Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 122

Dương Dương

21/11/2014

“Mẹ kiếp, các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, bà cô ta đây không làm nữa.”

___________________________________________

Yến hội đã bắt đầu một canh giờ rồi, Lân vương bởi vì thân thể không khỏe nên không đến, mà bên chỗ Tiên phi lại chẳng truyền lời gì tới, người cũng chưa có mặt, sắc mặt bí xị của Hoàng thượng ắt hẳn là bởi hai chuyện này đây. Hoàng thái hậu thấy bầu không khí hiện trường không tốt, như vậy để công chúa nhìn thấy thì không thích hợp, tuy không sợ quốc gia đó, nhưng truyền ra ngoài thì không hay ho gì lắm.

“Dạ.”

Lén nhìn Hoàng thượng một cái, Hỷ công công thấy Hoàng thượng không phản đối, mới yên tâm đi xuống, bộ dạng khập khiễng khập khà, hài hước lắm thay, khiến người ta thấy buồn cười.

Nhìn xem, đúng là có người cười rồi kìa, ánh mắt tức giận lia về phía nữ nhân ngu xuẩn phát ra tiếng kia, Hoàng thượng sắp sửa phát hỏa, Hoàng thái hậu vội nói:

“Công chúa, để cô chê cười rồi, Hỷ công công có thể khiến công chúa cười, cũng coi như là vật tẫn kỳ dụng!”

Nghe thấy lời của Hoàng thái hậu, thân hình của Hỷ công công rõ ràng là có hơi khựng lại, ông cũng nào có thích bộ dạng này, nhưng mông đau quá trời, nếu không nhờ linh dược của nương nương, thì bây giờ đến việc xuống giường cũng là cả một vấn đề nữa kìa.

“Hoàng thái hậu nương nương, sao Lân vương vẫn chưa tới? Chẳng phải hôm nay nên đến cả hay sao?”

Tình Nhiên mất hứng bĩu môi, phải biết rằng, nàng phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào mới đi tìm Lân vươngg. Hôm đó dùng kế tuy là nàng không đúng, nhưng tên thị vệ đó chưa thật sự làm gì nàng hết, nàng vẫn là thân trong trắng, vẫn còn có hi vọng với Lân vương.

Có thể đến chuyến này, nàng đã có sự chuẩn bị quyết theo đến cùng luôn rồi, mục đích của nàng chính là Lân vương, lần này nàng phải khiến cho Lân vương đồng ý cưới nàng, bởi vì nàng thích Lân vương, thích cực kỳ!

Không gặp lâu như vậy, nàng hận không thể ở bên chàng ngay bây giờ, chỉ đáng tiếc mong chờ bấy lâu, lại không nhìn thấy chàng. Nỗi thất vọng tràn trề vây lấy trái tim nàng, trên mặt cũng mang theo một tia mất mát.

“Đúng vậy, nhưng Lân vương đột nhiên bị bệnh, hôm nay thực sự là không đến được, cho nên mới…” Hoàng thái hậu lúng túng cười một cái, Lân vương phái người tới nói là bị bệnh, nhưng ai mà biết tình hình thực tế chứ.

“Phải đó, buổi chiều nay, Lân đã bắt đầu không khỏe rồi, hoàng huynh còn đặc biệt mời thái y qua đó khám cho huynh ấy nữa đấy? Thái y khai cho một đơn thuốc, giờ này hẳn là Lân đã ngủ rồi…”

Sóc vương cười thiện ý một cái, hắn cứ cảm thấy Lân đang trốn tránh công chúa, nhưng hắn không có chứng cứ gì.

“Nặng lắm không? Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, ngày mai Tình Nhiên muốn đến thăm Lân vương…” Đỏ mặt, Công chúa thẹn thùng nói.

“Điều này… được, đương nhiên là được…” Vẻ mặt Hoàng thái hậu cứng lại, giờ đây tiếng nhạc ưu mỹ truyền đến, hóa giải sự thẹn thùng của công chúa, ánh mắt của chúng nhân đều nhìn về phía trên đài, chỉ có Hoàng thượng vẫn trưng cái bản mặt bí xị ra, khiến cho người ta chẳng dám nhìn thẳng.

“Tiên phi nương nương giá đáo…”

Tiếng xướng vang vọng truyền tới, tiết mục trên đài nghẽn lại, ánh mắt của mọi người đều dồn cả về phía cửa, tay của Vu tướng siết chặt lại, nàng ta cố ý ư?

Một thân ngoại y thuần trắng, trên đó có thêu mấy áng mây màu lam nhạt, trên áng mây có điểm xuyết thêm những hạt trân châu hạt nào hạt nấy đều nhau, màu sắc tươi sáng, tràn đầy ôn nhuận, mà trên đầu nàng, không cài trâm vàng sức bạc, cũng không có lục ngọc rực rỡ, có chăng cũng chỉ là một màu trâm bạch ngọc, trang sức bạch ngọc, bên ngoài có thêm khuyên tai bạch ngọc được mài giũa mà thành, trên gương mặt nàng trang điểm nhạt, lông mày thanh mảnh có hình, mắt phượng hơi híp lại, môi hồng hơi nhếch lên, ăn mặc thanh nhã, nụ cười ngọt ngào, làm mê mẩn ánh mắt của tất cả những người có mặt, bao gồm…

Một cặp mắt mê luyến, một bóng dáng mờ nhạt dưới đài! Không tới hai tháng, nàng đã thay đổi rất nhiều, nhìn nàng ăn vận, nhìn nụ cười của nàng, hẳn là nàng sống rất tốt? Kì hạn ba tháng, ba tháng, nàng thật sự sẽ ra ngoài ư? Là y quen biết nàng trước, sau ba tháng, giữa hai người bọn họ, không biết có còn cơ hội nữa không đây?

So với sự kinh diễm của bên phái nam, biểu hiện của bên phái nữ thì phong phú hơn nhiều. Có kinh diễm, nhưng nhiều hơn chính là sự đố kị của các nàng, nữ nhân đẹp như thiên tiên, gây cho các nàng áp ực rất lớn, mà sự say mê trong ánh mắt của nam nhân, lại khiến cho gia thuộc của các đại thần tự dưng thấy khẩn trương…

Có gì phải khẩn trương chứ? Các ông cũng chỉ nhìn thôi mà, nàng ấy là nữ nhân của Hoàng thượng, ngay đến việc nhìn ngắm cũng chỉ có thể trong trường hợp này thôi, mà còn phải trước khi Hoàng thượng nổi giận nữa kìa.

Không giống với những nữ nhân khác, trên gương mặt Thủy Thủy lại mang theo một nụ cười nhạt, lòng đố kị đang bùng cháy, Tiểu Tiểu như vậy, sao nàng có thể tranh với nàng ta được chứ? Thật may, Lân vương không đến được, nếu như để Lân vương nhìn thấy, thế thì phiền đây…

Một ánh mắt tựa như vô tình mà lướt tới, Thủy Thủy cười tươi với nàng một cái, không phải thật lòng chúc phúc, mà là nụ cười đã đạt được ý đồ, đêm nay, quản gia sẽ thành công chứ nhỉ?

“Khụ khụ…”

Tiếng ho khan bực dọc truyền tới, chúng thần vội vã cúi đầu xuống, nhiều người không tự nhiên mà đỏ mặt, mà vẻ mặt của Hoàng thượng lại càng bực bội hơn:

“Lâm Tiên cung của ái phi xa lắm à, đã lâu thế này rồi mới mời được ái phi đến!”

Hơn một canh giờ, yến hội cũng qua gần một nửa thời gian rồi, cô nàng này rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy? Đáng chết là, đến muộn thì thôi đi, còn trang điểm y như yêu tinh, định bụng câu hết hồn đám đại thần của hắn chắc?

“Hoàng thượng…” Thanh âm ngọt ngào, làm tan chảy hết xương của đám đàn ông, vẻ nũng nịu của nàng tuy Hoàng thượng rất cao hứng, nhưng điều hắn không cao hứng là đang ở trong trường hợp này.

“Hoàng thượng…bộ y phục mà người tặng thần thiếp đẹp quá, thần thiếp phải bảo Từ ma ma trang điểm tới mấy lần mới thấy vừa lòng đó. Người cũng biết đấy, bình thường thần thiếp đều trang điểm đậm, nhưng bộ y phục này, còn mấy trang sức cài đầu Hoàng thượng tặng nữa, quá mức tao nhã, mãi mà thần thiếp không vừa ý…nếu như cứ tùy tiện mà đến, không màng đến dáng vẻ khác người thì há chẳng phải sẽ khiến mọi người dở khóc dở cười hay sao? Cuối cùng khi vừa lòng, thì cũng đến muộn mất rồi…Hoàng thượng, đều tại người hại đó, hiện giờ thần thiếp nhất định là không đẹp, bằng không thì bọn họ cũng chẳng nhìn thần thiếp như vậy…”

Ngón tay chỉ về phía các vị mỹ nữ ở phía dưới, bọn họ vội cúi đầu, Hoàng thượng cả kinh: Lúc nãy chỉ lo giận dỗi, suýt nữa thì quên bộ y phục này là do hắn tặng nàng. Nghĩ đến việc nàng nghe lời mà mặc y phục như vậy, là để hắn ngắm sao? Gương mặt Hoàng thượng cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, trên mặt không xuất hiện nụ cười, nhưng cũng khôi phục lại vẻ bình thường.

“Ái phi nhọc lòng rồi, ngồi đi!”

Chỉ đơn giản như vậy? Chúng phi đều trợn to mắt, cứ tưởng Hoàng thượng sẽ xử trí Tiên phi thế nào, không ngờ lại bỏ qua đơn giản như vậy, tay Liên phi siết chặt lại, Hoàng thượng thích nàng ta thật rồi!

“Tiên phi muội muội, muội muội đúng là dụng tâm rồi. Giải thích này của muội muội, đến muộn rồi, bọn ta cũng có thể hiểu được, nhưng bọn ta đều đã qua ba tuần rượu, muội muội có phải cũng nên tự phạt ba ly hay không.”



Mang theo nụ cười giả dối khiến cho Tiểu Tiểu nhìn thấy mà ghét, ai nói đến muộn thì phải uống rượu chứ? Tiểu Tiểu phóng khoáng đến vị trí bên cạnh Đồng phi rồi ngồi xuống, mà Liên phi thì đứng ở đó, tức điên mà nhìn Tiểu Tiểu không xem lời nói của ả ra gì. Thấy nàng vẫn không để tâm đến lời của ả, cứ tự nhiên mà bưng ly nước trà lên uống.

“Hoàng thượng…” Ánh mắt ai oán nhìn về phía Hoàng thượng, Liên phi ấm ức nói, mà Vân phi dưới đài thì mang vẻ mặt như xem trò vui, Đồng phi không lên tiếng, phảng phất như những chuyện bên ngoài không liên quan đến nàng ta.

“Tiên phi, Liên phi nói đúng, ngươi đã đến muộn, tuy Hoàng thượng không xử phạt ngươi, nhưng tự phạt ba ly cũng là điều nên làm…”

Thấy Hoàng thượng không hề lên tiếng, cũng mang dáng vẻ đứng ngoài sự việc, bây giờ Liên phi không thoát ra được, Hoàng thái hậu đè nén sự chán ghét đối với Tiên phi ở trong lòng, vội vàng giải vây cho Liên phi.

Tiểu Tiểu nghe vậy, khóe miệng cười nhạt, ngón tay thon dài trắng trẻo vuốt cái ly trước mặt, hai mắt của nàng nhìn chăm chú vào hoa văn xanh đậm trên cái ly, thấp giọng cười nói:

“Hoàng thái hậu nương nương nói có lý, xem ra hoàng cung này ấy à, Hoàng thượng không làm chủ, người làm chủ hẳn là Liên phi…”

“Tiên phi, mọi việc trong cung đương nhiên là do Hoàng thượng quyết định, tỷ tỷ cũng chỉ là tùy việc mà xét thôi…” Nghe Tiểu Tiểu nói vậy, chụp lên cái tội danh này thì thật không nhỏ, Liên phi vội lên tiếng biện bạch, Tiểu Tiểu cười nhạt nói:

“Vậy sao? Nhưng sao ta lại không cảm nhận ra được nhỉ? Hoàng thượng đã nói, đối với việc đến trễ của ta sẽ không truy cứu nữa, chẳng lẽ Liên phi muốn bác lại lời của Hoàng thượng ư?”

Mày ngài khẽ nhướn, dáng vẻ cúi đầu lúc này của Tiểu Tiểu, từ một bên nhìn qua cũng hết sức mê người. Trang sức thanh nhã, còn có động tác nhướn mày theo thói quen kia nữa, khiến cho Sóc vương ngồi đối diện nhăn hết cả trán, cái cô nàng này, động tác giống cô gái đêm hôm đó đến tám mươi phần trăm, chẳng lẽ nàng quen biết với cô gái kia sao? Sự nghi ngờ của Hoàng thượng đối với Tiên phi, chứng từ mấu chốt kia vẫn chưa nói với Sóc vương, nếu như Sóc vương biết được, tuyệt đối sẽ không ngồi đây như vậy rồi.

“Ta…ngươi vu tội…” Liên phi tức giận, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp để phản bác, Hoàng thượng mãi vẫn không lên tiếng thì lúc này lại đột nhiên nói:

“Đủ rồi! Đều ngồi xuống hết cho trẫm! Công chúa, để nàng chê cười rồi!”

Mỹ nhân phía đầu dưới của Hoàng thái hậu kia đứng dậy, cười một cách cao nhã nói:

“Hoàng thượng, hôm nay Tình Nhiên đến, không phải là không chuẩn bị gì cả.”

“Ồ, vậy sao? Công chúa chuẩn bị lễ vật gì?”

Hứng thú mà nhìn công chúa, sắc mặt lúc này của Hoàng thượng ôn hòa dị thường, công chúa cười tươi một cái:

“Trong cung của quý quốc, cái gì cũng không thiếu, thứ hôm nay Tình Nhiên chuẩn bị, chính là một điệu múa truyền thống của Phong Quốc, tên của nó là ‘Phiêu phiêu nhiên nhiên chúc thọ vũ’, chỉ ở trên quý yến của hoàng cung mới biểu diễn.”

“Phiêu phiêu nhiên nhiên chúc thọ vũ…”

“Nghe nói, vũ điệu này rất khó luyện, cho dù là trong hoàng thất của Phong Quốc, người biết múa hình như cũng không có ai nữa…”

“Ban nãy không phải công chúa nói muốn biểu diễn hay sao? Ấy vậy là công chúa đã luyện thành rồi…”

“…”

Có mặt Hoàng thượng, hiện trường vốn rất yên tĩnh, nhưng chúng nhân phía dưới khi nghe nói đến ‘phiêu phiêu nhiên nhiên chúc thọ vũ’, vẫn không nhịn được bắt đầu nhỏ tiếng nghị luận, đầu mày Hoàng thượng khẽ nhíu, Hỷ công công nói:

“Nô tài cung thỉnh công chúa chuẩn bị…”

Thanh âm vang vọng, mang theo một phần kính ý, Tiểu Tiểu tò mò nhìn bóng dáng rời đi đó, cái eo nhỏ chưa đầy một nắm kia bị bó chặt từng chỗ, nàng ta chính là nữ nhân mà Lân vương muốn cưới ư? Cái eo nhỏ bị bó như vậy, nàng ta không sợ bị thít cho gãy luôn hay sao? Nhìn dung nhan của công chúa, không phải thanh nhã giống như mình, nàng ta thuộc vào loại diễm lệ, nhìn vóc dáng của công chúa, không hề thua kém mình chút nào…có phải là, khi ở Phong Quốc, Lân vương đã thích công chúa rồi? Mà đối với mình, chỉ là nhất thời mê luyến thôi?

Hắn nên tin tưởng nàng, nhưng trong ánh mắt khi đó của hắn lại chẳng có một tia thấu hiểu nào, chỉ có phẫn nộ, sự phẫn nộ không nói hết được. Công chúa, tương lai là thê tử của hắn, thế Thủy Thủy thì sao? Nữ nhân xưng là đang mang thai con của hắn kia thì sao?

Ánh mắt liếc về phía Thủy Thủy ở phía dưới, chỉ thấy nàng ta đang trao đổi ánh mắt với Vu tướng, mà Vu Hoa thì chỉ ngồi đó với vẻ mặt cứng ngắc, biểu tình trên khuôn mặt có hơi lạnh nhạt. Nhìn thấy Vu tướng lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng Tiểu Tiểu trầm xuống, nhớ đến mọi chuyện nghe được ở Vu phủ…

Độc kia, quả nhiên là Thủy Thủy hạ, bọn họ dự định tối nay có quản gia ở nhà thúc độc, khống chế thần trí Tiểu Tiểu, khiến Tiểu Tiểu nhắc với Hoàng thượng chuyện Thủy Thủy đã mang thai đứa con của Lân vương, mà Hoàng thượng bất đắc dĩ dưới áp lực của đứa bé, ắt hẳn cũng sẽ để Thủy Thủy gả qua đó. Mà công chúa này, vốn là một người ngoài, một nữ tử ngoại quốc, làm sao đấu lại được Thủy Thủy và đứa con trong bụng nàng ta chứ? Đợi mọi chuyện đều hoàn thành xong, ngày mai hoặc ngày mốt sát thủ sẽ hành động, đấy chính là ngày chết của Tiểu Tiểu rồi…

Thật biết nghĩ cho nàng, trước khi chết còn để Tiểu Tiểu làm việc có ích. Độc hạ trong không khí bọn họ đều đã hít phải, mà thuốc giải lại hạ lên lương thực phụ trong phòng bếp. Nha hoàn đày tớ sẽ ăn lương thực phụ, đương nhiên có thể giải độc, mà cái đám chủ tử này, thì đợi ba ngày sau nàng thúc độc thì mới phát độc.

Kế sách này, vốn trong lúc bọn họ nói chuyện Tiểu Tiểu đã làm xong rồi, mà sau khi nghe họ nói xong, Tiểu Tiểu lại nảy ra một chủ ý mới, họ bất nhân với Tiểu Tiểu như vậy, Tiểu Tiểu hà tất phải khách khí với họ chứ?

Vốn nàng cũng không định làm một cách tuyệt tình như vậy, số độc kia cũng sẽ không lấy mạng bọn họ. Nàng dự định tìm một tử tù, khiến Tiên phi chết đi, bọn họ cũng sẽ không mất mạng nữa, nhưng bây giờ nàng đổi ý rồi, Tiên phi sẽ bỏ trốn, mà không phải là chết đi, người chịu liên lụy, vẫn là một nhà bọn họ…

“Hay…” Từng tiếng vỗ tay vang lên, Tiểu Tiểu liếc nhìn công chúa đang điên cuồng xoay tròn trên đài, tốc độ xoay tròn như vậy, nàng ta xoay mà không thấy choáng váng thì đúng là lợi hại thật. Tiểu Tiểu không thích vũ điệu cho lắm liền quay đầu nhìn về phía đầu dưới Sóc vương, cái vị trí bỏ trống kia, là của Lân vương à? Sao hắn chưa đến? Là hắn không muốn gặp nàng, hay là sợ thấy nàng sẽ ngại ngùng? Hẳn nên đến mới đúng chứ, ở đây có nương tử tương lai của hắn – công chúa mà. Nếu như nhìn thấy vẻ liếc mắt đưa tình của hai người, Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ đố kị, nhất định sẽ điên mất, như vậy cũng tốt, qua ngày hôm nay, bọn họ có thân mật thế nào cũng được. Không nhìn thấy, thì trong lòng sẽ không cảm thấy buồn.

Trong đêm hôm nay, nàng sắp đi rồi, nhưng bây giờ nàng không thể tỏ ra bất cứ vẻ không thích hợp nào. Hoàng thượng, Sóc vương đều không dễ chọc, cũng không dễ che giấu. Ánh mắt tìm tòi liếc tới, thuận theo mà nhìn, lại chính là Sóc vương. Sau lần đầu tiên gặp hắn, nghe nói Sóc vương không có hứng thú với nữ nhân nữa, lần thứ hai đến phủ của hắn, giúp hắn bắt được một thị thiếp yêu đương vụng trộm, không biết bây giờ nàng ta sao rồi? Đối với Tiểu Tiểu, có phải vẫn còn nhớ như mới ngày nào hay không?

Đối diện với ánh mắt của hắn, Tiểu Tiểu mỉm cười một cái, đúng lúc bị Hoàng thượng đang nhìn về phía nàng bắt gặp, ánh mắt bốc hỏa bắn về phía này, khiến cho Tiểu Tiểu cảm thấy lạ! Nàng với hắn lại chẳng có quan hệ gì, hắn có cần phải quản nàng nghiêm vậy không?

Nếu như phi tử trong hậu cung đều giống như hắn vậy, lúc hắn thân mật với mỗi một phi tử thì những phi tử khác sẽ ghen tuông, thế hậu cung của hắn không phải sẽ bị dấm dìm cho chết hay sao. Mà đám phi tử kia há chẳng phải sẽ đố kị chết ư? Cười với người đàn ông khác một cái mà hắn cũng bực dọc được, đàn ông như vậy thật quá nhỏ mọn.

Tiểu Tiểu phớt lờ ánh mắt của Hoàng thượng, tiếp tục giao lưu với Sóc vương, tức đi, tức chết thì thôi!

Công chúa lui xuống, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lại có một phi tử đi lên, Tiểu Tiểu lười xem, nàng tự mình bắt đầu ăn những thức ăn trên bàn.



Thời gian trong lúc bất tri bất giác trôi qua cũng nhanh, chớp mắt những phi tử có phẩm vị đều đã biểu diễn hết rồi, ánh mắt chúng nhân đều liếc về phía nữ tử xinh đẹp như tiên hai tai không hỏi chuyện bên cạnh, một lòng chỉ ăn những thức ăn trên bàn.

Khi ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lại, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng cảm thấy sự việc không được bình thường, nàng vô tội mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy cặp mắt đang vui sướng khi người gặp họa, hỏi:

“Sao thế, trên mặt ta bị bẩn hả?”

Tay lau lau mặt, nhìn thử trên chiếc khăn tay màu trắng thì đâu thấy vết bẩn gì đâu, nhưng động tác ngay thẳng ban nãy kia của nàng vẫn khiến Sóc vương bật cười ha hả, long mục của Hoàng thượng trừng một cái, Sóc vương vội ngượng ngùng ho khan…

“Sặc chết ngươi, đáng đời!” Giọng Tiểu Tiểu rất bé, nhưng tất cả những người phía trên đều đã nghe thấy, khóe miệng Hoàng thượng giật giật mấy cái, mà Sóc vương thì lập tức ngừng ho khan, hắn cũng sợ bị ai đó làm cho sặc chết thật.

Woa, con tôm tươi quá, nhìn một con cuối cùng sót lại trong chén, Tiểu Tiểu nhìn nó mà thèm chảy nước miếng, chắc bởi vì trong bụng có em bé, bây giờ nàng mới biết tại sao gần đây nàng rất hay ăn rồi. Phụ nữ mang thai đều ăn nhiều, cũng rất kén ăn…

Nhìn xung quanh một cái, Tiểu Tiểu vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của con tôm, cầm con tôm lên nhanh chóng đánh chén, đem thịt tôm tươi non nhét vào trong miệng, nhai ngon lành…

“Tiên phi, những ái phi khác đã biểu diễn xong tiết mục rồi, có phải nàng nên biểu diễn một chút hay không?”

Không muốn để người đàn ông khác thưởng thức bộ dạng đáng yêu lúc này của nàng, Hoàng thượng hắng giọng, lạnh giọng hỏi. Ở đây nhiều người đến vậy, nàng có thể biểu hiện ngay thẳng như thế, nếu như là nữ nhân khác, cách ăn như vậy chắc chắn sẽ khiến cho người ta cảm thấy bất nhã, nhưng Tiên phi một thân ăn vận như tiên tử này, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, cảm thấy mang theo một sự thú vị khác thôi.

“Biểu diễn gì?”

Vốn định liếm nước sốt trên tay, Từ ma ma ở phía sau vội lấy khăn ra lau tay giúp Tiểu Tiểu, để ngăn ngừa hành động kinh người của Tiểu Tiểu.

“Sở trường của nàng là gì thì biểu diễn cái đó đi!”

Hoàng thượng không muốn khiến Tiểu Tiểu quá khó xử, đây là chủ ý mà đến giờ Hoàng thượng mới thay đổi, nếu như sớm đổi ý, thì chuyện hôm nay hắn đã sớm nói cho nàng biết để nàng chuẩn bị một chút rồi.

“Thiếp không biết sở trường của thiếp là gì nữa? Ví dụ nào?”

Ngẩng đầu cười duyên một cái, cái nụ cười giảo hoạt như hồ ly khiến cho trong lòng Hoàng thượng ngứa ngáy, không nên đồng ý với nàng mười ngày, bây giờ một ngày hắn cũng không đợi được nữa!

“Ví dụ, cầm?”

“Không biết!” Tiểu Tiểu thành thật trả lời. Xem ra, hôm nay bọn họ không muốn để nàng sống bình an rồi đây, có phải bây giờ muốn ép nàng rời đi không?

“Kỳ thì sao?” Trong ánh mắt Hoàng thượng hơi lộ ra vẻ lo lắng, tốt xấu biểu diễn một chút cũng được, nhưng đừng nói không biết đấy. Nhưng lời khẩn cầu của Hoàng thượng chẳng có ích gì, người nào đó cười nói: “Không biết!”

“Thư?” Tuấn nhan lạnh lùng, nàng hạ quyết tâm muốn đối đầu với hắn ư? Được, hắn sẽ cho nàng biết hậu quả!

Sự âm hiểm trong mắt hắn, Tiểu Tiểu rất rõ ràng. Tức giận thì tốt, rồi lại nhìn Vu tướng ở phía dưới không biết đã trở lại từ lúc nào, mặt sớm đã tái mét, mà trên mặt Thủy Thủy, cũng mang vẻ lo lắng, vẻ rốt ruột trên mặt Vu Hoa, hình như là vì nàng, mà sắc mặt Vu phu nhân vẫn còn xem như là bình tĩnh, khiến Tiểu Tiểu không nhìn ra bà ta đang nghĩ gì.

“Không học!”

Tiểu Tiểu rất vô tội mà nhìn Hoàng thượng, thật sự chưa học qua mà, nàng là một cô nhi, đúng là biết viết chữ, nhưng chữ nàng viết cũng không thể bày ra được.

“Họa!” Sắc mặt Hoàng thượng đã xanh mét, mà gương mặt Sóc vương lại mang theo ý cười thật sâu: cô nàng này thật quá đáng yêu, không phải là lần đầu tiên gặp nàng, nhưng lần đầu tiên hắn thấy một Tiểu Tiểu như vậy. đầu mày Tiểu Tiểu khẽ nhíu, nếu như không phải vừa mới nhìn thấy nụ cười của Sóc vương, thì nàng đã quên béng mất còn có một tên nhãi kháng độc. Thuốc trong tay lại đổ ta chút ít, nàng cao hứng nói:

“Cái này hay! Biết xem!”

Biết xem? Sóc vương bật cười ra tiếng, chỉ cần là người có mắt, hình như đều biết xem mà? Tiên phi này, đúng là càng ngày càng thú vị, dám ở trên yến tiệc như vậy xung đột với Hoàng thượng, nàng đúng là ‘trước chẳng có ai, sau cũng không có’, trên đời chỉ có một!

“Nữ công, nàng ắt hẳn phải biết chút ít chứ!”

Nắm tay trên bàn của Hoàng thượng siết chặt lại, bây giờ Hoàng thượng có nỗi xúc động muốn bóp chết nàng. Nói chuyện với hắn như vậy, nhất định là nàng cố ý! Nàng đã cầm chắc, biết chắc rằng hắn sẽ không xử trí nàng sao? Trường hợp này, nàng có thể làm ra chuyện như vậy, không xử trí nàng thì đúng thật là có lỗi với mặt mũi của hắn mà!

Tiểu Tiểu nhìn Hoàng thượng sắp sửa nổi trận lôi đình, càng thêm ấm ức nói:

“Chưa cầm qua kim, mẹ cũng chưa từng dạy thiếp…” Câu này càng là sự thật, nàng còn không biết mẹ mình là ai, làm quái gì dạy cho nàng chứ? Tiểu Tiểu rất ít nói dóc, lời của nàng có thể bịa, có thể khoác lác, có thể thổi phồng, nhưng tuyệt đối sẽ không quá xa sự thật, sẽ không nói dối.

Dù là nói dối, cũng là lời nói dối thiện ý thông thường thôi!

“Thế nàng biết cái gì!” Âm thanh kẽo kẹt, là tiếng khớp xương từ bàn tay do siết quá chặt của người nào đó vang lên, đêm nay nếu như không bỏ trốn, đảm bảo không có kết cục tốt cho nàng. Tiểu Tiểu cười khiêu khích với Hoàng thượng một cái, “Bộp” một tiếng, cái bàn trước mặt Hoàng thượng đã nằm lăn ra đất, âm thanh lạch cạch, là tiếng diễn tấu của chén đĩa khi rơi xuống đất.

Tiểu Tiểu đứng dậy, nàng cũng đập đập bàn, gào lớn một tiếng:

“Mẹ kiếp, các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, bà cô ta đây không làm nữa.”

Woa, cái bàn thế mà lại không vỡ ra, nhưng cái tay của nàng thì đau quá trời. Nàng phẩy phẩy cái tay hơi hơi đỏ lên, nhìn chúng nhân đang trợn mắt há hốc mồm, từ mỹ nữ như thiên tiên đến ác ma như hung thần ác sát, bảo người ta tiếp nhận cũng cần cả một quá trình đấy.

Nhìn mọi người toàn bộ đều sững sỡ, Tiểu Tiểu cười hài lòng, nắm bắt thời gian cũng đúng lúc, dược tính ắt hẳn cũng sắp phát tác rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook