Thuận Minh

Chương 174: Thương rìu! (1)

Đặc Biệt Bạch

22/03/2013



Nghe thấy đối phương nói như vậy, Lý Mạnh cảm thấy vô cùng có hứng thú, nhưng hắn phát hiện ra mình quả thực kém hiểu biết về Tây Ban Nha và lính đánh thuê của thời đại này, suy ngẫm một chút, liền hỏi một câu chả đâu vào đâu cả:

“Trước đây ngươi dùng binh khí gì?”.

Degrasse cũng là kinh ngạc, nhưng động tác tiếp theo của hắn càng là kỳ lạ, giơ tay ra chỉ về phía sau của Lý Mạnh, chần chừ một lúc rồi nói: Truyện "Thuận Minh "

“Tiểu nhân trước đây dùng cái đó”.

Lý Mạnh ngạc nhiên quay đầu lại, thấy các hộ vệ ở phia sau hắn đã tháo những cái hòm đó ra, một hộ vệ rón rén cầm một loại binh khí cán dài từ trong hòm ra.

Đám hộ vệ này đứng đó ra sức trầm trồ, nói một cách vô cùng kinh ngạc:

“Thật không ngờ còn có một bộ áo giáp và binh khí, thứ này được lau chùi sáng bóng, cầm về nhà làm đồ trang trí thì đúng là quá tuyệt”.

Bên ngoài bên trong phòng đều là những cái đèn lồng lớn, ánh sáng âu cũng là có thừa, Lý Mạnh có thể nhìn thấy rõ ràng thứ mà những binh sĩ đó đang cầm là một binh khí cán dài khoảng 8 thước, giống như một cây trường mâu, nhưng ngoài đầu thương ra, bên dưới mũi thương còn có một lưỡi rìu to bằng cái quạt nhỏ, một đầu của lưỡi rìu có cái móc cong lồi ra.

“Cầm thứ binh khí đó đến đây”.

Lý Mạnh đứng đó hô một tiếng, mấy binh sĩ bên đó liền quay ngược cán của binh khí đó lại, cẩn thận đưa đến cho hắn, kết quả là Lý Mạnh còn chú ý thấy phia đuôi của loại binh khí này còn có một cái thích cùn. Nhưng các binh sĩ rõ ràng là không có ý sợ nó.

Cầm thứ binh khí đó trong tay, Lý Mạnh phát hiện ra phần đầu rìu của thứ binh khí này chắc cũng phải nặng khoảng 1.5 kg, tính tổng thể thì cũng không nặng hơn bao nhiêu so với trường mâu nhà mình, đương nhiên độ đài cũng kém hơn rất nhiều. Lý Mạnh khua khắng mấy cái, âu cũng là cảm nhận ra được cái hay của thứ vũ khí này, có thể đâm, cũng có thê bổ, chém.

Nhưng đối với một người đã từng được huấn luvện thích đao hiện đại như Lý Mạnh mà nói, hắn biết phương pháp thích kích nhanh gọn mà có hiệu quả nhất, các động tác chém và bổ cần thời gian huấn luyện nhiều hơn, nhưng những vũ khí của thời đại này tồn tại thường là có đạo lý của nó. Lý Mạnh không biểu hiện chút thái độ nào, chỉ là vừa cười vừa hỏi:

“Loại vũ khí nàv tên là gì vậy, ngươi biết dùng không?”.

Tên Philip Degrasse từ đầu đến giờ đều là bộ dạng hiền lành, nhưng khi nhìn thấy thứ binh khí này, trong mắt hắn cuối cùng cũng xuất hiện nét biến đổi, thân người hắn cũng tự nhiên thẳng lên hơn, trả lời một cách rất trịnh trọng:

“Lão gia, loại vũ khí này là “alabarda”. Hắn nói tên thứ vũ khí đó bằng tiếng Tây Ban Nha xong, nói tiếp:

“Dùng từ ngữ của đại Minh mà nói, thì có lẽ nên gọi nó là thương rìu, lúc tiểu nhân còn ờ Tây Ban Nha, chính là dựa vào cái thương rìu này để kiểm ăn, tất nhiên là biết dùng”.



Mấy người hộ vệ đứng phía sau Lý Mạnh đang mở những cái rương gần đó, có tên nhanh mồm nhanh miệng khi nghe thấy từ “thương rìu” này thì liền nói:

“Cái gì mà thương rìu, chẳng phái là rìu tuyên hoa sao, lúc tôi ở võ quán cũng đã từng nhìn thấy”.

Hắn nói rất khẽ, nhưng tất cà những người có mặt đều nghe thấy rất rõ ràng, đầu mục hộ vệ liền giơ tay ra vỗ mạnh một cái vào gáy hắn, lập tức người hộ vệ này im bặt luôn.

Cái được gọi là “thương rìu” đó, ở thời hiện đại thì được phiên dịch thành halbert tức là cái kích. Có điều, ở thời kì cuối đời Minh, thông qua những con đường như phim ảnh, kinh kịch, thì sự nhận thức của mọi người đối với kích chính là loại binh khí “phương thiên họa kích”, loại “rìu tuyên hoa” nàv không được xem là “kích”, tên Philip Degrasse đó hoàn toàn là dựa vào nhận thức của hắn để lôi ra từ này mà thôi.

Sự nhầm lẫn này gây nên rất nhiều tranh cãi trong truyện kí về Philip Degrasee sau này, ví dụ có đoạn viết:

“Philip Degrasse, người Tân Ban Nha....giỏi sử dụng rìu tuyên hoa, có sự dũng mãnh hơn người”

Đó là chuvện sau này, còn Phiplip Degrasse lúc này đang khép nép giới thiệu cách dùng của loại thương rìu này, nói:

“Lão gia, loại thương rìu này trên chiến trường vừa có thể sử dụng như vũ khí dài, cũng có thể sử dụng như vũ khí ngắn để cận chiến, năm đó bộ binh của Thụv Sĩ chính là nhờ vào loại thương rìu này đê sáng lập lên những kỳ tích huy hoàng ở châu Âu”.

Nói đến đây, Philip Degrasse nở một nụ cười, từ “Thụy Sĩ” mà hắn nói là dùng tiếng Tây Ban Nha. Lý Mạnh cũng không biết rốt cuộc là quốc gia nào. Philip Degrasse cảm giác thấy vị đại nhân trước mặt này nhiều lắm chắc cũng chỉ là hiếu kì mà thôi, chắc chắn sẽ không nghiên cứu kĩ, nhưng hắn lại nghe thấy Lý Mạnh tiếp tục hỏi:

“Binh khí dài, nếu so sánh với trường mâu thì thế nào?”.

“Nếu như là 1 đối 1, mà hai bên được huấn luyện như nhau thì lính trường mâu không thể nào chiến thắng được lính thương rìu, càng huống hồ tính cơ động của lính thương rìu càng mạnh, phương thức tác chiến càng là đa dạng”.

Câu này vừa được nói ra, những hộ vệ bên cạnh của Lý Mạnh lập tức phẫn nộ, thái độ của họ với trường mâu hiện giờ gần như là mê mẩn, trong những trận chiến dẹp loạn lớn nhỏ của binh sĩ doanh trại Giao Châu tại Sơn Đông, chính là dựa vào trường mâu để đánh bại nhiêu kẻ địch như vậy, thậm chí đối diện với kỵ binh còn là chiếm được thế thượng phong

Vậy mà tên người Tây vô lại này dám nói trường mâu không bằng thương rìu, sao có thể chấp nhận được, nhìn thấy Lý Mạnh nở nụ cười nơi khóe miệng, dường như hắn tâm trạng rất tốt, thế là liền lớn mật nói một câu: Truyện "Thuận Minh "

“Người Tây thì hiểu cái gì, đội hình trường mâu của doanh trại Giao Châu chúng ta ngươi sao biết được sự lợi hại của nó, đừng có ở đây mà ba hoa phét láo”.

Philip Degrasse từ lúc bắt đầu đến giờ cũng là không có phụ họa gì về vấn đề này, nhưng cũng không tranh biện, cười cười không nói gì. Nhưng Lý Mạnh nhìn ra nét cười của hắn có chút ý vị gì đó khác, cũng không nói toạc ra, Lý Mạnh chỉ là lắc lắc đầu, nói:

“Ngày mai các người tỉ thí với nhau một chút, ai nói đúng ai nói sai chả phái là biết ngay sao?”.

Degrasee thấy thái độ của Lý Mạnh đang ôn hòa như vậy, liền mạnh dạn khẩn cầu:

“Lão gia, cầu xin ngài khai ân, để tiểu nhân được quay về đêm nay. Không hết hai canh giờ tiểu nhân chắc chắn sẽ quay lại, quả thực là tiểu nhân có chuyện gấp”.



Lý Mạnh cũng không lên tiếng, quay người lại nhìn số lễ vật mà Từ Tiếu Sở tặng hắn lúc chuẩn bị đi, có lẽ Từ tổng quản của kho vũ khí cho rằng những thứ ông ta tặng đều là những món quà nhỏ, là đồ trang trí để bày biện trong phòng. Không những thế, những người học võ đều là cảm thấy hứng thú với những thứ đồ như thế này.

Một bộ giáp từ đầu đến chân của kỵ binh, dùng giá đỡ chống lên thành hình người, đại kiếm, thương rìu đều là những binh khí kèm theo, cũng không biết là tên thương nhân người Tây nào tặng cho Từ thái giám, những thứ này nếu bày ở trong nhà thì quả thực là rất có phong vị. xét cho cùng thì là những thứ mang phong cách của châu Âu.

Nhưng những thứ đồ này đối vói Lý Mạnh mà nói, ý nghĩa của chúng không chỉ là để bày biện một cách đơn giản, mà còn làm cho một số tư tưởng nào đó của Lý Mạnh về vũ khí được mở rộng ra, nhìn từ điẻm này, 500 lượng vàng quả thực bỏ ra là rất đáng.

Các hộ vệ dựng bộ giáp đó lên, có vị trí nào đó không đúng, Philip Degrasse chỉ cần hơi chỉ điểm một chút, rất nhanh được chỉnh sửa xong.

Bộ áo giáp này về cơ bản có thể che được tất cả các bộ phận trên dưới của cơ thể, không những thế hoàn toàn không giống với giáp sắt vòng tay, giáp bông, giáp xích, bộ giáp này được cấu thành từ rất nhiều những cấu kiện nhỏ, đều là những miếng kim loại lớn được rèn mà thành, cách chế tạo như thế này, chắc là dễ làm hơn 3 loại giáp trước đó, cụ thể thì vẫn phải cầm về để bọn Quách Đống xem thế nào, xét cho cùng thì hắn ta mới là thợ rèn chuyên nghiệp.

Lý Mạnh đứng đó nhìn bộ áo giáp mà thất thần, Degrasse đứng ớ bên cạnh lại là ngần ngừ một lúc rồi mở miệng nói. Nội dung vẫn là thỉnh cầu được quay về, vừa nói được mấy chữ, liền bị Lý Mạnh chặn lại. Lý Mạnh vừa cười vừa hỏi:

“Ngươi cầm một ít đồ ăn quay về, chắc trong nhà còn người đang đợi ngươi quay về? Nếu đã là đợi nguơi, lại còn là gấp gáp nóng ruột như vậy, nhưng những đồ ăn này ngươi chỉ có thể cầm được một lần, ngày mai chưa chắc đã quay về được, lần này ngươi đi, chắc chắn là không muốn quay lại nữa phải không?”.

Lý Mạnh liên tiếp hỏi mấy câu hỏi, vô cùng loằng ngoằng. Nếu không phải là tên người Tây đó tinh thông tiếng Hán, thì chỉ sợ theo không kịp, sau khi hỏi xong, tên người Tây này nhanh chóng phản ứng ra, cúi đầu xuống một cách rất là chột dạ, suy nghĩ một hồi, lùi lại phía sau một bước liền định quỳ xuống đất xin tha, nhìn thấy động tác của hắn, Lý Mạnh khua tay một cái, nói:

“Một người châu Âu như ngươi quả thực rất có giá trị lợi dụng, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc có thể đi nữa, ngươi muốn đi thăm ai, bản quan đêm nay sẽ đi cùng ngươi”.

Vừa đi trên đường vừa tán gẫu, hiện nay cái thế giới này không chỉ là một mình nước đại Minh, hiểu nhiều thêm một chút về thế giới bên ngoài, những kiến thức về bên ngoài, đều là có rất nhiêu cái lợi đối với mình, cả buổi tối tên Degrasse đó đều là tác phong khúm núm phận nô tài, nói chuvện cũng là rụt rè sợ hãi, ấp a ấp úng. Nhưng trong lời nói của hắn quả thực là có rất nhiêu thông tin làm Lý Mạnh cảm thấy hưng phấn, Lý Mạnh thậm chí không muốn mất đi buổi tối này, hắn muốn hiểu nhiều thêm một số thứ.

Thòi gian âu vẫn là chưa muộn, dựa vào tính toán tối hôm qua, những quan quân bên trong những quân doanh đó chỉ sợ lúc này vẫn chưa đi ra ngoài tìm niềm vui thú. Hơn nữa, Lý Mạnh ở trong phủ của Lưu thái giám, những người bên dưới đều là xem hắn như một nửa chủ nhân của phủ, ban đêm hắn có muốn ra ngoài thì tự nhiên cũng sẽ không có ai nói gì.

Mười mấy hộ vệ đều đã chuẩn bị xong, còn mang theo mấy quan quân trong cấm vệ quân, còn có hạ nhân của phủ trấn thủ, một hàng người xuất phát lên đường.

Lý Mạnh cưỡi trên ngựa, tên Philip Degrasse đó đi đằng trước dắt ngựa, nhiều người chú ý đến hắn như vậy, tên người Tây này âu cũng là không dám có hành động gì. Chỉ biết nhăn nhó mà dẫn đường ớ phía trước, không những thế cả quãng đường còn phái luôn miệng nói, cái vị đại nhân cưỡi trên ngựa đó không ngừng hỏi các câu hỏi.

Những câu hỏi này đối với Philip Degrasse mà nói, đều là những câu mà lần đầu có người hỏi sau khi hắn đến cái quốc gia thẩn bí này, khơi dậy lên rất nhiều kí ức của hắn, rất nhiều từ ngữ hắn cũng không biết phải biểu đạt như thế nào.

Cả quãng đường bước đến đây, không biết tên người Tây dắt ngựa này nghĩ gì, nhưng trong đầu Lý Mạnh thì được hiện ra rất nhiều thứ, những cuộc chiến tranh của châu Âu thời điểm này, rồi những cuộc chiến của bộ binh, thương vong phần lớn là đều được hoàn thành bằng súng và đại pháo, lính trường mâu dàn thành đội hình hình vuông, tạo ra sự bảo hộ cho lính cầm súng, còn có cách so sánh là “thành trì di động” gì đó.

Degrasse là một lính đánh thuê người Tây Ban Nha, chiến đấu cho người Tây Ban Nha trong một cuộc chiến độc lập trấn áp Hà Lan gì đó, nhưng do một số nguyên nhân, hắn không muốn tiếp tục chiến đấu, cho nên đã ngồi thuyền đến phương Đông.

Vừa đi vừa nói, liền đến được chỗ mà Degrasse cần đến, không giống vói những nơi mà tiếng cười nói khắp nơi, phía bên này im lặng một cách dị thường, không những thế còn là tối om om không nhìn thấy gì cả

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook