Chương 20: Không thuận lợi như vậy
Đặc Biệt Bạch
22/03/2013
Ngày mùa hè rất dài, bờ biển lờ mờ đã có ánh mặt trời xuất hiện, nhưng cũng không tối lắm, thấy ngoài cửa sớm đã tụ tập đông đủ, đang đứng chờ ở đó.
Vừa nhìn thấy Lý Mạnh mở cửa, tất cả đều đứng dậy, cười hề hề nhìn hắn, Lý Mạnh có chút nghi hoặc hỏi:
-Sao mọi người đến sớm vậy? Vẫn còn thời gian sao không ngủ thêm?
-Nghĩ đây là việc làm ăn của mình, cũng không ngủ được, đơn giản là tới sớm một chút.
Trần Lục Tử nói xong câu này làm mọi người lập tức ầm ầm lên tiếng phụ họa, có vẻ rất sôi nổi, trong lòng Lý Mạnh cũng vui vẻ cười nói:
-Vậy được, chúng ta đi sớm một chút, trưa ta mời mọi người uống rượu.
Mọi người vỗ tay tán thưởng, ba chân bốn cẳng chuẩn bị chuyển muối lên xe, Lý Mạnh kiểm tra kĩ một lượt, không ai quên gậy tre đầu nhọn cả, đều cắm ở trên xe giống như cột cờ.
Hôm qua Lý Mạnh mua một ít bánh ở trấn, chia cho mọi người ăn sau đó một đoàn người cực kỳ hứng thú gấp rút lên đường, hôm nay số muối mọi người đẩy nhiều hơn hôm qua một chút, nhưng không ai cảm thấy mệt, đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, còn nói đùa với nhau nữa.
Con đường nhỏ này uốn lượn giữa đồi núi thấp, giữa vụ hè bụi cây mọc rất rậm rạp, điều đáng ghét duy nhất chính là muỗi, hai bên đường như vậy đi tới đều bị cỏ cây trên núi che khuất, nhìn không xa lắm, chỉ có tầm nhìn trước sau coi như rộng rãi một chút.
Hôm nay đi nhanh hơn hôm qua, chân mọi người cũng tăng tốc nhanh hơn, giữa đường nghỉ ngơi đơn giản một chút rồi tiếp tục lên đường.
Lý Mạnh ước chừng vẫn còn non nửa canh giờ nữa sẽ tới trấn, lúc này đang định bảo mọi người nhanh lên thì nhìn thấy cách đó không xa có hơn chục người từ bên đường đứng dậy, đâm đầu về phía này.
Vương Hải phía sau hắn cũng nhìn thấy, nắm lấy xe trong tay đẩy tới bên đường, rồi giọng run run nói:
-Diêm cẩu tử, diêm cẩu tử.
Đội ngũ buôn muối này ngoài Lý Mạnh ra thì những người khác đều trở nên hoảng loạn, đối phương rõ ràng cố ý chọn đoạn đường này để ra tay vì mọi người vừa đi qua một sườn dốc rất dài trên sườn núi này phải dùng sức khống chế xe cút kít không trượt xuống, rất tiêu hao thể lực.
Cho dù bây giờ quay người bỏ chạy cũng không thể mang theo số muối này, người vừa qua đoạn đường vất vả như vậy, chạy trốn trên sườn núi cũng rất dễ dàng bị bọn người trước mặt bắt. Truyện "Thuận Minh "
Lý Mạnh giơ tay rút gậy tre dài của mình trên xe ra, mọi người nhìn thấy diêm đinh sắp chạy tới đều muốn quay đầu nhìn Lý Mạnh, chờ quyết định của hắn.
-Rút hết gậy tre của mình ra, học dáng điệu của tôi, đứng thành hàng ngang tôi.
Thấy nhiều người tín nhiệm mình như vậy, trong lòng Lý Mạnh quả thật có chút cảm động, Trần Lục Tử và Triệu Năng đều làm theo lời của Lý Mạnh, cầm gậy tre đầu nhọn tiến tới đứng thành hàng với Lý Mạnh.
Vương Hải nhỏ tuổi, mặc dù đã từng trải qua nhiều chuyện nhưng hắn vẫn là trẻ con, vừa mới đi tới bên cạnh Lý Mạnh thì không chịu nổi, kêu một tiếng liền vứt xe , quay người định bỏ chạy./
Hắn vừa mới quay đầu, Lý Mạnh còn nhanh hơn hắn, gậy tre trong tay vừa khẽ lật, trức tiếp quất một cái lên vai Vương Hải, Lý Mạnh còn không nương tay, đánh thêm vài cái. Lạnh lùng nói:
-Còn chạy nữa ta có thể dùng dao chém, ngươi cho dù chạy về nhà ngươi nghĩ ta không biết nhà ngươi ở đâu sao?
Uy hiếp thẳng thừng như vậy lại liên hệ với những sự tích của Lý Mạnh, những xao động của những người này lập tức yên tĩnh lại, tất cả đều cầm gậy trúc tới trước mặt Lý Mạnh.
Bên kia mấy người đi tới, trong tay đều là cầm các loại binh khí khác nhau… lúc đầu thấy bọn người này định bỏ chạy, bọn họ lại bước nhanh chân hơn, tới khi thấy phần lớn bọn người Lý Mạnh cầm gậy tre tập trung ở giữa đường thì cảm thấy có chút buồn bực, không khỏi chậm dần lại.
Tới cuối cùng thấy bọn người Lý Mạnh đều đứng trước xe cút kít, trong tay đều cầm gậy tre dài. Lại thấy số xe muối sau lưng cảm thấy lần này phát tài thật rồi.
Những tên diêm đinh không khỏi cười lớn, giả bộ ung dung chậm rãi tới gần, vốn vẫn lo lắng mười mấy xe muối này có cần chính mình đẩy tới trấn không, bây giò bắt những tên ngốc này đẩy xe là được rồi. Nhưng trước đó phải đánh bọn này một trận, cầm gậy tre muốn ngoan cố chống lại sao?
-Đây đều là muối của chúng ta, vất vả khổ cực dùng tiền thu về, là vất vả đi đường xa như vậy tới, đều có phần của mọi người, nếu chạy, tất cả số muối này sẽ béo bở cho bọn diêm cẩu tử kia, nếu chúng ta bị bắt, người nhà chúng ta sẽ bị dày xéo theo.
Lý Mạnh có thể cảm thấy nỗi sợ hãi của những người bên cạnh, hắn không ngừng nói lời khích lệ, khiến khí thế dần được dâng lên.
Ít nhất mấy người gần Lý Mạnh cũng không còn run rẩy, những tên diêm đinh đó cũng không vội đuổi, từ từ đi tới, mọi người có thể nhìn rõ nụ cười xảo quyệt đắc y trên mặt bọn chúng, những tên diêm đinh này không làm gì, chuyên cướp đoạt giống như những con muỗi hút máu người, khiến người ta càng nhìn càng phẫn nội/
-Đặt ngang gậy tre trong tay, cầm ngang giống ta, đừng lo, ta không chen ở đây, xếp một hàng phía sau, giơ gậy trúc ra, cũng là bưng ngang.
Lý Mạnh gào lớn, những người bên cạnh cũng làm theo, bọn họ còn lo lắng hơn Lý Mạnh nhiều, bây giờ việc duy nhất có thể làm chính là máy móc nghe theo lời của Lý Mạnh.
Lý Mạnh nói gì bọn họ làm theo như vậy, tuy nhiên chỉ có Trần Lục Tử là người còn có chút trấn tĩnh, hắn chỉ thắc mắc Lý Mạnh đeo đao ở thắt lưng sao lại không dùng tới, lại cứ phải cầm gậy tre nhọn, thật lạ.
-Cánh tay lùi về, không lộn xộn, lộn xộn là chết, nghe lời ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.