Chương 2: Chương 1.1
Điểm Tâm
13/04/2017
Phía nam bốn mùa như xuân, có sông Cán Sa, bên bờ sông xây hồ Cán Sa, bên hồ Cán Sa có Cán Sa thành.
Phía nam giàu có và đông đúc,mà giàu có là nhờ phù sa của sông Cán Sa!
Mấy năm trước xảy ra chiến tranh, phương bắc gió lửa liên miên,bất quá lại không có lan đến phía nam làm cho trung tâm kinh tế di chuyển hết tới đây. Cán Sa thành trải qua mấy đời vị thành chủ, trong thành kéo tơ, phưởng ti, bán ti, độc quyền cung cấp tơ lụa hơn mười năm, giàu nhất thiên hạ, ngay cả quân phí đình chiến của triều đình cũng do thành chủ điều hành .
Nay, kế thừa số của cải kếch xù ấy là Phương Vũ Y.
~ ~ ~
Trang viện ở Phía Nam lịch sự tao nhã u nhã tĩnh mịch, lấy bức tường màu trắng cùng ngói lưu ly để xây, có hành lang gấp khúc lâm thủy, sân nhà có vườn hoa cùng ao cá.
Phương gia tụ tập bàn chuyện trong thư phòng, bên cửa sổ chạm khắc tinh xảo có một tà áo tung bay trên bàn gỗ. Ngồi ở vị trí chủ quản là một nữ tử trẻ tuổi.
Mà nhìn kỹ sẽ thấy tất cả những ai ngồi trên ghế đều là nữ nhân tập trung cùng một chỗ bàn chính sự, không có lấy một nửa bóng dáng nam nhân nào.
Ngồi tại vị trí chủ trì – Phương Vũ Y đặt cuốn sổ xuống nhìn ra phương xa. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xem ra càng thêm phấn trí, nàng quả thực như được kết tinh từ những gì đẹp đẽ nhất của thiên nhiên, mềm mại không xương, xinh đẹp tựa tiên giáng trần, đủ để làm nam nhân thất hồn lạc phách.
Khuôn mặt ấy nhìn nghiêng lại càng xinh đẹp nhỏ nhắn đã vô số lần hướng ngoài cửa sổ ….
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, nha hoàn bưng hương trà đi đến trước cửa, quỳ gối hành lễ. Tổng quản Từ Hương di động thân hình cao quý, thân thủ tiếp nhận khay trà, nhẹ giọng sai bảo vài câu. Nàng ý bảo nha hoàn lui ra, tự mình sẽ hầu hạ những người đang bận bàn chuyện quan trọng.
“Đến đây đi? Có tin tức sao?” Phương Vũ Y khẩn cấp hỏi.
“Không có.” Từ Hương không ngẩng đầu lên trả lời.
Phương Vũ Y suy sụp, thất vọng cực kỳ, một lần nữa vùi đầu vào sổ sách, mơ hồ còn có thể nghe thấy phía sau đống sổ sách truyền đến tiếng thở dài ảo não của nàng.
“Ngươi khẩn trương sao?” Từ Hương hỏi.
“Không có.” Khẩn trương?! Nàng làm sao có thể khẩn trương –
Từ Hương đi tới, đem sổ sách trong tay nàng đảo lại.
“Ngươi xem ngược sách rồi.”
“Nha.” Nàng nhỏ giọng trả lời, buông nắm tay nhỏ, lòng bàn tay ở trên váy ma sát. Nó bây giờ đầy mồ hôi, động vào sổ sách sẽ khiến sách vô cùng bẩn.
Kha Hỉ Oanh nhẹ nhàng nhìn qua, bộ dáng lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi. Nàng đảm nhiệm chức vụ y sư, thái độ lạnh như băng, nhưng lại cứu vô số người.
“Là ca ca ngươi, đem ngươi gả cho người đó.” Nàng tăng mạnh ngữ khí,còn cố ý nhấn mạnh, liếc mắt tiểu nữ nhân đang gục xuống.
“Ta biết, ta biết.” Phương Vũ Y lẩm bẩm.
Vài vị a di chủ các xưởng ti khác đều là hảo bằng hữu của nương khi còn sống, trước khi Vũ Y được sinh ra, các nàng đã định cư ở Cán Sa thành, sự quan tâm của các nàng đối với Vũ Y không khác gì mẫu tử ruột thịt.
Liền bởi vì quan tâm mà các a di đối với trung thân đại sự của nàng rất xoi xét, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại, niệm mãi bên tai Vũ Y.
“Đừng lo lắng, sự tình có lẽ còn có đường cứu vãn, Vũ Y chưa chắc đã phải gả cho vị tướng quân kia.” Ngồi trên ghế đẩu tay cầm cuốn sổ là Tuyết di. Nàng tài trí hơn người, tri thức uyên bác, Vũ Y được nàng đốc thúc mới đọc thuộc tứ thư ngũ kinh.
Vũ Y lắc đầu, nhìn vài vị a di. “ Không được, việc này không thể thay đổi.”
Người chết không thể sống lại, đúng không? Phương Tứ trước khi chết đã uỷ thác, chuyện đính ước coi như xong, không thể chờ Sở Cuồng chạy đến, mới nói cho hắn, Phương gia tính vi phạm lời hứa.
Dù sao nàng cũng không tính đổi ý.
“Ta là không tán thành.” Hỉ di lắc đầu, biểu tình lạnh như băng.
“Ngươi biểu tình thủy chung thật sự rõ ràng.” Vũ Y nhỏ giọng nói, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong sách. Trong các vị a di, Hỉ di phản đối kích liệt nhất.
“Tốt lắm, để cho bản thân Vũ Y tự quyết định.” Tuyết di nói, miệng không uấn không hỏa (nhàn nhạt), cầm bút chu sa phê (viết) mấy lời bình trên sách.
“Ngươi rất sủng nàng.”
Tuyết di mỉm cười, liếc mắt nhìn Vũ Y một cái, bộ dáng từ ái ôn hòa.
Đứa nhỏ này ngày thường phấn điêu ngọc mài (ta đoán là xinh đẹp thướt tha), lại thông minh lanh lợi, tâm địa thiện lương, làm gì có ai không sủng ái cho được?
Từ Hương cúi thân châm trà, không lên tiếng, không gia nhập tranh chấp. Đại tiểu thư sớm gả đi, nàng nhưng thật ra rất cao hứng, Vũ Y sắp thành thân rồi. Nếu thuận lợi như vậy, nói không chừng tầm này sang năm, trong nhà đã có thêm một tiểu oa nhi bụ bẫm cho các nàng ẵm. Nàng có thể chăm sóc oa nhi, hầu hạ vị cô gia xa lạ.
“A, ta nên sớm đi dạy bảo lại ngươi, sau khi bái đường xong sẽ xảy ra chuyện gì, đỡ cho ngươi vào đêm tân hôn bị dọa cho hoảng sợ.” Từ Hương cầm lấy miếng giẻ, chà lau mặt bàn, nhìn chằm chằm Vũ Y.
Vũ Y cắn môi đỏ mọng, hai má phấn hồng lại nóng lại nóng,sau đó nổi lên hai rặng mây đỏ.
“Không cần đâu!” Nàng cúi đầu càng thấp, da thịt tuyết nộn suýt nữa muốn in lại trướng sách mặc dấu.
“Nàng sớm biết rồi.” Tuyết di mở trang sách, khí định thần nhàn nói.
Rầm rầm, mấy chén trà sứ hoa men xanh thuyệt hảo, toàn bộ rơi xuống đất, hương trà thơm ngát bay khắp phòng.
“Đã biết?!” Hỉ di kinh ngạc cực kỳ.
Việc khuê phòng này, cô nương chưa xuất giá làm sao có thể biết? Tuy nói Vũ Y giáo dưỡng không giống với các cô nương bình thường, nhưng việc nam nữ này, bọn họ chưa từng dạy qua cho nàng!
“Trong Tàng thư lâu thiếu mấy cuốn sách cấm.”
Vũ Y bị buộc phải mở miệng, nhưng không có ngẩng đầu, hai má vẫn giấu sau quyển sách.
“Ngô, chưa chắc là ta lấy.” Nàng hàm hồ nói.
“Ta đây như thế nào lại từ trong phòng ngươi tìm ra được mấy cuốn khuê diễm thanh kiều? Chẳng lẽ là nha hoàn nào đó muốn vu cho ngươi, mới đem sách từ tàng thư các đến?” Tuyết di khơi mào mày liễu.
Từ Hương nhíu mày. “Nên tìm bọn nha hoàn tới hỏi xem sao?”
“Không, không cần.” Vũ Y vội vàng ngẩng đầu, hai tay khua loạn, khuôn mặt đỏ bừng. Loại chuyện xấu hổ này, vẫn là càng ít người biết càng tốt, không cần tìm bọn nha hoàn đến đối chất làm gì.
“Nhận tội?” Tuyết di hỏi.
“Nhận tội.” Nàng thở dài, đánh không lại Tuyết di bức cung rồi.
Hỉ di mày không có buông ra.
“Ngươi đều tránh ở trong thư phòng xem sách cấm này?”
“Nàng còn biết kẹp vào trong quyển Binh pháp Tôn Tử, giấu kín vô cùng cẩn thận .” Tuyết di bồi thêm một câu.
Mấy đạo ánh mắt dừng ở trên người Vũ Y, nàng đầu tiên là như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tiếp theo trong lòng cảm thấy không phục.
“Nam nhân có thể xem, vì sao ta không thể?” Nàng nâng cằm.
Nói nàng lặng lẽ tránh ở trong phòng xem sách cấm này, cũng là nói quá sự thật một chút, nàng chính là nhàn rỗi không có việc gì làm lại bị lòng hiếu kỳ quấy phá, ngẫu nhiên lật xem vài tờ. Nói trở về, trong sách dùng từ miêu tả thực kỹ càng, cũng thật sự rất ── rất ── (Lik: ai da, nữ chính cũng là sắc nữ a )
Diễm lệ mây đỏ lại lần nữa xuất hiện trên hai má, nhớ tới câu chữ trong sách, nàng liền vụng trộm thở hổn hển một hơi nhỏ.
“Nhưng, ngươi là cô nương chưa xuất giá a!” Hoàng hoa khuê nữ nhìn lén sách cấm? Này quả thực là nghe mà rợn cả người, nếu như bị nhiều người khác biết, khẳng định sẽ trở thành chuyện lớn a.
“Nam nhân chưa thành thân, chẳng phải cũng thường vụng trộm xem sách cấm sao?” Vũ Y áp chế ngượng ngùng trong lòng, nâng chung trà lên hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi uống. (Lik: Bích Song à, nữ chính rất có tư tưởng nam nữ bình quyền, tỷ này rất có tố chất a)
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, lần này là bối rối dồn dập, nhanh chóng nhanh chóng …
“Tiểu thư, tiểu thư!” Hai nha hoàn Xuân Bộ, Thu Ý một trước một sau tất tả chạy vào thư phòng, thở hồng hộc, thần sắc kinh hoảng. “ Đến rồi,.. đến ..rồi.. đến rồi.” Hai người đồng thanh hô.
Vũ Y di dời tầm mắt đang nhìn các vị a di chuyển ra hướng cửa, đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu lòe lòe tỏa sáng.
“Hắn đến đây?” Nàng vội vàng hỏi.
Đến đây ư? Sở Cuồng cuối cùng đến rồi sao?
Xuân Bộ thở hổn hển, hít thở không thông, hớp vài ngụm khí vẫn nói không ra nửa câu.
Thu Ý đến trước nhanh chóng bình ổn hô hấp, mở miệng cướp lời.
“Không không không, tiểu thư, không phải thành chủ tương lai của chúng ta tới cửa, mà là thổ phỉ!”
Sở Cuồng còn chưa xuất hiện, một đám thổ phỉ thế nhưng lại tranh giành đến trước.
Phía nam giàu có và đông đúc,mà giàu có là nhờ phù sa của sông Cán Sa!
Mấy năm trước xảy ra chiến tranh, phương bắc gió lửa liên miên,bất quá lại không có lan đến phía nam làm cho trung tâm kinh tế di chuyển hết tới đây. Cán Sa thành trải qua mấy đời vị thành chủ, trong thành kéo tơ, phưởng ti, bán ti, độc quyền cung cấp tơ lụa hơn mười năm, giàu nhất thiên hạ, ngay cả quân phí đình chiến của triều đình cũng do thành chủ điều hành .
Nay, kế thừa số của cải kếch xù ấy là Phương Vũ Y.
~ ~ ~
Trang viện ở Phía Nam lịch sự tao nhã u nhã tĩnh mịch, lấy bức tường màu trắng cùng ngói lưu ly để xây, có hành lang gấp khúc lâm thủy, sân nhà có vườn hoa cùng ao cá.
Phương gia tụ tập bàn chuyện trong thư phòng, bên cửa sổ chạm khắc tinh xảo có một tà áo tung bay trên bàn gỗ. Ngồi ở vị trí chủ quản là một nữ tử trẻ tuổi.
Mà nhìn kỹ sẽ thấy tất cả những ai ngồi trên ghế đều là nữ nhân tập trung cùng một chỗ bàn chính sự, không có lấy một nửa bóng dáng nam nhân nào.
Ngồi tại vị trí chủ trì – Phương Vũ Y đặt cuốn sổ xuống nhìn ra phương xa. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xem ra càng thêm phấn trí, nàng quả thực như được kết tinh từ những gì đẹp đẽ nhất của thiên nhiên, mềm mại không xương, xinh đẹp tựa tiên giáng trần, đủ để làm nam nhân thất hồn lạc phách.
Khuôn mặt ấy nhìn nghiêng lại càng xinh đẹp nhỏ nhắn đã vô số lần hướng ngoài cửa sổ ….
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, nha hoàn bưng hương trà đi đến trước cửa, quỳ gối hành lễ. Tổng quản Từ Hương di động thân hình cao quý, thân thủ tiếp nhận khay trà, nhẹ giọng sai bảo vài câu. Nàng ý bảo nha hoàn lui ra, tự mình sẽ hầu hạ những người đang bận bàn chuyện quan trọng.
“Đến đây đi? Có tin tức sao?” Phương Vũ Y khẩn cấp hỏi.
“Không có.” Từ Hương không ngẩng đầu lên trả lời.
Phương Vũ Y suy sụp, thất vọng cực kỳ, một lần nữa vùi đầu vào sổ sách, mơ hồ còn có thể nghe thấy phía sau đống sổ sách truyền đến tiếng thở dài ảo não của nàng.
“Ngươi khẩn trương sao?” Từ Hương hỏi.
“Không có.” Khẩn trương?! Nàng làm sao có thể khẩn trương –
Từ Hương đi tới, đem sổ sách trong tay nàng đảo lại.
“Ngươi xem ngược sách rồi.”
“Nha.” Nàng nhỏ giọng trả lời, buông nắm tay nhỏ, lòng bàn tay ở trên váy ma sát. Nó bây giờ đầy mồ hôi, động vào sổ sách sẽ khiến sách vô cùng bẩn.
Kha Hỉ Oanh nhẹ nhàng nhìn qua, bộ dáng lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi. Nàng đảm nhiệm chức vụ y sư, thái độ lạnh như băng, nhưng lại cứu vô số người.
“Là ca ca ngươi, đem ngươi gả cho người đó.” Nàng tăng mạnh ngữ khí,còn cố ý nhấn mạnh, liếc mắt tiểu nữ nhân đang gục xuống.
“Ta biết, ta biết.” Phương Vũ Y lẩm bẩm.
Vài vị a di chủ các xưởng ti khác đều là hảo bằng hữu của nương khi còn sống, trước khi Vũ Y được sinh ra, các nàng đã định cư ở Cán Sa thành, sự quan tâm của các nàng đối với Vũ Y không khác gì mẫu tử ruột thịt.
Liền bởi vì quan tâm mà các a di đối với trung thân đại sự của nàng rất xoi xét, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại, niệm mãi bên tai Vũ Y.
“Đừng lo lắng, sự tình có lẽ còn có đường cứu vãn, Vũ Y chưa chắc đã phải gả cho vị tướng quân kia.” Ngồi trên ghế đẩu tay cầm cuốn sổ là Tuyết di. Nàng tài trí hơn người, tri thức uyên bác, Vũ Y được nàng đốc thúc mới đọc thuộc tứ thư ngũ kinh.
Vũ Y lắc đầu, nhìn vài vị a di. “ Không được, việc này không thể thay đổi.”
Người chết không thể sống lại, đúng không? Phương Tứ trước khi chết đã uỷ thác, chuyện đính ước coi như xong, không thể chờ Sở Cuồng chạy đến, mới nói cho hắn, Phương gia tính vi phạm lời hứa.
Dù sao nàng cũng không tính đổi ý.
“Ta là không tán thành.” Hỉ di lắc đầu, biểu tình lạnh như băng.
“Ngươi biểu tình thủy chung thật sự rõ ràng.” Vũ Y nhỏ giọng nói, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong sách. Trong các vị a di, Hỉ di phản đối kích liệt nhất.
“Tốt lắm, để cho bản thân Vũ Y tự quyết định.” Tuyết di nói, miệng không uấn không hỏa (nhàn nhạt), cầm bút chu sa phê (viết) mấy lời bình trên sách.
“Ngươi rất sủng nàng.”
Tuyết di mỉm cười, liếc mắt nhìn Vũ Y một cái, bộ dáng từ ái ôn hòa.
Đứa nhỏ này ngày thường phấn điêu ngọc mài (ta đoán là xinh đẹp thướt tha), lại thông minh lanh lợi, tâm địa thiện lương, làm gì có ai không sủng ái cho được?
Từ Hương cúi thân châm trà, không lên tiếng, không gia nhập tranh chấp. Đại tiểu thư sớm gả đi, nàng nhưng thật ra rất cao hứng, Vũ Y sắp thành thân rồi. Nếu thuận lợi như vậy, nói không chừng tầm này sang năm, trong nhà đã có thêm một tiểu oa nhi bụ bẫm cho các nàng ẵm. Nàng có thể chăm sóc oa nhi, hầu hạ vị cô gia xa lạ.
“A, ta nên sớm đi dạy bảo lại ngươi, sau khi bái đường xong sẽ xảy ra chuyện gì, đỡ cho ngươi vào đêm tân hôn bị dọa cho hoảng sợ.” Từ Hương cầm lấy miếng giẻ, chà lau mặt bàn, nhìn chằm chằm Vũ Y.
Vũ Y cắn môi đỏ mọng, hai má phấn hồng lại nóng lại nóng,sau đó nổi lên hai rặng mây đỏ.
“Không cần đâu!” Nàng cúi đầu càng thấp, da thịt tuyết nộn suýt nữa muốn in lại trướng sách mặc dấu.
“Nàng sớm biết rồi.” Tuyết di mở trang sách, khí định thần nhàn nói.
Rầm rầm, mấy chén trà sứ hoa men xanh thuyệt hảo, toàn bộ rơi xuống đất, hương trà thơm ngát bay khắp phòng.
“Đã biết?!” Hỉ di kinh ngạc cực kỳ.
Việc khuê phòng này, cô nương chưa xuất giá làm sao có thể biết? Tuy nói Vũ Y giáo dưỡng không giống với các cô nương bình thường, nhưng việc nam nữ này, bọn họ chưa từng dạy qua cho nàng!
“Trong Tàng thư lâu thiếu mấy cuốn sách cấm.”
Vũ Y bị buộc phải mở miệng, nhưng không có ngẩng đầu, hai má vẫn giấu sau quyển sách.
“Ngô, chưa chắc là ta lấy.” Nàng hàm hồ nói.
“Ta đây như thế nào lại từ trong phòng ngươi tìm ra được mấy cuốn khuê diễm thanh kiều? Chẳng lẽ là nha hoàn nào đó muốn vu cho ngươi, mới đem sách từ tàng thư các đến?” Tuyết di khơi mào mày liễu.
Từ Hương nhíu mày. “Nên tìm bọn nha hoàn tới hỏi xem sao?”
“Không, không cần.” Vũ Y vội vàng ngẩng đầu, hai tay khua loạn, khuôn mặt đỏ bừng. Loại chuyện xấu hổ này, vẫn là càng ít người biết càng tốt, không cần tìm bọn nha hoàn đến đối chất làm gì.
“Nhận tội?” Tuyết di hỏi.
“Nhận tội.” Nàng thở dài, đánh không lại Tuyết di bức cung rồi.
Hỉ di mày không có buông ra.
“Ngươi đều tránh ở trong thư phòng xem sách cấm này?”
“Nàng còn biết kẹp vào trong quyển Binh pháp Tôn Tử, giấu kín vô cùng cẩn thận .” Tuyết di bồi thêm một câu.
Mấy đạo ánh mắt dừng ở trên người Vũ Y, nàng đầu tiên là như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tiếp theo trong lòng cảm thấy không phục.
“Nam nhân có thể xem, vì sao ta không thể?” Nàng nâng cằm.
Nói nàng lặng lẽ tránh ở trong phòng xem sách cấm này, cũng là nói quá sự thật một chút, nàng chính là nhàn rỗi không có việc gì làm lại bị lòng hiếu kỳ quấy phá, ngẫu nhiên lật xem vài tờ. Nói trở về, trong sách dùng từ miêu tả thực kỹ càng, cũng thật sự rất ── rất ── (Lik: ai da, nữ chính cũng là sắc nữ a )
Diễm lệ mây đỏ lại lần nữa xuất hiện trên hai má, nhớ tới câu chữ trong sách, nàng liền vụng trộm thở hổn hển một hơi nhỏ.
“Nhưng, ngươi là cô nương chưa xuất giá a!” Hoàng hoa khuê nữ nhìn lén sách cấm? Này quả thực là nghe mà rợn cả người, nếu như bị nhiều người khác biết, khẳng định sẽ trở thành chuyện lớn a.
“Nam nhân chưa thành thân, chẳng phải cũng thường vụng trộm xem sách cấm sao?” Vũ Y áp chế ngượng ngùng trong lòng, nâng chung trà lên hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi uống. (Lik: Bích Song à, nữ chính rất có tư tưởng nam nữ bình quyền, tỷ này rất có tố chất a)
Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, lần này là bối rối dồn dập, nhanh chóng nhanh chóng …
“Tiểu thư, tiểu thư!” Hai nha hoàn Xuân Bộ, Thu Ý một trước một sau tất tả chạy vào thư phòng, thở hồng hộc, thần sắc kinh hoảng. “ Đến rồi,.. đến ..rồi.. đến rồi.” Hai người đồng thanh hô.
Vũ Y di dời tầm mắt đang nhìn các vị a di chuyển ra hướng cửa, đôi mắt trong trẻo như làn nước mùa thu lòe lòe tỏa sáng.
“Hắn đến đây?” Nàng vội vàng hỏi.
Đến đây ư? Sở Cuồng cuối cùng đến rồi sao?
Xuân Bộ thở hổn hển, hít thở không thông, hớp vài ngụm khí vẫn nói không ra nửa câu.
Thu Ý đến trước nhanh chóng bình ổn hô hấp, mở miệng cướp lời.
“Không không không, tiểu thư, không phải thành chủ tương lai của chúng ta tới cửa, mà là thổ phỉ!”
Sở Cuồng còn chưa xuất hiện, một đám thổ phỉ thế nhưng lại tranh giành đến trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.