Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 30: triền miên trước khi chia tay

Dương Dương

21/11/2014

Đêm chậm rãi buông xuống, bóng đêm biểu hiện đã tới giờ tý. Lúc này, Tiểu Tiểu đang ở ngủ trên giường đột nhiên tỉnh lại, không có chuẩn bị đồ mặc buổi đêm cho tốt, chỉ là mặc vào một thân màu đen giả váy, xoay người một lát đã thấy bóng dáng biến mất.

Trên đường, cửa hàng sớm đã đóng cửa, lạnh lẽo trên ngã tư đường chỉ có thể nghe được vài tiếng xé gió mà thôi, Tiểu Tiểu trước dự định đã dò xét tốt đường, đi tới Sóc vương phủ, sau khi xem xét bốn phía không có ai, nàng trở mình trèo tường. Né tránh vương phủ thị vệ, tìm gian phòng Sóc Vương nghỉ ngơi…

Đi dạo hơn phân nửa sân , cũng không tìm được bóng dáng Sóc Vương, hắn có thể đi nơi nào rồi? Tiểu Tiểu đi tới gần cửa chính, nghĩ tới hắn trốn ở nơi nào, khó khăn lắm mới vào được thì hắn hôm nay không có trong phủ?

“Tam ca, huynh đi về trước đi! Ngày mai chúc huynh thuận buồm xuôi gió, sáng sớm đệ sẽ không đến tiễn huynh rồi!” Thanh âm sang sảng tại cửa vọng tới, Tiểu Tiểu theo tiếng nhìn lại, lại chứng kiến Lân Vương cùng một người nam tử cùng nhau đứng ở cửa, vừa mới nói chuyện chính là người nam tử đó Chẳng lẽ hắn chính là Sóc Vương?

“Ha hả, Ngũ đệ à, không cần đệ tiễn! Việc tốt luôn không tới ta, lần này vừa đi, chắc hơn một tháng mới có thể trở về, ta còn không nỡ xa nữ nhân của ta…” Lân Vương uống cũng không ít, say khướt nói.

“Này, Tam ca, vậy nhưng là chuyện tốt hả, người khác nghĩ muốn cầu cũng cầu không được đây? Huynh không nỡ xa nữ nhân của huynh , mang nàng theo không phải được rồi sao? Trên đường cũng có thể giải buồn bực, ha ha…” Sóc Vương cười to nói: ” Đệ đi về ngủ trước, không thì chết! Ngày mai còn phải lâm triều nữa? Tam ca cũng đi thong thả nha…”

Nhìn Lân Vương ngồi cỗ kiệu rời đi, Sóc Vương mới đi đến bên trong phủ, đi đến hướng cửa lớn phía đông.

Đó là phòng ngủ của hắn sao? Hắn đi vào không tới nửa canh giờ, trong phòng đèn tắt, mà bên trong phủ trừ gác đêm người tới tới lui lui tiêu sái di chuyển ở ngoài, hết thảy cũng im ắng.

Tiểu Tiểu ẩn vào bên trong phòng Sóc Vương, nghe được tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, vốn định dựa vào trước, bất đắc dĩ trên người hắn mùi rượu quá nồng. Mặc dù bóp mũi, cũng cảm thấy có điểm choáng váng đầu óc, hơn nữa hắn chỉ cởi áo ngoài, mặc quần áo thật sự nhiều, Tiểu Tiểu không thể làm gì khác hơn là vô công mà phản.

Cúi đầu ủ rũ chạy hướng quay về để trốn thoát , lòng của nàng buồn bực vạn phần, chính mình đường đường đệ tử thần thâu, dĩ nhiên đối với rượu thúc thủ vô sách, thật sự là ngu không có thuốc chữa! Quên đi, trở về ngủ một giấc, hôm nào trở lại!

Vừa vào phòng, đã ngửi thấy mùi rượu, Tiểu Tiểu cau mày, chứng kiến trên giường của nàng Lân Vương đang nằm. Hắn như thế nào tới? Không phải ngày mai phải đi sao? Tới làm cái gì?

“Nàng đi đâu?” Mở to đôi mắt mê man vì rượu, Lân Vương bực mình hỏi.

“Sao người lại ở đây, Vương gia!” Tiểu Tiểu cũng tức giận hỏi.

“Nhớ nàng, đến xem nàng! Tiểu Tiểu, ngày mai… Ta sẽ đến Phong quốc rồi, ngươi theo ta cùng đi, có được hay không?” Lân Vương lảo đảo đứng lên, bộ dáng lúc nào cũng có thể té xỉu.

“Không được, ta không đi! Ta còn có việc muốn làm? Ta có nhiệm vụ…” Chứng kiến hắn muốn ngã sấp xuống, Tiểu Tiểu bỏ qua quá khứ giúp đỡ hắn một tay, Lân Vương thuận thế ôm lấy Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu giãy dụa …



“Tiểu Tiểu, đều là lỗi của nàng…” Lân vương nói, đối với nàng không có một chút tửu lượng nào phả ra mùi rượu, hài lòng nhìn trên mặt hắn đỏ ửng.

“Vương gia, ngươi xuống đi, như vậy rất không thoải mái… Ngươi say…” Tiểu Tiểu quay đầu đi chỗ khác, hắn lại đem đầu của nàng quay lại, làm cho Tiểu Tiểu nhìn vào mặt hắn.

“Ta không có say! Ta hơn một tháng mới có thể trở về, ta sẽ rất nhớ nàng. Cho nên đến xem nàng…” Lân Vương vừa nói, hôn Tiểu Tiểu ,muốn mở cái miệng nhỏ nhắn, hôn nàng thật sâu, hôn đến khi nàng sắp ngất mới buông.

“Tiểu Tiểu, ta nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?” vừa nói thì thào, tay hắn lặng lẽ cởi bỏ quần áo của nàng.

“Vương gia, dừng tay!” Tiểu Tiểu phản kháng nói.

“Tiểu Tiểu…”

Ánh trăng lặng lẽ ở trên trời di chuyển, dần dần trời đã sáng dần lên, trên giường hai người còn đang ngủ vùi.

“Vương gia, Vương gia!” Cửa sổ truyền đến giọng gọi nhẹ, đang ngủ say nam tử đột nhiên mở mắt, đầu tiên là kỳ quái nhìn bốn phía liếc mắt một cái, tiếp theo nhìn về phía người phụ nữ bám vào trên người chính mình, hắn ôn nhu hôn trán của nàng, sau đó cẩn thận đem tay nàng bỏ khỏi người mình, giúp nàng đắp lại chăn, ôm quần áo len lén rời đi.

Mở ra cửa phòng, quản gia dẫn hai người nha hoàn đi đến, nhẹ nhàng hầu hạ Vương gia rửa mặt …

“Gia, cô nương làm sao bây giờ? Phải uống dược sao?” Đi ra ngoài cửa lớn, trước khi Vương gia lên kiệu, quản gia cẩn thận hỏi.

“Không cần! Hảo hảo chiếu cố nàng, đợi ta trở về”. Lưu luyến nhìn cửa lớn liếc mắt một cái, Lân Vương cao hứng xuất phát…

Tiểu Tiểu, nàng là của ta, nàng chỉ có thể là của ta! Lân Vương trong lòng thề nói. Chỉ là, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, chờ hắn trở về sau này, hết thảy sớm đã không phải…( hải đường: anh này bá đạo ghê gớm, nhưng về sau cũng thật tội * chấm chấm nước mắt*___ Shinku: oa oa, ta thương anh Lân Vương này quá đi T_T)

Không cần uống dược, vậy ý tứ Vương gia là? Quản gia khiếp sợ nhìn về phía trong phòng, đối với hai nha hoàn đi theo nói: “Chuyện hôm nay giữ kín cho ta!”

Nha hoàn hoảng sợ gật đầu, sợ hãi nhìn vẻ mặt trầm tư của quản gia. Cô nương kia, sau này phải lấy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook