Chương 10:
Thanh Hoan
28/05/2021
"A, A Hòa ... mau dậy đi ... bẩn ..."
Kỷ Thiện Sinh không cần Kỷ Hòa phải khuỵu gối làm một số việc thấp hèn như này cho anh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, cũng không dám mơ về nó, anh sợ làm bẩn bảo bối của anh.
"Toàn thân của thiếu gia đều... rất sạch sẽ," Kỷ Hòa rời khỏi côn thịt, ngước lên nói "bao gồm cả ... tiểu thiếu gia ..."
Nói xong, cô lại vùi đầu xuống, miệng vòng thành một vòng, ngậm lấy cây côn thịt của Kỷ Thiện Sinh.
"A Hòa ... A Hòa ... A Hòa..."
Kỷ Thiện Sinh cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến anh phát điên.
Người phụ nữ mà anh yêu quý đang đắm chìm trong vật cứng rắn của anh, khuôn mặt nhỏ bé luôn kiên quyết cứng rắn của cô ấy lúc này đây lại mềm mại, mơ hồ, ửng hồng quyến rũ dưới ánh đèn ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, ẩm ướt như được tráng một lớp mật ngọt.
Chương 11- Nữ hoàng của anh
Sau khi ngậm lấy nó được một lúc, miệng Kỷ Hòa có chút khô khan.
Cô đứng dậy, thay đổi vị trí của mình, nhưng Kỷ Thiện Sinh chợt giữ lấy cổ tay cô.
"A Hòa, lại đây."
Kỷ Thiện Sinh dùng sức nhẹ, kéo Kỷ Hòa ngồi xuống bên giường mình.
Mặc dù Kỷ Thiện Sinh nhìn có vẻ là một con người ôn hòa, ấm áp nhưng trái tim anh lại lạnh lùng hơn bất cứ thứ gì. Người duy nhất anh đặt lên đỉnh trái tim mình, chỉ có một người.
Anh không muốn coi thường cô, cũng không muốn cô hiểu lầm hành động của anh, là chỉ vì dục vọng.
"A Hòa ..." Kỷ Thiện Sinh nắm chặt lấy tay Kỷ Hòa.
Đôi tay cô, một đôi tay đã từng bắt giữ biết bao nhiêu thủ phạm, một đôi tay gắn liền với cây roi dài đanh thép.
Bốn mắt đối diện nhau. Kỷ Thiện Sinh nhìn vào mắt Kỷ Hòa.
Đó là một đôi mắt chưa bao giờ chịu khuất phục trước số phận sau từng ấy năm chống chọi.
Giờ phút này, trong đôi đồng tử đen nháy kia, chỉ có duy nhất một mình anh.
Kỷ Thiện Sinh mỉm cười, ánh mắt tinh anh, nụ cười lúc này càng giống như cơn gió khẽ thoảng qua, khiến lòng người xao động.
"A Hòa."
"Anh biết, em luôn biết anh muốn gì."
Hai người họ thích nhau, không nghi ngờ gì về điều này.
Kỷ Thiện Sinh dùng toàn bộ kiên nhẫn vào một thời gian dài chờ đợi để từ từ xác nhận sự thật này, nhưng anh vẫn luôn chưa từng chờ đợi sự đáp lại của Kỷ Hòa.
Kỷ Thiện Sinh có lẽ đã đoán được A Hòa của anh đang lưỡng lự điều gì.
Chẳng qua đó chỉ là một sở thích đặc biệt của cô, đúng như lời Phùng Cửu nói, cô thích ngược đãi, thích bạo lực.
Anh có thể không để tâm đến mọi người, nhưng đối với nhất cử nhất động của Kỷ Hòa, người con gái mình yêu, làm sao mà anh có thể không nhận ra sở thích và những thay đổi bất thường của cô ấy?
Cả hai người, họ đều bị tổn thương bởi vụ bắt cóc. Sự khác biệt là một người tổn thương về thể xác và người kia tổn thương về tâm hồn.
A Hòa của anh ấy ngày càng bị vây hãm bởi sự an toàn do sức mạnh và ngược đãi mang lại, còn anh thì lại lặng lẽ kế bên, cứ như vậy nhìn cô gái nhỏ nhắn yếu ớt lớn lên, biến thành một chiến thần giết người hung dữ.
Anh vốn dĩ đã có thể đã làm điều gì đó. Nhưng anh lại không làm.
Tại sao? Bởi vì. Anh cũng không bình thường--
Anh vốn mang dòng máu ưa thích sự tàn nhẫn, thầm mến sự ngược đãi.
Sau khi bị bắt cóc vào năm đó, anh đã rất bình tĩnh kêu A Hòa bỏ trốn trước và gọi thêm người đến yểm trợ.
Trong mắt Kỷ Thiện Sinh lúc đó, Kỷ Hòa chỉ là một thuộc hạ trung thành, anh để cô chạy đi trước không phải là do thương hại, mà là do anh đã cân đo đong đếm được hơn thiệt của sự việc xảy ra lần này.
Kể từ khi mẹ anh qua đời, anh được đưa về Kỷ gia, Kỷ Thiện Sinh đã liền bắt đầu tiếp cận với mọi thứ trong Kỷ gia. Kỷ Thần đã sớm lên dự định, toàn bộ Kỷ gia sau này sẽ thuộc về hai đứa con trai của ông, vì vậy mỗi khi có việc cần làm, ông cũng chẳng né tránh chúng nó. Kỷ Thiện Sinh từ bé đã sớm biết được rất nhiều chuyện liên quan đến quân đội hay một số việc lớn nhỏ trong Kỷ gia.
Phùng Cửu trói anh lại, chẳng qua là chỉ để thăm dò một số thông tin từ anh, nhân tiện dùng anh làm mối đe dọa buộc Kỷ Thần phải rời bỏ Chiến khu Hoa Đông, nơi mà lúc đó vẫn đang trong một cuộc hỗn chiến kinh hoàng.
Kỷ Thiện Sinh có thể đảm bảo rằng anh sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, nhưng anh không thể chắc liệu Kỷ Hòa có làm được hay không.
Để cô ấy ra ngoài tìm quân tiếp viện là cách tốt nhất trong tình thế cấp bách này.
Mặc dù lúc đó anh chưa có ham muốn tình dục, nhưng từ nhỏ anh đã biết rằng sự trói buộc hay nỗi đau đớn có thể khiến anh trở nên hưng phấn ở một mức độ nhất định, vì vậy anh không sợ đối mặt với những tên côn đồ hung hãn này.
Nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ qua rằng, khi anh đang nhắm mắt chịu đựng sự tra tấn, sự tra tấn mà đối với anh nó chả là gì. Thì cô gái nhỏ bé, đến vai anh còn chưa cao bằng, đã một mình lao về phía anh tay cầm một con dao găm, chém giết tất cả, tất cả bọn chúng.
Từ nhỏ, anh đã được cha dạy dỗ rằng.
Không ai trên thế giới này, con có thể hoàn toàn tin cậy được.
Con người chỉ nên tin vào chính bản thân mình, và chỉ có thể là chính bản thân mình.
Nhưng kể từ hôm, anh đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Anh vẫn còn A Hòa.
Hoà thử li li, tụng thiện nhi sanh.
Hai người họ cùng sống, cùng tồn tại.
A Hòa lúc đó đã nắm chắc tay anh như thế nào thì sau này anh cũng vậy, không bao giờ buông tay.
Vì vậy, khi Kỷ Thiện Sinh hiểu được tâm tư của mình về Kỷ Hòa, anh bắt đầu chú ý đến mọi thứ về cô.
Và khi anh phát hiện ra rằng Kỷ Hòa thực sự bắt đầu có sở thích với ngược đãi và bạo lực, nội tâm anh đã điên cường yêu mến, thích thú.
Anh thích nhìn A Hòa vung roi một cách lạnh lùng, tất nhiên, nếu cây roi đó rơi ở trên người mình thì còn tuyệt hơn nữa.
Vì vậy, anh không dừng lại hay chủ động sửa sai mà còn rất vui vẻ khi thấy kết quả.
Kỷ Thiện Sinh đã nuôi dưỡng cái tôi ích kỷ như vậy trong lòng. Nhưng anh không thể kìm chế được những ảo tưởng của mình về tương lai của hai người họ.
Bị ngược đãi và ngược đãi. Họ phải là một cặp trời sinh, phải không?
"Chúng tôi là một cặp vợ chồng trời sinh."
Kỷ Thiện Sinh nghĩ vậy, cũng nói như vậy.
Kỷ Hòa không dám nhìn vào đôi mắt long lanh của người đàn ông, cố gắng kéo tay ra khỏi Kỷ Thiện Sinh, nhưng không ngờ, sức kìm của người đàn ông mạnh mẽ đến nỗi tay cô không thể thoát khỏi ra được.
“Nhìn anh này, A Hòa.” Kỷ Thiện Sinh nắm lấy cằm Kỷ Hòa bằng tay còn lại, hai người cách nhau rất gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hơi thở đang dần nóng lên từng chút một.
"Em có thích anh không? Anh ra lệnh cho em ... thành thật."
Môi Kỷ Hòa khẽ run lên, cô muốn từ chối nhưng vì bị Kỷ Thiện Sinh ‘ra lệnh’ ngăn chặn sự lừa dối mà cô chuẩn bị thốt ra.
Thiếu gia có lẽ đã nhìn ra từ lâu rồi.
Nhìn thấy rằng, cô là một tên thuộc hạ hèn mọn mang trong người mộng tưởng hão huyền về anh.
"Đúng vậy, thiếu gia, em thích anh." Kỷ Hòa dứt khoát nói ra tiếng lòng trong tim, hiện đang tưởng chừng vỡ ra từng mảnh, "nhưng chúng ta không thể ở bên nhau."
“Tại sao lại không thể?” Kỷ Thiện Sinh hỏi.
"Em chỉ là một hạ nhân... ưm ..." Kỷ Hòa chưa nói hết lời, môi cô đã phủ lên hai luồng hơi ấm, ngừng lời nói khinh thường bản thân.
Kỷ Thiện Sinh vươn lưỡi ra, tách môi Kỷ Hòa, dùng lực nhẹ nhàng càn quét qua khoang miệng của cô, cuốn lấy tất cả những gì ngọt ngào mà anh thèm muốn bấy lâu nay. Kỷ Hòa lúc đầu cũng sững sờ vì hành động này của Kỷ Thiện Sinh, nhưng khi bình tĩnh lại, trái tim cô bắt đầu rung động.
“A Hòa, anh không cho phép em nói về bản thân như vậy,” Kỷ Thiện Sinh miễn cưỡng rời xa đôi môi hồng đỏ đang kề sát, nghiêm nghị rồi trìu mến nói ra điều thầm kín trong lòng anh.
"Em không phải hạ nhân."
"Trong lòng anh, em là nữ hoàng "
“Anh sớm đã bị em thuần phục rồi."
Kỷ Thiện Sinh không cần Kỷ Hòa phải khuỵu gối làm một số việc thấp hèn như này cho anh. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, cũng không dám mơ về nó, anh sợ làm bẩn bảo bối của anh.
"Toàn thân của thiếu gia đều... rất sạch sẽ," Kỷ Hòa rời khỏi côn thịt, ngước lên nói "bao gồm cả ... tiểu thiếu gia ..."
Nói xong, cô lại vùi đầu xuống, miệng vòng thành một vòng, ngậm lấy cây côn thịt của Kỷ Thiện Sinh.
"A Hòa ... A Hòa ... A Hòa..."
Kỷ Thiện Sinh cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến anh phát điên.
Người phụ nữ mà anh yêu quý đang đắm chìm trong vật cứng rắn của anh, khuôn mặt nhỏ bé luôn kiên quyết cứng rắn của cô ấy lúc này đây lại mềm mại, mơ hồ, ửng hồng quyến rũ dưới ánh đèn ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, ẩm ướt như được tráng một lớp mật ngọt.
Chương 11- Nữ hoàng của anh
Sau khi ngậm lấy nó được một lúc, miệng Kỷ Hòa có chút khô khan.
Cô đứng dậy, thay đổi vị trí của mình, nhưng Kỷ Thiện Sinh chợt giữ lấy cổ tay cô.
"A Hòa, lại đây."
Kỷ Thiện Sinh dùng sức nhẹ, kéo Kỷ Hòa ngồi xuống bên giường mình.
Mặc dù Kỷ Thiện Sinh nhìn có vẻ là một con người ôn hòa, ấm áp nhưng trái tim anh lại lạnh lùng hơn bất cứ thứ gì. Người duy nhất anh đặt lên đỉnh trái tim mình, chỉ có một người.
Anh không muốn coi thường cô, cũng không muốn cô hiểu lầm hành động của anh, là chỉ vì dục vọng.
"A Hòa ..." Kỷ Thiện Sinh nắm chặt lấy tay Kỷ Hòa.
Đôi tay cô, một đôi tay đã từng bắt giữ biết bao nhiêu thủ phạm, một đôi tay gắn liền với cây roi dài đanh thép.
Bốn mắt đối diện nhau. Kỷ Thiện Sinh nhìn vào mắt Kỷ Hòa.
Đó là một đôi mắt chưa bao giờ chịu khuất phục trước số phận sau từng ấy năm chống chọi.
Giờ phút này, trong đôi đồng tử đen nháy kia, chỉ có duy nhất một mình anh.
Kỷ Thiện Sinh mỉm cười, ánh mắt tinh anh, nụ cười lúc này càng giống như cơn gió khẽ thoảng qua, khiến lòng người xao động.
"A Hòa."
"Anh biết, em luôn biết anh muốn gì."
Hai người họ thích nhau, không nghi ngờ gì về điều này.
Kỷ Thiện Sinh dùng toàn bộ kiên nhẫn vào một thời gian dài chờ đợi để từ từ xác nhận sự thật này, nhưng anh vẫn luôn chưa từng chờ đợi sự đáp lại của Kỷ Hòa.
Kỷ Thiện Sinh có lẽ đã đoán được A Hòa của anh đang lưỡng lự điều gì.
Chẳng qua đó chỉ là một sở thích đặc biệt của cô, đúng như lời Phùng Cửu nói, cô thích ngược đãi, thích bạo lực.
Anh có thể không để tâm đến mọi người, nhưng đối với nhất cử nhất động của Kỷ Hòa, người con gái mình yêu, làm sao mà anh có thể không nhận ra sở thích và những thay đổi bất thường của cô ấy?
Cả hai người, họ đều bị tổn thương bởi vụ bắt cóc. Sự khác biệt là một người tổn thương về thể xác và người kia tổn thương về tâm hồn.
A Hòa của anh ấy ngày càng bị vây hãm bởi sự an toàn do sức mạnh và ngược đãi mang lại, còn anh thì lại lặng lẽ kế bên, cứ như vậy nhìn cô gái nhỏ nhắn yếu ớt lớn lên, biến thành một chiến thần giết người hung dữ.
Anh vốn dĩ đã có thể đã làm điều gì đó. Nhưng anh lại không làm.
Tại sao? Bởi vì. Anh cũng không bình thường--
Anh vốn mang dòng máu ưa thích sự tàn nhẫn, thầm mến sự ngược đãi.
Sau khi bị bắt cóc vào năm đó, anh đã rất bình tĩnh kêu A Hòa bỏ trốn trước và gọi thêm người đến yểm trợ.
Trong mắt Kỷ Thiện Sinh lúc đó, Kỷ Hòa chỉ là một thuộc hạ trung thành, anh để cô chạy đi trước không phải là do thương hại, mà là do anh đã cân đo đong đếm được hơn thiệt của sự việc xảy ra lần này.
Kể từ khi mẹ anh qua đời, anh được đưa về Kỷ gia, Kỷ Thiện Sinh đã liền bắt đầu tiếp cận với mọi thứ trong Kỷ gia. Kỷ Thần đã sớm lên dự định, toàn bộ Kỷ gia sau này sẽ thuộc về hai đứa con trai của ông, vì vậy mỗi khi có việc cần làm, ông cũng chẳng né tránh chúng nó. Kỷ Thiện Sinh từ bé đã sớm biết được rất nhiều chuyện liên quan đến quân đội hay một số việc lớn nhỏ trong Kỷ gia.
Phùng Cửu trói anh lại, chẳng qua là chỉ để thăm dò một số thông tin từ anh, nhân tiện dùng anh làm mối đe dọa buộc Kỷ Thần phải rời bỏ Chiến khu Hoa Đông, nơi mà lúc đó vẫn đang trong một cuộc hỗn chiến kinh hoàng.
Kỷ Thiện Sinh có thể đảm bảo rằng anh sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, nhưng anh không thể chắc liệu Kỷ Hòa có làm được hay không.
Để cô ấy ra ngoài tìm quân tiếp viện là cách tốt nhất trong tình thế cấp bách này.
Mặc dù lúc đó anh chưa có ham muốn tình dục, nhưng từ nhỏ anh đã biết rằng sự trói buộc hay nỗi đau đớn có thể khiến anh trở nên hưng phấn ở một mức độ nhất định, vì vậy anh không sợ đối mặt với những tên côn đồ hung hãn này.
Nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ qua rằng, khi anh đang nhắm mắt chịu đựng sự tra tấn, sự tra tấn mà đối với anh nó chả là gì. Thì cô gái nhỏ bé, đến vai anh còn chưa cao bằng, đã một mình lao về phía anh tay cầm một con dao găm, chém giết tất cả, tất cả bọn chúng.
Từ nhỏ, anh đã được cha dạy dỗ rằng.
Không ai trên thế giới này, con có thể hoàn toàn tin cậy được.
Con người chỉ nên tin vào chính bản thân mình, và chỉ có thể là chính bản thân mình.
Nhưng kể từ hôm, anh đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Anh vẫn còn A Hòa.
Hoà thử li li, tụng thiện nhi sanh.
Hai người họ cùng sống, cùng tồn tại.
A Hòa lúc đó đã nắm chắc tay anh như thế nào thì sau này anh cũng vậy, không bao giờ buông tay.
Vì vậy, khi Kỷ Thiện Sinh hiểu được tâm tư của mình về Kỷ Hòa, anh bắt đầu chú ý đến mọi thứ về cô.
Và khi anh phát hiện ra rằng Kỷ Hòa thực sự bắt đầu có sở thích với ngược đãi và bạo lực, nội tâm anh đã điên cường yêu mến, thích thú.
Anh thích nhìn A Hòa vung roi một cách lạnh lùng, tất nhiên, nếu cây roi đó rơi ở trên người mình thì còn tuyệt hơn nữa.
Vì vậy, anh không dừng lại hay chủ động sửa sai mà còn rất vui vẻ khi thấy kết quả.
Kỷ Thiện Sinh đã nuôi dưỡng cái tôi ích kỷ như vậy trong lòng. Nhưng anh không thể kìm chế được những ảo tưởng của mình về tương lai của hai người họ.
Bị ngược đãi và ngược đãi. Họ phải là một cặp trời sinh, phải không?
"Chúng tôi là một cặp vợ chồng trời sinh."
Kỷ Thiện Sinh nghĩ vậy, cũng nói như vậy.
Kỷ Hòa không dám nhìn vào đôi mắt long lanh của người đàn ông, cố gắng kéo tay ra khỏi Kỷ Thiện Sinh, nhưng không ngờ, sức kìm của người đàn ông mạnh mẽ đến nỗi tay cô không thể thoát khỏi ra được.
“Nhìn anh này, A Hòa.” Kỷ Thiện Sinh nắm lấy cằm Kỷ Hòa bằng tay còn lại, hai người cách nhau rất gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hơi thở đang dần nóng lên từng chút một.
"Em có thích anh không? Anh ra lệnh cho em ... thành thật."
Môi Kỷ Hòa khẽ run lên, cô muốn từ chối nhưng vì bị Kỷ Thiện Sinh ‘ra lệnh’ ngăn chặn sự lừa dối mà cô chuẩn bị thốt ra.
Thiếu gia có lẽ đã nhìn ra từ lâu rồi.
Nhìn thấy rằng, cô là một tên thuộc hạ hèn mọn mang trong người mộng tưởng hão huyền về anh.
"Đúng vậy, thiếu gia, em thích anh." Kỷ Hòa dứt khoát nói ra tiếng lòng trong tim, hiện đang tưởng chừng vỡ ra từng mảnh, "nhưng chúng ta không thể ở bên nhau."
“Tại sao lại không thể?” Kỷ Thiện Sinh hỏi.
"Em chỉ là một hạ nhân... ưm ..." Kỷ Hòa chưa nói hết lời, môi cô đã phủ lên hai luồng hơi ấm, ngừng lời nói khinh thường bản thân.
Kỷ Thiện Sinh vươn lưỡi ra, tách môi Kỷ Hòa, dùng lực nhẹ nhàng càn quét qua khoang miệng của cô, cuốn lấy tất cả những gì ngọt ngào mà anh thèm muốn bấy lâu nay. Kỷ Hòa lúc đầu cũng sững sờ vì hành động này của Kỷ Thiện Sinh, nhưng khi bình tĩnh lại, trái tim cô bắt đầu rung động.
“A Hòa, anh không cho phép em nói về bản thân như vậy,” Kỷ Thiện Sinh miễn cưỡng rời xa đôi môi hồng đỏ đang kề sát, nghiêm nghị rồi trìu mến nói ra điều thầm kín trong lòng anh.
"Em không phải hạ nhân."
"Trong lòng anh, em là nữ hoàng "
“Anh sớm đã bị em thuần phục rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.