Chương 190: Một cô gái khác
Đặc Biệt Bạch
22/03/2013
Mộc Vân Dao mặc áo dài xanh này cũng không phải là vì muốn nữ giả nam trang, lúc vừa định trả lời lại thấy vẻ mặt hai tiểu nha hoàn này rất mất tự nhiên, cũng không phải rất sợ hãi hoặc lúng túng, mà là vẻ mặt tựa cười mà không phải cười. Thái độ như vậy, khiến Mộc Vân Dao bỗng dưng cảm thấy tức giận, nhịn không được lạnh giọng quát:
"Hai nữ nhân kia ở đâu?"
Mộc Vân Dao là đòng dõi quý tộc trời sinh, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại uy nghiêm. Nàng lộ vẻ nghiêm như vậy khiến hai nha hoàn kia lập tức cúi đẩu. Hai người liếc nhau một cái một người cẩn thận nói:
"Hồi bẩm tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta hình như đang ở thư phòng chỗ nội viện".
Sau khi nghe được đáp án Mộc Vân Dao hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm:
"Còn chưa biết là thân phận gì đã không biết xấu hổ mà gọi mình là tiểu thư".
Đi thêm mấy bước, lại nghe hai nha hoàn sau lưng không biết đang nhỏ giọng xì xầm cái gì nhưng có mấy tiếng cười khẽ truvền tới, cụ thể nói gì thì nghe không rõ. nhưng Mộc Vân Dao lại nghe thấy một câu "Chân tướng là gì nhỉ?", nhịn không được liền hồ đồ.
Càng đi càng có chút buồn bực, nha hoàn và vú già gặp đọc đường, mặc đù đều là lần đầu tiên gặp cô gái xa lạ này nhưng ai thấy nàng đều một bộ dạng muốn cười mà không dám cười, cúi đầu vội vã đi qua, thật là mất tự nhiên.
Viện không lớn, mọi người đều có thể nhìn ra thân phận Mộc Vân Dao này không tầm thường, hơn nữa cũng là con gái, cho nên cho dù đi thẳng vào trong phòng của con gái cũng không ai ngăn cản nàng.
Hóa ra thư phòng của Mưu Diêm Vương có ngăn rèm ở bên ngoài. Mộc Vân Dao đi tới phía ngoài liền dừng lại, nhìn xuyên qua bức rèm. Một cô gái thân hình yểu điệu và một thư sinh mặc áo dài xanh đang chơi cờ ở trong đó. Mộc Vân Dao kinh hãi, nghĩ thầm ở chỗ này sao có thể có nam tử bên ngoài đi vào.
Có điều nàng cũng băng tuyết thông minh, lập tức nhớ lại câu "Chân tướng là gì nhỉ?" ở ngoài kia và vẻ mặt tựa cười mà không phải cười của những người kia, liền hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thư sinh ngồi ở bên trong mặc áo đài xanh, cũng là con gái...
Rất nhiều người đều cảm thấy, cô gái nhất đẳng bên sông Tần Hoài như Cố Hoành Ba đột nhiên từ chỗ phồn hoa nhất đi tới nơi đất kham khổ này nhất định sẽ không quen, thậm chí là tức giận, ngang ngược, bực bội, vân vân, đến cuối cùng có lễ phẫn nộ mà làm cả mấy chuyện như tự sát.
Người có ý nghĩ này quả nhiên là không ít, bọn văn nhân Nam Trực Lệ đã bắt đầu đồn đại là, hai vị mỹ nữ thiên tư quốc sắc Cố Hoành Ba sau khi bị bắt đến đất khách, không chịu nổi ngược đãi, nghe đồn một người tự sát, một người bệnh chết. Còn có gánh hát tuồng Côn Sơn đã chuẩn bị xây đựng chuyện xưa này thành một vở kịch để trinh diễn, nghe nói có rất nhiều văn nhân quyết định tham dự vào đó.
Mà người đảng Đông Lâm lúc trước ngừng công kích, ngôn từ lại bắt đầu trở nên kịch liệt, nhưng ác nhân hoạn quan mà bọn họ chửi bới trước đó lại không rõ tên, nên chỉ có thể nã pháo vào không khí
Sau tháng ba năm Sùng Trinh thứ 15 từ nhà Uy Viễn Hầu kia bắt đầu tung tin ra ngoài, nói là người bắt ép hai vị mỹ nữ Cố Hoành Ba chính là Tham tướng Sơn Đông Lý Mạnh, chính là cháu của thái giám trấn thủ Nam Kinh, vân vân.
Tin tức vừa truyền ra, dư luận của giới sĩ tử văn nhân trong dân gian cơ hồ như nổ tung, đủ loại ngôn luận văn chương ra lò dồn đập. Nhưng nếu dùng văn chương để lên án, đánh võ mồm cũng có uy lực thì Lý Mạnh bây giờ đã là thịt nát rồi. Có điều dù sao lời trên miệng nhất thời cũng truyền đi cực nhanh.
Phía bên quan viên thì lại không có tin tức gì. Ai cũng không muốn vì những chuyện nhảm này mà đắc tội với vị đại thân thái giám trấn thủ Nam Kinh này. Mà bên thái giám trấn thủ muốn gây phiền toái cho phủ Uy Viễn Hầu cũng không dễ dàng, dù sao đều là nghe đồn thế mà thôi.
Hiện giờ văn nhân Nam Trực Lệ tụ hội, đề tài công kích trong triều với Thủ phủ Ôn Thể Nhân càng ngày càng mãnh liệt, một đề tài khác chính là khổ nạn mà Cố Hoành Ba và cô gái ở Sơn Đông gặp phải. Một đám sĩ nhân một mặt ăn không được nho liền bảo nho chua liền cùng than thở. Mặc khác chụp đủ loại mũ cùng hung cực ác lên Lý Mạnh.
Trước kia quan trường Sơn Đông có hơi sợ chỗ dựa lớn sau lưng và tác phong không phân rõ phải trái của Lý Mạnh cho nên không muốn giao tiếp quá nhiều. Bây giờ thì là trong lòng còn cố kỵ thêm danh tiếng xấu của Lý Mạnh, sợ bị liên lụy tới mình. Phê bình của bọn thân sĩ này với quan viên, đặc biệt là con đường làm quan của quan văn có ảnh hưởng khá lớn.
Lý Mạnh hoàn toàn không biết đến những chuyện này, hắn với hai cô gái này đều không để trong lòng, huống chi là tiếng xấu do việc này mang tới.
Nhưng suy nghĩ của Cố Hoành Ba và cô gái kia cũng không giống bọn kẻ sĩ Giang Nam lắm, từ chỗ phồn hoa đi tới nơi xa xôi như Giao Châu, trong lòng chắc chắn là mất hứng, có điều bảo là đòi chết đòi sống thì thật sự là không có.
Ít nhất gia quyến quân hộ phụ trách hai cô gái này và hạ nhân các nàng tự mang theo cũng không thấy các nàng phát giận hoặc làm chuyện kịch liệt gì. Đều sống ở trong trạch viện rất yên bình, đánh cờ đọc sách tán gẫu. Thỉnh thoảng nhờ gia quyến những quân hộ này mua thứ gì đó ở bên ngoài, đều tự lấy tiền mình trả, hơn nữa nói chuyện cũng khách khí dị thường.
Nói chung là không giống suy nghĩ của những văn nhân sĩ tử kia. Hai cô gái này cũng không phải là tiên tử trên trời, các nàng cũng phải sinh hoạt.
Mộc Vân Dao ở ngoài rèm nhìn đánh cờ bên trong, tuy nói một mực không vào. Nhưng bên trong im lặng vô cùng, có người đứng ở bên ngoài không vào như vậy rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của hai người bên trong kia.
Cố Hoành Ba cùng cô gái ăn mặc kiểu văn sĩ kia đều liếc mắt sang, thấy vẻ mặt Mộc Vân Dao cũng hiểu rõ một ít. Tuy nói Mộc Vân Dao cố gắng trấn tĩnh, hơn nữa không nói lời nào nhưng biểu tình trên mặt vẫn nói rõ là đang ghen tỵ.
Đối phương có thể đi vào tự do, còn mình chỉ có thể đi trong viện này, hai người Cố Hoành Ba cũng hiểu được cô gái mặc áo dài xanh bên ngoài này có lẽ là người có thân phận khá tôn quý trong quý phủ của Lý Mạnh, có khi còn là thê thiếp của Lý Mạnh. Truyện "Thuận Minh "
Chần chờ một lúc, Cố Hoành Ba và nàng kia vẫn đứng lên làm động tác vạn phúc (cách chào của phụ nữ thời xưa) về phía ngoài bức rèm che, có điều không lên tiếng chào, chủ yếu là không biết tự xưng và gọi người kia thế nào.
Sau khi tới Giao Châu này, Cố Hoành Ba và nàng kia mới đầu có chút sợ hãi, tự thương cảm mình, vốn tưởng rằng chờ đón mình là gió lốc mưa rào nhưng ai ngờ Lý Mạnh lại bỏ mặc, cứ để ở trong trạch viện như vậy. Được hầu hạ, ăn no uống say, Cố Hoành Ba vốn còn tường đối phương xem nàng như lễ vật tặng người khác.
Phe hoạn quan kia làm sao là người tốt lành gì được, Cố Hoành Ba mấy lần lấy lời này đi dò xét vú già hầu hạ các nàng. Nhưng những bà nương này đều nghẹn họng nhìn trân trối, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cố Hoành Ba cũng là nhân vật băng tuyết thông minh, biết rõ nếu đối phương coi mình như lễ vật tặng người khác, bọn hạ nhân nhiều ít đều sẽ nghe được chút phong phanh, chắc chắn sẽ không tiết lộ tình hình thực cho mình, chẳng qua cũng sẽ nhìn ra chút sơ hở trên vẻ mặt trầm mặc hoặc giả bộ không hiểu ngôn ngữ.
Nhưng những bà nương này thoạt nhìn có sự khác nhau rất lớn với hạ nhân tầm thường, các nàng giống người làm công ở trong phủ chứ không phải là nô tài. Trong lúc nói chuyện với mình, mặc dù khách khí nhưng không có thái độ và vẻ mặt thè thọt khúm núm gì. Sau khi nghe được thắc mắc của Cố Hoành Ba, phản ứng của những bà nương này cũng không phải là dạng biết rõ nhưng không nói hoặc không muốn nói. Mà là vẻ mặt kinh ngạc hơn nữa còn có ý hỏi ngược lại "Đại nhân nhà chúng ta thật sẽ làm những chuyện này sao?".
Ở trước khi Mộc Vân Dao đến, Cố Hoành Ba tổng hợp lại các loại đấu hiệu và thái độ rốt cuộc lại ngẫm nghĩ cẩn thận thái độ và cách cư xử đối với các nàng, đoán chừng là không thèm để ý tới. Thái độ giống với lúc ở trên Mi lâu mời mình đi ra ngoài kia. Truyện "Thuận Minh "
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, Cố Hoành Ba nhịn không được có chút tức giận, đối với một cô gái xinh đẹp như trăng sáng, phong tư tuyệt đại mà nói, bị người ta hờ hững, đây là vũ nhục lớn nhất, có điều cơn giận này chỉ kéo dài mấy ngày, Cố Hoành Ba cũng có chút bất đắc dĩ, làm sao tức giận được, đây là địa bàn của người ta, hơn nữa cũng đã bị mặc kệ không đếm xỉa tới, còn có thể làm sao.
Hôm nay đột nhiên có cô gái này tới, mặc dù trong lòng Cố Hoành Ba thấp thỏm không yên sợ đối phương là đến chửi bới gây phiền toái, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác khác, đây tốt xấu gì xem như là Lý Mạnh rốt cuộc cũng chú ý tới nơi này.
Cho dù có phải là bán nghệ không bán thân hay không, Cố Hoành Ba với những cô gái khác đã được huấn luyện, chính là nhất cử nhất động đều phải hấp dẫn sự chú ý của nam nhân, đến lúc này tuy chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đã đầy vẻ phong tình.
Quận chúa Vương phủ từ nhỏ tới lớn ngay cả lễ tiết cũng chỉ học qua loa. Dù sao đời này không thể ra khỏi thành, đến lúc đó tìm một gã con cháu nhà có công lao không muốn làm quan mà gả. Cho nên Mộc Vân Dao ở phần tư thái vẫn còn tạm. Về phần tỉ mỉ thì chỉ hơn những bà vợ của quân hộ kia một chút.
Ở đây nhìn hai cô gái bên kia rèm thướt tha xinh đẹp đứng lên thi lễ với mình, mặc dù là cách rèm, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được sơ sơ. Loại phong tình và dáng vẻ này ngay cả Mộc Vân Dao mình cũng có chút động tâm, Mộc Vân Dao không khỏi nghĩ tới, nếu là Lý Mạnh trông thấy, chẳng phải là sẽ chảy cả nước miếng ra sao.
Nghĩ sâu thêm như vậy, trong lòng Mộc Vân Dao lập tức dâng lên tức giận, có chút không khống chế được tâm tình mà lạnh giọng nói:
"Hai vị mới tới Giao Châu, ta là nữ chủ nhân nhưng lại không nghênh đón khoản đãi, thật là thất lễ, mong hai vị đừng trách".
Thế thì còn có cái gì mà trách móc, nghe Mộc Vân Dao xưng là nữ chủ nhân thế là Cố Hoành Ba và nàng kia liếc mắt nhìn nhau, đều có chút khẩn trương, thái độ của nữ chủ nhân đối với hai nàng hình như chỉ có tức giận, chắc chắn sẽ không có tâm tư khoản đãi gì. Lãnh ý trong lời nói của đối phương, các nàng tất nhiên là nghe thấy rõ.
Nhưng không ngờ Mộc Vân Dao bên kia lại tự đỏ bừng cả mặt, tim đập thình thịch, cảm giác rất xấu hổ vì cách xưng vừa rồi.
Lại không ngờ Cố Hoành Ba và mỹ nhân mặc áo đài xanh bên cạnh xốc rèm lên đi ra, thái độ kính cẩn nói:
"Nói vậy vị này chính là vị hôn thê chưa vào cửa của Lý lão gia, thiên kim tiểu thư của Nhan tri châu sao!"
Bất luận Mộc Vân Dao đè nén tính khí của mình thế nào, chuyện hiểu lầm này triệt để khiến nàng nổi giận, nhịn không được mở miệng bác bỏ:
"Bản cô nương họ Mộc không phải là thiên kim tiểu thư kia. Các ngươi là ai?"
"Tại hạ là Liễu Như Thị”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.