Chương 29
Điểm Tâm
13/04/2017
Trung thu gần kề, mọi năm vào độ thời gian này, trên dưới, trong
ngoài Cán Sa thành người người nô nức náo nhiệt, chuẩn bị chào đón tết
trung thu. Nhưng năm nay mọi người lại có thái độ khác thường, người
người ảo não, rã rời hứng thú.
Cảm xúc của phu thê thành chủ ảnh hưởng tới cả tòa Cán Sa Thành.
Kể từ ngày khẩu chiến kịch liệt đó, Vũ Y thủy chung mặt ủ mày ê, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ cũng chưa từng nở nụ cười tươi tắn như ngày trước, làm cho ai nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.
Sự kiện kia còn chưa qua được mấy ngày, nguy hiểm tựa như mây đen, vần vũ trên bầu trời thành Cán Sa như báo hiệu cho một trận cuồng phong, gió tanh mưa máu, cảnh báo bắt đầu dồn dập vang lên. Vũ Y vừa mới chợp mắt, đã nghe thấy thanh âm cảnh báo, khoác vội trường bào, lập tức tông cửa xông ra.
Vừa mới tiến tới tường thành, Sở Cuồng đã đi trước đuổi tới. Hắn đứng ở tường thành, con ngươi đen nhìn về phía xa xa, thần sắc hung ác nham hiểm nghiêm khắc, khi hắn quay đầu lại liền nhìn thấy nàng, biểu tình trở nên càng thêm khó coi.
“Đi xuống.” Hắn nói.
Vũ Y nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.” Không.”
“Nơi này rất nguy hiểm.” khẩu khí thô bạo, che dấu quan tâm dành cho nàng.
Nàng không để ý tới mệnh lệnh của hắn, quay đầu nhìn về chỗ cao nhất trên trường thành, giương giọng hô:” Báo cáo tình huống.”
Thủ vệ gác thành không lên tiếng, tầm mắt còn ngưng ở phương xa. Hắn sắc mặt trắng bệch, ở trong bóng đêm phá lệ bắt mắt.
“Có đại quân đang tiến đến đây.” Hắn chần chờ trong chốc lát mới trả lời.
Đáp án này làm cho Vũ Y nhíu mày.
“Phương hướng nào?”
Thủ vệ gác thành chần chờ càng lâu.
“Tứ phía đều có, cả tòa thành đều bị bao vây .”
Vũ Y kinh hãi, vội vàng chạy vội tới bên cạnh tường thành, hai tay phàn trụ tường đá. Đợi cho chính mắt nhìn thấy tình hình bốn phía, khuôn mặt xinh đẹp trong chốc lát hóa thành trắng bệt.
Trong bóng đêm dày đặt, hàng ngàn hàng vạn ánh đuốc hừng hừng thiêu sáng, rất nhiều binh mã từ bốn phía đang kéo lại, vây Cán Sa thành trong một vòng tròn khép kín, không một kẻ hở. Đoàn quân này rõ ràng là đã có chuẩn bị rồi mới đến, binh lính đều được trang bị chiến giáp, trừ bỏ binh khí, đoàn xa mã phía trước còn có rất nhiều xe hỏa dược.
Kia không phải đạo phỉ, mà là quân đội chính quy được quân trang đầy đủ. Bọn họ dựa vào bóng đêm, ẩn mình vây thành, đến khi xiết chặt vòng vây, mới đốt lửa phô trương thanh thế.
“Hắn muốn công thành.” Sở Cuồng đi đến phía sau nàng, chậm chạp nói, đôi mắt như chim ưng nheo lại, dù bóng đêm tăm tối vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng cờ hiệu của Nam Lăng vương.
Đại khái là sợ hãi uy danh của Hắc Sam quân, Nam Lăng vương cẩn thận suy tính, tập kết trên vạn binh mã, mới dám xâm chiếm Cán Sa Thành, chuẩn bị lấy chiến thuật biển người, tấn công bất ngờ.
“Đừng ra khỏi thành, hai phương binh mã kém nhau rất xa.” Nàng ngẩng đầu.
Sở Cuồng lo lắng, sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu. Không thể nghi ngờ, ở phương diện thủ thành, Vũ Y kinh nghiệm xa so với hắn phong phú hơn nhiều.
“Ta đem đội hộ vệ cùng nhóm Hắc Sam quân đều điều đến tường thành.” Hắn cúi đầu, con ngươi đen lợi hại đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dường như trong đó còn mang theo một tia cảm xúc rất đặc biệt lóe lên nhưng rất nhanh, cũng chìm vào bóng đêm cô tịch.
Một tia cực nóng kia, làm cho nàng trong lòng lung tung, nàng biết, hắn đang đợi nàng mở miệng.
Kỳ thật, Vũ Y không thể không thừa nhận, lời nói của Sở Cuồng đúng là hợp tình hợp lí, chặt chẽ rõ ràng. Tuy rằng khăng khăng khẳng định thân nhân vô tội, nhưng nàng không dám đi điều tra, rất sợ kết quả không phải chứng thật thân nhân vô tội, ngược lại là xác minh suy luận của hắn là đúng.
Nàng từ nhỏ đã rất tín nhiệm những người luôn hết lòng lo lắng cho nàng, ở bên cạnh nàng, nhìn nàng trưởng thành, sự tín nhiệm nhiệm này là tuyệt đối, nàng chưa từng có nửa điểm nghi ngờ. Nhưng trong giờ khắc đó, tất cả dường như sụp đổ, mọi thứ nàng trân quí bấy lâu nay đều bị phá hủy, nàng không thể chấp nhận, cũng không muốn chấp nhận, trong lòng vô cùng bối rối, vô cùng đau lòng.
Nhưng Sở Cuồng dùng lời nói đem nàng bức đến giới hạn cuối cùng, làm cho nàng tâm cấp đại loạn, không thể tự hỏi, mới có thể nhất thời hành động nông nổi, mất đi lý trí mà đối hắn hô lên câu nói kia.
Ta muốn hưu ngươi!
Cơ hồ là vừa nói ra câu nói kia, Vũ Y liền hối hận.
Đã nhiều ngày trôi qua, nàng luôn sống trong tâm trạng lo lắng, không ngừng đoán hắn sẽ là phẫn nộ, hay là thương tâm? Nàng trốn vào trong thư phòng, không dám nhìn hắn, không dám đi tìm hắn nhưng nàng biết, nàng đến tột cùng thương tổn hắn sâu đậm — Vũ Y ngưng tụ dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào. Nàng thậm chí có một chút cảm tạ đêm nay đại quân tiếp cận, ít nhất bọn họ đến, tạm thời đánh vỡ cục diện bế tắc giữa nàng cùng Sở Cuồng.
“Lão đại.” Có thanh âm ở dưới thành hô.
Hắn lại thâm sâu nhìn nàng, liếc mắt một cái, mới quay lại tầm mắt.
Tần Bất Hoán nhảy lên tường thành, sắc mặt ngưng trọng.
“Đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Vũ Y truy vấn, trong lòng hiện lên dự cảm điềm xấu.
“Các huynh đệ bữa tối bị hạ dược, có bảy trướng chủ trúng độc, toàn thân vô lực, Hỉ di xem qua, nói là bị hạ nhuyễn cân tán.” Tần Bất Hoán nói, liếc mắt nhìn quân tình trước mặt, khẩu khí nhã nhặn chậm rãi, nhưng từ tận sâu trong đáy mắt lại dâng lên sát ý nồng đậm.
Vũ Y chấn động toàn thân, cảm xúc trầm ổn trở nên xôn xao bất an. Tin tưởng của nàng bắt đầu dao động.
“Hỉ di có thể lấy dược giải độc.” Đại quân đã gần như áp sát thành, xiết chặt vòng vây, Hắc Sam quân lại tổn thất một nửa quân lực, trận chiến này còn có thể đánh sao?!
“Không được, Người ngã xuống đã rất nhiều, cho dù tới kịp làm giải dược, đợi cho dược hiệu phát huy tác dụng, Nam Lăng vương cũng đã công vào thành.” Sở Cuồng vươn tay, đỡ lấy thân mình kiều nhỏ đang lảo đảo của nàng, tầm mắt dừng ở trong mắt nàng.
“ Chúng ta trúng kế.”
Hắn chậm rãi nói.
Nàng cắn môi, cầm hắn bàn tay hắn, lại cố ý điệu khai tầm mắt, không dám nhìn ánh mắt kia.
“Chỉ có nội thần, mới có thể thông ngoại quỷ”. Lời nói kia như vẫn còn vang vọng bên tai
Sở Cuồng đã suy luận chính xác, bởi vì Nam Lăng vương có người làm nội ứng, mới có thể thần không biết, quỷ không hay từ một nơi bí mật mà mang đại quân áp sát Cán Sa thành
“Có thể điều động bao nhiêu người?” Hắn hỏi, nắm chặt bả vai của nàng, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Tính cả đội hộ vệ trong thành, đại khái chỉ có một ngàn người.”
Hai tròng mắt lợi hại đảo qua, lại lần nữa đổi hướng phương xa, quân đội Nam Lăng vương đã dần dần xiết chặt vòng vây, thanh âm trống trận truyền tới, thanh thế kinh người, ngay cả mặt hồ Cán Sa cũng lâm vào dao động. Mấy vạn quân đội khí thế ngất trời, vũ trang kĩ càng, hội trong thời gian ngắn nhất liền đánh hạ Cán Sa Thành.
Vô số binh khí phát ra ngân quang dưới ánh lửa, xem ra truật mục kinh tâm. (chói mắt, kinh người)
Nếu các huynh đệ không có việc gì, phối hợp cùng đội hộ vệ, cố thủ tứ phương, hai bên thắng bại còn có thể miễn cưỡng dằn co, nhưng bây giờ… trong thành phần đông là thành dân “tay không tất sắt”, trước hết phải lo lắng bảo đảm an toàn cho bọn họ. Bảo hộ một tòa thành, cùng quân đội đơn đả độc đấu bất đồng, tánh mạng của thành dân so với thắng bại trọng yếu hơn.
Hắn rất nhanh đưa ra suy nghĩ thiệt hơn, mày rậm nhíu chặt. Cầm Vũ Y hai vai thủ, chậm rãi đem nàng xoay lại, đối mặt với hắn..
“Tường thành có thể trụ được hỏa dược không?”
Vũ Y tầm mắt nhìn về phía đại quân, lướt qua mấy xe hỏa dược, thân hình không khỏi lủi qua một trận run run.
Cán Sa Thành tuy rằng phòng thủ kiên cố, nhưng dù sao cũng chỉ là được xây bằng đá và gạch thô, không phải thiết trụ (làm bằng sắt thép), không thể chống đỡ hỏa dược oanh tạc, Nam Lăng vương sớm có chuẩn bị, điều đến một lượng hỏa dược rất lớn, chuẩn bị cho nổ tung cửa thành.
“Trả lời ta!” Sở Cuồng lay động bả vai của nàng.
Vũ Y lắc đầu, ngay cả đầu ngón tay đều lạnh như băng. Nàng có năng lực ứng phó quân đội, nhưng không cách nào đối phó hỏa dược.
Hắn cắn răng, quyết định thật nhanh.
“Thông báo mọi người, chúng ta triệt thành.” Sở Cuồng nói. (triệt=bỏ, hủy)
Triệt?
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Chẳng lẽ không nghênh chiến?”
Sở Cuồng nhìn nàng, biểu tình hờ hững, lại nói ra những lời khiến cho nàng toàn thân run run.
“Một khi phá thành, bọn họ sẽ đồ thành.” (đồ thành= giết toàn bộ, không chừa một ai)
Nam Lăng vương ý đồ thực rõ ràng, hắn căn bản không xem trọng nhân mạng, một lòng thầm nghĩ đánh hạ Cán Sa Thành.
Hình ảnh sinh linh đồ thán, gió tanh mưa máu, người người thống khổ, rên rỉ trong đầu ở trong đầu Vũ Y chợt lóe ra, nàng cố gắng nhịn xuống một trận khó chịu không ngừng cuộn lên từ dạ dày. Nàng biết Sở Cuồng vì quyết định này đã hy sinh bao nhiêu, hắn vì thành dân, thậm chí nguyện ý buông bỏ ý niệm cơ hội tử chiến cuối cùng, kia đối chiến sĩ mà nói, bằng với việc từ bỏ tôn nghiêm –
“Nàng từng đề cập qua, dưới thành có thủy đạo, trước hãy cho thành dân chia thành từng nhóm, theo thủy đạo mà rút lui.”
Hắn tẫn tốc phân phó, tầm mắt như hỏa, ở trên mặt hắn qua lại tuần tra, biểu tình phức tạp. Sau một lúc lâu, hắn cắn răng một cái, đem nàng đẩy ra, khuôn mặt tuấn tú thượng chỉ còn nghiêm khắc cùng tuyệt tình.
“Muốn lưu lại bao nhiêu huynh đệ?” Tần Bất Hoán hỏi, bộ dáng bình tĩnh.
“Phái hai trướng Hắc Sam quân đi lên, ta tạm thời ngăn trở bọn họ, chờ thành dân toàn bộ rút lui an toàn, ta lại đi.” Hắn không quay đầu, ngữ khí nghiêm khắc.
“Nàng cũng phải tức tốc rời đi.” Hắn vội vàng nói.
Vũ Y cắn môi, khắc chế xúc động phản bác. Nếu nàng lúc này kiên trì lưu lại, hắn nói không chừng hội đánh bất tỉnh nàng, đem nàng tiễn bước.
Nàng không có trả lời, quay đầu, quyết định trước bảo hộ thành dân an toàn.
“Triệt thành! Lão nhược phụ nhụ (già cả, phụ nữ, trẻ con) đi trước, các nam nhân điện hậu.” Nàng hành động mau lẹ, nhanh chóng phân phó rõ ràng, cố gắng khắc chế áp lực cùng lo lắng trong lòng. Nàng không dám quay đầu, không dám nhìn Sở Cuồng, sợ một khi nhìn thấy gương mặt của hắn, sẽ xúc động, muốn nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy hắn.
Trong thành một mảnh huyên náo, nguyên bản thành dân đã hạ quyết tâm, trở thành lực lượng dự bị, chuẩn bị nghênh chiến, lại nghe được thông báo triệt thành, tuy rằng cực kì kinh ngạc, nhưng cũng lập tức tuân thủ chỉ thị, bỏ xuống tất cả trong tay, tẫn tốc theo sự chỉ huy mà tụ lại điểm tập kết.
“Làm cho thành dân phân tán, dùng thủy đạo khác nhau mà di tản, sau khi tất cả đã rời khỏi, đến nơi an toàn, chỉ để lại một thủy đạo để thoát nước cường triều, đem toàn bộ thủy đạo còn lại lấp đi.” Nàng phân phó.
Cán Sa thành có một hệ thống thủy đạo như mạng nhện dưới lòng đất, thành dân rất nhanh chóng di tản khỏi địa phương nguy hiểm, trong nháy mắt, trong thành đã rút hơn phân nửa nhân khẩu, chỉ còn Phương phủ còn có đèn đuốc.
Chức di sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng đi đến.
“Vũ Y, ngươi trước hết nên đi.” Nàng kiên trì nói.
“Không,” Vũ Y lắc đầu, đã muốn hạ quyết định quyết tâm.
“Ta muốn chờ hắn.” Bên trong Phương phủ còn có một thủy đạo, nàng phải đợi Sở Cuồng trở về, cùng nhau rời đi.
Hắn không trở lại, nàng cũng sẽ không đi. Nàng còn chưa có cơ hội để nói cho hắn biết, nàng thật rất hối hận đối hắn nói ra câu nói kia — hai nữ nhân đồng thời lắc đầu.
“Không được, rất nguy hiểm.” Chức di hô, lo lắng nhìn cửa thành. Nàng không ngừng nghe thấy thanh âm thật lớn ở ngoài thành không ngừng vang lên, quân đội khổng lồ đã muốn tràn vào thành, điên cuồng hét lên kêu gào.
Tình huống rất nguy cấp, nếu không đi sẽ không kịp.
Hương di cũng kéo nàng, muốn kéo Vũ Y vào thủy đạo.
“Mục tiêu của Nam Lăng vương là ngươi, một khi thành phá, ngươi là….” Nói còn chưa nói xong, tường thành liền truyền đến một tiếng nổ vang trời, cả tòa Cán Sa Thành đều lâm vào chấn động.
Cửa thành bị hỏa dược nổ tung!
Vô số binh lính, giống thủy triều dũng mãnh tiến vào, bọn họ người người khuôn mặt dữ tợn, tay đao tay kiếm gầm rú. Nhưng khi bọn họ lọt được vào trong, mới cư nhiên phát hiện, cả tòa thành sớm trở nên trống rỗng, mọi người đều giống như bốc hơi mà biến mất, phẫn nộ rít gào thay bằng thanh âm kinh ngạc.
Chỉ có một bộ phận rất nhỏ còn xuất hiện, đó là một nhóm Hắc Sam quân, đánh lạc hướng địch nhân, cho thành dân rút lui an toàn, bây giờ cùng Sở Cuồng ở trên tường thành hội hợp, ở bên trong mở một con đường máu, huyết vụ bay ra, ở trong không khí huyết tinh chi vị tản mác.
Ngọn lửa tới gần, chiếu rọi Cán Sa Thành, không khí có vẻ càng thêm xơ xác tiêu điều.
“Không được giết hắn, bắt sống!” Đứng ở vị trí chủ thượng, thống soái, Nam Lăng vương hạ lệnh nói, nhìn chằm chằm thân ảnh đẫm máu nhưng vẫn chiến đấu hăng hái, toàn thân thương thế lại vẫn mạnh mẽ như hùng sư – Sở Cuồng, biểu tình ác độc.
Hắc Sam quân dũng mãnh thiện chiến, nhưng song phương nhân mã dù sao kém rất xa, kéo dài được đến giờ phút này, không ít chiến sĩ đã ngã xuống, những người còn lại cũng toàn thân huyết nhục mơ hồ. Địch nhân lại không ngừng vây hãm,chỉ tăng không giảm, bọn họ khí lực dần dần mất đi, tình huống càng lúc càng nguy cấp.
“Lão đại, hồi Phương phủ đi, phu nhân còn đang chờ.” Ưng trướng chủ quát, rút đao chém xuống một đao.
Sở Cuồng quay đầu, chiến bào sớm bị chém tả tơi, ngay cả mái tóc dài thượng cũng dính huyết.
“Nàng tại sao lại không đi?” Hắn rít gào, máu lạnh cả người.
Chết tiệt, hắn sớm nên dự đoán được, Vũ Y sẽ không ngoan ngoãn nghe lời theo thành dân đi trước!
“Phu nhân đang đợi ngươi.” Tần Bất Hoán nói, huy động trường kiếm, lại giải quyết ba cái kỵ binh. Trên bả vai của hắn cũng bị thương, máu tươi nhiễm hồng áo bào trắng.
Trường kiếm tạm dừng, Sở Cuồng giơ lên một đạo mày rậm, biểu tình phức tạp. Cuối cùng, hắn phát ra một tiếng gào thét, khảm tẫn bốn phía binh lính, hướng Phương phủ nhanh chạy đi.
Vài người Hắc Sam quân đuổi tới trước, ở cái giếng bên cạnh vườn hoa phát hiện đám người của Vũ Y, trừ bỏ các nàng ở ngoài, bên trong phủ toàn bộ đã rút lui khỏi.
“Dưới giếng có thủy đạo, làm cho các nàng đi trước.” Vũ Y duy trì chống cự, đối Hắc Sam quân nhóm nói.
Chức di còn muốn cố gắng. “Vũ Y –”
“Đây là mệnh lệnh!” Nàng lớn tiếng nói, hai tròng mắt trừng trừng, phía sau có hừng hực ánh lửa, quần áo dính huyết, ở trong gió hỗn loạn phi vũ, kia bộ dáng có làm người ta kinh sợ quyền uy.
Tần Bất Hoán đã đuổi tới, tuấn dung thượng lên vẻ mỏi mệt, quần áo hỗn độn, xem ra lại vẫn là tuấn mỹ vô trù.
“Tất cả mọi người mau triệt hết, đi!” Hắn thúc giục nói, cũng không nói ra binh lính Nam Lăng vương đã muốn vây chặt Phương phủ bốn phía, mà lão đại còn đang cố gắng kiên trì cản trở bước tiến của địch nhân, vài người ít ỏi cố gắng chống chọi với vòng vây như kiến của kẻ thù.
Nhóm Hắc Sam quân gật đầu, đem nhóm a di cấp di tản. Bọn họ nhìn thấy ở dưới đáy giếng có một thủy đạo, khá tối tăm, nhưng thủy đạo này được xây dựng bằng đá phiến, vô cùng chắc chắn, nhưng miệng giếng lại nhỏ hẹp, chỉ có thể từng người một lần lượt đi vào, thủy đạo bên trong sẽ dẫn đến một mật đạo khác, từ đó lại thông đến một nơi khác bên hồ Cán Sa.
Nếu vượt qua thủy đạo nhỏ hẹp trước mặt, đi tầm mười bước, sẽ bước đến một thiết môn (cửa bằng sắt) kiên cố, màu trên thiết môn cho thấy, nơi này đã rất lâu chưa dùng đến…
Hệ thống thủy đạo này là do vi mẫu thiết kế, dùng đễ điều tiết lưu lượng nước sông. Nếu nước sông tràn ra, khi không thể ngăn cản, sẽ cho điều tiết, đem lưu lượng phân nhỏ vào hệ thống thủy lưu dày đặt, phòng ngừa nước sông chảy ngược. (haiz, chỗ này đọc cv hok hiểu gì hết, nên ta chém ^^)
Lại là một tiếng “ầm” nổ vang, Nam Lăng vương đưa đến hỏa dược, tạc Phương phủ đại môn.
Khói bụi mù mịt, máu, thi thể đầy trên mặt đất. Trăng sáng vành vạnh trên cao lại tản mác một màu đỏ, màu đỏ của huyết dụ, ảm đạm, đáng sợ, thê lương…. Nhưng có một người vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thậm chí trên gương mặt toát ra sự độc ác của quỷ vương, hắn ngồi trên một cỗ xa mã hoa lệ, nhấp nháo hảo tửu do tùy thùng dâng lên, khí định thần nhàn nhìn xung quanh, hưởng thụ khoái cảm thắng lợi.
Mấy vạn quân đội, cùng với an bài tốt của nội ứng, làm cho hắn nắm chắc phần thắng. Cán Sa thành tài lực vô hạn, rốt cuộc đã ở trong tay hắn, có được dễ như trở bàn tay.
Sở Cuồng cắn chặt hàm răng, bên đánh bên lùi, phần đông binh lính vây quanh hắn, cùng từ từ tiến vào Phương phủ.
Một tiếng quát từ phía sau truyền đến, thân ảnh kiều nhỏ nhảy vào cuộc chiến, tư thái nhẹ nhàng, ngân quang loạn thiểm, bắn về phía vô số binh lính, không có người nào có thể tiếp cận thân thể của nàng, ngân quang lóe ra, từng người đổ xuống.
Nhìn thấy viện trợ, hắn chẳng những không cao hứng, ngược lại hổn hển.
“ Nàng tại sao còn chưa rời đi?” Hắn đối thê tử quát.
“Chàng không đi, ta sẽ không đi.” Nàng kiên định trả lời, hai tròng mắt lóe sáng.
Nam Lăng nhướn mày, nhìn hai người bị vây khốn trong hoa viên
“ Cả hai cùng tưởng cũng cùng tưởng có ai sẽ chạy thoát, tất cả đều phải ở lại cho bổn vương”. Hắn lạnh lùng nói.
Từ ngày chịu khuất nhục, trục khỏi thành, hắn liền mang lòng oán hận, muốn thật nhanh đem hai vợ chồng này băm thành vạn đoạn, rửa đi mối nhục mà hắn đã phải chịu, cả vốn lẫn lời đều phải trả.
Binh lính càng tụ càng nhiều, đem hai người vây chặt, đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, rốt cuộc vẫn không thể đẩy lui địch.
Vũ Y kiếm pháp tinh nhuệ, nhưng dù sao thể lực hữu hạn, không thể chiến đấu lâu dài, Sở Cuồng một lòng lo lắng, muốn bảo hộ, che chắn cho nàng, căn bản cũng không thể tập trung chiến đấu.
Đang ở giờ phút sinh tử, một tiếng hô quát đánh gãy chiến đấu.
“Dừng tay!” Nữ nhân la lên, trong không khí phản phất mùi hỏa dược. Tuyết di tay trái cầm hỏa dược, tay phải cầm mồi lửa, xuất hiện giữa vòng chiến.
Nháy mắt, trường kiếm trong tay Vũ Y bị đánh rớt. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thật không ngờ, trừ bỏ nàng cùng Sở Cuồng, bên trong Phương phủ còn có người chưa rời đi.
Sở Cuồng nheo lại ánh mắt, nhanh chóng đem Vũ Y kéo đến phía sau. Hắn nhìn Tuyết di, biểu tình như cũ nghiêm khắc, cũng không có thả lỏng.
Bọn lính tất cả đều cứng lại rồi, nhìn chằm chằm hỏa dược trong tay Tuyết di, tạm thời ngừng công kích, không dám manh động.
Tuyết di ngẩng đầu. “Nam Lăng vương, ngươi đã từng đáp ứng qua ta.” Nàng thong thả nói.
“Ta đáp ứng qua cái gì?” Nam Lăng vương vẫn là ung dung, nhấp một ngụm mỹ tửu.
“Ngươi hứa hẹn qua, sẽ không thương tổn Vũ Y, sẽ cưới nàng làm thê tử, đối với thành dân không mảy may ảnh hưởng, Cán Sa Thành vẫn do nàng quản hạt.”
Vài câu đối thoại đơn giản, làm cho Vũ Y toàn thân lạnh lẽo, nàng trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy da đầu run lên, tầm mắt ngưng ở trên mặt Tuyết di không thể di dời.
Sẽ không, sẽ không là Tuyết di — Tuyết di tuyệt đối sẽ không — trong đầu còn sót lại một chút lý trí, nhẹ giọng nói nhỏ, “kim trong bọc cuối cùng cũng có ngày lòi ra”, giờ phút này mới bị vạch trần, nàng cuối cùng thấy rõ sự thật phủ phàng.
Tuyết di biết tơ lụa đi lúc nào, về đâu; Tuyết di biết, Hổ trướng chủ khi nào đi nghênh đón Khanh Khanh; Tuyết di cũng biết, Sở Cuồng không biết chữ. Liền ngay cả khi đá phiến sụp đổ, Tuyết di cũng ở trên đê … một đôi bàn tay to đặt lên bả vai của nàng, trầm mặc an ủi nàng.
Lời nói của Tuyết di làm cho Nam Lăng vương cười to không thôi. Hắn vươn tay, chỉ vào gương mặt tái nhợt của Tuyết di, cười hỏi:
“Lời nói cùng nữ nhân, sao lại cho là thật?”
“Ngươi muốn bội tín?” sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, tay nắm chặt hỏa dược có chút run run.
“Ta chỉ cùng nam nhân bàn chữ tín.”
Hắn trả lời, nháy mắt về hướng cung thủ đang cách đó không xa.
Phút chốc, một mũi tên xé gió lao đến, xỏ xuyên qua ngực Tuyết di. Nàng chấn động toàn thân, suy sụp ngã xuống đất.
“Tuyết di!” Vũ Y hô, hoảng loạn lao đến.
Cho dù biết Tuyết di chính là nội gian, nàng vẫn là không thể hận nàng. Nàng cho dù phản bội Cán Sa Thành, phản bội mọi người, liên lụy thành dân phải suốt đêm triệt thành, nhưng nàng vẫn là người thân của nàng, là a di của nàng, là Tuyết di hiểu rõ nàng nhất.
Trong đầu không ngừng hiện lên vô số hình ảnh, như một cuốn phim quay chậm: Tuyết di dạy nàng viết chữ, Tuyết di dạy nàng học bài, Tuyết di dạy nàng vẽ kênh đào đồ (bản vẽ thiết kế kênh đào), Tuyết di lo lắng vì nàng đến tuổi cập kê……
Vũ Y nhào tới bên cạnh Tuyết di, nước mắt như vỡ òa, tuôn tràn không dứt.
“Ta chỉ là…chi là hy vọng, ngươi… ngươi… có thể hạnh phúc…”
Tuyết di gian nan nói, thanh âm đứt quãng, mũi tên trước ngực rung động, máu tươi không ngừng theo miệng vết thương trào ra.
Nàng chính là hy vọng Vũ Y có được phu tế hoàn hảo, Sở Cuồng chỉ là một võ tướng lỗ mãng, căn bản không xứng với Vũ Y của nàng.
So với tình yêu, nàng càng tin tưởng quyền thế.
Quá khứ đau thương đã làm cho nàng đối tình yêu bằng hai chữ tuyệt vọng, nàng thế là tin tưởng, Nam Lăng vương có quyền có thế, mới có thể làm cho Vũ Y an ổn, không ưu không lo, vượt qua cả đời.
Lại không nghĩ đến, vì tài phú, Nam Lăng vương lại bội tín, quen đi hứa hẹn chỉ là đơn giản đem Sở cuồng trục xuất khỏi thành, cách xa Vũ Y. Thế là nàng tiết lộ tình báo, giá họa cho Sơn Lang, thậm chí còn trước đêm bọn họ công thành, hạ dược trong thức ăn của Hắc Sam quân, một lòng tưởng dẫn binh vào thành, đuổi đi Sở Cuồng.
Kết quả, nàng tin lầm Nam Lăng vương, nam nhân vẫn là không thể tin.
Hành động ấu trĩ của nàng, mưu kế chưa thành nhưng lại làm cho Vũ Y lâm vào hiểm cảnh.
Tuyết di nhìn về phía Sở Cuồng, khóe miệng hiện lên một nụ cười áy náy, tầm mắt tiếp theo trở lại trên mặt Vũ Y.
“Đừng khóc, Vũ Y của ta… không có việc gì, ngươi nhất định sẽ bình an –” Nàng thấp giọng nói, ra sức đẩy Vũ Y ra
“ Mau chạy đi, nhanh lên!” Nàng hô, một phần khí lực chống đỡ cuối cùng, ôm chặt lấy chân của Nam Lăng vương
Hỏa dược vẫn nắm chắc trong tay, châm vào mồi lửa.
Ầm vang một tiếng, bốn phía thoáng chốc loạn thành một đoàn.
Cơ hồ trong nháy mắt đó, Sở Cuồng lập tức có động tác, hắn ôm lấy Vũ Y, xoay người nhảy vào trong giếng, tránh đi nổ mạnh khiến cho đá vụn bắn tung tóe va vào người. Hai người thẳng tắp rơi vào trong giếng, bắn tung tóe lên vô số bọt nước.
“ Có nước, đừng nói.” Hắn quát, đem nàng chuyển đến trước ngực, bôn tiến.
Vũ Y trên mặt có thủy ngân cùng với nước mắt, xem ra thập phần chật vật, thân mình kiều nhỏ bị Sở Cuồng lôi đi. Nàng toàn thân lạnh như băng, hai chân trầm trọng như thạch, không thể ngăn chặn nỗi đau đang càu xé ruột gan, lòng đau như cắt.
Hỏa dược lực lượng quá cường đại, Tuyết di không có cơ hội sống sót. Nàng dung sinh mạng của mình, đổi lấy thời gian ngắn ngủi quý giá, che dấu bọn họ đào tẩu.
“Truy! Mau đuổi theo!” Nam Lăng vương tê tiếng hô vang lên. Xem ra, trận nổ kia không có làm hắn chon vùi trong đất cát, ngược lại lại chọc giận hắn.
Thanh âm binh lính rơi xuống nước không ngừng truyền đến, truy binh rất nhanh tới rồi, đều xâm nhập thủy đạo, nhanh chóng tới gần.
“Nhanh hơn cước bộ.” Hắn quát, thân hình cao lớn chấn động mạnh.
“Xảy ra chuyện gì?” Vũ Y phát hiện khác thường, cuống quít hỏi.
“Không cần quay đầu.” Hắn nghiêm khắc nói, càng dùng sức dục nàng đi tới. Thiết môn đã muốn ở trước mặt, chỉ cần đến nơi đó, nàng liền an toàn…
Trước cửa thiết môn, Tần Bất Hoán chờ ở nơi đó.
“Mau!” Thấy hai người đã tới, hắn lên tiếng hô.
Vũ Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, thẳng đến giờ phút này mới dám quay đầu. Nhưng mà, bộ dáng của Sở Cuồng, làm nàng kinh hãi, hồn phi phách tán.
Không biết từ khi nào, đầu vai hắn đã là một mảnh đỏ sẫm, máu tươi không ngừng chảy ra thâm sắc quần áo.
Truy binh sớm đuổi theo bọn họ, là Sở Cuồng dùng thân thể to lớn ngăn cản, ngăn chặn thông đạo nhỏ hẹp, không cho những người đó tiến lên. Mà này đao kiếm, không chút lưu tình chém vào trên lưng hắn, máu tươi tích lạc ở trong nước, nhiễm nhiễm hoa khai, xem ra truật mục kinh tâm.
Hắn hít sâu một hơi, đem Vũ Y giao cho Tần Bất Hoán.
“Mang nàng đi, ta đến chốt lại thiết môn.” Nguyên bản là nên dùng chút ít hỏa dược, sau khi đến đây, sẽ đánh sập thủy đạo này, nhưng trước mắt, bọn họ không có hỏa dược, cũng không có thời gian.
Sở Cuồng tuyên bố, làm cho nàng bị dọa đến mặt không còn một tia huyết sắc, trắng bạch hoàn toàn, hai tay mảnh khảnh nắm chặt lấy y phục của hắn, kiên quyết không chịu buông ra.
“Đi!” Hắn tê rống, bộ mặt dữ tợn, đẩy đôi tay nhỏ bé kia ra.
“Không, ta không đi!” Vũ Y khàn cả giọng, liều mình lắc đầu.
Máu của Sở Cuồng rơi vào trong nước, thủy đều bị nhiễm hồng, lòng của nàng đau quá.
Hắn sao lại có thể muốn nàng đi? Tình huống nguy câp trước mắt, nàng muốn ở lại bên người hắn a!
“Mang nàng đi!” Sở Cuồng lại rống, thanh âm va vào thạch bích, phát ra ù ù hồi âm.
“Không –”
“Phu nhân!” Tình huống nguy cấp, Tần Bất Hoán ngoan quyết tâm đến, kéo lấy bả vai Vũ Y, không thể không mang nàng cấp rời đi.
Nhưng nàng không chịu đi, bàn tay nhỏ bé phàn trụ song sắt của thiết môn, vì dung lực quá lớn, hổ khẩu cùng mười ngón tay bị cạ sát vào song sắt, da bị rách toạc, máu, từ vết thương tuôn ra, rơi xuống mặt nước, nhiễm hồng cả ống tay áo.
Không, nàng không đi, nàng không thể bỏ lại hắn một mình!
Đao kiếm chem. Vào trên người hắn có tăng không giảm, binh lính của Nam Lăng vương không ngừng tràn vào, bốn phía nước giếng càng đỏ tươi. Hắn nhìn chăm chú nàng, không tiết lộ biểu tình đau đớn, trong con ngươi đan nhánh chỉ dâng tràn một cảm xúc đau lòng, yêu thương cùng chân tình khắc cốt ghi tâm.
Khi hắn thú nàng, vô sính vô lễ (không có sính lễ), có thể cho nàng, chỉ có tính mệnh này. Lúc này đây, hắn dùng tánh mạng của hắn đổi lấy an toàn cho nàng. (T___T, oa, muốn khóc quá!)
“Vũ Y, nàng đã hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Sở Cuồng nhẹ giọng nói. Hắn khát vọng muốn đưa tay vuốt lên khuôn mặt đáng yêu của nàng, nhưng lại không dám, sợ máu tươi đầm đìa cánh tay sẽ làm bẩn khuôn mặt thánh thiện.
“Không.” Nàng liều mình lắc đầu, khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hắn sao có thể ở lúc này yêu cầu nàng? Muốn nàng rời đi, so với giết nàng càng tàn khốc hơn.
“Vì đứa nhỏ, nàng phải đi.” Hắn đẩy nàng ra. Cho dù nàng không có hài nhi, vì hắn, nàng cũng phải đi, hắn không muốn cho nàng cùng chịu khổ!
“ Bắt sống bọn họ!” Miệng giếng lại lần nữa truyền đến tiếng hô quát của Nam Lăng vương. (ta muốn chém thằng cha này quá!!!! >.<)
Hai nam nhân trao đổi cái ánh mắt, bất đắc dĩ lại kiên quyết.
Tần Bất Hoán đột nhiên kéo lấy Vũ Y, đem nem1g kéo ra phía sau. Sức lực của nam nhân so với nàng mạnh mẽ hơn nhiều, chẳng máy chốc hai bàn tay đã bị kéo khõi song sắt.
Cùng thời gian, Sở Cuồng rút ra then cửa, thiết môn ầm ầm rơi xuống, con ngươi đen cùng thân hình máu loang bê bết nháy mắt biến mất sau lớp thiết trụ.
“Không!” Vũ Y thét chói tai, giãy khỏi kiềm chế của Tần Bất Hoán, nghiêng ngả lảo đảo bôn tiến lên, dùng sức đập tay lên thiết môn lạnh toát, khóc tê tâm liệt phế, ruột gan như đứt thành từng khúc.
Đồng môn không chút động đậy, đừng nói là mở ra, ngay cả thanh âm đều bị cách trở. Nàng thậm chí không thể biết, phía sau bức tường sắt này, Sở Cuồng đang phải chịu cái loại tra tấn gì
Vũ Y nước mắt một giọt lại một giọt, rơi xuống không ngừng, tọa hạ lên mặt nước đã bị nhiễm hồng một mảnh….
Cảm xúc của phu thê thành chủ ảnh hưởng tới cả tòa Cán Sa Thành.
Kể từ ngày khẩu chiến kịch liệt đó, Vũ Y thủy chung mặt ủ mày ê, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ cũng chưa từng nở nụ cười tươi tắn như ngày trước, làm cho ai nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.
Sự kiện kia còn chưa qua được mấy ngày, nguy hiểm tựa như mây đen, vần vũ trên bầu trời thành Cán Sa như báo hiệu cho một trận cuồng phong, gió tanh mưa máu, cảnh báo bắt đầu dồn dập vang lên. Vũ Y vừa mới chợp mắt, đã nghe thấy thanh âm cảnh báo, khoác vội trường bào, lập tức tông cửa xông ra.
Vừa mới tiến tới tường thành, Sở Cuồng đã đi trước đuổi tới. Hắn đứng ở tường thành, con ngươi đen nhìn về phía xa xa, thần sắc hung ác nham hiểm nghiêm khắc, khi hắn quay đầu lại liền nhìn thấy nàng, biểu tình trở nên càng thêm khó coi.
“Đi xuống.” Hắn nói.
Vũ Y nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.” Không.”
“Nơi này rất nguy hiểm.” khẩu khí thô bạo, che dấu quan tâm dành cho nàng.
Nàng không để ý tới mệnh lệnh của hắn, quay đầu nhìn về chỗ cao nhất trên trường thành, giương giọng hô:” Báo cáo tình huống.”
Thủ vệ gác thành không lên tiếng, tầm mắt còn ngưng ở phương xa. Hắn sắc mặt trắng bệch, ở trong bóng đêm phá lệ bắt mắt.
“Có đại quân đang tiến đến đây.” Hắn chần chờ trong chốc lát mới trả lời.
Đáp án này làm cho Vũ Y nhíu mày.
“Phương hướng nào?”
Thủ vệ gác thành chần chờ càng lâu.
“Tứ phía đều có, cả tòa thành đều bị bao vây .”
Vũ Y kinh hãi, vội vàng chạy vội tới bên cạnh tường thành, hai tay phàn trụ tường đá. Đợi cho chính mắt nhìn thấy tình hình bốn phía, khuôn mặt xinh đẹp trong chốc lát hóa thành trắng bệt.
Trong bóng đêm dày đặt, hàng ngàn hàng vạn ánh đuốc hừng hừng thiêu sáng, rất nhiều binh mã từ bốn phía đang kéo lại, vây Cán Sa thành trong một vòng tròn khép kín, không một kẻ hở. Đoàn quân này rõ ràng là đã có chuẩn bị rồi mới đến, binh lính đều được trang bị chiến giáp, trừ bỏ binh khí, đoàn xa mã phía trước còn có rất nhiều xe hỏa dược.
Kia không phải đạo phỉ, mà là quân đội chính quy được quân trang đầy đủ. Bọn họ dựa vào bóng đêm, ẩn mình vây thành, đến khi xiết chặt vòng vây, mới đốt lửa phô trương thanh thế.
“Hắn muốn công thành.” Sở Cuồng đi đến phía sau nàng, chậm chạp nói, đôi mắt như chim ưng nheo lại, dù bóng đêm tăm tối vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng cờ hiệu của Nam Lăng vương.
Đại khái là sợ hãi uy danh của Hắc Sam quân, Nam Lăng vương cẩn thận suy tính, tập kết trên vạn binh mã, mới dám xâm chiếm Cán Sa Thành, chuẩn bị lấy chiến thuật biển người, tấn công bất ngờ.
“Đừng ra khỏi thành, hai phương binh mã kém nhau rất xa.” Nàng ngẩng đầu.
Sở Cuồng lo lắng, sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu. Không thể nghi ngờ, ở phương diện thủ thành, Vũ Y kinh nghiệm xa so với hắn phong phú hơn nhiều.
“Ta đem đội hộ vệ cùng nhóm Hắc Sam quân đều điều đến tường thành.” Hắn cúi đầu, con ngươi đen lợi hại đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dường như trong đó còn mang theo một tia cảm xúc rất đặc biệt lóe lên nhưng rất nhanh, cũng chìm vào bóng đêm cô tịch.
Một tia cực nóng kia, làm cho nàng trong lòng lung tung, nàng biết, hắn đang đợi nàng mở miệng.
Kỳ thật, Vũ Y không thể không thừa nhận, lời nói của Sở Cuồng đúng là hợp tình hợp lí, chặt chẽ rõ ràng. Tuy rằng khăng khăng khẳng định thân nhân vô tội, nhưng nàng không dám đi điều tra, rất sợ kết quả không phải chứng thật thân nhân vô tội, ngược lại là xác minh suy luận của hắn là đúng.
Nàng từ nhỏ đã rất tín nhiệm những người luôn hết lòng lo lắng cho nàng, ở bên cạnh nàng, nhìn nàng trưởng thành, sự tín nhiệm nhiệm này là tuyệt đối, nàng chưa từng có nửa điểm nghi ngờ. Nhưng trong giờ khắc đó, tất cả dường như sụp đổ, mọi thứ nàng trân quí bấy lâu nay đều bị phá hủy, nàng không thể chấp nhận, cũng không muốn chấp nhận, trong lòng vô cùng bối rối, vô cùng đau lòng.
Nhưng Sở Cuồng dùng lời nói đem nàng bức đến giới hạn cuối cùng, làm cho nàng tâm cấp đại loạn, không thể tự hỏi, mới có thể nhất thời hành động nông nổi, mất đi lý trí mà đối hắn hô lên câu nói kia.
Ta muốn hưu ngươi!
Cơ hồ là vừa nói ra câu nói kia, Vũ Y liền hối hận.
Đã nhiều ngày trôi qua, nàng luôn sống trong tâm trạng lo lắng, không ngừng đoán hắn sẽ là phẫn nộ, hay là thương tâm? Nàng trốn vào trong thư phòng, không dám nhìn hắn, không dám đi tìm hắn nhưng nàng biết, nàng đến tột cùng thương tổn hắn sâu đậm — Vũ Y ngưng tụ dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào. Nàng thậm chí có một chút cảm tạ đêm nay đại quân tiếp cận, ít nhất bọn họ đến, tạm thời đánh vỡ cục diện bế tắc giữa nàng cùng Sở Cuồng.
“Lão đại.” Có thanh âm ở dưới thành hô.
Hắn lại thâm sâu nhìn nàng, liếc mắt một cái, mới quay lại tầm mắt.
Tần Bất Hoán nhảy lên tường thành, sắc mặt ngưng trọng.
“Đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Vũ Y truy vấn, trong lòng hiện lên dự cảm điềm xấu.
“Các huynh đệ bữa tối bị hạ dược, có bảy trướng chủ trúng độc, toàn thân vô lực, Hỉ di xem qua, nói là bị hạ nhuyễn cân tán.” Tần Bất Hoán nói, liếc mắt nhìn quân tình trước mặt, khẩu khí nhã nhặn chậm rãi, nhưng từ tận sâu trong đáy mắt lại dâng lên sát ý nồng đậm.
Vũ Y chấn động toàn thân, cảm xúc trầm ổn trở nên xôn xao bất an. Tin tưởng của nàng bắt đầu dao động.
“Hỉ di có thể lấy dược giải độc.” Đại quân đã gần như áp sát thành, xiết chặt vòng vây, Hắc Sam quân lại tổn thất một nửa quân lực, trận chiến này còn có thể đánh sao?!
“Không được, Người ngã xuống đã rất nhiều, cho dù tới kịp làm giải dược, đợi cho dược hiệu phát huy tác dụng, Nam Lăng vương cũng đã công vào thành.” Sở Cuồng vươn tay, đỡ lấy thân mình kiều nhỏ đang lảo đảo của nàng, tầm mắt dừng ở trong mắt nàng.
“ Chúng ta trúng kế.”
Hắn chậm rãi nói.
Nàng cắn môi, cầm hắn bàn tay hắn, lại cố ý điệu khai tầm mắt, không dám nhìn ánh mắt kia.
“Chỉ có nội thần, mới có thể thông ngoại quỷ”. Lời nói kia như vẫn còn vang vọng bên tai
Sở Cuồng đã suy luận chính xác, bởi vì Nam Lăng vương có người làm nội ứng, mới có thể thần không biết, quỷ không hay từ một nơi bí mật mà mang đại quân áp sát Cán Sa thành
“Có thể điều động bao nhiêu người?” Hắn hỏi, nắm chặt bả vai của nàng, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Tính cả đội hộ vệ trong thành, đại khái chỉ có một ngàn người.”
Hai tròng mắt lợi hại đảo qua, lại lần nữa đổi hướng phương xa, quân đội Nam Lăng vương đã dần dần xiết chặt vòng vây, thanh âm trống trận truyền tới, thanh thế kinh người, ngay cả mặt hồ Cán Sa cũng lâm vào dao động. Mấy vạn quân đội khí thế ngất trời, vũ trang kĩ càng, hội trong thời gian ngắn nhất liền đánh hạ Cán Sa Thành.
Vô số binh khí phát ra ngân quang dưới ánh lửa, xem ra truật mục kinh tâm. (chói mắt, kinh người)
Nếu các huynh đệ không có việc gì, phối hợp cùng đội hộ vệ, cố thủ tứ phương, hai bên thắng bại còn có thể miễn cưỡng dằn co, nhưng bây giờ… trong thành phần đông là thành dân “tay không tất sắt”, trước hết phải lo lắng bảo đảm an toàn cho bọn họ. Bảo hộ một tòa thành, cùng quân đội đơn đả độc đấu bất đồng, tánh mạng của thành dân so với thắng bại trọng yếu hơn.
Hắn rất nhanh đưa ra suy nghĩ thiệt hơn, mày rậm nhíu chặt. Cầm Vũ Y hai vai thủ, chậm rãi đem nàng xoay lại, đối mặt với hắn..
“Tường thành có thể trụ được hỏa dược không?”
Vũ Y tầm mắt nhìn về phía đại quân, lướt qua mấy xe hỏa dược, thân hình không khỏi lủi qua một trận run run.
Cán Sa Thành tuy rằng phòng thủ kiên cố, nhưng dù sao cũng chỉ là được xây bằng đá và gạch thô, không phải thiết trụ (làm bằng sắt thép), không thể chống đỡ hỏa dược oanh tạc, Nam Lăng vương sớm có chuẩn bị, điều đến một lượng hỏa dược rất lớn, chuẩn bị cho nổ tung cửa thành.
“Trả lời ta!” Sở Cuồng lay động bả vai của nàng.
Vũ Y lắc đầu, ngay cả đầu ngón tay đều lạnh như băng. Nàng có năng lực ứng phó quân đội, nhưng không cách nào đối phó hỏa dược.
Hắn cắn răng, quyết định thật nhanh.
“Thông báo mọi người, chúng ta triệt thành.” Sở Cuồng nói. (triệt=bỏ, hủy)
Triệt?
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Chẳng lẽ không nghênh chiến?”
Sở Cuồng nhìn nàng, biểu tình hờ hững, lại nói ra những lời khiến cho nàng toàn thân run run.
“Một khi phá thành, bọn họ sẽ đồ thành.” (đồ thành= giết toàn bộ, không chừa một ai)
Nam Lăng vương ý đồ thực rõ ràng, hắn căn bản không xem trọng nhân mạng, một lòng thầm nghĩ đánh hạ Cán Sa Thành.
Hình ảnh sinh linh đồ thán, gió tanh mưa máu, người người thống khổ, rên rỉ trong đầu ở trong đầu Vũ Y chợt lóe ra, nàng cố gắng nhịn xuống một trận khó chịu không ngừng cuộn lên từ dạ dày. Nàng biết Sở Cuồng vì quyết định này đã hy sinh bao nhiêu, hắn vì thành dân, thậm chí nguyện ý buông bỏ ý niệm cơ hội tử chiến cuối cùng, kia đối chiến sĩ mà nói, bằng với việc từ bỏ tôn nghiêm –
“Nàng từng đề cập qua, dưới thành có thủy đạo, trước hãy cho thành dân chia thành từng nhóm, theo thủy đạo mà rút lui.”
Hắn tẫn tốc phân phó, tầm mắt như hỏa, ở trên mặt hắn qua lại tuần tra, biểu tình phức tạp. Sau một lúc lâu, hắn cắn răng một cái, đem nàng đẩy ra, khuôn mặt tuấn tú thượng chỉ còn nghiêm khắc cùng tuyệt tình.
“Muốn lưu lại bao nhiêu huynh đệ?” Tần Bất Hoán hỏi, bộ dáng bình tĩnh.
“Phái hai trướng Hắc Sam quân đi lên, ta tạm thời ngăn trở bọn họ, chờ thành dân toàn bộ rút lui an toàn, ta lại đi.” Hắn không quay đầu, ngữ khí nghiêm khắc.
“Nàng cũng phải tức tốc rời đi.” Hắn vội vàng nói.
Vũ Y cắn môi, khắc chế xúc động phản bác. Nếu nàng lúc này kiên trì lưu lại, hắn nói không chừng hội đánh bất tỉnh nàng, đem nàng tiễn bước.
Nàng không có trả lời, quay đầu, quyết định trước bảo hộ thành dân an toàn.
“Triệt thành! Lão nhược phụ nhụ (già cả, phụ nữ, trẻ con) đi trước, các nam nhân điện hậu.” Nàng hành động mau lẹ, nhanh chóng phân phó rõ ràng, cố gắng khắc chế áp lực cùng lo lắng trong lòng. Nàng không dám quay đầu, không dám nhìn Sở Cuồng, sợ một khi nhìn thấy gương mặt của hắn, sẽ xúc động, muốn nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy hắn.
Trong thành một mảnh huyên náo, nguyên bản thành dân đã hạ quyết tâm, trở thành lực lượng dự bị, chuẩn bị nghênh chiến, lại nghe được thông báo triệt thành, tuy rằng cực kì kinh ngạc, nhưng cũng lập tức tuân thủ chỉ thị, bỏ xuống tất cả trong tay, tẫn tốc theo sự chỉ huy mà tụ lại điểm tập kết.
“Làm cho thành dân phân tán, dùng thủy đạo khác nhau mà di tản, sau khi tất cả đã rời khỏi, đến nơi an toàn, chỉ để lại một thủy đạo để thoát nước cường triều, đem toàn bộ thủy đạo còn lại lấp đi.” Nàng phân phó.
Cán Sa thành có một hệ thống thủy đạo như mạng nhện dưới lòng đất, thành dân rất nhanh chóng di tản khỏi địa phương nguy hiểm, trong nháy mắt, trong thành đã rút hơn phân nửa nhân khẩu, chỉ còn Phương phủ còn có đèn đuốc.
Chức di sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng đi đến.
“Vũ Y, ngươi trước hết nên đi.” Nàng kiên trì nói.
“Không,” Vũ Y lắc đầu, đã muốn hạ quyết định quyết tâm.
“Ta muốn chờ hắn.” Bên trong Phương phủ còn có một thủy đạo, nàng phải đợi Sở Cuồng trở về, cùng nhau rời đi.
Hắn không trở lại, nàng cũng sẽ không đi. Nàng còn chưa có cơ hội để nói cho hắn biết, nàng thật rất hối hận đối hắn nói ra câu nói kia — hai nữ nhân đồng thời lắc đầu.
“Không được, rất nguy hiểm.” Chức di hô, lo lắng nhìn cửa thành. Nàng không ngừng nghe thấy thanh âm thật lớn ở ngoài thành không ngừng vang lên, quân đội khổng lồ đã muốn tràn vào thành, điên cuồng hét lên kêu gào.
Tình huống rất nguy cấp, nếu không đi sẽ không kịp.
Hương di cũng kéo nàng, muốn kéo Vũ Y vào thủy đạo.
“Mục tiêu của Nam Lăng vương là ngươi, một khi thành phá, ngươi là….” Nói còn chưa nói xong, tường thành liền truyền đến một tiếng nổ vang trời, cả tòa Cán Sa Thành đều lâm vào chấn động.
Cửa thành bị hỏa dược nổ tung!
Vô số binh lính, giống thủy triều dũng mãnh tiến vào, bọn họ người người khuôn mặt dữ tợn, tay đao tay kiếm gầm rú. Nhưng khi bọn họ lọt được vào trong, mới cư nhiên phát hiện, cả tòa thành sớm trở nên trống rỗng, mọi người đều giống như bốc hơi mà biến mất, phẫn nộ rít gào thay bằng thanh âm kinh ngạc.
Chỉ có một bộ phận rất nhỏ còn xuất hiện, đó là một nhóm Hắc Sam quân, đánh lạc hướng địch nhân, cho thành dân rút lui an toàn, bây giờ cùng Sở Cuồng ở trên tường thành hội hợp, ở bên trong mở một con đường máu, huyết vụ bay ra, ở trong không khí huyết tinh chi vị tản mác.
Ngọn lửa tới gần, chiếu rọi Cán Sa Thành, không khí có vẻ càng thêm xơ xác tiêu điều.
“Không được giết hắn, bắt sống!” Đứng ở vị trí chủ thượng, thống soái, Nam Lăng vương hạ lệnh nói, nhìn chằm chằm thân ảnh đẫm máu nhưng vẫn chiến đấu hăng hái, toàn thân thương thế lại vẫn mạnh mẽ như hùng sư – Sở Cuồng, biểu tình ác độc.
Hắc Sam quân dũng mãnh thiện chiến, nhưng song phương nhân mã dù sao kém rất xa, kéo dài được đến giờ phút này, không ít chiến sĩ đã ngã xuống, những người còn lại cũng toàn thân huyết nhục mơ hồ. Địch nhân lại không ngừng vây hãm,chỉ tăng không giảm, bọn họ khí lực dần dần mất đi, tình huống càng lúc càng nguy cấp.
“Lão đại, hồi Phương phủ đi, phu nhân còn đang chờ.” Ưng trướng chủ quát, rút đao chém xuống một đao.
Sở Cuồng quay đầu, chiến bào sớm bị chém tả tơi, ngay cả mái tóc dài thượng cũng dính huyết.
“Nàng tại sao lại không đi?” Hắn rít gào, máu lạnh cả người.
Chết tiệt, hắn sớm nên dự đoán được, Vũ Y sẽ không ngoan ngoãn nghe lời theo thành dân đi trước!
“Phu nhân đang đợi ngươi.” Tần Bất Hoán nói, huy động trường kiếm, lại giải quyết ba cái kỵ binh. Trên bả vai của hắn cũng bị thương, máu tươi nhiễm hồng áo bào trắng.
Trường kiếm tạm dừng, Sở Cuồng giơ lên một đạo mày rậm, biểu tình phức tạp. Cuối cùng, hắn phát ra một tiếng gào thét, khảm tẫn bốn phía binh lính, hướng Phương phủ nhanh chạy đi.
Vài người Hắc Sam quân đuổi tới trước, ở cái giếng bên cạnh vườn hoa phát hiện đám người của Vũ Y, trừ bỏ các nàng ở ngoài, bên trong phủ toàn bộ đã rút lui khỏi.
“Dưới giếng có thủy đạo, làm cho các nàng đi trước.” Vũ Y duy trì chống cự, đối Hắc Sam quân nhóm nói.
Chức di còn muốn cố gắng. “Vũ Y –”
“Đây là mệnh lệnh!” Nàng lớn tiếng nói, hai tròng mắt trừng trừng, phía sau có hừng hực ánh lửa, quần áo dính huyết, ở trong gió hỗn loạn phi vũ, kia bộ dáng có làm người ta kinh sợ quyền uy.
Tần Bất Hoán đã đuổi tới, tuấn dung thượng lên vẻ mỏi mệt, quần áo hỗn độn, xem ra lại vẫn là tuấn mỹ vô trù.
“Tất cả mọi người mau triệt hết, đi!” Hắn thúc giục nói, cũng không nói ra binh lính Nam Lăng vương đã muốn vây chặt Phương phủ bốn phía, mà lão đại còn đang cố gắng kiên trì cản trở bước tiến của địch nhân, vài người ít ỏi cố gắng chống chọi với vòng vây như kiến của kẻ thù.
Nhóm Hắc Sam quân gật đầu, đem nhóm a di cấp di tản. Bọn họ nhìn thấy ở dưới đáy giếng có một thủy đạo, khá tối tăm, nhưng thủy đạo này được xây dựng bằng đá phiến, vô cùng chắc chắn, nhưng miệng giếng lại nhỏ hẹp, chỉ có thể từng người một lần lượt đi vào, thủy đạo bên trong sẽ dẫn đến một mật đạo khác, từ đó lại thông đến một nơi khác bên hồ Cán Sa.
Nếu vượt qua thủy đạo nhỏ hẹp trước mặt, đi tầm mười bước, sẽ bước đến một thiết môn (cửa bằng sắt) kiên cố, màu trên thiết môn cho thấy, nơi này đã rất lâu chưa dùng đến…
Hệ thống thủy đạo này là do vi mẫu thiết kế, dùng đễ điều tiết lưu lượng nước sông. Nếu nước sông tràn ra, khi không thể ngăn cản, sẽ cho điều tiết, đem lưu lượng phân nhỏ vào hệ thống thủy lưu dày đặt, phòng ngừa nước sông chảy ngược. (haiz, chỗ này đọc cv hok hiểu gì hết, nên ta chém ^^)
Lại là một tiếng “ầm” nổ vang, Nam Lăng vương đưa đến hỏa dược, tạc Phương phủ đại môn.
Khói bụi mù mịt, máu, thi thể đầy trên mặt đất. Trăng sáng vành vạnh trên cao lại tản mác một màu đỏ, màu đỏ của huyết dụ, ảm đạm, đáng sợ, thê lương…. Nhưng có một người vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thậm chí trên gương mặt toát ra sự độc ác của quỷ vương, hắn ngồi trên một cỗ xa mã hoa lệ, nhấp nháo hảo tửu do tùy thùng dâng lên, khí định thần nhàn nhìn xung quanh, hưởng thụ khoái cảm thắng lợi.
Mấy vạn quân đội, cùng với an bài tốt của nội ứng, làm cho hắn nắm chắc phần thắng. Cán Sa thành tài lực vô hạn, rốt cuộc đã ở trong tay hắn, có được dễ như trở bàn tay.
Sở Cuồng cắn chặt hàm răng, bên đánh bên lùi, phần đông binh lính vây quanh hắn, cùng từ từ tiến vào Phương phủ.
Một tiếng quát từ phía sau truyền đến, thân ảnh kiều nhỏ nhảy vào cuộc chiến, tư thái nhẹ nhàng, ngân quang loạn thiểm, bắn về phía vô số binh lính, không có người nào có thể tiếp cận thân thể của nàng, ngân quang lóe ra, từng người đổ xuống.
Nhìn thấy viện trợ, hắn chẳng những không cao hứng, ngược lại hổn hển.
“ Nàng tại sao còn chưa rời đi?” Hắn đối thê tử quát.
“Chàng không đi, ta sẽ không đi.” Nàng kiên định trả lời, hai tròng mắt lóe sáng.
Nam Lăng nhướn mày, nhìn hai người bị vây khốn trong hoa viên
“ Cả hai cùng tưởng cũng cùng tưởng có ai sẽ chạy thoát, tất cả đều phải ở lại cho bổn vương”. Hắn lạnh lùng nói.
Từ ngày chịu khuất nhục, trục khỏi thành, hắn liền mang lòng oán hận, muốn thật nhanh đem hai vợ chồng này băm thành vạn đoạn, rửa đi mối nhục mà hắn đã phải chịu, cả vốn lẫn lời đều phải trả.
Binh lính càng tụ càng nhiều, đem hai người vây chặt, đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, rốt cuộc vẫn không thể đẩy lui địch.
Vũ Y kiếm pháp tinh nhuệ, nhưng dù sao thể lực hữu hạn, không thể chiến đấu lâu dài, Sở Cuồng một lòng lo lắng, muốn bảo hộ, che chắn cho nàng, căn bản cũng không thể tập trung chiến đấu.
Đang ở giờ phút sinh tử, một tiếng hô quát đánh gãy chiến đấu.
“Dừng tay!” Nữ nhân la lên, trong không khí phản phất mùi hỏa dược. Tuyết di tay trái cầm hỏa dược, tay phải cầm mồi lửa, xuất hiện giữa vòng chiến.
Nháy mắt, trường kiếm trong tay Vũ Y bị đánh rớt. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thật không ngờ, trừ bỏ nàng cùng Sở Cuồng, bên trong Phương phủ còn có người chưa rời đi.
Sở Cuồng nheo lại ánh mắt, nhanh chóng đem Vũ Y kéo đến phía sau. Hắn nhìn Tuyết di, biểu tình như cũ nghiêm khắc, cũng không có thả lỏng.
Bọn lính tất cả đều cứng lại rồi, nhìn chằm chằm hỏa dược trong tay Tuyết di, tạm thời ngừng công kích, không dám manh động.
Tuyết di ngẩng đầu. “Nam Lăng vương, ngươi đã từng đáp ứng qua ta.” Nàng thong thả nói.
“Ta đáp ứng qua cái gì?” Nam Lăng vương vẫn là ung dung, nhấp một ngụm mỹ tửu.
“Ngươi hứa hẹn qua, sẽ không thương tổn Vũ Y, sẽ cưới nàng làm thê tử, đối với thành dân không mảy may ảnh hưởng, Cán Sa Thành vẫn do nàng quản hạt.”
Vài câu đối thoại đơn giản, làm cho Vũ Y toàn thân lạnh lẽo, nàng trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy da đầu run lên, tầm mắt ngưng ở trên mặt Tuyết di không thể di dời.
Sẽ không, sẽ không là Tuyết di — Tuyết di tuyệt đối sẽ không — trong đầu còn sót lại một chút lý trí, nhẹ giọng nói nhỏ, “kim trong bọc cuối cùng cũng có ngày lòi ra”, giờ phút này mới bị vạch trần, nàng cuối cùng thấy rõ sự thật phủ phàng.
Tuyết di biết tơ lụa đi lúc nào, về đâu; Tuyết di biết, Hổ trướng chủ khi nào đi nghênh đón Khanh Khanh; Tuyết di cũng biết, Sở Cuồng không biết chữ. Liền ngay cả khi đá phiến sụp đổ, Tuyết di cũng ở trên đê … một đôi bàn tay to đặt lên bả vai của nàng, trầm mặc an ủi nàng.
Lời nói của Tuyết di làm cho Nam Lăng vương cười to không thôi. Hắn vươn tay, chỉ vào gương mặt tái nhợt của Tuyết di, cười hỏi:
“Lời nói cùng nữ nhân, sao lại cho là thật?”
“Ngươi muốn bội tín?” sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, tay nắm chặt hỏa dược có chút run run.
“Ta chỉ cùng nam nhân bàn chữ tín.”
Hắn trả lời, nháy mắt về hướng cung thủ đang cách đó không xa.
Phút chốc, một mũi tên xé gió lao đến, xỏ xuyên qua ngực Tuyết di. Nàng chấn động toàn thân, suy sụp ngã xuống đất.
“Tuyết di!” Vũ Y hô, hoảng loạn lao đến.
Cho dù biết Tuyết di chính là nội gian, nàng vẫn là không thể hận nàng. Nàng cho dù phản bội Cán Sa Thành, phản bội mọi người, liên lụy thành dân phải suốt đêm triệt thành, nhưng nàng vẫn là người thân của nàng, là a di của nàng, là Tuyết di hiểu rõ nàng nhất.
Trong đầu không ngừng hiện lên vô số hình ảnh, như một cuốn phim quay chậm: Tuyết di dạy nàng viết chữ, Tuyết di dạy nàng học bài, Tuyết di dạy nàng vẽ kênh đào đồ (bản vẽ thiết kế kênh đào), Tuyết di lo lắng vì nàng đến tuổi cập kê……
Vũ Y nhào tới bên cạnh Tuyết di, nước mắt như vỡ òa, tuôn tràn không dứt.
“Ta chỉ là…chi là hy vọng, ngươi… ngươi… có thể hạnh phúc…”
Tuyết di gian nan nói, thanh âm đứt quãng, mũi tên trước ngực rung động, máu tươi không ngừng theo miệng vết thương trào ra.
Nàng chính là hy vọng Vũ Y có được phu tế hoàn hảo, Sở Cuồng chỉ là một võ tướng lỗ mãng, căn bản không xứng với Vũ Y của nàng.
So với tình yêu, nàng càng tin tưởng quyền thế.
Quá khứ đau thương đã làm cho nàng đối tình yêu bằng hai chữ tuyệt vọng, nàng thế là tin tưởng, Nam Lăng vương có quyền có thế, mới có thể làm cho Vũ Y an ổn, không ưu không lo, vượt qua cả đời.
Lại không nghĩ đến, vì tài phú, Nam Lăng vương lại bội tín, quen đi hứa hẹn chỉ là đơn giản đem Sở cuồng trục xuất khỏi thành, cách xa Vũ Y. Thế là nàng tiết lộ tình báo, giá họa cho Sơn Lang, thậm chí còn trước đêm bọn họ công thành, hạ dược trong thức ăn của Hắc Sam quân, một lòng tưởng dẫn binh vào thành, đuổi đi Sở Cuồng.
Kết quả, nàng tin lầm Nam Lăng vương, nam nhân vẫn là không thể tin.
Hành động ấu trĩ của nàng, mưu kế chưa thành nhưng lại làm cho Vũ Y lâm vào hiểm cảnh.
Tuyết di nhìn về phía Sở Cuồng, khóe miệng hiện lên một nụ cười áy náy, tầm mắt tiếp theo trở lại trên mặt Vũ Y.
“Đừng khóc, Vũ Y của ta… không có việc gì, ngươi nhất định sẽ bình an –” Nàng thấp giọng nói, ra sức đẩy Vũ Y ra
“ Mau chạy đi, nhanh lên!” Nàng hô, một phần khí lực chống đỡ cuối cùng, ôm chặt lấy chân của Nam Lăng vương
Hỏa dược vẫn nắm chắc trong tay, châm vào mồi lửa.
Ầm vang một tiếng, bốn phía thoáng chốc loạn thành một đoàn.
Cơ hồ trong nháy mắt đó, Sở Cuồng lập tức có động tác, hắn ôm lấy Vũ Y, xoay người nhảy vào trong giếng, tránh đi nổ mạnh khiến cho đá vụn bắn tung tóe va vào người. Hai người thẳng tắp rơi vào trong giếng, bắn tung tóe lên vô số bọt nước.
“ Có nước, đừng nói.” Hắn quát, đem nàng chuyển đến trước ngực, bôn tiến.
Vũ Y trên mặt có thủy ngân cùng với nước mắt, xem ra thập phần chật vật, thân mình kiều nhỏ bị Sở Cuồng lôi đi. Nàng toàn thân lạnh như băng, hai chân trầm trọng như thạch, không thể ngăn chặn nỗi đau đang càu xé ruột gan, lòng đau như cắt.
Hỏa dược lực lượng quá cường đại, Tuyết di không có cơ hội sống sót. Nàng dung sinh mạng của mình, đổi lấy thời gian ngắn ngủi quý giá, che dấu bọn họ đào tẩu.
“Truy! Mau đuổi theo!” Nam Lăng vương tê tiếng hô vang lên. Xem ra, trận nổ kia không có làm hắn chon vùi trong đất cát, ngược lại lại chọc giận hắn.
Thanh âm binh lính rơi xuống nước không ngừng truyền đến, truy binh rất nhanh tới rồi, đều xâm nhập thủy đạo, nhanh chóng tới gần.
“Nhanh hơn cước bộ.” Hắn quát, thân hình cao lớn chấn động mạnh.
“Xảy ra chuyện gì?” Vũ Y phát hiện khác thường, cuống quít hỏi.
“Không cần quay đầu.” Hắn nghiêm khắc nói, càng dùng sức dục nàng đi tới. Thiết môn đã muốn ở trước mặt, chỉ cần đến nơi đó, nàng liền an toàn…
Trước cửa thiết môn, Tần Bất Hoán chờ ở nơi đó.
“Mau!” Thấy hai người đã tới, hắn lên tiếng hô.
Vũ Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, thẳng đến giờ phút này mới dám quay đầu. Nhưng mà, bộ dáng của Sở Cuồng, làm nàng kinh hãi, hồn phi phách tán.
Không biết từ khi nào, đầu vai hắn đã là một mảnh đỏ sẫm, máu tươi không ngừng chảy ra thâm sắc quần áo.
Truy binh sớm đuổi theo bọn họ, là Sở Cuồng dùng thân thể to lớn ngăn cản, ngăn chặn thông đạo nhỏ hẹp, không cho những người đó tiến lên. Mà này đao kiếm, không chút lưu tình chém vào trên lưng hắn, máu tươi tích lạc ở trong nước, nhiễm nhiễm hoa khai, xem ra truật mục kinh tâm.
Hắn hít sâu một hơi, đem Vũ Y giao cho Tần Bất Hoán.
“Mang nàng đi, ta đến chốt lại thiết môn.” Nguyên bản là nên dùng chút ít hỏa dược, sau khi đến đây, sẽ đánh sập thủy đạo này, nhưng trước mắt, bọn họ không có hỏa dược, cũng không có thời gian.
Sở Cuồng tuyên bố, làm cho nàng bị dọa đến mặt không còn một tia huyết sắc, trắng bạch hoàn toàn, hai tay mảnh khảnh nắm chặt lấy y phục của hắn, kiên quyết không chịu buông ra.
“Đi!” Hắn tê rống, bộ mặt dữ tợn, đẩy đôi tay nhỏ bé kia ra.
“Không, ta không đi!” Vũ Y khàn cả giọng, liều mình lắc đầu.
Máu của Sở Cuồng rơi vào trong nước, thủy đều bị nhiễm hồng, lòng của nàng đau quá.
Hắn sao lại có thể muốn nàng đi? Tình huống nguy câp trước mắt, nàng muốn ở lại bên người hắn a!
“Mang nàng đi!” Sở Cuồng lại rống, thanh âm va vào thạch bích, phát ra ù ù hồi âm.
“Không –”
“Phu nhân!” Tình huống nguy cấp, Tần Bất Hoán ngoan quyết tâm đến, kéo lấy bả vai Vũ Y, không thể không mang nàng cấp rời đi.
Nhưng nàng không chịu đi, bàn tay nhỏ bé phàn trụ song sắt của thiết môn, vì dung lực quá lớn, hổ khẩu cùng mười ngón tay bị cạ sát vào song sắt, da bị rách toạc, máu, từ vết thương tuôn ra, rơi xuống mặt nước, nhiễm hồng cả ống tay áo.
Không, nàng không đi, nàng không thể bỏ lại hắn một mình!
Đao kiếm chem. Vào trên người hắn có tăng không giảm, binh lính của Nam Lăng vương không ngừng tràn vào, bốn phía nước giếng càng đỏ tươi. Hắn nhìn chăm chú nàng, không tiết lộ biểu tình đau đớn, trong con ngươi đan nhánh chỉ dâng tràn một cảm xúc đau lòng, yêu thương cùng chân tình khắc cốt ghi tâm.
Khi hắn thú nàng, vô sính vô lễ (không có sính lễ), có thể cho nàng, chỉ có tính mệnh này. Lúc này đây, hắn dùng tánh mạng của hắn đổi lấy an toàn cho nàng. (T___T, oa, muốn khóc quá!)
“Vũ Y, nàng đã hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Sở Cuồng nhẹ giọng nói. Hắn khát vọng muốn đưa tay vuốt lên khuôn mặt đáng yêu của nàng, nhưng lại không dám, sợ máu tươi đầm đìa cánh tay sẽ làm bẩn khuôn mặt thánh thiện.
“Không.” Nàng liều mình lắc đầu, khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hắn sao có thể ở lúc này yêu cầu nàng? Muốn nàng rời đi, so với giết nàng càng tàn khốc hơn.
“Vì đứa nhỏ, nàng phải đi.” Hắn đẩy nàng ra. Cho dù nàng không có hài nhi, vì hắn, nàng cũng phải đi, hắn không muốn cho nàng cùng chịu khổ!
“ Bắt sống bọn họ!” Miệng giếng lại lần nữa truyền đến tiếng hô quát của Nam Lăng vương. (ta muốn chém thằng cha này quá!!!! >.<)
Hai nam nhân trao đổi cái ánh mắt, bất đắc dĩ lại kiên quyết.
Tần Bất Hoán đột nhiên kéo lấy Vũ Y, đem nem1g kéo ra phía sau. Sức lực của nam nhân so với nàng mạnh mẽ hơn nhiều, chẳng máy chốc hai bàn tay đã bị kéo khõi song sắt.
Cùng thời gian, Sở Cuồng rút ra then cửa, thiết môn ầm ầm rơi xuống, con ngươi đen cùng thân hình máu loang bê bết nháy mắt biến mất sau lớp thiết trụ.
“Không!” Vũ Y thét chói tai, giãy khỏi kiềm chế của Tần Bất Hoán, nghiêng ngả lảo đảo bôn tiến lên, dùng sức đập tay lên thiết môn lạnh toát, khóc tê tâm liệt phế, ruột gan như đứt thành từng khúc.
Đồng môn không chút động đậy, đừng nói là mở ra, ngay cả thanh âm đều bị cách trở. Nàng thậm chí không thể biết, phía sau bức tường sắt này, Sở Cuồng đang phải chịu cái loại tra tấn gì
Vũ Y nước mắt một giọt lại một giọt, rơi xuống không ngừng, tọa hạ lên mặt nước đã bị nhiễm hồng một mảnh….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.