Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 91: Nam giả nữ trang

Dương Dương

21/11/2014

“Mẹ, như vậy nhìn có kì quá không?”

Tới hoàng cung lần nữa, vốn tưởng là một chuyện rất cao hứng, Điểm Điểm bé đây là mang theo nhiệm vụ gia gia giao cho mà tới đấy nhá. Nhưng ai mà biết hôm qua mẹ lại không cho mình ra ngoài, thậm chí là người cũng không cho gặp ai hết! Đúng là quá đáng mà, chẳng lẽ Điểm Điểm xấu xí lắm hay sao? Hay là Điểm Điểm không đáng yêu? Điểm Điểm lớn lên đẹp trai như vậy, đáng yêu thế này, sao mẹ lại nỡ nhốt Điểm Điểm trong phòng vậy chứ?

Còn may là dì Hoa Nguyên quen biết Điểm Điểm, tuy đang nằm liệt giường, nhưng rất năng trò chuyện, hỏi chút việc với mình.

Ả nữ nhân tên Vân phi kia đúng là quá đáng ghét mà, dám đánh dì ra nông nỗi này, sau này nhất định Điểm Điểm sẽ báo thù cho dì ấy.

Mẹ nói sẽ nghĩ cách, nghĩ cách gì chứ? Nhìn cách ăn mặc hiện tại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểm Điểm đều nhăn lại, tóc thắt bím thì cũng thôi đi, trên người còn mặc một bộ y phục chẳng đẹp đẽ chút nào, càng quá đáng hơn là, giữa mi tâm còn điểm thêm một chấm đỏ không lớn không nhỏ để làm gì? Mẹ lại đâu phải không biết Điểm Điểm là nam, chẳng lẽ muốn nam đóng giả nữ hay sao?

“Không kì quái, Điểm Điểm xinh đẹp lắm!” Tiểu Tiểu cười hờ hờ nhìn kiệt tác của mình, không hổ là do nàng sinh ra, nam nữ đều đẹp tuốt, ăn diện bao nhiêu thì xinh bấy nhiêu.

“Nhưng mẹ à, Điểm Điểm là bé trai, không phải bé gái…” Ủy khuất nhìn Tiểu Tiểu, bé phải kháng nghị, mình là đàn ông, không muốn làm phụ nữ đâu.

“Mẹ biết chứ. Nhưng Điểm Điểm lớn lên đẹp trai như vậy, khiến người ta yêu thích thế này, nếu ăn mặc như bé trai, rất dễ bị tên Hoàng thượng kia kéo đi làm thái giám, giờ thì tốt rồi, dù có bị tên Hoàng thượng đáng ghét kia nhìn thấy, hắn cũng chẳng nhận ra con đâu.” Tiểu Tiểu phất phất tay, đợi Hỷ công công đến, nàng phân phó một lượt, thì Điểm Điểm có thể quang minh chính đại mà ở bên cạnh mình rồi.

“Thật sao?” Nghi ngờ nhìn Tiểu Tiểu, mấy cách mẹ nghĩ nhiều lúc đều không dùng được, đây là kinh nghiệm nhiều năm mà bé tổng kết được.

“Yên tâm, yên tâm. Mẹ của con làm việc, con cứ việc yên tâm. Còn nhớ Hỷ công công mà lần trước con gặp không? Một lát ông ta sẽ tới đây, con phải lanh miệng một chút, biết chưa?” Tiểu Tiểu căn dặn, quen biết công công bên cạnh Hoàng thượng thật là hữu dụng, những chuyện bình thường đều có thể làm được hết.

“Dạ, mẹ! Điểm Điểm phải xưng hô với ông ấy thế nào đây?” Điểm Điểm không cam mà nhìn Tiểu Tiểu, làm bé gái thì cứ làm vậy, chỉ cần đừng làm mất chú chim nhỏ là được.

“Con gọi ông ta là bá bá được rồi! Ừm, cứ gọi thế đi!” Tuổi tác của Hỷ công công đủ lớn, làm bá bá của Điểm Điểm cũng chẳng có gì là không được. Hơn nữa đứa bé Điểm Điểm này quá hiếu động, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thêm một người chăm sóc thì hay hơn.

“Mẹ, Điểm Điểm biết rồi!” Điểm Điểm nghiêm túc nhìn Tiểu Tiểu, hình như hoàng cung chơi chẳng vui tí nào, nhưng bé vẫn muốn chơi, dù là vì Hoa Nguyên bé cũng muốn chơi, chỉnh sửa đám người xấu kia.

“Thế thì tốt. Còn nữa, sau này khi chỉ có hai chúng ta, con mới có thể gọi ta là mẹ…” Có chút xấu hổ mà nhìn Điểm Điểm, yêu cầu này có phải quá đáng lắm không?

“Tại sao? Thế gọi mẹ là gì? Mẹ nuôi à?” Điểm Điểm đáng thương nhìn Tiểu Tiểu, sao mẹ không cần mình nữa vậy? Không gọi mẹ thì còn có thể gọi là gì?

“Gọi nương nương, gọi giống như mấy dì kia ấy. Điểm Điểm, con ở lại bên cạnh mẹ, tạm thời chỉ có thể làm một tiểu cung nữ…”

Điểm Điểm, mẹ cũng là bất đắc dĩ thôi, trong cung có quá nhiều ánh mắt nhìn vào mẹ. Nhưng mẹ sẽ ở cạnh con, bảo vệ con thật tốt. Nếu không được, thì chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn.

“Ừm, được thôi!” Điểm Điểm khó xử nói một tiếng, nhưng cái miệng nhỏ đang ngậm chặt kia khiến cho Tiểu Tiểu thấy đau lòng. Đây là thế đạo gì vậy, chẳng phải chỉ là một cái hoàng cung rách rưới thôi sao? Ngay đến con mình mà cũng không thể nhận?

“Nương nương, Hỷ công công đến rồi!” Từ ma ma ở bên ngoài nói.

“Ừm, bảo ông ta vào đi!” Tiểu Tiểu dẫn Điểm Điểm đến đại sảnh, sau khi đặt bé ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế gần đó, đúng lúc Hỷ công công đi vào. Thấy Tiểu Tiểu đối xử tốt với một tiểu cung nữ xa lạ như vậy, ông ta kinh ngạc há hốc miệng.

“Hỷ công công, tiểu cô nương này bổn cung rất thích, ngươi nghĩ cách an bài một chút đi!”

Hỷ công công rất dễ nói chuyện, Tiểu Tiểu cũng không khách sáo nữa, trực tiếp nói rõ ý đồ của mình luôn.

“Hở? Nương nương, cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”

Kinh ngạc xong, Hỷ công công hỏi.

“Năm tuổi!”

“Nương nương, bé gái năm tuổi không thể làm tiểu cung nữ. Ít nhất cũng phải bảy tuổi…”

Hỷ công công khó xử nhìn Tiểu Tiểu, vị tiểu tổ tông này, mỗi lần tìm mình đều chẳng có chuyện gì tốt cả.

“Ngươi cứ xem như nó bảy tuổi là được rồi. Chỉ là bình thường dinh dưỡng không đủ, phát triển chậm nên mới thấp bé như vậy.” Nói một tiếng tỉnh bơ, trong lòng Hỷ công công thầm kêu khổ, đây chẳng phải tìm phiền phức cho mình hay sao?

“Nương nương, dù là tiểu cung nữ bảy tuổi tiến cung, cũng không thể trực tiếp đi theo bên người chủ tử…”

“Hỷ công công, ngươi đúng là lôi thôi quá đi. Lời của bổn cung mà cũng có chỗ phản bác hay sao? Điểm Điểm chỉ có thể đi theo bên cạnh ta, ngươi nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng cho ta. Còn tên thì, cứ gọi là Điểm Điểm đi, biết chưa?”

Tiểu Tiểu không kiên nhẫn mà nhìn ông ta, đúng là một công công, có chút chuyện thế mà cũng rề rề rà rà, chẳng dứt khoát gì cả.

“Nương nương, nô tài sẽ tận lực! Nương nương còn chuyện gì căn dặn nữa không?” Hỷ công công kích động đến đổ mồ hôi lạnh, theo phép thì không thể cứ thế mà đi được.

“Hôm nay ta có thể dẫn Điểm Điểm ra ngoài không?” Tiểu Tiểu nhìn Điểm Điểm, sao hôm nay bé yên tĩnh vậy? bình thường có thành thật vậy đâu.

“Nương nương, ngày mai được không? Nô tài cũng ra ngoài sắp xếp một chút…”



Tiểu Tiểu gật gật đầu, chỉ cần có thể ra ngoài là được, hôm nay cứ để Điểm Điểm núp trong phòng một ngày trước đã.

“Điểm Điểm, còn không mau chào hỏi Hỷ công công?” Tiểu Tiểu mỉm cười, Điểm Điểm không nên nghiêm túc như vậy, thế này thật không quen.

“Chào Hỷ công công! Cháu là Điểm Điểm, mới đến thôi, mong chỉ giáo nhiều hơn!” Điểm Điểm từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước mặt Hỷ công công, vẻ mặt thành thật nói.

“Ờ, cháu tên Điểm Điểm à? Sao tên nghe quen thế nhỉ?” Hỷ công công cười như phật Di Lặc, vẻ mặt thân thiết.

“Hỷ công công, đây là…” Không biết từ khi nào, trên tay Điểm Điểm có thêm miếng ngọc quan âm màu vàng nhạt, Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Hỷ công công, Hỷ công công cười hờ hờ nói:

“Điểm Điểm thật sự rất đáng yêu, nô tài cảm thấy có duyên nên mới tặng cho bé một chút quà gặp mặt. Điểm Điểm cháu đừng chê nha!”

“Hỷ công công, cảm ơn ông nha. Điểm Điểm rất thích miếng ngọc phật này.” Nói rồi, Điểm Điểm ‘chụt’ một cái lên mặt Hỷ công công, rồi chạy tới trước mặt Tiểu Tiểu, cười hỏi:

“Nương nương, con nhận được không?”

“Ừ!” Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, sao lúc nãy dặn dò bé thì lại không chú ý tới, ‘nương nương’ và ‘mẹ’ chỉ hơn kém nhau có một chữ, nhưng sao cảm giác Điểm Điểm gọi ra lại khác biệt nhiều đến thế? Cứ như là…

Cứ như là giữa hai người bỗng nhiên có thêm cái gì vậy.

“Nương nương, bệnh của Vân phi nương nương đã hai ngày rồi, thái y cũng cho nàng ta dùng đan dược mà Hoàng thượng đã từng dùng, tại sao vẫn không có tác dụng vậy? Không biết Tiêu Kiếm đại phu có còn ở đây hay không? Nương nương có thể liên lạc với y được không?” Hỷ công công do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra. Không phải là nhân duyên của Vân phi kia tốt, mà là Hoàng thượng đã hơi phiền lòng, chắc là ngài ấy cũng sợ xảy ra án mạng. Quan hệ nhà mẹ đẻ của Vân phi cực kì lớn, bây giờ Vân phi không thể xảy ra chuyện được.

“Ả ta tự làm tự chịu, hôm đó ả tự nguyền rủa mình. Hỷ công công, ngươi cũng biết ả hãm hại bổn cung ra sao rồi đấy, nay bị bệnh, là do ông trời không thể làm ngơ, mắc mớ gì tới ta?” Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, thái y cũng thật là quá ngây thơ rồi, cho rằng thuốc của Tiểu Tiểu nàng bệnh gì cũng chữa khỏi được hay sao? Bệnh này của Vân phi ấy à, muốn chữa thì hơi khó một chút.

“Nương nương, lão nô biết chuyện Vân phi làm là không đúng, nhưng thế lực họ ngoại hiện nay không thể coi thường được, Vân phi không thể xảy ra chuyện ở trong cung. Nương nương có thể liên lạc với Tiêu Kiếm , bảo y…” Hỷ công công lo lắng nói, Tiểu Tiểu giận dữ:

“Ta với Tiêu Kiếm cũng chẳng quen thân gì lắm, sao ta biết y đang ở đâu mà tìm chứ? Hơn nữa bệnh của Vân phi không liên quan gì đến ta. Mấy thái y kia biết dùng loại thuốc thứ hai, tại sao không thử dùng loại thuốc thứ nhất? Uống trong ba ngày, phỏng chừng cũng không còn bệnh gì nữa đâu!”

Tiểu Tiểu thật sự không kiên nhẫn được nữa, chuyện của Hoàng thượng thì liên quan gì đến nàng? Mà cái thế lực họ ngoại gì kia nữa thì càng chẳng can hệ gì với nàng, dựa vào cái gì mà bảo nàng suy nghĩ cho Hoàng thượng?

Hỷ công công nhanh chóng cáo lui, Điểm Điểm đi tới kéo lấy tay Tiểu Tiểu, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu: “Mẹ, đừng giận nữa!”

“Mẹ không giận! Điểm Điểm, đừng sợ!”

Tiểu Tiểu tưởng rằng bộ dạng ban nãy của mình dọa cho Điểm Điểm sợ, mà không biết Điểm Điểm căn bản là đang lo lắng cho nàng.

“Mẹ, nếu như cha thật sự khó tìm như vậy, thế thì chúng ta đừng tìm nữa. Mẹ cứ tìm đại cho Điểm Điểm một người cha là được, chúng ta không chơi ở trong cung nữa.” Gia gia còn bảo mình tạo cơ hội cho Tiểu Tiểu với Hoàng thượng, Điểm Điểm thấy giờ đây Hoàng thượng làm cho Tiểu Tiểu tức đến vậy, bé bắt đầu hoài nghi lời nói của gia gia phải không? Nghe ý của mẹ, tên Hoàng thượng kia thật sự chẳng phải là thứ tốt lành gì.

“Điểm Điểm, cha thì vẫn phải tìm, mẹ cũng muốn biết cha của Điểm Điểm là ai mà. Nhưng, không phải hôm nay Hỷ công công không cho chúng ta ra ngoài hay sao? Vậy chúng ta ở trong phòng đánh một giấc đi, ngày mai ra ngoài dạo chơi, chịu không?”

Từ khi nào, Tiểu Tiểu nàng cũng có lúc cố kị vậy? Điểm Điểm chưa từng ra ngoài chơi qua đâu nha, đợi lúc nào đó nàng phải dẫn Điểm Điểm ra ngoài dạo chơi mới được.

Chớp mắt, Điểm Điểm đã đến được mười ngày, Tứ Nhi cũng sớm đã nói chuyện được rồi, mà Hoa Nguyên cũng đã hồi phục, may mà thuốc của mình đủ nhiều, bây giờ Hoa Nguyên đã khỏe như trâu.

Không biết có phải do chuyện hai vị phi tử trước sau trúng độc, phi tử hậu cung dường như đã ngó lơ Tiểu Tiểu, mà khi Tiểu Tiểu dẫn Điểm Điểm ra cửa, cũng lựa lúc không có nhiều người ra ngoài, như vậy có thể tránh phải chạm mặt với bọn họ, giảm bớt không ít phiền phức cho Tiểu Tiểu.

Điều làm cho Tiểu Tiểu cảm thấy kì lạ là, cung nữ Điểm Điểm đột nhiên xuất hiện, lại không dẫn đến sự hoài nghi của bất kì người nào. Là Hỷ công công làm việc quá tốt? Hay là mấy ả kia đang đợi tìm cơ hội để sửa lưng mình? Về phần mấy cái tụ hội gì kia, bởi vì sức khỏe của Liên phi vẫn chưa hồi phục, cũng tạm thời gác lại.

“Nương nương, hôm nay chúng ta làm gì?”

Vì sự có mặt của Điểm Điểm, thời gian ngủ mỗi ngày của Tiểu Tiểu bớt đi không ít, nhưng nàng rất vui. Dùng lời của nàng mà nói, ở cùng với con trai, là một trong những việc vui nhất của nàng mỗi ngày.

“Điểm Điểm nói đi, con muốn làm gì?” Tiểu Tiểu cúi thấp người, nhìn đứa con trai ngày càng hứng chí của mình, tâm tình tốt mà hỏi.

“Bắt cá!” Đây là một trong những chuyện thích làm gần đây nhất của Điểm Điểm, lúc trước cá ở Hoa Thanh Trì toàn bộ đều bị độc chết, không lâu trước đã được nuôi lại đủ loại cá giống, mà Điểm Điểm bắt đầu từ ba ngày trước, đã mê đến đó bắt cá, cá bắt được cũng chỉ chơi đùa, chứ không làm chết, lúc sắp đi thì bé lại thả cá trở về hồ.

“Được thôi, tiểu mỹ nữ, chúng ta xuất phát nào!” Tiểu Tiểu dắt lấy tay nhỏ của Điểm Điểm, mẫu tử hai người, cộng thêm Hoa Nguyên cùng nhau đi đến Ngự hoa viên.

“Lạ thật, hôm nay là ngày gì vậy? Sao Ngự hoa viên lại nhiều người thế?” Nhìn đám người mặc cung trang cách đó không xa, Tiểu Tiểu buồn bực hỏi.

“Thì đó, lúc trước vào giờ này, nơi này chẳng có mấy ai. Mẹ, bọn họ là ai thế, có phải kẻ địch của mẹ không?” Điểm Điểm ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi.

“Bọn họ ấy à? Còn chưa xứng!” Tiểu Tiểu cười cười:

“Không sao, bọn họ chơi của bọn họ, chúng ta giỡn của chúng ta. Từ nơi này băng qua chính là Hoa Thanh Trì rồi, chúng ta tiếp tục đi bắt cá, chịu không?”

Điểm Điểm cao hứng hoan hô một tiếng, ba người từ từ biến mất.



“Ban nãy hình như ta nhìn thấy Tiên phi, sao chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi vậy?” Lúc Quý chiêu nghi quay đầu nói với mỹ nữ bên cạnh, bọn người Tiểu Tiểu đã rời khỏi rồi.

“Ừ, hình như ta cũng nhìn thấy!” Lại một nữ nhân khác tán đồng nói.

“Tiên phi nương nương thật đáng thương, đã ra khỏi lãnh cung một tháng rồi, Hoàng thượng cũng chẳng hề sủng hạnh tỷ ấy…” Có người giả dối thở dài mà nói, trong mắt thì lại mang vẻ đắc ý. Cứ như là, trong hậu cung trừ Tiên phi ra, những phi tử khác đều đã thị tẩm rồi vậy.

“Các người thật là ngốc, nếu như không phải vì Vu tướng, các người cho rằng nàng ta có thể ra khỏi hậu cung được hay sao? Hoàng thượng không thích nàng ta, ngày đó không phải đã nói rõ rồi à?” Thiến chiêu nghi trang điểm như yêu tinh bật cười khúc khích, đúng lúc Vân phi đi tới, nghe những lời nói đó xong cũng cười ha ha:

“Câu này của muội muội nói chẳng sai. Muội muội, bệnh của Liên tỷ tỷ vẫn chưa khỏi à?”

“Tỷ tỷ nói đùa rồi, gần đây muội muội hơi bận, đã lâu không có tới cung của Liên tỷ tỷ, đợi chiều có rảnh sẽ đến thăm sau!”

Con người đều có giới hạn, đợi lâu như vậy, mặt của Liên phi vẫn chẳng có tí khởi sắc gì, Thiến chiêu nghi thân là bè cánh những người ủng hộ nàng ta đã chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn nữa.

“Ừm, thế cũng tốt, tỷ tỷ cũng luôn muốn qua đó, chỉ đáng tiếc sức khỏe của tỷ cũng mới tốt lên thôi. Đợi qua hai ngày, tỷ tỷ nhất định sẽ tới đó thăm, muội muội tiện thể thay bổn cung thăm hỏi một tiếng nhé.” Vân phi giả dối nói, nhưng mặt ả ta thật sự có hơi xanh xao, xem ra đau bụng lâu vậy, ả ta cũng đã tổn thương nguyên khí rồi.

“Muội muội sẽ chuyển cáo, tỷ tỷ cũng cần dưỡng sức khỏe cho tốt mới phải.” Thiến chiêu nghi khẽ trả lời, vẻ mặt hiền thục.

“Cảm tình giữa các ái phi thật là tốt, trẫm cảm thấy cực kì vui mừng!”

Chúng mỹ nhân nhìn thấy Hoàng thượng đang đi bộ tới đây, vội cúi người thỉnh an. Hoàng thượng đi về phía Vân phi, đích thân đỡ ả ta dậy, trách nói: “Ái phi bệnh nặng mới khỏi, sao không ở trong cũng nghỉ ngơi thêm mấy ngày?”

“Thần thiếp cảm tạ Hoàng thượng đã quan tâm. Thần thiếp nghe thái y nói ra ngoài đi lại rất có ích cho thân thể nên mới đến Ngự hoa viên đi dạo. Không ngờ lại gặp được Hoàng thượng ở đây, vận khí hôm nay của thần thiếp thật là tốt nhỉ?” Vân phi mỉm cười nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng bật cười ha ha:

“Đúng đó, thật là trùng hợp!” Các người đều là nghe nói trẫm muốn đến Ngự hoa viên nên mới tới săn đón trẫm, có thể không trùng hợp được hay sao? Trong lòng Hoàng thượng cười lạnh, nhưng ngoài mặt thì vẫn mang vẻ ân cần:

“Ái phi cảm thấy thân thể ra sao rồi, có gì không khỏe hay không?”

Nhìn ánh mắt nóng rực của mấy nữ nhân xung quanh, Hoàng thượng biết mục đích hôm nay của mình đã đạt được rồi.

“Thần thiếp thấy vẫn khỏe, Hoàng thượng, người muốn ngắm hoa à?” Nếu được, Vân phi rất muốn cùng ngắm hoa với Hoàng thượng, ả ta thầm nói.

“Không phải, trẫm đang đợi Lân vương, đệ ấy đã đến Hoa Thanh Trì xem cá rồi. Đệ ấy không biết cá lúc trước ở Hoa Thanh Trì đều đã bị độc chết, cá mới đổi hiện nay đệ ấy còn chưa thấy qua, lát nữa trẫm còn có việc.”

“Dạ, Hoàng thượng vẫn nên lấy quốc sự làm trọng, nhưng cũng phải chú ý đến long thể!” Vân phi săn sóc nói, Hoàng thượng đem ả ta kéo vào lòng, hôn một cái lên mặt ả, ha ha cười nói: “Vẫn là ái phi săn sóc. Bệnh của Liên phi vẫn chẳng có tí khởi sắc gì, nếu sức khỏe của ái phi có thể, thì hãy giúp Liên phi quản lí chuyện của hậu cung đi!”

“Hoàng thượng…thần thiếp tạ ân điển của Hoàng thượng!”

Đơn giản vậy sao? Hôm nay thật đúng là ngày tốt, không ngờ, chuyện mà mình suy nghĩ nhiều năm như thế, lại cứ như vậy mà thành hiện thực. Bộ dạng mừng như điên của Vân phi, khiến cho Hoàng thượng thấy bực bội, tại sao nữ nhân đều như vậy? Không có người nào đặc biệt hơn một chút hay sao?

……………

“Mẹ, con này đẹp nè, con muốn con cá này!” Điểm Điểm chỉ con cá trong nước, mà Tiểu Tiểu thì lại nhận lệnh cởi giày, đứng bên bờ giúp Điểm Điểm bắt cá.

Cái này cũng khó trách, Điểm Điểm chơi cá, lúc bắt không được làm chết cá, phải giữ lại cái mạng cho nó. Nếu không phải có yêu cầu như vậy, thì Tiểu Tiểu sớm đã dùng đá ném rồi. Mà muốn đến gần bên trong, thì phải dùng đến khinh công. Người trong cung biết nàng có võ công, thì cũng chỉ có Hoa Nguyên thôi, trong Ngự hoa viên nàng thật không dám dùng khinh công.

Không thể tiết lộ thân phận, không thể quá thu hút sự chú ý của người khác, đây là chuyện mà hiện nay nàng cần phải lưu ý.

“Mẹ, không phải con này, là con này! Đúng, là cái con màu đỏ ấy!” Điểm Điểm nhìn Tiểu Tiểu, bé lại vừa nhìn thấy một con đẹp hơn.

“Gọi nương nương!” Quay đầu lại, tức giận trách Điểm Điểm một tiếng, Điểm Điểm ủy khuất bĩu môi:

“Nương nương, con muốn con này, con muốn cái con màu xanh kia kìa…”

Thấy Điểm Điểm lại đổi con khác, Tiểu Tiểu phát hỏa nhìn bé:

“Tiểu tử chết tiệt, rốt cuộc mi nhìn trúng con nào? Đã hết chưa hả?”

“Nương nương, con muốn con màu xanh…hu hu, đều tại tốc độ của người quá chậm, nó chạy mất tiêu rồi…” Mình thật đáng thương, ngay đến con cá yêu thích cũng bắt không được.

“Được rồi, đừng giả vờ khóc lóc nữa, ta giúp con bắt là được chứ gì…” Tiểu Tiểu không kiên nhẫn mà nhìn Điểm Điểm, tên nhóc này, lúc nào cũng giày vò người khác như vậy, chẳng lẽ nó không biết bộ dạng bây giờ của bà mẹ nó đây, bị người khác nhìn thấy sẽ bị phạt hay sao? Nữ nhân không thể để lộ chân, nhưng bây giờ nàng không nhưng đã để lộ chân, ngay đến đùi cũng để lộ quá nửa…

Hê hê, nếu bị Hoàng thượng nhìn thấy, bộ dạng hiện tại của nữ nhân nhà mình, thế thì thật không xong?

“Tiểu cô nương, cháu muốn con cá này à?” Một bóng dáng màu tím sẫm đáp xuống, trên tay hắn còn cầm con cá màu xanh mà khi nãy Điểm Điểm chỉ rõ muốn có được. Cá chưa chết, vẫn còn đang nằm trong tay hắn giãy cái đuôi to của mình…

End Chương 91

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook