Thuần Phục Tướng Công

Chương 19: Chương 12.1

Điểm Tâm

13/04/2017

Việc chuẩn bị thương đạo về phía Nam, cuối cùng đại khái cũng hoàn thành.

Vũ Y tìm được một người dẫn đường, người này đã đi qua nước láng giềng ở phía Nam, đối với tòa đại thành, dân cư hơn trăm vạn kia nắm rất rõ lộ trình. Nàng trước phái một nhóm người đi dò đường, tiếp theo bắt đầu tính toán, nên vận chuyển hàng hóa thế nào, lại nên đưa bao nhiêu hàng đi phía Nam. Vì an bài thương đội binh lính hộ tống, nàng yêu cầu Sở Cuồng, mỗi lần thương thảo đều phải có mặt.

Hắn ngồi ở một bên, nhìn nàng chỉ đạo tất cả, xử lý chuyện tình nàng gọi là “việc nhỏ”. Thân hình cao lớn lịch sự tao nhã ngồi trong thư phòng, có vẻ có chút không thích hợp , tay hắn gác hờ trên đệm ghế, đôi chân thon dài, rắn chắc duỗi ra, mọi người bên trong qua lại đều chú ý cẩn thận, sợ vấp vào chân thành chủ.

Sở Cuồng giữ nguyên trầm mặc, phát hiện khoảng cách giữa nước láng giềng ở phía Nam cùng Cán Sa Thành so với lộ trình nàng lúc trước ở bàn ăn có nói qua, thật là xa hơn rất nhiều. Mày rậm giương lên, con ngươi đen bật ra hào quang.

Vũ Y lại phê hoàn một phần hồ sơ (ta thấy từ này không hợp lắm, nhưng lại không biết thay bằng từ gì L ), phân phó Chức di, đến kho hàng chọn ra một số loại tơ lụa cùng số lượng cụ thể chuẩn bị đưa đến phía nam. Đợt hàng lần này dùng để khảo sát thị trường cùng mức tiêu thụ, cũng có thể xem là mạo hiểm, xem thử thị hiếu của cư dân ở nước láng giềng như thế nào.

“Binh lính đều có thể gia nhập đội quân hộ tống?” Nàng đột nhiên nghĩ đến, ngẩng đầu hướng hắn hỏi.

“Đại đa số đều được.” Sở Cuồng gật đầu, mặt không chút thay đổi.

“Người nào không được?” Nàng lại hỏi.

“Hổ trướng trướng chủ đi đón Khanh Khanh.” Sở Cuồng trả lời.

Khanh Khanh kiên trì muốn tới Cán Sa Thành xem anh trai và chị dâu, trong vòng một ngày hôm đó gửi đến tổng cộng mười hai phi cáp (tin tức do bồ câu đưa thư mang dến ^^), thúc giục Sở Cuồng mau chút phái người đi đón nàng. Nàng còn không biết, mười hai phi cáp kia thật xui xẻo, toàn bộ sớm “hạ cánh” vào bụng Hạ gia huynh đệ. (>.< dã man!)

“Nàng khi nào sẽ đến?” Vũ Y tò mò hỏi. Đám người Tần Bất Hoán đều nói Sở Khanh Khanh ngày thường xinh đẹp, thông minh linh hoạt, là cô nương phương Bắc mỹ mạo song toàn, Sở gia đối với hòn ngọc quý trên tay này chỉ là sợ còn chưa đủ cưng chiều, ngay cả Sở Cuồng nghiêm khắc thế này đối muội muội cũng trân trọng thật sự.

“Đại khái còn mất khoảng một tuần.”

“Ta đây cho người đi sửa sang lại một gian phòng, hảo an bài cho nàng ở lại.”

Hương di ngoài cửa đi đến, phúc thân với hai người.” Ngọ thiện (cơm trưa) đã chuẩn bị xong, muốn dùng ở nơi nào?”

“Đều bưng tới nơi này đi!” Vũ Y trả lời, chống tay đứng dậy, thoáng thư giãn gân cốt. Xử lý xong mọi chuyện, nàng có chút mệt mỏi.

Gần đây không biết làm sao, đặc biệt dễ dàng mệt mỏi, nhất là khi thức dậy vào sáng sớm, thập phần khó chịu, như là ngủ không đủ. Dạo gần đây bận rộn nhiều việc, Sở Cuồng ở ban đêm lại không buông tha nàng, triền miên một lần rồi lại một lần, hao đi nàng bao nhiêu thể lực!!!

Nghĩ đến đêm đêm hoan ái, mặt lập tức nhiễm thượng ba phần hồng nhuận. Nàng không dám nhìn hắn, sợ gương mặt càng thêm ửng hồng.

Hạ nhân đưa thức ăn lên, Sở Cuồng dẫn đầu đứng dậy, ngồi vào trước bàn, châm một ly mỹ tửu.

“Tình hình tơ lụa bị đoạt tra như thế nào?” Hắn hỏi.

“Tân chủ ở Cẫm Tú thành đích thật là người nước Thục, bán tất cả đều là tơ lụa của nước Thục.” Vũ Y trả lời, túc khởi mày liễu.

Đã nhiều ngày như vậy, nàng cũng vì sự việc này mà phiền não, không tra ra một chút manh mối nào.

“Phái người đi xem qua sơn trại?” nàng hỏi

“Còn chưa đi.”

Ánh mắt lợi hại quét lại.

“Không cho nàng đi.” Âm thanh của hắn mang theo nghiêm khắc. Nhìn thấy ánh mắt của nàng, sợ nàng lại nữ phẫn nam trang, tự bản thân lên núi trại đi điều tra.

Nàng hé môi cười, tao nhã đứng dậy. “Ta biết…” Một trận choáng váng đột nhiên đánh úp lại, trong khoảnh khắc, thư phòng xoay tròn trước mắt nàng.

Tiếng kinh hô vang lên trong không trung, Sở Cuồng thân hình thoáng như quỷ mị, nhanh chóng nhảy tới. Trong nháy mắt, hắn đã ôm lấy thân mình xụi lơ của Vũ Y.

“Nàng xảy ra chuyện gì?” Hương di vội vàng hỏi.

“Hôn mê.” Hắn mày rậm nhíu chặt, quan tâm chuyên chú nhìn nàng.

Hương di lo lắng vô cùng, cả người luống cuống. Hôn mê? Sao cư nhiên lại hôn mê? Vũ Y từ nhỏ thân cường thể kiện (thân thể khỏe mạnh), chưa bao giờ từng té xỉu qua.

“Đi tìm đại phu đến.” Hắn ôm lấy thê tử, phóng tới thư phòng, đặt nàng nhẹ nhàng nằm trên giường. Gần đây nàng dễ dàng mệt mỏi, giữa trưa còn muốn ăn tiểu khế (trái khế nhỏ), đệm giường trong thư phòng vừa vặn lúc nào cũng có thứ này.(a, ta biết tỷ bị “bệnh” gì =^^=).



Nàng nhắm chặt hai mắt, nằm ở đệm giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Hắn vươn tay, khẽ vuốt gương mặt xanh xao, lo âu trước nay chưa từng có xuất hiện trên trên gương mặt tuấn tú đang nhíu lại.

Ngoài cửa rất nhanh vang lên tiếng bước chân, nhóm a di tất cả đều chạy đến, giống ong mật vỡ tổ, xông vào trong thư phòng.

“Đại phu đâu?” Hắn uấn giận hỏi, đối mấy vị phu nhân nhíu mày.

Hỉ di đưa ra cái hòm thuốc, không chút sợ hãi đi lên trước. “Ta chính là đại phu.” Nàng đáp, xem xét tiểu nữ nhân trên giường.

Vũ Y đã muốn thanh tỉnh, môi đỏ mọng bậ ra than nhẹ. Nàng mở mắt ra nhi, hoang mang chớp chớp, trong lúc nhất thời còn chưa hiểu được, vì sao trong phòng đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế.

“Nằm yên, đừng cử động.” Hỉ di phân phó, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Sở Cuồng.” Ngươi trước đi ra ngoài.”

“Không.” Hắn thô thanh cự tuyệt, không muốn rời đi.

“Muốn nàng bình yên vô sự, ngươi liền đi ra ngoài, đừng trở ngại ta xem bệnh.” Hỉ di trừng hắn, liếc mắt một cái, không lưu tình chút nào đuổi người.

Sở Cuồng nắm chặt hai đấm, gân xanh co rúm, lại không lại hé răng, bất mãn rời đi thư phòng, ra trước cửa chờ. Vì an nguy của Vũ Y, cuồng ngạo như hắn cũng ngoan ngoãn nhượng bộ.

Hương di lần đầu nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, rất lấy làm kinh ngạc. Không nghĩ tới Sở Cuồng là người không xem nữ nhân để vào trong mắt lại cho ra cái biểu tình này, Vũ Y xác thực có cách thuần phu (dạy chồng).

“Cảm thấy như thế nào?” Hỉ di hỏi, đem cái hòm thuốc ở một bên không đặt xuống.

“Không có việc gì, đại khái là quá mệt mỏi.” Vũ Y trả lời, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường. Tuyết di cầm áo ngủ bằng gấm, đắp hờ qua người nàng, phòng ngừa nàng lạnh.

“Đến, ăn trước vài thứ.” Hương di nói, bưng tới một chén canh thoang thoảng hương hoa mai.

Thức ăn còn chưa đến gần, Vũ Y sắc mặt liền trắng nhợt, đây vốn là món ăn nàng ưa thích nhất giờ phút này lại làm cho dạ dày của nàng sôi sục không thôi, từng trận toan nảy lên yết hầu, nàng hai tay vung lên, vội vàng đem thức ăn đẩy ra, quay đầu đi kiền nôn.

Các nữ nhân một trận trầm mặc, tất cả đều mở to hai mắt nhìn nàng.

Xem bộ dáng này, còn cần Hỉ di chẩn đoán sao? Bệnh trạng loại này, mỗi người đàn bà thành gia đều nhất thanh nhị sở.(rõ ràng tường tận)

Sau một lúc lâu, Hỉ di mới mở miệng. “Ngươi, tình hình này xuất hiện bao lâu rồi?” Nàng vẻ mặt tái nhợt, khiếp sợ thật sự.

“Nửa tháng gần đây.”

Tuyết di sắc mặt cũng không tốt, vội vã chạy đến, lấy một ghế dựa, bản thân ngồi xuống. “Ngươi trong lòng đều hiểu rõ sao?” Nàng hỏi.

Vũ Y gật gật đầu.

“Nguyệt tín(Kinh nguyệt) có đến không?” Chức trực tiếp di hỏi.

Nàng cúi cái đầu nhỏ. Gương mặt đỏ hồng.” Không có.”

Như vậy khẳng định là mang thai. Nam nhân kia có “năng lực” thật sự là kinh người, tay chân mau lẹ, nhanh như thế đã khiến cho Vũ Y có thai. (hắc hắc, anh Cuồng “khỏe” quá…J )

“Thật là có thai.” Tuyết di thì thào nói. Nàng vừa mới thích ứng chuyện Vũ Y đã kết hôn, lúc này lại phải việc thích ứng sự thật Vũ Y phải làm nương.

Chỉ có Hương di cười đến toe tóet, từ lúc Vũ Y gả cho Sở Cuồng, nàng liền chờ mong, muôn ôm ôm tiểu oa nhi.” Thật tốt quá, ta phải đi phòng bếp nấu chung canh gà, cho ngươi bồi bổ thân mình.” Nàng nhanh chân rời đi, thằng tiến nhà bếp.

Hương di chân trước vừa mới rời khỏi, cửa đã bị đẩy ra. Phịch một tiếng nổ, phiến môn (cánh cửa) nặng nề đánh vào trên tường. Sở Cuồng chờ không nổi nữa.

“Nàng không có việc gì đi?” Hắn hỏi.

Các nữ nhân nhìn hắn, biểu tình phức tạp, tất cả đều không nói lời nào.

“Nàng không có việc gì đi?” Ngữ khí dần dần không còn kiên nhẫn.

Hỉ di nhìn hắn một cái, một bên tiện tay thu hồi cái hòm thuốc. “Có chuyện.” Nàng liếc mắt. “Vẫn là bởi vì ngươi nên mới có chuyện.” (gật gù, chí lí a ^^)

Hắn không nói một lời, sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành tái nhợt.

“Hỉ di, đừng nói bậy.” Vũ Y vội nói, đối Sở Cuồng vươn tay.” Ta không sao.”



Hắn không tin, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng nàng, thiệt nhiều hỏa diễm ở trong đó toát ra.” Vì cái gì té xỉu?”

Mặt hiện lên đỏ ửng, nàng cắn cắn môi, xấu hổ quẫn cúi đầu.

Thật là, hắn sao lại nóng vội như thế, muốn ép nàng nói ra ở trước mặt mọi người sao? Nàng vốn định khi hai người ở cùng một chỗ, sẽ tựa vào bên tai hắn, cùng hắn chia xẻ tin tức tốt đẹp này.

“Ta — ta chỉ là có thai thôi.” Hai tay của nàng tùy ý đặt trên bụng, cười đến e lệ lại ngọt ngào. Đây là đứa nhỏ của bọn họ, là hai người cùng nhau tạo ra tiểu sinh mệnh này!

Tuyên bố của nàng không làm cho hắn lơi lỏng, khuôn mặt tuấn tú ngược lại càng thêm tái nhợt. Hắn không nói được một lời, đi nhanh như bay, duỗi tay ra đã đem nàng kéo vào lòng, ôm chặt lấy.

Vũ Y muốn ngẩng đầu nhìn hắn, Sở Cuồng cũng không cho phép, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đặt ở trước ngực. Nàng có thể cảm giác được, hắn vô cùng thận trọng, trên gò má trắng mịn như ngọc của nàng liên tiếp đặt xuống những nụ hôn.

Cử chỉ này làm cho lòng của nàng cơ hồ muốn hòa tan. Ngay cả hắn không nói, nhưng nàng biết, hắn là đang thập phần cao hứng.

Trong lòng ấm áp, ngọt ngào, như thật lâu trước kia, nàng liền mơ hồ biết, có thể theo hắn, gần nhau cả đời.

Cho nên nguyện ý gả cho hắn, nguyện ý sinh hạ hắn đứa nhỏ — Vũ Y cũng ôm hắn, thỏa mãn thở dài. Nàng yêu hơi thở của hắn, yêu nhịp đập trái tim hắn, cơ hồ đã nghĩ như thế ôm hắn, thẳng đến hai người đều tóc bạc trắng.

Nhóm a di thức thời, lặng lẽ ly khai, trong thư phòng chỉ còn vợ chồng hai người, trầm mặc ôm lẫn nhau. Không khí ấm áp, lặng lẽ lan tràn.

Bàn tay to lớn của Sở Cuồng nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc bụng bằng phẳng của nàng, cách một lớp xiêm y, bao trùm lên da thịt non mềm.

Nghĩ đến thân hình kiều nhỏ của nàng đang mang cốt nhục của hắn, hắn thật cao hứng lại lo lắng. Nàng mảnh mai như thế, chịu được thống khổ khi sinh nở sao? Nàng có thể thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ sao?

“Ta sẽ bảo vệ nàng.” Hắn nói nhỏ, ôm chặt nàng.

Nàng làm nũng trong ngực hắn, môi đỏ mọng vẽ thành một hình cong.” Đừng lo lắng, ta cũng có thể tự bảo vệ chính mình.” Nàng cũng không phải là nữ tử tay trói gà không chặt, tốt xấu gì nàng cũng từng thượng quá chiến trường a!

Mày rậm nhíu lại, đối với lời nàng nói rất là bất mãn. “Nữ nhân nên để cho nam nhân bảo vệ.”

“Nếu nam nhân đều chết sạch, kia nữ nhân phải làm sao?” Nàng ngẩng đầu lên, hồ nghi hỏi.

“Ta sẽ không chết.” Sở Cuồng nhìn nàng một cái.

Nàng tò mò. “Vì cái gì?”

“Bởi vì ta là nam nhân.” Hắn kiêu ngạo mà tuyên bố. (câu trả lời thiệt là huề vốn mà _ _”)

Vũ Y đáp lại là tròn mắt trợn trắng.

Hừ! Sở Cuồng tuy rằng thừa nhận tài năng của nàng bất phàm, nhưng tận sâu trong tiềm thức tính cách nam nhân tự cuồng, kiêu ngạo nửa điểm cũng không giảm bớt, như sự tình tranh luận về an nguy của nàng trước mắt, hắn nửa điểm cũng không chịu nhún nhường. Từ đó tới giờ, nàng thành thói quen để hắn nghiêm khắc cùng bá đạo.

Chính là, một khi đứa nhỏ sinh ra, nàng cũng không hy vọng hắn vẫn như thế, ăn nói phải biết ý tứ, có chừng mực. Nàng bắt đầu hy vọng, hắn có thể ôn nhu chút, có thể mềm mại chút, ít nhất không hề mang tâm trạng biểu hiện hết ra bên ngoài…

“Chàng không tin ta, đúng không?” Nàng đột nhiên hỏi, theo thói quen chơi đùa đuôi tóc của hắn, khi hai người ở riêng một chỗ, nàng luôn có loại tư thế này, như một chú mèo con chơi đùa trong lòng hắn.

“Ta tin tưởng các huynh đệ.”

“Chàng không tín nhiệm ta sao?”

Hắn nhìn nàng, thật lâu sau mới gật đầu, biểu tình thực không được tự nhiên.

“Vậy chàng tín nhiệm vui sướng sao? Tín nhiệm ôn nhu sao?” (???)

“Nam nhân không có cái loại tín nhiệm này.” Hắn bĩu môi.

Xem ra, trước khi sinh hạ đứa nhỏ, nàng trước phải “dạy dỗ” hắn mới được! Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt, thuyết phục nam nhân ngoan cố naỳ. “Vì cái gì? Kia kỳ thật cũng không khó khăn, chỉ cần chàng…”

Vì để nàng im lặng, Sở Cuồng lựa chọn phương pháp hữu hiệu nhất. Hắn hôn nàng.

Thảo luận kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Phục Tướng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook