Chương 7: Cô Hiểu Lầm Rồi
Thanh Hoan
28/05/2021
Kỷ gia luôn có một phòng vip cố định ở Xuân Lai Thuận. Đến ngày hẹn với Hồ Du, Kỷ Hoà đưa Kỷ Thiện Sinh đến trước cửa tửu lâu.
Cô mở cửa phòng vip ra, liếc nhìn bên trong rồi quay ra nói với Kỷ Thiện Sinh: "Thiếu gia, Hồ tiểu thư đã tới."
Hồ Du mặc một bộ sườn xám mang họa tiết hoa sen tinh tế với mái tóc xoăn gợn sóng hiện đang làm mưa làm gió bấy giờ. Cô ta nhìn thấy vị khách quý mà cô ta chờ đợi từ lâu đã đến, liền nhanh chóng đứng dậy, đi trên đôi giày cao gót, cứ thế lắc lư về phía trước, chen qua Kỷ Hòa, yểu điệu cầm lấy tay vịn của xe lăn, đẩy Kỷ Thiện Sinh về phía bàn ăn.
"..."
Kỷ Hoà buông tay.
Trên bàn ăn, nam thanh nữ tú, hết sức môn đăng hộ đối [1].
[1] Môn đăng hộ đối: Tương xứng với nhau về địa vị xã hội và tài sản theo quan niệm về hôn nhân thời phong kiến. Hoặc là trai tài gái sắc.
Kỷ Hòa lùi ra khỏi căn phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Cạch"
Kỷ Thiện Sinh kinh ngạc quay đầu, trước khi cánh cửa đóng lại, anh chỉ còn thấy bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Hòa.
Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Kỷ Thiện Sinh bàn chuyện làm ăn chưa bao giờ kêu Kỷ Hoà phải tránh đi. Có thể nói rằng, anh ở đâu, Kỷ Hoà ở đó. Lúc ăn cơm cũng không ngoại lệ. Anh biết chắc rằng Kỷ Hoà sẽ không đi đâu xa, sẽ đứng ở ngoài cửa chờ anh, nhưng cử chỉ bất thường này của Kỷ Hòa vẫn khiến cho anh có chút sững sờ.
Bên tai giọng nói ngọt ngào dễ chịu của người phụ nữ vẫn luôn không ngừng cảm ơn sự lựa chọn trước đây của anh, nói rằng nếu không có anh thì sẽ cô ta sẽ chẳng có ngày hôm nay.
"Không phải tôi."
Kỷ Thiện Sinh cau mày, anh không có chút hứng thú gì với tiểu minh tinh này, vốn dĩ anh cũng không định hôm nay sẽ đến.
Lúc đó đưa việc này cho Kỷ Hoà sắp xếp, là do anh tưởng rằng A Hòa có hứng thú với tiểu minh tinh này. Chả biết Triệu tiên sinh đã truyền lời như thế nào, mà lại biến thành anh có hứng thú với Hồ Du?
"Sao, sao ạ?"
Ở bên kia, Hồ Du vẫn đang bị câu nói của Kỷ Thiện Sinh làm cho sững sờ. Lúc đầu khi cô ta quay xong phim, còn đặc biệt đến thăm hỏi đạo diễn, rồi biết được đạo diễn nói rằng cô là do đích thân Kỷ nhị thiếu chỉ điểm quay bộ phim này. Vì lời nói này mà cô ta đã dấy lên chút tâm tư thừa thãi.
Diễn viên hay nói trắng ra thì là một con hát rẻ tiền, chẳng qua người ta xem phim là do cảm thấy mới lạ, chứ thực chất đối với nghề nghiệp này vẫn mang một nét khinh thường. Vì vậy, nếu như cô có kim chủ chống lưng đằng sau, thì trong tương lai, cô ta sẽ không phải lo lắng về việc này.
Mặc dù, cô ta cũng coi thường người khuyết tật nhưng trách sao được, Kỷ nhị thiếu đây lại khác. Có tiếng tăm của Kỷ gia chống đỡ, sau này còn ai dám động đến cô? Hơn nữa, khuôn mặt của Kỷ nhị thiếu đây, vẫn là có chút mê hoặc. Hồ Du liếc đôi chân của Kỷ Thiện Sinh, quay ra nhìn anh rồi cười với nụ cười mà cô ta đã luyện tập hàng trăm nghìn lần.
“Anh đừng khiêm tốn như vậy. Lần trước anh nhìn trúng…. diễn xuất của em. Em thực sự vinh hạnh."
Giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, Hồ Du nói được nửa câu, liền ngừng lại. Đây là điều mà nhiều đàn ông không thể cưỡng lại được. Kỷ Thiện Sinh nhếch lên khóe miệng, một bên đặt bát súp gà, một bên cười khẩy giễu cợt.
"Cô Hồ, cô hiểu lầm rồi."
"Là phó quan của tôi thích. Không phải tôi."
Anh lớn giọng, quay đầu hướng ra ngoài cửa, gọi.
"A Hòa, vào đây."
Kỷ Hoà đang hút thuốc bên ngoài phòng, bỗng nghe thấy tiếng gọi, cô liền nhanh chóng dập tắt thuốc, chỉnh lại quần áo rồi mở cửa.
"Lại đây, ngồi đi."
Kỷ Thiện Sinh vỗ vỗ vị trí chỗ ngồi bên cạnh mình, cũng chẳng để ý đến vị tiểu thư kia đang ngạc nhiên như thế nào.
Một chủ tử chu đáo như vậy... cũng rất hiếm gặp.
Kỷ Hòa theo lời Thiện Sinh ngồi xuống.
“Đây, người cô muốn cảm ơn là vị này.” Kỷ Thiện Sinh nói với Hồ Du.
Ngụ ý là đừng quên mục đích hôm nay cô mời anh đến đây là vì việc gì.
Hồ Du ngượng đến nỗi cứng họng, lời tán tỉnh vừa rồi rõ ràng là không có tác dụng, hơn nữa lại còn khiến Kỷ thiếu nhìn thấu ý đồ của cô.
Cô dập tắt nụ cười quyến rũ đang cứng lại, rót một ly rượu trắng, đưa đôi bàn tay thanh tú lên, đối với Kỷ Hòa đang vô cảm trước mặt nói: "Phó quan Kỷ, cảm ơn sự lựa chọn của cô hôm đó, tôi cạn ly rượu này thay lời cảm ơn!"
Nói xong, cô ta uống một hơi cạn sạch.
Kỷ Hoà gật đầu, cầm ly rượu lên, nhưng chưa kịp uống thì đã bị giật mất, thay vào đó trên tay lại là bát súp gà.
"A Hòa dạ dày không tốt, thay rượu thành canh, lấy đó làm lời cảm ơn ý tốt của Hồ tiểu thư ."
Kỷ Thiện Sinh như đang thay Kỷ Hòa giải thích, điều này dấy lên sự nghi ngờ lộ ra trong mắt Hồ Du.
Ý cười thoáng qua trong ánh mắt Kỷ Hoà, cô ngoan ngoãn nhận lấy bát súp gà . Trong súp gà có thêm chút gừng, mùi thơm nồng của bát súp khiến cho Kỷ Hoà cảm thấy mình hơi đói.
Là cuộc trò chuyện giữa ba người, nhưng trước sau lại chỉ có Hồ Du cảm thấy ngượng ngùng.
Dường như giữa Kỷ Thiện Sinh và Kỷ Hoà có một sợi dây kết nối mà cô ta không thể nhìn thấy, mặc dù là vật vô hình, nhưng cô ta lại cảm thấy mình không thể nào cắt đứt được sợi dây đó.
Sau bữa ăn, Hồ Du khéo léo rời đi.
Hồ Du trong lòng nơm nớp lo sợ, tự cười nhạo bản thân hôm nay đến đây chỉ là để làm trò cười, hy vọng rằng Kỷ thiếu và vị phó quan kia sẽ không để ý đến chuyện này.
Trong phòng vip, Kỷ Thiện Sinh thấy đã không còn người ngoài, không nhịn được nắm chặt lấy bàn tay Kỷ Hòa, nâng niu như bảo bối của mình.
"A Hòa, em giận à?"
Cô mở cửa phòng vip ra, liếc nhìn bên trong rồi quay ra nói với Kỷ Thiện Sinh: "Thiếu gia, Hồ tiểu thư đã tới."
Hồ Du mặc một bộ sườn xám mang họa tiết hoa sen tinh tế với mái tóc xoăn gợn sóng hiện đang làm mưa làm gió bấy giờ. Cô ta nhìn thấy vị khách quý mà cô ta chờ đợi từ lâu đã đến, liền nhanh chóng đứng dậy, đi trên đôi giày cao gót, cứ thế lắc lư về phía trước, chen qua Kỷ Hòa, yểu điệu cầm lấy tay vịn của xe lăn, đẩy Kỷ Thiện Sinh về phía bàn ăn.
"..."
Kỷ Hoà buông tay.
Trên bàn ăn, nam thanh nữ tú, hết sức môn đăng hộ đối [1].
[1] Môn đăng hộ đối: Tương xứng với nhau về địa vị xã hội và tài sản theo quan niệm về hôn nhân thời phong kiến. Hoặc là trai tài gái sắc.
Kỷ Hòa lùi ra khỏi căn phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Cạch"
Kỷ Thiện Sinh kinh ngạc quay đầu, trước khi cánh cửa đóng lại, anh chỉ còn thấy bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Hòa.
Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Kỷ Thiện Sinh bàn chuyện làm ăn chưa bao giờ kêu Kỷ Hoà phải tránh đi. Có thể nói rằng, anh ở đâu, Kỷ Hoà ở đó. Lúc ăn cơm cũng không ngoại lệ. Anh biết chắc rằng Kỷ Hoà sẽ không đi đâu xa, sẽ đứng ở ngoài cửa chờ anh, nhưng cử chỉ bất thường này của Kỷ Hòa vẫn khiến cho anh có chút sững sờ.
Bên tai giọng nói ngọt ngào dễ chịu của người phụ nữ vẫn luôn không ngừng cảm ơn sự lựa chọn trước đây của anh, nói rằng nếu không có anh thì sẽ cô ta sẽ chẳng có ngày hôm nay.
"Không phải tôi."
Kỷ Thiện Sinh cau mày, anh không có chút hứng thú gì với tiểu minh tinh này, vốn dĩ anh cũng không định hôm nay sẽ đến.
Lúc đó đưa việc này cho Kỷ Hoà sắp xếp, là do anh tưởng rằng A Hòa có hứng thú với tiểu minh tinh này. Chả biết Triệu tiên sinh đã truyền lời như thế nào, mà lại biến thành anh có hứng thú với Hồ Du?
"Sao, sao ạ?"
Ở bên kia, Hồ Du vẫn đang bị câu nói của Kỷ Thiện Sinh làm cho sững sờ. Lúc đầu khi cô ta quay xong phim, còn đặc biệt đến thăm hỏi đạo diễn, rồi biết được đạo diễn nói rằng cô là do đích thân Kỷ nhị thiếu chỉ điểm quay bộ phim này. Vì lời nói này mà cô ta đã dấy lên chút tâm tư thừa thãi.
Diễn viên hay nói trắng ra thì là một con hát rẻ tiền, chẳng qua người ta xem phim là do cảm thấy mới lạ, chứ thực chất đối với nghề nghiệp này vẫn mang một nét khinh thường. Vì vậy, nếu như cô có kim chủ chống lưng đằng sau, thì trong tương lai, cô ta sẽ không phải lo lắng về việc này.
Mặc dù, cô ta cũng coi thường người khuyết tật nhưng trách sao được, Kỷ nhị thiếu đây lại khác. Có tiếng tăm của Kỷ gia chống đỡ, sau này còn ai dám động đến cô? Hơn nữa, khuôn mặt của Kỷ nhị thiếu đây, vẫn là có chút mê hoặc. Hồ Du liếc đôi chân của Kỷ Thiện Sinh, quay ra nhìn anh rồi cười với nụ cười mà cô ta đã luyện tập hàng trăm nghìn lần.
“Anh đừng khiêm tốn như vậy. Lần trước anh nhìn trúng…. diễn xuất của em. Em thực sự vinh hạnh."
Giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, Hồ Du nói được nửa câu, liền ngừng lại. Đây là điều mà nhiều đàn ông không thể cưỡng lại được. Kỷ Thiện Sinh nhếch lên khóe miệng, một bên đặt bát súp gà, một bên cười khẩy giễu cợt.
"Cô Hồ, cô hiểu lầm rồi."
"Là phó quan của tôi thích. Không phải tôi."
Anh lớn giọng, quay đầu hướng ra ngoài cửa, gọi.
"A Hòa, vào đây."
Kỷ Hoà đang hút thuốc bên ngoài phòng, bỗng nghe thấy tiếng gọi, cô liền nhanh chóng dập tắt thuốc, chỉnh lại quần áo rồi mở cửa.
"Lại đây, ngồi đi."
Kỷ Thiện Sinh vỗ vỗ vị trí chỗ ngồi bên cạnh mình, cũng chẳng để ý đến vị tiểu thư kia đang ngạc nhiên như thế nào.
Một chủ tử chu đáo như vậy... cũng rất hiếm gặp.
Kỷ Hòa theo lời Thiện Sinh ngồi xuống.
“Đây, người cô muốn cảm ơn là vị này.” Kỷ Thiện Sinh nói với Hồ Du.
Ngụ ý là đừng quên mục đích hôm nay cô mời anh đến đây là vì việc gì.
Hồ Du ngượng đến nỗi cứng họng, lời tán tỉnh vừa rồi rõ ràng là không có tác dụng, hơn nữa lại còn khiến Kỷ thiếu nhìn thấu ý đồ của cô.
Cô dập tắt nụ cười quyến rũ đang cứng lại, rót một ly rượu trắng, đưa đôi bàn tay thanh tú lên, đối với Kỷ Hòa đang vô cảm trước mặt nói: "Phó quan Kỷ, cảm ơn sự lựa chọn của cô hôm đó, tôi cạn ly rượu này thay lời cảm ơn!"
Nói xong, cô ta uống một hơi cạn sạch.
Kỷ Hoà gật đầu, cầm ly rượu lên, nhưng chưa kịp uống thì đã bị giật mất, thay vào đó trên tay lại là bát súp gà.
"A Hòa dạ dày không tốt, thay rượu thành canh, lấy đó làm lời cảm ơn ý tốt của Hồ tiểu thư ."
Kỷ Thiện Sinh như đang thay Kỷ Hòa giải thích, điều này dấy lên sự nghi ngờ lộ ra trong mắt Hồ Du.
Ý cười thoáng qua trong ánh mắt Kỷ Hoà, cô ngoan ngoãn nhận lấy bát súp gà . Trong súp gà có thêm chút gừng, mùi thơm nồng của bát súp khiến cho Kỷ Hoà cảm thấy mình hơi đói.
Là cuộc trò chuyện giữa ba người, nhưng trước sau lại chỉ có Hồ Du cảm thấy ngượng ngùng.
Dường như giữa Kỷ Thiện Sinh và Kỷ Hoà có một sợi dây kết nối mà cô ta không thể nhìn thấy, mặc dù là vật vô hình, nhưng cô ta lại cảm thấy mình không thể nào cắt đứt được sợi dây đó.
Sau bữa ăn, Hồ Du khéo léo rời đi.
Hồ Du trong lòng nơm nớp lo sợ, tự cười nhạo bản thân hôm nay đến đây chỉ là để làm trò cười, hy vọng rằng Kỷ thiếu và vị phó quan kia sẽ không để ý đến chuyện này.
Trong phòng vip, Kỷ Thiện Sinh thấy đã không còn người ngoài, không nhịn được nắm chặt lấy bàn tay Kỷ Hòa, nâng niu như bảo bối của mình.
"A Hòa, em giận à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.