Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư
Chương 120: “Lời thật lòng”- Trò chơi mạo hiểm
Bắc Minh
11/10/2013
"Tổng giám đốc, nếu như vì vậy mà ngài sa thải tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo lên đài truyền hình, để tất cả mọi người ở thành phố C đều biết, Tổng giám đốc Sở thị, thậm chí ngay cả nhân viên sau khi tan việc muốn đi gặp mặt bạn bè cũng muốn cai quản! Sở thị là công ty của ngài không sai, nhưng nó không phải là hậu cung của ngài! Nhân viên nữ sau khi tan việc làm gì, cùng ai gặp mặt, yêu ai, cùng ai lên giường, ngài không được xen vào!"
"Bốp bốp. . . . . ." Bên cạnh truyền tới một tràng tiếng vỗ tay.
Ba người cùng quay lại nhìn. Chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, đôi mắt hoa đào đang ngầm chứa nụ cười, trên mặt mãi mãi là nụ cười không kềm chế được.
Bùi Tuấn.
"Thiên Ngạo, cô nhân viên này rất có cá tính a" Bùi Tuấn cười híp mắt, ánh mắt lại không nhìn Sở Thiên Ngạo mà nhìn Cố Cẩm Tâm.
Bùi Tuấn thật đúng là một Đại Suất Ca, hơn nữa trên người có mùi vị phong lưu ngang ngược rất hấp dẫn.
"Cậu tới góp vui cho thêm náo nhiệt sao?" Sở Thiên Ngạo tức giận nói. Cái cô thư ký Cố này, ăn gan hùm mật gấu rồi, lại dám uy hiếp hắn, hắn cần phải dạy dỗ giáo huấn lại cô một chút!
Nhìn Bùi Tuấn và Sở Thiên Ngạo đang nói chuyện, Cố Cẩm Tâm kéo tay Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, chúng ta đi!"
Bùi Tuấn lại di chuyển cơ thể, ngăn cản đường đi của hai người: "Tiểu Hàn, đã lâu không gặp."
Lần này Cố Cẩm Tâm thật sự kinh ngạc, "Tiểu Hàn, hai người biết nhau?"
Mạc Tiểu Hàn gật đầu một cái. Không còn cách nào khác hơn là giới thiệu hai người với nhau: "Cẩm Tâm, đây là Bùi Tuấn, tổng giám đốc ngành giải trí." "Bùi Tuấn, đây là bạn tốt của tôi, Cố Cẩm Tâm, bây giờ đang làm việc ở Sở thị."
Cố Cẩm Tâm vừa nghe Bùi Tuấn là tổng giám đốc ngành giải trí, hai mắt lập tức sáng lên: "Tổng giám đốc Bùi, Liễu Thần có phải là minh tinh của công ty anh hay không? Tôi rất thích cô ấy đóng phim a! Sao gần đây cũng không thấy tác phẩm của cô ấy? Anh giúp tôi xin ảnh có chữ ký của cô ấy được không?"
Liễu Thần. . . . . . Khóe mắt Mạc Tiểu Hàn cụp xuống.
Chỉ cần không nhớ tới chuyện xấu xa trước đây của Liễu Thần và Sở Thiên Ngạo, thì cô cũng rất thích Liễu Thần. Dù sao, vẻ mặt xinh đẹp của cô ta quả thật có thể làm điên đảo chúng sinh.
"Liễu Thần a, cô ta đã bị cấm vận rồi, ở ngành giải trí trên căn bản tương đương với đã chết. Muốn xem tác phẩm mới của cô ta, đời này kiếp này đại khái không còn hy vọng nữa." Bùi Tuấn vẫn cười híp mắt. Chờ Cố Cẩm Tâm nhảy vào trong hố.
Quả nhiên, Cố Cẩm Tâm hỏi tới: "Tại sao bị cấm vận? Phim của cô ấy diễn cũng không tệ lắm nha!"
Nét mặt vui vẻ của Bùi Tuấn càng sâu, lần đầu tiên Mạc Tiểu Hàn phát hiện, khóe miệng của hắn còn có hai lúm đồng tiền: "Cô Cố, chuyện này cô phải hỏi tổng giám đốc Sở của cô á!"
Cố Cẩm Tâm vừa định quay đầu hỏi Sở Thiên Ngạo, lại chợt nhớ tới việc mình đang cùng hắn gây gổ, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ trong một giây, biểu tình trên mặt cô thay đổi ba lần, những suy nghĩ trong lòng toàn bộ viết rất rõ ràng ở trên mặt.
Bùi Tuấn thấy cô như thế, trong lòng càng cảm thấy thú vị. Hắn đã gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nhưng Cố Cẩm Tâm đơn thuần lại ngốc nghếch như thế thật đúng là gặp lần đầu tiên.
"Cô Cố, cô tới tham gia buổi gặp mặt sao?" Bùi Tuấn mở miệng lần nữa, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu chặt, mấy người này nói chuyện khí thế ngất trời, sao, xem mình như không khí rồi sao?
Mạc Tiểu Hàn lại hoàn toàn không phát hiện Sở Thiên Ngạo không thoải mái, thấy Bùi Tuấn có ấn tượng không tệ với Cố Cẩm Tâm, cố tình rèn sắt khi còn nóng: "Đúng a! Bùi Tổng, Cẩm Tâm còn chưa có bạn trai!"
Nói xong, hướng Cố Cẩm Tâm nháy nháy mắt: "Bùi Tổng cũng độc thân a!"
Ý tứ tác hợp vô cùng rõ ràng, Cố Cẩm Tâm nhất thời đỏ mặt, nhào qua muốn nhéo mặt Mạc Tiểu Hàn: "Chuyện Bùi Tổng độc thân liên quan gì tới tớ a! Người bạn xấu xa này!"
Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng cầu xin tha thứ, hành động của Cẩm rất dọa người .
Nhìn hai cô gái chơi đùa, bộ dáng Bùi Tuấn cười híp mắt thưởng thức, mặt Sở Thiên Ngạo nhất thời đen lại, hai cánh tay lạnh lùng khoanh trước ngực.
Bùi Tuấn là bạn tốt của hắn, hắn rất hiểu anh ta. Ánh mắt cực cao, loại phụ nữ như Cố Cẩm Tâm, vui đùa một chút thì tạm được, chứ thật sự làm bạn gái, cô ta còn chưa đủ tư cách.
Đùa giỡn xong rồi, Cố Cẩm Tâm cũng không muốn nán lại ở chỗ này nữa, kéo Mạc Tiểu Hàn rồi nhìn Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn nói: "Hai vị nói chuyện tiếp đi, chúng tôi đi trước."
"Cô Cố, không bằng uống chung một ly?" Bùi Tuấn nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn cười cười: "Thiên Ngạo, Tiểu Hàn, uống chung a."
Trong lòng Sở Thiên Ngạo một cỗ oán khí, đang muốn đi uống một chén. Hơn nữa bốn phía quá huyên náo, ở chỗ này dạy dỗ Mạc Tiểu Hàn thật sự không dễ dàng. Vì vậy gật đầu: "Được. đến quán bar của cậu."
Hai người đàn ông này cứ tự nhiên quyết định như vậy. hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm.
Cố Cẩm Tâm kinh ngạc trợn to hai mắt: "Hai người các anh rất thú vị a, chúng tôi đồng ý cùng đi uống rượu với các anh sao? Các anh cứ tự tiện quyết định như vậy?"
Bùi Tuấn cũng có chút giật mình: "Cô Cố không muốn sao? Cô Cố, không phải cô còn độc thân sao? Tôi cũng còn độc thân." Ánh mắt hẹp dài phóng đãng hàm chứa nụ cười, bộ dáng phong lưu ngang ngược.
Cố Cẩm Tâm đối với trai đẹp vốn không có sức miễn dịch, thấy bộ dáng Bùi Tuấn như vậy, tim đập thình thịch hai cái. Nhưng vẫn mặt lạnh nói: "Anh độc thân quan hệ gì với tôi chứ? Cũng không phải do tôi cướp bạn gái của anh khiến anh độc thân!"
"Ha ha ha. . . . . ." Nghe thấy câu nói của Cố Cẩm Tâm, Bùi Tuấn nhất thời cười phá lên. Cô bé này nói chuyện rất cá tính. Được, tối nay hắn sẽ không buông tha cho cô.
Sở Thiên Ngạo chau mày, Bùi Tuấn đối với phụ nữ mặc dù nhã nhặn lễ độ, nhưng đều là ngoài mặt, trong lòng Bùi Tuấn mơi chân chính là người đàn ông trăng hoa. Trăng hoa lại đa tình, có thể cùng lúc giữ vũng quan hệ mập mờ với N người phụ nữ.
Nhưng đối với cô gái Cố Cẩm Tâm, dường như có điểm không giống. Bùi Tuấn cũng không thích dây dưa với phụ nữ, đối phương chỉ cần ra vẻ không vui một chút, liền lập tức buông tay. Tối nay sao có vẻ quấn chặt lấy Cố Cẩm Tâm?
Sở Thiên Ngạo nhìn Cố Cẩm Tâm, dáng người cao gầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tính tình thẳng thắn, so với type phụ nữ mà Bùi Tuấn thích, dường như không giống.
Thôi, có liên quan gì đến hắn. . . . . . Sở Thiên Ngạo kéo tay Mạc Tiểu Hàn: "Đi với tôi uống một chén."
Mạc Tiểu Hàn cau mày nhỏ giọng nói: "Buông tay!" Cô không muốn ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo. Quan trọng hơn là, cô không muốn cho Cố Cẩm Tâm biết quan hệ của cô và Sở Thiên Ngạo .
Sở Thiên Ngạo hiển nhiên cũng biết điều này nên buông lỏng tay ra.
Bùi Tuấn thấy hết cảnh này bèn mở miệng nói: "Tiểu Hàn, nể mặt tôi đi! Đưa bạn cô đi, chúng ta cùng đi uống một chén."
Mạc Tiểu Hàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn Cố Cẩm Tâm vẻ cầu khẩn: "Cẩm Tâm, đi đi! Chúng ta đi một lát thôi." Không phải giữ mặt mũi cho Bùi Tuấn mà chỉ rằng sợ nếu cô không đi, Sở Thiên Ngạo sẽ có hành động gì quá đáng ở chỗ này. Nếu vậy thì quan hệ của cô và Sở Thiên Ngạo sẽ hoàn toàn bại lộ.
Cố Cẩm Tâm nhìn ánh mắt mong đợi của Mạc Tiểu Hàn, chỉ còn biết gật đầu. Ánh mắt liếc thấy nụ cười của Bùi Tuấn, mặt khẽ nóng lên.
Trong quán rượu rất nhiều người, đều là những thanh niên nam nữ buổi tối thứ sáu rảnh rang ra ngoài tìm thú vui.
Thấy có nhiều người như vậy, sự đề phòng trong lòng Cố Cẩm Tâm tạm thời buông lỏng. Mặc dù cô thích trai đẹp, nhưng loại đàn ông như Bùi Tuấn này thật sự quá bắt mắt, anh tuấn có tiền lại đa tình, phụ nữ thích hắn nhất định rất nhiều, nhưng cô chỉ muốn yêu và đi tới kết hôn chứ không muốn lãng phí thời gian với loại người phong lưu tình trường này.
Uống một chút rượu, mọi người càng buông lỏng. Tính cánh nhanh nhẹn hoạt bát trời sinh của Cố Cẩm Tâm lại lộ ra, "Chúng tôi chơi trò chơi mạo hiểm “Nói thật” có được hay không?"
Vừa rồi Bùi Tuấn đề nghị khiêu vũ bị cô cự tuyệt. Cô không muốn cùng Bùi Tuấn có bất kỳ đụng chạm cơ thể nào. Loại hoa hoa công tử như Bùi Tuấn, đoán chừng chỉ muốn dùng cô làm trò cười, tình một đêm cái gì đó, cô đừng hòng bị lừa !
Bùi Tuấn hưởng ứng đầu tiên: "Được!" Quay đầu nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn.
Lại nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn đỏ mặt lên, vẻ mặt cũng rất kỳ lạ. Bùi Tuấn cho rằng vừa rồi uống rượu nên có vẻ không thoải mái.
Bùi Tuấn sao có thể biết, giờ phút này, bàn tay Sở Thiên Ngạo đang giấu ở dưới khăn trải bàn quấy rầy Mạc Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn đang cùng Cố Cẩm Tâm nói chuyện phiếm, chợt có một bàn tay nóng bỏng xoa trên đùi, đầu tiên Mạc Tiểu Hàn run lên, ngay sau đó mới kịp phản ứng, là Sở Thiên Ngạo!
Bàn tay Sở Thiên Ngạo từ từ theo đầu gối Mạc Tiểu Hàn đi lên, dò vào váy Mạc Tiểu Hàn . . . . . .
Đi công tác bên ngoài đã nhịn mấy ngày rồi, vừa rồi lại uống chút rượu, Mạc Tiểu Hàn lại mặc một bộ váy chữ V rất quyến rũ, từ góc độ hắn ngồi, vừa lúc có thể thấy một phần ngực trắng nõn của cô.
Nơi bụng dưới của Sở Thiên Ngạo có chút rục rịch chộn rộn.
Trong lòng Mạc Tiểu Hàn rối tung, Sở Thiên Ngạo này, xem nơi này là phòng ngủ của mình sao! Đang ở nơi công cộng mà cũng dùng chiêu này!
Đưa tay xuống dưới mặt bàn, muốn đẩy bàn tay Sở Thiên Ngạo ra. Nhưng Sở Thiên Ngạo không cho cô bất kỳ cơ hội nào. Bàn tay mang theo nhiệt độ hơn lửa nóng, cố chấp hướng lên trên.
Bàn tay Sở Thiên Ngạo có lực như vậy, Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn không có biện pháp gì ngăn cản hắn!
Không thể làm gì khác hơn là mặc cho bàn tay to lớn của hắn chạy khắp nơi trên đùi cô. . . . . .
Đôi chân mềm mại nhẵn bóng của Mạc Tiểu Hàn rất gợi cảm khiến Sở Thiên Ngạo hít vào một hơi, người phụ nữ này, sao cảm giác lại tốt như vậy? Đến độ hắn muốn ngừng mà không được, hận không thể ở tại chỗ muốn cô!
Mang theo kỹ xảo trêu đùa, bàn tay Sở Thiên Ngạo giống như đánh đàn ở trên đùi cô kích thích, lòng bàn tay mang theo sức lực ở trên da thịt trơn nhẵn nhẹ nhàng kích thích, khiến cả người Mạc Tiểu Hàn như có lửa.
Thấy ánh mắt mong chờ của Bùi Tuấn, Sở Thiên Ngạo mang trên mặt nụ cười xấu xa nói: "Được."
Nhưng Mạc Tiểu Hàn chỉ khẽ gật đầu một cái. Cô thật sự không dám nói ra bất kỳ câu gì, sợ vừa mở miệng sẽ rên. Tay Sở Thiên Ngạo thật sự rất có kỹ thuật!
"Tiểu Hàn, quà vặt này ăn rất ngon, cẫu nếm thử một chút . . . . . ." Cố Cẩm Tâm cầm cái đĩa đựng đồ ăn vặt đẩy qua phía Mạc Tiểu Hàn.
"Ách. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn đang chịu đựng sự quấy rầy của Sở Thiên Ngạo, cùng với những khoái cảm rất nhỏ đang đến. Mặt lại đỏ lên.
"Tiểu Hàn, cậu không thoải mái sao?" Cố Cẩm Tâm phát hiện thấy Mạc Tiểu Hàn khác thường bèn quan tâm hỏi.
"Ách, không có việc gì. Chúng ta bắt đầu chơi trò chơi đi!" Mạc Tiểu Hàn chỉ sợ Cố Cẩm Tâm phát hiện ra cái gì, cố gắng dời sự chú ý của cô ấy đi chỗ khác.
Trên mặt Bùi Tuấn kéo ra một nụ cười không kềm chế được, "Được! Chúng ta chơi trò chơi đi! Hôm nay chơi trò chơi mạo hiểm, quy định sẽ lớn a! Mọ người ai cũng không cho chối cãi! Phải theo quy củ!
Cố Cẩm Tâm đã có cảm giác say: "Cắt! Cái gì mà quy định lớn, tôi mới không sợ! Cứ việc phóng ngựa tới đây!"
Được, cô bé, cô bị mắc lừa rồi! khóe miệng lúm đồng tiền của Bùi Tuấn rõ ràng hơn, hướng Cố Cẩm Tâm giơ đầu ngón tay lên: "Cô Cố, rất thẳng thắn!"
"Bốp bốp. . . . . ." Bên cạnh truyền tới một tràng tiếng vỗ tay.
Ba người cùng quay lại nhìn. Chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, đôi mắt hoa đào đang ngầm chứa nụ cười, trên mặt mãi mãi là nụ cười không kềm chế được.
Bùi Tuấn.
"Thiên Ngạo, cô nhân viên này rất có cá tính a" Bùi Tuấn cười híp mắt, ánh mắt lại không nhìn Sở Thiên Ngạo mà nhìn Cố Cẩm Tâm.
Bùi Tuấn thật đúng là một Đại Suất Ca, hơn nữa trên người có mùi vị phong lưu ngang ngược rất hấp dẫn.
"Cậu tới góp vui cho thêm náo nhiệt sao?" Sở Thiên Ngạo tức giận nói. Cái cô thư ký Cố này, ăn gan hùm mật gấu rồi, lại dám uy hiếp hắn, hắn cần phải dạy dỗ giáo huấn lại cô một chút!
Nhìn Bùi Tuấn và Sở Thiên Ngạo đang nói chuyện, Cố Cẩm Tâm kéo tay Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, chúng ta đi!"
Bùi Tuấn lại di chuyển cơ thể, ngăn cản đường đi của hai người: "Tiểu Hàn, đã lâu không gặp."
Lần này Cố Cẩm Tâm thật sự kinh ngạc, "Tiểu Hàn, hai người biết nhau?"
Mạc Tiểu Hàn gật đầu một cái. Không còn cách nào khác hơn là giới thiệu hai người với nhau: "Cẩm Tâm, đây là Bùi Tuấn, tổng giám đốc ngành giải trí." "Bùi Tuấn, đây là bạn tốt của tôi, Cố Cẩm Tâm, bây giờ đang làm việc ở Sở thị."
Cố Cẩm Tâm vừa nghe Bùi Tuấn là tổng giám đốc ngành giải trí, hai mắt lập tức sáng lên: "Tổng giám đốc Bùi, Liễu Thần có phải là minh tinh của công ty anh hay không? Tôi rất thích cô ấy đóng phim a! Sao gần đây cũng không thấy tác phẩm của cô ấy? Anh giúp tôi xin ảnh có chữ ký của cô ấy được không?"
Liễu Thần. . . . . . Khóe mắt Mạc Tiểu Hàn cụp xuống.
Chỉ cần không nhớ tới chuyện xấu xa trước đây của Liễu Thần và Sở Thiên Ngạo, thì cô cũng rất thích Liễu Thần. Dù sao, vẻ mặt xinh đẹp của cô ta quả thật có thể làm điên đảo chúng sinh.
"Liễu Thần a, cô ta đã bị cấm vận rồi, ở ngành giải trí trên căn bản tương đương với đã chết. Muốn xem tác phẩm mới của cô ta, đời này kiếp này đại khái không còn hy vọng nữa." Bùi Tuấn vẫn cười híp mắt. Chờ Cố Cẩm Tâm nhảy vào trong hố.
Quả nhiên, Cố Cẩm Tâm hỏi tới: "Tại sao bị cấm vận? Phim của cô ấy diễn cũng không tệ lắm nha!"
Nét mặt vui vẻ của Bùi Tuấn càng sâu, lần đầu tiên Mạc Tiểu Hàn phát hiện, khóe miệng của hắn còn có hai lúm đồng tiền: "Cô Cố, chuyện này cô phải hỏi tổng giám đốc Sở của cô á!"
Cố Cẩm Tâm vừa định quay đầu hỏi Sở Thiên Ngạo, lại chợt nhớ tới việc mình đang cùng hắn gây gổ, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ trong một giây, biểu tình trên mặt cô thay đổi ba lần, những suy nghĩ trong lòng toàn bộ viết rất rõ ràng ở trên mặt.
Bùi Tuấn thấy cô như thế, trong lòng càng cảm thấy thú vị. Hắn đã gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nhưng Cố Cẩm Tâm đơn thuần lại ngốc nghếch như thế thật đúng là gặp lần đầu tiên.
"Cô Cố, cô tới tham gia buổi gặp mặt sao?" Bùi Tuấn mở miệng lần nữa, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu chặt, mấy người này nói chuyện khí thế ngất trời, sao, xem mình như không khí rồi sao?
Mạc Tiểu Hàn lại hoàn toàn không phát hiện Sở Thiên Ngạo không thoải mái, thấy Bùi Tuấn có ấn tượng không tệ với Cố Cẩm Tâm, cố tình rèn sắt khi còn nóng: "Đúng a! Bùi Tổng, Cẩm Tâm còn chưa có bạn trai!"
Nói xong, hướng Cố Cẩm Tâm nháy nháy mắt: "Bùi Tổng cũng độc thân a!"
Ý tứ tác hợp vô cùng rõ ràng, Cố Cẩm Tâm nhất thời đỏ mặt, nhào qua muốn nhéo mặt Mạc Tiểu Hàn: "Chuyện Bùi Tổng độc thân liên quan gì tới tớ a! Người bạn xấu xa này!"
Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng cầu xin tha thứ, hành động của Cẩm rất dọa người .
Nhìn hai cô gái chơi đùa, bộ dáng Bùi Tuấn cười híp mắt thưởng thức, mặt Sở Thiên Ngạo nhất thời đen lại, hai cánh tay lạnh lùng khoanh trước ngực.
Bùi Tuấn là bạn tốt của hắn, hắn rất hiểu anh ta. Ánh mắt cực cao, loại phụ nữ như Cố Cẩm Tâm, vui đùa một chút thì tạm được, chứ thật sự làm bạn gái, cô ta còn chưa đủ tư cách.
Đùa giỡn xong rồi, Cố Cẩm Tâm cũng không muốn nán lại ở chỗ này nữa, kéo Mạc Tiểu Hàn rồi nhìn Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn nói: "Hai vị nói chuyện tiếp đi, chúng tôi đi trước."
"Cô Cố, không bằng uống chung một ly?" Bùi Tuấn nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn cười cười: "Thiên Ngạo, Tiểu Hàn, uống chung a."
Trong lòng Sở Thiên Ngạo một cỗ oán khí, đang muốn đi uống một chén. Hơn nữa bốn phía quá huyên náo, ở chỗ này dạy dỗ Mạc Tiểu Hàn thật sự không dễ dàng. Vì vậy gật đầu: "Được. đến quán bar của cậu."
Hai người đàn ông này cứ tự nhiên quyết định như vậy. hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm.
Cố Cẩm Tâm kinh ngạc trợn to hai mắt: "Hai người các anh rất thú vị a, chúng tôi đồng ý cùng đi uống rượu với các anh sao? Các anh cứ tự tiện quyết định như vậy?"
Bùi Tuấn cũng có chút giật mình: "Cô Cố không muốn sao? Cô Cố, không phải cô còn độc thân sao? Tôi cũng còn độc thân." Ánh mắt hẹp dài phóng đãng hàm chứa nụ cười, bộ dáng phong lưu ngang ngược.
Cố Cẩm Tâm đối với trai đẹp vốn không có sức miễn dịch, thấy bộ dáng Bùi Tuấn như vậy, tim đập thình thịch hai cái. Nhưng vẫn mặt lạnh nói: "Anh độc thân quan hệ gì với tôi chứ? Cũng không phải do tôi cướp bạn gái của anh khiến anh độc thân!"
"Ha ha ha. . . . . ." Nghe thấy câu nói của Cố Cẩm Tâm, Bùi Tuấn nhất thời cười phá lên. Cô bé này nói chuyện rất cá tính. Được, tối nay hắn sẽ không buông tha cho cô.
Sở Thiên Ngạo chau mày, Bùi Tuấn đối với phụ nữ mặc dù nhã nhặn lễ độ, nhưng đều là ngoài mặt, trong lòng Bùi Tuấn mơi chân chính là người đàn ông trăng hoa. Trăng hoa lại đa tình, có thể cùng lúc giữ vũng quan hệ mập mờ với N người phụ nữ.
Nhưng đối với cô gái Cố Cẩm Tâm, dường như có điểm không giống. Bùi Tuấn cũng không thích dây dưa với phụ nữ, đối phương chỉ cần ra vẻ không vui một chút, liền lập tức buông tay. Tối nay sao có vẻ quấn chặt lấy Cố Cẩm Tâm?
Sở Thiên Ngạo nhìn Cố Cẩm Tâm, dáng người cao gầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tính tình thẳng thắn, so với type phụ nữ mà Bùi Tuấn thích, dường như không giống.
Thôi, có liên quan gì đến hắn. . . . . . Sở Thiên Ngạo kéo tay Mạc Tiểu Hàn: "Đi với tôi uống một chén."
Mạc Tiểu Hàn cau mày nhỏ giọng nói: "Buông tay!" Cô không muốn ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo. Quan trọng hơn là, cô không muốn cho Cố Cẩm Tâm biết quan hệ của cô và Sở Thiên Ngạo .
Sở Thiên Ngạo hiển nhiên cũng biết điều này nên buông lỏng tay ra.
Bùi Tuấn thấy hết cảnh này bèn mở miệng nói: "Tiểu Hàn, nể mặt tôi đi! Đưa bạn cô đi, chúng ta cùng đi uống một chén."
Mạc Tiểu Hàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn Cố Cẩm Tâm vẻ cầu khẩn: "Cẩm Tâm, đi đi! Chúng ta đi một lát thôi." Không phải giữ mặt mũi cho Bùi Tuấn mà chỉ rằng sợ nếu cô không đi, Sở Thiên Ngạo sẽ có hành động gì quá đáng ở chỗ này. Nếu vậy thì quan hệ của cô và Sở Thiên Ngạo sẽ hoàn toàn bại lộ.
Cố Cẩm Tâm nhìn ánh mắt mong đợi của Mạc Tiểu Hàn, chỉ còn biết gật đầu. Ánh mắt liếc thấy nụ cười của Bùi Tuấn, mặt khẽ nóng lên.
Trong quán rượu rất nhiều người, đều là những thanh niên nam nữ buổi tối thứ sáu rảnh rang ra ngoài tìm thú vui.
Thấy có nhiều người như vậy, sự đề phòng trong lòng Cố Cẩm Tâm tạm thời buông lỏng. Mặc dù cô thích trai đẹp, nhưng loại đàn ông như Bùi Tuấn này thật sự quá bắt mắt, anh tuấn có tiền lại đa tình, phụ nữ thích hắn nhất định rất nhiều, nhưng cô chỉ muốn yêu và đi tới kết hôn chứ không muốn lãng phí thời gian với loại người phong lưu tình trường này.
Uống một chút rượu, mọi người càng buông lỏng. Tính cánh nhanh nhẹn hoạt bát trời sinh của Cố Cẩm Tâm lại lộ ra, "Chúng tôi chơi trò chơi mạo hiểm “Nói thật” có được hay không?"
Vừa rồi Bùi Tuấn đề nghị khiêu vũ bị cô cự tuyệt. Cô không muốn cùng Bùi Tuấn có bất kỳ đụng chạm cơ thể nào. Loại hoa hoa công tử như Bùi Tuấn, đoán chừng chỉ muốn dùng cô làm trò cười, tình một đêm cái gì đó, cô đừng hòng bị lừa !
Bùi Tuấn hưởng ứng đầu tiên: "Được!" Quay đầu nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn.
Lại nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn đỏ mặt lên, vẻ mặt cũng rất kỳ lạ. Bùi Tuấn cho rằng vừa rồi uống rượu nên có vẻ không thoải mái.
Bùi Tuấn sao có thể biết, giờ phút này, bàn tay Sở Thiên Ngạo đang giấu ở dưới khăn trải bàn quấy rầy Mạc Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn đang cùng Cố Cẩm Tâm nói chuyện phiếm, chợt có một bàn tay nóng bỏng xoa trên đùi, đầu tiên Mạc Tiểu Hàn run lên, ngay sau đó mới kịp phản ứng, là Sở Thiên Ngạo!
Bàn tay Sở Thiên Ngạo từ từ theo đầu gối Mạc Tiểu Hàn đi lên, dò vào váy Mạc Tiểu Hàn . . . . . .
Đi công tác bên ngoài đã nhịn mấy ngày rồi, vừa rồi lại uống chút rượu, Mạc Tiểu Hàn lại mặc một bộ váy chữ V rất quyến rũ, từ góc độ hắn ngồi, vừa lúc có thể thấy một phần ngực trắng nõn của cô.
Nơi bụng dưới của Sở Thiên Ngạo có chút rục rịch chộn rộn.
Trong lòng Mạc Tiểu Hàn rối tung, Sở Thiên Ngạo này, xem nơi này là phòng ngủ của mình sao! Đang ở nơi công cộng mà cũng dùng chiêu này!
Đưa tay xuống dưới mặt bàn, muốn đẩy bàn tay Sở Thiên Ngạo ra. Nhưng Sở Thiên Ngạo không cho cô bất kỳ cơ hội nào. Bàn tay mang theo nhiệt độ hơn lửa nóng, cố chấp hướng lên trên.
Bàn tay Sở Thiên Ngạo có lực như vậy, Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn không có biện pháp gì ngăn cản hắn!
Không thể làm gì khác hơn là mặc cho bàn tay to lớn của hắn chạy khắp nơi trên đùi cô. . . . . .
Đôi chân mềm mại nhẵn bóng của Mạc Tiểu Hàn rất gợi cảm khiến Sở Thiên Ngạo hít vào một hơi, người phụ nữ này, sao cảm giác lại tốt như vậy? Đến độ hắn muốn ngừng mà không được, hận không thể ở tại chỗ muốn cô!
Mang theo kỹ xảo trêu đùa, bàn tay Sở Thiên Ngạo giống như đánh đàn ở trên đùi cô kích thích, lòng bàn tay mang theo sức lực ở trên da thịt trơn nhẵn nhẹ nhàng kích thích, khiến cả người Mạc Tiểu Hàn như có lửa.
Thấy ánh mắt mong chờ của Bùi Tuấn, Sở Thiên Ngạo mang trên mặt nụ cười xấu xa nói: "Được."
Nhưng Mạc Tiểu Hàn chỉ khẽ gật đầu một cái. Cô thật sự không dám nói ra bất kỳ câu gì, sợ vừa mở miệng sẽ rên. Tay Sở Thiên Ngạo thật sự rất có kỹ thuật!
"Tiểu Hàn, quà vặt này ăn rất ngon, cẫu nếm thử một chút . . . . . ." Cố Cẩm Tâm cầm cái đĩa đựng đồ ăn vặt đẩy qua phía Mạc Tiểu Hàn.
"Ách. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn đang chịu đựng sự quấy rầy của Sở Thiên Ngạo, cùng với những khoái cảm rất nhỏ đang đến. Mặt lại đỏ lên.
"Tiểu Hàn, cậu không thoải mái sao?" Cố Cẩm Tâm phát hiện thấy Mạc Tiểu Hàn khác thường bèn quan tâm hỏi.
"Ách, không có việc gì. Chúng ta bắt đầu chơi trò chơi đi!" Mạc Tiểu Hàn chỉ sợ Cố Cẩm Tâm phát hiện ra cái gì, cố gắng dời sự chú ý của cô ấy đi chỗ khác.
Trên mặt Bùi Tuấn kéo ra một nụ cười không kềm chế được, "Được! Chúng ta chơi trò chơi đi! Hôm nay chơi trò chơi mạo hiểm, quy định sẽ lớn a! Mọ người ai cũng không cho chối cãi! Phải theo quy củ!
Cố Cẩm Tâm đã có cảm giác say: "Cắt! Cái gì mà quy định lớn, tôi mới không sợ! Cứ việc phóng ngựa tới đây!"
Được, cô bé, cô bị mắc lừa rồi! khóe miệng lúm đồng tiền của Bùi Tuấn rõ ràng hơn, hướng Cố Cẩm Tâm giơ đầu ngón tay lên: "Cô Cố, rất thẳng thắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.