Chương 9
Lâu Doanh Doanh
18/07/2014
Lưu Thanh Tuyền không biết chỗ ở của Bạch Thủy Ương đành phải đứng ở cổng bệnh viện ôm cây đợi thỏ, lần trước hắn nhận tiền của Bạch Tín Hùng, đồng ý giả chết để Bạch Thủy Ương từ bỏ, nhưng tấm chi phiếu kia sao đủ cho hắn xài, qua lại sòng bạc vài lần là hết bay.
Không ngờ đứa ngốc Bạch Thủy Ương kia lại vì hắn mà lái xe tự tử, còn quên sạch chuyện trước đó, đây chính là cơ hội tốt, Bạch Thủy Ương chính là túi tiền của hắn.
Hắn có thể làm cho Bạch Thủy Ương thích hắn một lần, cũng có thể làm lại lần thứ hai.
Rời khỏi bệnh viện không xa, Bạch Thủy Ương lại gặp phải người mình không muốn gặp.
“Thủy Ương, cuối cùng đã gặp được em, sắc mặt em tệ quá, em mệt sao?” Lưu Thanh Tuyền thân mật vuốt ve trán Bạch Thủy Ương.
Bạch Thủy Ương đầu óc đang choáng váng, không kịp né tránh, mặc dù khuôn mặt Lưu Thanh Tuyền thanh tú sáng sủa, có vẻ thư sinh, nhưng sự đụng chạm của hắn lại khiến Bạch Thủy Ương cảm thấy ghê tởm.
“Đừng đụng vào tôi.” Bạch Thủy Ương né tránh Lưu Thanh Tuyền định đỡ tay cô, “Lưu tiên sinh, tôi thật sự không nhớ ra cũng không biết anh.”
Lưu Thanh Tuyền còn định nói thêm với Bạch Thủy Ương, nhưng cô đã nhanh chóng nhảy lên taxi.
“Bác lái xe, làm ơn đi nhanh một chút.” Bạch Thủy Ương vừa lên xe yêu cầu lái xe chạy đi, mặc cho Lưu Thanh Tuyền bên ngoài gào thét tên cô, cô cũng không muốn dây dưa với anh ta.
Nhìn Bạch Thủy Ương ngồi lên taxi nghênh ngang bỏ đi, Lưu Thanh Tuyền hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nảy sinh âm mưu nhảy lên một chiếc xe taxi khác.
Bạch Thủy Ương vừa về đến nhà, ở ngay cửa đã thấy đôi giày da nam đã lâu không nhìn thấy.
“Tương Tường, anh về rồi.” Quả nhiên cô vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông cô nhung nhớ đứng trước mặt.
Bạch Thủy Ương kích động nhào vào ngực người này, cô có bao nhiêu điều muốn nói với anh, cô muốn nói cho anh biết, mấy ngày nay cô nhớ anh biết nhường nào, cô muốn nói với anh chuyện của Giang Phán Xuân, cô thực sự coi cậu bé như em ruột mình, cô rất sợ Phán Xuân cứ thế mà đi.
Thẩm Tương Tường bị cô ôm nhưng lại tỏ ra lạnh lùng, không đáp lại sự nhiệt tình ấy.
Bạch Thủy Ương phát hiện có gì bất thường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tương Tường, chỉ thấy anh lạnh lùng nhìn phía sau cô, theo tầm mắt anh nhìn ra đằng sau, Lưu Thanh TUyền sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn đi theo cô.
Anh lạnh lùng kéo đôi tay Bạch Thủy Ương đang ôm mình, quay người vào trong phòng, không muốn nhìn thêm nữa.
Tối hôm qua Thẩm Tương Tường trở về, không thông báo trước muốn cho Bạch Thủy Ương một kinh hỉ (vui mừng kinh ngạc), nhưng quả nhiên tất cả vui mừng đều kinh sợ.
Sau khi về nhà không thấy Bạch Thủy Ương, anh gọi điện thoại thì phát hiện di động rơi trong phòng, anh ngồi trên sofa đợi cô, càng về khuya anh càng thấp thỏm, đợi cả đêm kết cục không ngờ như thế này.
“Thủy Ương…” Bạch Thủy Ương muốn ôm lấy Thẩm Tương Tường lại bị Lưu Thanh Tuyền giữ tay lại.
“Lưu tiên sinh, tôi thật sự không biết anh… anh đừng quấn lấy tôi nữa.” Bạch Thủy Ương biết là Thẩm Tương Tường hiểu lầm, cô phải nhanh chóng giải thích rõ, vất vả lắm cô mới thoát khỏi Lưu Thanh Tuyền, đóng cửa lại đẩy hắn ra khỏi cửa.
“Tương Tường, không phải như vậy, nghe em giải thích, em căn bản không biết cái tên Lưu tiên sinh đó, tại hắn cứ dây dưa tìm em, trong bệnh viện có một em nhỏ bị bệnh nguy kịch, em vội vã đến xem nó thế nào, cả đêm đợi ở viện, sáng sớm nay vừa ra khỏi viện thì đụng phải tên Lưu tiên sinh đó, em không biết vì sao hắn ta lại theo em về đây, em thật sự không biết mà.” Bạch Thủy Ương hoảng hồn, chỉ biết không ngừng nói, hi vọng Thẩm Tương Tường có thể tin tưởng cô.
Nhưng ánh mắt trách cứ của Thẩm Tương Tường như đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục.
“Bạch Thủy Ương cô không cần lừa mình dối người nữa, cô định gạt tôi hay muốn tự gạt bản thân mình? Trong lòng cô vẫn luôn chỉ có tên Lưu Thanh Tuyền đó, tôi cũng chỉ là công cụ để cô lợi dụng mà thôi.” Thẩm Tương Tường khổ sở cau mày, không ngờ anh lại ngu xuẩn như vậy bị cô lừa lần thứ hai.
“Tương Tường… Anh nói gì em không hiểu, cái gì là lợi dụng, không lợi dụng, em không hề muốn lợi dụng anh.” Bạch Thủy Ương không hiểu ý của Thẩm Tương Tường là gì.
“Ban đầu cô đồng ý kết hôn với tôi vì cô và Lưu Thanh Tuyền gây gổ chia tay, cô muốn trả thù người đàn ông kia mới kết hôn với tôi, đêm tân hôn người đàn ông kia lại quay lại cầu xin, muốn cô trở về bên hắn, cô không thèm nhìn tôi – người vừa trở thành chồng cô lấy một cái, đã lao vào lòng tình nhân, Bạch Thủy Ương, cô nói xem đây không phải là lợi dụng thì là cái gì?” Thẩm Tương Tường đang cười, cười sự mông muội ngu ngốc của bản thân, cười mình đã cho rằng Bạch Thủy Ương thay đổi, người dù thé nào, tim cũng sẽ không thay đổi.
“Bạch Thủy Ương, người cô yêu, người cô thích vẫn luôn là cái tên Lưu Thanh Tuyền đó, tại sao còn muốn trêu đùa tôi?”
“Không phải vậy, ngời em yêu không phải hắn, em không biết hắn là ai sao thích hắn được? Tương Tường, người em yêu là anh chứ không phải hắn.” Bạch Thủy Ương thật sự sợ Thẩm Tương Tường như vâyh, muốn túm lấy tay áo anh nhưng lại sợ bị anh hất ra lần nữa.
“Không biết? Bạch Thủy Ương, không có trí nhớ, tại sao cô nói cô không thích Lưu Thanh Tuyền, tại sao nói yêu tôi? Bây giờ cô thích, nếu sau này cô nhớ lại mọi chuyện, phát hiện mình vẫn thích tên Lưu Thanh Tuyền đó, vậy cô định xử lý thế nào với tôi? Biến tôi thành cục đá mà ly hôn sao?”
“Trước kia, chuyện trước kia thật quan trọng thế sao?”
Thẩm Tương Tường dẫn Bạch Thủy Ương tới cánh cửa phòng vẫn luôn khóa kín trước đây.
“Thủy Ương, cô biết trong này là cái gì không?” Thẩm Tương Tường lấy chìa khóa, nhẹ nhàng xoay nắm cửa.
“Không, em không muốn biết, em không muốn biết.” Cô túm lấy tay anh không muốn mở cánh cửa kia ra.
Tiếng khóa cửa rất rõ ràng, cửa mở ra rồi, trong phòng treo chỉnh tề toàn là tranh, tranh lõa của Bạch Thủy Ương.
Chẳng lẽ đây đều là những bức tranh trước đây Lưu Thanh Tuyền vẽ Bạch Thủy Ương? Bạch Thủy Ương sợ ngây người.
“Cô nhìn rõ những bức tranh này đi, đây đều là người đàn ông có tình cảm chân thành đó vẽ cho cô, nếu không phải yêu sâu đậm thì một Bạch đại tiểu thư kiêu ngạo sao có thể cho người khác vẽ nhiều tranh lõa thể của cô ta như thế?” Thẩm Tương Tường đi ra khỏi căn phòng khiến anh không thể thở nổi đó.
“Bạch Thủy Ương cô quá tàn nhẫn, cô muốn thích ai thì thích, nhưng không hề để ý chút nào đến sự đau đớn của người khác, cô yêu như vậy tôi không chịu nổi, không cần chờ cô đá văng… tôi tự mình đi, Bạch Thủy Ương, chúng ta ly hôn đi, tôi thua rồi, thua thảm hại, lại yêu cô đến hai lần, tôi buông tay, tùy cô đi.”
Thẩm Tương Tường lặng lẽ rời đi, lần này Bạch Thủy Ương không phản ứng gì, cô thật sự bị sự thật trước mắt tác động mạnh.
Đúng như Thẩm Tương Tường nói, một người không có ký ức như cô không có tư cách nói yêu anh.
Căn phòng trống trải, nước mắt Bạch Thủy Ương rơi như mưa.
Cô thật sự không nhớ nổi chuyện lúc trước, nhưng cô biết mình thật sự rất thích rất thích người đàn ông tên là Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường bỏ đi, Lưu Thanh Tuyền vẫn chưa đi.
Lợi dụng Thẩm Tương Tường không khóa cửa, hắn đi vào nhà, nghe được tiếng khóc của Bạch Thủy Ương.
“Thủy Ương…” Ngón tay hắn vừa chạm vào vai Bạch Thủy Ương, Bạch Thủy Ương né tránh như bị điện giật.
Lưu Thanh Tuyền cau mày vẫn nhẫn nại khuyên nhủ: “Thủy Ương, mặt đất lạnh lắm, chúng ta đứng lên nói chuyện.”
“Anh tránh ra, đừng động vào tôi.” Bạch Thủy Ương lùi về phía sau, không muốn ở quá gần với Lưu Thanh TUyền, nếu không có người đàn ông này, cô và Thẩm Tương Tường cũng không biến thành như vậy.”
“Thủy Ương, em cũng thấy những bức tranh này rồi, đây đề là lúc trước anh vẽ em đấy, đều là minh chứng cho tình yêu trước đây của chúng ta.” Lưu Thanh Tuyền kích động, không để ý sự giãy giụa của Bạch Thủy Ương, ôm cô vào lòng.
“Anh nói dối (bản convert dùng từ chém gió, nhưng mình thấy hài quá không sài nổi ), tôi không yêu anh, tôi không thèm yêu anh, người tôi yêu là Tương Tường, không phải anh.” Hai tay Bạch Thủy Ương không ngừng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của hắn mà không được, cô hung hăng quăng cho Lưu Thanh Tuyền một cái bạt tai.
“Anh buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải giải thích với Tương Tường, tôi không hề yêu anh.”
Khuông mặt thanh tú của Lưu Thanh Tuyền bắt đầu nhăn nhó, “Tương Tường, Tương Tường, gọi thân mật quá nhỉ, cô cho rằng người đàn ông đó sẽ thích loại giẻ rách như cô sao? Cô trước đây là người phụ nữ của Lưu Thanh Tuyền tôi, bây giờ cũng thế mà thôi.”
Lưu Thanh Tuyền bị kích động đột nhiên nổi điên, đẩy Bạch Thủy Ương xuống đất, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo cô.
“Không, đừng, anh cút ra!” Bạch Thủy Ương bị dọa không ngừng gào thét.
“Bạch Thủy Ương, cô chẳng qua chỉ là cái giày rách tôi đã xỏ qua, cô có tư cách gì mà yêu hắn? Hơn nữa cô chính là hung thủ giết người, chắc cô không biết lúc mình bị tai nạn đã đụng chết người, Thẩm Tương Tường tên đàn ông kia đã xử lý giúp cô?” Lưu Thanh Tuyền điên cuồng cười to.
Bạch Thủy Ương nhân cơ hội vớ được bình hoa đập mạnh vào đầu Lưu Thanh Tuyền, máu đỏ tươi tuôn ra từ trán Lưu Thanh Tuyền, hắn không tin nổi trợn mắt, không thể tin người phụ nữ vì mình đi tự tử lại dám làm như vậy.
Bịch! Lưu Thanh Tuyền ngã lăn ra đất.
Bạch Thủy Ương vừa run run vừa bò đến phòng khách tìm được điện thoại di động của mình.
“Cha… cha…” Tay cô luốn cuống, cầm điện thoại mà không biết phải nói sao.
“Thủy Ương, con đừng vội, con đang ở nhà phải không? Ba lập tức tới, con đừng lo lắng, đừng sợ, ba tới ngay đây.” Bạch Tín Hùng nghe được giọng nói hoảng hốt của con gái lập tức ý thức được cô đã xảy ra chuyện.
Nghe được giọng Bạch Tín Hùng, Bạch Thủy Ương dần dần bình tĩnh lại, mới vừa cúp điện thoại, di động lại đổ chuông, là y tá ở bệnh viện.
“Thẩm phu nhân, cô mau đến đây, Phán Xuân không xong rồi, cô nên tới nhìn cậu bé lần cuối.” Nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm.
Chuyện tốt không có thành đôi, chuyện xấu liên tiếp không ngừng.
Bạch Thủy Ương không để ý đến sự sợ hãi của bản thân lập tức chạy tới bệnh viện, cô vọt tới phòng bệnh của Giang Phán Xuân, nắm bàn tay nhỏ bé của cậu không rời.
“Phán Xuân, Phán Xuân sao rồi? Phán Xuân, chị tới rồi.” Bạch Thủy Ương liên tục vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Phán Xuân. “Phán Xuân, không có việc gì đâu, Phán Xuân em phải kiên cường, phải sống, nhất định phải sống.”
Bác sĩ ở một bên muốn ngăn lại sự xúc động của Bạch Thủy Ương, nhưng bị y tá cản, “Kệ cô ấy đi, để cô ấy xả ra những bi thương cũng tốt.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng khóc của Bạch Thủy Ương và tiếng máy móc kêu tít tít.
Giang Phán Xuân như từ cơn mơ tỉnh dậy, trong tiếng gọi không ngừng của Bạch Thủy Ương, đôi lông mi run run từ từ mở ra, đôi môi dưới ống thở run rẩy, phát ra âm thanh yếu đuối.
“Chị…”
Tưởng tượng sao… Bạch Thủy Ương còn chưa kịp trả lời, máy móc bên cạnh đã phát ra âm thanh sắc bén.
Giang Phán Xuân gọi cô là chị, vô số mảnh ghép hình ảnh chạy qua đầu Bạch Thủy Ương, Giang Phán Xuân ngã xuống đất khóc oe oe, Giang Phán Xuân đói đòi ăn, Giang Phán Xuân bi bô tập nói, Giang Phán Xuân lẫm chẫm bước đến gần cô, Giang Phán Xuân bị bệnh nằm trên giường, quanh người cắm đầy dây dợ… Trong trí nhớ của cô tràn đầy hình ảnh Giang Phán Xuân, nhưng không có bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Bạch.
Bởi vì cô căn bản không phải Bạch Thủy Ương, mà là Giang Noãn Đông. Bạch Thủy Ương bị kéo ra, bác sĩ lập tức cấp cứu kích tim cho Giang Phán Xuân.
Giang Phán Xuân tử vong lúc 9 giờ 45’, sinh mệnh nhỏ bé của cậu thiếu niên đã kết thúc tại đây.
Tám năm trước, ở một khu chung cư cao cấp của Đài Bắc, sắp hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ rực nửa tời phía tây, những tia sáng cuối cùng chói lóa, đẹp hút mắt.
Những tia nắng chiếu lên khu biệt thự nhưng ai bị hấp dẫn để thưởng thức cảnh đẹp.
“Chị ơi, bọn họ đang làm gì thế?” Giang Phán Xuân nắm tay chị đứng ở cửa phòng mình, không hiếu sao lại có nhiều người lạ ra vào nhà mình thế.
“Bọn họ chuyển nhà.” Giang Noãn Đông nắm tay em trai, vành mắt ửng hồng đang nhìn căn nhà mình ở mười sáu năm, bây giờ nó không còn là nhà cô nữa.
“Chuyển nhà, chuyển nhà là gì?” Năm đó Giang Phán Xuân đã tám tuổi rồi, nhưng trí não chỉ ngang với đứa bé bốn năm tuổi, cậu bé mở to đôi mắt đen láy nhìn người chị thân yêu nhất của mình.
“Chuyển nhà chính là chúng ta không thể ở đây nữa, phải đi chỗ khác thôi.” Giang Noãn Đông ngồi xổm xuống nhìn thẳng Giang Phán Xuân, vuốt ve khuôn mặt non nớt của cậu bé.
Năm đó cô cũng mới mười sáu tuổi.
“Ba mẹ đâu rồi? Có phải họ cũng chuyển nhà như chúng mình không?” Giang Phán Xuân hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn hết những người đang đi tới đi lui trong nhà mà không thấy cha mẹ đâu.
Lời nói vô tâm của Giang Phán Xuân lại lần nữa làm đỏ khóe mắt Giang Noãn Đông, người em trai số khổ này của cô vừa sinh ra đã bị tim bẩm sinh, suốt từ nhỏ hơn nửa thời gian ở trong bệnh viện, khi sáu tuổi lại bị lây bệnh viêm màng não, ảnh hưởng sự phát triển của trí não, nhưng cha mẹ cô cho tới giờ chưa từng ghét bỏ nó, luôn coi như bảo bối, tìm thầy thuốc khắp nơi chữa bệnh cho Giang Phán Xuân.
Giang Noãn Đông kéo thân thể nhỏ bé vào ngực mình, “Không phải, ba mẹ đến chỗ khác, chúng ta ở với nhau.”
“Tại sao? Tại sao ba mẹ không ở với chúng ta?” Giang Phán Xuân ngả đầu lên vai cô hỏi một cách nghi ngờ.
“Bởi vì… Bọn họ muốn đến một nơi tốt hơn, nơi đó không thể cho trẻ con ở được.” Hai tuần trước, một vụ tai nạn đã vô từng cướp đi sinh mạng vợ chồng họ Giang, chỉ để lại hai đứa con một trai một gái Giang Noãn Đông và Giang Phán Xuân.
“Còn chị? Chị sẽ ở cùng Phán Xuân chứ?” Giang Phán Xuân lo lắng nắm áo cô, vì kích động mà hơi thở dồn dập.
Vợ chồng họ Giang trong lúc lặn lội kiếm tiền chữa bệnh cho con trai, Giang Noãn Đông luôn luôn là người chăm sóc bên cạnh Giang Phán Xuân, cô chị gái bé nhỏ này trong lòng Giang Phán Xuân là người thân nhất, người gần gũi nhất để cậu dựa dẫm.
“Đừng vội, thở từ từ, chị sẽ không rời khỏi Phán Xuân, chị cũng là trẻ con, trẻ con phải ở cùng nhau.” Giang Noãn Đông thuần thục vỗ lưng, an ủi tinh thần cậu bé.
Hai bóng dáng nho nhỏ dựa vào nhau ở nơi họ đã sống từ bé tới giờ, tràn đầy cảm thương ly biệt.
Những thứ xem là đáng giá trong nhà gần như đã được mang đi hết, lúc chỉ còn lại căn nhà trống, một người đàn ông trung niên chỉ huy nhóm khuân vác mang đi thứ đồ cuối cùng lướt qua hai chị em.
“Noãn Đông, chuyện ba con ở công ty tham ô công quỹ chú đã nói với con rồi, ông chủ định kiện các người, nếu không phải chú ra sức năn nỉ, các ngươi chắc đã sớm bị vào tù.” Người đàn ông thô lỗ nhổ một bãi đờm ra đất, nhìn chằm chằm hai chị em.
“Cảm ơn chú.” Giang Noãn Đông biết khi ba còn sóng đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc ở một công ty nào đấy, gia cảnh cũng không tệ lắm, vì bệnh tình của Giang Phán Xuân nên ông rất ít qua lại với họ hàng thân thích, ba mẹ vừa xảy ra chuyện, người tự xưng là chú này lập tức xuất hiện ở nhà cô, hơn nữa còn mang theo cả bà vợ và đứa con gái hung dữ, lấy quần áo của cô mặc, lấy hết đồ trang sức của mẹ cô, lại còn bắt nạt em trai cô.
Tang sự của cha mẹ vừa xong, ông chú nói với cô, cha cô tham ô công quỹ bị phát hiện, lấy hết tiền gửi ngân hàng của nhà cô cũng không đủ, còn phải bán nhà trả nợ, nếu không ba cô sẽ bị kiện ra tòa.
Giang Noãn Đông bị dọa chết khiếp, ba cô đã yên tĩnh dưới lòng đất rồi, cô không muốn ba mình sau khi chết vẫn phải đội cái nón ô danh, cô xin chú giải quyết giúp, chú cô vốn có bộ dạng không muốn đâu, nhưng vì cô khẩn cầu nên mới đồng ý đấy.
Giang Phán Xuân rất sợ cái ông chú này, đã núp sau lưng Giang Noãn Đông từ lâu, không dám nhìn về phía ông chú.
“Tên đàn ông chết tiệt kia còn không mau tới giúp một tay? Tôi cầm không nổi rồi đây.” Trong phòng truyền ra giọng bà Thím kèm theo những âm thanh loảng xoảng, ông chú lập tức quay ra lái xe vào trong, sau đó là tiếng hai vợ chồng tranh cãi.
“Đồ đàn bà chết tiệt, tôi đã bảo với bà cái thứ này không đáng giá, lấy làm gì.” Ông nóng nảy quát.
“Ông nói không đáng là không đáng à, anh ông có nhiều tiền như thế, cái gì bày trong nhà chắc chắn có thể bán được nhiều tiền, dù sao cũng đã thuê công ty chuyển nhà rồi, lấy được sao không lấy.” Giọng nữ chua chát chửi lại không chút yếu thế.
Sau một loạt tiếng lạch xạch, Giang Noãn Đông thấy bức tranh treo ở phòng khách nhà họ được mang ra xe tải.
Trong phòng chỉ còn lại hai bóng dáng nho nhỏ, là hai đứa con của chú Giang.
“Anh, anh xem em mặc cái này có đẹp không?” Cô em họ mới mười hai tuổi, mặc bộ váy liền mẹ Giang Noãn Đông mua cho cô lúc sinh nhật, bộ váy rất đẹp nhưng dài rộng, làn váy lê trên mặt đất kéo theo đầy bụi bặm.
Giang Noãn Đông cuống lên lập tức đến ngăn cô em họ “Cái này là mẹ chị…”
Giang Noãn Đông còn chưa nói hết, bị thằng em họ mười bốn tuổi huých cho một cái, lảo đảo ngã lăn ra đất, thằng em họ kém cô hai tuổi nhưng rất cao lớn, nói chuyện cũng thô lỗ y như bố nó.
“Cái gì mà của cô, mặc trênnó, người em gái tôi thì là của em gái tôi.” Thằng em họ sờ túi nó lấy ra một chiếc vòng cổ đá đưa cho cô em gái “Em xem cái này đẹp không? Anh mua cho em đấy.”
Nói bậy, rõ ràng cái này là quà Noel của cô, Giang Noãn Đông nhìn sợi dây chuyền, dưới ánh mắt trợn trừng của thằng em họ cũng không giám giải thích gì.
“Tránh ra, đồ nhóc con” Thằng em đạp cho Giang Phán Xuân đang cản đường một phát, kéo em gái đi về phía nhà xe, “Anh đã bảo em, cái xe này là xe nổi tiếng, anh lớn thế này còn chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe xịn như thế bao giờ, chờ anh thi bằng lái xong nhất định sẽ mang đến trường khoe.”
Giang Noãn Đông vội vàng đỡ thân thể lung lay của Giang Phán Xuân, nghe cái giọng cuồng ngạo của thằng em họ càng cắn chặt răng, nuốt mọi uất ức vào bụng.
Lúc cô em họ đi qua người, Giang Noãn Đông mới nhìn thấy sau lưng nó còn vắt theo con gấu bông đã cũ, nhìn cũng biết là chơi lâu rồi.
“Đừng lấy đi, đó là của chị” Giang Noãn Đông túm được con gấu bông không chịu buông tay.
“Oa oa…” Cô em họ đột nhiên nghe tiếng hét của cô bị dọa, dẫm lên váy ngã xuống đất.
Cách nhà họ Giang hai ngõ, một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước một căn biệt thự, ưu sầu nhìn lại nhà mình.
“Tương Tường, mọi đồ vật trong nhà đều giữ nguyên, chú sẽ bảo nhân viên vệ sinh đến quét dọn thường xuyên, con không phải lo lắng.” Một người đàn ông trung niên trầm ổn đứng cạnh, cậu thanh niên nghiêm túc này vừa mất đi cha mẹ, ông không biết phải an ủi thế nào.
“Cảm ơn chú Bạch” Cậu thiếu niên đó là Thẩm Tương Tường, 18 tuổi đi thi kỳ thi quốc gia, tai nạn máy bay đã cướp đi cả cha lẫn mẹ, cũng không còn ai thân thích.
Người tên Bạch Tín Hùng này là bạn thân của cha cậu, sau khi cha cậu qua đời đã xử lý tất cả mọi việc, thậm chí cả chuyện công ty cho ba cậu.
Thì ra là công ty của cha cậu vì đầu tư sai lầm thiếu vốn, thậm chí thua lỗ cả năm trời, cha cậu cứ miễn cưỡng duy trì, khi ông qua đời, các món nợ cũng ùn ùn kéo đến.
“Không phải lo lắng, món nợ công ty cha con đã trả xong rồi, sẽ không ai bắt bán căn nhà này đâu.” Bạch Tín Hùng nhìn thấy Thẩm Tương Tường quyến luyến căn nhà, quyến luyến nơi ba người gia đình cậu đã cùng chung sống.
“Chú Bạch, cháu muốn đi du học.” Thẩm Tương Tường 18 tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
“Được, mọi thứ cứ để chú Bạch lo.” Bạch Tín Hùng gật đầu, ông nhìn thấy hình ảnh người bạn thân của mình qua hình dáng cậu thiếu niên này, không ngờ ông bạn cường tráng như vậy lại đột ngột ra đi, ngẫm lại cũng khiến ông cảm thấy chua xót.
“Công ty chú còn có việc, chú để tài xế ở lại đây với con, con muốn ở lại thêm hoặc đi loanh quanh chút cũng được, chú về trước nhé.” Bạch Tín Hùng vỗ vỗ vai Thẩm Tương Tường, để lại cho cậu một không gian yên tĩnh, mấy ngày nay chưa từng thấy cậu nhỏ một giọt nước mắt, đứa bé này quật cường khiến người ta đau lòng.
Sau khi Bạch Tín Hùng đi, Thẩm Tương Tường nhìn đám mây phía tây đến mất hồn, cậu cứ chạy theo đám mây về phía tây, không ngờ trời chiều lại đến nhanh như vậy, mặt trời hôm nay lặn, cậu sẽ phải rời khỏi đây.
Cậu cứ chạy mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc.
Đây là khu chung cư cao cấp, người ở đều là người có học thức và lịch sự, hầu như không xuất hiện tiếng ồn ào như vậy.
Phía xa xa cậu nhìn thấy một cô bé bị ngã dưới đất, khom người che cho thứ đồ bên dưới, hai đứa trẻ khác một nam một nữ không ngừng vừa đá vừa mắng đứa bé dưới đất, cách đó không xa một đứa bé trai ngồi trên đất không ngừng khóc.
“Chị, các người đừng đánh chị tôi.” Giang Phán Xuân giùng giằng muốn bò về phía Giang Noãn Đông.
“Đừng, Phán Xuân em đừng tới đây.” Giang Noãn Đông che chở cho con thú bông trong ngực, những thứ khác bọn họ có thể lấy, cái này không được, tuyệt đối không thể nhường cho bọn họ.
“Anh, nó mỗi ngày đi ngủ đều ôm con gấu bông này, chắc chắc đây là đồ chơi đắt tiền, nếu không vì sao nó chết không chịu buông ra như thế.” Thằng con trai nghe lời em gái cũng cảm thấy có lý, cúi người muốn giật con gấu bông của Giang Noãn Đông.
Giang Noãn Đông nằm dưới đất được đỡ dậy tránh được bàn tay của thằng em họ.
“Mày là ai?”
“Ranh con không lo học, chỉ lo bắt nạt người khác.” Thẩm Tương Tường kéo Giang Noãn Đông ra sau lưng che chở, đối mắt với thằng em họ cô, thằng em họ bị người thanh niên cao hơn mình một cái đầu nghiêm mặt nhìn, cảm thấy sợ hãi.
“Là nó lấy đồ của em trước.” Cô em họ thấy anh trai bị sững lại lập tức mở miệng.
“Nói láo, đây là gấu bông của tôi, mẹ tôi mua cho tôi lúc em trai tôi ra đời, mẹ nói nếu sau này mải chăm sóc em trai không có thời gian chơi với Noãn Đông, con gấu này sẽ chơi đùa và ngủ chung với Noãn Đông.” Giang Noãn Đông núp sau lưng Thẩm Tương Tường, nhờ vào khí thế của anh lần đầu tiên dám cãi lại người nhà ông chú.
“Mày…” Không ngờ Giang Noãn Đông phản kích, cô em họ tức giận đỏ bừng cả mặt.
Xa xa truyền đến tiếng gọi của bà thím: “Mấy đứa thối kia, từ hôm qua đã bảo chúng mày thấy cái gì đáng giá thì lấy, bây giờ ầm ĩ cái gì? Còn không mau lên xe đi.”
“Xem như mày tốt số, nếu không tao đánh chết rồi.” Thằng em họ lớn tiếng quát, vừa nói vừa kéo em gái về phía nhà xe.
Lúc cả nhà chú Giang lái chiếc xe nổi tiếng của bố Giang Noãn Đông đi qua, ông chú còn thò mặt ra khỏi cửa nói, “Ngoan ngoãn đợi ở đây, người của cô nhi viện sẽ đến đón”
Chiếc xe nghênh ngang rời đi.
“Phán Xuân, Phán Xuân em không sao chứ?” Giang Noãn Đông không để ý vết thương trên người mình, sửa sang lại quần áo xộc xệch của em trai, kiểm tra thấy cậu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, người xấu đi rồi, chị đừng sợ.” Mặc dù không thông minh nhưng Giang Phán Xuân cũng cảm thấy cả nhà người chú này không hề có ý tốt.
“Chị không sợ, Phán Xuân cũng đừng sợ.” Giang Noãn Đông để cho em trai nắm lấy bàn tay xước xát của mình, quay lại nói cảm ơn với Thẩm Tương Tường, “Vừa rồi cảm ơn anh”
“Không cần cảm ơn, chỉ nhấc tay một cái thôi mà.” Vừa rồi rõ ràng Thẩm Tương Tường nghe được từ Cô nhi viện, nghĩa là hai chị em nhà này cũng giống như mình chỉ còn lại trơ trọi.
Dưới sắc chiều tối dần, Thẩm Tương Tường không yên lòng đừng cùng hai đứa trẻ bên đường, cho đến khi xe của cô nhi viện đến đón họ đi.
Giang Noãn Đông len lén thả một thứ vào lòng bàn tay Thẩm Tương Tường, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nở nụ cười nhẹ: “Em là Giang Noãn Đông, anh à cảm ơn, anh vui vẻ nhé.”
Cô bé dẫn em trai lên xe, từ từ biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường mở lòng bàn tay, đó là một viên kẹo hình ngôi sao đã chảy nước.
Bốn năm trước Thẩm Tương Tường du học trở về vào làm việc trong Bạch Thị, trở thành tay trái tay phải của Bạch Tín Hùng, bắt đầu xuất hiện trên cái trang tin tức của báo chí, Giang Noãn Đông lập tức nhận ra đây chính là người thiếu niên đã giúp đỡ mình.
Một sự thầm mến nhen nhóm trong lòng, nhưng cô không có quyên theo đuổi hạnh phúc, cô còn cậu em trai cần chăm sóc.
Cô Nhi viện không thể nào gánh được chi phí chữa bệnh cho Giang Phán Xuân, hai năm trước bệnh tình của Giang Phán Xuân lại tái phát, tất cả gánh nặng đều đặt lên vai Giang Noãn Đông.
Hai năm trước Thẩm Tương Tường kết hôn với con gái Chủ tịch công ty Bạch Thị - Bạch Tín Hùng, Giang Noãn Đông dù đau lòng vẫn thầm chúc phúc cho anh.
Bệnh tình của Giang Phán Xuân không ngừng chuyển biến xấu, cô đã không còn rảnh để chú ý đến mộng tưởng nhỏ bé của mình nữa.
Đầu năm nay bệnh viện thông báo, nếu không làm phẫu thuật tim, em cô không sống được quá ba ngày…
Cô đã nợ bệnh viện một số tiền lớn, lấy đâu ra tiền để làm phẫu thuật nữa, nếu em trai cô phải đi, vậy thì cô cũng đi cùng em là xong.
Ôm ý định tự tử, Giang Noãn Đông bị xe của Bạch Thủy Ương đụng vào mới cảm thấy thoải mái như thế.
Không ngờ đứa ngốc Bạch Thủy Ương kia lại vì hắn mà lái xe tự tử, còn quên sạch chuyện trước đó, đây chính là cơ hội tốt, Bạch Thủy Ương chính là túi tiền của hắn.
Hắn có thể làm cho Bạch Thủy Ương thích hắn một lần, cũng có thể làm lại lần thứ hai.
Rời khỏi bệnh viện không xa, Bạch Thủy Ương lại gặp phải người mình không muốn gặp.
“Thủy Ương, cuối cùng đã gặp được em, sắc mặt em tệ quá, em mệt sao?” Lưu Thanh Tuyền thân mật vuốt ve trán Bạch Thủy Ương.
Bạch Thủy Ương đầu óc đang choáng váng, không kịp né tránh, mặc dù khuôn mặt Lưu Thanh Tuyền thanh tú sáng sủa, có vẻ thư sinh, nhưng sự đụng chạm của hắn lại khiến Bạch Thủy Ương cảm thấy ghê tởm.
“Đừng đụng vào tôi.” Bạch Thủy Ương né tránh Lưu Thanh Tuyền định đỡ tay cô, “Lưu tiên sinh, tôi thật sự không nhớ ra cũng không biết anh.”
Lưu Thanh Tuyền còn định nói thêm với Bạch Thủy Ương, nhưng cô đã nhanh chóng nhảy lên taxi.
“Bác lái xe, làm ơn đi nhanh một chút.” Bạch Thủy Ương vừa lên xe yêu cầu lái xe chạy đi, mặc cho Lưu Thanh Tuyền bên ngoài gào thét tên cô, cô cũng không muốn dây dưa với anh ta.
Nhìn Bạch Thủy Ương ngồi lên taxi nghênh ngang bỏ đi, Lưu Thanh Tuyền hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nảy sinh âm mưu nhảy lên một chiếc xe taxi khác.
Bạch Thủy Ương vừa về đến nhà, ở ngay cửa đã thấy đôi giày da nam đã lâu không nhìn thấy.
“Tương Tường, anh về rồi.” Quả nhiên cô vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông cô nhung nhớ đứng trước mặt.
Bạch Thủy Ương kích động nhào vào ngực người này, cô có bao nhiêu điều muốn nói với anh, cô muốn nói cho anh biết, mấy ngày nay cô nhớ anh biết nhường nào, cô muốn nói với anh chuyện của Giang Phán Xuân, cô thực sự coi cậu bé như em ruột mình, cô rất sợ Phán Xuân cứ thế mà đi.
Thẩm Tương Tường bị cô ôm nhưng lại tỏ ra lạnh lùng, không đáp lại sự nhiệt tình ấy.
Bạch Thủy Ương phát hiện có gì bất thường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tương Tường, chỉ thấy anh lạnh lùng nhìn phía sau cô, theo tầm mắt anh nhìn ra đằng sau, Lưu Thanh TUyền sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn đi theo cô.
Anh lạnh lùng kéo đôi tay Bạch Thủy Ương đang ôm mình, quay người vào trong phòng, không muốn nhìn thêm nữa.
Tối hôm qua Thẩm Tương Tường trở về, không thông báo trước muốn cho Bạch Thủy Ương một kinh hỉ (vui mừng kinh ngạc), nhưng quả nhiên tất cả vui mừng đều kinh sợ.
Sau khi về nhà không thấy Bạch Thủy Ương, anh gọi điện thoại thì phát hiện di động rơi trong phòng, anh ngồi trên sofa đợi cô, càng về khuya anh càng thấp thỏm, đợi cả đêm kết cục không ngờ như thế này.
“Thủy Ương…” Bạch Thủy Ương muốn ôm lấy Thẩm Tương Tường lại bị Lưu Thanh Tuyền giữ tay lại.
“Lưu tiên sinh, tôi thật sự không biết anh… anh đừng quấn lấy tôi nữa.” Bạch Thủy Ương biết là Thẩm Tương Tường hiểu lầm, cô phải nhanh chóng giải thích rõ, vất vả lắm cô mới thoát khỏi Lưu Thanh Tuyền, đóng cửa lại đẩy hắn ra khỏi cửa.
“Tương Tường, không phải như vậy, nghe em giải thích, em căn bản không biết cái tên Lưu tiên sinh đó, tại hắn cứ dây dưa tìm em, trong bệnh viện có một em nhỏ bị bệnh nguy kịch, em vội vã đến xem nó thế nào, cả đêm đợi ở viện, sáng sớm nay vừa ra khỏi viện thì đụng phải tên Lưu tiên sinh đó, em không biết vì sao hắn ta lại theo em về đây, em thật sự không biết mà.” Bạch Thủy Ương hoảng hồn, chỉ biết không ngừng nói, hi vọng Thẩm Tương Tường có thể tin tưởng cô.
Nhưng ánh mắt trách cứ của Thẩm Tương Tường như đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục.
“Bạch Thủy Ương cô không cần lừa mình dối người nữa, cô định gạt tôi hay muốn tự gạt bản thân mình? Trong lòng cô vẫn luôn chỉ có tên Lưu Thanh Tuyền đó, tôi cũng chỉ là công cụ để cô lợi dụng mà thôi.” Thẩm Tương Tường khổ sở cau mày, không ngờ anh lại ngu xuẩn như vậy bị cô lừa lần thứ hai.
“Tương Tường… Anh nói gì em không hiểu, cái gì là lợi dụng, không lợi dụng, em không hề muốn lợi dụng anh.” Bạch Thủy Ương không hiểu ý của Thẩm Tương Tường là gì.
“Ban đầu cô đồng ý kết hôn với tôi vì cô và Lưu Thanh Tuyền gây gổ chia tay, cô muốn trả thù người đàn ông kia mới kết hôn với tôi, đêm tân hôn người đàn ông kia lại quay lại cầu xin, muốn cô trở về bên hắn, cô không thèm nhìn tôi – người vừa trở thành chồng cô lấy một cái, đã lao vào lòng tình nhân, Bạch Thủy Ương, cô nói xem đây không phải là lợi dụng thì là cái gì?” Thẩm Tương Tường đang cười, cười sự mông muội ngu ngốc của bản thân, cười mình đã cho rằng Bạch Thủy Ương thay đổi, người dù thé nào, tim cũng sẽ không thay đổi.
“Bạch Thủy Ương, người cô yêu, người cô thích vẫn luôn là cái tên Lưu Thanh Tuyền đó, tại sao còn muốn trêu đùa tôi?”
“Không phải vậy, ngời em yêu không phải hắn, em không biết hắn là ai sao thích hắn được? Tương Tường, người em yêu là anh chứ không phải hắn.” Bạch Thủy Ương thật sự sợ Thẩm Tương Tường như vâyh, muốn túm lấy tay áo anh nhưng lại sợ bị anh hất ra lần nữa.
“Không biết? Bạch Thủy Ương, không có trí nhớ, tại sao cô nói cô không thích Lưu Thanh Tuyền, tại sao nói yêu tôi? Bây giờ cô thích, nếu sau này cô nhớ lại mọi chuyện, phát hiện mình vẫn thích tên Lưu Thanh Tuyền đó, vậy cô định xử lý thế nào với tôi? Biến tôi thành cục đá mà ly hôn sao?”
“Trước kia, chuyện trước kia thật quan trọng thế sao?”
Thẩm Tương Tường dẫn Bạch Thủy Ương tới cánh cửa phòng vẫn luôn khóa kín trước đây.
“Thủy Ương, cô biết trong này là cái gì không?” Thẩm Tương Tường lấy chìa khóa, nhẹ nhàng xoay nắm cửa.
“Không, em không muốn biết, em không muốn biết.” Cô túm lấy tay anh không muốn mở cánh cửa kia ra.
Tiếng khóa cửa rất rõ ràng, cửa mở ra rồi, trong phòng treo chỉnh tề toàn là tranh, tranh lõa của Bạch Thủy Ương.
Chẳng lẽ đây đều là những bức tranh trước đây Lưu Thanh Tuyền vẽ Bạch Thủy Ương? Bạch Thủy Ương sợ ngây người.
“Cô nhìn rõ những bức tranh này đi, đây đều là người đàn ông có tình cảm chân thành đó vẽ cho cô, nếu không phải yêu sâu đậm thì một Bạch đại tiểu thư kiêu ngạo sao có thể cho người khác vẽ nhiều tranh lõa thể của cô ta như thế?” Thẩm Tương Tường đi ra khỏi căn phòng khiến anh không thể thở nổi đó.
“Bạch Thủy Ương cô quá tàn nhẫn, cô muốn thích ai thì thích, nhưng không hề để ý chút nào đến sự đau đớn của người khác, cô yêu như vậy tôi không chịu nổi, không cần chờ cô đá văng… tôi tự mình đi, Bạch Thủy Ương, chúng ta ly hôn đi, tôi thua rồi, thua thảm hại, lại yêu cô đến hai lần, tôi buông tay, tùy cô đi.”
Thẩm Tương Tường lặng lẽ rời đi, lần này Bạch Thủy Ương không phản ứng gì, cô thật sự bị sự thật trước mắt tác động mạnh.
Đúng như Thẩm Tương Tường nói, một người không có ký ức như cô không có tư cách nói yêu anh.
Căn phòng trống trải, nước mắt Bạch Thủy Ương rơi như mưa.
Cô thật sự không nhớ nổi chuyện lúc trước, nhưng cô biết mình thật sự rất thích rất thích người đàn ông tên là Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường bỏ đi, Lưu Thanh Tuyền vẫn chưa đi.
Lợi dụng Thẩm Tương Tường không khóa cửa, hắn đi vào nhà, nghe được tiếng khóc của Bạch Thủy Ương.
“Thủy Ương…” Ngón tay hắn vừa chạm vào vai Bạch Thủy Ương, Bạch Thủy Ương né tránh như bị điện giật.
Lưu Thanh Tuyền cau mày vẫn nhẫn nại khuyên nhủ: “Thủy Ương, mặt đất lạnh lắm, chúng ta đứng lên nói chuyện.”
“Anh tránh ra, đừng động vào tôi.” Bạch Thủy Ương lùi về phía sau, không muốn ở quá gần với Lưu Thanh TUyền, nếu không có người đàn ông này, cô và Thẩm Tương Tường cũng không biến thành như vậy.”
“Thủy Ương, em cũng thấy những bức tranh này rồi, đây đề là lúc trước anh vẽ em đấy, đều là minh chứng cho tình yêu trước đây của chúng ta.” Lưu Thanh Tuyền kích động, không để ý sự giãy giụa của Bạch Thủy Ương, ôm cô vào lòng.
“Anh nói dối (bản convert dùng từ chém gió, nhưng mình thấy hài quá không sài nổi ), tôi không yêu anh, tôi không thèm yêu anh, người tôi yêu là Tương Tường, không phải anh.” Hai tay Bạch Thủy Ương không ngừng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của hắn mà không được, cô hung hăng quăng cho Lưu Thanh Tuyền một cái bạt tai.
“Anh buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải giải thích với Tương Tường, tôi không hề yêu anh.”
Khuông mặt thanh tú của Lưu Thanh Tuyền bắt đầu nhăn nhó, “Tương Tường, Tương Tường, gọi thân mật quá nhỉ, cô cho rằng người đàn ông đó sẽ thích loại giẻ rách như cô sao? Cô trước đây là người phụ nữ của Lưu Thanh Tuyền tôi, bây giờ cũng thế mà thôi.”
Lưu Thanh Tuyền bị kích động đột nhiên nổi điên, đẩy Bạch Thủy Ương xuống đất, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo cô.
“Không, đừng, anh cút ra!” Bạch Thủy Ương bị dọa không ngừng gào thét.
“Bạch Thủy Ương, cô chẳng qua chỉ là cái giày rách tôi đã xỏ qua, cô có tư cách gì mà yêu hắn? Hơn nữa cô chính là hung thủ giết người, chắc cô không biết lúc mình bị tai nạn đã đụng chết người, Thẩm Tương Tường tên đàn ông kia đã xử lý giúp cô?” Lưu Thanh Tuyền điên cuồng cười to.
Bạch Thủy Ương nhân cơ hội vớ được bình hoa đập mạnh vào đầu Lưu Thanh Tuyền, máu đỏ tươi tuôn ra từ trán Lưu Thanh Tuyền, hắn không tin nổi trợn mắt, không thể tin người phụ nữ vì mình đi tự tử lại dám làm như vậy.
Bịch! Lưu Thanh Tuyền ngã lăn ra đất.
Bạch Thủy Ương vừa run run vừa bò đến phòng khách tìm được điện thoại di động của mình.
“Cha… cha…” Tay cô luốn cuống, cầm điện thoại mà không biết phải nói sao.
“Thủy Ương, con đừng vội, con đang ở nhà phải không? Ba lập tức tới, con đừng lo lắng, đừng sợ, ba tới ngay đây.” Bạch Tín Hùng nghe được giọng nói hoảng hốt của con gái lập tức ý thức được cô đã xảy ra chuyện.
Nghe được giọng Bạch Tín Hùng, Bạch Thủy Ương dần dần bình tĩnh lại, mới vừa cúp điện thoại, di động lại đổ chuông, là y tá ở bệnh viện.
“Thẩm phu nhân, cô mau đến đây, Phán Xuân không xong rồi, cô nên tới nhìn cậu bé lần cuối.” Nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm.
Chuyện tốt không có thành đôi, chuyện xấu liên tiếp không ngừng.
Bạch Thủy Ương không để ý đến sự sợ hãi của bản thân lập tức chạy tới bệnh viện, cô vọt tới phòng bệnh của Giang Phán Xuân, nắm bàn tay nhỏ bé của cậu không rời.
“Phán Xuân, Phán Xuân sao rồi? Phán Xuân, chị tới rồi.” Bạch Thủy Ương liên tục vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Phán Xuân. “Phán Xuân, không có việc gì đâu, Phán Xuân em phải kiên cường, phải sống, nhất định phải sống.”
Bác sĩ ở một bên muốn ngăn lại sự xúc động của Bạch Thủy Ương, nhưng bị y tá cản, “Kệ cô ấy đi, để cô ấy xả ra những bi thương cũng tốt.”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng khóc của Bạch Thủy Ương và tiếng máy móc kêu tít tít.
Giang Phán Xuân như từ cơn mơ tỉnh dậy, trong tiếng gọi không ngừng của Bạch Thủy Ương, đôi lông mi run run từ từ mở ra, đôi môi dưới ống thở run rẩy, phát ra âm thanh yếu đuối.
“Chị…”
Tưởng tượng sao… Bạch Thủy Ương còn chưa kịp trả lời, máy móc bên cạnh đã phát ra âm thanh sắc bén.
Giang Phán Xuân gọi cô là chị, vô số mảnh ghép hình ảnh chạy qua đầu Bạch Thủy Ương, Giang Phán Xuân ngã xuống đất khóc oe oe, Giang Phán Xuân đói đòi ăn, Giang Phán Xuân bi bô tập nói, Giang Phán Xuân lẫm chẫm bước đến gần cô, Giang Phán Xuân bị bệnh nằm trên giường, quanh người cắm đầy dây dợ… Trong trí nhớ của cô tràn đầy hình ảnh Giang Phán Xuân, nhưng không có bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Bạch.
Bởi vì cô căn bản không phải Bạch Thủy Ương, mà là Giang Noãn Đông. Bạch Thủy Ương bị kéo ra, bác sĩ lập tức cấp cứu kích tim cho Giang Phán Xuân.
Giang Phán Xuân tử vong lúc 9 giờ 45’, sinh mệnh nhỏ bé của cậu thiếu niên đã kết thúc tại đây.
Tám năm trước, ở một khu chung cư cao cấp của Đài Bắc, sắp hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ rực nửa tời phía tây, những tia sáng cuối cùng chói lóa, đẹp hút mắt.
Những tia nắng chiếu lên khu biệt thự nhưng ai bị hấp dẫn để thưởng thức cảnh đẹp.
“Chị ơi, bọn họ đang làm gì thế?” Giang Phán Xuân nắm tay chị đứng ở cửa phòng mình, không hiếu sao lại có nhiều người lạ ra vào nhà mình thế.
“Bọn họ chuyển nhà.” Giang Noãn Đông nắm tay em trai, vành mắt ửng hồng đang nhìn căn nhà mình ở mười sáu năm, bây giờ nó không còn là nhà cô nữa.
“Chuyển nhà, chuyển nhà là gì?” Năm đó Giang Phán Xuân đã tám tuổi rồi, nhưng trí não chỉ ngang với đứa bé bốn năm tuổi, cậu bé mở to đôi mắt đen láy nhìn người chị thân yêu nhất của mình.
“Chuyển nhà chính là chúng ta không thể ở đây nữa, phải đi chỗ khác thôi.” Giang Noãn Đông ngồi xổm xuống nhìn thẳng Giang Phán Xuân, vuốt ve khuôn mặt non nớt của cậu bé.
Năm đó cô cũng mới mười sáu tuổi.
“Ba mẹ đâu rồi? Có phải họ cũng chuyển nhà như chúng mình không?” Giang Phán Xuân hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn hết những người đang đi tới đi lui trong nhà mà không thấy cha mẹ đâu.
Lời nói vô tâm của Giang Phán Xuân lại lần nữa làm đỏ khóe mắt Giang Noãn Đông, người em trai số khổ này của cô vừa sinh ra đã bị tim bẩm sinh, suốt từ nhỏ hơn nửa thời gian ở trong bệnh viện, khi sáu tuổi lại bị lây bệnh viêm màng não, ảnh hưởng sự phát triển của trí não, nhưng cha mẹ cô cho tới giờ chưa từng ghét bỏ nó, luôn coi như bảo bối, tìm thầy thuốc khắp nơi chữa bệnh cho Giang Phán Xuân.
Giang Noãn Đông kéo thân thể nhỏ bé vào ngực mình, “Không phải, ba mẹ đến chỗ khác, chúng ta ở với nhau.”
“Tại sao? Tại sao ba mẹ không ở với chúng ta?” Giang Phán Xuân ngả đầu lên vai cô hỏi một cách nghi ngờ.
“Bởi vì… Bọn họ muốn đến một nơi tốt hơn, nơi đó không thể cho trẻ con ở được.” Hai tuần trước, một vụ tai nạn đã vô từng cướp đi sinh mạng vợ chồng họ Giang, chỉ để lại hai đứa con một trai một gái Giang Noãn Đông và Giang Phán Xuân.
“Còn chị? Chị sẽ ở cùng Phán Xuân chứ?” Giang Phán Xuân lo lắng nắm áo cô, vì kích động mà hơi thở dồn dập.
Vợ chồng họ Giang trong lúc lặn lội kiếm tiền chữa bệnh cho con trai, Giang Noãn Đông luôn luôn là người chăm sóc bên cạnh Giang Phán Xuân, cô chị gái bé nhỏ này trong lòng Giang Phán Xuân là người thân nhất, người gần gũi nhất để cậu dựa dẫm.
“Đừng vội, thở từ từ, chị sẽ không rời khỏi Phán Xuân, chị cũng là trẻ con, trẻ con phải ở cùng nhau.” Giang Noãn Đông thuần thục vỗ lưng, an ủi tinh thần cậu bé.
Hai bóng dáng nho nhỏ dựa vào nhau ở nơi họ đã sống từ bé tới giờ, tràn đầy cảm thương ly biệt.
Những thứ xem là đáng giá trong nhà gần như đã được mang đi hết, lúc chỉ còn lại căn nhà trống, một người đàn ông trung niên chỉ huy nhóm khuân vác mang đi thứ đồ cuối cùng lướt qua hai chị em.
“Noãn Đông, chuyện ba con ở công ty tham ô công quỹ chú đã nói với con rồi, ông chủ định kiện các người, nếu không phải chú ra sức năn nỉ, các ngươi chắc đã sớm bị vào tù.” Người đàn ông thô lỗ nhổ một bãi đờm ra đất, nhìn chằm chằm hai chị em.
“Cảm ơn chú.” Giang Noãn Đông biết khi ba còn sóng đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc ở một công ty nào đấy, gia cảnh cũng không tệ lắm, vì bệnh tình của Giang Phán Xuân nên ông rất ít qua lại với họ hàng thân thích, ba mẹ vừa xảy ra chuyện, người tự xưng là chú này lập tức xuất hiện ở nhà cô, hơn nữa còn mang theo cả bà vợ và đứa con gái hung dữ, lấy quần áo của cô mặc, lấy hết đồ trang sức của mẹ cô, lại còn bắt nạt em trai cô.
Tang sự của cha mẹ vừa xong, ông chú nói với cô, cha cô tham ô công quỹ bị phát hiện, lấy hết tiền gửi ngân hàng của nhà cô cũng không đủ, còn phải bán nhà trả nợ, nếu không ba cô sẽ bị kiện ra tòa.
Giang Noãn Đông bị dọa chết khiếp, ba cô đã yên tĩnh dưới lòng đất rồi, cô không muốn ba mình sau khi chết vẫn phải đội cái nón ô danh, cô xin chú giải quyết giúp, chú cô vốn có bộ dạng không muốn đâu, nhưng vì cô khẩn cầu nên mới đồng ý đấy.
Giang Phán Xuân rất sợ cái ông chú này, đã núp sau lưng Giang Noãn Đông từ lâu, không dám nhìn về phía ông chú.
“Tên đàn ông chết tiệt kia còn không mau tới giúp một tay? Tôi cầm không nổi rồi đây.” Trong phòng truyền ra giọng bà Thím kèm theo những âm thanh loảng xoảng, ông chú lập tức quay ra lái xe vào trong, sau đó là tiếng hai vợ chồng tranh cãi.
“Đồ đàn bà chết tiệt, tôi đã bảo với bà cái thứ này không đáng giá, lấy làm gì.” Ông nóng nảy quát.
“Ông nói không đáng là không đáng à, anh ông có nhiều tiền như thế, cái gì bày trong nhà chắc chắn có thể bán được nhiều tiền, dù sao cũng đã thuê công ty chuyển nhà rồi, lấy được sao không lấy.” Giọng nữ chua chát chửi lại không chút yếu thế.
Sau một loạt tiếng lạch xạch, Giang Noãn Đông thấy bức tranh treo ở phòng khách nhà họ được mang ra xe tải.
Trong phòng chỉ còn lại hai bóng dáng nho nhỏ, là hai đứa con của chú Giang.
“Anh, anh xem em mặc cái này có đẹp không?” Cô em họ mới mười hai tuổi, mặc bộ váy liền mẹ Giang Noãn Đông mua cho cô lúc sinh nhật, bộ váy rất đẹp nhưng dài rộng, làn váy lê trên mặt đất kéo theo đầy bụi bặm.
Giang Noãn Đông cuống lên lập tức đến ngăn cô em họ “Cái này là mẹ chị…”
Giang Noãn Đông còn chưa nói hết, bị thằng em họ mười bốn tuổi huých cho một cái, lảo đảo ngã lăn ra đất, thằng em họ kém cô hai tuổi nhưng rất cao lớn, nói chuyện cũng thô lỗ y như bố nó.
“Cái gì mà của cô, mặc trênnó, người em gái tôi thì là của em gái tôi.” Thằng em họ sờ túi nó lấy ra một chiếc vòng cổ đá đưa cho cô em gái “Em xem cái này đẹp không? Anh mua cho em đấy.”
Nói bậy, rõ ràng cái này là quà Noel của cô, Giang Noãn Đông nhìn sợi dây chuyền, dưới ánh mắt trợn trừng của thằng em họ cũng không giám giải thích gì.
“Tránh ra, đồ nhóc con” Thằng em đạp cho Giang Phán Xuân đang cản đường một phát, kéo em gái đi về phía nhà xe, “Anh đã bảo em, cái xe này là xe nổi tiếng, anh lớn thế này còn chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe xịn như thế bao giờ, chờ anh thi bằng lái xong nhất định sẽ mang đến trường khoe.”
Giang Noãn Đông vội vàng đỡ thân thể lung lay của Giang Phán Xuân, nghe cái giọng cuồng ngạo của thằng em họ càng cắn chặt răng, nuốt mọi uất ức vào bụng.
Lúc cô em họ đi qua người, Giang Noãn Đông mới nhìn thấy sau lưng nó còn vắt theo con gấu bông đã cũ, nhìn cũng biết là chơi lâu rồi.
“Đừng lấy đi, đó là của chị” Giang Noãn Đông túm được con gấu bông không chịu buông tay.
“Oa oa…” Cô em họ đột nhiên nghe tiếng hét của cô bị dọa, dẫm lên váy ngã xuống đất.
Cách nhà họ Giang hai ngõ, một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trước một căn biệt thự, ưu sầu nhìn lại nhà mình.
“Tương Tường, mọi đồ vật trong nhà đều giữ nguyên, chú sẽ bảo nhân viên vệ sinh đến quét dọn thường xuyên, con không phải lo lắng.” Một người đàn ông trung niên trầm ổn đứng cạnh, cậu thanh niên nghiêm túc này vừa mất đi cha mẹ, ông không biết phải an ủi thế nào.
“Cảm ơn chú Bạch” Cậu thiếu niên đó là Thẩm Tương Tường, 18 tuổi đi thi kỳ thi quốc gia, tai nạn máy bay đã cướp đi cả cha lẫn mẹ, cũng không còn ai thân thích.
Người tên Bạch Tín Hùng này là bạn thân của cha cậu, sau khi cha cậu qua đời đã xử lý tất cả mọi việc, thậm chí cả chuyện công ty cho ba cậu.
Thì ra là công ty của cha cậu vì đầu tư sai lầm thiếu vốn, thậm chí thua lỗ cả năm trời, cha cậu cứ miễn cưỡng duy trì, khi ông qua đời, các món nợ cũng ùn ùn kéo đến.
“Không phải lo lắng, món nợ công ty cha con đã trả xong rồi, sẽ không ai bắt bán căn nhà này đâu.” Bạch Tín Hùng nhìn thấy Thẩm Tương Tường quyến luyến căn nhà, quyến luyến nơi ba người gia đình cậu đã cùng chung sống.
“Chú Bạch, cháu muốn đi du học.” Thẩm Tương Tường 18 tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
“Được, mọi thứ cứ để chú Bạch lo.” Bạch Tín Hùng gật đầu, ông nhìn thấy hình ảnh người bạn thân của mình qua hình dáng cậu thiếu niên này, không ngờ ông bạn cường tráng như vậy lại đột ngột ra đi, ngẫm lại cũng khiến ông cảm thấy chua xót.
“Công ty chú còn có việc, chú để tài xế ở lại đây với con, con muốn ở lại thêm hoặc đi loanh quanh chút cũng được, chú về trước nhé.” Bạch Tín Hùng vỗ vỗ vai Thẩm Tương Tường, để lại cho cậu một không gian yên tĩnh, mấy ngày nay chưa từng thấy cậu nhỏ một giọt nước mắt, đứa bé này quật cường khiến người ta đau lòng.
Sau khi Bạch Tín Hùng đi, Thẩm Tương Tường nhìn đám mây phía tây đến mất hồn, cậu cứ chạy theo đám mây về phía tây, không ngờ trời chiều lại đến nhanh như vậy, mặt trời hôm nay lặn, cậu sẽ phải rời khỏi đây.
Cậu cứ chạy mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc.
Đây là khu chung cư cao cấp, người ở đều là người có học thức và lịch sự, hầu như không xuất hiện tiếng ồn ào như vậy.
Phía xa xa cậu nhìn thấy một cô bé bị ngã dưới đất, khom người che cho thứ đồ bên dưới, hai đứa trẻ khác một nam một nữ không ngừng vừa đá vừa mắng đứa bé dưới đất, cách đó không xa một đứa bé trai ngồi trên đất không ngừng khóc.
“Chị, các người đừng đánh chị tôi.” Giang Phán Xuân giùng giằng muốn bò về phía Giang Noãn Đông.
“Đừng, Phán Xuân em đừng tới đây.” Giang Noãn Đông che chở cho con thú bông trong ngực, những thứ khác bọn họ có thể lấy, cái này không được, tuyệt đối không thể nhường cho bọn họ.
“Anh, nó mỗi ngày đi ngủ đều ôm con gấu bông này, chắc chắc đây là đồ chơi đắt tiền, nếu không vì sao nó chết không chịu buông ra như thế.” Thằng con trai nghe lời em gái cũng cảm thấy có lý, cúi người muốn giật con gấu bông của Giang Noãn Đông.
Giang Noãn Đông nằm dưới đất được đỡ dậy tránh được bàn tay của thằng em họ.
“Mày là ai?”
“Ranh con không lo học, chỉ lo bắt nạt người khác.” Thẩm Tương Tường kéo Giang Noãn Đông ra sau lưng che chở, đối mắt với thằng em họ cô, thằng em họ bị người thanh niên cao hơn mình một cái đầu nghiêm mặt nhìn, cảm thấy sợ hãi.
“Là nó lấy đồ của em trước.” Cô em họ thấy anh trai bị sững lại lập tức mở miệng.
“Nói láo, đây là gấu bông của tôi, mẹ tôi mua cho tôi lúc em trai tôi ra đời, mẹ nói nếu sau này mải chăm sóc em trai không có thời gian chơi với Noãn Đông, con gấu này sẽ chơi đùa và ngủ chung với Noãn Đông.” Giang Noãn Đông núp sau lưng Thẩm Tương Tường, nhờ vào khí thế của anh lần đầu tiên dám cãi lại người nhà ông chú.
“Mày…” Không ngờ Giang Noãn Đông phản kích, cô em họ tức giận đỏ bừng cả mặt.
Xa xa truyền đến tiếng gọi của bà thím: “Mấy đứa thối kia, từ hôm qua đã bảo chúng mày thấy cái gì đáng giá thì lấy, bây giờ ầm ĩ cái gì? Còn không mau lên xe đi.”
“Xem như mày tốt số, nếu không tao đánh chết rồi.” Thằng em họ lớn tiếng quát, vừa nói vừa kéo em gái về phía nhà xe.
Lúc cả nhà chú Giang lái chiếc xe nổi tiếng của bố Giang Noãn Đông đi qua, ông chú còn thò mặt ra khỏi cửa nói, “Ngoan ngoãn đợi ở đây, người của cô nhi viện sẽ đến đón”
Chiếc xe nghênh ngang rời đi.
“Phán Xuân, Phán Xuân em không sao chứ?” Giang Noãn Đông không để ý vết thương trên người mình, sửa sang lại quần áo xộc xệch của em trai, kiểm tra thấy cậu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, người xấu đi rồi, chị đừng sợ.” Mặc dù không thông minh nhưng Giang Phán Xuân cũng cảm thấy cả nhà người chú này không hề có ý tốt.
“Chị không sợ, Phán Xuân cũng đừng sợ.” Giang Noãn Đông để cho em trai nắm lấy bàn tay xước xát của mình, quay lại nói cảm ơn với Thẩm Tương Tường, “Vừa rồi cảm ơn anh”
“Không cần cảm ơn, chỉ nhấc tay một cái thôi mà.” Vừa rồi rõ ràng Thẩm Tương Tường nghe được từ Cô nhi viện, nghĩa là hai chị em nhà này cũng giống như mình chỉ còn lại trơ trọi.
Dưới sắc chiều tối dần, Thẩm Tương Tường không yên lòng đừng cùng hai đứa trẻ bên đường, cho đến khi xe của cô nhi viện đến đón họ đi.
Giang Noãn Đông len lén thả một thứ vào lòng bàn tay Thẩm Tương Tường, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nở nụ cười nhẹ: “Em là Giang Noãn Đông, anh à cảm ơn, anh vui vẻ nhé.”
Cô bé dẫn em trai lên xe, từ từ biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường mở lòng bàn tay, đó là một viên kẹo hình ngôi sao đã chảy nước.
Bốn năm trước Thẩm Tương Tường du học trở về vào làm việc trong Bạch Thị, trở thành tay trái tay phải của Bạch Tín Hùng, bắt đầu xuất hiện trên cái trang tin tức của báo chí, Giang Noãn Đông lập tức nhận ra đây chính là người thiếu niên đã giúp đỡ mình.
Một sự thầm mến nhen nhóm trong lòng, nhưng cô không có quyên theo đuổi hạnh phúc, cô còn cậu em trai cần chăm sóc.
Cô Nhi viện không thể nào gánh được chi phí chữa bệnh cho Giang Phán Xuân, hai năm trước bệnh tình của Giang Phán Xuân lại tái phát, tất cả gánh nặng đều đặt lên vai Giang Noãn Đông.
Hai năm trước Thẩm Tương Tường kết hôn với con gái Chủ tịch công ty Bạch Thị - Bạch Tín Hùng, Giang Noãn Đông dù đau lòng vẫn thầm chúc phúc cho anh.
Bệnh tình của Giang Phán Xuân không ngừng chuyển biến xấu, cô đã không còn rảnh để chú ý đến mộng tưởng nhỏ bé của mình nữa.
Đầu năm nay bệnh viện thông báo, nếu không làm phẫu thuật tim, em cô không sống được quá ba ngày…
Cô đã nợ bệnh viện một số tiền lớn, lấy đâu ra tiền để làm phẫu thuật nữa, nếu em trai cô phải đi, vậy thì cô cũng đi cùng em là xong.
Ôm ý định tự tử, Giang Noãn Đông bị xe của Bạch Thủy Ương đụng vào mới cảm thấy thoải mái như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.