Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư
Chương 100: Để nó tiếp tục chọn lựa!
Bắc Minh
11/10/2013
Lâm Vũ Yên ôm đứa bé đi về phía ông cụ ngồi trên ghế salon.
Đứa bé trong ngực ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ màu phấn hồng, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
"Đây là lão thái gia nhà họ Sở." Quản gia bên cạnh nhìn cô giới thiệu.
"Chào ông." Lâm Vũ Yên chợt cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn, ngẩng đầu nhìn ông cụ ngồi trên ghế sa lon mỉm cười, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, rõ ràng là một ông cụ hiền lành dễ gần như thế, mà sao trên người lại có khí thế mạnh mẽ như vậy.
"Mau, mau ôm đứa bé cho ta nhìn xem!" Trông mong chắt đích tôn đã rất nhiều năm Ông cụ Sở, vừa nhìn thấy đứa bé nằm trong tã lót thì hai mắt đã không rời đi được.
Lão quản gia đi tới, đón đứa bé từ trong tay Lâm Vũ Yên, đưa đến trước mặt ông cụ Sở.
Ông cụ Sở cũng hồi hộp, cười đến nhắm tít hai mắt lại, đưa tay tiếp nhận đứa bé.
Trong nháy mắt khi được ông cụ Sở ôm vào lòng, ánh mắt đứa bé chợt mở ra, vừa đen vừa sáng, nhìn ông cụ Sở không nháy mắt.
“Ôi chao! Cháu ngoan! Biết là ông cố ôm à nha?" Ông cụ Sở thích đến không biết nên làm thế nào cho đúng. Vừa nhìn thấy đứa bé này, ông đã khẳng định rồi, đứa nhỏ này đúng là máu mủ nhà họ Sở. Rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, ông đã sớm luyện được trực giác và óc phán đoán hạng nhất.
Lâm Vũ Yên vừa nghe Ông cụ Sở nói như thế, viên đá đang đè nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống. Vốn cô còn đang lo lắng ông cụ Sở sẽ không nhận đứa bé này, bây giờ thì tốt rồi! Kiếm một số tiền lớn xem ra không thành vấn đề rồi !
Lại đùa giỡn với đứa bé trong ngực một chút, rồi ông cụ Sở mới bắt đầu quan sát Lâm Vũ Yên đang ngồi trên ghế sa lon.
Diện mạo rất xinh đẹp, chỉ có điều khí chất không tốt lắm, không phải là cháu dâu lý tưởng như mong muốn của ông. Ông cụ Sở lập tức đưa ra phán đoán.
Nhìn lại vóc người Lâm Vũ Yên một chút, hình như không giống người vừa mới sinh đẻ. Trong lòng có mấy phần hoài nghi.
"Cô tên là gì? Quen biết Thiên Ngạo ra sao? Đứa nhỏ này là do cô và Thiên Ngạo sinh sao?" Ông cụ Sở nhìn qua rất hiền lành, nhưng rất nghiêm túc và uy nghiêm.
"Vâng, cháu tên là Lâm Vũ Yên, đứa nhỏ này là do cháu và Tổng giám đốc Sở sinh ra. Chuyện này thật ra là có chút hiểu lầm giữa cháu và Tổng giám đốc Sở, vào buổi tối một năm trước, cháu uống say. . . . . ." Bị ánh mắt sắc bén của ông cụ Sở trừng, lời nói của Lâm Vũ Yên bắt đầu có chút không mạch lạc.
"Tình một đêm, sau đó có đứa bé? Đứa nhỏ này bao nhiêu tháng? Thiên Ngạo có biết chuyện này không?" Ánh mắt ông cụ Sở càng thêm sắc bén. Ông cảm giác được người phụ nữ này đang nói dối.
Con ngươi của Lâm Vũ Yên đảo lòng vòng, nói dối: "Đứa bé này đã đã hơn hai tháng. Sở tổng, anh ấy vẫn chưa biết. . . . . ." Thấy sắc mặt lạnh lùng của ông cụ Sở, Lâm Vũ Yên gấp đến độ cuống quít lên: "Đứa bé này đúng là máu mủ nhà họ Sở đấy! Nếu không tin, ngài có thể làm giám định ADN!"
Ánh mắt sắc bén của Ông cụ Sở chăm chú nhìn Lâm Vũ Yên, dường như muốn xem trên mặt cô có dấu hiệu gì là nói dối hay không.
Lâm Vũ Yên ra sức gật đầu, chỉ sợ cuộc buôn bán này tuột mất. Nếu nhà họ Sở không thừa nhận đứa bé này, kế hoạch của cô sẽ bị nhỡ!
"Chú Lý, đi mời bác sĩ tới đây." Ông cụ Sở dặn dò.
Nghe thấy câu nói của ông cụ Sở, tâm trạng hồi hộp của Lâm Vũ Yên rốt cuộc cũng lắng xuống. Trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Ông cụ Sở nhìn Lâm Vũ Yên một cái, mở miệng uy nghiêm nói: "Cô Lâm, trước tiên để đứa bé ở đây với ta, ta hứa sẽ chuyển vào tài khoản của cô một triệu Đô-la. Sau khi có kết quả giám định, số tiền kia sẽ tự động chuyển tới tài khoản của cô."
Ngụ ý, cho cô tiền thì có thể, chỉ đừng nghĩ vào cửa chính nhà họ Sở chúng ta mà thôi!
Một triệu Đô-la! Lâm Vũ Yên trợn to hai mắt vẻ khó tin! Kích động đến nỗi cúi người chào liên tiếp: "Cám ơn ông, cám ơn ông!"
Vẻ mặt hưng phấn cùng thần sắc tham lam của Lâm Vũ Yên không lọt qua được cặp mắt của ông cụ Sở, ông không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.
Loại phụ nữ này, căn bản không xứng vào cửa chính nhà họ Sở! Chỉ có điều, ông cụ Sở cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, mỉm cười cưng chiều, đứa bé này thật đúng là đáng yêu, dáng dấp giống y như Thiên Ngạo khi còn bé!
Thật tốt quá! Rốt cuộc ông cũng có chắt rồi! Ông cụ Sở yêu thích ôm đứa bé vào trong ngực không buông tay.
————————————
Trong một phòng trọ nhỏ tồi tàn ở Chicago, Mạc Tiểu Hàn đang ngơ ngác nằm trên giường.
Nước mắt đã khô, trái tim cũng đau đớn đến tê liệt, đôi tay tái nhợt vuốt ve xuống bụng. . . . . .
Bảo bối. . . . . . Sao con lại rời bỏ mẹ? Mẹ còn chưa kịp nhìn con một lần . . . . . . Bảo bối, con gái ngoan của mẹ, con trông như thế nào? Lớn lên có giống mẹ không?
Dư Phong đi tới, có chút đau lòng đưa qua một chén cháo gà: "Tiểu Hàn, ngồi dậy uống chút canh đi! Cơ thể cô quá yếu đuối rồi, phải bồi bổ tốt một chút."
Mạc Tiểu Hàn nhàn nhạt nói một câu: "Tôi không có khẩu vị." Cũng không nhìn Dư Phong một cái.
Trong lòng cô đối với chị và Dư Phong có oán hận, đứa bé sinh ra đã chết, đây là số mệnh, cô không trách người khác, nhưng tại sao không để cô nhìn đứa bé một cái? Cô mười tháng hoài thai cực cực khổ khổ mới sinh hạ được bảo bối, tại sao không cho cô nhìn một cái thì đã đem chon cất?
Chị nói do sợ cô nhìn thấy sẽ đau lòng. Nhưng bây giờ cô không đau lòng sao? Cô đến nằm mơ cũng muốn nhìn đứa bé một cái, dù chỉ là liếc mắt. . . . . . Xem bảo bối nhỏ bé của cô rốt cuộc trông như thế nào, nếu không, tương lai khi lên thiên đàng, ngay cả bảo bối nhỏ bé của mình cô cũng nhận không ra. . . . . .
Nghe nói đó là con gái, là do cô tha thiết ước mơ có một cô con gái nhỏ, Tiểu Quai Quai của cô, nhưng thậm chí là mẹ mà ngay cả nhìn một cái cũng không được!
Nước mắt lại tràn ra khóe mắt, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm, đau lòng không thở nổi!
Mấy ngày ngắn ngủi, Mạc Tiểu Hàn đã sụt mất mười mấy cân, cân nặng đã bằng như trước khi mang thai. Nằm liệt trên giường, bóng dáng mỏng manh, giống như một trang giấy, trắng bệch khiến người ta sợ hãi.
————————————
"Cậu chủ! Chúc mừng chúc mừng!" Sở Thiên Ngạo vừa về tới nhà, những người hầu rối rít hướng tới hắn chúc mừng.
"Chúc mừng?" Sở Thiên Ngạo cau mày, có chút kỳ lạ. Hôm nay hắn vừa nghe tin ở thành phố C hồi báo, không tìm thấy một chút tin tức của Mạc Tiểu Hàn. Bao gồm cả người phụ nữ bán cho Lương Noãn Noãn chiếc nhẫn đó, cũng bốc hơi khỏi thế giới này! Không tra ra được một chút đầu mối. Tâm trạng của hắn nặng nề vô cùng.
"Cậu chủ, ngài có con trai! Buổi sáng có một người phụ nữ ôm một đứa bé tìm tới cửa, nói là con của ngài, Lão Thái Gia phái người đi làm giám định ADN rồi, đứa bé kia đúng là con của ngài đấy!" Người giúp việc vui mừng hân hoan nói.
"Con trai?" Sở Thiên Ngạo không giải thích được, đi theo người giúp việc tới phòng khách.
Ông cụ Sở đang cùng bà vú đùa chơi với đứa bé. Vừa nhìn thấy Sở Thiên Ngạo, Ông cụ Sở vui mừng rạo rực nhìn hắn ngoắc ngoắc tay: "Thiên Ngạo, chắt của ta rất ngoan, rất đáng yêu, tên tiểu tử ngươi, cuối cùng cũng làm được một việc khiến ta thật cao hứng!"
Sở Thiên Ngạo đi tới, nhìn đứa bé tự nhiên xuất hiện mà không giải thích được.
Một đôi mắt to trong suốt vừa đen vừa sáng, tròng trắng hơi có màu xanh, trong suốt giống như nước hồ. Làn da trắng nõn không có một chút tì vết, một tầng lông tơ bao phủ ở phía trên. Sóng mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng khẽ mở, tò mò nhìn hắn.
Trong lòng Sở Thiên Ngạo đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt lãnh ngạo cũng dịu dàng mấy phần, đứa bé nằm trong tã lót tựa như cũng nhận thấy được biến hóa của hắn, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn hé ra, nhìn Sở Thiên Ngạo nở ra một nụ cười thật to!
Góc mềm mại nhất trong lòng Sở Thiên Ngạo đột nhiên bị đụng chạm, trong nháy mắt, hắn lập tức thấy yêu đứa bé này. Đây là con trai của hắn, linh cảm nói cho hắn biết, đây tuyệt đối chính là con trai của hắn!
Ông cụ Sở ở bên cạnh đố kỵ nói: "Cục cưng, thấy ba ngươi liền cười vui vẻ như vậy! Mới vừa rồi ông cố ôm ngươi làm sao ngươi không cười?" Dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, vẻ mặt cưng chiều này quả thật làm cho người ta không chịu nổi.
Sở Thiên Ngạo cẩn thận ôm lấy đứa bé nhìn kỹ. Càng xem càng thích! Ông cụ Sở cũng cười mị mị nói: "Nhìn xem, giống y như cháu khi còn bé! Quả thực là một khuôn in ra đấy!"
Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất quen mắt, nhưng càng nhìn càng cảm thấy, đứa bé này với Mạc Tiểu Hàn có điểm giống nhau! Khóe môi cong cong này, nụ cười này, ánh mắt khi nheo lại như vầng trăng khuyết này, giống y như Mạc Tiểu Hàn a!
Sở Thiên Ngạo có chút tự giễu cười cười: Sở Thiên Ngạo, mi điên rồi sao! Mạc Tiểu Hàn hận mi còn không kịp, sao lại đồng ý sinh con cho mi! Lại nói, đứa bé trong bụng của cô kia, cũng không phải là của mi, đó là của người học trưởng gì đó . . . . . .
Yêu thương ôm lấy đứa bé, kề mặt vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó. Sở Thiên Ngạo phát hiện ra mình rất thích đứa bé này. Vừa nhìn đã thấy yêu.
"Thiên Ngạo, đặt cho con trai cháu cái tên đi!" Ông cụ Sở cười híp mắt hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Sở Thiên Ngạo trầm ngâm một lát: "Tư Hàn thôi. Kêu là Tư Hàn."
Sở Tư Hàn, Ông cụ Sở suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, cái tên này không tốt, không đủ sang trọng.
Sở Thiên Ngạo giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Ông cụ Sở: "Kêu là Tư Hàn." Ông cụ Sở và Sở Thiên Ngạo nhìn nhau một lát, thôi, vì nó đã sinh cho mình một đứa chắt ngoan, Kêu là Tư Hàn cũng được.
"Tư Hàn bé nhỏ, bảo bối ngoan, lớn nhanh một chút nha! Lớn nhanh ông cố sẽ dẫn cháu đi du lịch khắp thế giới!" Ông cụ Sở bắt đầu trêu chọc đứa bé. Bỗng nhiên lại có chút thương cảm: "Haizz, cháu ngoan, khi cháu lớn thì ông cố đã quá già rồi, ông cố sợ rằng sẽ không nhìn thấy cháu trưởng thành được!"
Không khí nhất thời có chút thương cảm, Sở Thiên Ngạo đứng ở bên salon nhìn ông cụ Sở, cũng hơi thương cảm. ông nội quả thật già rồi, mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng.
"Thiên Ngạo, rốt cuộc cháu còn muốn chơi tới khi nào? Lúc nào thì mới bằng lòng kết hôn?" Ông cụ Sở cao giọng, người cháu này thật làm ông quá lo lắng, cũng 27 tuổi rồi còn không kết hôn. Ông còn muốn chờ uống rượu mừng của nó!
"Ông nội, chuyện này ông đừng quan tâm." Sở Thiên Ngạo nhàn nhạt nói.
"Không quan tâm? Không quan tâm thì có phải cả đời này cháu cũng không kết hôn có phải không!" Ông cụ Sở tức giận: "Chú Lý, chuyện chọn vợ cho Thiên Ngạo tiến hành như thế nào? Trong vòng một tuần lễ phải cho ta kết quả !"
Quản gia Lý thấy ông cụ Sở nổi giận, nhanh chóng hồi đáp: "Tôi đã cầm 1000 tấm hình cho cậu chủ xem, cậu ấy đều không đồng ý! Ngay cả mặt mũi cũng không chịu nhìn!"
"Vậy thì tìm thêm 1000 đứa nữa! Đem tất cả những phụ nữ còn độc thân trên thế giới này mang hết đến, để cho nó chọn!" Giọng nói ông cụ Sở rất kiên quyết.
Đứa bé trong ngực ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ màu phấn hồng, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
"Đây là lão thái gia nhà họ Sở." Quản gia bên cạnh nhìn cô giới thiệu.
"Chào ông." Lâm Vũ Yên chợt cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn, ngẩng đầu nhìn ông cụ ngồi trên ghế sa lon mỉm cười, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, rõ ràng là một ông cụ hiền lành dễ gần như thế, mà sao trên người lại có khí thế mạnh mẽ như vậy.
"Mau, mau ôm đứa bé cho ta nhìn xem!" Trông mong chắt đích tôn đã rất nhiều năm Ông cụ Sở, vừa nhìn thấy đứa bé nằm trong tã lót thì hai mắt đã không rời đi được.
Lão quản gia đi tới, đón đứa bé từ trong tay Lâm Vũ Yên, đưa đến trước mặt ông cụ Sở.
Ông cụ Sở cũng hồi hộp, cười đến nhắm tít hai mắt lại, đưa tay tiếp nhận đứa bé.
Trong nháy mắt khi được ông cụ Sở ôm vào lòng, ánh mắt đứa bé chợt mở ra, vừa đen vừa sáng, nhìn ông cụ Sở không nháy mắt.
“Ôi chao! Cháu ngoan! Biết là ông cố ôm à nha?" Ông cụ Sở thích đến không biết nên làm thế nào cho đúng. Vừa nhìn thấy đứa bé này, ông đã khẳng định rồi, đứa nhỏ này đúng là máu mủ nhà họ Sở. Rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, ông đã sớm luyện được trực giác và óc phán đoán hạng nhất.
Lâm Vũ Yên vừa nghe Ông cụ Sở nói như thế, viên đá đang đè nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống. Vốn cô còn đang lo lắng ông cụ Sở sẽ không nhận đứa bé này, bây giờ thì tốt rồi! Kiếm một số tiền lớn xem ra không thành vấn đề rồi !
Lại đùa giỡn với đứa bé trong ngực một chút, rồi ông cụ Sở mới bắt đầu quan sát Lâm Vũ Yên đang ngồi trên ghế sa lon.
Diện mạo rất xinh đẹp, chỉ có điều khí chất không tốt lắm, không phải là cháu dâu lý tưởng như mong muốn của ông. Ông cụ Sở lập tức đưa ra phán đoán.
Nhìn lại vóc người Lâm Vũ Yên một chút, hình như không giống người vừa mới sinh đẻ. Trong lòng có mấy phần hoài nghi.
"Cô tên là gì? Quen biết Thiên Ngạo ra sao? Đứa nhỏ này là do cô và Thiên Ngạo sinh sao?" Ông cụ Sở nhìn qua rất hiền lành, nhưng rất nghiêm túc và uy nghiêm.
"Vâng, cháu tên là Lâm Vũ Yên, đứa nhỏ này là do cháu và Tổng giám đốc Sở sinh ra. Chuyện này thật ra là có chút hiểu lầm giữa cháu và Tổng giám đốc Sở, vào buổi tối một năm trước, cháu uống say. . . . . ." Bị ánh mắt sắc bén của ông cụ Sở trừng, lời nói của Lâm Vũ Yên bắt đầu có chút không mạch lạc.
"Tình một đêm, sau đó có đứa bé? Đứa nhỏ này bao nhiêu tháng? Thiên Ngạo có biết chuyện này không?" Ánh mắt ông cụ Sở càng thêm sắc bén. Ông cảm giác được người phụ nữ này đang nói dối.
Con ngươi của Lâm Vũ Yên đảo lòng vòng, nói dối: "Đứa bé này đã đã hơn hai tháng. Sở tổng, anh ấy vẫn chưa biết. . . . . ." Thấy sắc mặt lạnh lùng của ông cụ Sở, Lâm Vũ Yên gấp đến độ cuống quít lên: "Đứa bé này đúng là máu mủ nhà họ Sở đấy! Nếu không tin, ngài có thể làm giám định ADN!"
Ánh mắt sắc bén của Ông cụ Sở chăm chú nhìn Lâm Vũ Yên, dường như muốn xem trên mặt cô có dấu hiệu gì là nói dối hay không.
Lâm Vũ Yên ra sức gật đầu, chỉ sợ cuộc buôn bán này tuột mất. Nếu nhà họ Sở không thừa nhận đứa bé này, kế hoạch của cô sẽ bị nhỡ!
"Chú Lý, đi mời bác sĩ tới đây." Ông cụ Sở dặn dò.
Nghe thấy câu nói của ông cụ Sở, tâm trạng hồi hộp của Lâm Vũ Yên rốt cuộc cũng lắng xuống. Trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Ông cụ Sở nhìn Lâm Vũ Yên một cái, mở miệng uy nghiêm nói: "Cô Lâm, trước tiên để đứa bé ở đây với ta, ta hứa sẽ chuyển vào tài khoản của cô một triệu Đô-la. Sau khi có kết quả giám định, số tiền kia sẽ tự động chuyển tới tài khoản của cô."
Ngụ ý, cho cô tiền thì có thể, chỉ đừng nghĩ vào cửa chính nhà họ Sở chúng ta mà thôi!
Một triệu Đô-la! Lâm Vũ Yên trợn to hai mắt vẻ khó tin! Kích động đến nỗi cúi người chào liên tiếp: "Cám ơn ông, cám ơn ông!"
Vẻ mặt hưng phấn cùng thần sắc tham lam của Lâm Vũ Yên không lọt qua được cặp mắt của ông cụ Sở, ông không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.
Loại phụ nữ này, căn bản không xứng vào cửa chính nhà họ Sở! Chỉ có điều, ông cụ Sở cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, mỉm cười cưng chiều, đứa bé này thật đúng là đáng yêu, dáng dấp giống y như Thiên Ngạo khi còn bé!
Thật tốt quá! Rốt cuộc ông cũng có chắt rồi! Ông cụ Sở yêu thích ôm đứa bé vào trong ngực không buông tay.
————————————
Trong một phòng trọ nhỏ tồi tàn ở Chicago, Mạc Tiểu Hàn đang ngơ ngác nằm trên giường.
Nước mắt đã khô, trái tim cũng đau đớn đến tê liệt, đôi tay tái nhợt vuốt ve xuống bụng. . . . . .
Bảo bối. . . . . . Sao con lại rời bỏ mẹ? Mẹ còn chưa kịp nhìn con một lần . . . . . . Bảo bối, con gái ngoan của mẹ, con trông như thế nào? Lớn lên có giống mẹ không?
Dư Phong đi tới, có chút đau lòng đưa qua một chén cháo gà: "Tiểu Hàn, ngồi dậy uống chút canh đi! Cơ thể cô quá yếu đuối rồi, phải bồi bổ tốt một chút."
Mạc Tiểu Hàn nhàn nhạt nói một câu: "Tôi không có khẩu vị." Cũng không nhìn Dư Phong một cái.
Trong lòng cô đối với chị và Dư Phong có oán hận, đứa bé sinh ra đã chết, đây là số mệnh, cô không trách người khác, nhưng tại sao không để cô nhìn đứa bé một cái? Cô mười tháng hoài thai cực cực khổ khổ mới sinh hạ được bảo bối, tại sao không cho cô nhìn một cái thì đã đem chon cất?
Chị nói do sợ cô nhìn thấy sẽ đau lòng. Nhưng bây giờ cô không đau lòng sao? Cô đến nằm mơ cũng muốn nhìn đứa bé một cái, dù chỉ là liếc mắt. . . . . . Xem bảo bối nhỏ bé của cô rốt cuộc trông như thế nào, nếu không, tương lai khi lên thiên đàng, ngay cả bảo bối nhỏ bé của mình cô cũng nhận không ra. . . . . .
Nghe nói đó là con gái, là do cô tha thiết ước mơ có một cô con gái nhỏ, Tiểu Quai Quai của cô, nhưng thậm chí là mẹ mà ngay cả nhìn một cái cũng không được!
Nước mắt lại tràn ra khóe mắt, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm, đau lòng không thở nổi!
Mấy ngày ngắn ngủi, Mạc Tiểu Hàn đã sụt mất mười mấy cân, cân nặng đã bằng như trước khi mang thai. Nằm liệt trên giường, bóng dáng mỏng manh, giống như một trang giấy, trắng bệch khiến người ta sợ hãi.
————————————
"Cậu chủ! Chúc mừng chúc mừng!" Sở Thiên Ngạo vừa về tới nhà, những người hầu rối rít hướng tới hắn chúc mừng.
"Chúc mừng?" Sở Thiên Ngạo cau mày, có chút kỳ lạ. Hôm nay hắn vừa nghe tin ở thành phố C hồi báo, không tìm thấy một chút tin tức của Mạc Tiểu Hàn. Bao gồm cả người phụ nữ bán cho Lương Noãn Noãn chiếc nhẫn đó, cũng bốc hơi khỏi thế giới này! Không tra ra được một chút đầu mối. Tâm trạng của hắn nặng nề vô cùng.
"Cậu chủ, ngài có con trai! Buổi sáng có một người phụ nữ ôm một đứa bé tìm tới cửa, nói là con của ngài, Lão Thái Gia phái người đi làm giám định ADN rồi, đứa bé kia đúng là con của ngài đấy!" Người giúp việc vui mừng hân hoan nói.
"Con trai?" Sở Thiên Ngạo không giải thích được, đi theo người giúp việc tới phòng khách.
Ông cụ Sở đang cùng bà vú đùa chơi với đứa bé. Vừa nhìn thấy Sở Thiên Ngạo, Ông cụ Sở vui mừng rạo rực nhìn hắn ngoắc ngoắc tay: "Thiên Ngạo, chắt của ta rất ngoan, rất đáng yêu, tên tiểu tử ngươi, cuối cùng cũng làm được một việc khiến ta thật cao hứng!"
Sở Thiên Ngạo đi tới, nhìn đứa bé tự nhiên xuất hiện mà không giải thích được.
Một đôi mắt to trong suốt vừa đen vừa sáng, tròng trắng hơi có màu xanh, trong suốt giống như nước hồ. Làn da trắng nõn không có một chút tì vết, một tầng lông tơ bao phủ ở phía trên. Sóng mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng khẽ mở, tò mò nhìn hắn.
Trong lòng Sở Thiên Ngạo đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt lãnh ngạo cũng dịu dàng mấy phần, đứa bé nằm trong tã lót tựa như cũng nhận thấy được biến hóa của hắn, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn hé ra, nhìn Sở Thiên Ngạo nở ra một nụ cười thật to!
Góc mềm mại nhất trong lòng Sở Thiên Ngạo đột nhiên bị đụng chạm, trong nháy mắt, hắn lập tức thấy yêu đứa bé này. Đây là con trai của hắn, linh cảm nói cho hắn biết, đây tuyệt đối chính là con trai của hắn!
Ông cụ Sở ở bên cạnh đố kỵ nói: "Cục cưng, thấy ba ngươi liền cười vui vẻ như vậy! Mới vừa rồi ông cố ôm ngươi làm sao ngươi không cười?" Dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, vẻ mặt cưng chiều này quả thật làm cho người ta không chịu nổi.
Sở Thiên Ngạo cẩn thận ôm lấy đứa bé nhìn kỹ. Càng xem càng thích! Ông cụ Sở cũng cười mị mị nói: "Nhìn xem, giống y như cháu khi còn bé! Quả thực là một khuôn in ra đấy!"
Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất quen mắt, nhưng càng nhìn càng cảm thấy, đứa bé này với Mạc Tiểu Hàn có điểm giống nhau! Khóe môi cong cong này, nụ cười này, ánh mắt khi nheo lại như vầng trăng khuyết này, giống y như Mạc Tiểu Hàn a!
Sở Thiên Ngạo có chút tự giễu cười cười: Sở Thiên Ngạo, mi điên rồi sao! Mạc Tiểu Hàn hận mi còn không kịp, sao lại đồng ý sinh con cho mi! Lại nói, đứa bé trong bụng của cô kia, cũng không phải là của mi, đó là của người học trưởng gì đó . . . . . .
Yêu thương ôm lấy đứa bé, kề mặt vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó. Sở Thiên Ngạo phát hiện ra mình rất thích đứa bé này. Vừa nhìn đã thấy yêu.
"Thiên Ngạo, đặt cho con trai cháu cái tên đi!" Ông cụ Sở cười híp mắt hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Sở Thiên Ngạo trầm ngâm một lát: "Tư Hàn thôi. Kêu là Tư Hàn."
Sở Tư Hàn, Ông cụ Sở suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, cái tên này không tốt, không đủ sang trọng.
Sở Thiên Ngạo giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Ông cụ Sở: "Kêu là Tư Hàn." Ông cụ Sở và Sở Thiên Ngạo nhìn nhau một lát, thôi, vì nó đã sinh cho mình một đứa chắt ngoan, Kêu là Tư Hàn cũng được.
"Tư Hàn bé nhỏ, bảo bối ngoan, lớn nhanh một chút nha! Lớn nhanh ông cố sẽ dẫn cháu đi du lịch khắp thế giới!" Ông cụ Sở bắt đầu trêu chọc đứa bé. Bỗng nhiên lại có chút thương cảm: "Haizz, cháu ngoan, khi cháu lớn thì ông cố đã quá già rồi, ông cố sợ rằng sẽ không nhìn thấy cháu trưởng thành được!"
Không khí nhất thời có chút thương cảm, Sở Thiên Ngạo đứng ở bên salon nhìn ông cụ Sở, cũng hơi thương cảm. ông nội quả thật già rồi, mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng.
"Thiên Ngạo, rốt cuộc cháu còn muốn chơi tới khi nào? Lúc nào thì mới bằng lòng kết hôn?" Ông cụ Sở cao giọng, người cháu này thật làm ông quá lo lắng, cũng 27 tuổi rồi còn không kết hôn. Ông còn muốn chờ uống rượu mừng của nó!
"Ông nội, chuyện này ông đừng quan tâm." Sở Thiên Ngạo nhàn nhạt nói.
"Không quan tâm? Không quan tâm thì có phải cả đời này cháu cũng không kết hôn có phải không!" Ông cụ Sở tức giận: "Chú Lý, chuyện chọn vợ cho Thiên Ngạo tiến hành như thế nào? Trong vòng một tuần lễ phải cho ta kết quả !"
Quản gia Lý thấy ông cụ Sở nổi giận, nhanh chóng hồi đáp: "Tôi đã cầm 1000 tấm hình cho cậu chủ xem, cậu ấy đều không đồng ý! Ngay cả mặt mũi cũng không chịu nhìn!"
"Vậy thì tìm thêm 1000 đứa nữa! Đem tất cả những phụ nữ còn độc thân trên thế giới này mang hết đến, để cho nó chọn!" Giọng nói ông cụ Sở rất kiên quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.