Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư
Chương 52: Đứa con hoang là của ai
Bắc Minh
11/10/2013
Sở Thiên Ngạo gắt gao nhìn chăm chú vào ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn, hắn cho rằng trong mắt cô sẽ là sự bất mãn hoặc là phản kháng.
Nhưng không có, ánh mắt của cô bình tĩnh như một mặt hồ rộng lớn không có một gợn sóng, tựa như lời nói của Sở Thiên Ngạo không gây cho cô bất cứ cảm xúc nào.
Nghe Sở Thiên Ngạo nói như vậy, Liễu Thần dương dương tự đắc ngồi vào ghế sa lon, cố làm ra vẻ lịch sự vươn tay ra phía Mạc Tiểu Hàn: "Vậy làm phiền cô!"
Mạc Tiểu Hàn rũ rèm mắt xuống, đưa tay xoa bóp giúp Liễu Thần. Mặc dù trong lòng dâng lên sự tức giận, rất muốn dùng sức bẻ gãy cổ tay thon mảnh của Liễu Thần. Nhưng cô lại không thể.
Cô muốn cầu cạnh Sở Thiên Ngạo, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Ui da! Cô nhẹ tay một chút có được hay không? Người ta bị cô bóp đau chết rồi!" Thật ra thì động tác của Mạc Tiểu Hàn rất nhẹ nhàng, nhưng Liễu Thần cố tình làm ra vẻ đau đớn.
"Thật xin lỗi! Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút." Biểu hiện của Mạc Tiểu Hàn không chê vào đâu được, rất xứng với chức nữ giúp việc.
Sở Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy vô vị tẻ nhạt. Kéo Liễu Thần đi thẳng ra ngoài cửa: "Đi quán bar “Dạ”!"
Không biết vì sao, khi thấy bộ dạng thờ ơ của Mạc Tiểu Hàn, trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Có lẽ, nên tới lúc đi tìm chuyện vui rồi. Kể từ khi gặp gỡ Mạc Tiểu Hàn, hắn gần như trải qua cuộc sống tu khổ hạnh, rất lâu rồi chưa có đụng đến phụ nữ.
Sở Thiên Ngạo và Liễu Thần ôm nhau đi ra ngoài. Chỉ để lại không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Mạc Tiểu Hàn vuốt ve sinh mệnh đang lớn dần lên trong bụng, trong lòng chợt dâng sự sợ hãi cùng mất mát.
Hai tháng trước, cô còn tưởng rằng mình sẽ cùng học trưởng Hạo kết hôn, sẽ vì anh ấy mà sinh một xinh một em bé xinh đẹp đáng yêu, cô là mẹ, anh ấy là ba. Nhưng cơn ác mộng vào đêm đó, đã làm tan nát giấc mộng đẹp của cô.
Cô bước vào một con đường không có lối quay trở lại, càng đi thì càng xa. . . . . .
Tất cả sự kiên cường giả tạo lập tức bị đánh tan, Mạc Tiểu Hàn cuộn mình nằm co quắp trên chếc ghế salon to lớn, cố gắng nuốt hết nước mắt đang sắp tuôn trào. Cô đã làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại trừng phạt cô như vậy?
Đứa con đáng thương của cô, thậm chí ba mình là ai cũng không biết, cứ vô tội đi tới thế giới lạnh như băng này.
Khi Sở Thiên Ngạo quay về, Mạc Tiểu Hàn đã co quắp ngủ thiếp đi trên ghế salon. Sở Thiên Ngạo đá cửa ầm ầm, khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức giật mình tỉnh lại.
Trên mặt Sở Thiên Ngạo mây đen giăng đầy, không thèm nhìn tới Mạc Tiểu Hàn một cái, ngồi xuống ghế salon.
Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, mái tóc xốc xếch phủ xuống che khuất nửa gương mặt, trong lòng rối loạn. Không biết nên cò kè mặc cả với Sở Thiên Ngạo như thế nào, để có thể an toàn sinh đứa bé này ra.
Hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, sợ hãi nói: "Việc ấy…, tôi có thai rồi!"
Vẻ mặt của Sở Thiên Ngạo trong phút chốc trở nên xanh mét, thanh âm tràn đầy sự tức giận bị đè nén: "Đứa con hoang này là của ai? Là của người học trưởng kia sao?"
Trái tim Mạc Tiểu Hàn đau nhói, cô rất hy vọng đứa bé này là của học trưởng. Vì học trưởng mà sinh con dưỡng cái, cô tình nguyện. Nhưng thật đáng tiếc, cả cuộc đời này chỉ sợ là không có cơ hội.
Thấy Mạc Tiểu Hàn không trả lời, nỗi tức giận của Sở Thiên Ngạo càng thêm hừng hực như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đột ngột nắm cổ áo của Mạc Tiểu Hàn, cười lạnh nói: "Có phải bị học trưởng chơi chán rồi bỏ rơi hay không? Học trưởng của cô, lưu lại đứa con hoang rồi bỏ chạy? Người phụ nữ gặp gỡ tình nhân vô tình, chậc chậc, thật đúng là đáng thương!"
Lời nói sắc bén như dao găm khiến Mạc Tiểu Hàn đau đến không thể hít thở được. Cô trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ cô nói với Sở Thiên Ngạo rằng, cô vốn không biết gì về ba đứa bé? Ai sẽ tin tưởng những chuyện hoang đường như vậy đây? Nghe rất giống lời nói dối!
Nhưng không có, ánh mắt của cô bình tĩnh như một mặt hồ rộng lớn không có một gợn sóng, tựa như lời nói của Sở Thiên Ngạo không gây cho cô bất cứ cảm xúc nào.
Nghe Sở Thiên Ngạo nói như vậy, Liễu Thần dương dương tự đắc ngồi vào ghế sa lon, cố làm ra vẻ lịch sự vươn tay ra phía Mạc Tiểu Hàn: "Vậy làm phiền cô!"
Mạc Tiểu Hàn rũ rèm mắt xuống, đưa tay xoa bóp giúp Liễu Thần. Mặc dù trong lòng dâng lên sự tức giận, rất muốn dùng sức bẻ gãy cổ tay thon mảnh của Liễu Thần. Nhưng cô lại không thể.
Cô muốn cầu cạnh Sở Thiên Ngạo, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Ui da! Cô nhẹ tay một chút có được hay không? Người ta bị cô bóp đau chết rồi!" Thật ra thì động tác của Mạc Tiểu Hàn rất nhẹ nhàng, nhưng Liễu Thần cố tình làm ra vẻ đau đớn.
"Thật xin lỗi! Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút." Biểu hiện của Mạc Tiểu Hàn không chê vào đâu được, rất xứng với chức nữ giúp việc.
Sở Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy vô vị tẻ nhạt. Kéo Liễu Thần đi thẳng ra ngoài cửa: "Đi quán bar “Dạ”!"
Không biết vì sao, khi thấy bộ dạng thờ ơ của Mạc Tiểu Hàn, trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Có lẽ, nên tới lúc đi tìm chuyện vui rồi. Kể từ khi gặp gỡ Mạc Tiểu Hàn, hắn gần như trải qua cuộc sống tu khổ hạnh, rất lâu rồi chưa có đụng đến phụ nữ.
Sở Thiên Ngạo và Liễu Thần ôm nhau đi ra ngoài. Chỉ để lại không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Mạc Tiểu Hàn vuốt ve sinh mệnh đang lớn dần lên trong bụng, trong lòng chợt dâng sự sợ hãi cùng mất mát.
Hai tháng trước, cô còn tưởng rằng mình sẽ cùng học trưởng Hạo kết hôn, sẽ vì anh ấy mà sinh một xinh một em bé xinh đẹp đáng yêu, cô là mẹ, anh ấy là ba. Nhưng cơn ác mộng vào đêm đó, đã làm tan nát giấc mộng đẹp của cô.
Cô bước vào một con đường không có lối quay trở lại, càng đi thì càng xa. . . . . .
Tất cả sự kiên cường giả tạo lập tức bị đánh tan, Mạc Tiểu Hàn cuộn mình nằm co quắp trên chếc ghế salon to lớn, cố gắng nuốt hết nước mắt đang sắp tuôn trào. Cô đã làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại trừng phạt cô như vậy?
Đứa con đáng thương của cô, thậm chí ba mình là ai cũng không biết, cứ vô tội đi tới thế giới lạnh như băng này.
Khi Sở Thiên Ngạo quay về, Mạc Tiểu Hàn đã co quắp ngủ thiếp đi trên ghế salon. Sở Thiên Ngạo đá cửa ầm ầm, khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức giật mình tỉnh lại.
Trên mặt Sở Thiên Ngạo mây đen giăng đầy, không thèm nhìn tới Mạc Tiểu Hàn một cái, ngồi xuống ghế salon.
Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, mái tóc xốc xếch phủ xuống che khuất nửa gương mặt, trong lòng rối loạn. Không biết nên cò kè mặc cả với Sở Thiên Ngạo như thế nào, để có thể an toàn sinh đứa bé này ra.
Hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, sợ hãi nói: "Việc ấy…, tôi có thai rồi!"
Vẻ mặt của Sở Thiên Ngạo trong phút chốc trở nên xanh mét, thanh âm tràn đầy sự tức giận bị đè nén: "Đứa con hoang này là của ai? Là của người học trưởng kia sao?"
Trái tim Mạc Tiểu Hàn đau nhói, cô rất hy vọng đứa bé này là của học trưởng. Vì học trưởng mà sinh con dưỡng cái, cô tình nguyện. Nhưng thật đáng tiếc, cả cuộc đời này chỉ sợ là không có cơ hội.
Thấy Mạc Tiểu Hàn không trả lời, nỗi tức giận của Sở Thiên Ngạo càng thêm hừng hực như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đột ngột nắm cổ áo của Mạc Tiểu Hàn, cười lạnh nói: "Có phải bị học trưởng chơi chán rồi bỏ rơi hay không? Học trưởng của cô, lưu lại đứa con hoang rồi bỏ chạy? Người phụ nữ gặp gỡ tình nhân vô tình, chậc chậc, thật đúng là đáng thương!"
Lời nói sắc bén như dao găm khiến Mạc Tiểu Hàn đau đến không thể hít thở được. Cô trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ cô nói với Sở Thiên Ngạo rằng, cô vốn không biết gì về ba đứa bé? Ai sẽ tin tưởng những chuyện hoang đường như vậy đây? Nghe rất giống lời nói dối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.