Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong

Dương Dương

21/11/2014

Vừa tỉnh giấc, ta liền nghênh ngang đi trên đường hỏi thăm phòng ở, cũng coi như thật sự có duyên, vừa đi dạo chốc lát, thì đụng phải nữ tử hôm trước ta giúp nàng lấy lại hà bao. ta còn chưa nhìn thấy nàng ta, thì nàng ta đã chú ý đến ta rồi, chào hỏi ta từ xa, nếu không phải ngày đó nàng ta nhìn soái ca với ánh mắt nóng bỏng quá gây chú ý, thì ta đã không nhớ ra nàng ta rồi.

” Vị cô nương này, hôm đó đa tạ cô nương đã giúp đỡ ” nàng ta thân thiết chạy đến trước mặt ta, ôn nhu nói.

Ta lắc đầu: ” Ta còn phải đa tạ cô nương đấy? không giao nộp ta cho quan phủ ta đã biết ơn lắm rồi ” ta đây là kẻ tiểu nhân, người khác đối với ta không tốt ta sẽ nhớ ở trong lòng.

” Cô nương cười chê rồi, chỉ là hiểu lầm thôi….còn mong cô nương đừng để bụng! ” nàng ta cười làm lành nói, ta gật gật đầu:

” Ta đại nhân đại lượng, không biết hôm nay cô nương kêu ta lại, còn có chuyện gì khác không? hôm nay ta rất bận….”

Không kiên nhẫn nhìn lên đỉnh đầu mặt trời, hôm nay dậy trễ một chút, mới vừa ra ngoài một lát đã đến trưa ròi. Nếu như còn chưa tìm được phòng trọ, tối nay phải ngủ khách sạn rồi.

” Không biết xưng hô với cô nương như thế nào? Thủy Thủy hôm nay gặp được cô nương, tự nhiên muốn nói lời cảm tạ với cô nương. Nếu cô nương không chê, Thủy Thủy mời cô nương dùng bữa cơm, được không? “

Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của nàng ta, tục ngữ nói thân thủ không đánh người có khuôn mặt tươi cười, hơn nữa, bữa cơm trưa miễn phí, không ăn thì uổng, ta có từ chối chút ít, rồi cũng theo Thủy Thủy đến một tửu lâu gần đó – Túy Nguyệt Lâu.

Ngồi ở một căn phòng trang nhã ở lầu ba, ta lần nữa ngắm cái vị chỉ đem theo một nha hoàn duy nhất kia, hình như cô nương này cả ngày chỉ đi dạo trên phố, sao lại cảm thấy có chút kỳ quặc nhỉ?

” Cô nưong, xin hỏi xưng hô như thế nào? ” nhìn thấy ta nhìn chăm chú, nàng ta lơ đãng hỏi.

” Tiểu Tiểu “

” Tiểu Tiểu? ” nàng ta kinh ngạc mở miệng, vẻ mặt nhất thời có chút đáng yêu.



” Tên của cô nưong là Tiểu Tiểu sao? Họ thì sao? ” kinh ngạc xong, nàng ta tò mò hỏi.

” Không biết, ta là cô nhi! ” nhìn thấy tiểu nhị bưng thức ăn đến, bụng ta đói đến nỗi kêu ùng ục, ta xấu hổ cười một cái.

” Ha ha, Tiểu Tiểu, là ta sơ sót. Chúng ta ăn cơm trước đi! Có thể gọi cô nương là Tiểu Tiểu không? ” nghe nàng ta nói chuyện, cũng chỉ là một đại tiểu thư đơn thuần không có tí tâm kế gì cả.

” Được thôi! ” vừa tế cái miếu ngũ tạng, ta vừa rút ra chút thời gian nói. (Tức là vừa ăn vừa nói)

” Tiểu Tiểu, cô nương hiện giờ đang ở đâu vậy? ” Thủy Thủy dịu dàng ăn thức ăn, vừa hỏi.

” Khách sạn! chúng ta mau ăn nhanh đi, ăn xong, ta còn phải đi tìm phòng nữa….”

” Tìm phòng? Cô nương là muốn ở một mình sao? ” Thủy Thủy nhìn thấy ta ăn, nàng ta cũng bắt đầu ăn nhanh.

” Đúng thế, ta vừa đến kinh thành, không muốn cả ngày cứ ở khách sạn! Quá bất tiện! “

” Tiểu Tiểu, phòng thì ta sẽ tìm người giúp cô nương tìm. Nếu không thì cô nương trước tiên cứ đến nhà ta ở được không? Một mình ta ở nhà rất buồn chán! ” Thủy Thủy tỏ vẻ đáng thương nói.

” Ở nhà một minh? Ở nhà không còn ai khác sao? ” Không hiểu nhìn nàng, cách ăn mặc của nàng ta nhìn thế nào cũng giống như đại tiểu thư a.

” Có, nhưng nữ tử trong nhà chỉ có duy nhất một mình ta. Tỷ tỷ ta không lâu trước đã gả cho người ta rồi, một mình ở nhà thật buồ chán a…” nàng ta oán giận nói, thật đúng là đứng nói chuyện không thì thắt lưng đau. Một ngày ba bữa như ta, lao tâm lao lực đều không buồn chán, nàng ta chơi cả ngày không buồn chán sao được? [Hãn! Tiểu Tiểu, ngươi lúc nào thì vì ba bữa mà lao tâm lao lực vậy?]

” Chỉ cần ở nhà cô nương không hạn chế tự do của ta, thì ta có thể tạm thời qua đó chơi cùng cô nương vài ngày! ” đã có tiện nghi thì phải lợi dụng, không lợi dụng thì thật uổng, ta thận trọng đáp ứng, nàng ta cao hứng tươi cười.



Ăn xong bữa cơm, ta cũng đã thích tính cách thẳng thắn của nàng ta, hai người bọn ta tuổi xấp xỉ nhau, liền nhận làm bằng hữu.

Trên thế gian này, thật là không nên đắc tội người ta, người ta nói ‘ oan gia ngõ hẹp ‘ có lẽ chính là nói đến tình huống này. Cùng Thủy Thủy ăn cơm xong, vốn định dạo phố một lát sau đó về khách sạn thu thập đồ đạc rồi trực tiếp đến nhà Thủy Thủy ở. Không ngờ vừa bước xuống lầu đã đụng phải bốn tên hoa hoa công tử hôm qua.

Còn chưa nhìn thấy hắn, thì đã nghe thấy tiếng la hét:

” Đứng lại, cô nương! “

Trong thanh âm rõ ràng là mang theo sự tức giận, làm cho ta bực mình liếc hắn một cái. Bốn người cả mặt đều vàng vọt, phảng phất giống như người bệnh vậy, xem ra, hôm qua bọn họ ăn không ít. Hai tên gia đinh vây trước mặt bọn ta.

” Có chuyện gì? ” ta bực mình hỏi. Có một số chuyện, cho dù đúng thật là mình làm, cũng không thể lập tức thừa nhận được.

” Cái con ả thối tha nhà ngươi, hôm qua trong canh của bọn ta đã bỏ cái gì? ” cái tên trâu điên kia thật không có giáo dưỡng mà đến trước mặt ta, thô lỗ hỏi. Thấy tất cả mọi người đang ăn cơm trong đại sảnh, đều đang chăm chú nhìn ta, tay ta ‘ ba ba ‘ hai tiếng, tát lên cái mặt trư béo của hắn.

” Con ả thối tha, cư nhiên dám đánh ta? ” hắn trợn tròn mắt nhìn ta, cái móng heo mập mạp giơ lên, mắt thấy sắp rơi lên mặt ta, ta dửng dưng nhìn hắn.

” Dừng tay! ” tiếng kêu khẽ bên cạnh từ trong miệng Thủy Thủy thoát ra, tay của tên Ngưu Phong nhất thời dừng lại, miệng nói:

” Vu tiểu thư, đây là chuyện giữa ta và con ả thối này, cô nương tốt nhất đừng tham gia vào! “

Di? Thủy Thủy rất có tiếng sao? Nhưng cái từ ‘ con ả thối ‘ kia của tên Ngưu Phong thật làm cho cô nãi nãi ta thấy chướng tai, theo quán tính, tay ta lại ‘ ba ba ‘ tát thêm mấy cái, ta cười hung dữ nói:

” Ngưu Phong, lần sau nói chuyện chú ý một chút! Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta? “

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook