Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 151

Dương Dương

05/09/2015

Hừ lạnh một tiếng, hắn giận dữ phất tay áo bỏ đi, Lân vương nhìn bóng lưng hiu quạnh kia, trong lòng hắn có chút không nỡ. Tiểu Tiểu vỗ vỗ gương mặt hắn, không vui nhìn hắn, đừng nói là hắn thương tiếc cho Hoàng thượng đấy nhá.

Trở về trong phòng, Lân vương do dự đặt Tiểu Tiểu xuống, Tiểu Tiểu thở dài:

“Nếu như chàng không yên tâm thì tìm ngài ấy hỏi thử. Nếu như chàng lo lắng cứ tiếp tục như vậy ngài ấy không chịu đựng nổi, nhìn thấy thiếp ngài ấy sẽ đau lòng, thiếp có thể rời đi…”

Một người là anh trai tốt nhất của hắn, một người là người yêu của hắn, lúc hai người xảy ra xung đột, đối với Lân vương đúng thật là một sự lựa chọn khó khăn.

“Tiểu Tiểu, nàng còn không biết quyết định của ta hay sao? Cho dù mất đi tình huynh trưởng của Hoàng thượng, ta cũng sẽ không từ bỏ nàng!”

Kiên định nhìn Tiểu Tiểu, điểm do dự duy nhất cũng bị quẳng ra khỏi đầu, cúi đầu phủ lên môi anh đào tươi thắm kia, nương tử đã nói bây giờ không sao rồi, hắn có lý do gì mà không phối hợp chứ…

Tiếng rên rỉ như có như không từ trong phòng truyền ra, Hoàng thượng đã đi lại quay về, đúng lúc nghe thấy tất cả trong phòng. Tuy hắn cũng từng nghĩ qua chuyện như vậy, nhưng nay nghe thấy, hắn mới cảm giác…

Lân vương, Tiểu Tiểu, tại sao phải đối xử với ta như vậy? Tuy ta biết hai người sẽ làm thế này…nhưng….nhưng, trước giờ chưa từng nghĩ đến ta sẽ tận mắt nhìn thấy…

~~~~~~~~~

“Hoàng thượng, ngài sao vậy? Sắc mặt của ngài…”

Về đến tẩm cung, Hoa Nguyên người có thân phận khá lúng túng ra nghênh đón, nhìn thấy gương mặt tái mét của Hoàng thượng, nàng bất an hỏi.

“Không sao! Hoa Nguyên, ngươi nói, nàng ấy từ khi nào ra ngoài với Lân vương…”

Nàng khi đó, vẫn còn là phi tử của mình đấy? Nhưng lúc đó mình lại chẳng hay biết chút gì, không biết vị phi tử trong hậu cung này là giả, cũng không biết nàng và Lân vương có quan hệ….

Có vẻ như, người tự cho là thông minh như Hoàng thượng, cũng có chuyện không biết, cũng có lúc bị người ta đùa giỡn. Tự cười trào một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Hoa Nguyên, nàng ta dịu dàng nhu mì, vẫn luôn lẳng lặng ở bên cạnh hắn, cùng hắn đợi tin tức của Tiểu Tiểu, an ủi hắn lúc cô đơn.

Hoa Nguyên gian nan ngoảnh đầu đi, những chuyện này không thể nói được, thật sự không nói được mà. Tuy nàng ở bên Hoàng thượng, nhưng không có nghĩa rằng chuyện gì nàng cũng sẽ nói cho Hoàng thượng.

“Ha ha, đúng vậy, ngươi từng nói sẽ không bán đứng nàng, là lúc trở về từ Lân vương phủ sao? Lân vương tinh thần sa sút ít lâu sau mới bắt đầu lên triều, ắt hẳn là chính tại lúc đấy nhỉ? Cũng phải, ta hiểu Lân, đệ ấy sẽ không đột nhiên bỏ cuộc, trừ phi đã có tin tức của Tiểu Tiểu…”

Thấy Hoa Nguyên gật đầu, Hoàng thượng cười cay đắng, tay nhẹ nhàng nâng cằm Hoa Nguyên lên, thấp giọng nói:

“Hoa Nguyên, ngươi yêu trẫm ư? Cho dù lúc trước trẫm đối xử với ngươi như thế, ngươi cũng vẫn sẽ yêu trẫm sao?”

Hoa Nguyên ngẩng đầu nhìn sự mờ mịt trong mắt Hoàng thượng, nàng biết tâm tình lúc này của Hoàng thượng, chắc chắn là cực kì khó chịu. Nhưng mà mình…

Nàng yêu hắn, vẫn luôn yêu hắn, tuy lúc trước không thừa nhận với Tiểu Tiểu, tuy nàng tự nói với bản thân là không thích Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng chỉ cần đối xử với nàng dịu dàng đôi chút, thậm chí…



Chỉ cần một ánh mắt ôn nhu của hắn, tim nàng liền đập như tiếng trống. Cho nên, tuy biết Hoàng thượng giữ mình lại là vì Tiểu Tiểu, Hoàng thượng đối với nàng không có tình cảm nam nữ gì, nhưng nàng vẫn ở lại: Sau khi Tiểu Tiểu bỏ đi Hoàng thượng thật đáng thương, nàng bây giờ không thể nhẫn tâm nhìn Hoàng thượng tiếp tục đau lòng vậy nữa…Tuy rằng, ở lại thì người đau lòng sẽ là mình!

Hắn thương tâm vì Tiểu Tiểu, nhưng mình thì vẫn luôn vì Hoàng thượng mà đau lòng, lúc hắn thương tâm, tại sao lại không thể quay đầu lại nhìn nàng một lần chứ? Nếu như hắn chịu quay đầu, thì có thể nhìn thấy phía sau hắn, có đôi mắt đầy thâm tình của mình.

“Đúng thế, Hoàng thượng, Hoa Nguyên nguyện ý! Không oán không hối!”

Phải, có lẽ mình quá mức cố chấp, bất kể hắn đối xử với mình ra sao, nàng cũng vẫn cứ yêu hắn, không chút do dự, vĩnh viễn yêu hắn!

“Hoa Nguyên!”

Mệt mỏi ôm lấy Hoa Nguyên, nàng cũng rất ấm áp, mùi hương thân thể nữ tính nhàn nhạt chậm rãi truyền vào mũi hắn, thân thể mềm mại khiêu khích tất cả thần kinh của hắn, tựa như mê như say, hắn bế Hoa Nguyên lên đi về phía trong phòng…

“Tiểu Tiểu…”

Trong lúc mơ màng, Hoàng thượng nỉ non gọi, Hoa Nguyên nước mắt lưng tròng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không lên tiếng, chủ động hôn lên thân thể nóng như lửa kia của Hoàng thượng, đem bản thân giao cho hắn lần nữa….

~~~~~~~~

“Ngươi…ngươi sao lại ở trên giường của trẫm?”

Một giấc tỉnh lại, bên ngoài sớm đã là một mảng tối om, thấy đêm đã đủ khuya, Hoàng thượng lại mệt đến ngủ mê man, nhìn dung mạo quen thuộc trước mắt, đầu Hoàng thượng cực kì đau. Hôm qua hắn mơ thấy cùng Tiểu Tiểu trên giường triền miên, nhưng sau khi tỉnh sao lại biến thành Hoa Nguyên?

Hóa ra, hắn không nằm mơ, hắn thật sự cùng với phụ nữ…nhưng người phụ nữ kia không phải Tiểu Tiểu, mà là Hoa Nguyên bên cạnh Tiểu Tiểu…

“Hoàng thượng, xin lỗi, Hoa Nguyên không có ý gì khác, thiếp nguyện ý tiếp tục làm cung nữ bên cạnh ngài…xem như chưa từng xảy ra chuyện gì…”

Bụng làm dạ chịu, chính là nói nàng lúc này đây. Hoa Nguyên gian nan giải thích, Hoàng thượng lắc đầu:

“Ngươi, ra ngoài trước đi…trẫm suy nghĩ…”

Đầu óc hỗn loạn, hắn nhớ hắn đi tìm Tiểu Tiểu, nhưng đúng lúc gặp phải Lân vương và Tiểu Tiểu đang thân mật…Tiểu Tiểu còn cố ý ở trước mặt hắn mà trêu ghẹo Lân vương, sau đó thì…

Hắn tức giận bỏ đi, nghĩ lại vẫn quay về tìm Lân vương, chia cắt hai người họ ra trước cũng tốt, nhưng lại nghe thấy…

Sau đó chính là Hoa Nguyên, chẳng hiểu sao hắn lại nhìn Hoa Nguyên thành Tiểu Tiểu, hai người cũng liền lăn lên giường…

Tại sao, tại sao mình lại ngay tại lúc này, đột nhiên lại cùng với Hoa Nguyên…nếu như hắn muốn Hoa Nguyên, thì sớm đã muốn rồi, nhưng….



……

“Yô, Hoa Nguyên cô nương ra rồi à? Sao rồi, nhìn bộ dạng mất mát của cô, không phải bị Hoàng thượng đá xuống khỏi long sàng đấy chứ?”

Một cung nữ bình thường không vừa mắt Hoa Nguyên nhìn thấy sự lạc lõng của Hoa Nguyên, cười trên sự đau khổ của người khác. Ả ta tên Anh Nhi, cũng là thiếp thân cung nữ của Hoàng thượng. Mọi người đều biết, thiếp thân cung nữ này là chức vị được ngưỡng mộ nhất trong cung, có thể gần gũi chăm sóc Hoàng thượng, hơn nữa là ở trong tẩm cung, nói không chừng lúc nào đấy có thể trèo lên giường rồng của Hoàng thượng, bay lên cành cao trở thành phượng hoàng. Nhưng ả ta làm thiếp thân cung nữ ở bên cạnh Hoàng thượng đã lâu, tư sắc không tồi như ả lại chẳng thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng. Mà Hoa Nguyên thì sao, chẳng qua trước kia chỉ làm cung nữ bên cạnh Tiên phi có mấy ngày mà thôi, duyên cớ bởi Tiên phi, Hoàng thượng lại đối tốt với nàng ta như vậy, điều này…khiến cho kẻ tự đánh giá cao như ả ta làm sao mà nuốt trôi cục tức này được.

“Ê, cô đây là thái độ gì thế? Ta nói chuyện với cô cô có nghe không hả?”

Thấy Hoa Nguyên đến dừng bước cũng chẳng thèm dừng, Anh Nhi không nhịn được nữa, ả ta bực bội túm lấy y phục Hoa Nguyên, tức giận hỏi.

“Buông tay!”

Dừng lại bước chân, Hoa Nguyên lạnh lùng nói. Anh Nhi này, đúng là quá hỗn xược, nhưng ả ta làm vậy cũng ấu trĩ quá đấy, tưởng làm khó mình thì Hoàng thượng sẽ nhìn đến ả sao? Trong lòng Hoàng thượng chỉ có Tiểu Tiểu, người phụ nữ khác, ai có thể lọt vào mắt Hoàng thượng được chứ?

“Ta tại sao phải buông tay, lời ban nãy cô không nghe thấy sao? Có phải Hoàng thượng đá cô xuống giường không?”

Anh Nhi không hề có ý bỏ qua cho Hoa Nguyên, ả ta hỏi một cách quái gở bức người, nộ khí trong mắt càng sâu, hai mắt như ngọn lửa bùng cháy, sớm đã không vừa mắt ả Hoa Nguyên này rồi, nay gặp nàng ta bất kính với mình, sao ả có thể bỏ qua cho nàng ta được chứ?

“Anh Nhi, cô đi hỏi Hoàng thượng không phải sẽ biết sao? Ở đây phát điên gì chứ?”

Hoa Nguyên không kiên nhẫn nhìn ả ta, chỉ là tay áo vẫn bị ả túm lấy, muốn đi cũng không đi được.

“Hơ, Hoa Nguyên, cô thấy ta không dám đi tìm Hoàng thượng chứ gì? Cô không cần mặt mũi đi dụ dỗ Hoàng thượng, trèo lên long sàng của Hoàng thượng, ta thì lại đâu có không biết xấu hổ như thế, cô…”

Đang nói rất hăng, không ngờ một cái tát lại bợp tới, Anh Nhi theo bản năng vươn tay ra, nhưng lại bị một đôi tay trắng nõn tinh tế tóm chặt lấy, ả thuận theo ngọc thủ nhìn qua, chỉ thấy một vị mỹ nữ khá xa lạ đứng trước mặt, tay chính là bị nàng giữ lấy.

“Cô là ai? Dựa vào cái gì mà đánh ta?”

Anh Nhi không vui nhìn chủ nhân của bàn tay, mỹ nữ cười nhạt nói:

“Ai bảo ngươi miệng mồm không sạch sẽ, ta nghe thấy khó chịu, muốn đánh thì đánh thôi…”

Vẫn cười nhạt mà nói, Hoa Nguyên cảm kích nhìn nàng, miệng nghẹn ngào:

“Nương nương…”

Nương nương? Không lẽ nàng là…

Là Tiên phi chủ nhân trước kia của Hoa Nguyên sao? Cô gái khiến Hoàng thượng nhớ nhung trong truyền thuyết đấy ư? Dung mạo cũng chẳng ra làm sao, hơn nữa bụng cũng lớn vậy rồi, thật không biết ánh mắt Hoàng thượng kiểu gì nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook