng qua hàng ngũ đang sụp đổ của mình.
Không có bất cứ chần chờ gì. Viên Thời Trung lại lần nữa thúc tọa kỵ vòng lui, dẫu gì tọa kỵ của gã sau một lúc nghỉ ngơi, lực lượng cũng khôi phục một chút.
Từ lúc bày trận nghênh chiến sấm doanh vừa rồi. thân tín và tộc nhân Viên gia chân chính của gã đều ở bên người, đã sớm bắt chuyện với nhau, nhìn Viên Thời Trung chạy về phía sông, động tác những người này cũng không chậm, thoáng cái rầm rầm chạy về phía sông, chuẩn bị vượt sông qua bở bên kia.
Sự chạy trốn đột ngột của Viên Thời Trung, khiến cho những thủ hạ bày trận phía trước mất đi chiến ý hoàn toàn, đến cảnh này, bọn họ thậm chí ngay cả mắng còn chưa có khí lực mắng, có một số người ở trên ngựa vứt binh khí. giết thì giết đi.
Có điều đại đội kỵ binh của sấm quân bày trận xông lại. còn chưa phát lực hoàn toàn, Bởi vì phía sau là sông, ngược lại chạy tới cũng không nhanh, vẫn luôn giới hạn tốc độ. thấy trận địch ném binh khí. lại xuống ngựa quỳ dưới đất. hoàn toàn không chống cự. mà Viên Thời Trung ở cuối trận hình lại dẫn hơn trăm tên thủ hạ chạy trốn, đã tới giữa sông.
Phía trước có người ngăn cản một thời nửa khắc không thể truy đuổi qua được, trông tốc độ này của đối phương. khôngbiết chừng có thể chạy thoát...
"Danh tiếng Tiểu Viên Doanh ở đất Hà Nam rất lớn, sao Viên Thời Trung này lại bộ dạng bất lực vậy chứ..."
Tên tướng quân xuất thân biên binh Thiểm Tây kia ở bên cạnh Lý Quá buồn bực nói. sắc trời càng lúc càng tối. Lý Quá nhìn chằm chằm Viên Thời Trung và thủ hạ đang chạy vào giữa sông, mở miệng lạnh lùng trả lời:
"Viên Thời Trung là mãnh tướng trong quân chúng ta. Ta cũng không biết hắn vì sao lại như thế. bên kia rốt cuộc có cái gì... Không ổn mau phát lệnh bảo mọi người dừng lại. mau!!"
Lý Quá trong giây lát hô to. Tàn quân Tiểu Viên Doanh bên bờ sông đã tản ra gần hết. kỵ binh truy kích của đại đội đúng là định xuống sông.
Đột nhiên gã cao giọng, dọa người xung quanh nhảy đựng, mấy tên tướng quân còn định hỏi. thấy vẻ mặt Lý Quá nghiêm khắc, đều vội hạ lệnh, có lính truyền lệnh lấy cái còi đặt ở trong miệng, thổi mạnh.
Tiếng còi chói tai vang toàn trường, kỵ binh vừa định xuống sông đều ghìm ngựa. Tiếng này vốn là tín hiệu rút lui của kỵ binh sấm doanh, bên này thổi lên. Viên Thời Trungvà thân tùy sắp đi tới giữa sông, có mười mấy thớt ngựa đều không khống chế được mà xoay người chạy về phía đằng sau.
Kỵ sĩ lập tức liều mạng mới khống chế được phương hướng, có người trực tiếp ngã lăn xuống. Ngựa tiếp tục chạy về bên sấm doanh.
ở bờ đối diện mà Viên Thời Trung chạy tới. có thể thấy mấy đại kỳ từ từ xuất hiện, mặc dù người ngựa ồn ào. nhưng có thể nghe được tiếng trống đơn giản mà có tiết tấu vang lên.
Mặt trời mặc dù đã xuống núi, nhưng trong trời đất vẫn còn chút ánh sáng còn sót lại, nhìn bất cứ cái gì cũng đều rất rõ ràng. Lý Quá ở trên lưng ngựa nhìn bên kia bờ sông, mấy đại kỳ phấp phới, tiếng trống càng ngày càng rõ. từ từ tới gân.
Phía sau đại kỳ là phương trận binh sĩ xếp hàng chỉnh tề dần dần xuất hiện. Lý Quá ở bở bên kia thấy hết những cái này. con ngươi liền co rút, tim thắt lại. Cảnh này gã đã từng gặp trước kia, ban đầu còn không xem ra gì. nhưng về sau lại là một cơn ác mộng, sau khi mấy phương trận bộ binh xuất hiện, đội ngũ vốn muốn đi truy kích đều từ trong xao động an tĩnh lại.
Chỉ thấy Viên Thời Trung và thân tín của gã mỏi mệt cực kỳ. cưỡi ngựa vượt qua con sông cạn này. có ngựa ở chỗ sông hơi sâu liền không chống đỡ nổi. lăn ra chết, kỵ sĩ lập tức bị rớt khỏi lưng ngựa, gian nan mà bò dậy. lảo đảo đi theo đại đội chạy về phía bở bên kia.
Sông cũng không sâu. đi lại chậm vô cùng, trông chỉ cần phóng ngựa qua, là có thể lấy thủ cấp của Viên Thời Trung, mấy vị quân giáo bên cạnh đều kích động. Lý Quá lớn tiếng ngăn, ra lệnh bọn kỵ binh đều lui về.
Lý Quá ở bên cạnh bờ thấy Viên Thời Trung sau khi lên bờ. suất lĩnh thủ hạ tụ hợp với phương trận kia. Chạy tới trước mặt phương trận. Viên Thời Trung cơ hồ là từ trên thớt ngựa ngã xuống, ở trên đất cũng không thèm bò dậy. chỉ dập đầu liều mạng.
"Hổ đại ca. hạ lệnh đi. các huynh đệ xông qua giết gã. bộ tốt này còn ở bên kia ngông nghênh, thật cho mình là thần tiên yêu quái, ở đó làm bộ làm tịch mà dọa ai!!"
Mấy tên quan quân biên binh Thiểm Tây đều tức giận hét to. còn Lý Quá thì vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn chằm chằm bở bên kia. sắc trời dần tối. năm nghìn kỵ binh đối chọi với bốn phương đội bên bờ kia, thấy thế nào cũng chiếm ưu thế.
Nhưng đây là người chưa từng đánh với binh mã Sơn Đông mới nghĩ thế, qua nửa ngày. Lý Quá mới nói:
"Không phải thần tiên yêu quái, là binh mã Sơn Đông!"
Vừa nói câu này. mấy biên kỵ Thiểm Tây kiêu ngạo này lập tức im bặt, những người theo Lý Quá tới đây không có tham gia trận chiến ở Qua Thủy, là sau khi Uông Kiều Niên bại vong mới gia nhập sấm doanh, bọn họ mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng nghe những lão tiền bối của Thiểm quân nói sự đáng sợ của trận chiến này.
ở trong miệng mấy tiền bối kia, binh mã Sơn Đông này đúng là yêu ma quỷ quái.
"Hổ đại ca. ngài nói làm sao bây giờ!!?"
"Đợi, các người phân ra một nửa trở về báo cho Sấm vương, tên khốn Viên Thời Trung kia đã đầu nhập binh mã Sơn Đông, những người còn lại cũng ta ở chỗ này chờ. nếu bọn họ qua sông, chúng ta liều mạng với bọn họ!!"
Lý Quá lạnh lùng nói xong, nhưng ánh mắt thủy chung không rời bở bên kia. mấy tướng thuộc hạ kia đều vội an bài. những kỵ binh kia không dám trì hoãn dựa vào lực lượng tích súc lúc nghỉ ngơi vừa rồi. vội theo đường cũ chạy về.
"Xuống ngựa!!!"
Bên Lý Quá lớn tiếng ra lệnh, lúc này cũng chỉ có thể để ngựa nghỉ ngơi, tránh cho lúc đối phương qua sông, ngựa vẫn bị trạng thái mệt mỏi.
Bọn kỵ binh rối rít xuống ngựa, có người từ trong túi lấy ra thức ăn đút cho ngựa, bản thân nhân cơ hội ăn mấy miếng, sắc trời bắt đầu tối. cảnh tượng bên bờ kia đã không còn thấy rõ.
Trong lòng bàn tay Lý Quá vẫn luôn trầm ổn cũng có chút mồ hôi. mình ở bên này chờ. nếu thật xảy ra xung đột. dựa theo kinh nghiệm dĩ văng, hơn hai nghìn kỵ binh của mình, hơn nữa còn là hơn hai nghìn kỵ binh uể oải cực kỳ. căn bản không cách nào ngăn cản bước chân binh mã Sơn Đông đi tới. huống chi đối phương bố trí như thế. vô thanh vô tức trong lúc Tiểu Viên Doanh tản đi. không hề có chút dấu hiệu đợi ở bên kia sông, có lẽ đại quân Sơn Đông đã tới cạnh đây rồi.
Lý Quá càng nghĩ, trong lòng càng lạnh lẽo. chỉ đành cưỡng chế tâm thần cầm mẩu bánh vụn, đặt ở trong lòng bàn tay đưa cho tọa kỵ ănm cơ thể khôi phục chút sức lực nào thì hay chút đó.
Có điều, chuyện này lại vượt ngoài dự liệu của gã. binh mã Sơn Đông sau khi thu dụng quân của Viên Thời Trung, không hề tiến về phía trước bước nào. ở dưới chỉ thị của tiếng trống và mệnh lệnh, chuyển ra sau đồng loạt.
Bóng đêm mênh mông, cách sông Huệ Tế, càng không thấy được tỉ mỉ đối diện, có thể nhìn thấy sơ là mấy phương trận di động từ từ. ở trong bóng đêm. phương trận giống như một khối vuông vắn. nhưng ở trong mắt Lý Quá và kỵ binh sấm doanh truy kích, lại giống như mấy quái thú khổng lồ.
Quái thú này biết mình cường đại đến cỡ nào, cứ hành động theo ý mình, cũng không để ý tới kỵ binh sấm doanh bên kia sông, tự tới. tự đi.
Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng trống. Lý Quá mới thở phào nhẹ nhõm, ban đêm nổi gió. cảm thấy sau lưng lạnh buốt, phía sau lưng không ngờ đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, trong lòng bị một cỗ cảm giác vô lực bao vây...
Tháng 5 năm Sùng Trinh thứ 15. Tiểu Viên Doanh tự phản sấm doanh, chạy ba trăm dặm. Lý Sấm dẫn tinh kỵ đuổi theo, đến Sư Dương mới dừng lại. nhưng đại bộ phận Tiểu Viên Doanh tán loạn, không thể khôi phục.
Vào hạ tuần tháng 4 năm Sùng Trinh thứ 15. hai vạn người quân Thanh Châu dọc theo Linh Sơn Vệ. đóng trại ở chỗ sông trước đảo Thạch Cữu, trấn Tín Dương, chiếm giữ lộ đường xuôi nam ven biển.
Thủy doanh Tín Dương đóng ở Đăng Châu, thuyền binh thuyền thương của doanh Giao Châu, còn có đội thuyền của Trịnh gia. cùng với đội thuyền hải thương, thậm chí là thuyền ngư dân hễ là thuyền doanh Giao Châu có thể trưng dụng, toàn bộ đều bị huy động, hoặc là dùng để vận chuyển tiếp tế. hoặc là vận chuyển nguồn mộ lính, đồ quân nhu.
Vào mồng 3 tháng 5. đội tiên phong đã qua An Đông vệ tiếp giáp với Sơn Đông và nam Trực Lệ, tiến vào địa giới Cống Du.
Còn một vạn năm nghìn người quân Hoài Dương, do phó tướng quân Hoài Dương - Cao Khoa dẫn năm nghìn người vào Từ Châu. Phó tổng binh Sơn Đông, tham tướng tướng quân Hoài Dương - Trần Lục dẫn một vạn người đóng trú ở Chu gia điếm tại hồ Hồng Trạch, diêm thương Lưỡng Hoài lợi dụng các loại quan hệ trong tay triệu tập đội thuyền vào hồ Hồng Trạch, nói là vì vận muối.
Tham tướng Thanh Châu. Phân thủ Sơn Đông - Mã Cương, cưỡi khoái mã đi gấp cả đêm, vào mồng 2 tháng 5 vào Tế Ninh.
Hà Nam hạn hán đã lâu vào năm Sùng Trinh thứ 15 lại mưa ào ạt. vào tháng 4. tháng 5 trời càng u ám. nhưng vẫn mãi không có mưa xuống, khiến cho người ta hết sức khó chịu.
Đại chiến sắp tới. sắc trời giống như báo hiệu, đúng là mưa gió nổi lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.