Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 116: Mang cô đi cấp cứu

Bắc Minh

11/10/2013

Tầm mắt đột nhiên đụng phải cặp mắt sâu đen của Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn cũng không tránh né, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn.

Giờ phút này, cô đã hoàn toàn quên mất mối quan hệ rối rắm giữa cô và Sở Thiên Ngạo. Cô chỉ là một nhân viên bình thường, đối với nghiệp vụ của công ty nói lên thắc mắc của mình, cố gắng giảm thiểu tổn thất thấp nhất cho công ty.

Cô không thẹn với lòng, cho nên, cô dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Thiên Ngạo.

Ánh mắt sâu tối của Sở Thiên Ngạo thoáng qua tia tán thưởng. Không ngờ rằng, Mạc Tiểu Hàn là nhân viên mới, nhưng lại có ánh mắt sắc bén như vậy, ngay cả vừa rồi hắn cũng không có chút nghi ngờ nào, lại bị cô ngay lập tức chỉ ra.

Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn với cặp mắt khác xưa!

Nhìn vị quản lý bộ phận nghiệp vụ nói: "Quản lý Trương, anh về xem xét lại số liệu một lần nữa đi."

Mạc Tiểu Hàn thở phào nhẹ nhõm, biết đề nghị của mình đã được chấp nhận.

Sau khi các bộ phận khác báo cáo một lúc nữa, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.

Mạc Tiểu Hàn ôm laptop đi ra ngoài. Vừa sắp đi ra khỏi phòng họp bước chân Sở Thiên Ngạo đột nhiên ngừng lại một chút, quay mặt lại, nhìn thật sâu người đi theo phía sau hắn cách đó không xa, Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn vừa đúng lúc ngẩng đầu, ánh mắt lập tức rơi vào tầm mắt sâu như nước của Sở Thiên Ngạo, trong lòng không khỏi cứng lại, thậm chí có chút khẩn trương.

"Tổng giám đốc?" Những tổng giám cao cấp đi bên cạnh thấy Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn cô thư ký phía sau, cho rằng Sở Thiên Ngạo còn có chuyện gì muốn nói.

Sở Thiên Ngạo vẫn chăm chú nhìn Mạc Tiểu Hàn, trong ánh mắt thoáng qua những tia sáng khó hiểu rồi mím môi nói: "Thưởng cho thư ký Mạc khoản tiền thưởng cao nhất theo quy định."

Hướng Uyển đi sau lưng Sở Thiên Ngạo, nghe thấy những lời này rất chân thực, hàm răng cắn chặt vào làn môi đỏ mọng được trang điểm vô cùng tinh tế, trên mặt chợt lóe lên vẻ ghen tỵ rồi nhanh chóng biến mất.

Thấy biểu tình của Hướng Uyển, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy rầu rĩ. Cô vốn không muốn nổi trội, việc này hay rồi, vừa mới vào làm đã gây thù chuốc oán.

Trở lại phòng thư ký, Mạc Tiểu Hàn có chút buồn buồn, thấy sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn, Cố Cẩm Tâm còn tưởng rằng công việc của cô xảy ra điều gì không may, bèn đi tới quan tâm hỏi: "Tiểu Hàn, cậu không sao chứ? Có phải vừa rồi biên bản hội nghị làm không tốt hay không?"

"Cố Cẩm Tâm, cô thật là tự mình đa tình! Bây giờ người ta đã nổi tiếng, là cục cưng trong mắt Tổng giám đốc rồi đấy!" Hướng Uyển ngồi ở bàn làm việc của mình, nói với vẻ ghen tỵ.

Cố Cẩm Tâm thấy thần sắc vừa đố kỵ vừa hâm mộ của Hướng Uyển, biết công việc của Mạc Tiểu Hàn không có gì bất thường, nhất thời yên lòng vỗ vỗ bờ vai Mạc Tiểu Hàn rồi về chỗ ngồi của mình.

"Cẩm Tâm, vừa rồi ở trong hội nghị tôi đã nói ra sai lầm của vị quản lý bộ phận nghiệp vụ."

"Tiểu Hàn, vừa rồi đi họp cậu đã làm gì hả? Nhìn sắc mặt Hướng Uyển kia đang đố kỵ với cậu đấy."

Khung đối thoại trên màn hình vi tính của hai người đồng thời xuất hiện câu hỏi. Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm cùng ngẩng đầu lên, nhìn nhau ngầm hiểu ý rồi mỉm cười.

Ánh mắt trao đổi của hai người lọt vào mắt của Hướng Uyển, bàn tay trắng nõn nắm chặt chiếc chén sứ. Móng tay dài chịu đựng không được áp lực, gãy mất một móng.

Mạc Tiểu Hàn kể những chuyện xảy ra trong hội nghị ngày hôm nay cho Cố Cẩm Tâm nghe, Cố Cẩm Tâm kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tiểu Hàn, cậu quá tuyệt vời! Vừa tới làm đã có thể nhìn ra chỗ sơ hở lớn như vậy, cậu đúng là luôn luôn thông minh!"

Mạc Tiểu Hàn cười cười có chút ngượng ngùng. Cẩm Tâm bao giờ cũng thoải mái cởi mở như vậy, đối với bạn bè, chưa bao giờ tiếc rẻ lời ca ngợi.

Bóng dáng Sở Thiên Ngạo đột nhiên thoáng qua ngoài cửa, hắn và hai tổng giám các bộ phận đang từ phòng làm việc đi ra ngoài.

"Tiểu Hàn, quá tuyệt vời! Tổng giám đốc đi ra ngoài! Chúng ta lại có thể nhẹ nhõm một buổi chiều rồi !" Cố Cẩm Tâm vui vẻ chọc ghẹo Mạc Tiểu Hàn.



Hướng Uyển cũng thấy bóng dáng của Sở Thiên Ngạo ngoài cửa, tầm mắt rơi vào mặt Mạc Tiểu Hàn chợt lóe, khẽ đứng lên, cái mông uốn éo đi vào phòng giải khát.

Đã đến giờ ăn trưa. Cố Cẩm Tâm đi tới vui vẻ vỗ vai Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, đi, đi ăn!"

Căn tin nhân viên của Sở thị đã nấu xong những món ăn ngon, không chỉ được ăn miễn phí, mà món ăn cũng phong phú đa dạng, mùi vị không thua kém những thức ăn nổi danh trong nhà hàng.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều người đều chen chúc muốn tới làm việc tại Sở thị. Công việc tốt, phúc lợi cũng tốt, Tổng giám đốc lại là người đàn ông độc thân nổi danh đẹp trai. Rất nhiều cô gái chưa chồng cũng ôm trong lòng tâm trạng biết đâu may mắn câu được rể rùa vàng mà tới Sở thị làm việc, ví dụ như Hướng Uyển.

Đã từng, cô và Sở Thiên Ngạo cũng đã từng có kích tình một đêm, nhưng đáng tiếc, chỉ có một đêm.

Nhưng cô không cam lòng. Chỉ cần cô dụng tâm, cô không tin không chiếm được lòng Sở Thiên Ngạo!

Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm ngồi ở một góc yên lặng trong căn tin, vừa trò chuyện vừa ăn rất vui vẻ. Mạc Tiểu Hàn đã thật lâu không có vui vẻ như vậy. Có thể cùng bạn tốt không hề đố kỵ mà nói chuyện phiếm, thật rất vui vẻ!

Hướng Uyển từ bên cạnh đi tới, trên mâm của cô ta chứa thức ăn nóng hổi, dường như mới vừa múc một phần canh. Uốn éo đi từ phía đối diện tới, vừa đến bên cạnh Mạc Tiểu Hàn thì đột nhiên loạng choạng, mâm thức ăn nghiêng tới người cô, chén canh nóng bỏng dội hết lên cánh tay Mạc Tiểu Hàn!

"A!" Mạc Tiểu Hàn còn chưa kịp kêu, Hướng Uyển đã hét lanh lảnh: "Mạc Tiểu Hàn, thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"

"A, đau quá!" Tô canh nóng bỏng đã làm cánh tay Mạc Tiểu Hàn đỏ lên một mảng lớn.

"A, Tiểu Hàn! Cậu không sao chớ?" Cố Cẩm Tâm ngay lập tức giúp Mạc Tiểu Hàn kiểm tra vết thương, cánh tay đã phồng lên những bong bóng nhỏ, "Tiểu Hàn! Cánh tay nổi bóng rồi !"

Cố Cẩm Tâm tức giận nhìn chằm chằm Hướng Uyển: "Sao cô lại không cẩn thận như vậy! Cô xem cánh tay Tiểu Hàn bị bỏng rồi!"

Hướng Uyển hết sức che giấu sự đắc ý ở trong lòng, làm bộ xin lỗi nói: "Tôi không cố ý a!"

Thấy bộ dạng Hướng Uyển giả mù sa mưa, trong lòng Cố Cẩm Tâm nhất thời nổi trận lôi đình: "Cô không phải là cố ý hay sao? Tôi thấy cô chính là cố ý!

"Cẩm Tâm!" Mạc Tiểu Hàn cố gắng nhịn đau, kéo Cố Cẩm Tâm lại. Nếu không kéo cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ đánh nhau với Hướng Uyển.

Đều là đồng nghiệp trong một phòng làm việc, Mạc Tiểu Hàn không muốn đem mọi chuyện náo loạn quá lớn. Có lẽ, Hướng Uyển thật sự không cẩn thận.

Mọi người trong nhà hàng nhốn nháo nhìn về phía này. Có vài người nhận ra Hướng Uyển, bĩu môi: "Con chim Hoàng Yến của tổng giám đốc lại đang khi dễ người ta rồi !"

"Không nhất định a! Cô gái bị phỏng đó cũng không phải là người bình thường, hôm nay ở hội nghị cao cấp, người ta đã nổi danh rồi đấy!"

"Dù có nổi danh như thế nào, quan hệ của Hướng Uyển và tổng giám đốc, các cô cũng không phải không biết. . . . . ."

Đột nhiên, những âm thanh huyên náo im bặt. Không khí yên tĩnh đến độ khiến mọi người hít thở không thông.

Tiếng giày da đi trên nền nhà tạo thành những tiếng kêu đều đặn vang lên càng ngày càng gần.

Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu quay lại nhìn, kinh ngạc đến độ miệng khẽ há ra, người đang tới lại là Sở Thiên Ngạo!

Hắn và mấy người có dáng vẻ cao lớn đang đi về phía cô.

"Sao tổng giám đốc lại tới căn tin nhân viên ăn cơm nhỉ?" Cố Cẩm Tâm nói nhỏ một câu.

Công ty Sở thị có ba tầng dùng để ăn cơm, tổng giám đốc bình thường đều ở ăn ở căn tin chuyên dụng. Đại sảnh lầu một là dành cho những viên chức nhỏ như họ ăn cơm.

Chưa bao giờ nhân viên ăn cơm ở lầu một từng thấy Sở Thiên Ngạo, khó trách Cố Cẩm Tâm kinh ngạc.



Sở Thiên Ngạo vừa đến căn tin nhân viên liền phát hiện một nhóm người đang nhìn về phía góc bên phải chỉ chỉ chỏ chỏ.

Nhìn theo, Sở Thiên Ngạo thấy Mạc Tiểu Hàn đang cùng Hướng Uyển lôi lôi kéo kéo, một người nữa bên cạnh là cô thư ký tâm trạng rất kích động đang nói cái gì đó.

Mạc Tiểu Hàn cau mày thật chặt, dáng vẻ tựa như rất đau đớn.

Sở Thiên Ngạo nhíu nhíu mày, người người phụ nữ bé nhỏ này lại đang làm cái gì rồi?

Sở Thiên Ngạo đi tới, lạnh mặt hỏi: "Các cô đang làm gì thế?"

Hướng Uyển và Cố Cẩm Tâm kinh ngạc quay đầu, thấy gương mặt lo lắng của Sở Thiên Ngạo đang đứng ở phía sau các cô.

Hai người theo bản năng lui về phía sau một bước, khí thế của Sở Thiên Ngạo thật sự quá mạnh mẽ.

Mạc Tiểu Hàn vội vàng mở miệng giải thích: "A, không có việc gì, tôi không cẩn thận nên bị bỏng cánh tay, thư ký Cố đang muốn đưa tôi đến phòng y tế!"

Cố Cẩm Tâm nghe Mạc Tiểu Hàn nói như vậy thì không vui, chỉ vào Hướng Uyển rồi nhìn Sở Thiên Ngạo nói: "Không phải Tiểu Hàn tự mình làm bỏng , là do Hướng Uyển cố ý làm cậu ấy bỏng!"

Cô mới không sợ Hướng Uyển là tình nhân của Sở Thiên Ngạo, hôm nay cô nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Hàn!

Mạc Tiểu Hàn dấu cánh tay ra phía sau, không muốn cho Sở Thiên Ngạo thấy.

Sở Thiên Ngạo tiến lên một bước, nắm cánh tay Mạc Tiểu Hàn từ phía sau kéo ra, nơi bị bỏng trên cánh tay Mạc Tiểu Hàn đã nổi lên nhiều vết phồng nước!

Sở Thiên Ngạo nhăn mày lại, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn chòng chọc Hướng Uyển một cái, sau đó kéo tay Mạc Tiểu Hàn đi tới phòng y tế.

Hướng Uyển và Cố Cẩm Tâm giật mình nhìn bóng lưng Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn. Trên mặt Cố Cẩm Tâm là vẻ giật mình thuần túy, nhưng trên mặt Hướng Uyển lại là kinh ngạc và ghen ghét vô cùng.

Mạc Tiểu Hàn phản ứng lại, dùng sức kéo tay ra. Nhưng bàn tay Sở Thiên Ngạo rất có lực, ở đây lại đang có nhiều người nhìn trừng trừng nên cô cũng ngại giãy giụa. Không thể làm gì khác hơn là mặc cho Sở Thiên Ngạo dắt tay của cô, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc mọi người bước vào thang máy.

Vừa vào thang máy, Mạc Tiểu Hàn liền dùng sức gạt tay Sở Thiên Ngạo ra: "Tự tôi có thể đến phòng y tế, anh đi làm việc đi!"

Sở Thiên Ngạo trước sau hoàn toàn không để ý Mạc Tiểu Hàn, nhất định kéo cánh tay Mạc Tiểu Hàn giơ lên trước mắt nghiêm túc nhìn, cánh tay đã sưng đỏ một mảng, phía trên nổi lên rất nhiều bóng nước. Xem ra bị bỏng rất nghiêm trọng.

"Đừng động!" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng mở miệng. Người phụ nữ này thật không làm cho người khác bớt lo, chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến mình trở thành như thế này.

"Tự tôi tới phòng y tế xử lý vết thương là được. Anh buông tay a!" Mạc Tiểu Hàn cảm thấy Sở Thiên Ngạo có vẻ chuyện bé xé ra to, chỉ có mấy vết nước phồng do bỏng mà thôi, trước kia cô đi làm ở nhà hàng, bị phỏng là thường chuyện.

"Câm miệng!" Sở Thiên Ngạo chợt bá đạo quát.

Mạc Tiểu Hàn cau mày: "Anh hung dữ làm gì!" Người đàn ông này thật là thần kinh, lúc thì làm bộ xót xa khi cô bị bỏng, lúc lại trở mặt rống người.

"Sao em cứ ngu xuẩn như vậy! Nhìn thấy người khác bưng canh nóng đi tới em không biết nhường lối sao?" Sở Thiên Ngạo đè nén sự tức giận trong lòng, bắt đầu dạy cô đạo lý làm người.

"Không cần anh dạy tôi! Tôi biết nên làm như thế nào!" Mạc Tiểu Hàn tức đến đỏ mặt, thật là không giải thích được, cô đâu có gọi hắn tới giúp cô, hắn tự động dắt tay cô đến phòng y tế đấy chứ, giờ lại phát cáu cái gì?

Người đàn ông này mãi mãi bá đạo như vậy, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác. Chuyện gì cũng đều muốn làm theo suy nghĩ của hắn .

Lúc nào thì hắn mới có thể học được cách tôn trọng người khác

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook