Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 11: Quân tử dưới giường

Dương Dương

21/11/2014

Thân là Thần thâu tiên tử, tất cả các phương diện đều phải phi thường nhạy cảm, mà bóng đen vừa mới tiến vào, chỉ cần ngửi mùi hương quen thuộc trên người, Tiểu Tiểu cũng đã biết là ai rồi, chỉ là không hiểu, hiện tại hắn đến phòng ngủ của mình làm gì? Lẽ nào muốn cường bạo mình sao?

Nắm tay trong mền thả lỏng, trong lòng Tiểu Tiểu cười một tiếng, ầy, xem ra sức quyến rũ của mình thật không nhỏ nha? Mới ngày đầu quen biết, chàng đẹp trai này nửa đêm đã đến thăm rồi, nghĩ muốn viếng hắn, không phải chuyện nhỏ sao?

“Tiểu Tiểu, rốt cuộc cô là ai?” Chàng đẹp trai thở dài một tiếng, cư nhiên trực tiếp ngồi xuống giường của Tiểu Tiểu, tay hắn nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đang vờ ngủ thì cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, thật muốn hất bàn tay kia ra. Nhưng nghĩ đến bản thân đang giả bộ ngủ, liền nhịn xuống.

“Là đến dụ hoặc ta sao?” Chàng đẹp trai tiếp tục nói. Trong lòng Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, Vu Hoa này sao lại bất lịch sự như thế, bản thân còn chưa bắt đầu hành động thì hắn đã thích mình rồi sao? Một chút tính khiêu chiến cũng không có.

Tiểu Tiểu cảm nhận được bàn tay trên mặt mình bắt đầu nóng lên, Vu Hoa vội vàng bỏ tay ra. Cảm nhận được biểu tình không được tự nhiên của hắn, Tiểu Tiểu cố ý đạp mền, lộ ra bắp đùi.

Tuy rằng bên trong có mặc trung y, nhưng cái chân khéo léo và đoạn đùi trắng ngần đều lộ hết cả ra. Trắng bóc, đêm nay không tối lắm, tràn ngập sự dụ hoặc.

Mắt của Vu Hoa, vừa nhìn thấy cái chân thon của Tiểu Tiểu, mặt nhanh chóng đỏ ửng cả lên. Lòng nghĩ, bản thân không phải chưa từng nhìn qua nữ nhân, cũng không phải chưa từng nhìn qua đùi của nữ nhân, tại sao bây giờ nhìn thấy cư nhiên lại, cư nhiên lại có cảm giác nhỉ?

Một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ từ bụng dưới dâng lên, Vu Hoa hô hấp khó khăn, nghĩ muốn giúp nàng đưa chân vào trong mền, lại không dám, chỉ có thể cẩn thận một bên kéo mền, muốn dùng mền để đắp cái đùi tuyết trắng gợi cảm kia lại, tay run rẩy kéo cái mền đang bị đè chặt, cũng không biết là giai nhân cố ý hay là vô tình, cư nhiên cái chân còn lại cũng thò ra, não bộ Vu Hoa như bị thiêu đốt, không dám tiếp tục ngây ngốc trong căn phòng này nữa, vội vàng chạy về hướng cửa sổ….

Còn chưa thò đầu ra, lại nhìn thấy Thủy Thủy đang lảo đảo từ bên ngoài chạy đến, hắn không dám ra ngoài nữa. Nếu như để Thủy Thủy biết, muội ấy sẽ nghĩ sao đây? Nhìn lướt căn phòng thật nhanh, cư nhiên không có chỗ nào để ẩn thân. Khẽ cắn môi, không thể làm gì khác hơn là gập người một cái, chui vào dưới giường của Tiểu Tiểu, đợi cho muội muội liều lĩnh kia nhanh chóng rời đi.

“Mở cửa, mở cửa đi…” Thủy Thủy vừa gõ cửa phòng Tiểu Tiểu, vừa hô.

Duỗi lưng một cái, Tiểu Tiểu nãy giờ vẫn chưa ngủ đương nhiên biết có người đang trốn dưới giường. Nàng bất động thanh sắc làm ra bộ dáng vừa tỉnh ngủ, thấp giọng hỏi:

“Chuyện gì vậy, Thủy Thủy?”

“Tiểu Tiểu, cô mở đi rồi ta nói với cô! ” Thủy Thủy gõ cửa, sốt ruột nói.

Miễn cưỡng lê bước chân, Tiểu Tiểu mở cửa phòng, Thủy Thủy xông vào:



“Tiểu Tiểu, ta vừa nằm mơ thấy ác mộng, đêm nay cô ngủ cùng ta được không?” Nhìn thấy trên mặt Thủy Thủy ngấn lệ, Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu, lách vào trong cửa, trở lại trên giường.

“Tiểu Tiểu, sao cô không đóng cửa sổ lại?” Nhìn thấy cửa sổ mở toang, Thủy Thủy hỏi.

“Không biết nữa, chắc là trước khi đi ngủ quên đóng lại!” Ngáp một cái, Tiểu Tiểu trả lời.

Thủy Thủy đem giày vứt bừa sang một bên, một đôi giày thêu hoa rơi xuống dưới giường, lè lưỡi nói:

“Tiểu Tiểu, giày rớt xuống dưới gầm giường rồi, cùng ta tìm được không?”

Nghĩ đến người bên dưới giường, Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, nói:

“Tùy cô vậy, ta mệt lắm rồi, ngủ trước đây!” Nói xong, nằm nhích trong giường, Thủy Thủy lắc đầu:

“Thôi bỏ đi, sáng mai tìm sau vậy!” Cũng đắp chăn lại, ríu ra ríu rít nói chuyện cùng Tiểu Tiểu.

Tội nghiệp cho Vu Hoa ở dưới giường, trốn dưới gầm giường không dám nhúc nhích, không đề phòng được, một chiếc giày của Thủy Thủy lại chui vào trong, vừa vặn đánh trúng mũi hắn, vươn tay xoa xoa một cái, cư nhiên lại có chất lỏng màu đỏ chảy xuống:

“Nha đầu này, sao khí lực lại lớn như vậy?” Vu Hoa vẻ mặt đau khổ thầm nghĩ.

Đã qua một canh giờ, miệng của Thủy Thủy cuối cùng cũng dừng lại, đợi sau khi nghe được tiếng hít thở đều đều, hắn mới len lén bò ra, từ trong cửa sổ đào tẩu!

“Tiểu Tiểu, nên thức dậy rồi!” Tiểu Tiểu đang ngủ sau sưa, nhịn không được liền trở mình một cái, tiếp tục ngủ.

“Đừng có làm ồn mẹ, Điểm Điểm!” Nhịn không được hô lên một tiếng, Tiểu Tiểu tiếp tục ngủ.



“Tiểu Tiểu sét đánh kìa!”

“Tiểu Tiểu, cháy nhà rồi!”

——

Thủy Thủy nhìn nha hoàn bên cạnh, hỏi: “Ngươi còn có phương pháp nào khiến cho cô nương ấy thức dậy không?”

Nha hoàn lắc lắc đầu, Thủy Thủy không thể làm gì khác hơn là không phục nhìn cái người đang lười nhác ngủ say kia…

“Còn thế nữa, ta sẽ không khách khí đâu nha!” Tiểu Tiểu híp mắt, uy hiếp cái người đang kêu la mình kia, đột nhiên nghĩ đến, bản thân hình như đang ở trên địa bàn của người ta mà, vội vàng mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Thủy Thủy, vội vàng nói:

“Sao thế, Thủy Thủy?”

“Cô hung dữ với ta?” Ai oán nói, đôi mắt đỏ đỏ nhìn giống như thỏ con vậy.

Tiểu Tiểu dễ tính nói: “Xin lỗi nha, Thủy Thủy, ta mắc chứng ‘Bực tức thức giấc’!”

” ‘Bực tức thức giấc’, là chứng bệnh gì thế?” Hai mắt mở to thật to, tò mò hỏi.

“Chính là ngủ không đủ giấc, bị người khác kêu dậy sẽ bực, sẽ tức giận, sẽ hung dữ với người khác…” Tiểu Tiểu không kiên nhẫn nói, lòng nghĩ, thật sự phải nhanh chóng rời khỏi, hai huynh muội Vu gia này, thật là không được bình thường.

“Ô, còn có loại bệnh này nữa sao? Lần đầu tiên ta nghe thấy đó!”

Cái này là ta tự bịa ra, cô đương nhiên chưa nghe qua rồi. Nhưng mà câu này Tiểu Tiểu không nói ra, cự tuyệt sự hầu hạ của nha hoàn, nàng vừa mặc y phục, vừa hỏi:

“Thủy Thủy, mới sáng sớm đã đến kêu ta, có chuyện gì không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook